Tôi không yêu anh ta quá nhiều, chỉ là tôi không muốn hổ thẹn với anh ta, hoặc giả tôi không muốn nhìn thấy anh ta khốn đốn.
Tôi thà rằng người khác có lỗi với tôi, chứ không muốn mình có lỗi với người khác.
Tôi luôn thích phía sau mọi thứ có thêm một dấu chấm hoàn chỉnh, để nhiều năm sau khi nhớ lại, tôi không đến nỗi phải hối hận. Cho nên, tôi biết, không phải tôi đang giúp anh ta, tôi chỉ muốn để bản thân mình chẳng có bất cứ gánh nặng nào, dù rằng những gánh nặng này vốn không phải là của tôi.
Nếu thuở ban đầu tôi có thể hy sinh nhiều như thế vì anh ta, thì bây giờ, tôi cũng có thể hy sinh như vậy để viết xuống một dấu chấm hoàn hảo.
Tạm biệt mối tình của tôi.
—Tô Tử Quân.
————————-
Sau khi gặp Triệu Tử Hoa, Tô Tử Quân đi một mình trên đường. Cô cười nhẹ, thật sự không biết nên nói mình quá hiểu Triệu Tử Hoa hay nên nói mối tình ấy thật sự có giá trị lợi dụng, một lần không đủ, bây giờ còn có lần thứ hai nữa.
Từ đầu chí cuối cô vẫn nhớ, năm xưa khi ở Mỹ, Triệu Tử Hoa nói: “Tử Quân, đời người có rất nhiều nỗi bất đắc dĩ, anh có trách nhiệm cần anh gánh vác. Anh không thể và cũng không nên từ bỏ trách nhiệm thuộc về anh. Ít nhất thì anh không thể để Triệu Thị bị hủy hoại trong tay anh. Cho nên, em đi cùng Tô Diệc Mân đi. Hãy tin anh, một người đàn ông sẵn lòng uy hiếp một cô gái như vậy, dù anh ta dùng thủ đoạn gì, đó chắc chắn là tình yêu sâu đậm.”
Đến bây giờ Tô Tử Quân vẫn còn thấy vô cùng châm chọc, tất cả những lời đó như cái quất mạnh vào trái tim cô vậy.
Tô Diệc Mân dùng việc thu mua Triệu Thị làm mồi nhử đã khiến mối tình mà cô tưởng là kiên cố ấy chết yểu dễ như trở bàn tay. Nhưng điều kỳ lạ là, cô chưa từng trách Tô Diệc Mân, cũng chẳng hận Triệu Tử Hoa vì điều đó. Tình yêu của cô yếu ớt tới mức gió vừa thổi đã vỡ tan như bong bóng, đó đều là vấn đề của bản thân cô, trước giờ chẳng hề liên quan đến người khác. Nếu cô đủ tốt thì đâu tới nỗi Triệu Tử Hoa chẳng có chút tâm tư phản kháng nào. Hoặc là nói, những người được gọi là “vì ai đó, vì điều gì đó mà từ bỏ gia thế, từ bỏ vinh hoa” thật sự chỉ xuất hiện trong tưởng tượng xa vời.
Tô Diệc Mân không uy hiếp suông, phương án thu mua của anh đã được lên kế hoạch kĩ lưỡng, chỉ đợi một mệnh lệnh của anh mà thôi.
Cô không hận anh, trong chuyện này, nhưng không có nghĩa là anh có thể lựa chọn cuộc đời thay cô như thế. Một mối tình thất bại không chứng tỏ điều gì, chẳng qua chỉ là rút ra được bài học cho một lần yêu nữa, nhưng một cuộc hôn nhân thất bại thì sao, có thể coi như trò chơi được ư?
Cô đột nhiên rất hận sự ích kỷ của Tô Diệc Mân, tại sao phải kéo mình vào “vũng nước sâu” này, rõ ràng cô đã trốn lâu như thế, song vẫn không thể trốn thoát khỏi vận mệnh ấy.
Thì ra thật sự có rất nhiều thứ đã được định sẵn.
Về đến căn hộ, cô ngủ một giấc thật say, chẳng nghĩ ngợi gì, sẽ chẳng đau, sẽ chẳng khó chịu.
Buổi trưa ngày hôm sau, khi Tô Tử Quân xách canh đã nấu xong tới văn phòng của Tô Diệc Mân, tuy Tô Diệc Mân tỏ ra không kinh ngạc nhưng vẫn không thể không thắc mắc. Trong ấn tượng của anh, Tô Tử Quân rất ít khi chủ động, huống hồ là hành vi vô cùng “quan tâm” của một người vợ thế này.
Anh ngước mắt nhìn khuôn mặt cô, muốn quan sát ra điều gì đó, nhưng lại chẳng phát hiện được gì.
“Không phải em luôn ghét đến công ty anh nhất sao?” Anh nhớ sểnh ra là cô lại nói với vẻ xem thường rằng bọn tư bản đều là kẻ không có nhân tính.
“Hôm qua anh không về nhà, em đoán là anh tăng ca ở công ty. Lần này lại bận gì thế?” Cô vừa cẩn thận múc canh ra, vừa hỏi, có điều nhìn dáng vẻ thì cô không đặt sự chú ý vào món canh.
“Thì là mảnh đất Sơn Lĩnh đấy.” Anh day trán, quả thực là một đêm không ngủ nên hơi mệt mỏi.
“Uống ngụm canh trước đã!” Cô đưa vào tay anh, nhìn nét mặt anh có hơi là lạ. “Sao thế?”
“Em đột ngột dịu dàng với anh như thế, anh thật sự không quen.” Anh nói nửa thật nửa ngờ.
“Xem ra anh đang trách em bình thường không đủ dịu dàng hả?” Cô đi tới bên cạnh anh, sau đó khẽ bóp vai anh. “Thời gian trước đi học kỹ thuật mát xa, anh xem cảm giác thế nào? Em dùng lực có ổn không?”
“Đang lấy lòng ai đây?” Anh đột ngột nói.
