Tôi rất bình thường, cũng rất tầm thường.
Tôi cũng giống như phần lớn các cô gái, luôn chờ mong mình sẽ được mặc chiếc váy cưới trắng tinh.
Nhưng, khoảnh khắc biết mình sẽ mặc váy cưới, tôi chán ghét vô cùng.
Tôi không còn chờ mong nữa.
—Tô Tử Quân.
————————-
Mấy ngày còn lại, họ được coi như chung đụng rất hòa hợp. Tô Tử Quân theo Phương Âm cùng tỉa cành cho cây cam trong vườn bằng cách cầm chiếc kìm to bằng cây kéo để cắt bớt cành. Tại đây cũng có rất nhiều thứ để học hỏi, nhưng Phương Âm luôn có thể nói rõ ràng với cô. Điều này khiến Tô Tử Quân thật lòng thích bà cụ này.
“Cam phải cắt bớt những cành già, bởi vì nó ra quả ở những cành mới. Bưởi thì phải cắt bớt cành mới, bởi vì nó ra quả ở những cành già.” Phương Âm vừa nhanh nhẹn cắt cành vừa nói với Tô Tử Quân.
Chỉ một động tác nhỏ bé vậy thôi cũng chứa đựng rất nhiều kiến thức.
Tô Tử Quân gật đầu, lại tiếp tục công việc.
Tô Diệc Mân phụ trách thu dọn chỗ cành bị cắt bớt, đùn tất cả lại với nhau rồi ôm hết ra để ở chỗ xa. Phương Âm sẽ dọn chỗ cành đó, vào mùa đông bà sẽ dùng để hun lạp xưởng và làm đậu phụ khô.
Trán Tô Tử Quân thường lấm tấm mồ hôi, cô cũng lười làm một cô gái tao nhã, cứ thế lau trán bằng tay áo. Thực ra Tô Diệc Mân còn thê thảm hơn, áo sơ mi trắng đã dính nhiều vệt xanh, trên tóc anh còn có mấy phiến lá, dáng vẻ cực kì nhếch nhác.
Phương Âm nhìn hai người, không khỏi lắc đầu, đúng là một cặp đôi kỳ quặc.
“Bao giờ mới có thể thấy chúng ra quả đây ạ?” Lúc này, rõ ràng Tô Tử Quân khá có hứng thú.
Phương Âm lắc đầu. “Xem ra phải qua một hai năm nữa.”
Nhưng chẳng biết tại sao, lúc này, Tô Diệc Mân đột nhiên cười. Tô Tử Quân nhìn Tô Diệc Mân với vẻ khó hiểu, cũng không phát hiện chỗ nào bất thường.
Nhưng Tô Tử Quân nghĩ, sau này có thể trông thấy cả khu vườn lủng lẳng những quả cam vàng óng, cảm giác thỏa mãn hư vô ấy nhanh chóng lấp đầy tâm trí cô.
Buổi tối, Tô Diệc Mân tắm xong, anh cầm khăn lau qua loa mái đầu còn đang nhỏ nước, tóc mau chóng dựng lên như gai nhím. Anh ném khăn lên chiếc ghế ở một bên rồi đi đến bên cạnh Phương Âm đang ngồi trong sân, giọng điệu chứa ý cười. “Con nhớ vào mùa đông mới bắt đầu tỉa cành cơ mà nhỉ?”
Nhắc tới chuyện này, rõ ràng Phương Âm hơi bực bội. “Không tìm chút chuyện cho hai đứa bay làm, chẳng lẽ cả ngày nhìn hai đứa bay mắt to nhìn mắt nhỏ, gặp nhau là im lặng hả?”
“Vậy ngoại thật sự tổn thất nghiêm trọng rồi. Xem ra vườn cam đó thật sự phải hai ba năm nữa mới ra quả cơ.”
“Con còn không biết ngại hả? Chỗ cam đáng thương của ngoại, cái mùa vốn nên ra hoa lại phải đối mặt với tai họa này.”
“Vốn chẳng ra hoa có được không, đương nhiên sẽ không kết quả rồi. Ngoại đâu có tổn thất gì?”
“Thằng oắt con, con còn biết ra hoa rồi mới có thể kết quả hả?”
Tô Diệc Mân không tiếp lời, chỉ cười ha hả.
