Edit: Hana
Lộ Hiểu Vụ nhìn thẳng vào Mạnh Dịch Nam, trong lòng không khỏi có chút lo lắng, không biết nên bắt đầu từ đâu? Miệng cô vừa hé mở Mạnh Dịch Nam đã kéo vai cô vào nhà, nhẹ giọng nói “Vào nhà rồi nói.” Sau đó kéo cô vào phòng khách.
“Có chuyện gì vậy?” Dịch Nam kéo cô ngồi xuống sô pha, dịu dàng hỏi.
Hai tay Lộ Hiểu Vụ giao vào nhau, trong lòng vẫn rất nhiều lo lắng, Dịch Nam vẫn yên lặng nhìn cô, chờ cô mở lời.
Trong lòng Lộ Hiểu Vụ căng thẳng, quyết định thẳng thắn với anh “Em hôm qua đã đi bênh viện.”
Dịch Nam khẽ nhướn mi, vẫn không hé răng. Trong lòng anh suy nghĩ, là hôm qua đi, khó trách hôm qua cô về sắc mặt lại khác thường thế.
“Dịch Nam, em có thai.” Lộ Hiểu Vụ dùng sức nói ra, vừa nói xong liền có cảm giác toàn thân trống rỗng, giống như cô đã dùng hết năng lượng và hô hấp để nói ra được những lời này.
Mặt Mạnh Dịch Nam ngẩn ra, ánh mắt loé lên “Lộ Lộ.” Quả nhiên, Lộ Hiểu Vụ nhìn thấy sự kinh ngạc cùng nghi hoặc trong mắt anh, cô thật nhanh chặn lại lời anh, vội vàng nói “Dịch Nam, anh nghe em nói.”
Dịch Nam không nói tiếp, nhìn cô.
Lộ Hiểu Vụ đem tất cả mọi chuyện nói ra, từ chuyện cô hoài nghi khả năng có con của mình đến chuyện kết quả kiểm tra là bản thân lại có u, hơn nữa cô còn biết mình đã mang thai, nhưng bác sĩ nói vì sức khoẻ của cô thì phải bỏ đi cái thai.
Mạnh Dịch Nam bình tĩnh nghe cô nói hết, có điều đến khi nghe cô nói chuyện bắt buộc phải phá thai, tay không nhịn được khẽ run lên.
Lộ Hiểu Vụ nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Mạnh Dịch Nam, trong lòng bắt đầu hốt hoảng, anh vì sao không nói gì? Không lẽ anh biết được chuyện cô phải phá thai nên mất hứng? Hay là anh giận chuyện cô lén anh đi kiểm tra sức khoẻ? Lộ Hiểu Vụ ngước mắt nhìn anh, không dám lên tiếng.
Ánh mắt Mạnh Dịch Nam chậm rãi chuyển qua bụng cô, sau đó di chuyển đến mặt cô, nhìn cô thật lâu, ánh mắt hiện lên vô số chần chờ, cuối cùng anh cũng mở miệng nói “Vì sao không cho anh biết trước tiên?” Anh vẫn là để ý chuyện này, cô xảy ra chuyện, người ở bên cô đầu tiên không phải anh, người biết cô bị bênh đầu tiên cũng không phải là anh.
“Em… em còn không biết nói với anh thế nào.” Lộ Hiểu Vụ hạ tầm mắt, thanh âm như muỗi kêu.
“Con cái có thể sinh nhiều lần, nhưng chuyện em không muốn cho anh biết khiến anh vô cùng thất vọng.” Mạnh Dịch Nam chậm rãi đứng lên, Lộ Hiểu Vụ vội vàng ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt đóng băng của anh, anh giận?
Dịch Nam nhìn sâu vào mắt cô, mang theo vẻ cô đơn đi về phía thư phòng, chậm rãi đóng cửa.
Lộ Hiểu Vụ ngẩn người ngồi trên sô pha, trái tim giống như có một tảng băng xuyên qua, lạnh thấu xương, Dịch Nam không tha thứ cho cô. Không, anh không cần phải tức giận với cô, cô biết mình sai rồi, cô biết bản thân là người nhát gan, không chịu tin tưởng anh, không chịu chia sẻ mọi chuyện cùng anh, là cô đã sai rồi.
Lộ Hiểu Vụ vội vàng đứng dậy, rất nhanh đi đến thư phòng, đẩy cửa phòng, Dịch Nam đang đứng phía trước cửa sổ.