“Ngày mai lại phải về biệt thự rồi.” Giọng điệu của cô hơi bất lực, song anh lại cười, đôi mắt cô liếc về chỗ văn kiện đặt gọn trên bàn của anh.
“Bố anh thì thôi, chứ nếu dì mà nghe thấy lời này của em thì thật sự sẽ tổn thương đấy.”
“Nếu mẹ em nghe thấy anh quan tâm bà ấy như vậy, bà ấy chắc chắn sẽ vô cùng cảm động.”
Cô dừng tay, thu dọn bát anh đã ăn, động tác rất khẽ khàng. Anh nhìn động tác của cô, đột ngột nói: “Quyền khai phá mảnh đất Sơn Lĩnh cạnh tranh rất ác liệt. Anh nhớ lúc đi du học, em chọn học phân tích thị trường và chiến lược quan hệ công chúng, vậy em giúp anh phân tích xem rốt cuộc mảnh đất đó có đáng để anh tiêu tốn khoản lớn như thế không đi.”
Tô Tử Quân lùi một bước về sau, cầm bình giữ nhiệt rồi cười, giọng điệu cũng vô cùng nhẹ nhàng. “Mấy chuyện phiền phức này cứ giao cho đàn ông bọn anh làm vẫn hơn.”
Anh nhìn xoáy vào bóng dáng cô rời đi, cho tới khi cánh cửa bị đóng lại khẽ khàng, anh mới nhấc điện thoại. “Cử người đi theo Tô Tử Quân, xem trong khoảng thời gian này cô ấy đã tiếp xúc với ai…”
Tô Tử Quân ra khỏi phòng làm việc của anh, đứng nguyên tại chỗ vỗ ngực, không ai biết lúc này cô căng thẳng nhường nào. Nếu Tô Diệc Mân có trí nhớ đủ tốt thì nên biết rằng môn toán là niềm tự hào duy nhất của cô thời trung học, có thể sánh bằng với thành tích môn toán đứng đầu cả khối, nhưng các môn khác thành tích của cô lại bình bình.
Cô có sự nhạy cảm trời sinh với các con số.
Trước tiên cô về căn hộ một chuyến, sau khi ngủ một lúc, cô bắt đầu tra tìm một vài trang mạng. Tất cả các trang mạng đều là về phương án thu mua của Tô Diệc Mân, không thiếu những mỹ từ để khen ngợi đầu óc kinh doanh của anh. Nhưng điều khiến cô chú ý hơn là tất cả các công trình của Tô Diệc Mân không hề xuất hiện một vụ ăn cắp nào. Tất cả các nhà phê bình đều nói Tô Diệc Mân thực hiện công tác bảo mật vô cùng hợp lý. Song từ mọi thứ cô nhìn thấy hôm nay, anh căn bản chẳng tiêu tốn bao nhiêu tâm tư vào phương diện này, nếu một nhân viên nào đó thật sự bị công ty khác mua chuộc rồi bán bí mật của công ty, đó là chuyện có khả năng cao sẽ xảy ra. Nhưng thật sự chưa từng có chuyện ăn cắp nào xuất hiện.
Cô lại phân tích tỉ mỉ mảnh đất đó, tọa lạc ở khu vực phát triển, có thể nói là dù làm thành phố giải trí hay nhà thương mại đều kiếm được chứ không lỗ, mặc dù chỉ được sử dụng với cách thức hợp tác. Nhưng Tô Diệc Mân có kế hoạch làm thành phố giải trí lớn nhất thành phố này, vậy thì anh nhất định phải lấy được mảnh đất đó.
Cô nghĩ về dữ liệu trong đầu, liệu có được không? Tuy rằng mức giá đó không được coi là chuẩn mực.
Tắt máy tính đi, cô gọi điện cho Triệu Tử Hoa. “Vẫn gặp nhau ở chỗ lần trước.”
Lại một lần nữa gặp Triệu Tử Hoa, trong lòng cô chỉ có một cảm giác sắp được giải thoát, phải, tất cả sắp kết thúc rồi, cô và anh ta. Cô nhìn người đàn ông từng đem lại cho mình sự ấm áp, anh ta sẽ đợi năm tiếng đồng hồ trong mái đình lạnh vì một câu nói đùa của mình, sẽ cẩn thận ghi nhớ mỗi một sở thích của mình, cũng sẽ ghi nhớ mỗi một ngày lễ. Mà bây giờ, cô lại chẳng muốn nhớ lại một chút nào.
Cô ngồi xuống, uống một hớp chất lỏng trong cốc, chỉ một ngụm, trái tim cô đã nảy lên. Anh ta vẫn còn nhớ trước giờ mình không uống cà phê, chỉ cần vừa chạm vào cà phê thì sẽ đau dạ dày. Cho nên, anh ta đổi thành nước ngọt. Cô khẽ hít vào một hơi.
“Biết giá sàn rồi chứ?” Triệu Tử Hoa lên tiếng, đây là cơ hội trở mình duy nhất của anh ta.
“Anh tự tin rằng tôi sẽ phản bội chồng mình vì anh như vậy sao?” Nét mặt cô thản nhiên, nhìn xoáy vào anh ta. Cô muốn biết, anh ta lấy đâu ra sự tự tin như vậy.
“Anh thì có lòng tin gì được? Anh chỉ có thể nói đây là cơ hội duy nhất của anh. Bây giờ Triệu Thị nguy khốn trăm bề, mấy năm trước đã càng ngày càng thụt lùi, nhất là khi tin tức Tô Diệc Mân muốn thu mua Triệu Thị truyền ra, cổ phiếu của Triệu Thị tăng mạnh, nhưng sau khi anh ta nói một câu dừng thu mua, cổ phiếu lại thụt giảm không phanh, gần như đã sắp sụp đổ thị trường chứng khoán. Chuyện lần đó mang đến cú tấn công chưa từng có cho Triệu Thị, một hai năm nay đã sắp lùi ra khỏi tầm nhìn của mọi người rồi.”
“Ý của anh là đó là trách nhiệm của tôi?” Trái tim cô thắt lại.
“Anh chỉ trần thuật hiện trạng của anh thôi. Nếu em cảm thấy đây đều là thứ anh nên nhận được, vậy thì cứ coi như anh chưa nói gì cả.”
