Em Chưa 18
Tác giả: Âu Hạ Yến Đình
Chương 17: Hôn Mê(2)
Sáng hôm sau.
Mẹ cô, Tô Giai đến biệt thự, vừa đến bà đã đi thẳng đến phòng cô, nhìn cô hôn mê trên giường mà bà đau lòng.
Cao Vỹ Triết cũng không nói gì, để lại không gian cho hai mẹ con.
Con gái, con tỉnh lại đi, mẹ còn một bí mật mẹ chưa nói cho con biết mà Tô Giai nắm tay cô, đau lòng nói.
...
Lát sau, bà ra khỏi phòng, nhìn cô như vậy nữa có lẽ bà khóc mất, con gái bà..
Vừa mở cửa phòng ra, Cao Vỹ Ngôn nhìn thấy bà mà giật mình, bà cũng vậy, thấy Cao Vỹ Ngôn định chạy thì bị ông giữ lại.
Là bà Cao Vỹ Ngôn vội nói, người phụ nữ này bao năm rồi? Đã tìm bao năm rồi.
Tô Giai cố gắng giựt tay ra khỏi Cao Vỹ Ngôn, tại sao ông ta lại ở đây chứ? Ông ta là ba của Cao Vỹ Triết sao?
Bà... Cao Vỹ Ngôn tức giận.
Bỏ tôi ra Bà đẩy Cao Vỹ Ngôn ra.
Cao Vỹ Ngôn tức giận, lôi bà đi: Đến Thẩm gia nói chuyện
Cao Vỹ Triết thấy ba mình lôi mẹ cô đi, hai người đó quen nhau sao? Chắc quen nhau thì bạn bè với nhau nói chuyện thôi mà, vào chăm sóc cô tốt hơn.
Vào phòng, nhìn cô nằm trên giường anh thật sự... thật sự rất muốn đánh thức cô, cô ngủ như vậy anh rất đau, rất đau.
Anh ngồi gục bên giường, nắm tay cô: Vỹ Nhi à, em tỉnh lại đi mà... Vỹ Nhi...
Bên ngoài, Cung Phàm đang đứng bên ngoài nhìn, bản thân cũng ngồi bệch xuống, miệng lẩm nhẩm: Vỹ Nhi...
...
Hai tháng sau.
Hôm nay như mọi ngày, Cao Vỹ Triết đi làm về, cô vẫn vậy... vẫn nằm bất động đó... đã hai tháng rồi, căn nhà này cũng hai tháng rồi không có tiếng cười của cô. Cao Vy và Kính Dạ cũng đau lòng cho anh và cô, nhưng họ biết làm gì bây giờ?
Còn Tô Giai mẹ cô, và Cao Vỹ Ngôn từ lúc gặp nhau và lôi bà đến Thẩm gia, cả hai người đầy sát khí xung quanh. Cao Vỹ Ngôn luôn canh chừng bà, đợi cô tỉnh lại ông cần làm sáng tỏ mọi việc.
Như mọi ngày, anh vào phòng, nắm tay cô, nói chuyện với cô.
Vỹ Nhi à.. em ngủ lâu vậy.. dậy đi em
Vỹ Nhi, em đừng ngủ nữa, dậy nói chuyện với anh đi
Em biết không? Nhìn em thế này anh đau lắm, anh muốn đợi em dậy, cùng em làm một bữa tiệc sinh nhật, chỉ hai đứa mình thôi, được không em? Nước mắt anh rơi xuống, không biết bao nhiêu lần anh khóc vì cô trong hai tháng qua, nhìn cô như vậy anh đau lắm... rất đau.
Bỗng... những ngón tay cô cử động, mắt từ từ mở...
Anh giật mình, tay... tay .... tay cô đang cử động.
Ngẩn đầu nhìn cô, cô đang mở mắt nhìn mình, đang nhìn mình... cô tỉnh rồi... tỉnh rồi...
Vỹ Nhi Anh vui mừng ôm cô vào lòng, cuối cùng em cũng chịu tỉnh rồi, tỉnh rồi.
Cô nằm im trong lòng anh, hình như cô vừa tỉnh lại sao giấc ngủ dài phải không?
