Lý Nhĩ Lạc đã không còn trông chờ anh có thể trả lời câu hỏi của cô.
Cô dùng hết tất cả sức lực kéo anh lên giường, tay linh hoạt thăm dò vào áo tắm của anh.
Trong lòng Lý Nhĩ Lạc kinh sợ, dù cho là cô chưa hiểu chuyện đời, vào đời chưa sâu, nhưng cô cũng biết trạng thái hiện giờ của anh, cần phải có bao nhiêu nghị lực mới có thể chịu đựng được, trong phòng rất sáng, cô có thể nhìn thấy hai mắt đỏ tươi của anh.
Ngôn Bỉnh Sơ không cự tuyệt phương thức giải quyết như vậy, anh là một người đàn ông, anh cần giải tỏa nhu cầu sinh lý, mà bên cạnh lại là người mà anh thích, cả sinh lý và tâm lý anh đều không muốn tiếp tục kiềm chế bản thân.
Cuối cùng, trong sự ngây ngô của cô, anh phóng thích.
Ngôn Bỉnh Sơ vớt cô vào trong ngực, dịu dàng in một cái hôn xuống khóe mắt cô, chỉ mình anh biết hàm ý bên trong anh có bao nhiêu là tình cảm.
Bế cô lên, hai người một lần nữa đi đến phòng tắm, mở vòi nước ở bồn rửa mặt, Ngôn Bỉnh Sơ cầm lấy tay cô rửa sạch từng lần một.
“Rất sạch rồi.” Lý Nhĩ Lạc bị anh giam trong ngực, lên tiếng nhắc nhở anh không cần rửa nữa.
“Ừ.” Ngôn Bỉnh Sơ lấy khăn lông qua, lau khô tay cô.
Sau đó lấy máy sấy giúp cô thổi mái tóc ướt dầm dề như cũ, bởi vì tình hình vừa nãy, anh thật sự không chú ý đến điều này.
Tóc cô không dài, độ dài vừa qua khỏi vai, ngâm qua nước có vẻ càng đen hơn.
Xuyên qua gương, Lý Nhĩ Lạc nhìn thấy ngón tay thon dài của anh xuyên qua xuyên lại ở trong tóc mình, cảm nhận được sự dịu dàng cẩn thận tỉ mỉ của anh.
Cô cảm thấy tối hôm nay dường như có chút không giống với thường ngày.
Tóc đã khô, Ngôn Bỉnh Sơ từ cái tủ bên cạnh lấy nội y và đồ ngủ đưa cho cô.
Lý Nhĩ Lạc nhìn quần áo trên tay anh, hơi bất đắc dĩ, “Anh giải quyết rồi, còn tôi thì sao bây giờ.”
Đôi mắt Ngôn Bỉnh Sơ trì trệ trong phút chốc, anh đúng thật là không nghĩ đến vấn đề này, có điều rất nhanh khôi phục lại bộ dạng vốn có, “Chịu đựng.”
Lý Nhĩ Lạc nghe vậy, một quyền nhỏ đập vào ngực anh.
Mặc cho cô lại gây rối, Ngôn Bỉnh Sơ vẫn thờ ơ.
Dưới áo tắm hai người đều khỏa thân, nếu như trở lại phòng ngủ với bộ dáng này, anh không tự tin rằng mình có thể nhịn thêm một lần nữa, lau súng cướp cò có thể sẽ biến thành súng thật chiến đấu.
Nếu cô không chịu, anh đành phải tự mình ra tay.
Tháo thắt lưng áo tắm bên hông, nhẹ nhàng cởi ra, cô một lần nữa hoàn toàn hiện ra trước mặt anh, máu của Ngôn Bỉnh Sơ lại dần dần khô nóng, anh đúng là có khuynh hướng tự ngược mà.
Cầm lấy áo ngực màu tím, muồn dùng tốc độ nhanh nhất mặc vào giúp cô.
“Mặc cái này vào ngủ không thoải mái.” Lý Nhĩ Lạc lên tiếng ngăn anh lại.
Ngôn Bỉnh Sơ nghĩ nghĩ, buổi tối thường ngày hình như cô cũng chưa từng mặc lần nào, liền để nó sang một bên, sau đó cầm lấy chiếc quần lót nhỏ màu tím.