Cô nhìn anh ta một cái. “Tôi mong đây sẽ là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau.”
Ngón tay cô thấm nước, sau đó viết một con số trên mặt bàn.
“Đây là giá sàn ư?” Anh ta nhíu mày, sau đó nhìn cô.
Cô gật đầu. “Đây đúng là giá sàn của Viễn Thần, nhưng không phải là giá sàn để anh có thể lấy được mảnh đất đó.”
“Là sao?”
Cô không trả lời. “Thực lực của Triệu Thị vốn dĩ không thể lấy được mảnh đất đó, cho dù có lấy được thì cũng chẳng thể đưa vào hoạt động. Việc gì anh cứ nhất định phải theo đuổi mảnh đất đó?”
“Anh tự có cách, hơn nữa chỉ cần lấy được mảnh đất đó, anh có thể làm Triệu Thị cải tử hoàn sinh.” Đôi mày của Triệu Tử Hoa tràn đầy vẻ kiên quyết, không đạt được mục đích thì tuyệt không từ bỏ.
“Nếu anh thật sự muốn lấy được mảnh đất đó thì thêm hai mươi triệu vào giá sàn. Với lại, nếu muốn thắng Viễn Thần, vậy thì lại thêm ba triệu nữa vào. Ba triệu này hẳn là mức giá chênh lệnh với Bắc Thần, cho dù Bắc Thần có thực lực hơn, nhưng khi tranh hồ sơ mời thầu ở cùng một trình độ, cái giá này sẽ khiến Lâm Thị đang định làm giàu bằng mảnh đất này hài lòng.”
Anh ta quan sát cô mấy cái. “Anh có thể tin tưởng em được không?”
“Anh có thể lựa chọn không tin.”
“Tô Tử Quân, em đã cung cấp một bí mật kinh doanh. Nhưng thứ mà anh phải bồi thưởng là cả dòng họ của mình.”
Tô Tử Quân còn muốn nói gì, bỗng nhận ra điều bất thường. Cô hất đổ chiếc cốc trên bàn, nước chảy tong tỏng xuống đất. “Triệu Tử Hoa, đây chắc chắn là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau. Từ nay về sau, tốt nhất là anh đừng có tin tôi nữa, còn tôi cũng tuyệt đối không tin tưởng anh. Sau này chúng ta đừng gặp lại.”
Nói xong, cô vội vã rời đi.
Kha Hoa theo Tô Diệc Mân tới phòng họp cao cấp này, lúc này bên trong đã có các đội ngũ xuất sắc đến từ các công ty, ở trước lợi ích, chẳng có mấy ai lại bằng lòng rút lui. Tô Diệc Mân cười nhẹ, Kha Hoa ngoan ngoãn nhìn ông chủ mình, có vẻ anh chẳng lo lắng một chút nào.
“Cô xem Triệu Thị cử đại biểu tới chưa?” Sau hồi lâu, Tô Diệc Mân mới nói bâng quơ, song lại nói lời chẳng có gì liên quan.
Kha Hoa xác nhận hai lần mới trả lời: “Chưa ạ.”
Tô Diệc Mân gật đầu.
Trước tiên là trình bày rõ ràng với tất cả công ty, rồi loại bỏ một vài công ty hoàn toàn không có thực lực, vòng tiếp theo mới bắt đầu đấu giá. Đấu giá đều viết trên hồ sơ đấu thầu, mức giá này rõ ràng khá quan trọng. Khi Kha Hoa toan nộp, Tô Diệc Mân đột ngột ngăn cản cô ấy. “Thêm hai mươi triệu vào giá sàn ban đầu.”
Kha Hoa ngẩn người, nhưng vẫn làm theo.
Nộp hồ sơ đấu thầu xong, cuối cùng để đại diện của người chủ trì tuyên bố ai trúng thầu.
Tô Diệc Mân ngồi đó rất thong dong, dường như chẳng mảy may lo lắng mình sẽ tụt sau người khác.
Buổi chiều, rốt cuộc đại diện đã đưa ra lời tuyên bố sau khâu xét duyệt cuối cùng. “Tôi thay mặt cho Lâm Thị đưa ra sự lựa chọn cuối cùng cho vụ đấu thầu này. Mảnh đất này không được bán đứt hoàn toàn mà chỉ tìm đối tác thông qua phương thức hợp tác, xin cảm ơn sự hậu ái của các vị dành cho Lâm Thị. Trong tất cả các kế hoạch, chẳng nghi ngờ gì, Viễn Thần là bên làm tốt nhất, cũng là bên có thực lực nhất. Nhưng rất xin lỗi, chúng tôi nhất trí cho rằng bảng giá của Triệu Thị phù hợp với mức giá của chúng tôi hơn.”
Tô Diệc Mân đứng bật dậy, có vẻ rất khó tin.
Nhưng bên tai anh lại truyền đến giọng nói của đối phương. “Tin rằng chúng tôi và Triệu Thị sẽ có sự hợp tác rất thành công…”
Sắc mặt Tô Diệc Mân trở nên âm u. Anh đè thấp giọng. “Điều tra rõ báo giá của Triệu Thị.”
Kha Hoa không dám lười biếng, lập tức đi điều tra.
Tô Diệc Mân cảm thấy mình bây giờ giống như đã bị người ta đẩy mạnh trong không trung, không tìm được điểm nào để bám víu.
Kha Hoa lên xe của anh. “Sếp Tô, giá sàn của Triệu Thị hơn chúng ta ba triệu.”
Bàn tay nắm vô lăng của anh càng siết chặt. Vừa về tới công ty, anh đã trở lại văn phòng của mình. Lúc này, trên mặt bàn đã đặt sẵn mấy bức ảnh được chuyển phát đến, trong ảnh, Tô Tử Quân và Triệu Tử Hoa có vẻ đang tranh cãi vì chuyện gì đó, nét mặt hai người đều không dễ coi.
