Em Còn Yêu Anh Không?

Chương 104 - Vén Màn Bí Mật. (Phần 8)

/114


Nếu em không thể đưa ra một câu hỏi rõ ràng thì anh không thể cho em câu trả lời mà em mong đợi.

Thái độ lãng tránh xa lánh của Will thật sự khiến Casey vô cùng giận dữ. Sau bao nhiêu việc anh đã lừa dối và làm cho cô đau khổ. Vậy mà anh vẫn thản nhiên xem như không có chuyện gì. Không thể giữ được bình tĩnh như mỗi khi hai người gây gỗ với nhau, cô tiến nhanh đến bàn làm việc, đưa tay hất đổ nguyên cả sấp tài liệu trên bàn xuống nền nhà trước con mắt ngỡ ngàng của anh.

Tại sao lại đối xử với em như vậy? Tại sao hai người lại đối xử với tôi như vậy?

Casey hét lên, ném luôn cả chiếc ví da đắc tiền mà cô đang cầm trên tay về phía Will. Anh không né tránh, chỉ lặng lẽ cúi xuống nhặt lên rồi đặt trên bàn. Sau đó, anh lại tiếp tục nhặt giấy tờ đang rơi vãi dưới sàn trước đôi mắt ngấn lệ của cô. (LTG: Đàn ông kiểu này có mà tức điên, nhưng như vậy ko iu sao được phải ko Trang Chau? ^-^)

Bước tới giẫm lên tờ giấy mà Will đang nhặt, Casey một lần nữa lặp lại câu hỏi mà cô luôn miệng tra vấn anh kể từ lúc bước vào phòng.

Tại sao lại là Thiên Nga? Cô ta là chị dâu tương lai của anh đó. Tại sao hai người lại làm như vậy? Tại sao hai người có thể trơ trẽn mà dang díu qua lại sau lưng tôi và Andrew. Hai người làm như vậy mà hai người coi được sao?

Động tác của Will thựng lại khi Casey nhắc đến Nga. Anh thở nhẹ một cái rồi bình tĩnh đứng lên nhìn cô, một tay để lại sấp giấy tờ lên bàn. Đúng là anh đã đoán không sai, người đêm qua đã nhìn thấy Nga và anh trong phòng là Casey.

Anh và Nga không có ý định lừa dối em và Andrew…

Nga cũng đã nói một câu như thế. Hai người đã bàn bạc trước với nhau sẽ trả lời như vậy có đúng không?

Sự thật là như vậy. Để che giấu mối quan hệ này với những người mà mình quan tâm và yêu thương thật sự là một điều không dễ dàng. Nga có nỗi khổ tâm của cô ấy.

Nhìn ánh mắt của Will lúc này, Casey có cảm giác như anh hiểu Nga còn nhiều hơn cả Andrew. Trong khi cả hai chỉ vừa làm việc với nhau vài tháng nay thôi. Vì sao hai người họ lại có thể tiến xa đến như vậy? Rõ ràng, có rất nhiều bí mật giữa hai người họ mà cả cô và Andrew đều không thể biết được. Tuy nhiên, cô lại không muốn chập nhận sự thật. Trong suy nghĩ của cô, Nga chỉ muốn đến với Will vì địa vị mà anh đang có lúc này. Và với Will cũng vậy, anh chỉ đến với Nga vì tình cảm nhất thời, vui chơi qua đường mà thôi.

Willam! Là cô ta dụ dỗ anh có phải không? Cô ta thấy anh là Tổng Giá Đốc và là con trai của chủ tịch nên mới tìm cách qua lại với anh. Anh nghĩ xem, cô ta đang quen anh trai của anh mà lại dám qua lại với anh. Loại đàn bà như vậy mà anh cũng qua lại được hay sao? Nói cho em biết đi, anh chỉ vui chơi qua đường với cô ta thôi có đúng không? Anh không hề nghiêm túc với cô ta có phải không?...

Anh yêu Nga. Anh rất yêu cô ấy.

Will cắt ngang những câu hỏi dồn dập không kịp trả lời của Casey bằng một câu nói khiến cô như muốn khuỵu xuống sàn nhà. Cô giương mắt nhìn anh đầy kinh ngạc, môi bắt đầu run lên. Sự thật này quả là ngoài sức chịu đựng và tưởng tượng của cô. Cô không thể chấp nhận được sự thật nghiệt ngã này.