Hình ảnh này rơi vào trong mắt Lý Nhĩ Lạc, cô nhịn không được lại muốn trêu đùa một chút, nhưng nghĩ đến bầu không khí kì dị tối nay, cô vẫn nhịn xuống.
Nhận lấy từ trên tay anh, tự mình mặc vào, sau đó lại lấy quần ngủ, cũng vô cùng nghe lời mà mặc xong.
Chỉ còn cái áo, Ngôn Bỉnh Sơ giúp cô mặc, khi mà thắt từng nút áo từ trên xuống dưới cho cô, anh chú ý tới vết dâu tây non hồng kia, từng vết nở rộ ở trên cơ thể trắng như tuyết…
Anh dời đi tầm mắt, thắt xong cái nút áo cuối cùng, trong lòng anh mới thở phào nhẹ nhõm, mà cơ thể được áo tắm bao bọc lại nóng rang.
“Cô về phòng ngủ trước đi, tôi tắm rửa một cái.”
Nghe vậy, ánh mắt trần trụi của Lý Nhĩ Lạc dừng lại ở nửa thân dưới của anh, sau đó hiểu ý cười, “Được thôi.”
Ngôn Bỉnh Sơ đóng cửa phòng tắm lại, mở vòi hoa sen, điều chỉnh nhiệt độ hơi thấp xuống, phóng thích trạng thái, làm nhiệt độ của cơ thể mình dần dần lạnh lại, đơn giản cọ rửa một chút, mặc đồ ngủ vào.
Trở lại phòng ngủ, cô đang cầm cuốn sách của anh đọc.
“Không buồn ngủ à?”
“Có thể buồn ngủ sao?” Ban đêm kích tình bốn phía như vậy, huống chi cô vẫn chưa…
Có thể buồn ngủ à?
Ngôn Bỉnh Sơ giả vờ nghe không hiểu hàm ý của cô, đem quyển sách trong tay cô đặt lên tủ đầu giường.
“Ngủ đi.” Cũng đã sắp 3 giờ sáng rồi.
“Không buồn ngủ.”
“Vậy cô muốn làm gì?” Đối với cô Ngôn Bỉnh Sơ đúng là không biết giận.
“Xem phim đi.”
Tuy rằng đã đến giờ này, Ngôn Bỉnh Sơ cũng không có chút nào buồn ngủ, cảm thấy lời đề nghị của cô cũng không tệ lắm, “Notebook ở thư phòng.”
Lý Nhĩ Lạc đứng dậy đi đến thư phòng, ở nơi mà Ngôn Bỉnh Sơ không nhìn thấy, khóe miệng lộ ra một nụ cười sâu xa.
Máy tính của anh không có mật khẩu, Lý Nhĩ Lạc rất kinh ngạc, chẳng qua không để trong lòng, bắt đầu tải bộ phim mà cô muốn, qua hơn mười phút, một lần nữa trở lại phòng ngủ.
“Phim gì vậy?” Ngôn Bỉnh Sơ rất tò mò bình thường cô thích loại phim nào.
“Chút nữa sẽ biết.” Lý Nhĩ Lạc trở lại ổ chăn, tìm một tư thế dễ chịu nằm xuống, sau đó lấy notebook đặt trước mặt hai người, “Anh nhắm mắt lại trước đi.”
Xem một bộ phim mà thần bí đến vậy à, nhưng Ngôn Bỉnh Sơ vẫn làm theo.
Qua không đến 10 giây, Lý Nhĩ Lạc lên tiếng nói: “Xong rồi.”
Ngôn Bỉnh Sơ mở to mắt, chỉ thấy hai người đàn ông Âu Mỹ dây dưa trên giường, đang hôn nhau nhiệt tình.
Từ khi nhấn nút phát phim, tầm mắt Lý Nhĩ Lạc không dừng trên màn hình, mà là ở trên mặt Ngôn Bỉnh Sơ.
Thật ra lúc ở thư phòng, cô đã lướt qua bộ phận râu ria phía trước, trực tiếp đến phần bắt đầu trò hay, nhấn tạm dừng sau đó thu nhỏ lại, trở về phòng ngủ.