Anh vẫn còn nhớ đối phương nói trong điện thoại: “Tô phu nhân và Triệu Tử Hoa không có bất cứ hành vi thân mật nào, hơn nữa hai người họ trò chuyện có vẻ không hề vui vẻ, Tô phu nhân còn bực tức hất đổ cốc nước trên bàn… Vâng, tôi sẽ gửi ảnh tới cho anh.”
Tay anh siết chặt bức ảnh. “Trò chuyện không vui vẻ ư?”
Bao nhiêu năm nay, bí quyết thành công của anh trên thương trường chính là không được tin tưởng bất kỳ ai, cho dù là trong chuyện lớn thế này. Mọi phương án liên quan đến giá sàn, anh luôn đưa ra quyết định vào thời khắc cuối cùng, đây cũng là nguyên nhân các công ty khác luôn ngấp nghé nhưng lại chẳng lấy được gì.
Nhưng lần này…
Anh nằm trên ghế xoay, tâm trạng tụt dốc không phanh.
Vì lần này không lấy được Sơn Lĩnh, bầu không khí trong cả công ty rõ ràng vô cùng ngột ngạt, mọi sự cố gắng suốt mấy tháng trời đều trôi theo dòng nước vào giây phút này. Trong chiến trường vô hình này, tàn khốc luôn luôn hiện hữu.
Tô Diệc Mân lê cơ thể mệt mỏi về căn hộ, vừa vào nhà đã nghe thấy âm thanh truyền ra từ tivi. Anh liếc mắt nhìn màn hình, sau đó mới đặt tầm mắt vào khuôn mặt Tô Tử Quân. Cô cười nhẹ, phô bày ra vẻ trẻ trung xinh đẹp.
Anh đi qua, ngồi bên cạnh cô.
“Hôm nay sớm nhỉ.” Cô chỉ nhìn anh một cái, sau đó lại đưa mắt về tivi.
“Dự án kết thúc rồi thì đương nhiên cũng rảnh thôi.” Anh nói vu vơ.
Cô vẫn một mực xem tivi, qua một lúc mới nhận ra anh vẫn luôn nhìn mình, bấy giờ mới mỉm cười. “Vậy thì đi tắm đi. Em xem xong sẽ đi nấu cơm.”
Giọng điệu của cô tự nhiên và ung dung, anh đứng dậy cầm đồ ngủ rồi vào phòng vệ sinh.
Cô ngồi đó yên lặng hồi lâu, tắt màn hình, sau đó vào phòng bếp.
Sau khi anh đi ra, đợi một lúc là có thể động đũa được rồi.
Trên mặt bàn nhỏ có bảy món ăn, nhưng tất cả đều là mấy món thường ngày Tô Diệc Mân thích ăn nhất, ngay cả món canh cải xanh cũng là món anh thích nhất. Nếu là bình thường, anh sẽ cảm thấy tâm trạng mình nhất định sẽ trở nên rất tốt vì điều đó, nhưng lúc này, anh lại cảm thấy hơi phiền muộn.
Cô thấy anh vẫn một mực nhìn các món ăn trên bàn thì hơi lấy làm lạ. “Sao thế?”
“Tất cả đều là món anh thích ăn nhất.”
“Ờm. Thế có gì không ổn à?”
Tô Diệc Mân ăn mấy miếng cơm rồi mới nhìn cô một cái. “Anh đột nhiên nghĩ, thực ra em vẫn rất hiểu anh.”
Anh vừa dứt lời, bàn tay cô rõ ràng thoáng run rẩy. Sau đó, cô phô ra một nụ cười mỉm. “Anh là chồng em, hiểu một vài sở thích ăn uống của anh là chuyện rất bình thường mà.”
Anh không nói gì nữa, chỉ là anh biết rõ hơn ai hết. Cho dù lúc nấu cơm cô sẽ nấu các món anh thích ăn, nhưng đảm bảo cũng sẽ nấu một hai món mà mình thích.
Ăn cơm xong, anh tìm ra một bộ phim, nhàn nhã xem, sau đó cố ý tìm chuyện để nói với cô.
“Đúng rồi, sao em không hỏi anh xem dự án tiến hành thế nào?”
Tô Tử Quân cười nhẹ, tay cầm cuộn len rồi quấn lại. “Còn có ai không yên tâm về anh chứ.”
“Vậy à. Thì ra trước đây em vẫn luôn không hỏi han chuyện công việc của anh là vì em tin tưởng anh.” Anh nhìn cô. “Vậy thì lần này anh phải khiến em thất vọng rồi, Sơn Lĩnh bị Triệu Thị lấy được rồi.”
Tô Tử Quân ngẩn người. “Chuyện này là sao? Không phải anh rất muốn lấy được dự án để hợp tác với Lâm Thị sao?”
“Vụ này không giống với bán đấu giá.” Anh thở dài. “Do anh đã quá bất cẩn nên để người khác lợi dụng sơ hở.”
Cô cẩn thận quan sát sắc mặt anh. “Có ảnh hưởng rất lớn tới Viễn Thần à?”
Tay anh xoa đầu cô. “Đừng lo. Vẫn chưa đến nỗi.”
Cô nhìn anh vẻ thắc mắc, muốn lên tiếng nói gì đó nữa, nhưng thấy sự mệt mỏi trong mắt anh, cô vẫn lựa chọn im miệng.
Đêm đó, dường như anh đã hạ quyết tâm sẽ giày vò cô. Còn cô cũng cố hết sức phối hợp với anh, quấn quýt không rời. Sau khi xong chuyện, cô nép vào nách anh thở dốc. Cô sực nhớ tới đêm tân hôn của hai người, khi ấy, cô liều mạng muốn vùng vẫy, còn anh có vẻ muốn khống chế cô chặt chẽ. Hai người trưởng thành gần như tiến hành một trận chiến trên giường, tuy kết quả là cô thua, nhưng ít nhất cũng không cho anh được dễ chịu, nghĩ vậy, cô cảm thấy mình tuy bại mà vinh.
Trong bóng tối, đôi mắt anh sâu thẳm lạ thường, đáy mắt dường như có đốm lửa nhảy nhót đang không ngừng bốc lên.
