Đôi mắt Giang Tây Triết đã dính trên người cô gái trước mắt này, nhìn từ đầu đến chân, lại từ chân nhìn lên đầu.
Lý Nhĩ Lạc cúi đầu nhìn nhìn bản thân, vẫn là bộ đồ ngủ màu đỏ rượu, bởi vì khi đó không có tâm trạng nên cô chọn mua hai bộ giống nhau như đúc, chân mang một đôi dép bông lớn hơn chân mình vài số.
May là hôm nay cô tâm huyết dâng trào mặc nội y.
Cô không sao cả ngẩng đầu, “Vào không?”
Giang Tây Triết máy móc bỏ hai chân vào bên trong, cảm thấy mặt đất to như vậy nhưng bản thân lại không cách nào đặt chân xuống, mỗi một miếng gạch sàn đều tràn ngập kích (gian) tình.
Anh lấy một đôi dép lê dùng một lần để thay, sau đó như bị ấn nút tạm dừng đứng tại chỗ, không biết nên ngồi trên sô pha hay nên ra cửa quẹo trái.
Ngôn Bỉnh Sơ! Tên yêu đạo này!
Mà Lý Nhĩ Lạc lần nữa ngồi lại lên sô pha, xem Tom và Jerry của cô.
Là… Bạn trai sao?
Đôi mắt cô nhìn chằm chằm màn hình TV, trong lòng đang nhớ lại phản ứng của người đàn ông này.
Đêm hôm đó ở New York, cô muốn hoàn toàn chặt đứt đường lui của mình, cô sang phòng anh hỏi anh có bạn gái không? Nếu anh nói có, cô sẽ không đi trêu chọc anh.
Anh nói không có.
Cho nên là có bạn trai hả?
Ở nước ngoài được khá lâu rồi, Lý Nhĩ Lạc cũng không cảm thấy bất ngờ với cái ý nghĩ này, nhưng mà suy nghĩ kĩ lại một chút…
Không, anh không phải là loại người như vậy, dựa vào sự chăm sóc tỉ mỉ hơn hai mươi ngày qua của anh đối với một người xa lạ như cô, anh tuyệt đối sẽ không có khả năng làm ra chuyện có lỗi với người yêu của mình.
Nghĩ đến đây, Lý Nhĩ Lạc quay đầu nhìn về phía người đàn ông đang đứng nơi đó, sự kinh ngạc trong ánh mắt… Phân lượng xác thực vừa đủ, phản ứng đờ đẫn cũng rất đúng chỗ, duy nhất không có phẫn nộ, thậm chí mang theo một tia hưng phấn nhỏ đến không thể phát hiện.
Khóe miệng Lý Nhĩ Lạc giơ lên một cái mỉm cười, ừ, không quá lương thiện.
“Mời ngồi.” Lý Nhĩ Lạc từ ghế sô pha đứng lên, hướng về anh chàng mỉm cười lễ phép.
Sau đó chú ý đến cái túi trên tay anh chàng, nhớ không lầm mà nói đây giống nhà hàng mấy lần trước đã đặt, Lý Nhĩ Lạc vô cùng hiểu chuyện mà tiếp nhận cái túi từ tay anh chàng, sau đó bày biện từng món lên bàn cơm.
Giang Tây Triết nhìn động tác nước chảy mây trôi của cô, anh vẫn đang bị chết máy.
Vốn dĩ hôm nay là thứ bảy nên anh ta nghĩ Ngôn Bỉnh Sơ không đi làm, vừa lúc anh ta có thể nói kế hoạch tác chiến tình yêu của mình một cách tỉ mỉ, lại nghĩ một mình anh nấu cơm cũng rất phiền phức, cho nên anh ta trực tiếp đem vài món ăn trong tiệm sang đây.
Chưa từng ngờ tới! Đời người nơi đâu cũng có bất ngờ!
Lý Nhĩ Lạc nhìn thức ăn trên bàn, không phải thuốc bổ như mấy lần trước, mà là những món cay nóng màu sắc mê người, mặc dù là được đóng gói đưa đến cũng không ảnh hưởng đến sự tinh xảo của nó.
“Không ăn sao?” Lý Nhĩ Lạc gắp một miếng thịt ngỗng nhai kỹ nuốt chậm, cũng không quên đưa một đôi đũa cho Giang Tây Triết.
