Em thật sự đã yêu, vì anh
Anh thật sự đã đi cùng người ấy
Tất cả những gì có thể trao em đã trao cả rồi, em chẳng tiếc
Ngoại trừ để anh biết
Lòng em đau như cắt.
—Tô Tử Quân.
————————-
Thoắt cái, bầu trời sao giữa đêm trở nên đen thẫm, sao trốn đi, mây đen kiềm chế mảng ánh sáng sao này, thay bộ trang phục khổng lồ đen sẫm cho tất cả. Gió lạnh thổi vào, cửa sổ không ngừng lắc lư.
Cô lại một lần nữa gọi điện, gọi từng lần mà chẳng thấy chán.
Cuối cùng, lúc mười một giờ, Tô Diệc Mân nghe máy. “Rốt cuộc em muốn thế nào?” Giọng anh cực kì mệt mỏi, tựa như đang cố kìm cơn bực.
Cô muốn thế nào, cô có thể thế nào, cô có thể thế nào được. “Anh đã nói là anh sẽ về, anh đã đồng ý với em.”
Giọng anh khàn khàn. “Bây giờ không được. Muộn lắm rồi, em đi ngủ đi.”
“Tại sao không được?” Giọng cô trở nên sắc bén.
“Đừng om sòm với anh vào lúc này.”
Cô cười lạnh. “Vậy phải lúc nào?”
“Bây giờ anh có chuyện cực kì quan trọng. Anh không có thời gian nói lời thừa thãi với em.”
“Tô Diệc Mân, em muốn anh trở về ngay lập tức.”
“Bây giờ thật sự không được.”
“Tô Diệc Mân, anh trở về.”
Có vẻ anh đã mềm lại. “Hai hôm nữa, em cho anh thời gian hai ngày. Chỉ cần hai ngày nữa anh sẽ về, như thế có được không?”
“Không được.” Cô hét lên. “Tô Diệc Mân, mười hai giờ anh mà không về.” Cô hạ quyết tâm, tàn nhẫn nói: “Vậy thì anh mãi mãi không cần về nữa.”
Lần này, cô ngắt máy trước.
Điện thoại vừa ngắt, cô không nhịn được mà khóc thút thít. “Tô Tử Quân, từ lúc nào mày lại trở nên vô dụng như thế? Tại sao mày lại trở nên hèn mọn như thế? Tại sao ngay cả bản thân mày cũng không nhận ra mình nữa?”
Cô nhìn mãi chiếc đồng hồ trên tường, kim giây không ngừng quay, tiếng tích tắc giống như tiếng đập trái tim cô. Nhưng, cổ tích giữa đêm không xảy ra, khi chuông mười hai giờ vang lên, ảo tưởng đẹp đẽ cuối cùng bị dập tắt. Lúc này, cô bé Lọ Lem lại mặc lên bộ đồ giản dị mà rời xa hoàng tử, họ lại biến thành cao quý và thấp kém.
Hoàng tử là ảo tưởng của cô bé Lọ Lem, song lại là hiện thực của công chúa.
Còn cô trước giờ chỉ sắm vai cô bé Lọ Lem lạc đường trong vương thất.
Cô nhìn di động, nước mắt không còn muốn rơi nữa, lúc này, cô chỉ là mình thôi. Cánh cửa của trái tim, lạnh lẽo đã quá lâu, để bảo vệ bản thân, chỉ có đóng cửa lại.
Cô cầm di động lên, lại gọi điện, nhưng lần này lại là thư ký của anh nghe máy. “Chào cô, bây giờ sếp Tô không tiện nghe điện thoại.”
“Đưa điện thoại cho anh ấy, tôi muốn nói chuyện với anh ấy.”
“Xin lỗi, sếp Tô nói bây giờ dù là bất cứ chuyện gì hay bất cứ người nào cũng không thể làm phiền anh ấy.”
Bất cứ chuyện gì, bất cứ người nào?
Cô nhắm mắt cười khổ. “Vậy được. Cô nói với anh ta, tôi mang thai rồi, hơn nữa định đi phá thai ngay bây giờ.”