Anh vội gọi bác sĩ đến nhà, bản thân thì cứ ôm cô vui mừng, Vỹ Nhi, em tỉnh rồi, em tỉnh rồi, em nhớ anh lắm.
Bác sĩ bị anh gọi, vội chạy nhanh đến nhà, khám cho cô xong nói:
Tỉnh lại là tốt rồi, chỉ cần nghỉ ngơi thì sẽ khoẻ lại thôi Nói xong bác sĩ ra về.
Mọi người trong nhà sau khi nghe cô tỉnh lại đều vui mừng, Cung Phàm và Viên An sau khi nghe tin cũng vội chạy tới, còn Thẩm Mạc... được Cao Vỹ Ngôn báo tin cũng vui mừng.
Cao Vy và Kính Dạ cũng vui, cô tỉnh lại... Cao Vỹ Triết cũng sống lại rồi.
Đêm, anh ngồi đút cháo cho cô ăn, nhìn thấy cô đã dậy kia anh rất vui, vui đến mức không tả được.
Anh cứ ôm cô, ôm cô mãi không buông, anh sợ mất cô, rất sợ mất cô... rất sợ...
Anh... đừng ôm em nữa mà Cô đẩy nhẹ anh ra, anh ôm cô chặt quá, làm cô khó chịu.
Anh bỏ cô ra.
Anh xin lỗi Do anh vui mừng quá mà cứ ôm cô thế này, Cao Vỹ Triết, mày đã quá thay đổi rồi.
Cô lắc đầu, có lẽ anh quá vui thôi... thêm cô đã làm anh rất lo mà, cô không ngờ mình lại hôn mê lâu như vậy. Ngày đó, cô đang định qua đường, phía trước cậu bé kia, cô không hiểu sang đang là đèn cho người đi bộ mà chiếc xe kia lại vượt đèn, lao đến chỗ cậu bé và cô, cô bất giác ôm cậu bé.. và sau đó, cô bất động và không biết gì cả. Chiếc xe đó là sao chứ? Cô có gây thù với ai sao?
Anh xin lỗi Anh bỗng nói.
Cô bất ngờ.
Anh xin lỗi vì chuyện gì? Bộ anh làm gì xấu rồi có lỗi sao?
Sinh nhật em... anh không biết, còn để em gặp chuyện, anh thật sự xin lỗi em Anh nói, tay lại kéo cô vào lòng.
Sinh nhật, hình như ngày cô bị đụng cũng là sinh nhật, sinh nhật năm nay quà của cô là thế sao?
Không sao Dù gì cũng không phải lỗi của anh, cô cũng không nói anh biết mà, mà sao anh biết vậy nhỉ? Hình như cô có nói cho Viên An biết, chắc con bé nói anh biết mà.
Anh cứ thế mà ôm cô, cúi xuống đặt một nụ hôn lên đôi môi cô, một nụ hôn thật dài.
...
Thời gian sau cô khoẻ lại, ba mẹ cô cũng trở về căn nhà lúc trước, còn cô thì bị anh bắt ở lại, họ cũng tin tưởng anh nên để cô ở lại đây, nhưng còn ba anh.. từ khi thấy mẹ cô, ông đã cho người theo bà để bà khỏi chạy trốn, bây giờ cô đã tỉnh lại... ông cần làm rõ việc này mới được.
Cao Vy và cô cũng dần thân thiết hơn, còn Cung Phàm quan tâm cô như trước, cô thấy Cung Phàm là người đàn ông tốt, nên đã giới thiệu cho anh cô bạn thân của mình, Yến Nhã.
Cô và anh, Cao Vy và Kính Dạ đã lên kế hoạch để Cung Phàm và Yến Nhã thành một đôi, sau khi một tháng trôi qua kế hoạch của cả bốn cũng thành công, Cung Phàm và Yến Nhã, Cao Vy và Kính Dạ.. còn cô thì... thôi bỏ qua đi.
Thẩm Mạc cũng hay gọi điện hỏi cô có khoẻ không, luôn làm Cao Vỹ Triết đen cả mặt, mỗi lần như vậy làm cô cười mà đau bụng, nhìn mặt anh lúc đó buồn cười chết được.
Hôm nay không hiểu sao mọi người không thấy tăm hơi, anh cũng mất tích, hai đôi kia cũng mất dạng, đi đâu vậy? Họ nỡ lòng nào bỏ cô và Viên An cô đơn thế này chứ... hừ đáng ghét lắm a~ .