Chuyện này không thể trách cô nhàm chán, bởi vì chuyện xảy ra tối nay, cô rất không hiểu.
Cô so với bất kỳ người nào biết rõ ràng anh rất muốn, nhưng anh cứ chịu đựng như vậy cũng không chạm vào cô.
Vốn dĩ ban ngày những lời của cái người tự xưng là bạn trai anh, cô không để trong lòng, mà giờ phút này lại quanh quẩn trong đầu cô, vào lúc anh đang tắm rửa cô không nhịn được mà nghĩ, nhưng nếu anh thích đàn ông, sao lại có phản ứng với cô chứ…
Lý Nhĩ Lạc xoa xoa tóc của mình, thực sự rất rối bời.
Ngôn Bỉnh Sơ nhấn dừng cảnh kích tình trên màn hình mà diễn viên bên phải đang kêu gào lại, trong phòng khôi phục sự im lặng, “Hay lắm à?”
Nghe được anh hỏi ngược lại, Lý Nhĩ Lạc cảm thấy không thể hiểu được, đây không phải là câu cô nên hỏi sao, sau đó cô với một giọng điệu thận trọng hỏi anh, “Phim hay…không?”
Hiển nhiên Ngôn Bỉnh Sơ không nghĩ tới cô sẽ hỏi câu hỏi như vậy, hiện nay sức tưởng tưởng của các cô gái nhỏ phong phú như vậy sao, “Cô nói xem?”
“Có phải là anh giống vậy không?” Lý Nhĩ Lạc tiếp tục truy hỏi, cô không muốn tự mình phán đoán.
“Vì sao lại hỏi như vậy?” Ngôn Bỉnh Sơ xoay đầu nhìn thẳng vào đôi mắt cô.
“Anh không chạm vào tôi.”
Im lặng, rất im lặng.
Cả hai đều có thể nhìn thấy hình ảnh thu nhỏ của bản thân trong mắt đối phương, khoảng cách gần như thế, hai người ai cũng không dời tầm mắt đi.
“Không phải.”
Nghe được câu trả lời, Lý Nhĩ Lạc cũng không có sự vui sướng khi được trả lời câu hỏi, có lẽ câu trả lời cô muốn biết là “Vì sao không chạm vào tôi”.
Tắt đèn, trong phòng lại lâm vào một mảnh tối om, cô mang theo nghi hoặc khó hiểu bị anh ôm vào ngực, dần dần buồn ngủ.
…
Ngoài cửa sổ, ánh nắng tươi sáng.
“Ding dong…”
Hai người bên trong phòng ngủ nhíu nhẹ mày một cái, chưa ai tỉnh.
“Ding dong… Ding dong…”
Nhưng mà, vào lúc đối phương vẫn không ngừng kiên trì nhấn chuông, hai người vẫn phải mở đôi mắt lim dim ra.
“Là mẹ của anh hả?” Lý Nhĩ Lạc hỏi.
“Chắc là không phải.”
Sau khi mẹ anh biết cô ở nơi này, bà rất sáng suốt biết điều không đến lần nào nữa, Ngôn Bỉnh Sơ đứng dậy đi mở cửa.
“Ơ, đạo trưởng ngài gần đây làm việc và nghỉ ngơi dường như không theo quy luật nha!” Ngoài cửa Giang Tây Triết vẫn tri kỉ mang theo thức ăn, anh cố ý chọn buổi trưa mới đến, không nghĩ đến kết quả vẫn là quấy rầy chuyện tốt của cậu ta.
Ngôn Bỉnh Sơ nhìn Giang Tây Triết ở ngoài cửa, có chút ngoài ý muốn, bình thường anh chàng đến sẽ nói trước cho anh biết.
“Sao vậy, không mời tớ vào sao?”
Giang Tây Triết nói xong liền muốn tiến vào, mà cánh tay của Ngôn Bỉnh Sơ theo bản năng chắn trước mặt anh chàng.
Nếu là trước kia, anh chắc chắn sẽ không làm vậy, thế nhưng bây giờ Lý Nhĩ Lạc đang ở đây, không xác định rằng cô có muốn gặp người khác hay không, quan trọng nhất là anh chưa nói chuyện này cho Giang Tây Triết biết, sợ lát nữa sẽ xấu hổ.