Cô yên lặng tắt máy, sau đó kéo tóc mình với sự chán ghét vô cùng. Tại sao còn phải gọi cuộc điện thoại này? Chẳng lẽ vẫn còn ôm ảo tưởng với anh, còn không chịu hết hy vọng, ngay cả đứa con duy nhất cũng muốn lợi dụng một lần.
Bản thân mình như thế, nhỏ bé như hạt bụi.
Nhưng thời gian cứ lướt trôi, anh vẫn chưa về. Cuối cùng, tất cả, đều trở thành cái giá mà cô tự lừa mình lừa người, cô tưởng anh sẽ quan tâm đôi chút. Nhưng nếu anh quan tâm đôi chút, anh sẽ đứng trước mặt cô, chứ không phải là ở bên một người khác.
Cuối cùng, anh đã hoàn toàn bỏ rơi mình.
Miệng cô ngâm nga bài: Anh nói, con người dù sao cũng không phải cây cỏ, cuối cùng vẫn thay lòng, bản thân mình rất đau khổ. Dù từng nghĩ em là tất cả của anh. Sự xuất hiện của cô ấy lại khiến anh có được giác ngộ mới. Anh cần sự quan tâm cuối cùng em dành cho anh, chỉ có em có thể tác thành cho anh, phần hạnh phúc hoàn chỉnh này. Những gì anh thể hiện trước mặt em, bơ vơ như thế. Em cười chua chát, dường như cũng trở nên tàn khốc. Hạnh phúc của hai người rất hoàn chỉnh, còn hạnh phúc của em bị hy sinh. Người làm em tổn thương sâu đậm nhất, còn ở trước mặt em nói đừng tàn nhẫn quá. Tình yêu của hai người tựa sao sáng, còn tình yêu của em hóa bụi trần. Em nghĩ em chỉ có thể nói, tác thành cho hai người không phải trách nhiệm của em.
Anh cần sự quan tâm cuối cùng em dành cho anh, chỉ có em có thể tác thành cho anh, phần hạnh phúc hoàn chỉnh này.
Nước mắt nện vào trái tim cô, trút vào lớp màng bảo vệ cứng rắn nhất.
Đã là lần thứ hai rồi, anh bỏ rơi mình, sau đó rời đi mà chẳng quay đầu. Khi ấy cô mới năm tuổi, nhưng anh có thể bỏ rơi cô mà chẳng quay đầu, một mình rời xa. Khi ấy, cô nhìn bóng lưng anh rời đi. Cô tự nói với mình, anh nhất định sẽ quay lại, nhất định sẽ quay lại dẫn mình đi, anh nhất định sẽ không bỏ rơi mình. Cho dù nhìn thấy con rắn đó trượt qua chân mình, cô cũng chưa từng có tâm trạng tuyệt vọng này.
Anh không cần cô, cô đã trở thành gánh nặng của anh.
Khi Tô Giải Phong tìm đến cô, cô không muốn rời đi, cô muốn đợi anh. Anh đã hứa anh sẽ quay lại, còn cô cũng đã hứa sẽ đợi anh.
Nhưng Tô Giải Phong lại nói: “Sao con ở đây, Diệc Mân đã về nhà rồi, nó nói con lạc đường. Con sao thế…”
Khoảnh khắc ấy cô mới hiểu, anh không cần cô nữa, anh đã lừa cô. Còn cô đang sắm vai kẻ ngốc mà anh muốn, một mực đợi anh mãi.
Còn bây giờ, vậy mà cô vẫn đợi như cũ, ưu điểm “vấp ngã một lần, khôn lên một chút” đã bị cô cọ đi sạch sẽ rồi.
Cô hy vọng biết bao, lúc này cửa được mở ra, anh trở về nói với cô, anh sẽ ở bên cô.
Nhưng không có, bốn bề yên ắng, chỉ nghe thấy tiếng trái tim cô đang đập. Cô sờ bụng mình. “Mẹ thật sự, chưa từng muốn từ bỏ con. Nhưng mà, ngay bản thân mình mẹ cũng sắp từ bỏ rồi.”
Nên làm thế nào đây?
Trái tim lạc mất, bị bỏ rơi trên con đường vắng người, không còn trở lại là mình vẹn nguyên nữa.