Chỉ là do anh ngộ nhận thôi có đúng không? Chỉ là do anh nhất thời mê mẩn cô ta thôi nên mới nói như vậy có đúng không? Anh thì làm sao yêu cô ta được cơ chứ?

Anh yêu cô ấy. Đây là sự thật không gì có thể thay đổi được. Casey! Anh xin lỗi em, nhưng chúng ta đã kết thúc rồi. Và xin em đừng dùng những câu từ miệt thị cô ấy như vậy.

Không thể được! Chuyện này là không thể được. Làm sao hai người có thể…

Anh xin lỗi. Tất cả những gì anh có thể nói là xin lỗi em thôi.

Hãy kết thúc với Nga đi! Trước khi Andrew biết chuyện này.

Anh không thể.

Anh điên rồi sao? Andrew mà biết chuyện này, anh ta sẽ giết chết anh đấy. Anh hãy suy nghĩ kỹ lại đi.

Andrew sẽ hiểu cho anh và Nga. Anh sẽ nói chuyện với Andrew.

Anh thừa biết tính khí của anh trai anh. Anh ta mà biết nghe ai bao giờ…

Will mệt mỏi lướt qua Casey định rời khỏi phòng làm việc, nhưng câu nói phía sau lưng khiến anh chùng bước lại.

Em sẽ không bao giờ tha thứ cho nó. Em sẽ không bao giờ để yên cho cô ta.

Quay lại nhìn Casey, Will khổ sở lên tiếng. Anh hiểu rõ hơn ai hết, một khi Casey biết được mối quan hệ của anh và Nga. Nhất định cô sẽ rất tổn thương. Và rất có thể, cô sẽ đem tất cả sự tổn thương này để làm cho Nga phải dày vò cắn rứt. Anh thực sự không muốn điều này xảy ra với Nga. Chính vì thế, khi vừa nghe cô đe doạ sẽ làm hại đến Nga. Anh đã vội càng lên tiếng cầu xin, đồng thời cũng đưa ra những lời cảnh báo cứng rắn nhất.

Đừng động vào Nga! Đừng làm cô ấy tổn thương! Cô ấy không hề có lỗi trong chuyện này. Vì anh mà cô ấy đã chịu đựng rất nhiều đau khổ. Vì thế, nếu như em yêu anh, xin đừng làm cho cô ấy phải tổn thương.

Thái độ bênh vực và bảo vệ người tình của Will khiến khuôn mặt Casey vì ghen và hận mà đỏ rần lên như mặt trời. Trước khi đến đây, cô đã mong nhận được một lời bào chữa, biện minh từ anh. Vậy mà giờ đây, trước mặt cô, anh lại không ngần ngại buông ra những lời yêu say đắm dành cho cái loại đàn bà lẵng lơ kia. Trong lòng cô lúc này vì ghen tức mà nóng lên như ngục lửa.

Hơ! Tổn thương ư? Đau khổ ư? Người đau khổ tổn thương lẽ ra phải là em chứ? Một người con gái bị người mình yêu phản bội, một người con gái bị chính bạn thân mình cướp mất người yêu. Anh nói đi? Ai mới là người phải chịu tổn thương đây? Và còn Andrew nữa, cô ta có nghĩ đến Andrew không? Andrew đã yêu chiều cô ta như vậy. Làm sao cô ta có thể dang díu với anh được cơ chứ. Vậy mà anh còn bênh vực được cho cô ta nữa sao?

Will lặng im không nói gì, một lần nữa định quay lưng bỏ đi nhưng Casey lại tiếp tục khiến anh không thể rời khỏi phòng.

Em sẽ khiến cho cô ta và cả anh phải hối hận. Em sẽ không bao giờ để yên cho cô ta…

Will thở dài khẽ nhắm mặt lại, cứng rắn rời khỏi phòng làm việc. Trước khi bước ra, dừng lại trước cửa phòng, quay lưng về phía Casey, anh chậm rãi nói, giọng vô cùng chắc nịch.

