Hồi nhỏ, bộ phim tôi thích nhất là “Tiêu Thập Nhất Lang”.
Khi Thẩm Bích Quân tưởng Liên Thành Bích sẽ gặp chuyện và cầu xin Tiêu Thập Nhất Lang dẫn đi tìm Liên Thành Bích, Tiêu Thập Nhất Lang chỉ giơ tay lên. Chàng muốn đến ôm nàng, nhưng tay chàng chỉ vươn ra không trung, sau đó bèn thu về.
Đó là cảnh mà tôi chẳng thể nào quên được.
Rõ ràng yêu người trước mắt ấy như vậy, song lại không có tư cách đau lòng vì người ấy.
Chỉ bởi vì người ấy là vợ của người khác, người yêu thuộc về một người khác.
Người yêu của người khác, người của người khác.
— Tô Tử Quân.
————————-
Mấy ngày tiếp theo, có vẻ Tô Diệc Mân cực kì nhẫn nại, chỉ cần Tô Tử Quân học tiết đầu tiên, anh đều đích thân đưa cô tới trường. Hơn nữa, tâm trạng anh có vẻ cũng rất tốt, ít nhất nét mặt luôn vui vẻ. Điều này khiến Tô Tử Quân cảm thấy là lạ, nhưng lại thấy mình hơi thần kinh, có vẻ chỉ cần tâm trạng anh trở nên tốt hơn thì cô sẽ bất giác đoán xem là vì sao. Chẳng hạn như bây giờ.
“Công ty kiếm được một món lớn à?” Cô thắc mắc.
“Ngoài Lâm Thủy Sơn Trang, những chỗ khác vẫn ổn. Có điều thật sự chẳng kiếm được gì, không lỗ đã tốt lắm rồi.” Giọng điệu của Tô Diệc Mân cực kì bình tĩnh, nhưng nụ cười nhạt hiện trên khuôn mặt hoàn toàn không hợp với lời anh nói.
Cô khẽ thở dài. “Công ty có rắc rối à?”
“Vẫn ổn.”
Trong tình huống bình thường, anh không thích bàn luận với cô về công ty, cho dù có đề cập thì cũng không bàn luận sâu, luôn dừng lại đúng lúc.
Cô nhìn anh mấy cái. “Em nghe bảo mảnh đất mà anh một lòng muốn có ban đầu giờ đã thành đất hoang rồi, đúng là chứng minh câu ‘thế sự khó lường’.”
Lúc này, anh mới quan sát cô. “Sao em không nói là anh biết tiên tri?”
“Vậy anh biết không?”
Tô Diệc Mân không ngờ cô lại hỏi vậy, ngược lại anh sững người. “Anh đâu phải nhà tiên tri.”
Nhưng còn đáng sợ hơn nhà tiên tri.
“Vậy thì anh khá may mắn.”
“Anh cũng thấy vậy, với lại anh vẫn luôn khá may mắn.” Anh chẳng hề khiêm tốn. “Chẳng hạn như cưới được em.”
Cả người Tô Tử Quân chấn động. Cô không đáp lời, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ. Những cây ngô đồng ấy đang lùi lại phía sau. Đột nhiên, cô nhớ tới lời giáo viên từng nói hồi cấp Hai, đây chính là cái gọi là thuyết tương đối: lấy đất làm vật tham chiếu, thứ chuyển động sẽ là mình; lấy mình làm vật tham chiếu, thứ di chuyển sẽ là những cảnh vật đứng yên kia. Thực ra, cảm giác cũng như vậy. Khi không có gì để so sánh, cô cảm thấy thái độ của Tô Diệc Mân với mình cũng coi như tàm tạm, nhưng kể từ sau khi nhìn thấy anh mỉm cười với một người khác, cô liền cảm thấy mình mãi mãi là người xếp dưới.
Thuyết tương đối, có so sánh mới có chênh lệch.
“Đang nghĩ gì thế?” Tô Diệc Mân dừng xe lại, nhìn cô với vẻ hơi thắc mắc. Ánh mắt cô khiến anh không đoán được, như thể luôn tách biệt ra ngoài thế giới của anh.
“Em đang nghĩ tiết đầu tiên lại của giảng viên này, em chẳng thích tiết của thầy ấy chút nào.”
“Vậy em vẫn còn đến điểm danh đúng giờ mỗi tiết làm gì.”
Tô Tử Quân xuống xe, nhìn anh một cái. “Bởi vì em không muốn làm một sinh viên tốt.”
“Ồ?”
