Sân bay luôn ồn ào như vậy, đặc biệt là ga quốc tế. Nhiều người thuộc những màu da khác nhau, những ngôn ngữ khác nhau. Còn có một người đàn ông đội chiếc mũ trắng quỳ trên mặt đất đang làm các nghi lễ tôn giáo.
Hoắc Từ đeo kính râm lớn chừng bàn tay, che hơn phân nửa khuôn mặt.
Bạch Vũ đẩy vali giúp cô, dặn đi dặn lại: “Lần này đi châu Phi một tháng, đừng có ngốc nghếch xông ra trước. Có chuyện gì nguy hiểm thì cứ để bọn họ đi trước, em chỉ là một nhiếp ảnh gia thôi.”
Khuôn mặt Hoắc Từ không chút thay đổi cũng không trả lời. Lúc cô không nói chuyện cả người đều toát lên sự lạnh lùng.
“Anh đã đổi sẵn đồng Euro cho em trong túi xách, còn có đô la nữa, đến bên kia đừng tiết kiệm quá nếu muốn mua cái gì thì cứ mua.” Nói xong, Bạch Vũ lại thở dài: “Nơi quỷ quái đó, chỉ sợ ngay cả khi có tiền cũng không mua được cái gì.”
Bạch Vũ như một bà mẹ già cứ lải nhải cằn nhằn mãi.
Bọn họ đến sân bay trước hai tiếng, Bạch Vũ giúp cô gửi hành lý. Trong vali màu đen hơn phân nửa đều là thiết bị chụp ảnh, đây đều là những thứ cần phải kiểm tra trước khi gửi. Hoắc Từ đi mua cho mình một ly cà phê, vừa mới uống một ngụm, liền nhìn đối diện có một thân ảnh màu trắng gạo phía trước.
Thế mà lại là Thẩm Tùy An.
Bắc Kinh thật đúng là con mẹ nó nhỏ.
Cô cầm cốc, chuẩn bị đi tìm Bạch Vũ. Lúc này Thẩm Tùy Anh cũng trông thấy cô, có chút bất ngờ cũng có chút kinh hỉ, gọi cô: “Hoắc Từ.”
Thẩm Tùy An tiễn Lục Vĩnh Hân về Hồng Kông, cô ta đã ở Bắc Kinh đón lễ Giáng Sinh và Tết nguyên đán. Cha mẹ cô ta có chút không hài lòng cho nên hôm nay cô ta phải quay về Hồng Kông. Lẽ ra anh cũng có thể đi theo nhưng vào phút cuối anh lại chùn chân.
Hoắc Từ không tháo kính, cách một lớp kính thản nhiên nhìn anh.
“Có việc gì sao?”
Thẩm Tùy An nhìn cách ăn mặc của cô, hỏi: “Em muốn xuất ngoại hả?”
“Anh đến tiễn người à?” Hoắc Từ không trả lời vấn đề của anh mà hỏi ngược lại. Bởi vì phải ngồi trên máy bay hai mươi mấy tiếng nên cô mang một đôi giày đế bằng, đứng trước mặt anh cô phải ngẩng đầu lên mới nói chuyện được.
Thẩm Tùy An gật đầu, Hoắc Từ hỏi: “Bạn gái à?”
Thấy anh không nói lời nào, Hoắc Từ cười lạnh.
Mọi người đều thích nói mình đã trưởng thành đã thông suốt. Nhưng có những chuyện, chờ khi gặp lại người cũ sẽ phát hiện ra cái gọi là thông suốt đó chẳng qua chỉ là một loại tự lừa mình dối người mà thôi. Những tổn thương người đó mang đến cho mình không lành theo thời gian, mà chẳng qua là bị thời gian giấu đi, khi bị rách ra lần nữa đó chính là lớp vảy dày đã được hình thành trong nhiều năm.
Khi còn trẻ, kiểu gì cũng sẽ nghĩ là mãi mãi nhưng chỉ trong chớp mắt thì mọi thứ trước mắt đều đã thay đổi.
Hoắc Từ không còn thích Thẩm Tùy An nữa nhưng những tổn thương mà anh đã mang đến cho cô cũng không theo sự không thích đó mà tan thành mây khói.
Cô không muốn nói thêm gì nữa, xoay người rời đi.
Thẩm Tùy An đi theo sau, anh hỏi: “Tiểu Từ, mấy năm nay em sống tốt không?”
“Rất tốt, rất hot, rất có tiền.” Hoắc Từ nói xong, uống một ngụm cà phê trong tay, trong sự ngọt ngào mang theo vị cay đắng.