Anh cầu xin em một lần nữa, xin em đừng động vào Nga. Anh có lỗi với em. Vì thế, mọi sự oán hận, em cứ trút hết lên người anh đi. Nhưng nếu như em thù hận Nga vì ghen mà làm tổn thương cô ấy, anh sẽ không bao giờ tha thứ cho em. Nếu điều đó xảy ra, mối quan hệ còn lại sau bao nhiêu năm bên nhau giữa chúng ta cũng sẽ hoàn toàn chấm dứt…

Tâm trạng của Casey, Will là người hiểu rõ hơn ai hết. Tuy vậy, trong hoàn cảnh này, anh không thể nào làm khác hơn. Anh không thể kể sự thật cho cô biết về mối quan hệ trước đây của anh và Nga. Vì thế, anh chỉ làm tất cả những gì mình có thể để bảo vệ người mình yêu. Một khi Nga vẫn muốn anh giữ kín chuyện này, anh sẽ làm theo mong muốn của cô ấy. Mặc dù đã có nhiều lúc, anh thực sự không còn muốn giữ kín chuyện này, chỉ muốn phơi bày mọi thứ với những người có liên quan chỉ để mong sự thông cảm và tha thứ. Anh thực sự mong muốn mang Nga về lại bên cạnh mình như ngày xưa, yêu thương chăm sóc và bù đắp cho cô sau 8 năm dài cách biệt.

Anh sẽ kể hết mọi chuyện với Casey. Cô ấy sẽ hiểu mọi chuyện. Cô ấy sẽ không trách cứ em và anh.

Rầu rĩ quay sang nhìn Will, Nga long lanh ánh mắt cầu xin.

Đừng làm như vậy!

Anh cũng sẽ gặp Andrew để thẳng thắng với anh ấy về chuyện của chúng ta. Anh ấy cần được biết. Chỉ cần em cho anh cơ hội được làm điều đó.

Không được! Không được để Andrew biết. Đừng để Andrew biết!

Andrew cần được biết. Anh ấy sẽ hiểu cho em và anh.

Không được! Andrew, anh ấy sẽ không hiểu cho ai đâu. Anh ấy rất nóng tính. Tôi không muốn…Đừng! Đừng nói gì với Andrew…

Nga run rẫy nắm lấy cánh tay Will cầu xin. Khuôn mặt cô trông vô cùng hoảng loạn và khổ sở. Chỉ đến khi ánh mắt anh biểu hiện sự đồng ý, cô mới buông tay anh ra, đưa ly rượu lên miệng uống như muốn giữ lại bình tĩnh.

Nhìn thấy bàn tay cô run lên liên tục, Will nhẹ nhàng xoay người Nga lại, đưa tay áp vào một bên má vẫn còn ửng đỏ dấu tích bị đánh của cô hôm nay mà đau nhói lòng. Khẽ mím môi một cái, anh dịu dàng yêu thương hỏi.

Nga! Em vẫn còn yêu anh có đúng không?

Bao nhiêu cố gắng vừa được Nga chắc nịch hứa với lòng mình chỉ vì một ánh mắt buồn và câu nói dịu dàng của ai kia mà tan vỡ thành từng mãnh.

Mỗi khi đối diện với anh, cô lại không ngăn được lòng mình.

Mỗi khi nhìn thấy anh, cô lại không ngăn được con tim mình thôi ngừng yêu anh.

Casey nói đúng, việc nhìn thấy Will, chạm mặt với anh mỗi ngày ở TLS chỉ càng làm cô thêm lún sâu vào tình yêu không lối thoát này.

Lay nhẹ người Nga bằng vẻ mặt thiếu sự kiên nhẫn nhưng vẫn âu yếm chờ mong câu trả lời, Will liên tục hỏi cô những câu hỏi khác nhau nhưng chỉ cùng một nội dung ngắn gọn.

Còn yêu anh đúng không? Em còn yêu anh có đúng không? Em có còn yêu anh nữa không? Em hãy trả lời cho anh biết.

Đưa tay gạt đôi bàn tay đang bấu lấy hai bả vai mình, Nga đau đớn lạnh lẽo nhìn Will, miệng buông một câu trong vô thức.

Tôi bây giờ là bạn gái của Andrew Việt Trần, anh trai của Tổng Giám Đốc đó. Đừng lặp lại hành động này một lần nữa. Tổng Giám Đốc đang làm phiền đến tôi đó.