Tay anh vuốt ve bờ vai cô. Sau đó, anh lật người, đè cô xuống, giọng anh ú ớ: “Tử Quân, chúng mình có con nhé!”
Tôi thà rằng người khác có lỗi với tôi, chứ không muốn mình có lỗi với người khác.
Tôi luôn thích phía sau mọi thứ có thêm một dấu chấm hoàn chỉnh, để nhiều năm sau khi nhớ lại, tôi không đến nỗi phải hối hận. Cho nên, tôi biết, không phải tôi đang giúp anh ta, tôi chỉ muốn để bản thân mình chẳng có bất cứ gánh nặng nào, dù rằng những gánh nặng này vốn không phải là của tôi.
Nếu thuở ban đầu tôi có thể hy sinh nhiều như thế vì anh ta, thì bây giờ, tôi cũng có thể hy sinh như vậy để viết xuống một dấu chấm hoàn hảo.
Tạm biệt mối tình của tôi.
—Tô Tử Quân.
————————-
Sau khi gặp Triệu Tử Hoa, Tô Tử Quân đi một mình trên đường. Cô cười nhẹ, thật sự không biết nên nói mình quá hiểu Triệu Tử Hoa hay nên nói mối tình ấy thật sự có giá trị lợi dụng, một lần không đủ, bây giờ còn có lần thứ hai nữa.
Từ đầu chí cuối cô vẫn nhớ, năm xưa khi ở Mỹ, Triệu Tử Hoa nói: “Tử Quân, đời người có rất nhiều nỗi bất đắc dĩ, anh có trách nhiệm cần anh gánh vác. Anh không thể và cũng không nên từ bỏ trách nhiệm thuộc về anh. Ít nhất thì anh không thể để Triệu Thị bị hủy hoại trong tay anh. Cho nên, em đi cùng Tô Diệc Mân đi. Hãy tin anh, một người đàn ông sẵn lòng uy hiếp một cô gái như vậy, dù anh ta dùng thủ đoạn gì, đó chắc chắn là tình yêu sâu đậm.”
Đến bây giờ Tô Tử Quân vẫn còn thấy vô cùng châm chọc, tất cả những lời đó như cái quất mạnh vào trái tim cô vậy.
Tô Diệc Mân dùng việc thu mua Triệu Thị làm mồi nhử đã khiến mối tình mà cô tưởng là kiên cố ấy chết yểu dễ như trở bàn tay. Nhưng điều kỳ lạ là, cô chưa từng trách Tô Diệc Mân, cũng chẳng hận Triệu Tử Hoa vì điều đó. Tình yêu của cô yếu ớt tới mức gió vừa thổi đã vỡ tan như bong bóng, đó đều là vấn đề của bản thân cô, trước giờ chẳng hề liên quan đến người khác. Nếu cô đủ tốt thì đâu tới nỗi Triệu Tử Hoa chẳng có chút tâm tư phản kháng nào. Hoặc là nói, những người được gọi là “vì ai đó, vì điều gì đó mà từ bỏ gia thế, từ bỏ vinh hoa” thật sự chỉ xuất hiện trong tưởng tượng xa vời.
Tô Diệc Mân không uy hiếp suông, phương án thu mua của anh đã được lên kế hoạch kĩ lưỡng, chỉ đợi một mệnh lệnh của anh mà thôi.
Cô không hận anh, trong chuyện này, nhưng không có nghĩa là anh có thể lựa chọn cuộc đời thay cô như thế. Một mối tình thất bại không chứng tỏ điều gì, chẳng qua chỉ là rút ra được bài học cho một lần yêu nữa, nhưng một cuộc hôn nhân thất bại thì sao, có thể coi như trò chơi được ư?
Cô đột nhiên rất hận sự ích kỷ của Tô Diệc Mân, tại sao phải kéo mình vào “vũng nước sâu” này, rõ ràng cô đã trốn lâu như thế, song vẫn không thể trốn thoát khỏi vận mệnh ấy.
Thì ra thật sự có rất nhiều thứ đã được định sẵn.
Về đến căn hộ, cô ngủ một giấc thật say, chẳng nghĩ ngợi gì, sẽ chẳng đau, sẽ chẳng khó chịu.
Buổi trưa ngày hôm sau, khi Tô Tử Quân xách canh đã nấu xong tới văn phòng của Tô Diệc Mân, tuy Tô Diệc Mân tỏ ra không kinh ngạc nhưng vẫn không thể không thắc mắc. Trong ấn tượng của anh, Tô Tử Quân rất ít khi chủ động, huống hồ là hành vi vô cùng “quan tâm” của một người vợ thế này.
Anh ngước mắt nhìn khuôn mặt cô, muốn quan sát ra điều gì đó, nhưng lại chẳng phát hiện được gì.
“Không phải em luôn ghét đến công ty anh nhất sao?” Anh nhớ sểnh ra là cô lại nói với vẻ xem thường rằng bọn tư bản đều là kẻ không có nhân tính.
“Hôm qua anh không về nhà, em đoán là anh tăng ca ở công ty. Lần này lại bận gì thế?” Cô vừa cẩn thận múc canh ra, vừa hỏi, có điều nhìn dáng vẻ thì cô không đặt sự chú ý vào món canh.
“Thì là mảnh đất Sơn Lĩnh đấy.” Anh day trán, quả thực là một đêm không ngủ nên hơi mệt mỏi.
“Uống ngụm canh trước đã!” Cô đưa vào tay anh, nhìn nét mặt anh có hơi là lạ. “Sao thế?”
“Em đột ngột dịu dàng với anh như thế, anh thật sự không quen.” Anh nói nửa thật nửa ngờ.
“Xem ra anh đang trách em bình thường không đủ dịu dàng hả?” Cô đi tới bên cạnh anh, sau đó khẽ bóp vai anh. “Thời gian trước đi học kỹ thuật mát xa, anh xem cảm giác thế nào? Em dùng lực có ổn không?”
“Đang lấy lòng ai đây?” Anh đột ngột nói.
“Ngày mai lại phải về biệt thự rồi.” Giọng điệu của cô hơi bất lực, song anh lại cười, đôi mắt cô liếc về chỗ văn kiện đặt gọn trên bàn của anh.