Giang Tây Triết vẫn chưa điều chỉnh tốt trạng thái, chỉ là đại não máy móc tiếp thu mệnh lệnh nhận lấy đôi đũa, sau đó ngồi xuống.
Anh có chút hậu tri bất giác [1], đây là thái độ của tiểu tam đối mặt với chính thất sao!
[1]: “Hậu tri hậu giác” là quá trình từ nhận thức đến hiểu rõ xảy ra khá chậm. (nguồn Internet)
Có thể có một chút tự giác của người thứ ba được không!
Ngôn Bỉnh Sơ à Ngôn Bỉnh Sơ!
Thì ra lão đạo như cậu thích ăn tiểu cỏ non!
Chẳng qua, nội tâm của anh là phấn khởi!
“Cô ở nhà bạn trai tôi làm gì?”
Lý Nhĩ Lạc vén những sợi tóc rũ xuống lên sau tai, cằm hơi hơi nâng lên, “không cẩn thận” làm lộ ra một vệt đỏ ái muội ở cổ, “Không làm gì cả.”
Tim Lý Nhĩ Lạc nhịn cười đến nỗi hơi co giật, đã lâu rồi không được thú vị như vậy!
Đây là cái mà đêm qua cô quấn lấy anh làm chuyện 18+ lưu lại, sáng nay rửa mặt mới chú ý đến.
Nhưng mà đáng tiếc, cái trên cổ này là giả dối.
Bởi vì đạo trưởng cương trực công chính thanh tâm quả dục cự tuyệt yêu cầu của cô.
Mà như dự kiến, Giang Tây Triết không chút khách sáo phóng đại đồng tử, hồi phục tinh thần sau đó nhanh chóng gắp một cái ớt chuông đè lại kinh sợ!
Anh đột nhiên hơi đau lòng cho Tiểu Sơ Sơ, cái loại yêu nghiệt này, Tiểu Sơ Sơ nhà anh có thể đầu hàng sao?
“Cô là… Ai?” Hiện tại Giang Tây Triết cảm giác có vô số móng vuốt nhỏ đang cào ngực anh, tâm ngứa khó nhịn.
“Anh đoán xem.” Lý Nhĩ Lạc còn đặc biệt giữa thể diện cho Giang Tây Triết, ném cho ánh ta một ánh mắt quyến rũ.
“Cô đừng hòng dụ hoặc tôi! Tuy rằng anh ấy phản bội tình cảm của chúng tôi! Thế nhưng tôi sẽ không từ bỏ!” Giang Tây Triết không đi làm diễn viên đúng là đáng tiếc, lại tà tâm không chết, “Cô là...” Học sinh của anh ấy?
“Tình nhân.” Lý Nhĩ Lạc cố ý cướp lời anh chàng, quả thực nghiện diễn vai hồ ly tinh.
Giang Tây Triết đột nhiên bị sặc ớt đến ho khan, cầm lấy ly thủy tinh bên cạnh bắt đầu uống lấy uống để, hiển nhiên không suy nghĩ sâu xa, sự khác biệt và hàm nghĩa của “tình nhân” và “bạn gái”.
“Cô thành niên chưa? Lại dám giành đàn ông với tôi!” Khung xương và thân hình mảnh khảnh kia, nhìn sao cũng giống một đóa hoa vẫn đang phát dục! Hơn nữa tay nhỏ chân nhỏ, có thể thỏa mãn được Sơ Sơ của chúng ta sao!
“Ừmm…” Tròng mắt đen bóng của Lý Nhĩ Lạc xoay chuyển, bộ dạng như đang tự hỏi, “Còn hai tháng là được 18 tuổi.”
Giang Tây Triết sợ bản thân tiếp tục hỏi, sẽ bị hưng phấn quá độ mà chết!
Ngôn Bỉnh Sơ cậu thế nhưng nhúng chàm trẻ vị thành niên!
Còn nói tớ đừng làm hại cô nương nhà người khác, cậu đây là kim ốc tàng kiều thần không biết quỷ không hay! Đây chính là nụ hoa tương lai của đất nước đó!
Nhưng mà bản thân anh vì sao là hưng phấn đến vậy chứ?
“Thiếu nữ! Cô biết tuổi thọ năm nay của anh ta không? Anh ta có thể làm ba cô luôn đó! Cô dám chơi đến vậy à!”