Thẩm Tùy An thấy bộ dạng không thèm để ý của cô, có chút xa lạ lại có chút vui mừng thay cô, anh nói: “Anh biết, anh đã xem qua những tác phẩm của em, rất đặc biệt. Anh không ngờ tới, em lại trở thành một nhiếp ảnh gia.”
Thẩm Tùy An học y, Hoắc Từ chịu ảnh hưởng từ cha và anh nên đều để đại học y là sự lựa chọn hàng đầu.
Nếu như không có sự việc ngoài ý muốn kia, nói không chừng hiện tại sẽ không có nhiếp ảnh gia Hoắc Từ mà chỉ có bác sĩ Hoắc Từ. Có một số việc, sự sâu xa bên trong đã được định sẵn. Khi cô mười tám tuổi, cuộc đời đã không còn theo quỹ đạo vốn có của nó nữa.
“Anh dự định quay về Bắc Kinh làm việc.” Thẩm Tùy An nhẹ giọng nói.
Hoắc Từ xoay người, kính râm ngăn trở ánh mắt của cô nhưng khóe miệng cô khẽ nhếch, cả người lạnh lùng như một lưỡi dao.
Hiện tại cô không có chút hứng thú nào đối với Thẩm Tùy An, cũng không còn hứng thú nghe. Cô đi đến trước thang cuốn, chuẩn bị xuống lầu, Thẩm Tùy An đi theo sau, hai người một trước một sau đứng đấy.
Xuống dưới lầu, Hoắc Từ lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi cho Bạch Vũ.
Thẩm Tùy An nắm chặt cổ tay cô, nhẹ giọng nói: “Tiểu Từ, chúng ta nói chuyện một chút đi.”
“Hoắc tiểu thư.” Thẩm Tùy An vừa nói xong liền có một giọng nữ mềm mại ngọt ngào vang lên, cách một đám người khẽ hô lên.
Hoắc Từ ngẩng đầu nhìn qua thì thấy Dịch Trạch Thành đứng cách đó không xa, anh không mặc đồ giống thường ngày, áo khoác bomber jacket đen, bên trong là T-shirt mỏng, quần dài đen cùng một đôi ủng nâu ngắn, sau lưng đeo một chiếc balo hợp thời trang và đơn giản, anh vừa nổi bật vừa đẹp trai trong sân bay đầy vội vã này.
Người gọi cô chính là Diệp Minh Thi, cô ta mặc áo khoác măng tô, đứng cách đó không xa, cười dịu dàng.
Tầm mắt rơi vào cánh tay Thẩm Tùy An đang nắm cổ tay cô.
“Chúng tôi vừa tới sân bay, đang định gọi điện thoại hỏi cô đang ở đâu.” Diệp Minh Thi đi tới, đi theo còn có hai người lạ mặt Hoắc Từ chưa từng gặp.
Diệp Minh Thi hâm mộ nhìn bọn họ, nói: “Hoắc tiểu thư, bạn trai cô đến tiễn cô sao, thật đúng là hạnh phúc nha.”
Hoắc Từ không khách khí cười lạnh một tiếng.
“Tôi không có bạn trai.”
Diệp Minh Thi nghe cô nói toạc ra vậy thì xấu hổ cười một tiếng: “Tôi còn tưởng hai người là người yêu, thật đấy.”
Hoắc Từ thản nhiên liếc nhìn cô ta, tuy cách một cái kính nhưng Diệp Minh Thi vẫn cảm thấy chột dạ.
Thẩm Tùy An vẫn luôn đứng bên cạnh đột nhiên đi về phía trước một bước, có chút không thể tin, cười nói: “Không ngờ, lại có thể gặp được anh ở nơi này.”
“Về nước rồi?” Dịch Trạch Thành mở miệng hỏi anh ta.
Thẩm Tùy An gật đầu, cười nói: “Vừa mới về không bao lâu, còn chưa kịp làm phiền mọi người.”
Hoắc Từ ngẩn tò te, không nghĩ đến hai người này thế mà lại quen biết nhau. Có điều nghĩ kỹ lại, bọn họ đều học y ở Anh, lại đều là người Trung Quốc trong cái vòng tròn nhỏ như vậy quen biết nhau cũng không có gì kỳ quái.
Thế giới thật con mẹ nó nhỏ.
Không chỉ có một mình cô ngạc nhiên mà ngay cả Diệp Minh Thi cũng lộ vẻ ngoài ý muốn.
Mãi đến khi Thẩm Tùy An hỏi anh: “Lần này anh đi cùng Tiểu Từ sao?”