“Bố anh thì thôi, chứ nếu dì mà nghe thấy lời này của em thì thật sự sẽ tổn thương đấy.”
“Nếu mẹ em nghe thấy anh quan tâm bà ấy như vậy, bà ấy chắc chắn sẽ vô cùng cảm động.”
Cô dừng tay, thu dọn bát anh đã ăn, động tác rất khẽ khàng. Anh nhìn động tác của cô, đột ngột nói: “Quyền khai phá mảnh đất Sơn Lĩnh cạnh tranh rất ác liệt. Anh nhớ lúc đi du học, em chọn học phân tích thị trường và chiến lược quan hệ công chúng, vậy em giúp anh phân tích xem rốt cuộc mảnh đất đó có đáng để anh tiêu tốn khoản lớn như thế không đi.”
Tô Tử Quân lùi một bước về sau, cầm bình giữ nhiệt rồi cười, giọng điệu cũng vô cùng nhẹ nhàng. “Mấy chuyện phiền phức này cứ giao cho đàn ông bọn anh làm vẫn hơn.”
Anh nhìn xoáy vào bóng dáng cô rời đi, cho tới khi cánh cửa bị đóng lại khẽ khàng, anh mới nhấc điện thoại. “Cử người đi theo Tô Tử Quân, xem trong khoảng thời gian này cô ấy đã tiếp xúc với ai…”
Tô Tử Quân ra khỏi phòng làm việc của anh, đứng nguyên tại chỗ vỗ ngực, không ai biết lúc này cô căng thẳng nhường nào. Nếu Tô Diệc Mân có trí nhớ đủ tốt thì nên biết rằng môn toán là niềm tự hào duy nhất của cô thời trung học, có thể sánh bằng với thành tích môn toán đứng đầu cả khối, nhưng các môn khác thành tích của cô lại bình bình.
Cô có sự nhạy cảm trời sinh với các con số.
Trước tiên cô về căn hộ một chuyến, sau khi ngủ một lúc, cô bắt đầu tra tìm một vài trang mạng. Tất cả các trang mạng đều là về phương án thu mua của Tô Diệc Mân, không thiếu những mỹ từ để khen ngợi đầu óc kinh doanh của anh. Nhưng điều khiến cô chú ý hơn là tất cả các công trình của Tô Diệc Mân không hề xuất hiện một vụ ăn cắp nào. Tất cả các nhà phê bình đều nói Tô Diệc Mân thực hiện công tác bảo mật vô cùng hợp lý. Song từ mọi thứ cô nhìn thấy hôm nay, anh căn bản chẳng tiêu tốn bao nhiêu tâm tư vào phương diện này, nếu một nhân viên nào đó thật sự bị công ty khác mua chuộc rồi bán bí mật của công ty, đó là chuyện có khả năng cao sẽ xảy ra. Nhưng thật sự chưa từng có chuyện ăn cắp nào xuất hiện.
Cô lại phân tích tỉ mỉ mảnh đất đó, tọa lạc ở khu vực phát triển, có thể nói là dù làm thành phố giải trí hay nhà thương mại đều kiếm được chứ không lỗ, mặc dù chỉ được sử dụng với cách thức hợp tác. Nhưng Tô Diệc Mân có kế hoạch làm thành phố giải trí lớn nhất thành phố này, vậy thì anh nhất định phải lấy được mảnh đất đó.
Cô nghĩ về dữ liệu trong đầu, liệu có được không? Tuy rằng mức giá đó không được coi là chuẩn mực.
Tắt máy tính đi, cô gọi điện cho Triệu Tử Hoa. “Vẫn gặp nhau ở chỗ lần trước.”
Lại một lần nữa gặp Triệu Tử Hoa, trong lòng cô chỉ có một cảm giác sắp được giải thoát, phải, tất cả sắp kết thúc rồi, cô và anh ta. Cô nhìn người đàn ông từng đem lại cho mình sự ấm áp, anh ta sẽ đợi năm tiếng đồng hồ trong mái đình lạnh vì một câu nói đùa của mình, sẽ cẩn thận ghi nhớ mỗi một sở thích của mình, cũng sẽ ghi nhớ mỗi một ngày lễ. Mà bây giờ, cô lại chẳng muốn nhớ lại một chút nào.
Cô ngồi xuống, uống một hớp chất lỏng trong cốc, chỉ một ngụm, trái tim cô đã nảy lên. Anh ta vẫn còn nhớ trước giờ mình không uống cà phê, chỉ cần vừa chạm vào cà phê thì sẽ đau dạ dày. Cho nên, anh ta đổi thành nước ngọt. Cô khẽ hít vào một hơi.
“Biết giá sàn rồi chứ?” Triệu Tử Hoa lên tiếng, đây là cơ hội trở mình duy nhất của anh ta.
“Anh tự tin rằng tôi sẽ phản bội chồng mình vì anh như vậy sao?” Nét mặt cô thản nhiên, nhìn xoáy vào anh ta. Cô muốn biết, anh ta lấy đâu ra sự tự tin như vậy.
“Anh thì có lòng tin gì được? Anh chỉ có thể nói đây là cơ hội duy nhất của anh. Bây giờ Triệu Thị nguy khốn trăm bề, mấy năm trước đã càng ngày càng thụt lùi, nhất là khi tin tức Tô Diệc Mân muốn thu mua Triệu Thị truyền ra, cổ phiếu của Triệu Thị tăng mạnh, nhưng sau khi anh ta nói một câu dừng thu mua, cổ phiếu lại thụt giảm không phanh, gần như đã sắp sụp đổ thị trường chứng khoán. Chuyện lần đó mang đến cú tấn công chưa từng có cho Triệu Thị, một hai năm nay đã sắp lùi ra khỏi tầm nhìn của mọi người rồi.”
“Ý của anh là đó là trách nhiệm của tôi?” Trái tim cô thắt lại.
“Anh chỉ trần thuật hiện trạng của anh thôi. Nếu em cảm thấy đây đều là thứ anh nên nhận được, vậy thì cứ coi như anh chưa nói gì cả.”