Nước mắt đã lưng tròng, Nga không muốn Will một lần nữa lại nhìn thấy sự yếu mềm của mình. Hay nói đúng hơn, cô lại sợ trong phút yếu mềm mà ngã vào lòng anh một lần nữa nên khoác túi xách đứng lên đi nhanh ra khỏi bar. Phía sau lưng cô, anh thanh toán tiền trong vội vã rồi chạy nhanh theo sau bắt lấy cánh tay cô. (LTG: Uống rượu cho đã xong bắt thằng nhỏ trả tiền hí hí)

Chỉ cần em nói em còn yêu anh. Anh sẽ làm tất cả vì em. Anh sẽ làm tất cả mọi thứ để bảo vệ tình yêu của chúng ta. Vì thế, xin em hãy cho anh biết. Nếu còn yêu anh, sao em không sống thật với lòng mình? Em sợ điều gì mà che giấu cảm xúc của mình và xa lánh anh. Em có biết. Em làm như thế này, lòng anh đau lắm không?

Giũ mạnh tay Will ra, Nga cao giọng oán trách. Ánh đèn đường soi rõ khuôn mặt hây hây đỏ vì rượu và đầm đìa nước mắt của cô.

Tình yêu của chúng ta? Anh đau lòng lắm sao? Anh có đau lòng bằng tôi không? Anh nói anh yêu tôi sao? Anh nghĩ tôi có thể tin những lời đường mật của anh thêm một lần nữa sao? Anh đã làm gì với tôi anh có biết không? Anh đã lấy đi cả trái tim tôi, lấy đi cả thời thanh xuân của tôi chỉ với một lời hẹn ước. 8 năm qua anh đã làm gì? Đã ở đâu? Anh có biết vì yêu anh mà tôi như kẻ sống dỡ chết dỡ, mòn mỏi chờ đợi anh.

Will thẫn thờ nhìn Nga khóc. Anh bước đến định đưa tay lau nước mắt và dỗ dành cô thì lại bị cô lạnh lùng hất tay ra.

Tại sao anh lại xuất hiện ngay lúc này, khi mà tôi đang cảm thấy bình yên và an toàn nhất. Tại sao anh lại xuất hiện ngay lúc này hả?Anh có biết sự xuất hiện của anh đã phá nát bầu trời bình yên mà phải khó khăn lắm tôi mới tìm lại được không? Hãy đi đi! Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa. Hãy đi và biến mắt khỏi cuộc đời tôi như anh đã từng làm!

Ánh mắt nâu đau đáu nhìn Nga một lúc mà không biết phải bắt đầu từ đâu về sự lỗi hẹn của mình. Sau một lúc, Will mới khổ sở lên tiếng.

Anh xin lỗi em, Nga! Anh biết anh đã quay trở lại trong muộn màng. Nhưng anh muốn em hiểu rằng, ngần ấy năm trời xa em cũng là ngần ấy năm trời anh sống như người đã chết. Em không thể nào có thể tưởng tượng được, anh đã đau khổ vì nhớ thương em nhiều biết bao nhiêu….

Nga cười than, đưa tay quệt nước mắt, tiếp tục cao giọng trách cứ Will. Đây là lần đầu tiên kể từ ngày gặp nhau, cô mới đối diện trực tiếp mà chất vấn và buông lời oán trách anh như thế này. Vậy mà cô đã từng nghĩ sẽ để mọi thứ ngủ yên và không đào bới lên nữa. Nhưng từ tận thâm tâm, cô vẫn thực sự muốn nghe một lời giải thích từ anh. Mặc dù, điều đó đối với cô trong lúc này không còn ý nghĩa nào nữa, bởi vì cô đang thực sự sắp phải xa anh rồi.

Xin lỗi sao? Một lời xin lỗi của anh có thể trả lại tôi ba năm dài đăng đẵng đợi chờ ở Ba Tu? Một lời xin lỗi của anh có trả lại tôi 8 năm sống như người ngây dại vì nhớ thương anh? Bây giờ, khi tôi đã tìm kiếm được hạnh phúc mới, anh lại đến và làm tim tôi đau một lần nữa, và lấp liếm rằng anh cũng nhớ tôi sao?

Bao nhiêu uất ức bấy lâu bị đè nén, Nga không kiềm chế mà tuôn ra hết. Trái với những gì cô nghĩ rằng, anh sẽ cố gắng xin lỗi và mong thứ tha, nhưng anh chỉ ngây người ra nhìn cô như không hề biết cớ sự gì.

Em nói sao? Anh vẫn đều đặn viết thư cho em mỗi tuần. Em không nhận được bức thư nào sao?