Tiểu Từ?? Dịch Trạch Thành ngẩng đầu nhìn cô gái đối diện, dáng người cô gái cao ráo mặc một bộ đồ đen, đứng thẳng tắp ở nơi đó lộ ra sự sắc sảo, lạnh lùng. Từ trước tới nay anh đều gọi cô bằng cả tên lẫn họ, không ngờ cô còn có tên thân mật mềm mại như vậy.
“Mọi người đi chỗ nào vậy?” Thẩm Tùy An hỏi.
Dịch Trạch Thành nói cho anh ta biết sơ lược, lần này đi châu Phi, hợp tác với tổ chức bác sĩ không biên giới.
Thẩm Tùy An gật đầu, có chút lo lắng nhìn Hoắc Từ, nói: “Tiểu Từ từ nhỏ đã nhát gan, đến bên kia làm phiền anh chiếu cố cô ấy.”
“Thẩm Tùy An.” Hoắc Từ mở miệng gọi anh ta, cô nhìn thẳng anh ta: “Chuyện này không liên quan tới anh.”
Tuy rằng tự chuốc lấy mất mặt nhưng Thẩm Tùy An cũng không tức giận, nói thêm đôi câu với Dịch Trạch Thành. Sau đó đến bên Hoắc Từ, nói: “Chờ khi em quay về chúng ta nói tiếp.”
Hoắc Từ cười lạnh một tiếng.
Sau khi anh ta rời khỏi, những người còn lại đứng đó, xấu hổ đưa mắt nhìn nhau. Vẫn là người đàn ông da ngăm lên tiếng trước: “Chắc hẳn vị này là nhiếp ảnh gia Hoắc tiểu thư, tôi là Phan Sâm.”
Hoắc Từ đưa tay bắt tay người đó, bàn tay kia vừa to vừa khỏe, da ngăm đen.
Phan Sâm là người nhanh mồm nhanh miệng, không lâu sau Hoắc Từ đã quen biết với anh ta và một người khác, bọn họ đều là thành viên của tổ chức bác sĩ không biên giới. Bọn họ đã từng làm nhiệm vụ ở Guinea cho nên lần này MSF phái bọn họ đến trợ giúp tập đoàn Minh Thịnh.
Chuyến đi lần này của Dịch Trạch Thành đã được giản lược ngay cả trợ lý cũng không dẫn theo. Tập đoàn Minh Thịnh không phải là công ty dược phẩm đơn giản, bọn họ cũng có chi nhánh ở châu Phi, Guinea có phòng làm việc của Minh Thịnh. Cho nên dù anh không mang theo trợ lý nhưng cũng sẽ có người giúp họ sắp xếp hết thảy.
Thời điểm đăng ký thủ tục, Bạch Vũ lại dặn dò cô một lần nữa, nếu có xảy ra chuyện gì thì phải lập tức quay về.
Không đáng để mạng lại ở nơi đó.
“Nơi đó tuy nghèo nhưng cũng không đến mức mất mạng.” Hoắc Từ lạnh nhạt nói.
Bạch Vũ thấy cô vẫn mang bộ dạng không để ý, sốt ruột nói: “Cái rắm, trên tivi ngày ngày đưa tin chiến tranh ở châu Phi, nếu không sao quốc gia lại suốt ngày rút kiều bào trở về. Em có thể để tâm một chút không hả tiểu tổ tông?”
Âm thanh của Bạch Vũ có chút lớn, mấy người bên cạnh đều nghe rõ ràng.
Hoắc Từ ghét bỏ anh mất mặt, đoạt lấy vé trong tay anh, lạnh lùng nói: “Anh có thể lăn rồi.”
Bạch Vũ bị cô nói đến tức giận giậm chân thế nhưng vẫn không đi.
**
Trạm thứ nhất của chuyến đi này là Guinea, nơi được Liên Hiệp Quốc gọi là quốc gia nghèo khổ nhất, quanh năm nghèo đói. Năm 2014 gặp phải đại dịch Ebola, có hơn 2,9 vạn người được chẩn đoán chính xác bị nhiễm phải virus, còn có hơn một vạn người chết vì bệnh dịch.
Hoắc Từ đã từng đi qua nhiều nước trên các lục địa khác nhau nhưng đây là lần đầu tiên cô đến Châu Phi.
Bọn họ cần đổi chuyến bay khi đến Paris, tất cả các vé lần này đều đặt ở khoang hạng nhất. Chuyến đi quá dài làm cho Hoắc Từ ở trên máy bay có chút mệt mỏi.
