Trong giấc mơ, tay của Lý Nhĩ Lạc theo thói quen ôm bên cạnh, lại một lần nữa ôm lấy không khí.
Cô từ từ mở to mắt, nhìn cái giường đôi chỉ còn mình cô.
Đã lâu như vậy rồi, cô vẫn chưa quen.
Thói quen thực sự là một thứ đáng sợ, bạn tốn thời gian rất dài để tập quen với nó, sau đó lại tốn khoảng thời gian dài hơn nữa để không quen với nó nữa, cho đến khi điều không quen ấy lại biến thành thói quen.
Có chút tàn nhẫn.
Có chút, nhớ anh.
Nhắm mắt thở một hơi thật sâu ra, mu bàn tay của cô đáp nhẹ trên đôi mắt, ngăn chặn hết tất cả ánh sáng có thể xuyên qua mí mắt.
Mặc cho những suy nghĩ tha hồ tuôn trào ở nơi góc tối vô biên.
Qua hồi lâu Lý Nhĩ Lạc mới lại mở to mắt, mà trong con ngươi vừa hời hợt lại đau đớn nồng nặc, đã bị cô giấu đi thật sâu không còn bóng dáng.
Cô nhìn đồng hồ một cái, đã hơn 7 giờ tối, sau khi xuống máy bay về nhà, cô bắt đầu ngủ ngay lập tức, ngủ bù cộng thêm lệch múi giờ, có điều cô cũng không nghĩ tới giấc ngủ này sẽ dài đến như vậy.
Ra khỏi phòng, trùng hợp là lúc ba mẹ vừa làm cơm xong.
“Con thật biết chọn thời gian tỉnh lại!” Ôn Kỳ trêu ghẹo, đem món ăn cuối cùng trên tay đặt lên bàn.
“Nhờ cơn tham ăn này con mới tỉnh đó.” Lý Nhĩ Lạc cười cười, đi rửa tay giúp ba mẹ dọn chén đũa ra.
Bữa cơm hôm nay chắc chắn là mẹ làm, tuy rằng không phong phú như mấy ngày cô vừa về nước, nhưng tương đối có cảm giác gia đình, cũng rất ngon.
Bầu không khí trên bàn cơm mãi là thứ Lý Nhĩ Lạc thích nhất, ba mẹ nói về những điều thú vị trong chuyến du lịch này, Lý Nhĩ Lạc thỉnh thoảng phụ họa, bộ dáng vui vẻ của hai người giống như đã vạch sẵn ra hành trình lần sau rồi.
Ăn cơm xong, Lý Nhĩ Lạc nói, “Con đi ra ngoài một chút.”
Lý Nghiên Thu không hỏi những cái khác, chỉ nói: “Về sớm một chút, chú ý an toàn.”
“Con biết rồi ba.” Lý Nhĩ Lạc cười ngọt ngào.
“Thời tiết bên ngoài lạnh lắm, con mặc dày vào.” Ôn Kỳ quan tâm nói.
Lý Nhĩ Lạc cười cười, lúc ở nước ngoài, không có ai quan tâm cô có lạnh hay không, “Vâng, con biết rồi ạ.”
Cô mặc một chiếc áo lông dài màu đen, chuẩn bị ra cửa.
“Khăn quàng cổ.” Ôn Kỳ thấy cổ của con gái hơi phong phanh, kịp thời nhắc nhở, đúng là không để cho người khác bớt lo.
“Không cần đâu mẹ, con đi đây.” Lý Nhĩ Lạc rất không thích đeo khăn quàng cổ, cô cảm thấy khá rườm rà.
Cô chậm rãi đi ra tiểu khu, bên ngoài rất lạnh, cô khép quần áo lại, giấu tay vào trong tay áo. Bầu trời đêm rất tăm tối, gần như không có ánh sao, vầng trăng cũng vô cùng mờ mịt, quầng sáng một tầng lại một tầng mà mơ hồ.
Lý Nhĩ Lạc không biết phải đi đâu, ngồi lên một chiếc ghế gỗ dài bên con đường nhỏ, ngẩng đầu nhìn ánh trăng, nhìn một lúc lâu.
Không biết qua bao lâu, cô đứng lên đi đến ven đường, ngăn một chiếc taxi lại.
“Cô gái, cô đi đâu?” Tài xế hỏi.
Đi đâu nhỉ? Anh ấy ở đâu?