Phương Âm thở dài. “Nếu con đã quyết định lấy con bé thì phải đối xử với con bé thật tốt vào. Dẫu sao đây cũng là chuyện cả đời.”
Tô Diệc Mân cúi đầu nghĩ ngợi. “Sao ngoại chắc chắn bọn con sẽ không ly hôn?”
“Con sẽ làm thế chắc?”
“Đó là chuyện khả năng rất cao sẽ xảy ra.” Tô Diệc Mân ngước nhìn đám mây trôi trên bầu trời, đám mây che lấp mất mặt trăng, nhưng một lúc sau lại trôi đi, mặt trăng lại lộ ra khuôn mặt tròn vành vạnh. Cuộc đời cũng nên như thế, có thời khắc tối tăm, nhưng hầu hết thời gian thì nên có ánh sáng, chỉ cần trái tim có hy vọng thì nhất định có thể thực hiện được.
Phương Âm lắc đầu. “Quá cố chấp không phải chuyện tốt đâu con.”
“Con biết con đang làm gì.”
“Thực ra, bây giờ hối hận vẫn còn kịp.” Giọng của Phương Âm như có như không, bà hiểu cậu cháu ngoại này hơn bất kì ai, một khi thật sự định làm gì thì chắc chắn sẽ không quay đầu.
“Con sẽ không hối hận.” Anh siết chặt tay mình, lại ngẩng đầu, mặt trăng lại một lần nữa bị mây che mất. Nhưng rồi mây sẽ trôi đi, mặt trăng vẫn là mặt trăng có ánh sáng mê người ấy.
Phương Âm không khuyên anh nữa mà cầm quạt phe phẩy. Bà nằm trên ghế nằm, dường như tiến vào một thế giới thinh lặng.
Tô Diệc Mân xoay người, đi vào trong nhà.
Tô Tử Quân đang giặt quần áo được thay ra sau khi tắm, có lẽ là chuyện không thường làm nên động tác của cô hơi kỳ cục, luôn làm nước bắn lên người mình, chiếc váy cô mặc đã ướt một mảng lớn. Mắt anh nheo lại, anh tiến lên, trong chỗ quần áo chất chồng ở đó có cả quần áo của anh. Anh nhớ chiếc áo sơ mi trắng ấy đã bẩn đến không thể bẩn hơn được nữa.
Anh đi qua. “Cái áo đó của anh thì không cần giặt nữa đâu.”
Cô ngước mắt với vẻ thắc mắc.
“Dù sao em giặt cũng không sạch được, chi bằng cứ ném đi.”
Cô cảm thấy một cơn bực trào thẳng từ tim lên cổ họng, sau đó cô lại đè nó xuống từng chút một. “Cũng được. Dù sao anh cũng có quá nhiều quần áo.”
Ánh đèn treo trên tường hơi lù mù, chiếu bóng cô xuống đất thành một chiếc bóng nhập nhằng, căn bản không phân rõ được đó là bóng của cô. Tô Diệc Mân cảm thấy mình hôm nay hơi phiền muộn, nhưng anh không thể từ bỏ vào lúc này. Anh lại nhìn cô, rồi tự đi lên tầng.
Tô Tử Quân nghe thấy tiếng bước chân anh rời xa, chẳng buồn ngẩng đầu.
Giặt quần áo xong và treo chúng lên sợi dây thừng trong sân, cô cảm thấy cuộc sống thế này ngày nào cũng đầy mới mẻ, mỗi một khoảnh khắc đều có sự thoải mái khó hiểu. Cuối cùng cô đã có thể hiểu tại sao Phương Âm bằng lòng một mình canh giữ căn gác cũ kĩ này. Đây là một kiểu chờ đợi tâm linh, cũng là chờ đợi với cuộc đời mình, khiến trái tim mình cũng trở nên yên bình để thật sự cảm nhận sinh mệnh này.
Sau khi làm xong tất cả, cô hơi mệt, nhưng phần nhiều là cảm giác đủ đầy và thỏa mãn. Niềm vui này chẳng thứ gì có thể thay thế được.
Cô lên tầng, đi được mấy bước, toan mở cửa phòng mình ra thì đã bị kéo vào vòng tay của người nào đó. Cô phản ứng ngay tắp lự, mau chóng vùng vẫy. Anh khống chế tay cô, đẩy cô vào tường. Anh không mang theo cảm xúc, cứ thế hôn cô.