Chỗ ngồi của Dịch Trạch Thành ở bên cạnh cô, thực khéo, bọn họ lại ngồi gần nhau.
Đèn trong khoang đã được tắt, sau đó có một ánh sáng nhỏ nhu hòa của đèn bàn lóe lên. Dịch Trạch Thành lấy laptop ra, có vẻ là chuẩn bị làm việc.
Hoắc Từ kéo cao chăn mỏng lên, lúc này không phải thời gian nghỉ ngơi nên xung quanh vẫn còn những âm thanh xì xào nho nhỏ.
Máy bay bay không bằng phẳng, thỉnh thoảng vẫn có xóc nảy khiến Hoắc Từ rơi vào trạng thái nửa mơ nửa tỉnh.
Giấc mộng dần trở nên nặng nề, cô nắm chặt chăn mỏng trên người, hô hấp có chút gấp gáp. Dịch Trạch Thành ngồi bên cạnh nhìn thoáng qua cô một cái, một lúc sau, cô bắt đầu nói mơ.
Dịch Trạch Thành nhìn màn hình laptop, bên cạnh là giọng nói của cô.
Hoắc Từ được đánh thức nhẹ nhàng, trong phút chốc cô mở mắt, ánh sáng nhu hòa của đèn bàn chiếu vào ánh mắt, con ngươi đen nhánh không mang chút cảm xúc gì, giống như vừa mới tỉnh lại từ trong một giấc mộng lớn, không kịp phòng bị liền trở về hiện thực.
“Hoắc Từ, cô mơ thấy ác mộng à?” Dịch Trạch Thành hỏi cô.
Giọng của anh rất nhẹ, vô tình lại an ủi cô.
Cô nói: “Tôi vừa mơ thấy tai nạn giao thông năm ấy, tôi đang bị kẹt trong xe.”
Con ngươi Dịch Trạch Thành siết chặt, đến khi anh chậm rãi giơ tay, vén tóc ra sau tai cho cô.
“Đừng sợ, mọi chuyện đều đã qua.” Anh nhìn thẳng vào mắt cô, sáng rực như những vì sao ở ngoài cửa sổ máy bay.
**
Hành trình đi còn mệt mỏi hơn so với tưởng tượng, lúc bọn họ xuống máy bay thì bị hơi nóng phả vào mặt. Dù đã thay quần áo khác nhưng trong nháy mắt vẫn tuôn ra một thân đầy mồ hôi.
Hoắc Từ mặc áo sơ mi lụa trắng, vải tơ trơn mềm, gió thổi qua liền cảm thấy mát mẻ.
Có xe đã đậu bên ngoài chờ bọn họ từ sớm, người tới đón chính là giám đốc chi nhánh của tập đoàn Minh Thịnh. Guinea chính là nơi thiếu thuốc nhất trên thế giới, tập đoàn Minh Thịnh chẳng qua đã mở ra một con đường, bởi vì mỗi năm Liên Hiệp Quốc cùng các quốc gia khác đều tổ chức viện trợ thuốc với số lượng rất lớn.
Nhưng những sự viện trợ này đều phải dùng vàng ròng bạc trắng đi mua. Tập đoàn Minh Thịnh ở đây đang làm loại hình kinh doanh này.
Mặc dù đã tìm được xe tốt nhất nhưng mạng lưới giao thông của thủ đô Conakry không tốt, ngay cả một con đường tử tế cũng khó tìm. Hoắc Từ lấy máy ảnh ra, chụp vài tấm đều thấy không hài lòng.
Dọc đường đi cô rất ít nói, ngược lại Dịch Trạch Thành vẫn luôn trao đổi cùng hướng dẫn viên địa phương.
Anh hỏi rất ngắn gọn nhưng đều hỏi đúng chỗ, hướng dẫn viên thấy anh nói mấy câu liền biết anh rất am hiểu tình huống nơi này, cũng không dám xuyên tạc, có một câu đều nói đúng một câu.
Ở bữa tiệc tối chào mừng đơn giản, Dịch Trạch Thành nói với cô: “Bắt đầu từ ngày mai, chúng ta sẽ đi tìm hiểu sâu vào các ngôi làng xung quanh, cô không có vấn đề gì chứ?”
Cô ôm cánh tay, cười nhạt: “Chỉ cần ở cùng một chỗ với anh thì sẽ không có vấn đề gì.”
Dịch Trạch Thành nhìn cô, xoay người đi.
Sự việc trên máy bay, không ai nhắc lại, càng không ai biết, anh vẫn luôn nắm chặt tay cô.
/27
|