“Sao thế, Sơ Sơ, chột dạ cái gì à?” Giang Tây Triết đại khái là biết Ngôn Bỉnh Sơ đang nghĩ cái gì, nhưng vẫn không chút khách sáo khom lưng từ dưới cánh tay anh đi vào.
Mà Ngôn Bỉnh Sơ, dù sao cũng quen biết với Giang Tây Triết mười mấy năm rồi, từ câu nói vừa nãy anh liền ý thức được, Giang Tây Triết đã biết chuyện này.
Có điều như vậy cũng tốt, vốn dĩ là anh cũng không muốn gạt anh chàng.
Sau khi Giang Tây Triết tiến vào, Ngôn Bỉnh Sơ không quan tâm anh chàng nữa, với quan hệ của hai người thật sự không cần thiết phải làm vậy. Giang Tây Triết đặt thức ăn lên bàn cơm, chuẩn bị vào toilet đi vệ sinh.
Ngôn Bỉnh Sơ trở về phòng ngủ, mà Lý Nhĩ Lạc lại đang chuẩn bị ra ngoài, tầm mắt của Ngôn Bỉnh Sơ quét một vòng trên người cô, “Cứ như vậy đi ra ngoài sao?”
Lúc này Lý Nhĩ Lạc mới ý thức được mình không có mặc áo ngực, sau đó quay lại mặc áo, “Bên ngoài là ai vậy?”
“Một người bạn của tôi, cô có muốn gặp không?” Thật ra Ngôn Bỉnh Sơ rất hy vọng cô sẽ đồng ý.
Hy vọng cô sẽ dần dần dung nhập vào thế giới của mình, nhưng nếu như cô không muốn, muốn khép kín bản thân, anh cũng nguyện ý tôn trọng ý kiến của cô.
“Bạn trai sao?” Bằng giác quan thứ sáu thần kỳ của phụ nữ Lý Nhĩ Lạc cảm thấy, cái người gọi là bạn ở bên ngoài nhất định là người đàn ông ngày hôm qua, “Quên nói cho anh biết, trưa hôm qua có một người tự xưng là bạn trai anh tới tìm tôi gây chuyện, còn nhờ tôi đừng nói cho anh nghe.”
Tiếp thu ánh mắt trêu đùa của cô, liên tưởng đến hành động và câu hỏi đêm qua của cô… Không, là hôm nay chứ, lúc bọn họ ngủ đã sắp 5 giờ sáng rồi, ngủ một mực đến giữa trưa.
Ngôn Bỉnh Sơ đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, vừa khéo Giang Tây Triết từ bên trong đi ra, anh đón nhận ánh mắt nghiền ngẫm của anh chàng.
Giang Tây Triết đi đến trước mặt Ngôn Bỉnh Sơ, tri kỉ giúp anh sửa sang cổ áo, nếu như có cà-vạt, anh chàng tuyệt đối có thể thắt ra tới một bông hoa, “Sơ Sơ, đêm qua rất kích thích nhỉ, lớn tuổi rồi, phải chú ý thân thể.”
Nói xong nghiêng người đi vào nhà ăn.
Ngôn Bỉnh Sơ vừa đi vào nhà vệ sinh, trong nháy mắt hiểu rõ hàm nghĩa câu nói của Giang Tây Triết.
Chỉ thấy đồ ngủ và đồ lót đêm qua của bọn họ rơi xuống vẫn còn hỗn độn trên mặt đất, sợ rằng Giang Tây Triết không biết đêm qua xảy ra chuyện gì.
Mặc dù thật sự là không phát sinh gì cả.
Ngôn Bỉnh Sơ thu dọn quần áo trên mặt đất, chờ ăn cơm xong phân loại bỏ vào máy giặt.
Lý Nhĩ Lạc từ trong phòng đi ra, đã thấy người đàn ông hôm qua hết sức hiền huệ mà lấy một ít chén đũa từ phòng bếp ra, dọn thức ăn của mình đem đến ra.
Lý Nhĩ Lạc để lại cho anh chàng một nụ cười “dịu dàng”, đi vào nhà vệ sinh.