“Tùy tiện dạo đi.” Lý Nhĩ Lạc khẽ nói.
Chú tài xế nghe thấy sửng sốt một chút, nhưng vẫn lái xe ra ngoài, “Cô gái, có phải cô thất tình không!”
Lý Nhĩ Lạc cười cười, không nói.
Có điều chú tài xế cũng không thèm để ý lắm, chỉ cho là cô đang đau lòng, còn hết sức có lòng tốt an ủi: “Những chuyện như thất tình, ai mà không trải qua vài lần, huống hồ cô còn trẻ tuổi như vậy xinh đẹp như vậy, rất nhanh sẽ gặp được người tiếp theo thôi, đừng đau thương nữa!”
Đôi mắt Lý Nhĩ Lạc nhìn ngoài cửa sổ, nghe lời nói của tài xế, khóe môi treo một nụ cười nhạt: “Cảm ơn chú.”
Chú tài xế có thể nhìn ra cô không quá muốn nói chuyện, cũng không lên tiếng nữa, sau đó mở một bài nhạc.
“Mở đèn lên trước mắt trông như.”
“Chiếc giường cô quạnh trong căn phòng to lớn.”
“Khi tắt đèn mọi thứ đều như nhau.”
“Tổn thương trong lòng không có cách nào sẻ chia.”
“…”
“Em rất nhớ anh rất nhớ anh.”
“Nhưng không để lộ ra vết tích.” [1]
Trong ngực Lý Nhĩ Lạc sinh ra dòng sóng ngầm, đang không khống chế được mà chậm rãi khởi động, cô cười cười, chú tài xế này hẳn là cố ý, âm nhạc quanh quẩn bên tai, ánh mắt thản nhiên của Lý Nhĩ Lạc nhìn ra ngoài cửa sổ.
Những cửa tiệm san sát nhau, đèn neon lấp lánh, trong màn đêm không có một tòa nhà nào trông giống…
“Bác tài, đến nơi khác yên tĩnh một chút.”
Ở đây náo nhiệt quá, không giống.
Chú tài xế nghe vậy, có thể là hơi hơi biết ý tưởng trong lòng cô, vì thế rời đi những con phố tương đối phồn hoa này ngay, ông ấy cũng không đi đường cao tốc, cũng không chạy lên cầu vượt, chỉ chạy quanh một số quảng trường, tốc độ xe rất chậm.
Lý Nhĩ Lạc cảm thấy bản thân mình rất buồn cười, cô đang mong đợi cái gì vậy?
Cũng không biết quanh quẩn bao lâu, tư thế ngồi trên xe của Lý Nhĩ Lạc vẫn không thay đổi, cứ như vậy nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng thầm cảm thán ——
Thành phố A, thật rộng lớn.
“Bác tài, dừng xe ở đây đi bác tài.” Lý Nhĩ Lạc không biết nghe thấy cái gì, lên tiếng nói.
“À, được thôi!” Bác tài ngừng xe ở ven đường.
“Bao nhiêu tiền vậy ạ?” Lý Nhĩ Lạc hỏi.
“Tổng cộng là……111, chú nhận 100 đồng là được rồi!” Có thể là bác tài cảm thấy con số này ở trên người cô rất không may mắn.
Lý Nhĩ Lạc cười cười, đưa cho ông ấy 110 đồng.
Cô xuống xe, chậm rãi đi vài bước, đứng trước tủ kính bên ngoài của cửa hàng, nhìn thấy một con gấu bông siêu to treo trên tủ kính, nhìn hồi lâu, Lý Nhĩ Lạc chầm chậm bước vào trong.
“Chị thích cái gì thì có thể xem qua.” Nhân viên cửa hàng chú ý thấy cô đã đứng bên ngoài được một lúc, rất nhiệt tình nói.
“Cái này cao bao nhiêu?” Lý Nhĩ Lạc vẫn nhìn con gấu vừa nãy, lên tiếng hỏi.
“Cái này khoảng hơn một mét tám, ở đây còn có một mét sáu, hai mét, chị xem thử thích kích cỡ nào!” Nhân viên cửa hàng giới thiệu rất chu đáo.
Ánh mắt của Lý Nhĩ Lạc vẫn dừng trên con gấu này.
Hơn một mét tám, gần xấp xỉ.
Màu xanh da trời, rất giống với màu áo ngủ của anh.