Cô nhìn anh ta một cái. “Tôi mong đây sẽ là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau.”
Ngón tay cô thấm nước, sau đó viết một con số trên mặt bàn.
“Đây là giá sàn ư?” Anh ta nhíu mày, sau đó nhìn cô.
Cô gật đầu. “Đây đúng là giá sàn của Viễn Thần, nhưng không phải là giá sàn để anh có thể lấy được mảnh đất đó.”
“Là sao?”
Cô không trả lời. “Thực lực của Triệu Thị vốn dĩ không thể lấy được mảnh đất đó, cho dù có lấy được thì cũng chẳng thể đưa vào hoạt động. Việc gì anh cứ nhất định phải theo đuổi mảnh đất đó?”
“Anh tự có cách, hơn nữa chỉ cần lấy được mảnh đất đó, anh có thể làm Triệu Thị cải tử hoàn sinh.” Đôi mày của Triệu Tử Hoa tràn đầy vẻ kiên quyết, không đạt được mục đích thì tuyệt không từ bỏ.
“Nếu anh thật sự muốn lấy được mảnh đất đó thì thêm hai mươi triệu vào giá sàn. Với lại, nếu muốn thắng Viễn Thần, vậy thì lại thêm ba triệu nữa vào. Ba triệu này hẳn là mức giá chênh lệnh với Bắc Thần, cho dù Bắc Thần có thực lực hơn, nhưng khi tranh hồ sơ mời thầu ở cùng một trình độ, cái giá này sẽ khiến Lâm Thị đang định làm giàu bằng mảnh đất này hài lòng.”
Anh ta quan sát cô mấy cái. “Anh có thể tin tưởng em được không?”
“Anh có thể lựa chọn không tin.”
“Tô Tử Quân, em đã cung cấp một bí mật kinh doanh. Nhưng thứ mà anh phải bồi thưởng là cả dòng họ của mình.”
Tô Tử Quân còn muốn nói gì, bỗng nhận ra điều bất thường. Cô hất đổ chiếc cốc trên bàn, nước chảy tong tỏng xuống đất. “Triệu Tử Hoa, đây chắc chắn là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau. Từ nay về sau, tốt nhất là anh đừng có tin tôi nữa, còn tôi cũng tuyệt đối không tin tưởng anh. Sau này chúng ta đừng gặp lại.”
Nói xong, cô vội vã rời đi.
Kha Hoa theo Tô Diệc Mân tới phòng họp cao cấp này, lúc này bên trong đã có các đội ngũ xuất sắc đến từ các công ty, ở trước lợi ích, chẳng có mấy ai lại bằng lòng rút lui. Tô Diệc Mân cười nhẹ, Kha Hoa ngoan ngoãn nhìn ông chủ mình, có vẻ anh chẳng lo lắng một chút nào.
“Cô xem Triệu Thị cử đại biểu tới chưa?” Sau hồi lâu, Tô Diệc Mân mới nói bâng quơ, song lại nói lời chẳng có gì liên quan.
Kha Hoa xác nhận hai lần mới trả lời: “Chưa ạ.”
Tô Diệc Mân gật đầu.
Trước tiên là trình bày rõ ràng với tất cả công ty, rồi loại bỏ một vài công ty hoàn toàn không có thực lực, vòng tiếp theo mới bắt đầu đấu giá. Đấu giá đều viết trên hồ sơ đấu thầu, mức giá này rõ ràng khá quan trọng. Khi Kha Hoa toan nộp, Tô Diệc Mân đột ngột ngăn cản cô ấy. “Thêm hai mươi triệu vào giá sàn ban đầu.”
Kha Hoa ngẩn người, nhưng vẫn làm theo.
Nộp hồ sơ đấu thầu xong, cuối cùng để đại diện của người chủ trì tuyên bố ai trúng thầu.
Tô Diệc Mân ngồi đó rất thong dong, dường như chẳng mảy may lo lắng mình sẽ tụt sau người khác.
Buổi chiều, rốt cuộc đại diện đã đưa ra lời tuyên bố sau khâu xét duyệt cuối cùng. “Tôi thay mặt cho Lâm Thị đưa ra sự lựa chọn cuối cùng cho vụ đấu thầu này. Mảnh đất này không được bán đứt hoàn toàn mà chỉ tìm đối tác thông qua phương thức hợp tác, xin cảm ơn sự hậu ái của các vị dành cho Lâm Thị. Trong tất cả các kế hoạch, chẳng nghi ngờ gì, Viễn Thần là bên làm tốt nhất, cũng là bên có thực lực nhất. Nhưng rất xin lỗi, chúng tôi nhất trí cho rằng bảng giá của Triệu Thị phù hợp với mức giá của chúng tôi hơn.”
Tô Diệc Mân đứng bật dậy, có vẻ rất khó tin.
Nhưng bên tai anh lại truyền đến giọng nói của đối phương. “Tin rằng chúng tôi và Triệu Thị sẽ có sự hợp tác rất thành công…”
Sắc mặt Tô Diệc Mân trở nên âm u. Anh đè thấp giọng. “Điều tra rõ báo giá của Triệu Thị.”
Kha Hoa không dám lười biếng, lập tức đi điều tra.
Tô Diệc Mân cảm thấy mình bây giờ giống như đã bị người ta đẩy mạnh trong không trung, không tìm được điểm nào để bám víu.
Kha Hoa lên xe của anh. “Sếp Tô, giá sàn của Triệu Thị hơn chúng ta ba triệu.”
Bàn tay nắm vô lăng của anh càng siết chặt. Vừa về tới công ty, anh đã trở lại văn phòng của mình. Lúc này, trên mặt bàn đã đặt sẵn mấy bức ảnh được chuyển phát đến, trong ảnh, Tô Tử Quân và Triệu Tử Hoa có vẻ đang tranh cãi vì chuyện gì đó, nét mặt hai người đều không dễ coi.
Anh vẫn còn nhớ đối phương nói trong điện thoại: “Tô phu nhân và Triệu Tử Hoa không có bất cứ hành vi thân mật nào, hơn nữa hai người họ trò chuyện có vẻ không hề vui vẻ, Tô phu nhân còn bực tức hất đổ cốc nước trên bàn… Vâng, tôi sẽ gửi ảnh tới cho anh.”