Lưng cô dán chặt vào tường rồi ma sát với nó, nhưng cô không cảm nhận được chút đau đớn nào. Cô muốn rút tay mình ra, nhưng anh lại càng siết chặt. Cuối cùng, anh thở hồng hộc, nhưng vẫn đè lên người cô.
“Anh muốn làm gì?”
Anh kéo cô một phen, đẩy cửa phòng ra, rồi đẩy cô lên giường. Anh dán chặt lên. “Em nói xem anh muốn làm gì?”
Cô giơ tay muốn cho anh một bạt tai, anh lanh lẹ túm lấy tay cô. Sau đó, anh dùng chân kẹp tay cô, còn bàn tay hung bạo xé rách quần áo của cô. Tay anh cởi áo lót của cô mấy cái, rồi nôn nóng kéo ra. Anh buông tay cô ra, đè xuống, cũng chẳng bận tâm đến chuyện cô véo rồi lại cắn anh.
Động tác của anh hơi thô bạo, cũng mặc kệ cô đã sẵn sàng hay chưa mà đã tiến thẳng vào. Cảm giác dị vật xâm nhập, cô cắn anh thật mạnh. Cơ thể cô đang run rẩy, tay bấu chặt vai anh, dường như muốn cắm sâu móng tay vào da thịt anh. Anh cũng chẳng màng, tiến hành đến cùng. Anh khiến cô không thoải mái, vậy cô cũng khiến anh khó chịu.
Cuối cùng, cô đánh mệt, nằm đó không nhúc nhích.
Còn anh dường như vẫn chưa chơi đủ, lại hôn cô. Lần này, anh rất cẩn thận, khẽ khàng hôn cô. “Đau thì nói cho anh biết.”
Cô vốn không định lên tiếng, nhưng lại bị câu này làm cho bốc hỏa. “Có phải anh cảm thấy em dễ bắt nạt lắm, anh bóp chết em giống như bóp chết một con kiến đúng không?”
Trong bóng đêm, dường như anh cười khẽ, khi cử động mấy cái sắp đến cao trào, anh bỗng nói: “Đối với người mỗi tháng chảy máu một tuần mà vẫn bình yên vô sự như bọn em, anh vẫn luôn tỏ ra rất sợ hãi.”
Đầu óc cô hơi váng vất, còn chưa hiểu câu này có ý gì, anh đã bịt kín miệng cô. Cô chỉ cảm thấy mình đã sắp hư thoát…
Ngày hôm sau, khi ánh dương đã tràn vào, cô mở mắt, hơi hoài nghi vậy mà mình còn ngủ được trong tình huống như vậy. Tay anh vẫn đặt trên ngực cô, cô nhíu mày gạt tay anh xuống. Sau đó, cô trở dậy mặc đồ, quần áo trong phòng như đang nhắc nhở cô về từng cảnh tượng đêm qua. Cô đứng không vững, vấp một cái, một bàn tay mau chóng kéo cô lại. Cô xoay người nhìn Tô Diệc Mân, lúc này anh đang lười biếng nheo mắt lại, sau đó mặc quần áo.
Tô Tử Quân cảm thấy mắt mình thoáng chốc cay cay, cô mau chóng rời khỏi.
Tô Diệc Mân vừa mặc đồ vừa quay đầu nhìn những vết thương nhỏ trên vai, đúng là không phí phạm sức lực mà.
Anh dọn hành lý xong xuôi rồi mới xuống tầng. Lúc anh xuống, Phương Âm và Tô Tử Quân đang nói gì đó. Nhìn dáng vẻ của Tô Tử Quân, hẳn là cuộc trò chuyện rất vui vẻ, ít nhất khuôn mặt cô vẫn còn vương ý cười.
Phương Âm nhìn Tô Diệc Mân một cái. “Hai vợ chồng phải nhường nhịn lẫn nhau, có chuyện gì thì nói ra, đừng có kìm nén trong lòng.”
Tô Tử Quân bặm môi.
“Ngoại, ngoại thật sự không tham dự lễ đính hôn của tụi con à ngoại?”
Phương Âm lắc đầu. “Cả đời này ngoại không định rời khỏi đây đâu.”