“Lấy cái này.” Ánh mắt Lý Nhĩ Lạc ngưng đọng lại trên con gấu bông.
“Vâng, em gói lại cho chị.” Nhân viên cửa hàng gói con gấu bông vào một cái túi trong suốt, sau đó ngón tay khéo léo buộc lại một cái nơ bướm màu đỏ rượu.
Vốn là Lý Nhĩ Lạc định nói không cần gói lại, bởi vì tiếng vang của cái túi, trong lòng cô hơi rối loạn, nhưng ngược lại sợ làm dơ nó, cô dứt khoát không lên tiếng.
Lý Nhĩ Lạc ôm nó đi ra, lại bước lang thang không có mục tiêu, ngồi nghỉ ngơi trên chiếc ghế dài cung cấp cho người đi bộ ở ven đường.
Đêm mùa đông, có rất ít người ngồi ở đây, mùa hè thì còn có thể đi dạo mỏi mệt thì nghỉ ngơi ở chỗ này một lát.
Thỉnh thoảng sẽ có lác đác vài người qua đường đi ngang, ném ánh mắt tò mò về trên bóng dáng mảnh khảnh ở đây, cô cũng không để ý lắm.
Con đường này, Lý Nhĩ Lạc cũng không biết là nơi nào, không sầm uất như mấy cái quảng trường vừa rồi, có thể vừa qua Tết mới chỉ vài ngày, những cửa hàng mở cửa cũng tương đối ít ỏi, có điều trên con đường trước mặt, lượng xe vẫn rất đông đúc.
Lý Nhĩ Lạc ngồi trên ghế dài, con gấu bông kia ngồi bên cạnh cô, cô nhìn từng chiếc xe chạy như tên bắn trước mặt.
Giống như một cô gái bị lạc đường.
Cô hơi nghĩ nhiều, có thể sẽ có một chiếc xe dừng trước mặt cô, sau đó, mang cô về nhà… Lý Nhĩ Lạc hốt hoảng trong lúc đắm chìm vào suy nghĩ của mình.
Đột nhiên! Ánh đèn hiện lên, một chiếc xe mang theo tiếng thắng gấp, ngừng trước mặt cô!
Chú thích:
[1]: Bài hát “Anh rất nhớ em” của phim “Tiểu thời đại”.
Cô từ từ mở to mắt, nhìn cái giường đôi chỉ còn mình cô.
Đã lâu như vậy rồi, cô vẫn chưa quen.
Thói quen thực sự là một thứ đáng sợ, bạn tốn thời gian rất dài để tập quen với nó, sau đó lại tốn khoảng thời gian dài hơn nữa để không quen với nó nữa, cho đến khi điều không quen ấy lại biến thành thói quen.
Có chút tàn nhẫn.
Có chút, nhớ anh.
Nhắm mắt thở một hơi thật sâu ra, mu bàn tay của cô đáp nhẹ trên đôi mắt, ngăn chặn hết tất cả ánh sáng có thể xuyên qua mí mắt.
Mặc cho những suy nghĩ tha hồ tuôn trào ở nơi góc tối vô biên.
Qua hồi lâu Lý Nhĩ Lạc mới lại mở to mắt, mà trong con ngươi vừa hời hợt lại đau đớn nồng nặc, đã bị cô giấu đi thật sâu không còn bóng dáng.
Cô nhìn đồng hồ một cái, đã hơn 7 giờ tối, sau khi xuống máy bay về nhà, cô bắt đầu ngủ ngay lập tức, ngủ bù cộng thêm lệch múi giờ, có điều cô cũng không nghĩ tới giấc ngủ này sẽ dài đến như vậy.
Ra khỏi phòng, trùng hợp là lúc ba mẹ vừa làm cơm xong.
“Con thật biết chọn thời gian tỉnh lại!” Ôn Kỳ trêu ghẹo, đem món ăn cuối cùng trên tay đặt lên bàn.
“Nhờ cơn tham ăn này con mới tỉnh đó.” Lý Nhĩ Lạc cười cười, đi rửa tay giúp ba mẹ dọn chén đũa ra.
Bữa cơm hôm nay chắc chắn là mẹ làm, tuy rằng không phong phú như mấy ngày cô vừa về nước, nhưng tương đối có cảm giác gia đình, cũng rất ngon.