“Chẳng lẽ anh chưa từng nghe, ở đại học, sinh viên không trốn tiết không phải sinh viên tốt hay sao?”
“Chưa từng nghe thật, xem ra anh hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống học đường rồi.” Anh lắc đầu. “Hay là hôm nào em phổ cập cho anh một vài từ ngữ và quan niệm thời thượng nhé?”
“Thế phải thu tiền.”
Tô Diệc Mân thực sự nở nụ cười. “Thứ của anh đã là của em rồi, em thu tiền của mình cũng có thể cảm thấy có thành tựu hả?”
Tô Tử Quân nhìn thời gian, không muốn nói nhiều thêm với anh, hôn khẽ lên trán anh. Nhưng lúc này, Tô Diệc Mân lại ôm cổ cô, hôn cô, cho đến khi cô cảm thấy hô hấp đã trở nên khó khăn.
Tô Tử Quân nói với vẻ hậm hực: “Em thật sự muốn biết, nếu em cắn môi anh, anh đến công ty sẽ giải thích thế nào.”
Tô Diệc Mân mím môi cười khẽ. “Chuyện này còn cần giải thích nữa à?”
Tô Tử Quân chẳng đoái hoài đến anh, tự rời đi, đi mấy bước vẫn còn nghe thấy tiếng cười của anh. Cô thật sự sợ mình đứng đó thì sẽ không nhịn được mà ném sách trong tay lên mặt anh mất.
Đi mấy bước vẫn chưa hả giận, cô cầm sách đập bông hoa rực rỡ nhất trong bồn xuống. Thấy bông hoa mau chóng rơi xuống thành hoa tàn, tâm trạng có vẻ tốt hơn một chút. Nhớ đến quy tắc rõ ràng hồi cấp Ba là không được ngắt hoa, ngắt một bông phạt một trăm, cô sợ hãi dáo dác ngó quanh, có vẻ không có ai chú ý đến cô. Có điều, dường như đại học này không có quy định rõ ràng gì thì phải. Sau đó, cô mới vội đến phòng học.
Cuối tuần, Tô Tử Quân mua rất nhiều thức ăn rồi rúc trong bếp nấu canh mãi.
Do hôm trước Tô Diệc Mân tăng ca đến rất muộn, ngày hôm sau mãi anh mới dậy, anh mặc quần áo vào rồi tới thẳng phòng bếp. “Đang nấu thứ gì ngon đấy?”
Tô Tử Quân chẳng buồn ngẩng đầu. “Canh móng giò.”
“Thơm đấy.” Tô Diệc Mân đi qua, nhấc nắp nồi lên ngửi, toan cầm đũa thử hương vị.
“Đừng động vào.”
Anh ngước cằm tỏ ý “tại sao”.
“Đợi lát nữa em mang tới cho Giai Tinh, anh đừng động vào.”
Anh bặm môi. “Từ sáng tinh mơ em đã lộn tung nhà bếp lên là để nấu canh cho cô ấy hả. Anh bảo này, trước đây sao anh không phát hiện em có tinh thần tìm tòi và nhẫn nại như thế nhỉ. Nói với em biết bao lần là học nấu chút canh mà có lần nào em nghe đâu.”
“Giống nhau được chắc?”
“Sao lại không giống?” Anh không để ý tới cô, cầm thìa lên múc một ít canh.
Tô Tử Quân thản nhiên nhìn anh. “Đây là canh em nấu cho Giai Tinh uống bổ sữa.”
Tô Diệc Mân thấy môi mình bỏng rát, anh nhìn cô, hít sâu một hơi. “Có tinh thần cống hiến thật đấy.”
Cô cười phá ra. Cô rất hiếm khi cười như vậy trước mặt anh, có vẻ không chú ý đến hình tượng. “Em đã nói là anh đừng động vào rồi mà.”
Tô Diệc Mân mặc kệ cô, tự ra khỏi phòng bếp.
Tô Tử Quân nghĩ một lúc, cảm thấy hơi áy náy. Cô dựa vào cửa phòng bếp. “Nếu anh thật sự muốn uống thì em để lại một ít cho anh nhé!”
“Khỏi cần.”
“Em nghiêm túc đấy. Hay là em múc một bát cho anh?”
Bấy giờ, Tô Diệc Mân ngoảnh mặt lại. “Cảm ơn. Không cần.”
Tô Tử Quân bĩu môi, tự đi múc canh ra, sau đó nhìn người đàn ông ngồi trong phòng khách. “Mà này, em quên nấu cơm rồi, lát nữa anh gọi bên ngoài nhé!”