Cô dùng hết tất cả sức lực kéo anh lên giường, tay linh hoạt thăm dò vào áo tắm của anh.
Trong lòng Lý Nhĩ Lạc kinh sợ, dù cho là cô chưa hiểu chuyện đời, vào đời chưa sâu, nhưng cô cũng biết trạng thái hiện giờ của anh, cần phải có bao nhiêu nghị lực mới có thể chịu đựng được, trong phòng rất sáng, cô có thể nhìn thấy hai mắt đỏ tươi của anh.
Ngôn Bỉnh Sơ không cự tuyệt phương thức giải quyết như vậy, anh là một người đàn ông, anh cần giải tỏa nhu cầu sinh lý, mà bên cạnh lại là người mà anh thích, cả sinh lý và tâm lý anh đều không muốn tiếp tục kiềm chế bản thân.
Cuối cùng, trong sự ngây ngô của cô, anh phóng thích.
Ngôn Bỉnh Sơ vớt cô vào trong ngực, dịu dàng in một cái hôn xuống khóe mắt cô, chỉ mình anh biết hàm ý bên trong anh có bao nhiêu là tình cảm.
Bế cô lên, hai người một lần nữa đi đến phòng tắm, mở vòi nước ở bồn rửa mặt, Ngôn Bỉnh Sơ cầm lấy tay cô rửa sạch từng lần một.
“Rất sạch rồi.” Lý Nhĩ Lạc bị anh giam trong ngực, lên tiếng nhắc nhở anh không cần rửa nữa.
“Ừ.” Ngôn Bỉnh Sơ lấy khăn lông qua, lau khô tay cô.
Sau đó lấy máy sấy giúp cô thổi mái tóc ướt dầm dề như cũ, bởi vì tình hình vừa nãy, anh thật sự không chú ý đến điều này.
Tóc cô không dài, độ dài vừa qua khỏi vai, ngâm qua nước có vẻ càng đen hơn.
Xuyên qua gương, Lý Nhĩ Lạc nhìn thấy ngón tay thon dài của anh xuyên qua xuyên lại ở trong tóc mình, cảm nhận được sự dịu dàng cẩn thận tỉ mỉ của anh.
Cô cảm thấy tối hôm nay dường như có chút không giống với thường ngày.
Tóc đã khô, Ngôn Bỉnh Sơ từ cái tủ bên cạnh lấy nội y và đồ ngủ đưa cho cô.
Lý Nhĩ Lạc nhìn quần áo trên tay anh, hơi bất đắc dĩ, “Anh giải quyết rồi, còn tôi thì sao bây giờ.”
Đôi mắt Ngôn Bỉnh Sơ trì trệ trong phút chốc, anh đúng thật là không nghĩ đến vấn đề này, có điều rất nhanh khôi phục lại bộ dạng vốn có, “Chịu đựng.”
Lý Nhĩ Lạc nghe vậy, một quyền nhỏ đập vào ngực anh.
Mặc cho cô lại gây rối, Ngôn Bỉnh Sơ vẫn thờ ơ.
Dưới áo tắm hai người đều khỏa thân, nếu như trở lại phòng ngủ với bộ dáng này, anh không tự tin rằng mình có thể nhịn thêm một lần nữa, lau súng cướp cò có thể sẽ biến thành súng thật chiến đấu.
Nếu cô không chịu, anh đành phải tự mình ra tay.
Tháo thắt lưng áo tắm bên hông, nhẹ nhàng cởi ra, cô một lần nữa hoàn toàn hiện ra trước mặt anh, máu của Ngôn Bỉnh Sơ lại dần dần khô nóng, anh đúng là có khuynh hướng tự ngược mà.
Cầm lấy áo ngực màu tím, muồn dùng tốc độ nhanh nhất mặc vào giúp cô.
“Mặc cái này vào ngủ không thoải mái.” Lý Nhĩ Lạc lên tiếng ngăn anh lại.
Ngôn Bỉnh Sơ nghĩ nghĩ, buổi tối thường ngày hình như cô cũng chưa từng mặc lần nào, liền để nó sang một bên, sau đó cầm lấy chiếc quần lót nhỏ màu tím.