Lý Nhĩ Lạc thản nhiên cười, “Như vậy không phải càng kích thích hơn sao.”
Thật ra cô đúng là không nghĩ qua tuổi của anh, khẳng định là lớn hơn cô, chẳng qua không nghĩ nhiều lắm, chỉ cảm thấy anh rất ổn trọng ấm áp, làm người khác cảm thấy rất kiên định.
Nghe được câu trả lời của cô, Giang Tây Triết cảm giác như có một chiếc xương cá mắc trong cổ họng anh, cái gì cũng không nói nên lời.
Anh cảm thấy hôm nay anh gặp phải đối thủ rồi, từng chút đổi mới thế giới quan của mình! Hiện giờ người trẻ tuổi đều tràn trề như vậy sao! Nghĩ như vậy, Thuần Nhi của mình quả thực trên bờ vực của loài này!
“Không cần nói cho anh ấy tôi đã tới đây, tôi muốn giữ lại cho mình tôn nghiêm cuối cùng!” Giang Tây Triết cảm thấy bản thân cần phải trở về tiến hành bế quan tu luyện, sau đó lại đến đây chống lại yêu nữ này!
“Cảm ơn anh đã tác thành chúng tôi.” Lý Nhĩ Lạc buông đũa, điều động tất cả cơ mặt để làm bản thân thoạt nhìn hết sức chân thành.
“Không…” Giang Tây Triết nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, một câu “không cần khách sáo” định thốt ra theo thói quen, may là dừng cương trước bờ vực!
Không được, phải nhanh chóng rời đi!
Bằng không thì khó có thể thoát ra Động Bàn Tơ này!
“Không nên đắc ý! Anh ấy sẽ không thích phụ nữ! Đối với cô chỉ là mới mẻ nhất thời thôi!” Giang Tây Triết kéo ghế ra, cũng không nhìn biểu cảm của Lý Nhĩ Lạc, đi thẳng ra cửa.
Trong thang máy, Giang Tây Triết nhìn người đàn ông trong gương, anh tuấn lại cơ trí đến vậy, anh cũng không nhịn được hôn một cái!
Sơ Sơ! Cái này coi như là một cái trừng phạt nho nhỏ vì tội giấu diếm tớ đi!
Lý Nhĩ Lạc chỉ coi đó như giãy giụa cuối cùng của anh chàng, ưu nhã ăn cơm trưa như cũ, cổ thẳng tắp, cằm khẽ nhếch, lâu rồi không được diễn kịch.
Cầm chén tiêu diệt hạt cơm cuối cùng, cô đem phần cơm chưa được động đến đặt trước mặt, tiếp tục biểu diễn.
Ừ, ngoại trừ lượng cơm ra, mọi thứ đều rất tao nhã.
Có thể lâu rồi cô không ăn những món có hương vị hơi nặng như thế này, cay nóng thơm ngon, sắc vị đầy đủ.
Về nước tới nay, vừa mới bắt đầu anh không ở nhà cô căn bản không ăn cơm, sau lại toàn làm cơm nhà, so với cái này, không có sức chiến đấu gì, hơn nữa tâm trạng hôm nay của cô không tệ.
Cô vứt cơm thừa canh cặn vào thùng rác, lau lau cái bàn, thu dọn nhà ăn, lại bắt đầu thời gian cho sô pha.
Lý Nhĩ Lạc nằm trên sô pha, làm cho cả người đắm chìm trong ánh mặt trời buổi chiều, vô cùng mãn nguyện.
Hôm nay cô ăn đến no căng, có thể đến sáng mai cũng sẽ không đói, Lý Nhĩ Lạc vén áo ngủ lên, vuốt ve cái bụng tròn vo của mình, “Cục cưng, mẹ sẽ không để cho con không có ba.”
Ừm, vở kịch này hôm nay có thể không diễn được rồi.
Ngôn Bỉnh Sơ về nhà liền thấy cảnh tượng này, cái bụng tuyết trắng bại lộ trong không khí, dưới ánh mặt trời, lông mi cô tựa hồ như có thể đếm rõ, sau đó run lên một cái, mở mắt.
“Ngủ rồi?” Ngôn Bỉnh Sơ ngồi bên người cô.