Bầu không khí trên bàn cơm mãi là thứ Lý Nhĩ Lạc thích nhất, ba mẹ nói về những điều thú vị trong chuyến du lịch này, Lý Nhĩ Lạc thỉnh thoảng phụ họa, bộ dáng vui vẻ của hai người giống như đã vạch sẵn ra hành trình lần sau rồi.
Ăn cơm xong, Lý Nhĩ Lạc nói, “Con đi ra ngoài một chút.”
Lý Nghiên Thu không hỏi những cái khác, chỉ nói: “Về sớm một chút, chú ý an toàn.”
“Con biết rồi ba.” Lý Nhĩ Lạc cười ngọt ngào.
“Thời tiết bên ngoài lạnh lắm, con mặc dày vào.” Ôn Kỳ quan tâm nói.
Lý Nhĩ Lạc cười cười, lúc ở nước ngoài, không có ai quan tâm cô có lạnh hay không, “Vâng, con biết rồi ạ.”
Cô mặc một chiếc áo lông dài màu đen, chuẩn bị ra cửa.
“Khăn quàng cổ.” Ôn Kỳ thấy cổ của con gái hơi phong phanh, kịp thời nhắc nhở, đúng là không để cho người khác bớt lo.
“Không cần đâu mẹ, con đi đây.” Lý Nhĩ Lạc rất không thích đeo khăn quàng cổ, cô cảm thấy khá rườm rà.
Cô chậm rãi đi ra tiểu khu, bên ngoài rất lạnh, cô khép quần áo lại, giấu tay vào trong tay áo. Bầu trời đêm rất tăm tối, gần như không có ánh sao, vầng trăng cũng vô cùng mờ mịt, quầng sáng một tầng lại một tầng mà mơ hồ.
Lý Nhĩ Lạc không biết phải đi đâu, ngồi lên một chiếc ghế gỗ dài bên con đường nhỏ, ngẩng đầu nhìn ánh trăng, nhìn một lúc lâu.
Không biết qua bao lâu, cô đứng lên đi đến ven đường, ngăn một chiếc taxi lại.
“Cô gái, cô đi đâu?” Tài xế hỏi.
Đi đâu nhỉ? Anh ấy ở đâu?
“Tùy tiện dạo đi.” Lý Nhĩ Lạc khẽ nói.
Chú tài xế nghe thấy sửng sốt một chút, nhưng vẫn lái xe ra ngoài, “Cô gái, có phải cô thất tình không!”
Lý Nhĩ Lạc cười cười, không nói.
Có điều chú tài xế cũng không thèm để ý lắm, chỉ cho là cô đang đau lòng, còn hết sức có lòng tốt an ủi: “Những chuyện như thất tình, ai mà không trải qua vài lần, huống hồ cô còn trẻ tuổi như vậy xinh đẹp như vậy, rất nhanh sẽ gặp được người tiếp theo thôi, đừng đau thương nữa!”
Đôi mắt Lý Nhĩ Lạc nhìn ngoài cửa sổ, nghe lời nói của tài xế, khóe môi treo một nụ cười nhạt: “Cảm ơn chú.”
Chú tài xế có thể nhìn ra cô không quá muốn nói chuyện, cũng không lên tiếng nữa, sau đó mở một bài nhạc.
“Mở đèn lên trước mắt trông như.”
“Chiếc giường cô quạnh trong căn phòng to lớn.”
“Khi tắt đèn mọi thứ đều như nhau.”
“Tổn thương trong lòng không có cách nào sẻ chia.”
“…”
“Em rất nhớ anh rất nhớ anh.”
“Nhưng không để lộ ra vết tích.” [1]
Trong ngực Lý Nhĩ Lạc sinh ra dòng sóng ngầm, đang không khống chế được mà chậm rãi khởi động, cô cười cười, chú tài xế này hẳn là cố ý, âm nhạc quanh quẩn bên tai, ánh mắt thản nhiên của Lý Nhĩ Lạc nhìn ra ngoài cửa sổ.
Những cửa tiệm san sát nhau, đèn neon lấp lánh, trong màn đêm không có một tòa nhà nào trông giống…
“Bác tài, đến nơi khác yên tĩnh một chút.”
Ở đây náo nhiệt quá, không giống.
Chú tài xế nghe vậy, có thể là hơi hơi biết ý tưởng trong lòng cô, vì thế rời đi những con phố tương đối phồn hoa này ngay, ông ấy cũng không đi đường cao tốc, cũng không chạy lên cầu vượt, chỉ chạy quanh một số quảng trường, tốc độ xe rất chậm.