Viên An cứ kéo cô đi khắp nơi, mua đồ hay gì đó cả ngày trời, đến tối mới tha cho cô, mới cho cô về nhà.
Vừa bước vào nhà, đèn bỗng sáng lên và... bùm bùm bùm.
Chúc mừng sinh nhật Vỹ Nhi Tiếng mọi người đồng thanh vang lên.
Cô bất ngờ... đây là gì? Sinh nhật? Sinh nhật cô qua rồi mà... sao lại?
Cao Vỹ Triết đi lại, quỳ xuống như một hoàng tử, đưa ra một chiếc nhẫn.
Chúc mừng sinh nhật em, và... quà sinh nhật anh dành cho em là, Anh Yêu em, làm vợ anh nhé Cao Vỹ Triết nói.
Cô bụm miệng để không phát ra tiếng khóc, anh... và mọi người.
Cô gật đầu đồng ý, đưa tay ra, đồng ý cho anh đeo nhẫn, anh vui mừng, đeo nhẫn xong anh ôm cô quay vòng vòng, cô đồng ý rồi, đồng ý rồi, Cao Vỹ Triết anh có được cô rồi.
Mọi người cũng vui mừng theo, Cung Phàm nắm chặt tay Yến Nhã, Cao Vy và Kính Dạ cũng vậy.
Bên ngoài căn biệt thự, cô chiếc xe của ai đó, bên trong là một cô gái, gương mặt đang tràn đầy tức giận: Cô... Vỹ Nhi... cô... cô chết đi Cô ta tức giận nói.
Đằng xa cũng là xe của Thẩm Mạc, anh biết hôm nay mọi tổ chức sinh nhật cho cô, Cung Phàm có báo cho anh, nhưng anh nghĩ mình không nên tới, anh không muốn làm mất bầu không khí vui vẻ vì sự lạnh lùng và sát khí của mình.
Anh nhìn thấy chiếc xe đậu trước nhà Cao Vỹ Triết, đó là xe ai? Tại sao lại ở đó? Theo dõi sao?
Tác giả: Âu Hạ Yến Đình
Chương 17: Hôn Mê(2)
Sáng hôm sau.
Mẹ cô, Tô Giai đến biệt thự, vừa đến bà đã đi thẳng đến phòng cô, nhìn cô hôn mê trên giường mà bà đau lòng.
Cao Vỹ Triết cũng không nói gì, để lại không gian cho hai mẹ con.
Con gái, con tỉnh lại đi, mẹ còn một bí mật mẹ chưa nói cho con biết mà Tô Giai nắm tay cô, đau lòng nói.
...
Lát sau, bà ra khỏi phòng, nhìn cô như vậy nữa có lẽ bà khóc mất, con gái bà..
Vừa mở cửa phòng ra, Cao Vỹ Ngôn nhìn thấy bà mà giật mình, bà cũng vậy, thấy Cao Vỹ Ngôn định chạy thì bị ông giữ lại.
Là bà Cao Vỹ Ngôn vội nói, người phụ nữ này bao năm rồi? Đã tìm bao năm rồi.
Tô Giai cố gắng giựt tay ra khỏi Cao Vỹ Ngôn, tại sao ông ta lại ở đây chứ? Ông ta là ba của Cao Vỹ Triết sao?
Bà... Cao Vỹ Ngôn tức giận.
Bỏ tôi ra Bà đẩy Cao Vỹ Ngôn ra.
Cao Vỹ Ngôn tức giận, lôi bà đi: Đến Thẩm gia nói chuyện
Cao Vỹ Triết thấy ba mình lôi mẹ cô đi, hai người đó quen nhau sao? Chắc quen nhau thì bạn bè với nhau nói chuyện thôi mà, vào chăm sóc cô tốt hơn.
Vào phòng, nhìn cô nằm trên giường anh thật sự... thật sự rất muốn đánh thức cô, cô ngủ như vậy anh rất đau, rất đau.
Anh ngồi gục bên giường, nắm tay cô: Vỹ Nhi à, em tỉnh lại đi mà... Vỹ Nhi...
