Cô từng trả lời một người nữ sinh ở lớp ngoài đến tìm Lộ Thừa Hữu: “Cô tìm ai?”
Người nữ sinh kia sợ hãi: “Lộ Văn Nghệ.”
“Lộ Văn Nghệ?” Cô ra vẻ rất tò mò: “Nam hay nữ?”
Đối phương trực tiếp trợn tròn mắt: “Nam... nam.”
Tô Thiển Oanh nheo mắt lại: “Lớp chúng ta có một Lộ Văn Nghệ, nhưng là nữ, cô thử nghĩ lại Văn Nghệ xem, Văn Nghệ, đàn ông nào lại lấy tên đó? Không có nam, cô nhớ nhầm rồi.”
Mà lúc ấy, Lộ Thừa Hữu từ trong phòng rửa tay trở về, vừa đúng nghe thấy những lời cô nói, liền đi qua bên cạnh cô.
Cho nên, về sau Tô Thiển Oanh từng nghĩ rất nhiều lần tại sao Lộ Thừa Hữu lại đổi tên, nếu là vì cô, cô thấy được bản thân rất kiêu hãnh, rất vui vẻ.
Rồi sau đó, Tô Thiển Oanh cũng không nghĩ tới, có một ngày sẽ tiêu tan hiềm khích trước kia với Lộ Thừa Hữu, người mấu chốt luôn làm loạn từ trước đến nay là cô, người khác đều không thế, ít nhất là về sau cô luôn cho là vậy.
Thật ra, cũng phải nên xem là Tô Thiển Oanh rất khó có khả năng gây ra chuyện lớn.
Tô Thiển Oanh yêu sớm, lúc học tiểu học lớp năm, cô đã kết giao với một nam sinh khác, người kia dáng vẻ đĩnh đạc thoải mái, bọn họ ở trường học thường xuyên trốn học rồi chạy ra ngoài chơi, mặc kệ sự cảnh cáo của giáo viên.
Sự tình sau đó rất náo động, mà nam sinh kia từ lúc yêu Tô Thiển Oanh, thành tích vỗn dĩ rất tốt đều bị giảm xuống nhanh chóng.
Cha mẹ của đối phương tìm đến tận cửa, cô còn nhỏ như vậy mà đã nghe thấy người khác lờ mờ mắng mình là “hồ ly tinh”, cô chưa bao giờ nghĩ tới cái từ kia lại có lúc dùng trên người mình. Nhưng cô không biết hối cải, thật ra trong lòng có một nguyên nhân ác liệt, nếu cha mẹ mình đã tính toán sinh ra một em bé, vậy thì sự tồn tại của mình còn có ý nghĩa gì. Có lẽ bọn họ còn có thể yêu thương mình, nhưng tình yêu thương đó vĩnh viễn phải chia sẻ cho một người khác.
Cô ích kỷ, hy vọng cha mẹ mình mãi mãi chỉ yêu thương một mình cô, mà không phải sinh thêm một đứa trẻ nào khác nữa, sinh mệnh trong bụng của mẹ, chưa sinh ra đã bị cô ghét bỏ rồi. Cô chán ghét nó.
Cho nên cô muốn làm chút chuyện xấu xa gì đó, giống như chỉ có vậy mới chứng minh được sự tồn tại của mình.
Cô không biết cha mẹ của mình bị giáo viên gọi đến văn phòng, dù sao cô nhìn thấy cha mẹ của nam sinh kia thì đã vô cùng chán ghét, liên quan gì đến cô, chính mình không dạy tốt con mình, thành tích giảm xuống là do cậu ta vô dụng.
Cô mới không tin yêu sớm sẽ khiến cho thành tích sụt giảm gì đó, nếu thực sự như vậy, đầu tiên cô nên đi độc hại Lộ Thừa Hữu, để anh ta yêu sớm là được.
Tâm tình ngày đó của cô cực kỳ phiền chán, bạn cùng lớp thấy cô đều chỉ trỏ, cô cảm thấy rất không thoải mái.
Sau cùng, cô bỏ một tiết học, chính mình lại chạy ra ngoài.
