Nhân Kiệt dặn vệ sĩ trông chừng cô rồi anh đi đâu đó. Một lúc sau có một bác sĩ đi tới, hai tên vệ sĩ ngăn lại.
- Tôi vào tiêm thuốc cho bệnh nhân!
Bọn vệ sĩ đó nghe thấy vậy mới nhường cho bác sĩ vào, cánh cửa đóng lại. Bác sĩ đó đi đến bên giường bệnh của cô, cho dù đã che bằng khẩu trang vẫn lộ rõ ánh mắt xót xa đau khổ, hằn đỏ, có phần hơi kì lạ. Người đó vuốt mái tóc cô, rồi nghé sát đầu mình gần mặt cô, cảm nhận được hơi thở yếu ớt phả lên da mặt, rồi anh ta an tâm thơm trán cô một cái, nụ hôn nhẹ nhàng mà lắng đọng cảm xúc, cảm giác như an ủi, bảo vệ, hay đóng dấu một cái kí hiệu khẳng định '' tôi luôn bên em''.
Anh ta thì thầm vào tai, nói những lời có phần nghẹn lại trong cổ họng.
- Đồ ngốc! Có chuyện như vậy sao em âm thầm giấu tôi! Và em đang liều lĩnh vùng vẫy chống hắn ư! Cái đồ cứng đầu ! Nếu tôi không làm như vậy chẳng phải cả đời sẽ hối hận vì đã không hiểu rõ lời nói của em và hành động của em sao? Tôi sẽ giúp em chuyện đó nên đừng có mà làm chuyện nguy hiểm này nữa! Cái đó để tôi lo! Đừng như hôm nay nằm ở đây yếu ớt như vậy! Tôi vì nghe thấy mà đã suýt giết hắn đấy!
Những lời nói khó hiểu khô khan nhưng rõ ràng là muốn cô đừng làm anh ta lo lắng, đôi khi người ta khó có thể nói hết được sự tức giận khi người con gái mình yêu bị tổn thương, có hai dạng lời nói sẽ làm cho người con gái mang hai cảm xúc khác nhau. Một là sẽ mắng yêu, lo lắng khiến người đó vui, hai là cộc cằn dạo nạt vì quá lo lắng mà cảnh báo khiến cho người đó không vui. Anh chàng giả danh bác sĩ để lẻn vào thăm cô đã nói những lời thứ hai bằng sự quan tâm thật lòng.
Khi anh định đi thì tự dưng bàn tay bị níu chặt, cô vô thức túm tay anh nhưng mắt vẫn nhắm.
- Đừng đi! Thục Xương! Là anh đúng không?
Anh ta im lặng, rõ ràng cười như có như không, anh quay lại gỡ tay cô ra, rồi bỏ đi, vừa đúng lúc ra khỏi phòng thì Nhân Kiệt hối hả đi tới, hắn nhìn lướt qua tên bác sĩ rồi đi vào phòng bệnh.
Hắn mang rất nhiều đồ ăn đủ chất dinh dưỡng đến, để lên bàn, Nhân Kiệt vuốt mái tóc cô rồi thở dài, bỗng đôi mắt Tiểu Yên mở ra, đưa tầm mắt đến người ngồi bên cạnh.
- Là anh đã ở đây sao?
- Phải là tôi! Cái đồ ngốc này! Em có cần phải làm như vậy không?
Mắt Nhân Kiệt chảy ra một giọt lệ khi vui mừng vì cô đã tỉnh, Tiểu Yên ngạc nhiên nhìn, cô lấy tay dụi mắt rồi vỗ má.
- Ha ha là mơ đi ngủ thôi!
- Tôi vào tiêm thuốc cho bệnh nhân!
Bọn vệ sĩ đó nghe thấy vậy mới nhường cho bác sĩ vào, cánh cửa đóng lại. Bác sĩ đó đi đến bên giường bệnh của cô, cho dù đã che bằng khẩu trang vẫn lộ rõ ánh mắt xót xa đau khổ, hằn đỏ, có phần hơi kì lạ. Người đó vuốt mái tóc cô, rồi nghé sát đầu mình gần mặt cô, cảm nhận được hơi thở yếu ớt phả lên da mặt, rồi anh ta an tâm thơm trán cô một cái, nụ hôn nhẹ nhàng mà lắng đọng cảm xúc, cảm giác như an ủi, bảo vệ, hay đóng dấu một cái kí hiệu khẳng định '' tôi luôn bên em''.
Anh ta thì thầm vào tai, nói những lời có phần nghẹn lại trong cổ họng.
- Đồ ngốc! Có chuyện như vậy sao em âm thầm giấu tôi! Và em đang liều lĩnh vùng vẫy chống hắn ư! Cái đồ cứng đầu ! Nếu tôi không làm như vậy chẳng phải cả đời sẽ hối hận vì đã không hiểu rõ lời nói của em và hành động của em sao? Tôi sẽ giúp em chuyện đó nên đừng có mà làm chuyện nguy hiểm này nữa! Cái đó để tôi lo! Đừng như hôm nay nằm ở đây yếu ớt như vậy! Tôi vì nghe thấy mà đã suýt giết hắn đấy!
Những lời nói khó hiểu khô khan nhưng rõ ràng là muốn cô đừng làm anh ta lo lắng, đôi khi người ta khó có thể nói hết được sự tức giận khi người con gái mình yêu bị tổn thương, có hai dạng lời nói sẽ làm cho người con gái mang hai cảm xúc khác nhau. Một là sẽ mắng yêu, lo lắng khiến người đó vui, hai là cộc cằn dạo nạt vì quá lo lắng mà cảnh báo khiến cho người đó không vui. Anh chàng giả danh bác sĩ để lẻn vào thăm cô đã nói những lời thứ hai bằng sự quan tâm thật lòng.
Khi anh định đi thì tự dưng bàn tay bị níu chặt, cô vô thức túm tay anh nhưng mắt vẫn nhắm.
- Đừng đi! Thục Xương! Là anh đúng không?
Anh ta im lặng, rõ ràng cười như có như không, anh quay lại gỡ tay cô ra, rồi bỏ đi, vừa đúng lúc ra khỏi phòng thì Nhân Kiệt hối hả đi tới, hắn nhìn lướt qua tên bác sĩ rồi đi vào phòng bệnh.
Hắn mang rất nhiều đồ ăn đủ chất dinh dưỡng đến, để lên bàn, Nhân Kiệt vuốt mái tóc cô rồi thở dài, bỗng đôi mắt Tiểu Yên mở ra, đưa tầm mắt đến người ngồi bên cạnh.
- Là anh đã ở đây sao?
- Phải là tôi! Cái đồ ngốc này! Em có cần phải làm như vậy không?
Mắt Nhân Kiệt chảy ra một giọt lệ khi vui mừng vì cô đã tỉnh, Tiểu Yên ngạc nhiên nhìn, cô lấy tay dụi mắt rồi vỗ má.
- Ha ha là mơ đi ngủ thôi!
/66
|