Anh nhướng mày. “Vậy ngoại phải chăm sóc bản thân thật tốt vào đấy.”
Phương Âm tiễn hai người đến bên đường, tay bà nắm lấy Tô Tử Quân. “Dù xảy ra chuyện gì, ngoại đều mong con có thể mãi mãi ở bên cạnh Diệc Mân. Phải tin tưởng nó, phải dành cho nó lòng tin.”
Tô Tử Quân nhìn Tô Diệc Mân vẻ thắc mắc, anh đã chui vào trong xe. Tuy khó hiểu, nhưng cô vẫn gật đầu.
Tô Tử Quân ngồi phía sau, im lặng, nhắm mắt lại. Tô Diệc Mân cũng không bận tâm, chỉ chuyên chú lái xe. Từ gương chiếu hậu, có thể nhìn rõ trên cổ cô có một vài vết đỏ, chẳng trách hôm nay ánh mắt bà ngoại cứ là lạ.
Cô mơ một giấc mơ, thấy mình ngồi trên một chiếc bè tre lênh đênh trên biển. Bấy giờ đang là lúc sóng to gió lớn, bè tre lắc lư tròng trành, gần như tạo thành góc chín mươi độ so với con sóng cuồn cuộn đang cuộn lên. Một mình cô ngồi đó, cô sợ hãi, cô thét gào, nhưng không có một ai tới. Đột nhiên, bè tre gặp phải một bọt sóng khác, bè đã sắp lật. Cô đang nản chí ngã lòng chấp nhận tai họa này, thì Tô Diệc Mân đột ngột xuất hiện. Sau đó, mọi bọt sóng cuồn cuộn biến mất, biển lặng như gương, sóng yên như thường.
Cô tỉnh dậy, thở hổn hển.
“Mơ thấy ác mộng à?”
Cô im lặng.
“Mơ thấy dáng vẻ anh là thú dữ?”
Cô vẫn im lặng, vờ như ngái ngủ nhắm mắt lại.
Thực ra, vào khoảnh khắc này, cô đột nhiên có một suy nghĩ thầm kín: nếu có thể ngủ tiếp như vậy, thì cũng rất tốt.
Tôi cũng giống như phần lớn các cô gái, luôn chờ mong mình sẽ được mặc chiếc váy cưới trắng tinh.
Nhưng, khoảnh khắc biết mình sẽ mặc váy cưới, tôi chán ghét vô cùng.
Tôi không còn chờ mong nữa.
—Tô Tử Quân.
————————-
Mấy ngày còn lại, họ được coi như chung đụng rất hòa hợp. Tô Tử Quân theo Phương Âm cùng tỉa cành cho cây cam trong vườn bằng cách cầm chiếc kìm to bằng cây kéo để cắt bớt cành. Tại đây cũng có rất nhiều thứ để học hỏi, nhưng Phương Âm luôn có thể nói rõ ràng với cô. Điều này khiến Tô Tử Quân thật lòng thích bà cụ này.
“Cam phải cắt bớt những cành già, bởi vì nó ra quả ở những cành mới. Bưởi thì phải cắt bớt cành mới, bởi vì nó ra quả ở những cành già.” Phương Âm vừa nhanh nhẹn cắt cành vừa nói với Tô Tử Quân.
Chỉ một động tác nhỏ bé vậy thôi cũng chứa đựng rất nhiều kiến thức.
Tô Tử Quân gật đầu, lại tiếp tục công việc.
Tô Diệc Mân phụ trách thu dọn chỗ cành bị cắt bớt, đùn tất cả lại với nhau rồi ôm hết ra để ở chỗ xa. Phương Âm sẽ dọn chỗ cành đó, vào mùa đông bà sẽ dùng để hun lạp xưởng và làm đậu phụ khô.
Trán Tô Tử Quân thường lấm tấm mồ hôi, cô cũng lười làm một cô gái tao nhã, cứ thế lau trán bằng tay áo. Thực ra Tô Diệc Mân còn thê thảm hơn, áo sơ mi trắng đã dính nhiều vệt xanh, trên tóc anh còn có mấy phiến lá, dáng vẻ cực kì nhếch nhác.
Phương Âm nhìn hai người, không khỏi lắc đầu, đúng là một cặp đôi kỳ quặc.