“Tô Tử Quân, từ hồi sáng lúc anh dậy em đã lịch kịch trong bếp, bây giờ đã sắp mười hai giờ rồi, em lại bảo với anh là em quên nấu cơm?”
“Được. Lát nữa em gọi cơm ngoài cho anh, anh không phải đợi lâu đâu. Em đi đây.”
“Xem ra trọng điểm của chúng ta có vẻ luôn không được nhất trí.”
“Vẫn nhất trí lắm mà. Ít nhất ở điểm này, em cũng nghĩ như vậy.”
“Đi thong thả.”
“Em cảm thấy em cần đi nhanh hơn để gọi cơm hộ anh.”
“…”
Lý Giai Tinh sinh ra một cậu con trai, mặt mũi rất giống Lâm Trạch. Lúc tới phòng bệnh, Tô Tử Quân liền thấy Lâm Trạch đang bế cu cậu với vẻ chở che, còn ánh mắt Lý Giai Tinh thì dán chặt ở khuôn mặt Lâm Trạch, khuôn mặt cô ấy đầy vẻ thỏa mãn.
Cảnh tượng trước mắt quá đỗi đẹp đẽ, cô đứng ở cửa, không muốn làm phiền.
Cho tới khi Lâm Trạch phát hiện ra cô. “Em đến rồi à? Giai Tinh còn nói là em sẽ không đến.”
Tô Tử Quân cười, nhìn chỗ đồ bổ lớn nhỏ đã đặt không nổi bên giường, sau đó ngồi cạnh giường. “Nấu canh móng giò cho cậu, cậu thử xem.”
“Cậu nấu ấy hả?” Lý Giai Tinh hơi ngờ vực.
“Đương nhiên.”
“Tớ cảm động lắm, nhưng cứ đặt một bên trước đi!”
“Không được nghi ngờ tớ thế chứ. Hôm nay tớ hầm tận mấy tiếng đồng hồ đấy, với lại tớ thử thấy hương vị cũng ổn áp. Cậu húp nhiều vào.”
Lâm Trạch bế con cười dịu dàng. “Uống một chút đi. Là tấm lòng của Tử Quân mà.”
“Thế thì anh không hiểu rồi. Con nhỏ này là kiểu người đến mỳ còn nấu nát đấy.”
“Đó là chuyện từ đời tám hoánh nào rồi. Từ nhỏ thầy cô đã dặn chúng ta ‘kẻ sĩ ba ngày không gặp thì phải đối đãi với con mắt khác’, sao cậu vẫn nhìn tớ với ánh mắt như vậy hả.”
Lý Giai Tinh bĩu môi. “Đó là vì chúng ta nào có đến ba ngày không gặp kẻ sĩ.”
Nhưng cuối cùng Lý Giai Tinh vẫn uống canh, cũng không chê mấy, chỉ hơi thắc mắc. “Sao lại học nấu canh này?”
“Tớ tra trên mạng, canh này bổ sữa.”
Lý Giai Tinh ngẩn người, sau đó nhìn mình, không lên tiếng nữa. Nhưng Lâm Trạch đứng bên cạnh liếc nhìn Lý Giai Tinh. “Vậy thì uống thêm chút nữa đi.”
Tô Tử Quân vừa nhớ đến nét mặt Lý Giai Tinh thì không khỏi vui vẻ hơn.
Sau khi Lâm Trạch ra ngoài, Lý Giai Tinh giày vò Tô Tử Quân một bận. Khi tất cả yên bình trở lại, Tô Tử Quân hơi ngậm ngùi. “Đúng là già rồi, vậy mà cậu đã làm mẹ trẻ con rồi.”
“Cậu cũng sẽ có ngày như vậy thôi.”
“Giai Tinh.”
“Ơi?”
“Bây giờ hình như tớ có thể hiểu được lựa chọn của cậu rồi. Thứ cảm giác đến gần sự ấm áp này, rất khó để không chìm đắm vào.”
Lý Giai Tinh gật đầu, nắm lấy tay cô. “Hãy tin tớ, chỉ cần cậu muốn, cậu cũng có thể có được.”
Tô Tử Quân gật đầu, như đã hạ một quyết tâm to lớn.
“Tử Quân, cậu liên lạc với Hạ Tư Linh nhiều vào nhé. Con của Lạc Tử Thịnh hẳn cũng sắp chào đời rồi, tâm trạng chị ấy… Cậu khuyên nhủ nhiều vào.”
