Trong thư phòng, mọi thứ xung quanh gọn gàng, ngăn nắp, thậm chí mọi thứ sắp xếp rất đều, rất là thẳng hàng...điển hình tập tài liệu trên bàn, xếp chúng không đoạn nào thừa ra...còn đáng sợ hơn thì.
Một ánh mắt chăm chú cầm kính lúp soi vào cái bình cổ nhà Thanh, nam nhân ấy lấy khăn lau từng chút một, anh không yên tâm để cho người hầu lau mấy thứ dễ vỡ này.
Vẻ chăm chú lau bụi cũng toát lên nét thu hút kì lạ, cảm giác anh đang làm một việc vĩ đại nên tập trung lắm.
Một nam nhân khác trong bộ âu phục cắt may tỉ mỉ tinh tế, anh vừa cười vừa tự nhiên ngồi vào ghế, rồi xuýt xoa xung quanh:
- Nhân Kiệt cậu khiến mình cảm thấy tội lỗi nều không may đôi giầy dính hạt bụi lại đi vào đây.
Nhân Kiệt tâm đắc sau khi lau sạch sẽ, anh để bình cổ lên giá sưu tập:
- Khương Thành quan tâm nếp sống của tôi đây! Vinh hạnh quá!
- Ồ đừng khách sáo! Thứ cậu muốn nè!
Anh bạn đó ném lện bàn một tập giấy đựng giầy, Nhân Kiệt đi tới cầm nó lên xem, một mớ ảnh nhiều đến mức mà..
- Mỗi phút là một bức ảnh đấy! Người của mình chụp được cô ấy trong vòng 2 ngày qua.
Các bức ảnh sẽ có phần không cần thiết trong mắt Nhân Kiệt ngoài mấy bức ảnh sau:
- Đừng hỏi mình hắn là ai? Hắn và cô ta đang trong viện, có vẻ cô ấy chăm sóc, gần gũi lắm.
Nhân Kiệt vẫn rất bình lặng bề ngoài, rồi anh giơ bức ảnh lên:
- Ngoại tình rồi!
- Cậu có ghen không? ( anh bạn Khương Thành châm chọc)
- Không quân cờ thôi mà hận còn chẳng đủ nữa là!
Rồi anh hết vui vẻ khi nhìn thấy một bức ảnh, cô đang hôn ai đó, chủ động ôm mặt ai đó...mà ai đó chính là tên đó, ngay từ hôm gặp mặt Thục Xương anh đã cảm thấy có phần ghét rồi.
- Bức đó để cuối cùng là mình cố ý đấy giận không?
Khương Thành thích châm chọc như vậy cũng bởi lẽ nói Tiểu Yên là quân cờ mà bạn của anh cũng là lần đầu tiếp xúc nữ nhân...anh sợ hắn yêu '' quân cờ rồi ấy'', thậm chí còn nhờ anh cho người theo dõi. Nhân Kiệt chẳng cười nữa, anh ném cả đống ảnh đi vương vãi khắp sàn, tấm chướng mắt nhất xé vụn từng mảnh. Khương Thành tròn to mắt:
''Cậu ta một người luôn đề cao sạch sẽ vậy mà, không còn sợ bẩn nữa sao?''
Một ánh mắt chăm chú cầm kính lúp soi vào cái bình cổ nhà Thanh, nam nhân ấy lấy khăn lau từng chút một, anh không yên tâm để cho người hầu lau mấy thứ dễ vỡ này.
Vẻ chăm chú lau bụi cũng toát lên nét thu hút kì lạ, cảm giác anh đang làm một việc vĩ đại nên tập trung lắm.
Một nam nhân khác trong bộ âu phục cắt may tỉ mỉ tinh tế, anh vừa cười vừa tự nhiên ngồi vào ghế, rồi xuýt xoa xung quanh:
- Nhân Kiệt cậu khiến mình cảm thấy tội lỗi nều không may đôi giầy dính hạt bụi lại đi vào đây.
Nhân Kiệt tâm đắc sau khi lau sạch sẽ, anh để bình cổ lên giá sưu tập:
- Khương Thành quan tâm nếp sống của tôi đây! Vinh hạnh quá!
- Ồ đừng khách sáo! Thứ cậu muốn nè!
Anh bạn đó ném lện bàn một tập giấy đựng giầy, Nhân Kiệt đi tới cầm nó lên xem, một mớ ảnh nhiều đến mức mà..
- Mỗi phút là một bức ảnh đấy! Người của mình chụp được cô ấy trong vòng 2 ngày qua.
Các bức ảnh sẽ có phần không cần thiết trong mắt Nhân Kiệt ngoài mấy bức ảnh sau:
- Đừng hỏi mình hắn là ai? Hắn và cô ta đang trong viện, có vẻ cô ấy chăm sóc, gần gũi lắm.
Nhân Kiệt vẫn rất bình lặng bề ngoài, rồi anh giơ bức ảnh lên:
- Ngoại tình rồi!
- Cậu có ghen không? ( anh bạn Khương Thành châm chọc)
- Không quân cờ thôi mà hận còn chẳng đủ nữa là!
Rồi anh hết vui vẻ khi nhìn thấy một bức ảnh, cô đang hôn ai đó, chủ động ôm mặt ai đó...mà ai đó chính là tên đó, ngay từ hôm gặp mặt Thục Xương anh đã cảm thấy có phần ghét rồi.
- Bức đó để cuối cùng là mình cố ý đấy giận không?
Khương Thành thích châm chọc như vậy cũng bởi lẽ nói Tiểu Yên là quân cờ mà bạn của anh cũng là lần đầu tiếp xúc nữ nhân...anh sợ hắn yêu '' quân cờ rồi ấy'', thậm chí còn nhờ anh cho người theo dõi. Nhân Kiệt chẳng cười nữa, anh ném cả đống ảnh đi vương vãi khắp sàn, tấm chướng mắt nhất xé vụn từng mảnh. Khương Thành tròn to mắt:
''Cậu ta một người luôn đề cao sạch sẽ vậy mà, không còn sợ bẩn nữa sao?''
/66
|