“Ừm…” Lý Nhĩ Lạc mang theo sự lười biếng vừa tỉnh ngủ, giọng nói có chút mềm mại khàn khàn.
“Đây là có ý gì?” Tầm mắt Ngôn Bỉnh Sơ dừng lại trên bụng của cô, dùng ánh mắt dò hỏi cô.
Lý Nhĩ Lạc yếu ớt cười, lúc này khắp người tỏa ra vầng sáng nhàn nhạt, “Làm cho cục cưng phơi nắng.”
“Cái gì?” Hơi thở Ngôn Bỉnh Sơ cứng lại, không biết bản thân nghe không rõ hay là nghe không hiểu.
Lý Nhĩ Lạc bắt lấy tay Ngôn Bỉnh Sơ đặt trên bụng mình, nhẹ nhàng vuốt ve, “ Tôi có thai rồi.”
Sắc mặt Ngôn Bỉnh Sơ không thay đổi, nhưng trái tim đột nhiên co rút lại một chút, hô hấp cũng cảm thấy có chút không đủ.
Đêm ở New York kia, bọn họ phát sinh quan hệ rồi.
Mang thai sao?
Ý thức trì hoãn đã lâu mới xem như thanh tỉnh lại, hơn ba mươi năm, trong cuộc sống chỉ mất khống chế một lần đã tạo ra hậu quả như vậy rồi!
Coi như do cô yêu cầu thì sao chứ!
Cô mới có hai mươi tuổi!
Cô vẫn còn là một đứa trẻ!
Cô… Cô mấy ngày hôm trước hình như là kỳ sinh lý.
Ngôn Bỉnh Sơ thở một hơi thật dài, ngắn ngủi vài giây, anh cảm thấy trái tim mình dường như là được ngồi tàu lượn siêu tốc, thêm vài lần như vậy nữa có thể anh thật sự muốn bay lên trời mất.
“Có thể yêu quý người già không, người lớn tuổi không chịu nổi hù dọa.” Ngôn Bỉnh Sơ thở dài.
“Cái này đã gọi là dọa rồi sao.” Lý Nhĩ Lạc với bộ dạng không cho là đúng am hiểu sâu thế sự, “Nếu như tôi thật sự mang thai, làm sao bây giờ.”
“Không có khả năng.” Ngôn Bỉnh Sơ nhàn nhạt quả quyết đáp lại, không chỉ là nói cho cô biết, càng là tự nói cho bản thân.
“Có chuyện gì mà không thể chứ, tôi cũng không phải không được.” Lúc Lý Nhĩ Lạc nói những lời này mặt không đỏ tim không nhảy.
“Một mình cô có thể có thì tôi cũng không ngăn được.” Ngôn Bỉnh Sơ hài hước nói, kéo áo cô xuống, giúp cô sửa sang lại xong, lấy cái thảm bên cạnh đắp cho cô, “Cô, muốn ngủ tiếp một lát không?”
“Không ngủ nữa đâu, nếu không thì tối lại không ngủ được.”
“Ngày mai cô cũng không làm gì mà.” Ngụ ý của Ngôn Bỉnh Sơ là người rảnh rỗi như cô, khi nào ngủ cũng có sao đâu.
“Buổi tối anh lại không thức cùng tôi, tự tôi trợn tròn mắt ngắm sao ngắm trăng hả?” Nếu bạn cảm thấy Lý Nhĩ Lạc thật sự đang làm nũng, vậy bạn thì sai rồi.
Đối thoại giữa cô với anh, coi như là hồng phấn ái muội, cũng đều là miệng lưỡi nhẹ nhàng bâng quơ thôi, khiến người ta một lần nữa hiểu được thì ra tình và dục cũng có thể văn nghệ rất tươi mát thoát tục.
“Tối nay tôi thức cùng cô.”
“Thật à?”
“Ừ.”
Ngôn Bỉnh Sơ nghĩ rằng chắc là cô rất nhàm chán. Ban ngày một mình cô ở nhà, hoàn toàn ngăn cách với thế giới bên ngoài; buổi tối anh tan tầm, ăn cơm xong đọc sách một lát, sau đó liền ngủ, ngủ… Cũng coi như tương đối sớm đi.
Thời gian ở chung với cô rất ít, mặc dù bọn họ cũng không có gì để giao lưu.