Gần trường học có một nhóm thanh niên lêu lổng, hay bắt các nữ sinh rồi đòi tiền, vận khí ngày đó của cô không tốt, nên mới gặp phải. Nếu là bình thường, có lẽ cô cũng chìa ra tiền bạc để khỏi gặp tai họa, nhưng hôm đó, tâm tình cô không tốt, nên sinh ra đối nghịch với người khác.
Rõ ràng vẫn đang là thời gian lên lớp, mà lúc Lộ Thừa Hữu xuất hiện trước mặt, nước mắt cô không nhịn được liền chảy ra.
Khoảng khắc đó, anh như bạch mã hoàng tử từ xa chạy đến cứu cô, mang cô rời xa khỏi sự đen tối, chỉ là lúc ấy, cô đã coi anh như cọng rơm cứu mạng của mình.
Mãi đến rất nhiều năm sau, cô đều chưa từng nghĩ qua, vì sao lúc đó anh có thể chạy tới khi vẫn đang là giờ lên lớp.
Sau đó, quan hệ giữa Lộ Thừa Hữu và Tô Thiển Oanh cải tiến thêm một chút.
Lạc Diệc Minh cũng từng nghĩ đến, anh rất hâm mộ những hồi ức mà bọn họ từng có với nhau, nhưng Tô Thiển Oanh lại nói ra không chút kiêng kỵ gì như vậy, anh rất vui, bởi vì cô không giữ lại chút gì, cho nên chứng tỏ giữa Tô Thiển Oanh và Lộ Hữu không hề có gì khác.
Đương nhiên, tạo hóa cũng không hề nói tính tình của ai cũng giống nhau, không phải tất cả mọi người đều có thể ngay lập tức phát hiện ra bản thân đang để ý một người nào đó, mà tất cả mọi người, không phải ai cũng thật sự cho rằng người mà bản thân coi là trọng yếu nhất thì không thể chia sẻ với người khác.
Không có một quy tắc nào được áp dụng cho tất cả.
Về sau, mãi về sau, khi Lạc Diệc Minh phát hiện toàn bộ quỹ đạo đã thay đổi, thì mới biết được, chính mình đã sai.
Người nữ sinh kia sợ hãi: “Lộ Văn Nghệ.”
“Lộ Văn Nghệ?” Cô ra vẻ rất tò mò: “Nam hay nữ?”
Đối phương trực tiếp trợn tròn mắt: “Nam... nam.”
Tô Thiển Oanh nheo mắt lại: “Lớp chúng ta có một Lộ Văn Nghệ, nhưng là nữ, cô thử nghĩ lại Văn Nghệ xem, Văn Nghệ, đàn ông nào lại lấy tên đó? Không có nam, cô nhớ nhầm rồi.”
Mà lúc ấy, Lộ Thừa Hữu từ trong phòng rửa tay trở về, vừa đúng nghe thấy những lời cô nói, liền đi qua bên cạnh cô.
Cho nên, về sau Tô Thiển Oanh từng nghĩ rất nhiều lần tại sao Lộ Thừa Hữu lại đổi tên, nếu là vì cô, cô thấy được bản thân rất kiêu hãnh, rất vui vẻ.
Rồi sau đó, Tô Thiển Oanh cũng không nghĩ tới, có một ngày sẽ tiêu tan hiềm khích trước kia với Lộ Thừa Hữu, người mấu chốt luôn làm loạn từ trước đến nay là cô, người khác đều không thế, ít nhất là về sau cô luôn cho là vậy.
Thật ra, cũng phải nên xem là Tô Thiển Oanh rất khó có khả năng gây ra chuyện lớn.
Tô Thiển Oanh yêu sớm, lúc học tiểu học lớp năm, cô đã kết giao với một nam sinh khác, người kia dáng vẻ đĩnh đạc thoải mái, bọn họ ở trường học thường xuyên trốn học rồi chạy ra ngoài chơi, mặc kệ sự cảnh cáo của giáo viên.
Sự tình sau đó rất náo động, mà nam sinh kia từ lúc yêu Tô Thiển Oanh, thành tích vỗn dĩ rất tốt đều bị giảm xuống nhanh chóng.
