Nhân Kiệt sau khi nghe cú điện thoại thì hắn tức tốc về nhà ngay, hắn không tin cái tình hình đã xảy ra tại nhà hắn. Nhân Kiệt vừa về đến nhà thì đi đến đâu là thấy mấy tên vệ sĩ to con nằm ngả rạ đến đó, hệ thống an ninh bị tê liệt, vệ sĩ bị tập kích, và nhà hắn bị '' ĐỘT NHẬP''.
- Ha ha ha!
Nhân Kiệt cười như thể hắn đang thấy một cái trò hề trước mắt mình, nhà hắn đã bị người ngoài tập kích một cách gọn lẹ, nhanh nhẹn, chuẩn xác và không một dấu vếtđể lại.
Anh đi vào phòng xem có bị mất tài liệu quan trọng không, thì có vẻ như bọn chúng không vào phòng của anh, anh mới chợt nhận ra:
- Chết tiệt!
Anh vội vã đi xuống căn hầm dưới nhà, cánh cửa hầm đã bị mở, anh lại đi vào và khựng lại khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, chỉ còn ghế và dây thừng, khăn bịt miệng, những vũng máu....
Anh điên tiết đi đến cầm cái ghế ném mạnh vào tường, khiến cái ghế vỡ làm đôi, đáy mắt tràn tia lửa giận, anh không tin được lại có kẻ nào to gan đụng vào anh, nhất định sẽ phải truy tìm cho được danh tính của hắn.
Ở bệnh viện
Tiểu Yên đang rất buồn ngắm nhìn bầu trời bên ngoài, đôi lông mi dài cụp xuống, cô đã biết cái sự thật không nên biết, tại sao ba cô lại làm vậy? Cô chỉ muốn bay lên thiên đường mà hỏi ông ngay thôi.
Một người con trai đi vào, anh nhẹ nhàng đi đến, Tiểu Yên không để ý cho đến khi nghe thấy tiếng người vang lên cạnh tai mình.
- Tiểu Yên!
Cô quay đầu lại, thật trùng hợp hay hắn cố ý mà để cô hôn phải má hắn một cái, Đôi mắt cô mở to tròn nhìn cái tên nam nhân tinh quái đó. Chàng ta xoa xoa má rồi cười mãn nguyện, cô bực tức quát hắn, làm tên đang cười giật bắn người.
- Thục Xương! Anh làm gì ở đây!
Thục Xương chau mày lại véo mũi cô, rồi ra vẻ mình là bề trên ra lệnh:
- Mang em đi chỗ khác!
Tiểu Yên đã vô cùng ngạc nhiên khi anh ta lại biết cô ở đây mà đến rồi, giờ còn bảo sẽ mang cô đi, hắn đúng là lộ nguyên bản chất không tầm thường của mình rồi.
- Ha ha ha!
Nhân Kiệt cười như thể hắn đang thấy một cái trò hề trước mắt mình, nhà hắn đã bị người ngoài tập kích một cách gọn lẹ, nhanh nhẹn, chuẩn xác và không một dấu vếtđể lại.
Anh đi vào phòng xem có bị mất tài liệu quan trọng không, thì có vẻ như bọn chúng không vào phòng của anh, anh mới chợt nhận ra:
- Chết tiệt!
Anh vội vã đi xuống căn hầm dưới nhà, cánh cửa hầm đã bị mở, anh lại đi vào và khựng lại khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, chỉ còn ghế và dây thừng, khăn bịt miệng, những vũng máu....
Anh điên tiết đi đến cầm cái ghế ném mạnh vào tường, khiến cái ghế vỡ làm đôi, đáy mắt tràn tia lửa giận, anh không tin được lại có kẻ nào to gan đụng vào anh, nhất định sẽ phải truy tìm cho được danh tính của hắn.
Ở bệnh viện
Tiểu Yên đang rất buồn ngắm nhìn bầu trời bên ngoài, đôi lông mi dài cụp xuống, cô đã biết cái sự thật không nên biết, tại sao ba cô lại làm vậy? Cô chỉ muốn bay lên thiên đường mà hỏi ông ngay thôi.
Một người con trai đi vào, anh nhẹ nhàng đi đến, Tiểu Yên không để ý cho đến khi nghe thấy tiếng người vang lên cạnh tai mình.
- Tiểu Yên!
Cô quay đầu lại, thật trùng hợp hay hắn cố ý mà để cô hôn phải má hắn một cái, Đôi mắt cô mở to tròn nhìn cái tên nam nhân tinh quái đó. Chàng ta xoa xoa má rồi cười mãn nguyện, cô bực tức quát hắn, làm tên đang cười giật bắn người.
- Thục Xương! Anh làm gì ở đây!
Thục Xương chau mày lại véo mũi cô, rồi ra vẻ mình là bề trên ra lệnh:
- Mang em đi chỗ khác!
Tiểu Yên đã vô cùng ngạc nhiên khi anh ta lại biết cô ở đây mà đến rồi, giờ còn bảo sẽ mang cô đi, hắn đúng là lộ nguyên bản chất không tầm thường của mình rồi.
/66
|