Hình ảnh này rơi vào trong mắt Lý Nhĩ Lạc, cô nhịn không được lại muốn trêu đùa một chút, nhưng nghĩ đến bầu không khí kì dị tối nay, cô vẫn nhịn xuống.
Nhận lấy từ trên tay anh, tự mình mặc vào, sau đó lại lấy quần ngủ, cũng vô cùng nghe lời mà mặc xong.
Chỉ còn cái áo, Ngôn Bỉnh Sơ giúp cô mặc, khi mà thắt từng nút áo từ trên xuống dưới cho cô, anh chú ý tới vết dâu tây non hồng kia, từng vết nở rộ ở trên cơ thể trắng như tuyết…
Anh dời đi tầm mắt, thắt xong cái nút áo cuối cùng, trong lòng anh mới thở phào nhẹ nhõm, mà cơ thể được áo tắm bao bọc lại nóng rang.
“Cô về phòng ngủ trước đi, tôi tắm rửa một cái.”
Nghe vậy, ánh mắt trần trụi của Lý Nhĩ Lạc dừng lại ở nửa thân dưới của anh, sau đó hiểu ý cười, “Được thôi.”
Ngôn Bỉnh Sơ đóng cửa phòng tắm lại, mở vòi hoa sen, điều chỉnh nhiệt độ hơi thấp xuống, phóng thích trạng thái, làm nhiệt độ của cơ thể mình dần dần lạnh lại, đơn giản cọ rửa một chút, mặc đồ ngủ vào.
Trở lại phòng ngủ, cô đang cầm cuốn sách của anh đọc.
“Không buồn ngủ à?”
“Có thể buồn ngủ sao?” Ban đêm kích tình bốn phía như vậy, huống chi cô vẫn chưa…
Có thể buồn ngủ à?
Ngôn Bỉnh Sơ giả vờ nghe không hiểu hàm ý của cô, đem quyển sách trong tay cô đặt lên tủ đầu giường.
“Ngủ đi.” Cũng đã sắp 3 giờ sáng rồi.
“Không buồn ngủ.”
“Vậy cô muốn làm gì?” Đối với cô Ngôn Bỉnh Sơ đúng là không biết giận.
“Xem phim đi.”
Tuy rằng đã đến giờ này, Ngôn Bỉnh Sơ cũng không có chút nào buồn ngủ, cảm thấy lời đề nghị của cô cũng không tệ lắm, “Notebook ở thư phòng.”
Lý Nhĩ Lạc đứng dậy đi đến thư phòng, ở nơi mà Ngôn Bỉnh Sơ không nhìn thấy, khóe miệng lộ ra một nụ cười sâu xa.
Máy tính của anh không có mật khẩu, Lý Nhĩ Lạc rất kinh ngạc, chẳng qua không để trong lòng, bắt đầu tải bộ phim mà cô muốn, qua hơn mười phút, một lần nữa trở lại phòng ngủ.
“Phim gì vậy?” Ngôn Bỉnh Sơ rất tò mò bình thường cô thích loại phim nào.
“Chút nữa sẽ biết.” Lý Nhĩ Lạc trở lại ổ chăn, tìm một tư thế dễ chịu nằm xuống, sau đó lấy notebook đặt trước mặt hai người, “Anh nhắm mắt lại trước đi.”
Xem một bộ phim mà thần bí đến vậy à, nhưng Ngôn Bỉnh Sơ vẫn làm theo.
Qua không đến 10 giây, Lý Nhĩ Lạc lên tiếng nói: “Xong rồi.”
Ngôn Bỉnh Sơ mở to mắt, chỉ thấy hai người đàn ông Âu Mỹ dây dưa trên giường, đang hôn nhau nhiệt tình.
Từ khi nhấn nút phát phim, tầm mắt Lý Nhĩ Lạc không dừng trên màn hình, mà là ở trên mặt Ngôn Bỉnh Sơ.
Thật ra lúc ở thư phòng, cô đã lướt qua bộ phận râu ria phía trước, trực tiếp đến phần bắt đầu trò hay, nhấn tạm dừng sau đó thu nhỏ lại, trở về phòng ngủ.