Bên ngoài, Cung Phàm đang đứng bên ngoài nhìn, bản thân cũng ngồi bệch xuống, miệng lẩm nhẩm: Vỹ Nhi...
...
Hai tháng sau.
Hôm nay như mọi ngày, Cao Vỹ Triết đi làm về, cô vẫn vậy... vẫn nằm bất động đó... đã hai tháng rồi, căn nhà này cũng hai tháng rồi không có tiếng cười của cô. Cao Vy và Kính Dạ cũng đau lòng cho anh và cô, nhưng họ biết làm gì bây giờ?
Còn Tô Giai mẹ cô, và Cao Vỹ Ngôn từ lúc gặp nhau và lôi bà đến Thẩm gia, cả hai người đầy sát khí xung quanh. Cao Vỹ Ngôn luôn canh chừng bà, đợi cô tỉnh lại ông cần làm sáng tỏ mọi việc.
Như mọi ngày, anh vào phòng, nắm tay cô, nói chuyện với cô.
Vỹ Nhi à.. em ngủ lâu vậy.. dậy đi em
Vỹ Nhi, em đừng ngủ nữa, dậy nói chuyện với anh đi
Em biết không? Nhìn em thế này anh đau lắm, anh muốn đợi em dậy, cùng em làm một bữa tiệc sinh nhật, chỉ hai đứa mình thôi, được không em? Nước mắt anh rơi xuống, không biết bao nhiêu lần anh khóc vì cô trong hai tháng qua, nhìn cô như vậy anh đau lắm... rất đau.
Bỗng... những ngón tay cô cử động, mắt từ từ mở...
Anh giật mình, tay... tay .... tay cô đang cử động.
Ngẩn đầu nhìn cô, cô đang mở mắt nhìn mình, đang nhìn mình... cô tỉnh rồi... tỉnh rồi...
Vỹ Nhi Anh vui mừng ôm cô vào lòng, cuối cùng em cũng chịu tỉnh rồi, tỉnh rồi.
Cô nằm im trong lòng anh, hình như cô vừa tỉnh lại sao giấc ngủ dài phải không?
Anh vội gọi bác sĩ đến nhà, bản thân thì cứ ôm cô vui mừng, Vỹ Nhi, em tỉnh rồi, em tỉnh rồi, em nhớ anh lắm.
Bác sĩ bị anh gọi, vội chạy nhanh đến nhà, khám cho cô xong nói:
Tỉnh lại là tốt rồi, chỉ cần nghỉ ngơi thì sẽ khoẻ lại thôi Nói xong bác sĩ ra về.
Mọi người trong nhà sau khi nghe cô tỉnh lại đều vui mừng, Cung Phàm và Viên An sau khi nghe tin cũng vội chạy tới, còn Thẩm Mạc... được Cao Vỹ Ngôn báo tin cũng vui mừng.
Cao Vy và Kính Dạ cũng vui, cô tỉnh lại... Cao Vỹ Triết cũng sống lại rồi.
Đêm, anh ngồi đút cháo cho cô ăn, nhìn thấy cô đã dậy kia anh rất vui, vui đến mức không tả được.
Anh cứ ôm cô, ôm cô mãi không buông, anh sợ mất cô, rất sợ mất cô... rất sợ...
Anh... đừng ôm em nữa mà Cô đẩy nhẹ anh ra, anh ôm cô chặt quá, làm cô khó chịu.
Anh bỏ cô ra.
Anh xin lỗi Do anh vui mừng quá mà cứ ôm cô thế này, Cao Vỹ Triết, mày đã quá thay đổi rồi.
Cô lắc đầu, có lẽ anh quá vui thôi... thêm cô đã làm anh rất lo mà, cô không ngờ mình lại hôn mê lâu như vậy. Ngày đó, cô đang định qua đường, phía trước cậu bé kia, cô không hiểu sang đang là đèn cho người đi bộ mà chiếc xe kia lại vượt đèn, lao đến chỗ cậu bé và cô, cô bất giác ôm cậu bé.. và sau đó, cô bất động và không biết gì cả. Chiếc xe đó là sao chứ? Cô có gây thù với ai sao?
Anh xin lỗi Anh bỗng nói.
Cô bất ngờ.
Anh xin lỗi vì chuyện gì? Bộ anh làm gì xấu rồi có lỗi sao?