Trong phòng chỉ nghe thấy tiếng tim đập của cô, cô đứng dậy, thì ra mình cũng yếu đuối như thế. Cô không cảm thấy được đau, nhưng vết máu dưới chân quần ngủ càng lúc càng nhiều, cô như sụp đổ mà khóc thất thanh. “Mẹ coi con thành quân cờ duy nhất, ngay cả con cũng trách mẹ đúng không?”
“Mẹ không muốn mà, thật sự không muốn mà.”
“Mẹ chỉ muốn có một tình yêu bình thường, cuộc sống bình thường, tại sao lại khó như vậy?”
“Mẹ đã trốn lâu như thế, nhưng vẫn không trốn thoát được vận mệnh. Mẹ đã thỏa hiệp với cuộc sống, tại sao vẫn phải đối xử với mẹ như thế. Mẹ chỉ yêu một người không nên khiến mẹ động lòng, có phải ngay cả như thế cũng nên bị trừng phạt không. Nên thu hồi lại tất cả hạnh phúc mà mẹ mong chờ?”
“Mẹ chỉ muốn tìm một người bình thường, cùng người ấy thức giấc khi ngày lên, đi ngủ lúc ngày tàn. Mẹ muốn mỗi ngày nấu bàn thức ăn ngon cho người ấy đợi người ấy tan ca về nhà, mẹ muốn sinh con dưỡng cái cho người ấy, nhìn con của mình cùng trưởng thành, trải qua cuộc sống hạnh phúc. Tại sao ngay cả cơ hội như thế ông trời cũng không cho mẹ. Nếu đã cho mẹ quay về bên cạnh người ấy, tại sao cơ hội duy nhất cũng không cho mẹ?”
“Tại sao, tìm một người mình yêu lại khó như vậy?”
“Tại sao, mẹ chỉ muốn có một tình yêu bình thường, yêu cầu như thế cao quá hay sao?”
Cô bức mình đứng dậy, máu càng chảy càng nhiều, trượt xuống từ đùi cô. Cô chẳng cảm thấy chút đau đớn nào, tự mình ra khỏi nhà một cách khó nhọc. Rất ít xe taxi đêm đến khu chung cư này, cô đi bộ hơn nửa tiếng đồng hồ, máu đã nhuộm đỏ quần cô. Sắc mặt cô trắng bệch, dưới ánh đèn vàng vọt càng trở nên tiều tụy. Khi cô tưởng mình đã sắp chết, cuối cùng, một chiếc xe taxi đỗ lại bên cạnh cô.
“Đưa tôi đến bệnh viện…” Cô vừa dứt lời, cả người đã mất tri giác.
Anh thật sự đã đi cùng người ấy
Tất cả những gì có thể trao em đã trao cả rồi, em chẳng tiếc
Ngoại trừ để anh biết
Lòng em đau như cắt.
—Tô Tử Quân.
————————-
Thoắt cái, bầu trời sao giữa đêm trở nên đen thẫm, sao trốn đi, mây đen kiềm chế mảng ánh sáng sao này, thay bộ trang phục khổng lồ đen sẫm cho tất cả. Gió lạnh thổi vào, cửa sổ không ngừng lắc lư.
Cô lại một lần nữa gọi điện, gọi từng lần mà chẳng thấy chán.
Cuối cùng, lúc mười một giờ, Tô Diệc Mân nghe máy. “Rốt cuộc em muốn thế nào?” Giọng anh cực kì mệt mỏi, tựa như đang cố kìm cơn bực.
Cô muốn thế nào, cô có thể thế nào, cô có thể thế nào được. “Anh đã nói là anh sẽ về, anh đã đồng ý với em.”
Giọng anh khàn khàn. “Bây giờ không được. Muộn lắm rồi, em đi ngủ đi.”
“Tại sao không được?” Giọng cô trở nên sắc bén.
“Đừng om sòm với anh vào lúc này.”
Cô cười lạnh. “Vậy phải lúc nào?”
“Bây giờ anh có chuyện cực kì quan trọng. Anh không có thời gian nói lời thừa thãi với em.”
“Tô Diệc Mân, em muốn anh trở về ngay lập tức.”
“Bây giờ thật sự không được.”