Lộ Hiểu Vụ hít một hơi, chậm rãi đi đến phía sau anh, thấp giọng nói “Dịch Nam, em xin lỗi.”
Dịch Nam không hề động đậy, cũng không xoay người lại, vẫn như trước đưa lưng về phía cô.
Trong lòng Lộ Hiểu Vụ hoảng hốt, hai tay duỗi ra, gắt gao từ đằng sau ôm lấy anh, không cần tức giận, không cần không để ý đến em, em biết em sai rồi “Dịch Nam, em không nên nói dối anh.”
Lưng Mạnh Dịch Nam đứng thẳng, thật lâu mới lên tiếng, thanh âm lạnh như băng “Em định một mình đi phá thai.”
“Em….em sai rồi.” Lộ Hiểu Vụ gắt gao ôm lấy tấm lưng cứng ngắc của anh, anh càng lạnh lùng cô càng sợ hãi.
“Chúng ta kết hôn gần một năm thế nhưng anh không thể là người để em có thể tin cậy.” Thanh âm của anh vẫn lạnh lùng, có chút thất vọng bi thương.
“Dịch Nam, là em sợ, em sợ anh giận em.” Lộ Hiểu Vụ bị giọng nói lạnh băng của anh doạ phát khóc, anh không cần nói chuyện với cô như thế, anh không cần không quan tâm đến cô.
“Anh giận vì khi em gặp chuyện không may, anh lại không bằng một người ngoài.” Mạnh Dịch Nam đột nhiên gỡ tay cô ra, xoay người nhìn thẳng vào mắt cô, trong mắt bừng bừng lửa giận.
“Dịch Nam.” Lộ Hiểu Vụ mở to đôi mắt bàng hoàng nhìn vẻ mặt tức giận của anh, bối rối lắc đầu, không có, cô không tìm người nào khác.
“Hiểu Vụ, anh làm em sợ đến thế sao, sao em lại không tin tưởng anh như vậy? Anh còn nghĩ vấn đề của chúng ta đã được cải thiện rồi, không nghĩ càng lúc càng kém.” Dịch Nam khổ sở lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ.
“Dịch Nam, em không phải không tin anh, em chỉ là không tin tưởng chính mình. Bác sĩ nói với em, với bênh của em, sau khi phẫu thuật khả năng có con chỉ là 30%, em sợ mình không thể sinh con cho anh.” Lộ Hiểu Vụ càng nói càng vội, cuối cùng thanh âm có chút nghẹn lại “Anh nói anh thích có con.” Dịch Nam, xin anh đừng giận, xin anh đừng không quan tâm em.
Mạnh Dịch Nam thấy Lộ Hiểu Vụ khóc, lòng mềm ra, lửa giận trong lòng tự động tiêu tan. Ai, anh nên làm gì với cô đây, anh đưa tay ôm lấy cô, nhẹ nhàng vỗ về lưng cô “Con đáng yêu đến mấy cũng không bằng em, chỉ cần có em thì thứ gì anh cũng không cần.”
“Em….em thật muốn có thể giữ lại đứa bé này.” Lộ Hiểu Vụ mới chỉ nghĩ đến chuyện muốn bỏ cái thai trong lòng giống như bị dao cứa, thật đau, hay tay nắm chặt vạt áo anh, đau lòng khóc. Tâm sự này đặt trong lòng cô hai ngày nay giống như bóng ma ám ảnh cô, khuôn mặt nhỏ nhắn trong mộng làm cô càng luyến tiếc, thật vất vả lắm mới có thể mang được con của Dịch Nam trong người, thật đáng tiếc nếu phải để con ra đi.
Mạnh Dịch Nam dùng sức ôm lấy cô, nhẹ giọng an ủi “Chúng ta nhất định sẽ có con, yên tâm, sẽ có.”
Mạnh Dịch Nam đỡ Hiểu Vụ ngồi trên ghế, dịu dàng lau nước mắt cho cô, nhìn cô khóc anh rất đau lòng. Cô gái ngốc này, vì sao phải tự làm khổ bản thân mình như thế, anh đau lòng hôn nhẹ lên tóc cô, tay vẫn không ngừng vỗ nhẹ lưng cô.
Vất vả lắm Hiểu Vụ mới có thể ngừng khóc, vươn tay nhẹ nắm tay anh “Em xin lỗi, em không nên dấu anh.”
“Về sau tuyệt đối không được dấu anh chuyện gì, chúng ta là vợ chồng, điều quan trọng là tin tưởng nhau, quan tâm lẫn nhau. Em nói em xảy ra chuyện lớn như vậy, nếu không phải nói với anh thì em đinh nói với ai?” Dịch Nam bóp bóp mũi đã đỏ hồng của cô.
