Sau khi giải thoát cô khỏi tay của Nhân Kiệt, anh đã đưa cô đến nơi an toàn, và ở đó có cả luật sư Hàn và vợ con ông. Luật sư Hàn bắt đầu giải thích:
- Tôi được chủ tịch Vương Hoàng giao cho viết bản di chúc, cơn đau tim của ông làm ông ấy lo lắng sẽ chết lúc nào không hay. Hôm đó là lần cuối cùng ông ấy sửa đổi, ông ấy đưa cho tôi cái máy chỉ nhỏ bằng cúc áo và dặn khi nào cần cứ bấm nút gọi ông ấy sẽ đến cứu tôi. Lúc đi từ biệt thự Vương gia về thì trên đường bị bọn lạ mặt bắt cóc, ban đầu chúng giam tôi tại nhà, sau đó tôi đã bấm nút gọi cho ngài ấy, ba cô đã cho người đến cứu tôi. Khi tôi và vợ con đang yên ổn tại khu nhà nghỉ ngoại thành Hà Nội, lại một lần nữa bọn chúng đến bắt tôi đi, và dẫn tôi về biệt thự mà không thể không biết '' Lưu gia''. Bản di chúc cô được hưởng hợp pháp 90% tài sản của ông, còn lại cho quỹ bảo trợ trẻ em nhà nước.
- Không đúng phải là của hội trẻ em TM chứ! ( cô ngạc nhiên).
- Người chủ mưu đằng sau là Lưu Nhân Kiệt, hắn làm bản di chúc giả, hội trẻ em TM thực chất là thuộc tập đoàn Thái Bình, hắn muốn lấy cớ rút tiền ba em vào đó và trôi vào túi hắn thôi!
Thục Xương phân tích những gì anh đã điều tra cho cô nghe, anh đã phải tốn rất nhiều công sức để lấy thông tin vì Nhân Kiệt bưng bít rất khôn khéo.
Túi quần cô lại rung lên, cô bắt máy nghe điện thoại đầu dây bên kia lên tiếng:
- Chúng tôi là toà án chấp pháp thực hiện bản di chúc của cô Tiểu Yên. Mời cô đến toà án để thực hiện theo các quy định luật pháp về bản di chúc của ngài Vương Hoàng. Ngày 26/ 5 đã là hạn chót theo quy định của pháp luật....
Tiểu Yên vô cùng giận dữ Nhân Kiệt, bây giờ có lẽ phải vạch trần sự giả dối của hắn, nhưng chợt nghĩ đến những gì mà ba cô đã phá hoại gia đình hắn, cô lại thấy muốn buông xuôi.
Tối hôm đó, mặt trăng sáng ánh lên cả mặt đất, cây cối, Tiểu Yên đang khoác một chiếc khăn choàng tựa đầu vào vai anh. Cô thì thầm:
- Rốt cuộc làm sao anh biết được mọi chuyện mà giúp em!
Thục Xương dịch tay ôm sát người cô lại gần ngực anh rồi mỉm cười thủ thỉ:
- Chiếc vòng cổ anh tặng em ấy! Nó đẹp không.
Cô vui vẻ cầm nó lên và cười :'' Có em đã không tháo ra lần nào cả!
- Anh biết....
- Tôi được chủ tịch Vương Hoàng giao cho viết bản di chúc, cơn đau tim của ông làm ông ấy lo lắng sẽ chết lúc nào không hay. Hôm đó là lần cuối cùng ông ấy sửa đổi, ông ấy đưa cho tôi cái máy chỉ nhỏ bằng cúc áo và dặn khi nào cần cứ bấm nút gọi ông ấy sẽ đến cứu tôi. Lúc đi từ biệt thự Vương gia về thì trên đường bị bọn lạ mặt bắt cóc, ban đầu chúng giam tôi tại nhà, sau đó tôi đã bấm nút gọi cho ngài ấy, ba cô đã cho người đến cứu tôi. Khi tôi và vợ con đang yên ổn tại khu nhà nghỉ ngoại thành Hà Nội, lại một lần nữa bọn chúng đến bắt tôi đi, và dẫn tôi về biệt thự mà không thể không biết '' Lưu gia''. Bản di chúc cô được hưởng hợp pháp 90% tài sản của ông, còn lại cho quỹ bảo trợ trẻ em nhà nước.
- Không đúng phải là của hội trẻ em TM chứ! ( cô ngạc nhiên).
- Người chủ mưu đằng sau là Lưu Nhân Kiệt, hắn làm bản di chúc giả, hội trẻ em TM thực chất là thuộc tập đoàn Thái Bình, hắn muốn lấy cớ rút tiền ba em vào đó và trôi vào túi hắn thôi!
Thục Xương phân tích những gì anh đã điều tra cho cô nghe, anh đã phải tốn rất nhiều công sức để lấy thông tin vì Nhân Kiệt bưng bít rất khôn khéo.
Túi quần cô lại rung lên, cô bắt máy nghe điện thoại đầu dây bên kia lên tiếng:
- Chúng tôi là toà án chấp pháp thực hiện bản di chúc của cô Tiểu Yên. Mời cô đến toà án để thực hiện theo các quy định luật pháp về bản di chúc của ngài Vương Hoàng. Ngày 26/ 5 đã là hạn chót theo quy định của pháp luật....
Tiểu Yên vô cùng giận dữ Nhân Kiệt, bây giờ có lẽ phải vạch trần sự giả dối của hắn, nhưng chợt nghĩ đến những gì mà ba cô đã phá hoại gia đình hắn, cô lại thấy muốn buông xuôi.
Tối hôm đó, mặt trăng sáng ánh lên cả mặt đất, cây cối, Tiểu Yên đang khoác một chiếc khăn choàng tựa đầu vào vai anh. Cô thì thầm:
- Rốt cuộc làm sao anh biết được mọi chuyện mà giúp em!
Thục Xương dịch tay ôm sát người cô lại gần ngực anh rồi mỉm cười thủ thỉ:
- Chiếc vòng cổ anh tặng em ấy! Nó đẹp không.
Cô vui vẻ cầm nó lên và cười :'' Có em đã không tháo ra lần nào cả!
- Anh biết....
/66
|