Nga cười chua xót, Nếu ngày đó, chỉ cần cô nhận được bức thư nào của anh. Có lẽ, nó sẽ giúp cô vượt qua được những tháng ngày chờ mong mỏi mòn. Cô nhìn anh cười ngây dại, chua xót cho chính mình. Anh là người đàn ông mà cô đã từng tôn thờ và yêu say đắm đây sao? Anh bây giờ chẳng giống một chút nào người mà cô đã trao trọn trái tim trinh nguyên trước kia. Anh chỉ là một kẻ bạc tình, giả dối mà thôi.

Anh nói dối mà không biết ngượng miệng sao? Anh xem tôi là trò hề bao nhiêu đó chưa đủ sao? Thư à? Thư gì? Anh có biết bao hiêu năm tháng dài tôi đã đứng nơi đầu buôn để chờ đợi anh, chờ đợi tin tức của anh? Từ ngày anh đi, không ngày nào mà tôi không dò hỏi tin tức của anh, không ngày nào mà tôi quên chờ đợi thư của anh? Nhưng đổi lại là gì? Là anh đã quên và vứt bỏ tôi một cách không thương tiếc…

Phía bên kia đường, chiếc Bentley đen bóng loáng sang trọng đã đậu nơi đó tự khi nào. Qua làn kiếng sáng bóng, ánh mắt phượng đỏ ngầu khẽ nheo lại âm thầm quan sát.

Làn đường bên này, Nga ấm ức khóc thành tiếng, không còn biết xấu hổ khi người qua đường cứ ngoáy đầu lại nhìn cô và chàng trai Tây đang cãi nhau ngay trên phố. Có ánh mắt thương cảm, có ánh mắt giễu cợt kiểu đại loại.

Đáng đời mày chưa, ham của ngoại làm gì rồi la khóc om sòm.

Will vẫn giữ nguyên khuôn mặt ngỡ ngàng của một người vô tội. Chính anh cũng không hiểu Nga đang muốn nói về điều gì. Bao nhiêu lần anh muốn ngắt lời cô, muốn gặng hỏi cô chuyện gì đã xảy ra, nhưng anh không sao làm được khi sự tức giận từ cô cứ nườm nượp tuôn ra như thác đổ. Anh cố gắng chạm vào cô, anh cố gắng lau nước mắt cho cô, anh thậm chí mặc cho sự xua đuổi của cô mà cứ tiến tới ôm chầm lấy cô, mặc cho những cú đánh vô thức vào lồng ngực mình từ cô cùng những lời lẽ nặng nề nhất mà không hề trách giận.

Trong bóng tối với những vệt sáng hối hả từ những đợt xe lát đác qua lại, khuôn mặt điển trai nhưng lạnh lùng của người đàn ông trong chiếc xe hạng sang càng lúc càng trở nên hung tợn. Ánh mắt sâu thẳm đỏ rực như hòn than của anh khiến cho bất cứ người nào nhìn thấy cũng phải rùng mình khiếp sợ.

Buông tôi ra! Đừng chạm vào người tôi. Tôi hận anh. Tôi hận anh suốt đời này…Lẽ ra, tôi sẽ không bao giờ đào bới hay truy cứu chuyện này thêm nữa. Tôi đã từng thề rằng, chỉ cần nhìn thấy anh một lần khoẻ mạnh. Tôi sẽ không bao giờ trách cứ anh. Vậy thì tại sao vậy? Để giữ hình ảnh đẹp đẽ cuối cùng trong mắt tôi thôi, anh cũng không làm được sao?

Mặc cho Nga la khóc om sòm và đánh đấm mình, Will chỉ yên lặng ôm chặt lấy cô vào lòng. Những cú đánh của cô làm sao đau bằng nỗi đau trong trái tim anh ngay lúc này. Anh có cảm giác như tim mình ngừng đập, như chết liệm trước những giọt nước mắt vương đầy trên gương mặt xinh đẹp của cô. Anh khẽ vuốt mái tóc cô, hôn không biết bao nhiêu lần trên đó cho thoả nỗi nhớ mong suốt nhiều năm qua.

Hôn cô nhiều bao nhiêu vẫn không cảm thấy đủ, ôm cô chặt bao nhiêu vẫn sợ phải cách xa.

