Bốn người lên xe Dịch Trạch Thành.
Dịch Đoan Đoan phấn khích thiếu chút nữa nhảy cẫng lên, ngồi ở ghế sau cũng không nề nếp, chỉ về phía trước hô to: “Anh hai, nhanh lên một chút, bọn họ sắp đuổi tới rồi.”
Kỹ thuật lái xe của Dịch Trạch Thành rất tốt, khởi động xe xong chỉ tốn vài giây đã vượt qua hai chiếc xe phía trước.
Dọc đường đi, vì đã là nửa đêm, nên cũng không còn nhiều xe.
Maybach chạy một đường, mãi cho đến khi cách xa hoàn toàn quán bar kia, mới chạy chậm lại.
“Chị, vừa rồi chị thật là trâu bò, sao chị lại nghĩ ra việc dùng vòi chữa cháy phun bọn họ vậy?” Nói xong, Dịch Thần Hi lại cười như điên một trận, có vẻ trong lòng cực kỳ sảng khoái.
Hàn Nghiêu hận không thể đưa tay che miệng Dịch Thần Hi lại, nó cũng không chịu nhìn xem ai đang lái xe chứ.
Quả nhiên, chiếc xe đã dừng lại ở ven đường.
Dịch Trạch Thành quay đầu lại nhìn Dịch Thần Hi, sắc mặt lạnh lẽo, cô nàng bị dọa sợ bỗng chốc im lặng.
“Dịch Thần Hi.” Giọng nói của anh trầm thấp cực kỳ, hàm chứa ý cảnh cáo, ở trong xe tĩnh mịch, lại càng đáng sợ hơn.
Dịch Thần Hi từ nhỏ chỉ sợ người anh họ này, cô có chết cũng không nghĩ tới, Hàn Nghiêu sẽ dẫn anh đến bắt mình, nếu như cô biết, cô tuyệt đối sẽ không tắt điện thoại cũng như không nghe điện thoại.
Sự hưng phấn vừa rồi, đã bay hết không còn sót lại chút gì.
Dịch Thần Hi cúi đầu thấp đầu, tỏ vẻ tội nghiệp như muốn nói ‘em sai rồi’.
Có điều nếu như Dịch Trạch Thành bị sự đáng thương làm mờ mắt thì Dịch Thần Hi cũng sẽ không sợ anh đến mức như vậy. Dịch Thần Hi là cô gái nhỏ nhất trong Dịch gia, từ bé đã được nuông chiều. Dù có gây ra họa gì thì cũng sẽ có mấy anh trai lớn hơn che chở.
Nhưng Dịch Trạch Thành hết lần này đến lần khác đều không thèm để ý đến bộ dáng tội nghiệp của Dịch Thần Hi, nên lúc giáo huấn, chỉ cần anh nghiêm mặt, cũng đã khiến người khác hận không thể quỳ xuống tự chủ động thừa nhận sai lầm của mình.
“Đi bar?”
“Còn đánh nhau?”
Không khí trong xe yên tĩnh, Hoắc Từ ngoan ngoãn ôm cái áo măng tô trên người. Chiếc áo vừa dày, vừa ấm áp, chỉ tiếc ống tay áo đã bị ướt một chút, vừa nãy lúc lấy vòi chữa cháy, cô quên kéo tay áo lên.
“Em không có...” Giọng Dịch Thần Hi nhỏ như muỗi.
“Anh đừng la con bé, nó không có đánh nhau với người ta, là do người ta ức hiếp nó trước.”
Hoắc Từ nhịn không được mở miệng nói đỡ cho Dịch Thần Hi.
Dịch Thần Hi cảm động nhìn Hoắc Từ: “Chị, chị là một người vừa xinh đẹp, vừa có tấm lòng lương thiện.”
“Không có việc gì, có chị làm chứng giúp em.” Hiếm khi thấy Hoắc Từ dễ nói chuyện như vậy.
Hàn Nghiêu ngồi bên cạnh Dịch Thần Hi, không nhịn được, nở nụ cười. Nhưng sau đó, lại ngậm miệng lại.
Bởi vì Dịch Trạch Thành đột nhiên đẩy cửa xe ra, bước xuống xe.
Ba người còn ở trên xe, đưa mắt nhìn nhau.
Mặt Dịch Thần Hi như đưa đám: “Có phải anh hai giận em rồi không?”
“Em nói xem.” Hàn Nghiêu vỗ xuống đầu Dịch Thần Hi, tức giận.
