– Thật hay giả? – Quán bar ban ngày vắng tanh, thừa dịp ông chủ không có mặt, mấy cậu trai ngồi nói chuyện phiếm.
– Thật đó. – Lý Tố rầu rĩ đáp lại. Tỉnh khỏi giấc mộng thủy tinh kia đã hơn một tháng, thế nhưng cậu vẫn chẳng thể quên được.
– Cậu bịa chuyện chứ gì. – Tiểu Lâm bĩu môi. – Vừa đẹp trai, vừa có tiền, lại còn độc thân, biết rõ cậu làm nghề gì, cho cậu ở lại qua đêm mà vẫn không đụng chân đụng tay. Dân thượng lưu làm gì có chuyện có đạo đức như thế? Đừng có giỡn nữa!
– Sao cậu không nắm lấy thời cơ mà tiến tới? – A Hoa cười xấu xa, nháy mắt với cậu, sau đó quay ra hút thuốc.
– … Không. – Tiểu Tố lại thêm rầu rĩ. – Anh ấy biết tớ làm nghề này, thì sao có chuyện coi trọng tớ…
– Đừng nói là ngay cả tên người ta cũng không biết nhé. – A Kiều nốc một chén rượu.
– … Anh, anh ấy tên là Tô Kiền. – Lý Tố thốt lên cái tên với niềm hạnh phúc vô bờ bến.
– Tô Kiền?… Có phải tổng giám đốc trẻ tuổi đã công khai tính hướng trên tạp chí hôm trước không? Ngoại hình của anh ta cũng không tệ… Nhưng Tiểu Tố à, cậu nói dối cũng phải biết chọn người nào mà bọn tớ không biết chứ…
– Chắc anh ta không lừa cậu chứ. Nếu anh ta là Tô Kiền, thì tớ đã là siêu sao điện ảnh rồi!
—
– Tô Kiền, đi một tý thôi, dù sao thì ai cũng biết giới tính của cậu rồi, quán bar đó có nhiều em zai ngon lắm, cậu thì đang lẻ bóng đơn côi… Không đi sẽ hối hận đó!
Khóe miệng Tô Kiền run run. Anh đặt tập bản thảo trên tay xuống. Cái cách nói chuyện của Kỳ Diệp từ trước tới giờ đều thẳng thừng như vậy, một phát đâm trúng hai tử huyệt của anh, một là tính hướng, hai là thất tình. Tuy rằng cả hai vấn đề đều không phải lý do anh phiền muộn.
Kỳ Diệp là một họa sĩ manga nổi tiếng. Năm đó, hắn muốn theo đuổi Tô Kiền nên mới quyết định gia nhập công ty không tiếng tăm của Tô Kiền. Mấy năm sau, công ty của anh bắt đầu khởi sắc, hiện nay đã có mặt trong top 100 công ty lớn nhất cả nước. Tên tuổi của Kỳ Diệp cũng càng ngày càng phất lên, theo đó là tính cách bướng bỉnh không gì sánh nổi cũng phát triển theo luôn. Tóm lại, hai người bọn họ bù trừ cho nhau.
Tô Kiền thấy tên ‘Hồ ly” Diệp nhìn mình cười khả ố, rốt cuộc cũng phải đồng ý:
– Được rồi.
Kỳ Diệp liền phá ra cười, lần đầu gặp nhau, Tô Kiền mới 22 tuổi, vừa tốt nghiệp đại học, có tham vọng gầy dựng sự nghiệp lớn. Khi Tô Kiền thuyết phục hắn gia nhập công ty nhỏ thành lập từ hồi đại học của anh, rồi khi hắn bị tính cách lạnh lùng của anh hấp dẫn, Kỳ Diệp cuối cùng cũng tìm ra được nguồn cảm hứng sáng tác của mình – một băng sơn thụ! (*phụt*) Thế nhưng, trong ba năm quen nhau, Tô Kiền lại khiến hắn bất ngờ. Khi biết được sự tồn tại của Đường Y, hắn đã vô cùng thất vọng, cuối cùng chỉ coi Tô Kiền như bạn bè. (anh thất vọng vì anh Kiền có người yêu, hay vì anh Kiền có thể làm top cơ?)
– Quán này thế nào? – Kỳ Diệp dẫn Tô Kiền đến một quán gay bar.
Tuy Tô Kiền đã công khai, nhưng anh rất ít khi đến gay bar (điêu!). Quan điểm của anh đối với việc bao trai chơi tình một đêm là phản cảm, có lẽ do cảm giác có trách nhiệm đè nặng nên anh mới có thể tha thứ cho Đường Y hết lần này đến lần khác. Nói đi cũng phải nói lại, chính anh là người nuông chiều hắn quá mức.
Hai người vừa bước vào liền thu hút được ánh mắt của rất nhiều người. Bị nhiều người soi mói, thèm khát nhìn chằm chằm như vậy, anh cảm thấy có chút hối hận.
Nhìn khuôn mặt lạnh như băng của Tô Kiền, Kỳ Diệp thầm nghĩ không ổn. Một khi người này biến sắc, hắn cũng phải lựa thời cơ để chạy lấy người. Nhưng hắn vừa mới tới nơi, vẫn chưa muốn về đâu.
– Ai bảo cậu đẹp trai như vậy, biết thế đã không vác cậu theo. Tất cả mỹ nam chỉ toàn nhìn cậu… – Kỳ Diệp tóm lấy tay Tô Kiền kéo đến quầy bar, gọi loại rượu Tô Kiền thích nhất.
Lúc này, sắc mặt Tô Kiền mới nguôi bớt:
– Cậu có biết từ ‘bắt gian’ không?
– Cậu bắt gian lại là được! – Kỳ Diệp cười ha hả, nhấp nhổm tìm kiếm con mồi xung quanh, sau khi chốt được mục tiêu, hắn cầm ly rượu lên. – Kiền, tớ đi một lát rồi về.
Tô Kiền chán chường lơ đãng nhìn xung quanh.
Âm nhạc xập xình, người nhảy múa điên cuồng trên sàn, rồi những người đến tìm hoan mua vui, chỉ khác với những quán bar là ở đây chỉ toàn đàn ông. Anh uống cạn ly rượu, cố gắng làm ngơ con mắt của bao nhiêu người, cả cái gã bên cạnh đang bám dính lấy người anh nữa.
—
/18
|