“Được thôi, vậy tôi ngủ tiếp một lát.”
Lý Nhĩ Lạc cúi đầu nhìn nhìn bản thân, vẫn là bộ đồ ngủ màu đỏ rượu, bởi vì khi đó không có tâm trạng nên cô chọn mua hai bộ giống nhau như đúc, chân mang một đôi dép bông lớn hơn chân mình vài số.
May là hôm nay cô tâm huyết dâng trào mặc nội y.
Cô không sao cả ngẩng đầu, “Vào không?”
Giang Tây Triết máy móc bỏ hai chân vào bên trong, cảm thấy mặt đất to như vậy nhưng bản thân lại không cách nào đặt chân xuống, mỗi một miếng gạch sàn đều tràn ngập kích (gian) tình.
Anh lấy một đôi dép lê dùng một lần để thay, sau đó như bị ấn nút tạm dừng đứng tại chỗ, không biết nên ngồi trên sô pha hay nên ra cửa quẹo trái.
Ngôn Bỉnh Sơ! Tên yêu đạo này!
Mà Lý Nhĩ Lạc lần nữa ngồi lại lên sô pha, xem Tom và Jerry của cô.
Là… Bạn trai sao?
Đôi mắt cô nhìn chằm chằm màn hình TV, trong lòng đang nhớ lại phản ứng của người đàn ông này.
Đêm hôm đó ở New York, cô muốn hoàn toàn chặt đứt đường lui của mình, cô sang phòng anh hỏi anh có bạn gái không? Nếu anh nói có, cô sẽ không đi trêu chọc anh.
Anh nói không có.
Cho nên là có bạn trai hả?
Ở nước ngoài được khá lâu rồi, Lý Nhĩ Lạc cũng không cảm thấy bất ngờ với cái ý nghĩ này, nhưng mà suy nghĩ kĩ lại một chút…
Không, anh không phải là loại người như vậy, dựa vào sự chăm sóc tỉ mỉ hơn hai mươi ngày qua của anh đối với một người xa lạ như cô, anh tuyệt đối sẽ không có khả năng làm ra chuyện có lỗi với người yêu của mình.
Nghĩ đến đây, Lý Nhĩ Lạc quay đầu nhìn về phía người đàn ông đang đứng nơi đó, sự kinh ngạc trong ánh mắt… Phân lượng xác thực vừa đủ, phản ứng đờ đẫn cũng rất đúng chỗ, duy nhất không có phẫn nộ, thậm chí mang theo một tia hưng phấn nhỏ đến không thể phát hiện.
Khóe miệng Lý Nhĩ Lạc giơ lên một cái mỉm cười, ừ, không quá lương thiện.
“Mời ngồi.” Lý Nhĩ Lạc từ ghế sô pha đứng lên, hướng về anh chàng mỉm cười lễ phép.
Sau đó chú ý đến cái túi trên tay anh chàng, nhớ không lầm mà nói đây giống nhà hàng mấy lần trước đã đặt, Lý Nhĩ Lạc vô cùng hiểu chuyện mà tiếp nhận cái túi từ tay anh chàng, sau đó bày biện từng món lên bàn cơm.
Giang Tây Triết nhìn động tác nước chảy mây trôi của cô, anh vẫn đang bị chết máy.
Vốn dĩ hôm nay là thứ bảy nên anh ta nghĩ Ngôn Bỉnh Sơ không đi làm, vừa lúc anh ta có thể nói kế hoạch tác chiến tình yêu của mình một cách tỉ mỉ, lại nghĩ một mình anh nấu cơm cũng rất phiền phức, cho nên anh ta trực tiếp đem vài món ăn trong tiệm sang đây.
Chưa từng ngờ tới! Đời người nơi đâu cũng có bất ngờ!
Lý Nhĩ Lạc nhìn thức ăn trên bàn, không phải thuốc bổ như mấy lần trước, mà là những món cay nóng màu sắc mê người, mặc dù là được đóng gói đưa đến cũng không ảnh hưởng đến sự tinh xảo của nó.
“Không ăn sao?” Lý Nhĩ Lạc gắp một miếng thịt ngỗng nhai kỹ nuốt chậm, cũng không quên đưa một đôi đũa cho Giang Tây Triết.