Hàn Nghiêu cũng không nhịn được muốn giáo huấn cô bé một phen: “Em cho rằng những quán bar này sạch sẽ lắm sao? Nếu vừa rồi không phải chị gái xinh đẹp của em gặp được anh Trạch Thành, thì chỉ sợ đã bị người ta hạ thuốc rồi. Đứa nhỏ còn chưa đủ lông đủ cánh như em mà dám bắt chước người ta đi bar. Nếu để cho cha em biết, ông ấy sẽ lấy gia pháp ra hầu hạ em một trận đó.”
Hoắc Từ bị nhắc tới, cũng không tức giận.
Bởi vì lúc này, cô đang lo lắng cho Dịch Trạch Thành ngoài xe.
Sau khi bước xuống, anh đứng ở ven đường, châm một điếu thuốc. Áo măng tô của anh đang ở trên người Hoắc Từ, nên lúc này chỉ mặc áo sơ mi trắng, vai rộng eo hẹp. Vạt áo bỏ trong quần, đôi chân dài thon dài, thẳng tắp.
Không lâu sau, anh đi sang cửa tiệm bên đường.
Dịch Thần Hi vừa nghĩ tới người cha cứng nhắc của mình ở nhà, hận không thể lập tức bước xuống, ôm đùi Dịch Trạch Thành khóc lóc xin tha.
Nhưng mà cô biết, một chút diễn xuất ít ỏi này, không đủ để cho người anh hai tâm địa sắt đá của cô cảm động.
“Chị, chị là bạn gái của anh hai sao?” Dịch Thần Hi tò mò hỏi.
Vừa rồi ở cửa quán bar, Dịch Trạch Thành ôm Hoắc Từ xuống lầu. Chuyện này quả thật đã khiến Dịch Thần Hi hoảng sợ. Cô biết tính khí của anh hai, giống như một cây vạn tuế, không nở hoa. Từ nhỏ cô như một cái đuôi đi theo các anh, giúp các anh trong đại viện đưa thư tình, làm bia đỡ đạn.
Nhưng lại chưa từng thấy anh hai cô có người yêu.
Từ nhỏ đã có không biết bao nhiêu cô gái lôi kéo cô làm quen, vì về nhà chung với cô thì có thể nhìn anh hai cô một chút. Nhưng anh hai của cô chính là băng sơn ngàn năm, người đẹp thì đẹp, nhưng cả khuôn mặt, khóe mắt đều toát lên sự lạnh lùng.
Hoắc Từ bị cô bé hỏi như vậy, nhịn không được ngẩng đầu lên.
Cô hứng thú hỏi: “Nhìn giống không?”
“Giống, vô cùng giống, có điều chị đẹp như vậy, tại sao lại coi trọng anh hai của em chứ.” Dịch Thần Hi nhìn chị gái xinh đẹp, không khỏi cảm thấy có chút đáng tiếc. Mặc dù vừa nãy vội vội vàng vàng, nhưng lúc chị gái này cầm vòi chữa cháy, đứng ở cửa nhà vệ sinh, Dịch Thần Hi cảm thấy cô thật sự rất ngầu.
Hàn Nghiêu thấy cô nàng phá như thế, lập tức cảnh cáo: “Dịch Đoan Đoan, em bớt nói lại giùm anh đi, nếu không đợt lát nữa anh Trạch Thành quay lại thì em tự mình gánh lấy hậu quả.”
Rốt cuộc Hàn Nghiêu vẫn là anh trai, anh không cho phép con bé này ăn nói linh tinh.
Lúc trước ở Hải Yến, trên đường trở về, Hàn Nghiêu và Hàn Kinh Dương không có bỏ qua cho Dịch Trạch Thành. Dù sao người đứng dậy đi cứu người cũng chính anh, ra mặt thay Hoắc Từ cũng là anh. Vậy mà lúc đó anh lại chỉ nói một câu nhẹ nhàng, sợ cô bị thương, phải mất công đổi thợ chụp ảnh.
Bọn họ là người thế nào, nếu thật sự muốn cứu người cũng đâu cần tự mình ra mặt.
Dịch Thần Hi bị Hàn Nghiêu hù dọa, vội vàng le lưỡi, cười nói: “Chị gái, chị đừng nghe em nói tào lao. Thật ra thì anh hai em rất tốt, chị nhìn dáng dấp đẹp mắt ấy đi.”
Hoắc Từ nghĩ đến gương mặt đẹp trai, thanh lãnh ấy, nghiêm túc gật đầu: “Ừ, đẹp.”
“Đúng vậy, anh hai em rất đẹp mắt. Từ nhỏ đến lớn cũng không đếm nổi có bao nhiêu cô gái yêu thích anh ấy, có điều chị yên tâm, em dám khẳng định anh hai vô cùng trong sạch.” Tật xấu miệng toàn nói xạo của Dịch Thần Hi là do bắt chước mấy thằng nhỏ trong đại viện. Mưa dầm thấm đất, không học được cái gì tốt.