“Được.”
Mỗi người một số phận, lời này đúng là chẳng sai.
Khi Tô Tử Quân tới nhà Hạ Tư Linh, cô hơi hối hận vì mình không gọi điện trước cho cô ấy. Cô ấy không có nhà. Từ sau khi chia tay Lạc Tử Thịnh, cô ấy đã chuyển về nhà sống.
Tô Tử Quân thở dài, sau đó đến căn hộ mà Hạ Tư Linh thuê. Thực ra, đây là nơi Hạ Tư Linh lặng lẽ mua lại. Ban đầu cô ấy và Lạc Tử Thịnh gặp nhau ở đây, sống ở đây. Nơi đây tựa như mái nhà của họ. Nhưng cuối cùng, Lạc Tử Thịnh rời đi, anh ta không cần mái nhà này nữa.
Cô nhớ Hạ Tư Linh từng nói, Lạc Tử Thịnh đã biến cô ấy từ một cô gái thành phụ nữ ở đây. Tô Tử Quân cảm thấy trái tim mình đau nhói. Phía sau sự ấm áp, luôn ẩn giấu một kiểu phản bội.
“Chị Tư Linh, chị ở đây à?”
Hạ Tư Linh mở cửa. “Vào đi!”
Cô quan sát nét mặt Hạ Tư Linh, sau đó nhìn chai rượu đang bày ở đó. “Chị Tư Linh…”
Hạ Tư Linh nằm thẳng trên sofa. “Chính tại đây, chính tại nơi này. Anh ấy nói với chị rằng chị sẽ là cô dâu duy nhất của anh ấy.”
Tô Tử Quân ôm cô ấy. “Qua hết rồi, tất cả qua hết rồi. Những lời hứa hẹn đó không còn nữa, đều trở thành quá khứ rồi.”
“Tại sao, tại sao, em nói xem chị có chỗ nào không tốt, chị đã làm sai chỗ nào?” Nước mắt Hạ Tư Linh lăn dài.
Thiên trường địa cửu mà cô nghĩ, chỉ là thứ không quan trọng với anh ta.
“Chị rất rốt, chị thật sự rất tốt.” Tô Tử Quân ôm càng chặt. “Là anh ta phản bội chị. Chị không có bất cứ lỗi lầm nào cả, cũng đừng giày vò bản thân.”
“Con của họ sắp chào đời rồi. Anh ấy trở thành chồng của một người phụ nữ khác, trở thành bố của con cô ta. Còn chị, chẳng là gì cả.”
Tô Tử Quân cảm thấy mắt mình cay cay. “Phải, anh ta là của người khác rồi. Vậy chị còn đau khổ cho ai xem?”
Hạ Tư Linh đưa mắt nhìn vào Tô Tử Quân. “Đau khổ cho ai xem?”
“Chỉ làm khó mình mà thôi. Bây giờ anh ta ở bên cạnh một người phụ nữ khác, anh ta ôm con của họ, cùng mừng vui vì một sinh mạng mới. Anh ta quan tâm người vợ sinh con cho anh ta, anh ta quan tâm vợ anh ta. Họ cùng bàn luận xem phải nuôi dưỡng con họ nên người thế nào. Anh ta có kế hoạch cuộc đời của anh ta. Nhưng trong kế hoạch này, không có chị. Chị đã nằm ngoài cuộc đời anh ta rồi. Từ đây, anh ta không còn là gì của chị nữa. Còn chị cũng không thể sắm bất cứ vai nào trong cuộc đời anh ta. Chị Tư Linh, bước ra khỏi gông cùm được rào bằng tình cảm này, được không?”
Hạ Tư Linh chỉ khóc, chẳng nói được gì, chỉ ôm cô mà khóc.
Tô Tử Quân cẩn thận vỗ lưng Hạ Tư Linh. Nhìn dáng vẻ này của Hạ Tư Linh, cô cũng chẳng dám ra về.
Có một câu nói rất nổi tiếng trên mạng: Tại sao người chịu tổn thương luôn là phụ nữ.
Trương Tiểu Nhàn nói: Trên thế giới này, khoảng cách thê lương nhất là hai người vốn cách nhau rất xa, chẳng hề quen biết, bỗng một hôm, họ biết nhau, rồi yêu nhau. Khoảng cách trở nên rất gần. Sau đó, có một ngày, không còn yêu nhau nữa, hai người vốn rất gần lại trở nên rất xa, thậm chí còn xa hơn thuở trước.