Phía trong chiếc xe đen, bàn tay màu bánh mật to bản không biết đã bao lần chạm vào nút mở khoá cửa nhưng cuối cùng quyết định cung lại thành nắm đấm bất lực, gân xanh hiện đầy qua ánh sáng ít ỏi.

Sau một lúc, Nga cũng đã ngừng la hét, không biết có phải là vì quá mệt hay là vì không thể cưỡng lại được cái ôm quá chặt của Will. Hơi ấm từ mùi vị từ thân thể anh luôn là một liều thuốc mê cực độc khiến người cô ngây dại, chỉ có thể gục lên vai anh mà khóc, bàn tay cô bấu lấy vạt áo anh, nơi đang toả ra mùi hương bạc hà quen thuộc, mùi hương vẫn luôn vương vấn mãi trong tâm trí cô suốt nhiều năm qua.

Một hồi lâu, sau khi đợi Nga đã bình tĩnh trở lại, Will mới bắt đầu lên tiếng, giọng anh khàn đặc, từng chữ thốt ra một cách nặng nề. Cô đoán rằng, để nói ra những lời này, anh có lẽ đã rất cố gắng kiềm nén cảm xúc của mình.

Là anh không tốt. Tất cả là lỗi của anh. Nga! Anh không nên để em phải chờ đợi lâu như vậy. 8 năm qua, anh chưa bao giờ ngừng thương nhớ và hy vọng được gặp lại em. Trong tim anh chưa giây phút nào thôi không nghĩ đến em. Có lẽ, tất cả những lời anh nói trong lúc này em đều không còn có thể tin tưởng được nữa, nhưng anh luôn yêu em là sự thật mà chính bản thân anh cũng không thể nào trốn chạy được. Em có tin anh không Nga?

Nga đau đớn cắn chặt môi mình, ngăn không cho nước mắt tiếp tục tuông rơi mà sao chúng từ đâu cứ đua nhau ùa tới từng đợt này đến đợt khác, bàn tay cô càng bấu chặt vào vạt áo của Will hơn. Cô ước ao sao mình có thể mạnh mẽ để vùng lên đẩy thân thể cao lớn đang ôm chặt lấy cô một lần nữa như cô vẫn từng làm. Thế nhưng, trái tim yếu mềm của cô không thể nào làm được điều đó. Nó như muốn bấu víu vào người anh càng lâu càng tốt mà không muốn lìa xa. Tuy vậy, ngay trong lúc này đây, lý trí và trái tim của cô đang đấu tranh khốc liệt với nhau với ý nghĩ sẽ đứng mãi như thế này hay phải buông bỏ anh ngay lập tức.

Trong lúc Nga tưởng chừng như hoàn toàn một lần nữa lún sâu vào tình yêu u mê và tội lỗi này thì hình ảnh Andrew một lần nữa lại xuất hiện mờ ảo trước mắt cô dưới ánh trăng tà ngoài xa. Ánh mắt nhộm một màu buồn bã thê thương nhìn cô như trách cứ. Bên tai cô câu nói ngày nào lại văng vẵng liên hồi, lôi kéo cô trở về với thực tại.

Em là đàn bà duy nhất của anh, là người thân duy nhất của anh trên đời này. Vì thế, em không được quyền, không được phép rời xa anh có hiểu không?

Khuôn mặt điển trai mê đắm khi nhìn cô, những lời Andrew từng thỏ thẻ bên tai cô cùng cái ôm khích chặt say đắm nồng nàng như những vết dao nhọn đâm xuyên qua trái tim cô, khiến lý trí cô một lần nữa trỗi dậy mà cứng rắn đẩy mạnh người Will ra. Tuy vậy, sức người con gái bé nhỏ như cô lại vô cùng yếu đuối. Chỉ một hành động nắm lấy trong vội vã của anh cũng đủ bắt được cô. Anh cứ thế mà ôm chặt lấy cô một lần nữa đến độ cô tưởng chừng như mình không thể nào thở được. Trái tim vì thế mà nhân đôi đau đớn đến khôn cùng. Cô nhắm mắt, tay vẫn bấu lấy vạt áo anh, bất lực buông xuôi yên vị trong lòng anh...