Cho nên Hàn Nghiêu nhanh chóng túm cổ cô nàng để cô nàng này im lặng.
Thật sự là càng tô càng đen.
Lúc này Hoắc Từ mới chú ý tới, Dịch Trạch Thành vừa đi ra khỏi cửa hàng tiện lợi hai mươi bốn giờ. Trên tay anh xách một túi nhựa trắng, còn tay kia thì để trong túi quần. Dáng người cao lớn, trên đường phố nửa đêm thanh vắng, vừa thẳng tắp vừa chói mắt.
Đến khi cửa xe mở ra, khí lạnh đua nhau xông vào.
Hoắc Từ nhịn không được chà sát hai tay, ngượng ngùng nhìn ống tay bị ướt.
Dịch Trạch Thành ngồi xuống, mở đèn trong xe lên. Sau đó từ trong túi lấy ra một cái hộp, Hoắc Từ nhìn kỹ thì phát hiện ra nó là dầu hoa hồng.
“Anh hai, anh mua thứ này để làm gì vậy?” Dịch Thần Hi có chút tò mò hỏi.
Đáy lòng Hàn Nghiêu thầm than một tiếng, không biết tại sao tiểu tổ tông này lại có nhiều vấn đề để hỏi như vậy chứ.
Dịch Trạch Thành đang xé vỏ hộp, ngẩng đầu liếc cô nàng, đôi mắt thâm thúy, cuối cùng cũng có một tia gợn sóng: “Lúc em để cô ấy giúp em đánh nhau, sao lại không phát hiện chân cô ấy bị thương?”
Ngữ khí bình tĩnh, giống như chỉ đang trần thuật một sự việc.
Dịch Thần Hi lập tức la lên một tiếng, suýt nữa khiến lỗ tai Hoắc Từ bị điếc. Lại nhìn người đàn ông bên cạnh, bộ dáng cúi đầu yên tĩnh, hai người này thật không giống như người một nhà.
“Kêu thêm một tiếng nữa thì bước ra ngoài.” Dịch Trạch Thành mở nắp bình, giọng nói trầm đến nỗi có thể ép ra nước.
Lần này Hàn Nghiêu bịt miệng Dịch Thần Hi lại, không dám để cô nàng tiếp tục nói nữa.
Dịch Trạch Thành ngẩng đầu nhìn người ngồi ở ghế phụ. Cái áo măng tô bọc người cô lại có vẻ vô cùng không thích hợp. Mái tóc dài xõa trên vai, đầu cúi thấp, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Cho đến khi anh đưa dầu hoa hồng tới: “Cô có thể tự bôi được không?”
“Sẽ không.” Hoắc Từ ngẩng đầu nhìn anh, con người đen nhánh, dường như có tia sáng lóe lên rất nhanh.
Dịch Thần Hi ngồi phía sau cũng lập tức đẩy tay Hàn Nghiêu ra, phàn nàn nói: “Anh hai, anh giúp chị ấy bôi đi. Anh là bác sĩ mà, chăm sóc người bị thương chính là trách nhiệm của anh.”
Dịch Thần Hi giống như đang dâng vật quý, nói với Hoắc Từ: “Chị, chị yên tâm đi, anh hai em chính là bác sĩ giỏi nhất đó.”
Hoắc Từ khẽ cười, cô biết mà.
Có điều nụ cười này của cô, lại khiến cho Dịch Thần Hi ngây người, sau khi lấy lại tinh thần, cô nàng kích động chỉ vào Hoắc Từ, lớn tiếng nói: “Khó trách em cảm thấy chị thật quen mắt, thì ra chị là Hoắc Từ?”
“Chị ấy chính là Hoắc Từ.” Dịch Thần Hi nắm lấy tay Hàn Nghiêu, vì kích động mà móng tay đã bấm vào lòng bàn tay của anh, đau đến mức anh phải hít vào một hơi.
Cô gái nhỏ thật sự kích động, cho dù là ai, nếu phát hiện từ trên trời giáng xuống một chị gái cứu mình, lại còn là nhiếp ảnh gia mà mình yêu thích nhất. Đều sẽ kích động như vậy, hận không thể nhảy nhót lên đến tận trời.
Hơn nữa Hoắc Từ còn giúp cô nàng đánh nhau.
Trong thực tế Hoắc Từ chưa từng giao tiếp với fan, cô không nghĩ tới, Dịch Thần Hi lại là fan hâm mộ của cô.