“Bao giờ mới có thể thấy chúng ra quả đây ạ?” Lúc này, rõ ràng Tô Tử Quân khá có hứng thú.
Phương Âm lắc đầu. “Xem ra phải qua một hai năm nữa.”
Nhưng chẳng biết tại sao, lúc này, Tô Diệc Mân đột nhiên cười. Tô Tử Quân nhìn Tô Diệc Mân với vẻ khó hiểu, cũng không phát hiện chỗ nào bất thường.
Nhưng Tô Tử Quân nghĩ, sau này có thể trông thấy cả khu vườn lủng lẳng những quả cam vàng óng, cảm giác thỏa mãn hư vô ấy nhanh chóng lấp đầy tâm trí cô.
Buổi tối, Tô Diệc Mân tắm xong, anh cầm khăn lau qua loa mái đầu còn đang nhỏ nước, tóc mau chóng dựng lên như gai nhím. Anh ném khăn lên chiếc ghế ở một bên rồi đi đến bên cạnh Phương Âm đang ngồi trong sân, giọng điệu chứa ý cười. “Con nhớ vào mùa đông mới bắt đầu tỉa cành cơ mà nhỉ?”
Nhắc tới chuyện này, rõ ràng Phương Âm hơi bực bội. “Không tìm chút chuyện cho hai đứa bay làm, chẳng lẽ cả ngày nhìn hai đứa bay mắt to nhìn mắt nhỏ, gặp nhau là im lặng hả?”
“Vậy ngoại thật sự tổn thất nghiêm trọng rồi. Xem ra vườn cam đó thật sự phải hai ba năm nữa mới ra quả cơ.”
“Con còn không biết ngại hả? Chỗ cam đáng thương của ngoại, cái mùa vốn nên ra hoa lại phải đối mặt với tai họa này.”
“Vốn chẳng ra hoa có được không, đương nhiên sẽ không kết quả rồi. Ngoại đâu có tổn thất gì?”
“Thằng oắt con, con còn biết ra hoa rồi mới có thể kết quả hả?”
Tô Diệc Mân không tiếp lời, chỉ cười ha hả.
Phương Âm thở dài. “Nếu con đã quyết định lấy con bé thì phải đối xử với con bé thật tốt vào. Dẫu sao đây cũng là chuyện cả đời.”
Tô Diệc Mân cúi đầu nghĩ ngợi. “Sao ngoại chắc chắn bọn con sẽ không ly hôn?”
“Con sẽ làm thế chắc?”
“Đó là chuyện khả năng rất cao sẽ xảy ra.” Tô Diệc Mân ngước nhìn đám mây trôi trên bầu trời, đám mây che lấp mất mặt trăng, nhưng một lúc sau lại trôi đi, mặt trăng lại lộ ra khuôn mặt tròn vành vạnh. Cuộc đời cũng nên như thế, có thời khắc tối tăm, nhưng hầu hết thời gian thì nên có ánh sáng, chỉ cần trái tim có hy vọng thì nhất định có thể thực hiện được.
Phương Âm lắc đầu. “Quá cố chấp không phải chuyện tốt đâu con.”
“Con biết con đang làm gì.”
“Thực ra, bây giờ hối hận vẫn còn kịp.” Giọng của Phương Âm như có như không, bà hiểu cậu cháu ngoại này hơn bất kì ai, một khi thật sự định làm gì thì chắc chắn sẽ không quay đầu.
“Con sẽ không hối hận.” Anh siết chặt tay mình, lại ngẩng đầu, mặt trăng lại một lần nữa bị mây che mất. Nhưng rồi mây sẽ trôi đi, mặt trăng vẫn là mặt trăng có ánh sáng mê người ấy.
Phương Âm không khuyên anh nữa mà cầm quạt phe phẩy. Bà nằm trên ghế nằm, dường như tiến vào một thế giới thinh lặng.
Tô Diệc Mân xoay người, đi vào trong nhà.
Tô Tử Quân đang giặt quần áo được thay ra sau khi tắm, có lẽ là chuyện không thường làm nên động tác của cô hơi kỳ cục, luôn làm nước bắn lên người mình, chiếc váy cô mặc đã ướt một mảng lớn. Mắt anh nheo lại, anh tiến lên, trong chỗ quần áo chất chồng ở đó có cả quần áo của anh. Anh nhớ chiếc áo sơ mi trắng ấy đã bẩn đến không thể bẩn hơn được nữa.