Sinh nhật em... anh không biết, còn để em gặp chuyện, anh thật sự xin lỗi em Anh nói, tay lại kéo cô vào lòng.
Sinh nhật, hình như ngày cô bị đụng cũng là sinh nhật, sinh nhật năm nay quà của cô là thế sao?
Không sao Dù gì cũng không phải lỗi của anh, cô cũng không nói anh biết mà, mà sao anh biết vậy nhỉ? Hình như cô có nói cho Viên An biết, chắc con bé nói anh biết mà.
Anh cứ thế mà ôm cô, cúi xuống đặt một nụ hôn lên đôi môi cô, một nụ hôn thật dài.
...
Thời gian sau cô khoẻ lại, ba mẹ cô cũng trở về căn nhà lúc trước, còn cô thì bị anh bắt ở lại, họ cũng tin tưởng anh nên để cô ở lại đây, nhưng còn ba anh.. từ khi thấy mẹ cô, ông đã cho người theo bà để bà khỏi chạy trốn, bây giờ cô đã tỉnh lại... ông cần làm rõ việc này mới được.
Cao Vy và cô cũng dần thân thiết hơn, còn Cung Phàm quan tâm cô như trước, cô thấy Cung Phàm là người đàn ông tốt, nên đã giới thiệu cho anh cô bạn thân của mình, Yến Nhã.
Cô và anh, Cao Vy và Kính Dạ đã lên kế hoạch để Cung Phàm và Yến Nhã thành một đôi, sau khi một tháng trôi qua kế hoạch của cả bốn cũng thành công, Cung Phàm và Yến Nhã, Cao Vy và Kính Dạ.. còn cô thì... thôi bỏ qua đi.
Thẩm Mạc cũng hay gọi điện hỏi cô có khoẻ không, luôn làm Cao Vỹ Triết đen cả mặt, mỗi lần như vậy làm cô cười mà đau bụng, nhìn mặt anh lúc đó buồn cười chết được.
Hôm nay không hiểu sao mọi người không thấy tăm hơi, anh cũng mất tích, hai đôi kia cũng mất dạng, đi đâu vậy? Họ nỡ lòng nào bỏ cô và Viên An cô đơn thế này chứ... hừ đáng ghét lắm a~ .
Viên An cứ kéo cô đi khắp nơi, mua đồ hay gì đó cả ngày trời, đến tối mới tha cho cô, mới cho cô về nhà.
Vừa bước vào nhà, đèn bỗng sáng lên và... bùm bùm bùm.
Chúc mừng sinh nhật Vỹ Nhi Tiếng mọi người đồng thanh vang lên.
Cô bất ngờ... đây là gì? Sinh nhật? Sinh nhật cô qua rồi mà... sao lại?
Cao Vỹ Triết đi lại, quỳ xuống như một hoàng tử, đưa ra một chiếc nhẫn.
Chúc mừng sinh nhật em, và... quà sinh nhật anh dành cho em là, Anh Yêu em, làm vợ anh nhé Cao Vỹ Triết nói.
Cô bụm miệng để không phát ra tiếng khóc, anh... và mọi người.
Cô gật đầu đồng ý, đưa tay ra, đồng ý cho anh đeo nhẫn, anh vui mừng, đeo nhẫn xong anh ôm cô quay vòng vòng, cô đồng ý rồi, đồng ý rồi, Cao Vỹ Triết anh có được cô rồi.
Mọi người cũng vui mừng theo, Cung Phàm nắm chặt tay Yến Nhã, Cao Vy và Kính Dạ cũng vậy.
Bên ngoài căn biệt thự, cô chiếc xe của ai đó, bên trong là một cô gái, gương mặt đang tràn đầy tức giận: Cô... Vỹ Nhi... cô... cô chết đi Cô ta tức giận nói.
Đằng xa cũng là xe của Thẩm Mạc, anh biết hôm nay mọi tổ chức sinh nhật cho cô, Cung Phàm có báo cho anh, nhưng anh nghĩ mình không nên tới, anh không muốn làm mất bầu không khí vui vẻ vì sự lạnh lùng và sát khí của mình.
Anh nhìn thấy chiếc xe đậu trước nhà Cao Vỹ Triết, đó là xe ai? Tại sao lại ở đó? Theo dõi sao?
/29
|