“Tô Diệc Mân, anh trở về.”
Có vẻ anh đã mềm lại. “Hai hôm nữa, em cho anh thời gian hai ngày. Chỉ cần hai ngày nữa anh sẽ về, như thế có được không?”
“Không được.” Cô hét lên. “Tô Diệc Mân, mười hai giờ anh mà không về.” Cô hạ quyết tâm, tàn nhẫn nói: “Vậy thì anh mãi mãi không cần về nữa.”
Lần này, cô ngắt máy trước.
Điện thoại vừa ngắt, cô không nhịn được mà khóc thút thít. “Tô Tử Quân, từ lúc nào mày lại trở nên vô dụng như thế? Tại sao mày lại trở nên hèn mọn như thế? Tại sao ngay cả bản thân mày cũng không nhận ra mình nữa?”
Cô nhìn mãi chiếc đồng hồ trên tường, kim giây không ngừng quay, tiếng tích tắc giống như tiếng đập trái tim cô. Nhưng, cổ tích giữa đêm không xảy ra, khi chuông mười hai giờ vang lên, ảo tưởng đẹp đẽ cuối cùng bị dập tắt. Lúc này, cô bé Lọ Lem lại mặc lên bộ đồ giản dị mà rời xa hoàng tử, họ lại biến thành cao quý và thấp kém.
Hoàng tử là ảo tưởng của cô bé Lọ Lem, song lại là hiện thực của công chúa.
Còn cô trước giờ chỉ sắm vai cô bé Lọ Lem lạc đường trong vương thất.
Cô nhìn di động, nước mắt không còn muốn rơi nữa, lúc này, cô chỉ là mình thôi. Cánh cửa của trái tim, lạnh lẽo đã quá lâu, để bảo vệ bản thân, chỉ có đóng cửa lại.
Cô cầm di động lên, lại gọi điện, nhưng lần này lại là thư ký của anh nghe máy. “Chào cô, bây giờ sếp Tô không tiện nghe điện thoại.”
“Đưa điện thoại cho anh ấy, tôi muốn nói chuyện với anh ấy.”
“Xin lỗi, sếp Tô nói bây giờ dù là bất cứ chuyện gì hay bất cứ người nào cũng không thể làm phiền anh ấy.”
Bất cứ chuyện gì, bất cứ người nào?
Cô nhắm mắt cười khổ. “Vậy được. Cô nói với anh ta, tôi mang thai rồi, hơn nữa định đi phá thai ngay bây giờ.”
Cô yên lặng tắt máy, sau đó kéo tóc mình với sự chán ghét vô cùng. Tại sao còn phải gọi cuộc điện thoại này? Chẳng lẽ vẫn còn ôm ảo tưởng với anh, còn không chịu hết hy vọng, ngay cả đứa con duy nhất cũng muốn lợi dụng một lần.
Bản thân mình như thế, nhỏ bé như hạt bụi.
Nhưng thời gian cứ lướt trôi, anh vẫn chưa về. Cuối cùng, tất cả, đều trở thành cái giá mà cô tự lừa mình lừa người, cô tưởng anh sẽ quan tâm đôi chút. Nhưng nếu anh quan tâm đôi chút, anh sẽ đứng trước mặt cô, chứ không phải là ở bên một người khác.
Cuối cùng, anh đã hoàn toàn bỏ rơi mình.
Miệng cô ngâm nga bài
Anh cần sự quan tâm cuối cùng em dành cho anh, chỉ có em có thể tác thành cho anh, phần hạnh phúc hoàn chỉnh này.
Nước mắt nện vào trái tim cô, trút vào lớp màng bảo vệ cứng rắn nhất.
Đã là lần thứ hai rồi, anh bỏ rơi mình, sau đó rời đi mà chẳng quay đầu. Khi ấy cô mới năm tuổi, nhưng anh có thể bỏ rơi cô mà chẳng quay đầu, một mình rời xa. Khi ấy, cô nhìn bóng lưng anh rời đi. Cô tự nói với mình, anh nhất định sẽ quay lại, nhất định sẽ quay lại dẫn mình đi, anh nhất định sẽ không bỏ rơi mình. Cho dù nhìn thấy con rắn đó trượt qua chân mình, cô cũng chưa từng có tâm trạng tuyệt vọng này.
