Cùng lúc đó, tại Lộ gia, Lộ Chấn Vân và Hoàng Lệ An đang ngồi thảo luận một chút, cũng không phải bọn họ suy nghĩ nhiều, từ sau khi kết thúc tiệc sinh nhật, Lộ Thừa Hữu vẫn luôn nói mình rất bận, nên chưa từng về nhà, bọn họ đã đồng ý cho anh ra ở riêng, dù sao con cái đã lớn, luôn muốn có không gian độc lập của riêng mình. Hơn nữa, từ khi tiếp nhận mọi việc ở công ty, Lộ Thừa Hữu luôn tận tâm tận lực, khác biệt hoàn toàn với những công tử con nhà nhà giàu khác, lúc nào cũng chỉ hận không thể chơi hết được mọi thứ hay ho trên đời, nhưng Lộ Thừa Hữu chưa bao giờ như thế.
Anh không đi du lịch, tuy rằng đã đi qua rất nhiều nơi, nhưng cũng chỉ là vì công việc mà thôi.
Những năm gần đây, nếu như thực sự phải kể ra những nơi anh đã đến, thì mới biết hình như không có nơi nào anh chưa đến.
Trước khi tiếp nhận công ty, anh thậm chí còn chưa bao giờ đi tàu hay máy bay, đến cả lần đi đò duy nhất từ trước đến giờ cũng là do lúc đó lớp học tổ chức du xuân. Cuộc sống của anh chỉ có thể dùng mấy chữ không thú vị để khái quát, nhưng anh cũng không để tâm. Phòng anh luôn luôn gọn gàng ngăn nắp, không có bất kỳ dơ dáy bẩn thỉu nào, mà anh vĩnh viễn có thể nhớ kỹ được mình để đồ ở đâu, không bao giờ bị mất thứ gì. Đương nhiên, anh cũng không thích người khác vào phòng của mình, càng đừng nói đến chuyện động vào người anh hay đồ của anh.
Mà Lộ Chấn Vân nhận thấy cuộc sống của anh luôn có quy luật như vậy, trước giờ sẽ không làm ra việc gì vượt quá quỹ đạo, cũng cho rằng anh sẽ luôn nghe theo sự sắp xếp của bọn họ về chuyện tình cảm. Nhưng mà, trong buổi tiệc lần trước anh lại mang theo Từ Độ Dao đến, rất ngoài ý muốn của bọn họ. Tuy rằng địa vị của Từ gia cũng không tồi, hơn nữa bọn họ cũng không phải người cổ hủ, chỉ là không hài lòng mà thôi.
Hơn nữa, bọn họ đều không nắm rõ tin tức gì của anh, ở trong lòng cũng có chút nghi ngờ, lại không nghĩ đến cuối cùng, anh lại mang vấn đề khó khăn này cho bọn họ.
Hoàng Lệ An nhìn chồng mình, càng ngày bà càng không hiểu rõ con trai mình. Mỗi lần nghe thấy người khác dùng giọng điệu hâm mộ nói con trai bà hiểu chuyện lại biết điều, bà không chỉ vui mừng mà còn chậm rãi lo lắng, bởi vì phát hiện con trai ngày càng xa cách với mình.
"Ông nói thử xem ý Thừa Hữu là thế nào?" Hoàng Lệ An cảm thán.
Lộ Chấn Vân cũng không cách nào lý giải, nhưng có một điểm khẳng định: "Nó cố ý!"
"Chẳng nhẽ nó biết chúng ta muốn tác hợp nó và Oanh Oanh ..."
"Không biết nó có biết hay không, nhiều năm rồi nó cũng không có bạn gái, cho nên chúng ta mới có ý nghĩ như thế."
Hoàng Lệ An gật gật đầu: "Có lúc rất hi vọng nó có thể bộc lộ ra cảm xúc của mình, có thể si tình vì một cô gái nào đó đòi chết đòi sống, như thế tôi còn cảm thấy an ủi một chút, chứ không phải như bây giờ cái gì cũng không nói, lúc nào cũng bày ra một bộ dáng già dặn, trầm mặc."
"Có người mẹ nào lại hình dung con trai mình như bà không?"
Hoàng Lệ An bĩu môi: "Ông cho rằng không phải sao?"
Lộ Chấn Vân cũng nhíu mày, lúc này cửa đột nhiên bị đẩy ra, Lộ Thừa Hữu bước vào, lạnh nhạt chào hỏi: "Ba, mẹ".
Biểu cảm của anh quá mức bình thường, nhìn qua là biết ba mẹ đang chờ mình về, liền hướng bọn họ đi tới. Anh bình tĩnh cầm lấy điều khiển từ xa, sau đó mở ti vi lên, cho dù có xem hay không cũng làm giảm bớt không khí cứng ngắc.
Hoàng Lệ An cười cười: "Rốt cuộc cũng trở về?"
"Đây là nhà con, tự nhiên muốn trở về thôi." Lộ Thừa Hữu đáp dễ dàng.
Lộ Chấn Vân nói tiếp: "Tô lão gia thế nào?"
"Còn tốt". Giọng điệu của anh vẫn lạnh nhạt, nghe không ra bất cứ cảm xúc gì.
Lúc này, Hoàng Lệ An lắc đầu, có chút vô hại: "Con rảnh rỗi thì nên quan tâm nhiều đến Tô lão gia, dù sao trước đây ông ấy cũng chăm sóc quan tâm nhiều đến con."
"Biết ạ."
Lộ Chấn Vân cầm lấy một tờ báo, nhưng không đọc ra được cái gì: "Tô Lão gia có nói chuyện gì khác không?"
Lộ Thừa Hữu di chuyển sóng mắt: "Ba, mẹ, hai người có thể nói thẳng, không cần dò xét như vậy."