Tay anh siết chặt bức ảnh. “Trò chuyện không vui vẻ ư?”
Bao nhiêu năm nay, bí quyết thành công của anh trên thương trường chính là không được tin tưởng bất kỳ ai, cho dù là trong chuyện lớn thế này. Mọi phương án liên quan đến giá sàn, anh luôn đưa ra quyết định vào thời khắc cuối cùng, đây cũng là nguyên nhân các công ty khác luôn ngấp nghé nhưng lại chẳng lấy được gì.
Nhưng lần này…
Anh nằm trên ghế xoay, tâm trạng tụt dốc không phanh.
Vì lần này không lấy được Sơn Lĩnh, bầu không khí trong cả công ty rõ ràng vô cùng ngột ngạt, mọi sự cố gắng suốt mấy tháng trời đều trôi theo dòng nước vào giây phút này. Trong chiến trường vô hình này, tàn khốc luôn luôn hiện hữu.
Tô Diệc Mân lê cơ thể mệt mỏi về căn hộ, vừa vào nhà đã nghe thấy âm thanh truyền ra từ tivi. Anh liếc mắt nhìn màn hình, sau đó mới đặt tầm mắt vào khuôn mặt Tô Tử Quân. Cô cười nhẹ, phô bày ra vẻ trẻ trung xinh đẹp.
Anh đi qua, ngồi bên cạnh cô.
“Hôm nay sớm nhỉ.” Cô chỉ nhìn anh một cái, sau đó lại đưa mắt về tivi.
“Dự án kết thúc rồi thì đương nhiên cũng rảnh thôi.” Anh nói vu vơ.
Cô vẫn một mực xem tivi, qua một lúc mới nhận ra anh vẫn luôn nhìn mình, bấy giờ mới mỉm cười. “Vậy thì đi tắm đi. Em xem xong sẽ đi nấu cơm.”
Giọng điệu của cô tự nhiên và ung dung, anh đứng dậy cầm đồ ngủ rồi vào phòng vệ sinh.
Cô ngồi đó yên lặng hồi lâu, tắt màn hình, sau đó vào phòng bếp.
Sau khi anh đi ra, đợi một lúc là có thể động đũa được rồi.
Trên mặt bàn nhỏ có bảy món ăn, nhưng tất cả đều là mấy món thường ngày Tô Diệc Mân thích ăn nhất, ngay cả món canh cải xanh cũng là món anh thích nhất. Nếu là bình thường, anh sẽ cảm thấy tâm trạng mình nhất định sẽ trở nên rất tốt vì điều đó, nhưng lúc này, anh lại cảm thấy hơi phiền muộn.
Cô thấy anh vẫn một mực nhìn các món ăn trên bàn thì hơi lấy làm lạ. “Sao thế?”
“Tất cả đều là món anh thích ăn nhất.”
“Ờm. Thế có gì không ổn à?”
Tô Diệc Mân ăn mấy miếng cơm rồi mới nhìn cô một cái. “Anh đột nhiên nghĩ, thực ra em vẫn rất hiểu anh.”
Anh vừa dứt lời, bàn tay cô rõ ràng thoáng run rẩy. Sau đó, cô phô ra một nụ cười mỉm. “Anh là chồng em, hiểu một vài sở thích ăn uống của anh là chuyện rất bình thường mà.”
Anh không nói gì nữa, chỉ là anh biết rõ hơn ai hết. Cho dù lúc nấu cơm cô sẽ nấu các món anh thích ăn, nhưng đảm bảo cũng sẽ nấu một hai món mà mình thích.
Ăn cơm xong, anh tìm ra một bộ phim, nhàn nhã xem, sau đó cố ý tìm chuyện để nói với cô.
“Đúng rồi, sao em không hỏi anh xem dự án tiến hành thế nào?”
Tô Tử Quân cười nhẹ, tay cầm cuộn len rồi quấn lại. “Còn có ai không yên tâm về anh chứ.”
“Vậy à. Thì ra trước đây em vẫn luôn không hỏi han chuyện công việc của anh là vì em tin tưởng anh.” Anh nhìn cô. “Vậy thì lần này anh phải khiến em thất vọng rồi, Sơn Lĩnh bị Triệu Thị lấy được rồi.”
Tô Tử Quân ngẩn người. “Chuyện này là sao? Không phải anh rất muốn lấy được dự án để hợp tác với Lâm Thị sao?”
“Vụ này không giống với bán đấu giá.” Anh thở dài. “Do anh đã quá bất cẩn nên để người khác lợi dụng sơ hở.”
Cô cẩn thận quan sát sắc mặt anh. “Có ảnh hưởng rất lớn tới Viễn Thần à?”
Tay anh xoa đầu cô. “Đừng lo. Vẫn chưa đến nỗi.”
Cô nhìn anh vẻ thắc mắc, muốn lên tiếng nói gì đó nữa, nhưng thấy sự mệt mỏi trong mắt anh, cô vẫn lựa chọn im miệng.
Đêm đó, dường như anh đã hạ quyết tâm sẽ giày vò cô. Còn cô cũng cố hết sức phối hợp với anh, quấn quýt không rời. Sau khi xong chuyện, cô nép vào nách anh thở dốc. Cô sực nhớ tới đêm tân hôn của hai người, khi ấy, cô liều mạng muốn vùng vẫy, còn anh có vẻ muốn khống chế cô chặt chẽ. Hai người trưởng thành gần như tiến hành một trận chiến trên giường, tuy kết quả là cô thua, nhưng ít nhất cũng không cho anh được dễ chịu, nghĩ vậy, cô cảm thấy mình tuy bại mà vinh.
Trong bóng tối, đôi mắt anh sâu thẳm lạ thường, đáy mắt dường như có đốm lửa nhảy nhót đang không ngừng bốc lên.
Tay anh vuốt ve bờ vai cô. Sau đó, anh lật người, đè cô xuống, giọng anh ú ớ: “Tử Quân, chúng mình có con nhé!”
/105
|