Giang Tây Triết vẫn chưa điều chỉnh tốt trạng thái, chỉ là đại não máy móc tiếp thu mệnh lệnh nhận lấy đôi đũa, sau đó ngồi xuống.
Anh có chút hậu tri bất giác [1], đây là thái độ của tiểu tam đối mặt với chính thất sao!
[1]: “Hậu tri hậu giác” là quá trình từ nhận thức đến hiểu rõ xảy ra khá chậm. (nguồn Internet)
Có thể có một chút tự giác của người thứ ba được không!
Ngôn Bỉnh Sơ à Ngôn Bỉnh Sơ!
Thì ra lão đạo như cậu thích ăn tiểu cỏ non!
Chẳng qua, nội tâm của anh là phấn khởi!
“Cô ở nhà bạn trai tôi làm gì?”
Lý Nhĩ Lạc vén những sợi tóc rũ xuống lên sau tai, cằm hơi hơi nâng lên, “không cẩn thận” làm lộ ra một vệt đỏ ái muội ở cổ, “Không làm gì cả.”
Tim Lý Nhĩ Lạc nhịn cười đến nỗi hơi co giật, đã lâu rồi không được thú vị như vậy!
Đây là cái mà đêm qua cô quấn lấy anh làm chuyện 18+ lưu lại, sáng nay rửa mặt mới chú ý đến.
Nhưng mà đáng tiếc, cái trên cổ này là giả dối.
Bởi vì đạo trưởng cương trực công chính thanh tâm quả dục cự tuyệt yêu cầu của cô.
Mà như dự kiến, Giang Tây Triết không chút khách sáo phóng đại đồng tử, hồi phục tinh thần sau đó nhanh chóng gắp một cái ớt chuông đè lại kinh sợ!
Anh đột nhiên hơi đau lòng cho Tiểu Sơ Sơ, cái loại yêu nghiệt này, Tiểu Sơ Sơ nhà anh có thể đầu hàng sao?
“Cô là… Ai?” Hiện tại Giang Tây Triết cảm giác có vô số móng vuốt nhỏ đang cào ngực anh, tâm ngứa khó nhịn.
“Anh đoán xem.” Lý Nhĩ Lạc còn đặc biệt giữa thể diện cho Giang Tây Triết, ném cho ánh ta một ánh mắt quyến rũ.
“Cô đừng hòng dụ hoặc tôi! Tuy rằng anh ấy phản bội tình cảm của chúng tôi! Thế nhưng tôi sẽ không từ bỏ!” Giang Tây Triết không đi làm diễn viên đúng là đáng tiếc, lại tà tâm không chết, “Cô là...” Học sinh của anh ấy?
“Tình nhân.” Lý Nhĩ Lạc cố ý cướp lời anh chàng, quả thực nghiện diễn vai hồ ly tinh.
Giang Tây Triết đột nhiên bị sặc ớt đến ho khan, cầm lấy ly thủy tinh bên cạnh bắt đầu uống lấy uống để, hiển nhiên không suy nghĩ sâu xa, sự khác biệt và hàm nghĩa của “tình nhân” và “bạn gái”.
“Cô thành niên chưa? Lại dám giành đàn ông với tôi!” Khung xương và thân hình mảnh khảnh kia, nhìn sao cũng giống một đóa hoa vẫn đang phát dục! Hơn nữa tay nhỏ chân nhỏ, có thể thỏa mãn được Sơ Sơ của chúng ta sao!
“Ừmm…” Tròng mắt đen bóng của Lý Nhĩ Lạc xoay chuyển, bộ dạng như đang tự hỏi, “Còn hai tháng là được 18 tuổi.”
Giang Tây Triết sợ bản thân tiếp tục hỏi, sẽ bị hưng phấn quá độ mà chết!
Ngôn Bỉnh Sơ cậu thế nhưng nhúng chàm trẻ vị thành niên!
Còn nói tớ đừng làm hại cô nương nhà người khác, cậu đây là kim ốc tàng kiều thần không biết quỷ không hay! Đây chính là nụ hoa tương lai của đất nước đó!
Nhưng mà bản thân anh vì sao là hưng phấn đến vậy chứ?
“Thiếu nữ! Cô biết tuổi thọ năm nay của anh ta không? Anh ta có thể làm ba cô luôn đó! Cô dám chơi đến vậy à!”