Đã động đến đề tài này, Hoàng Lệ An cảm thấy không có gì sai lầm: "Lần trước, ở tiệc rượu, con mang cô Từ đến, rốt cuộc hai đứa có quan hệ gì?"
Lộ Thừa Hữu ra vẻ có chút ngoài ý muốn: "Con cho rằng mình đã thể hiện rất rõ ràng, bạn gái, chỉ đơn giản như vậy."
Anh không đi du lịch, tuy rằng đã đi qua rất nhiều nơi, nhưng cũng chỉ là vì công việc mà thôi.
Những năm gần đây, nếu như thực sự phải kể ra những nơi anh đã đến, thì mới biết hình như không có nơi nào anh chưa đến.
Trước khi tiếp nhận công ty, anh thậm chí còn chưa bao giờ đi tàu hay máy bay, đến cả lần đi đò duy nhất từ trước đến giờ cũng là do lúc đó lớp học tổ chức du xuân. Cuộc sống của anh chỉ có thể dùng mấy chữ không thú vị để khái quát, nhưng anh cũng không để tâm. Phòng anh luôn luôn gọn gàng ngăn nắp, không có bất kỳ dơ dáy bẩn thỉu nào, mà anh vĩnh viễn có thể nhớ kỹ được mình để đồ ở đâu, không bao giờ bị mất thứ gì. Đương nhiên, anh cũng không thích người khác vào phòng của mình, càng đừng nói đến chuyện động vào người anh hay đồ của anh.
Mà Lộ Chấn Vân nhận thấy cuộc sống của anh luôn có quy luật như vậy, trước giờ sẽ không làm ra việc gì vượt quá quỹ đạo, cũng cho rằng anh sẽ luôn nghe theo sự sắp xếp của bọn họ về chuyện tình cảm. Nhưng mà, trong buổi tiệc lần trước anh lại mang theo Từ Độ Dao đến, rất ngoài ý muốn của bọn họ. Tuy rằng địa vị của Từ gia cũng không tồi, hơn nữa bọn họ cũng không phải người cổ hủ, chỉ là không hài lòng mà thôi.
Hơn nữa, bọn họ đều không nắm rõ tin tức gì của anh, ở trong lòng cũng có chút nghi ngờ, lại không nghĩ đến cuối cùng, anh lại mang vấn đề khó khăn này cho bọn họ.
Hoàng Lệ An nhìn chồng mình, càng ngày bà càng không hiểu rõ con trai mình. Mỗi lần nghe thấy người khác dùng giọng điệu hâm mộ nói con trai bà hiểu chuyện lại biết điều, bà không chỉ vui mừng mà còn chậm rãi lo lắng, bởi vì phát hiện con trai ngày càng xa cách với mình.
"Ông nói thử xem ý Thừa Hữu là thế nào?" Hoàng Lệ An cảm thán.
Lộ Chấn Vân cũng không cách nào lý giải, nhưng có một điểm khẳng định: "Nó cố ý!"
"Chẳng nhẽ nó biết chúng ta muốn tác hợp nó và Oanh Oanh ..."
"Không biết nó có biết hay không, nhiều năm rồi nó cũng không có bạn gái, cho nên chúng ta mới có ý nghĩ như thế."
Hoàng Lệ An gật gật đầu: "Có lúc rất hi vọng nó có thể bộc lộ ra cảm xúc của mình, có thể si tình vì một cô gái nào đó đòi chết đòi sống, như thế tôi còn cảm thấy an ủi một chút, chứ không phải như bây giờ cái gì cũng không nói, lúc nào cũng bày ra một bộ dáng già dặn, trầm mặc."
"Có người mẹ nào lại hình dung con trai mình như bà không?"
Hoàng Lệ An bĩu môi: "Ông cho rằng không phải sao?"
Lộ Chấn Vân cũng nhíu mày, lúc này cửa đột nhiên bị đẩy ra, Lộ Thừa Hữu bước vào, lạnh nhạt chào hỏi: "Ba, mẹ".
Biểu cảm của anh quá mức bình thường, nhìn qua là biết ba mẹ đang chờ mình về, liền hướng bọn họ đi tới. Anh bình tĩnh cầm lấy điều khiển từ xa, sau đó mở ti vi lên, cho dù có xem hay không cũng làm giảm bớt không khí cứng ngắc.
Hoàng Lệ An cười cười: "Rốt cuộc cũng trở về?"
"Đây là nhà con, tự nhiên muốn trở về thôi." Lộ Thừa Hữu đáp dễ dàng.
Lộ Chấn Vân nói tiếp: "Tô lão gia thế nào?"
"Còn tốt". Giọng điệu của anh vẫn lạnh nhạt, nghe không ra bất cứ cảm xúc gì.
Lúc này, Hoàng Lệ An lắc đầu, có chút vô hại: "Con rảnh rỗi thì nên quan tâm nhiều đến Tô lão gia, dù sao trước đây ông ấy cũng chăm sóc quan tâm nhiều đến con."
"Biết ạ."
Lộ Chấn Vân cầm lấy một tờ báo, nhưng không đọc ra được cái gì: "Tô Lão gia có nói chuyện gì khác không?"
Lộ Thừa Hữu di chuyển sóng mắt: "Ba, mẹ, hai người có thể nói thẳng, không cần dò xét như vậy."
Đã động đến đề tài này, Hoàng Lệ An cảm thấy không có gì sai lầm: "Lần trước, ở tiệc rượu, con mang cô Từ đến, rốt cuộc hai đứa có quan hệ gì?"
Lộ Thừa Hữu ra vẻ có chút ngoài ý muốn: "Con cho rằng mình đã thể hiện rất rõ ràng, bạn gái, chỉ đơn giản như vậy."
/60
|