Rất xa, rất xa, không còn quan hệ gì nữa.
Khi Thẩm Bích Quân tưởng Liên Thành Bích sẽ gặp chuyện và cầu xin Tiêu Thập Nhất Lang dẫn đi tìm Liên Thành Bích, Tiêu Thập Nhất Lang chỉ giơ tay lên. Chàng muốn đến ôm nàng, nhưng tay chàng chỉ vươn ra không trung, sau đó bèn thu về.
Đó là cảnh mà tôi chẳng thể nào quên được.
Rõ ràng yêu người trước mắt ấy như vậy, song lại không có tư cách đau lòng vì người ấy.
Chỉ bởi vì người ấy là vợ của người khác, người yêu thuộc về một người khác.
Người yêu của người khác, người của người khác.
— Tô Tử Quân.
————————-
Mấy ngày tiếp theo, có vẻ Tô Diệc Mân cực kì nhẫn nại, chỉ cần Tô Tử Quân học tiết đầu tiên, anh đều đích thân đưa cô tới trường. Hơn nữa, tâm trạng anh có vẻ cũng rất tốt, ít nhất nét mặt luôn vui vẻ. Điều này khiến Tô Tử Quân cảm thấy là lạ, nhưng lại thấy mình hơi thần kinh, có vẻ chỉ cần tâm trạng anh trở nên tốt hơn thì cô sẽ bất giác đoán xem là vì sao. Chẳng hạn như bây giờ.
“Công ty kiếm được một món lớn à?” Cô thắc mắc.
“Ngoài Lâm Thủy Sơn Trang, những chỗ khác vẫn ổn. Có điều thật sự chẳng kiếm được gì, không lỗ đã tốt lắm rồi.” Giọng điệu của Tô Diệc Mân cực kì bình tĩnh, nhưng nụ cười nhạt hiện trên khuôn mặt hoàn toàn không hợp với lời anh nói.
Cô khẽ thở dài. “Công ty có rắc rối à?”
“Vẫn ổn.”
Trong tình huống bình thường, anh không thích bàn luận với cô về công ty, cho dù có đề cập thì cũng không bàn luận sâu, luôn dừng lại đúng lúc.
Cô nhìn anh mấy cái. “Em nghe bảo mảnh đất mà anh một lòng muốn có ban đầu giờ đã thành đất hoang rồi, đúng là chứng minh câu ‘thế sự khó lường’.”
Lúc này, anh mới quan sát cô. “Sao em không nói là anh biết tiên tri?”
“Vậy anh biết không?”
Tô Diệc Mân không ngờ cô lại hỏi vậy, ngược lại anh sững người. “Anh đâu phải nhà tiên tri.”
Nhưng còn đáng sợ hơn nhà tiên tri.
“Vậy thì anh khá may mắn.”
“Anh cũng thấy vậy, với lại anh vẫn luôn khá may mắn.” Anh chẳng hề khiêm tốn. “Chẳng hạn như cưới được em.”
Cả người Tô Tử Quân chấn động. Cô không đáp lời, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ. Những cây ngô đồng ấy đang lùi lại phía sau. Đột nhiên, cô nhớ tới lời giáo viên từng nói hồi cấp Hai, đây chính là cái gọi là thuyết tương đối: lấy đất làm vật tham chiếu, thứ chuyển động sẽ là mình; lấy mình làm vật tham chiếu, thứ di chuyển sẽ là những cảnh vật đứng yên kia. Thực ra, cảm giác cũng như vậy. Khi không có gì để so sánh, cô cảm thấy thái độ của Tô Diệc Mân với mình cũng coi như tàm tạm, nhưng kể từ sau khi nhìn thấy anh mỉm cười với một người khác, cô liền cảm thấy mình mãi mãi là người xếp dưới.
Thuyết tương đối, có so sánh mới có chênh lệch.
“Đang nghĩ gì thế?” Tô Diệc Mân dừng xe lại, nhìn cô với vẻ hơi thắc mắc. Ánh mắt cô khiến anh không đoán được, như thể luôn tách biệt ra ngoài thế giới của anh.
“Em đang nghĩ tiết đầu tiên lại của giảng viên này, em chẳng thích tiết của thầy ấy chút nào.”
“Vậy em vẫn còn đến điểm danh đúng giờ mỗi tiết làm gì.”
Tô Tử Quân xuống xe, nhìn anh một cái. “Bởi vì em không muốn làm một sinh viên tốt.”
“Ồ?”