Chuyện này không thể trách cô nhàm chán, bởi vì chuyện xảy ra tối nay, cô rất không hiểu.
Cô so với bất kỳ người nào biết rõ ràng anh rất muốn, nhưng anh cứ chịu đựng như vậy cũng không chạm vào cô.
Vốn dĩ ban ngày những lời của cái người tự xưng là bạn trai anh, cô không để trong lòng, mà giờ phút này lại quanh quẩn trong đầu cô, vào lúc anh đang tắm rửa cô không nhịn được mà nghĩ, nhưng nếu anh thích đàn ông, sao lại có phản ứng với cô chứ…
Lý Nhĩ Lạc xoa xoa tóc của mình, thực sự rất rối bời.
Ngôn Bỉnh Sơ nhấn dừng cảnh kích tình trên màn hình mà diễn viên bên phải đang kêu gào lại, trong phòng khôi phục sự im lặng, “Hay lắm à?”
Nghe được anh hỏi ngược lại, Lý Nhĩ Lạc cảm thấy không thể hiểu được, đây không phải là câu cô nên hỏi sao, sau đó cô với một giọng điệu thận trọng hỏi anh, “Phim hay…không?”
Hiển nhiên Ngôn Bỉnh Sơ không nghĩ tới cô sẽ hỏi câu hỏi như vậy, hiện nay sức tưởng tưởng của các cô gái nhỏ phong phú như vậy sao, “Cô nói xem?”
“Có phải là anh giống vậy không?” Lý Nhĩ Lạc tiếp tục truy hỏi, cô không muốn tự mình phán đoán.
“Vì sao lại hỏi như vậy?” Ngôn Bỉnh Sơ xoay đầu nhìn thẳng vào đôi mắt cô.
“Anh không chạm vào tôi.”
Im lặng, rất im lặng.
Cả hai đều có thể nhìn thấy hình ảnh thu nhỏ của bản thân trong mắt đối phương, khoảng cách gần như thế, hai người ai cũng không dời tầm mắt đi.
“Không phải.”
Nghe được câu trả lời, Lý Nhĩ Lạc cũng không có sự vui sướng khi được trả lời câu hỏi, có lẽ câu trả lời cô muốn biết là “Vì sao không chạm vào tôi”.
Tắt đèn, trong phòng lại lâm vào một mảnh tối om, cô mang theo nghi hoặc khó hiểu bị anh ôm vào ngực, dần dần buồn ngủ.
…
Ngoài cửa sổ, ánh nắng tươi sáng.
“Ding dong…”
Hai người bên trong phòng ngủ nhíu nhẹ mày một cái, chưa ai tỉnh.
“Ding dong… Ding dong…”
Nhưng mà, vào lúc đối phương vẫn không ngừng kiên trì nhấn chuông, hai người vẫn phải mở đôi mắt lim dim ra.
“Là mẹ của anh hả?” Lý Nhĩ Lạc hỏi.
“Chắc là không phải.”
Sau khi mẹ anh biết cô ở nơi này, bà rất sáng suốt biết điều không đến lần nào nữa, Ngôn Bỉnh Sơ đứng dậy đi mở cửa.
“Ơ, đạo trưởng ngài gần đây làm việc và nghỉ ngơi dường như không theo quy luật nha!” Ngoài cửa Giang Tây Triết vẫn tri kỉ mang theo thức ăn, anh cố ý chọn buổi trưa mới đến, không nghĩ đến kết quả vẫn là quấy rầy chuyện tốt của cậu ta.
Ngôn Bỉnh Sơ nhìn Giang Tây Triết ở ngoài cửa, có chút ngoài ý muốn, bình thường anh chàng đến sẽ nói trước cho anh biết.
“Sao vậy, không mời tớ vào sao?”
Giang Tây Triết nói xong liền muốn tiến vào, mà cánh tay của Ngôn Bỉnh Sơ theo bản năng chắn trước mặt anh chàng.
Nếu là trước kia, anh chắc chắn sẽ không làm vậy, thế nhưng bây giờ Lý Nhĩ Lạc đang ở đây, không xác định rằng cô có muốn gặp người khác hay không, quan trọng nhất là anh chưa nói chuyện này cho Giang Tây Triết biết, sợ lát nữa sẽ xấu hổ.