Cô có chút dở khóc dở cười, bởi vì biểu hiện của cô bé rất phấn khích.
“Hoắc Từ vậy mà lại là chị dâu của mình, mình nhất định là fan hạnh phúc nhất trên thế giới.” Dịch Thần Hi nói xong, liền che miệng, chỉ sợ thở mình mạnh một cái thôi mộng đẹp sẽ tan biến.
Dịch Trạch Thành nghe được câu này, lập tức nhíu mày.
Nhưng khi tầm mắt nhẹ đảo qua người ngồi bên ghế phụ thì thấy cô xoay người ra sau làm động tác im lặng với Dịch Thần Hi. Ngón tay trắng nõn, mềm mại như búp măng non tháng ba, đầu ngón tay để trên bờ môi hồng phấn, mở miệng, giọng đầy dụ dỗ: “Suỵt, em đừng nói cho người khác biết nhé.”
“Em biết rồi, chị là người nổi tiếng, chuyện yêu đương không thể để người khác biết được.” Dịch Thần Hi thân mật nói.
Tuy tính tình Hoắc Từ lạnh lùng, nhưng cô lại rất thích mấy cô gái nhỏ hoạt bát, không nhu nhược, nói chuyện tự nhiên giòn giã, chỉ cần nhìn đã khiến người khác yêu thích.
Dịch Thần Hi kích động đến run rẩy, lập tức bày tỏ: “Chị dâu, em rất thích những ảnh tạp chí lớn chị chụp. Còn có ảnh chị tự chụp đăng trên weibo, dù chỉ tùy tiện chụp trên phố cũng đều ra một bức ảnh đẹp.”
Con gái mà, đương nhiên chỉ thích cái đẹp.
Dịch Thần Hi tình cờ nhìn thấy ảnh chụp của Hoắc Từ, lúc đó liền giật nảy mình, sau đó bắt đầu chú ý đến weibo của cô, chỉ hận không thể thổ lộ mỗi ngày.
Hoắc Từ cười cười: “Nếu như em thích, lát nữa chị sẽ chụp cho em vài tấm.”
“Thật sao?” Dịch Thần Hi thét chói tai, lần này thật sự muốn chọc thủng cả nóc xe.
Hoắc Từ gật đầu, tâm tình không tệ, nói: “Chuyện nhỏ, ai bảo chúng ta là người một nhà.”
Nói những lời này xong, Hoắc Từ cảm giác được người đàn ông lạnh lùng đang ngồi bên cạnh cho cô một ánh mắt cảnh cáo. Anh có nói cô không được làm phiền anh, thế nhưng em gái của anh thích cô, vậy phải làm sao đây?
“Cảm ơn chị dâu.” Dịch Thần Hi lập tức nói.
Hoắc Từ nghe thấy cô bé mở miệng một tiếng chị dâu, xoay người sang nháy mắt với Dịch Trạch Thành ngồi bên cạnh.
Quả thực là chiếm được tiện nghi mà còn khoe mẽ.
“Dịch Thần Hi, xuống mua cho anh chai nước.” Người đàn ông không ngắt lời các cô, lúc này mới trầm giọng nói.
Dịch Thần Hi chỉ vào túi nhựa anh vừa xách lên, nói: “Không phải anh vừa mới mua nước sao?”
“Bây giờ anh muốn uống nước em mua.” Dịch Trạch Thành lạnh lùng nói.
Hoắc Từ: “...”
Dịch Thần Hi: “...”
Vì thế, Dịch Thần Hi đành phải ngoan ngoãn mở cửa bước xuống, Hàn Nghiêu cũng tự giác đi cùng.
Hoắc Từ buồn cười nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh, sao lại ngây thơ như vậy chứ.
Dịch Trạch Thành nhìn khóe miệng nhếch lên của người nào đó, thản nhiên hỏi: “Chơi vui không?”
“Tôi cũng không thể đánh vỡ mộng đẹp của cô bé được.” Hoắc Từ vô tội nói.
Dịch Trạch Thành cụp mắt, khóe miệng hiện lên một vòng cung châm chọc: “Là không nỡ đánh vỡ mộng đẹp của cô chứ.”
Hoắc Từ nhướng lông mày, nhất thời nở nụ cười, đuôi mắt cong cong, nhìn thẳng anh hỏi: “Bây giờ anh đang đùa giỡn tôi?”
Dịch Trạch Thành: “...”
Hoắc Từ còn ngại chưa có đủ kích thích anh như bình thường, nói thẳng: “Đúng vậy, đó chính là mộng đẹp của tôi.”
“Cho nên, anh hai ơi, anh hai à, anh cảm thấy em thế nào?”
/27
|