Anh đi qua. “Cái áo đó của anh thì không cần giặt nữa đâu.”
Cô ngước mắt với vẻ thắc mắc.
“Dù sao em giặt cũng không sạch được, chi bằng cứ ném đi.”
Cô cảm thấy một cơn bực trào thẳng từ tim lên cổ họng, sau đó cô lại đè nó xuống từng chút một. “Cũng được. Dù sao anh cũng có quá nhiều quần áo.”
Ánh đèn treo trên tường hơi lù mù, chiếu bóng cô xuống đất thành một chiếc bóng nhập nhằng, căn bản không phân rõ được đó là bóng của cô. Tô Diệc Mân cảm thấy mình hôm nay hơi phiền muộn, nhưng anh không thể từ bỏ vào lúc này. Anh lại nhìn cô, rồi tự đi lên tầng.
Tô Tử Quân nghe thấy tiếng bước chân anh rời xa, chẳng buồn ngẩng đầu.
Giặt quần áo xong và treo chúng lên sợi dây thừng trong sân, cô cảm thấy cuộc sống thế này ngày nào cũng đầy mới mẻ, mỗi một khoảnh khắc đều có sự thoải mái khó hiểu. Cuối cùng cô đã có thể hiểu tại sao Phương Âm bằng lòng một mình canh giữ căn gác cũ kĩ này. Đây là một kiểu chờ đợi tâm linh, cũng là chờ đợi với cuộc đời mình, khiến trái tim mình cũng trở nên yên bình để thật sự cảm nhận sinh mệnh này.
Sau khi làm xong tất cả, cô hơi mệt, nhưng phần nhiều là cảm giác đủ đầy và thỏa mãn. Niềm vui này chẳng thứ gì có thể thay thế được.
Cô lên tầng, đi được mấy bước, toan mở cửa phòng mình ra thì đã bị kéo vào vòng tay của người nào đó. Cô phản ứng ngay tắp lự, mau chóng vùng vẫy. Anh khống chế tay cô, đẩy cô vào tường. Anh không mang theo cảm xúc, cứ thế hôn cô.
Lưng cô dán chặt vào tường rồi ma sát với nó, nhưng cô không cảm nhận được chút đau đớn nào. Cô muốn rút tay mình ra, nhưng anh lại càng siết chặt. Cuối cùng, anh thở hồng hộc, nhưng vẫn đè lên người cô.
“Anh muốn làm gì?”
Anh kéo cô một phen, đẩy cửa phòng ra, rồi đẩy cô lên giường. Anh dán chặt lên. “Em nói xem anh muốn làm gì?”
Cô giơ tay muốn cho anh một bạt tai, anh lanh lẹ túm lấy tay cô. Sau đó, anh dùng chân kẹp tay cô, còn bàn tay hung bạo xé rách quần áo của cô. Tay anh cởi áo lót của cô mấy cái, rồi nôn nóng kéo ra. Anh buông tay cô ra, đè xuống, cũng chẳng bận tâm đến chuyện cô véo rồi lại cắn anh.
Động tác của anh hơi thô bạo, cũng mặc kệ cô đã sẵn sàng hay chưa mà đã tiến thẳng vào. Cảm giác dị vật xâm nhập, cô cắn anh thật mạnh. Cơ thể cô đang run rẩy, tay bấu chặt vai anh, dường như muốn cắm sâu móng tay vào da thịt anh. Anh cũng chẳng màng, tiến hành đến cùng. Anh khiến cô không thoải mái, vậy cô cũng khiến anh khó chịu.
Cuối cùng, cô đánh mệt, nằm đó không nhúc nhích.
Còn anh dường như vẫn chưa chơi đủ, lại hôn cô. Lần này, anh rất cẩn thận, khẽ khàng hôn cô. “Đau thì nói cho anh biết.”
Cô vốn không định lên tiếng, nhưng lại bị câu này làm cho bốc hỏa. “Có phải anh cảm thấy em dễ bắt nạt lắm, anh bóp chết em giống như bóp chết một con kiến đúng không?”