Cha mẹ của đối phương tìm đến tận cửa, cô còn nhỏ như vậy mà đã nghe thấy người khác lờ mờ mắng mình là “hồ ly tinh”, cô chưa bao giờ nghĩ tới cái từ kia lại có lúc dùng trên người mình. Nhưng cô không biết hối cải, thật ra trong lòng có một nguyên nhân ác liệt, nếu cha mẹ mình đã tính toán sinh ra một em bé, vậy thì sự tồn tại của mình còn có ý nghĩa gì. Có lẽ bọn họ còn có thể yêu thương mình, nhưng tình yêu thương đó vĩnh viễn phải chia sẻ cho một người khác.
Cô ích kỷ, hy vọng cha mẹ mình mãi mãi chỉ yêu thương một mình cô, mà không phải sinh thêm một đứa trẻ nào khác nữa, sinh mệnh trong bụng của mẹ, chưa sinh ra đã bị cô ghét bỏ rồi. Cô chán ghét nó.
Cho nên cô muốn làm chút chuyện xấu xa gì đó, giống như chỉ có vậy mới chứng minh được sự tồn tại của mình.
Cô không biết cha mẹ của mình bị giáo viên gọi đến văn phòng, dù sao cô nhìn thấy cha mẹ của nam sinh kia thì đã vô cùng chán ghét, liên quan gì đến cô, chính mình không dạy tốt con mình, thành tích giảm xuống là do cậu ta vô dụng.
Cô mới không tin yêu sớm sẽ khiến cho thành tích sụt giảm gì đó, nếu thực sự như vậy, đầu tiên cô nên đi độc hại Lộ Thừa Hữu, để anh ta yêu sớm là được.
Tâm tình ngày đó của cô cực kỳ phiền chán, bạn cùng lớp thấy cô đều chỉ trỏ, cô cảm thấy rất không thoải mái.
Sau cùng, cô bỏ một tiết học, chính mình lại chạy ra ngoài.
Gần trường học có một nhóm thanh niên lêu lổng, hay bắt các nữ sinh rồi đòi tiền, vận khí ngày đó của cô không tốt, nên mới gặp phải. Nếu là bình thường, có lẽ cô cũng chìa ra tiền bạc để khỏi gặp tai họa, nhưng hôm đó, tâm tình cô không tốt, nên sinh ra đối nghịch với người khác.
Rõ ràng vẫn đang là thời gian lên lớp, mà lúc Lộ Thừa Hữu xuất hiện trước mặt, nước mắt cô không nhịn được liền chảy ra.
Khoảng khắc đó, anh như bạch mã hoàng tử từ xa chạy đến cứu cô, mang cô rời xa khỏi sự đen tối, chỉ là lúc ấy, cô đã coi anh như cọng rơm cứu mạng của mình.
Mãi đến rất nhiều năm sau, cô đều chưa từng nghĩ qua, vì sao lúc đó anh có thể chạy tới khi vẫn đang là giờ lên lớp.
Sau đó, quan hệ giữa Lộ Thừa Hữu và Tô Thiển Oanh cải tiến thêm một chút.
Lạc Diệc Minh cũng từng nghĩ đến, anh rất hâm mộ những hồi ức mà bọn họ từng có với nhau, nhưng Tô Thiển Oanh lại nói ra không chút kiêng kỵ gì như vậy, anh rất vui, bởi vì cô không giữ lại chút gì, cho nên chứng tỏ giữa Tô Thiển Oanh và Lộ Hữu không hề có gì khác.
Đương nhiên, tạo hóa cũng không hề nói tính tình của ai cũng giống nhau, không phải tất cả mọi người đều có thể ngay lập tức phát hiện ra bản thân đang để ý một người nào đó, mà tất cả mọi người, không phải ai cũng thật sự cho rằng người mà bản thân coi là trọng yếu nhất thì không thể chia sẻ với người khác.
Không có một quy tắc nào được áp dụng cho tất cả.
Về sau, mãi về sau, khi Lạc Diệc Minh phát hiện toàn bộ quỹ đạo đã thay đổi, thì mới biết được, chính mình đã sai.
/60
|