“Chẳng lẽ anh chưa từng nghe, ở đại học, sinh viên không trốn tiết không phải sinh viên tốt hay sao?”
“Chưa từng nghe thật, xem ra anh hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống học đường rồi.” Anh lắc đầu. “Hay là hôm nào em phổ cập cho anh một vài từ ngữ và quan niệm thời thượng nhé?”
“Thế phải thu tiền.”
Tô Diệc Mân thực sự nở nụ cười. “Thứ của anh đã là của em rồi, em thu tiền của mình cũng có thể cảm thấy có thành tựu hả?”
Tô Tử Quân nhìn thời gian, không muốn nói nhiều thêm với anh, hôn khẽ lên trán anh. Nhưng lúc này, Tô Diệc Mân lại ôm cổ cô, hôn cô, cho đến khi cô cảm thấy hô hấp đã trở nên khó khăn.
Tô Tử Quân nói với vẻ hậm hực: “Em thật sự muốn biết, nếu em cắn môi anh, anh đến công ty sẽ giải thích thế nào.”
Tô Diệc Mân mím môi cười khẽ. “Chuyện này còn cần giải thích nữa à?”
Tô Tử Quân chẳng đoái hoài đến anh, tự rời đi, đi mấy bước vẫn còn nghe thấy tiếng cười của anh. Cô thật sự sợ mình đứng đó thì sẽ không nhịn được mà ném sách trong tay lên mặt anh mất.
Đi mấy bước vẫn chưa hả giận, cô cầm sách đập bông hoa rực rỡ nhất trong bồn xuống. Thấy bông hoa mau chóng rơi xuống thành hoa tàn, tâm trạng có vẻ tốt hơn một chút. Nhớ đến quy tắc rõ ràng hồi cấp Ba là không được ngắt hoa, ngắt một bông phạt một trăm, cô sợ hãi dáo dác ngó quanh, có vẻ không có ai chú ý đến cô. Có điều, dường như đại học này không có quy định rõ ràng gì thì phải. Sau đó, cô mới vội đến phòng học.
Cuối tuần, Tô Tử Quân mua rất nhiều thức ăn rồi rúc trong bếp nấu canh mãi.
Do hôm trước Tô Diệc Mân tăng ca đến rất muộn, ngày hôm sau mãi anh mới dậy, anh mặc quần áo vào rồi tới thẳng phòng bếp. “Đang nấu thứ gì ngon đấy?”
Tô Tử Quân chẳng buồn ngẩng đầu. “Canh móng giò.”
“Thơm đấy.” Tô Diệc Mân đi qua, nhấc nắp nồi lên ngửi, toan cầm đũa thử hương vị.
“Đừng động vào.”
Anh ngước cằm tỏ ý “tại sao”.
“Đợi lát nữa em mang tới cho Giai Tinh, anh đừng động vào.”
Anh bặm môi. “Từ sáng tinh mơ em đã lộn tung nhà bếp lên là để nấu canh cho cô ấy hả. Anh bảo này, trước đây sao anh không phát hiện em có tinh thần tìm tòi và nhẫn nại như thế nhỉ. Nói với em biết bao lần là học nấu chút canh mà có lần nào em nghe đâu.”
“Giống nhau được chắc?”
“Sao lại không giống?” Anh không để ý tới cô, cầm thìa lên múc một ít canh.
Tô Tử Quân thản nhiên nhìn anh. “Đây là canh em nấu cho Giai Tinh uống bổ sữa.”
Tô Diệc Mân thấy môi mình bỏng rát, anh nhìn cô, hít sâu một hơi. “Có tinh thần cống hiến thật đấy.”
Cô cười phá ra. Cô rất hiếm khi cười như vậy trước mặt anh, có vẻ không chú ý đến hình tượng. “Em đã nói là anh đừng động vào rồi mà.”
Tô Diệc Mân mặc kệ cô, tự ra khỏi phòng bếp.
Tô Tử Quân nghĩ một lúc, cảm thấy hơi áy náy. Cô dựa vào cửa phòng bếp. “Nếu anh thật sự muốn uống thì em để lại một ít cho anh nhé!”
“Khỏi cần.”
“Em nghiêm túc đấy. Hay là em múc một bát cho anh?”
Bấy giờ, Tô Diệc Mân ngoảnh mặt lại. “Cảm ơn. Không cần.”
Tô Tử Quân bĩu môi, tự đi múc canh ra, sau đó nhìn người đàn ông ngồi trong phòng khách. “Mà này, em quên nấu cơm rồi, lát nữa anh gọi bên ngoài nhé!”