Trong bóng đêm, dường như anh cười khẽ, khi cử động mấy cái sắp đến cao trào, anh bỗng nói: “Đối với người mỗi tháng chảy máu một tuần mà vẫn bình yên vô sự như bọn em, anh vẫn luôn tỏ ra rất sợ hãi.”
Đầu óc cô hơi váng vất, còn chưa hiểu câu này có ý gì, anh đã bịt kín miệng cô. Cô chỉ cảm thấy mình đã sắp hư thoát…
Ngày hôm sau, khi ánh dương đã tràn vào, cô mở mắt, hơi hoài nghi vậy mà mình còn ngủ được trong tình huống như vậy. Tay anh vẫn đặt trên ngực cô, cô nhíu mày gạt tay anh xuống. Sau đó, cô trở dậy mặc đồ, quần áo trong phòng như đang nhắc nhở cô về từng cảnh tượng đêm qua. Cô đứng không vững, vấp một cái, một bàn tay mau chóng kéo cô lại. Cô xoay người nhìn Tô Diệc Mân, lúc này anh đang lười biếng nheo mắt lại, sau đó mặc quần áo.
Tô Tử Quân cảm thấy mắt mình thoáng chốc cay cay, cô mau chóng rời khỏi.
Tô Diệc Mân vừa mặc đồ vừa quay đầu nhìn những vết thương nhỏ trên vai, đúng là không phí phạm sức lực mà.
Anh dọn hành lý xong xuôi rồi mới xuống tầng. Lúc anh xuống, Phương Âm và Tô Tử Quân đang nói gì đó. Nhìn dáng vẻ của Tô Tử Quân, hẳn là cuộc trò chuyện rất vui vẻ, ít nhất khuôn mặt cô vẫn còn vương ý cười.
Phương Âm nhìn Tô Diệc Mân một cái. “Hai vợ chồng phải nhường nhịn lẫn nhau, có chuyện gì thì nói ra, đừng có kìm nén trong lòng.”
Tô Tử Quân bặm môi.
“Ngoại, ngoại thật sự không tham dự lễ đính hôn của tụi con à ngoại?”
Phương Âm lắc đầu. “Cả đời này ngoại không định rời khỏi đây đâu.”
Anh nhướng mày. “Vậy ngoại phải chăm sóc bản thân thật tốt vào đấy.”
Phương Âm tiễn hai người đến bên đường, tay bà nắm lấy Tô Tử Quân. “Dù xảy ra chuyện gì, ngoại đều mong con có thể mãi mãi ở bên cạnh Diệc Mân. Phải tin tưởng nó, phải dành cho nó lòng tin.”
Tô Tử Quân nhìn Tô Diệc Mân vẻ thắc mắc, anh đã chui vào trong xe. Tuy khó hiểu, nhưng cô vẫn gật đầu.
Tô Tử Quân ngồi phía sau, im lặng, nhắm mắt lại. Tô Diệc Mân cũng không bận tâm, chỉ chuyên chú lái xe. Từ gương chiếu hậu, có thể nhìn rõ trên cổ cô có một vài vết đỏ, chẳng trách hôm nay ánh mắt bà ngoại cứ là lạ.
Cô mơ một giấc mơ, thấy mình ngồi trên một chiếc bè tre lênh đênh trên biển. Bấy giờ đang là lúc sóng to gió lớn, bè tre lắc lư tròng trành, gần như tạo thành góc chín mươi độ so với con sóng cuồn cuộn đang cuộn lên. Một mình cô ngồi đó, cô sợ hãi, cô thét gào, nhưng không có một ai tới. Đột nhiên, bè tre gặp phải một bọt sóng khác, bè đã sắp lật. Cô đang nản chí ngã lòng chấp nhận tai họa này, thì Tô Diệc Mân đột ngột xuất hiện. Sau đó, mọi bọt sóng cuồn cuộn biến mất, biển lặng như gương, sóng yên như thường.
Cô tỉnh dậy, thở hổn hển.
“Mơ thấy ác mộng à?”
Cô im lặng.
“Mơ thấy dáng vẻ anh là thú dữ?”
Cô vẫn im lặng, vờ như ngái ngủ nhắm mắt lại.
Thực ra, vào khoảnh khắc này, cô đột nhiên có một suy nghĩ thầm kín: nếu có thể ngủ tiếp như vậy, thì cũng rất tốt.
/105
|