“Sao thế, Sơ Sơ, chột dạ cái gì à?” Giang Tây Triết đại khái là biết Ngôn Bỉnh Sơ đang nghĩ cái gì, nhưng vẫn không chút khách sáo khom lưng từ dưới cánh tay anh đi vào.
Mà Ngôn Bỉnh Sơ, dù sao cũng quen biết với Giang Tây Triết mười mấy năm rồi, từ câu nói vừa nãy anh liền ý thức được, Giang Tây Triết đã biết chuyện này.
Có điều như vậy cũng tốt, vốn dĩ là anh cũng không muốn gạt anh chàng.
Sau khi Giang Tây Triết tiến vào, Ngôn Bỉnh Sơ không quan tâm anh chàng nữa, với quan hệ của hai người thật sự không cần thiết phải làm vậy. Giang Tây Triết đặt thức ăn lên bàn cơm, chuẩn bị vào toilet đi vệ sinh.
Ngôn Bỉnh Sơ trở về phòng ngủ, mà Lý Nhĩ Lạc lại đang chuẩn bị ra ngoài, tầm mắt của Ngôn Bỉnh Sơ quét một vòng trên người cô, “Cứ như vậy đi ra ngoài sao?”
Lúc này Lý Nhĩ Lạc mới ý thức được mình không có mặc áo ngực, sau đó quay lại mặc áo, “Bên ngoài là ai vậy?”
“Một người bạn của tôi, cô có muốn gặp không?” Thật ra Ngôn Bỉnh Sơ rất hy vọng cô sẽ đồng ý.
Hy vọng cô sẽ dần dần dung nhập vào thế giới của mình, nhưng nếu như cô không muốn, muốn khép kín bản thân, anh cũng nguyện ý tôn trọng ý kiến của cô.
“Bạn trai sao?” Bằng giác quan thứ sáu thần kỳ của phụ nữ Lý Nhĩ Lạc cảm thấy, cái người gọi là bạn ở bên ngoài nhất định là người đàn ông ngày hôm qua, “Quên nói cho anh biết, trưa hôm qua có một người tự xưng là bạn trai anh tới tìm tôi gây chuyện, còn nhờ tôi đừng nói cho anh nghe.”
Tiếp thu ánh mắt trêu đùa của cô, liên tưởng đến hành động và câu hỏi đêm qua của cô… Không, là hôm nay chứ, lúc bọn họ ngủ đã sắp 5 giờ sáng rồi, ngủ một mực đến giữa trưa.
Ngôn Bỉnh Sơ đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, vừa khéo Giang Tây Triết từ bên trong đi ra, anh đón nhận ánh mắt nghiền ngẫm của anh chàng.
Giang Tây Triết đi đến trước mặt Ngôn Bỉnh Sơ, tri kỉ giúp anh sửa sang cổ áo, nếu như có cà-vạt, anh chàng tuyệt đối có thể thắt ra tới một bông hoa, “Sơ Sơ, đêm qua rất kích thích nhỉ, lớn tuổi rồi, phải chú ý thân thể.”
Nói xong nghiêng người đi vào nhà ăn.
Ngôn Bỉnh Sơ vừa đi vào nhà vệ sinh, trong nháy mắt hiểu rõ hàm nghĩa câu nói của Giang Tây Triết.
Chỉ thấy đồ ngủ và đồ lót đêm qua của bọn họ rơi xuống vẫn còn hỗn độn trên mặt đất, sợ rằng Giang Tây Triết không biết đêm qua xảy ra chuyện gì.
Mặc dù thật sự là không phát sinh gì cả.
Ngôn Bỉnh Sơ thu dọn quần áo trên mặt đất, chờ ăn cơm xong phân loại bỏ vào máy giặt.
Lý Nhĩ Lạc từ trong phòng đi ra, đã thấy người đàn ông hôm qua hết sức hiền huệ mà lấy một ít chén đũa từ phòng bếp ra, dọn thức ăn của mình đem đến ra.
Lý Nhĩ Lạc để lại cho anh chàng một nụ cười “dịu dàng”, đi vào nhà vệ sinh.
/34
|