Phía bên kia đường cách đó không quá xa, chiếc xe đen biển số ngoại láng cóng đã đậu từ rất lâu bỗng đột ngột lăn bánh rồi chạy vụt qua khỏi nơi Nga và Will. Ở hàng ghế sau, qua làn kính sáng trong, khuôn mặt đẹp trai nhưng lạnh lẽo tựa hung thần của một người đàn ông đang căm phẫn lướt qua đôi tình nhân vẫn còn đang ôm nhau thắm thiết. Sự yên ắng đến chết người trong chiếc xe đen sang trọng kia khiến cho người điều khiển xe cứ liên tục khẽ liếc nhìn kiếng chiếc hậu. Xe nhanh chóng rời khỏi nội thành rồi sau đó rẽ về hướng khu biệt thự the Palm.

Biệt thự Trần Gia hơn 11 giờ đêm nhanh chóng sáng đèn từ xa khi chiếc Bentley dần dần rẽ vào cánh cổng sắt to lớn uy nghi rồi đóng lại nhanh chóng. Xe chạy quanh co giữa hai hàng chè xanh ngát trong bóng tối rồi chậm rãi dừng lại trước đại sảnh căn biệt thự đẹp uy nghi.

Tiệp đang nghe điện thoại của Thảo vội vàng ấn nút kết thúc cuộc gọi khi nhìn thấy chiếc Bently tiến về phía mình. Anh vội vàng tiến đến mở cửa rồi cúi thấp người chào ngay khi Andrew bước xuống xe.

Có chút nhìn đó lạnh lẽo trong đáy mắt đỏ ngầu của Andrew lúc nhìn Tiệp ngay khi anh vừa trông thấy ông chủ của mình qua ô kiếng xe. Cả đêm nay, anh cứ thấp thỏm lo lắng. Từ khi anh làm việc cho Andrew, số lần Andrew yêu cầu một tài xế khác cầm lái thay thế anh chỉ đếm trên đầu ngón tay. Chính vì vậy, việc đột ngột cho gọi một tài xế khác thay thế anh trong đêm nay, khi mà anh đang không hề nhận nhiệm vụ quan trọng nào khác cứ làm anh thấp thỏm bất an trong lòng.

Và đúng như những gì Tiệp đã mơ hồ dự đoán trong đầu, ngay khi Andrew vừa bước xuống xe, Andrew đã xoay người cung tay đấm thẳng vào mặt Tiệp. Andrew vốn có cú đấm rất mạnh, nhất là khi anh nổi cơn thịnh nộ thì lực càng tăng thêm gấp trăm lần. Cú đấm cực mạnh khi vừa chạm vào mặt Tiệp đã khiến anh ngã nhào về phía chiếc Cadillac đang đậu. Đầu anh bị đập mạnh vào ô kiếng xe khiến nó vỡ tan tành, màu đỏ tươi bám vào những mảnh kiếng vỡ sắc nhọn rồi nhỏ thành từng giọt từng giọt.

Không quá bàng hoàng hay ngỡ ngàng trách cứ nhìn về phía Andrew, cũng không quan tâm đến vết thương khá nặng ở một bên đầu mình, Tiệp sợ sệt đưa mắt nhìn người đàn ông hung tợn trong bộ vest đen đang đứng sừng sững phía trước mặt anh. Dường như anh đã đoán biết được điều gì đang xảy ra nên chỉ im lặng đợi chờ.

Lạnh lẽo nhìn Tiệp đang nằm trên nền gạch, Andrew nghiến răng nói một câu, chỉnh sửa tay áo rồi quay lưng bỏ đi vào trong nhà.

Cậu bắt đầu dám tôi tự khi nào?

(LTG: Ông này vô duyên! Đánh Will ko đánh. Chạy về đánh Tiệp. Cái này giận cá chém thớt nè ^_^)

LTG: Chương 66 đã kết thúc. Chương 67: Hãy chỉ là kỷ niệm sẽ được post sớm nhất có thể. Mong các tình yêu đón đọc và đừng quên Em Còn Yêu Anh Không? nhé. Thank you for all of your concerns and supports!

Vô tình nhìn thấy tấm hình này Daniel đeo nhẫn ngón áp út. Ta nói Hanny đập đầu vô gối cả 100 lần nãy giờ hic hic. Viết hết nổi rồi huhu

<3 Các bạn đang xem tiểu thuyết Em Còn Yêu Anh Không? - Tác giả: Hanny Ho.

Vui lòng nhấp Next (tấm ảnh kế tiếp) để xem chương tiếp theo

/114

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status