“Em không biết.” Hiểu Vụ cúi đầu nhận sai.
“Đồ ngốc.” Dịch Nam dùng khăn tay lau mặt cho cô, sau đó chậm rãi nâng mặt cô để cô nhìn thẳng vào anh “Em cam đoan từ nay về sau sẽ không dấu anh chuyện gì.”
“Em cam đoan.” Lộ Hiểu Vụ bĩu môi, thành thật nói.
Mạnh Dịch Nam vừa lòng gật đầu, khẽ vuốt môi cô, nâng mắt nhìn cô “Vậy trước kia em cớ chuyện gì gạt anh?” Trong lòng anh thầm nghĩ, thừa dịp hôm hay Lộ Lộ thái độ hối lỗi thật ngoan, nhân tiện tháo gỡ tất cả vấn đề vốn có. Bằng không cũng không thể an tâm.
Hiểu Vụ khẽ lắc đầu “Không có.” Cái gì nên nói với anh cô đã nói, còn chuyện gì sao?
Dịch Nam nhẹ nhàng cười, đỡ cô dậy, kéo cô đi ra khỏi thư phòng, vào phòng ngủ.
–
Lộ Hiểu Vụ nghi hoặc nhìn Mạnh Dịch Nam.
Dịch Nam ấn cô ngồi lên giường, tự mình mở tủ đầu giường, động tác nhanh nhẹn bỏ hết băng vệ sinh sau đó lấy ra một cái phong bì, Lộ Hiểu Vụ trừng mắt nhìn anh, không hiểu gì. {hana: mọi người nhớ cái gì hêm… từ tập đầu đã xuất hiện á}
Dịch Nam cầm phong bì ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn vẻ mặt ngây thơ của cô, trong mắt khẽ cười, bộ dạng này chứng tỏ cô đã sớm quên, anh thì tuyệt đối không thể quên.
Dịch Nam mở phong bì, rút ra một tập kết quả, bên trong có viết tên công ty chuyên tư vấn tâm lý, mặt Lộ Hiểu Vụ vẫn mơ màng như cũ, kinh ngạc hỏi “Đây là cái gì?”
Khoé miệng Dịch Nam khẽ nhếch, mở kết quả ra, chậm rãi đọc “Cuộc sống vợ chồng tiết chế một chút, không nghiêm trọng đến mức cần li hôn.” Lộ Hiểu Vụ nghe xong cuối cùng cũng nhớ ra tờ kết quả chết tiệt này. Trời ạ, đó, đó là lần cô lén Dịch Nam đi đến gặp bác sĩ tâm lý, cô khi đó đúng là quá rối rắm đến mức muốn cùng anh li hôn.
Mặt Lộ Hiểu Vụ đỏ rực, hai tay vội muốn túm lấy tở kết quả xé tan nhưng lại bị Mạnh Dịch Nam đưa lên không trung, Mạnh Dịch Nam híp mắt, khoé miệng cười xấu xa “Lộ Lộ, em rất muốn li hôn sao?”
Trong lòng Lộ Hiểu Vụ căng thẳng, tim đập thình thích, máu trong người cô nhanh chóng chạy lên đỉnh đầu, cô chỉ biết liều mạng điên cuồng lắc đầu.
A? Mạnh Dịch Nam thoáng nhìn hai chữ li hôn trong bản báo cáo kia, Lộ Hiểu Vụ khẽ cắn môi, xấu hổ đỏ mặt gật gật đầu, được rồi, cô thừa nhận, cô từng có ý định li hôn trong đầu, ai kêu anh suốt ngày lúc nào có cơ hội là lại bổ nhào vào cô.
“Vì sao?” Mạnh Dịch Nam nhướn mi, nhìn chằm chằm vào cô.
Lộ Hiểu Vụ cảm giác được máu trong người bắt đầu chảy ngược, bắt đầu chảy dần từ trên đỉnh đầu xuống. Trong bản kết quả không phải có viết sao? Còn không phải tại anh, anh quá mạnh mẽ khiến cô không chịu nổi.
“Vì sao?” Mạnh Dịch Nam tiếp tục đề cao âm lượng.
“Vì… vì… em thiếu máu.” Lộ Hiểu Vụ nghĩ nửa ngày đột nhiên phun ra một câu.