Lý Nhĩ Lạc thản nhiên cười, “Như vậy không phải càng kích thích hơn sao.”
Thật ra cô đúng là không nghĩ qua tuổi của anh, khẳng định là lớn hơn cô, chẳng qua không nghĩ nhiều lắm, chỉ cảm thấy anh rất ổn trọng ấm áp, làm người khác cảm thấy rất kiên định.
Nghe được câu trả lời của cô, Giang Tây Triết cảm giác như có một chiếc xương cá mắc trong cổ họng anh, cái gì cũng không nói nên lời.
Anh cảm thấy hôm nay anh gặp phải đối thủ rồi, từng chút đổi mới thế giới quan của mình! Hiện giờ người trẻ tuổi đều tràn trề như vậy sao! Nghĩ như vậy, Thuần Nhi của mình quả thực trên bờ vực của loài này!
“Không cần nói cho anh ấy tôi đã tới đây, tôi muốn giữ lại cho mình tôn nghiêm cuối cùng!” Giang Tây Triết cảm thấy bản thân cần phải trở về tiến hành bế quan tu luyện, sau đó lại đến đây chống lại yêu nữ này!
“Cảm ơn anh đã tác thành chúng tôi.” Lý Nhĩ Lạc buông đũa, điều động tất cả cơ mặt để làm bản thân thoạt nhìn hết sức chân thành.
“Không…” Giang Tây Triết nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, một câu “không cần khách sáo” định thốt ra theo thói quen, may là dừng cương trước bờ vực!
Không được, phải nhanh chóng rời đi!
Bằng không thì khó có thể thoát ra Động Bàn Tơ này!
“Không nên đắc ý! Anh ấy sẽ không thích phụ nữ! Đối với cô chỉ là mới mẻ nhất thời thôi!” Giang Tây Triết kéo ghế ra, cũng không nhìn biểu cảm của Lý Nhĩ Lạc, đi thẳng ra cửa.
Trong thang máy, Giang Tây Triết nhìn người đàn ông trong gương, anh tuấn lại cơ trí đến vậy, anh cũng không nhịn được hôn một cái!
Sơ Sơ! Cái này coi như là một cái trừng phạt nho nhỏ vì tội giấu diếm tớ đi!
Lý Nhĩ Lạc chỉ coi đó như giãy giụa cuối cùng của anh chàng, ưu nhã ăn cơm trưa như cũ, cổ thẳng tắp, cằm khẽ nhếch, lâu rồi không được diễn kịch.
Cầm chén tiêu diệt hạt cơm cuối cùng, cô đem phần cơm chưa được động đến đặt trước mặt, tiếp tục biểu diễn.
Ừ, ngoại trừ lượng cơm ra, mọi thứ đều rất tao nhã.
Có thể lâu rồi cô không ăn những món có hương vị hơi nặng như thế này, cay nóng thơm ngon, sắc vị đầy đủ.
Về nước tới nay, vừa mới bắt đầu anh không ở nhà cô căn bản không ăn cơm, sau lại toàn làm cơm nhà, so với cái này, không có sức chiến đấu gì, hơn nữa tâm trạng hôm nay của cô không tệ.
Cô vứt cơm thừa canh cặn vào thùng rác, lau lau cái bàn, thu dọn nhà ăn, lại bắt đầu thời gian cho sô pha.
Lý Nhĩ Lạc nằm trên sô pha, làm cho cả người đắm chìm trong ánh mặt trời buổi chiều, vô cùng mãn nguyện.
Hôm nay cô ăn đến no căng, có thể đến sáng mai cũng sẽ không đói, Lý Nhĩ Lạc vén áo ngủ lên, vuốt ve cái bụng tròn vo của mình, “Cục cưng, mẹ sẽ không để cho con không có ba.”
Ừm, vở kịch này hôm nay có thể không diễn được rồi.
Ngôn Bỉnh Sơ về nhà liền thấy cảnh tượng này, cái bụng tuyết trắng bại lộ trong không khí, dưới ánh mặt trời, lông mi cô tựa hồ như có thể đếm rõ, sau đó run lên một cái, mở mắt.
“Ngủ rồi?” Ngôn Bỉnh Sơ ngồi bên người cô.
“Ừm…” Lý Nhĩ Lạc mang theo sự lười biếng vừa tỉnh ngủ, giọng nói có chút mềm mại khàn khàn.