Anh không cần cô, cô đã trở thành gánh nặng của anh.
Khi Tô Giải Phong tìm đến cô, cô không muốn rời đi, cô muốn đợi anh. Anh đã hứa anh sẽ quay lại, còn cô cũng đã hứa sẽ đợi anh.
Nhưng Tô Giải Phong lại nói: “Sao con ở đây, Diệc Mân đã về nhà rồi, nó nói con lạc đường. Con sao thế…”
Khoảnh khắc ấy cô mới hiểu, anh không cần cô nữa, anh đã lừa cô. Còn cô đang sắm vai kẻ ngốc mà anh muốn, một mực đợi anh mãi.
Còn bây giờ, vậy mà cô vẫn đợi như cũ, ưu điểm “vấp ngã một lần, khôn lên một chút” đã bị cô cọ đi sạch sẽ rồi.
Cô hy vọng biết bao, lúc này cửa được mở ra, anh trở về nói với cô, anh sẽ ở bên cô.
Nhưng không có, bốn bề yên ắng, chỉ nghe thấy tiếng trái tim cô đang đập. Cô sờ bụng mình. “Mẹ thật sự, chưa từng muốn từ bỏ con. Nhưng mà, ngay bản thân mình mẹ cũng sắp từ bỏ rồi.”
Nên làm thế nào đây?
Trái tim lạc mất, bị bỏ rơi trên con đường vắng người, không còn trở lại là mình vẹn nguyên nữa.
Trong phòng chỉ nghe thấy tiếng tim đập của cô, cô đứng dậy, thì ra mình cũng yếu đuối như thế. Cô không cảm thấy được đau, nhưng vết máu dưới chân quần ngủ càng lúc càng nhiều, cô như sụp đổ mà khóc thất thanh. “Mẹ coi con thành quân cờ duy nhất, ngay cả con cũng trách mẹ đúng không?”
“Mẹ không muốn mà, thật sự không muốn mà.”
“Mẹ chỉ muốn có một tình yêu bình thường, cuộc sống bình thường, tại sao lại khó như vậy?”
“Mẹ đã trốn lâu như thế, nhưng vẫn không trốn thoát được vận mệnh. Mẹ đã thỏa hiệp với cuộc sống, tại sao vẫn phải đối xử với mẹ như thế. Mẹ chỉ yêu một người không nên khiến mẹ động lòng, có phải ngay cả như thế cũng nên bị trừng phạt không. Nên thu hồi lại tất cả hạnh phúc mà mẹ mong chờ?”
“Mẹ chỉ muốn tìm một người bình thường, cùng người ấy thức giấc khi ngày lên, đi ngủ lúc ngày tàn. Mẹ muốn mỗi ngày nấu bàn thức ăn ngon cho người ấy đợi người ấy tan ca về nhà, mẹ muốn sinh con dưỡng cái cho người ấy, nhìn con của mình cùng trưởng thành, trải qua cuộc sống hạnh phúc. Tại sao ngay cả cơ hội như thế ông trời cũng không cho mẹ. Nếu đã cho mẹ quay về bên cạnh người ấy, tại sao cơ hội duy nhất cũng không cho mẹ?”
“Tại sao, tìm một người mình yêu lại khó như vậy?”
“Tại sao, mẹ chỉ muốn có một tình yêu bình thường, yêu cầu như thế cao quá hay sao?”
Cô bức mình đứng dậy, máu càng chảy càng nhiều, trượt xuống từ đùi cô. Cô chẳng cảm thấy chút đau đớn nào, tự mình ra khỏi nhà một cách khó nhọc. Rất ít xe taxi đêm đến khu chung cư này, cô đi bộ hơn nửa tiếng đồng hồ, máu đã nhuộm đỏ quần cô. Sắc mặt cô trắng bệch, dưới ánh đèn vàng vọt càng trở nên tiều tụy. Khi cô tưởng mình đã sắp chết, cuối cùng, một chiếc xe taxi đỗ lại bên cạnh cô.
“Đưa tôi đến bệnh viện…” Cô vừa dứt lời, cả người đã mất tri giác.
/105
|