Lý Nhĩ Lạc cảm thấy bản thân mình rất buồn cười, cô đang mong đợi cái gì vậy?
Cũng không biết quanh quẩn bao lâu, tư thế ngồi trên xe của Lý Nhĩ Lạc vẫn không thay đổi, cứ như vậy nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng thầm cảm thán ——
Thành phố A, thật rộng lớn.
“Bác tài, dừng xe ở đây đi bác tài.” Lý Nhĩ Lạc không biết nghe thấy cái gì, lên tiếng nói.
“À, được thôi!” Bác tài ngừng xe ở ven đường.
“Bao nhiêu tiền vậy ạ?” Lý Nhĩ Lạc hỏi.
“Tổng cộng là……111, chú nhận 100 đồng là được rồi!” Có thể là bác tài cảm thấy con số này ở trên người cô rất không may mắn.
Lý Nhĩ Lạc cười cười, đưa cho ông ấy 110 đồng.
Cô xuống xe, chậm rãi đi vài bước, đứng trước tủ kính bên ngoài của cửa hàng, nhìn thấy một con gấu bông siêu to treo trên tủ kính, nhìn hồi lâu, Lý Nhĩ Lạc chầm chậm bước vào trong.
“Chị thích cái gì thì có thể xem qua.” Nhân viên cửa hàng chú ý thấy cô đã đứng bên ngoài được một lúc, rất nhiệt tình nói.
“Cái này cao bao nhiêu?” Lý Nhĩ Lạc vẫn nhìn con gấu vừa nãy, lên tiếng hỏi.
“Cái này khoảng hơn một mét tám, ở đây còn có một mét sáu, hai mét, chị xem thử thích kích cỡ nào!” Nhân viên cửa hàng giới thiệu rất chu đáo.
Ánh mắt của Lý Nhĩ Lạc vẫn dừng trên con gấu này.
Hơn một mét tám, gần xấp xỉ.
Màu xanh da trời, rất giống với màu áo ngủ của anh.
“Lấy cái này.” Ánh mắt Lý Nhĩ Lạc ngưng đọng lại trên con gấu bông.
“Vâng, em gói lại cho chị.” Nhân viên cửa hàng gói con gấu bông vào một cái túi trong suốt, sau đó ngón tay khéo léo buộc lại một cái nơ bướm màu đỏ rượu.
Vốn là Lý Nhĩ Lạc định nói không cần gói lại, bởi vì tiếng vang của cái túi, trong lòng cô hơi rối loạn, nhưng ngược lại sợ làm dơ nó, cô dứt khoát không lên tiếng.
Lý Nhĩ Lạc ôm nó đi ra, lại bước lang thang không có mục tiêu, ngồi nghỉ ngơi trên chiếc ghế dài cung cấp cho người đi bộ ở ven đường.
Đêm mùa đông, có rất ít người ngồi ở đây, mùa hè thì còn có thể đi dạo mỏi mệt thì nghỉ ngơi ở chỗ này một lát.
Thỉnh thoảng sẽ có lác đác vài người qua đường đi ngang, ném ánh mắt tò mò về trên bóng dáng mảnh khảnh ở đây, cô cũng không để ý lắm.
Con đường này, Lý Nhĩ Lạc cũng không biết là nơi nào, không sầm uất như mấy cái quảng trường vừa rồi, có thể vừa qua Tết mới chỉ vài ngày, những cửa hàng mở cửa cũng tương đối ít ỏi, có điều trên con đường trước mặt, lượng xe vẫn rất đông đúc.
Lý Nhĩ Lạc ngồi trên ghế dài, con gấu bông kia ngồi bên cạnh cô, cô nhìn từng chiếc xe chạy như tên bắn trước mặt.
Giống như một cô gái bị lạc đường.
Cô hơi nghĩ nhiều, có thể sẽ có một chiếc xe dừng trước mặt cô, sau đó, mang cô về nhà… Lý Nhĩ Lạc hốt hoảng trong lúc đắm chìm vào suy nghĩ của mình.
Đột nhiên! Ánh đèn hiện lên, một chiếc xe mang theo tiếng thắng gấp, ngừng trước mặt cô!
Chú thích:
[1]: Bài hát “Anh rất nhớ em” của phim “Tiểu thời đại”.
/34
|