“Đây là có ý gì?” Tầm mắt Ngôn Bỉnh Sơ dừng lại trên bụng của cô, dùng ánh mắt dò hỏi cô.
Lý Nhĩ Lạc yếu ớt cười, lúc này khắp người tỏa ra vầng sáng nhàn nhạt, “Làm cho cục cưng phơi nắng.”
“Cái gì?” Hơi thở Ngôn Bỉnh Sơ cứng lại, không biết bản thân nghe không rõ hay là nghe không hiểu.
Lý Nhĩ Lạc bắt lấy tay Ngôn Bỉnh Sơ đặt trên bụng mình, nhẹ nhàng vuốt ve, “ Tôi có thai rồi.”
Sắc mặt Ngôn Bỉnh Sơ không thay đổi, nhưng trái tim đột nhiên co rút lại một chút, hô hấp cũng cảm thấy có chút không đủ.
Đêm ở New York kia, bọn họ phát sinh quan hệ rồi.
Mang thai sao?
Ý thức trì hoãn đã lâu mới xem như thanh tỉnh lại, hơn ba mươi năm, trong cuộc sống chỉ mất khống chế một lần đã tạo ra hậu quả như vậy rồi!
Coi như do cô yêu cầu thì sao chứ!
Cô mới có hai mươi tuổi!
Cô vẫn còn là một đứa trẻ!
Cô… Cô mấy ngày hôm trước hình như là kỳ sinh lý.
Ngôn Bỉnh Sơ thở một hơi thật dài, ngắn ngủi vài giây, anh cảm thấy trái tim mình dường như là được ngồi tàu lượn siêu tốc, thêm vài lần như vậy nữa có thể anh thật sự muốn bay lên trời mất.
“Có thể yêu quý người già không, người lớn tuổi không chịu nổi hù dọa.” Ngôn Bỉnh Sơ thở dài.
“Cái này đã gọi là dọa rồi sao.” Lý Nhĩ Lạc với bộ dạng không cho là đúng am hiểu sâu thế sự, “Nếu như tôi thật sự mang thai, làm sao bây giờ.”
“Không có khả năng.” Ngôn Bỉnh Sơ nhàn nhạt quả quyết đáp lại, không chỉ là nói cho cô biết, càng là tự nói cho bản thân.
“Có chuyện gì mà không thể chứ, tôi cũng không phải không được.” Lúc Lý Nhĩ Lạc nói những lời này mặt không đỏ tim không nhảy.
“Một mình cô có thể có thì tôi cũng không ngăn được.” Ngôn Bỉnh Sơ hài hước nói, kéo áo cô xuống, giúp cô sửa sang lại xong, lấy cái thảm bên cạnh đắp cho cô, “Cô, muốn ngủ tiếp một lát không?”
“Không ngủ nữa đâu, nếu không thì tối lại không ngủ được.”
“Ngày mai cô cũng không làm gì mà.” Ngụ ý của Ngôn Bỉnh Sơ là người rảnh rỗi như cô, khi nào ngủ cũng có sao đâu.
“Buổi tối anh lại không thức cùng tôi, tự tôi trợn tròn mắt ngắm sao ngắm trăng hả?” Nếu bạn cảm thấy Lý Nhĩ Lạc thật sự đang làm nũng, vậy bạn thì sai rồi.
Đối thoại giữa cô với anh, coi như là hồng phấn ái muội, cũng đều là miệng lưỡi nhẹ nhàng bâng quơ thôi, khiến người ta một lần nữa hiểu được thì ra tình và dục cũng có thể văn nghệ rất tươi mát thoát tục.
“Tối nay tôi thức cùng cô.”
“Thật à?”
“Ừ.”
Ngôn Bỉnh Sơ nghĩ rằng chắc là cô rất nhàm chán. Ban ngày một mình cô ở nhà, hoàn toàn ngăn cách với thế giới bên ngoài; buổi tối anh tan tầm, ăn cơm xong đọc sách một lát, sau đó liền ngủ, ngủ… Cũng coi như tương đối sớm đi.
Thời gian ở chung với cô rất ít, mặc dù bọn họ cũng không có gì để giao lưu.
“Được thôi, vậy tôi ngủ tiếp một lát.”
/34
|