“Tô Tử Quân, từ hồi sáng lúc anh dậy em đã lịch kịch trong bếp, bây giờ đã sắp mười hai giờ rồi, em lại bảo với anh là em quên nấu cơm?”
“Được. Lát nữa em gọi cơm ngoài cho anh, anh không phải đợi lâu đâu. Em đi đây.”
“Xem ra trọng điểm của chúng ta có vẻ luôn không được nhất trí.”
“Vẫn nhất trí lắm mà. Ít nhất ở điểm này, em cũng nghĩ như vậy.”
“Đi thong thả.”
“Em cảm thấy em cần đi nhanh hơn để gọi cơm hộ anh.”
“…”
Lý Giai Tinh sinh ra một cậu con trai, mặt mũi rất giống Lâm Trạch. Lúc tới phòng bệnh, Tô Tử Quân liền thấy Lâm Trạch đang bế cu cậu với vẻ chở che, còn ánh mắt Lý Giai Tinh thì dán chặt ở khuôn mặt Lâm Trạch, khuôn mặt cô ấy đầy vẻ thỏa mãn.
Cảnh tượng trước mắt quá đỗi đẹp đẽ, cô đứng ở cửa, không muốn làm phiền.
Cho tới khi Lâm Trạch phát hiện ra cô. “Em đến rồi à? Giai Tinh còn nói là em sẽ không đến.”
Tô Tử Quân cười, nhìn chỗ đồ bổ lớn nhỏ đã đặt không nổi bên giường, sau đó ngồi cạnh giường. “Nấu canh móng giò cho cậu, cậu thử xem.”
“Cậu nấu ấy hả?” Lý Giai Tinh hơi ngờ vực.
“Đương nhiên.”
“Tớ cảm động lắm, nhưng cứ đặt một bên trước đi!”
“Không được nghi ngờ tớ thế chứ. Hôm nay tớ hầm tận mấy tiếng đồng hồ đấy, với lại tớ thử thấy hương vị cũng ổn áp. Cậu húp nhiều vào.”
Lâm Trạch bế con cười dịu dàng. “Uống một chút đi. Là tấm lòng của Tử Quân mà.”
“Thế thì anh không hiểu rồi. Con nhỏ này là kiểu người đến mỳ còn nấu nát đấy.”
“Đó là chuyện từ đời tám hoánh nào rồi. Từ nhỏ thầy cô đã dặn chúng ta ‘kẻ sĩ ba ngày không gặp thì phải đối đãi với con mắt khác’, sao cậu vẫn nhìn tớ với ánh mắt như vậy hả.”
Lý Giai Tinh bĩu môi. “Đó là vì chúng ta nào có đến ba ngày không gặp kẻ sĩ.”
Nhưng cuối cùng Lý Giai Tinh vẫn uống canh, cũng không chê mấy, chỉ hơi thắc mắc. “Sao lại học nấu canh này?”
“Tớ tra trên mạng, canh này bổ sữa.”
Lý Giai Tinh ngẩn người, sau đó nhìn mình, không lên tiếng nữa. Nhưng Lâm Trạch đứng bên cạnh liếc nhìn Lý Giai Tinh. “Vậy thì uống thêm chút nữa đi.”
Tô Tử Quân vừa nhớ đến nét mặt Lý Giai Tinh thì không khỏi vui vẻ hơn.
Sau khi Lâm Trạch ra ngoài, Lý Giai Tinh giày vò Tô Tử Quân một bận. Khi tất cả yên bình trở lại, Tô Tử Quân hơi ngậm ngùi. “Đúng là già rồi, vậy mà cậu đã làm mẹ trẻ con rồi.”
“Cậu cũng sẽ có ngày như vậy thôi.”
“Giai Tinh.”
“Ơi?”
“Bây giờ hình như tớ có thể hiểu được lựa chọn của cậu rồi. Thứ cảm giác đến gần sự ấm áp này, rất khó để không chìm đắm vào.”
Lý Giai Tinh gật đầu, nắm lấy tay cô. “Hãy tin tớ, chỉ cần cậu muốn, cậu cũng có thể có được.”
Tô Tử Quân gật đầu, như đã hạ một quyết tâm to lớn.
“Tử Quân, cậu liên lạc với Hạ Tư Linh nhiều vào nhé. Con của Lạc Tử Thịnh hẳn cũng sắp chào đời rồi, tâm trạng chị ấy… Cậu khuyên nhủ nhiều vào.”
“Được.”
Mỗi người một số phận, lời này đúng là chẳng sai.
Khi Tô Tử Quân tới nhà Hạ Tư Linh, cô hơi hối hận vì mình không gọi điện trước cho cô ấy. Cô ấy không có nhà. Từ sau khi chia tay Lạc Tử Thịnh, cô ấy đã chuyển về nhà sống.
Tô Tử Quân thở dài, sau đó đến căn hộ mà Hạ Tư Linh thuê. Thực ra, đây là nơi Hạ Tư Linh lặng lẽ mua lại. Ban đầu cô ấy và Lạc Tử Thịnh gặp nhau ở đây, sống ở đây. Nơi đây tựa như mái nhà của họ. Nhưng cuối cùng, Lạc Tử Thịnh rời đi, anh ta không cần mái nhà này nữa.
Cô nhớ Hạ Tư Linh từng nói, Lạc Tử Thịnh đã biến cô ấy từ một cô gái thành phụ nữ ở đây. Tô Tử Quân cảm thấy trái tim mình đau nhói. Phía sau sự ấm áp, luôn ẩn giấu một kiểu phản bội.
“Chị Tư Linh, chị ở đây à?”
Hạ Tư Linh mở cửa. “Vào đi!”
Cô quan sát nét mặt Hạ Tư Linh, sau đó nhìn chai rượu đang bày ở đó. “Chị Tư Linh…”
Hạ Tư Linh nằm thẳng trên sofa. “Chính tại đây, chính tại nơi này. Anh ấy nói với chị rằng chị sẽ là cô dâu duy nhất của anh ấy.”
Tô Tử Quân ôm cô ấy. “Qua hết rồi, tất cả qua hết rồi. Những lời hứa hẹn đó không còn nữa, đều trở thành quá khứ rồi.”
“Tại sao, tại sao, em nói xem chị có chỗ nào không tốt, chị đã làm sai chỗ nào?” Nước mắt Hạ Tư Linh lăn dài.
Thiên trường địa cửu mà cô nghĩ, chỉ là thứ không quan trọng với anh ta.
“Chị rất rốt, chị thật sự rất tốt.” Tô Tử Quân ôm càng chặt. “Là anh ta phản bội chị. Chị không có bất cứ lỗi lầm nào cả, cũng đừng giày vò bản thân.”
“Con của họ sắp chào đời rồi. Anh ấy trở thành chồng của một người phụ nữ khác, trở thành bố của con cô ta. Còn chị, chẳng là gì cả.”
Tô Tử Quân cảm thấy mắt mình cay cay. “Phải, anh ta là của người khác rồi. Vậy chị còn đau khổ cho ai xem?”
Hạ Tư Linh đưa mắt nhìn vào Tô Tử Quân. “Đau khổ cho ai xem?”
“Chỉ làm khó mình mà thôi. Bây giờ anh ta ở bên cạnh một người phụ nữ khác, anh ta ôm con của họ, cùng mừng vui vì một sinh mạng mới. Anh ta quan tâm người vợ sinh con cho anh ta, anh ta quan tâm vợ anh ta. Họ cùng bàn luận xem phải nuôi dưỡng con họ nên người thế nào. Anh ta có kế hoạch cuộc đời của anh ta. Nhưng trong kế hoạch này, không có chị. Chị đã nằm ngoài cuộc đời anh ta rồi. Từ đây, anh ta không còn là gì của chị nữa. Còn chị cũng không thể sắm bất cứ vai nào trong cuộc đời anh ta. Chị Tư Linh, bước ra khỏi gông cùm được rào bằng tình cảm này, được không?”
Hạ Tư Linh chỉ khóc, chẳng nói được gì, chỉ ôm cô mà khóc.
Tô Tử Quân cẩn thận vỗ lưng Hạ Tư Linh. Nhìn dáng vẻ này của Hạ Tư Linh, cô cũng chẳng dám ra về.
Có một câu nói rất nổi tiếng trên mạng: Tại sao người chịu tổn thương luôn là phụ nữ.
Trương Tiểu Nhàn nói: Trên thế giới này, khoảng cách thê lương nhất là hai người vốn cách nhau rất xa, chẳng hề quen biết, bỗng một hôm, họ biết nhau, rồi yêu nhau. Khoảng cách trở nên rất gần. Sau đó, có một ngày, không còn yêu nhau nữa, hai người vốn rất gần lại trở nên rất xa, thậm chí còn xa hơn thuở trước.
Rất xa, rất xa, không còn quan hệ gì nữa.
/105
|