Mạnh Dịch Nam đột nhiên ngây người, thiếu máu với chuyện muốn li hôn thì có liên quan gì. Đúng là thân thể cô có phần yêu ớt, nhưng cũng không đến mức vì thiếu máu mà li hôn đi.
“Lộ Lộ?” Mạnh Dịch Nam khẳng định là không hài lòng với đáp án này của cô, không được lảng tránh, hôm nay không thu hoạch đại phiền toái này cô về sau nhất định có thể sẽ có lúc nghĩ đến. Diệt cỏ phải diệt tận gốc, tuyệt đối không được để lại tro tàn. Đây là phương pháp xử lí của Mạnh Dịch Nam.
“A… là thế này, vì em thiếu máu cho nên bác sĩ nói em không nên có quá nhiều vận động kịch liệt.” Lộ Hiểu Vụ một bên lắp bắp nói, một bên lén lùi về phía sau. “Vận động quá độ có thể sẽ làm khí huyết hỗn loạn, nhẹ thì hoa mắt chóng mặt, nặng thì có thể dẫn đến suy tim.”
Mạnh Dịch Nam cố nén cười, nhìn động tác lùi về phía sau không ngừng của cô, giật mình, bàn tay to túm được cô trở lại, thật nhanh ôm vào trong lòng, môi anh dán lên tai cô khẽ nói “Vậy cái gì gọi là vận động kịch liệt?” Lộ Lộ, em không biết em có bao nhiêu đáng yêu, mỗi lần em lo lắng hay căng thẳng, cả người em đều phiếm hồng. Anh tình nguyện nhìn cô lo lắng khẩn trương cả trăm lần cũng không muốn nhìn thấy bộ dáng nhíu mày của cô, không được lại khóc, không được nữa là lại lén lút khóc.
“Chạy bộ, khiêu… vũ.., còn có… a, còn….có…” lời nói của cô rối loạn, anh dùng lưỡi từng đợt từng đợt liến lên tai cô, khiến từng đợt tê dại cuộn lên, còn tuỳ lúc tuỳ chỗ thêm lực khiến trong lòng cô muốn điên. Mỗi lần anh dùng lực thì toàn bộ máu trong người cô giống như dồn tới mọi ngóc ngách trong cơ thể, cứ thế này cô chưa đến ba mươi đã có thể bị xuất huyết não cũng nên, khó trách cô lại thiếu máu, máu cứ chảy đi chảy lại thế này thì bao nhiêu máu cho đủ.
“Còn những lúc anh yêu em, đúng không?” Mạnh Dịch Nam cười nhẹ, khẽ thổi một luồng khi qua tai cô, phàn ứng gần đây của Lộ Lộ thật sự rất phong phú, chỉ cần anh nhẹ nhàng động chạm cũng đã gợi lên sự mẫn cảm của cô, phản ứng này của cô thật mê người.
Cả người Lộ Hiểu Vụ nóng bừng run rẩy, đầu óc cô lúc này toàn một mớ hỗn độn, miệng chỉ có thể khẽ hừ hừ, không cần tiếp tục nghịch tai cô, lời lẽ ấm áp đừng nói bên tai mẫn cảm của cô.
“Thích anh cắn em như vậy sao?” Mạnh Dịch Nam đưa tay ôm đặt cô ngồi vào lòng mình.
Cả người Hiểu Vụ mềm nhũn dựa vào lòng anh, đầu óc một mảng mơ hồ, trong lòng luôn có cảm giác cần ngăn cản lại, nhưng mà, thân thể đã sớm đáp lại sự trêu chọc của anh, cô nhịn không được càng lúc càng nép sát vào ngực anh, khẽ ừ ừ.
“Thích vậy sao?” Hai tay anh chậm rãi đi vào trong áo cô, nhẹ nhàng cầm lấy nơi mềm mại của cô, ngón tay mới chạm vào ngực đột nhiên căng thẳng, thân thể mềm mại của Hiểu Vụ khẽ run lên, tay vô thức muốn đẩy tay anh ra, anh càng lúc càng dùnglực, cô càng lúc càng nóng nực, buồn buồn. Nhịn không được khẽ hô “Dịch Nam.” So với trước kia đúng là có điểm thích hơn, một chút.
“Thích không?” Môi anh chậm rãi quét qua, đè nặng lên môi cô, tay vẫn không ngừng tiết tấu xoa nắn, đem cô hoà tan vào anh.
Hiểu Vụ ưm, chỉ cảm thấy trong người có một dòng điện chậm rãi lưu chuyển, sự đụng chạm trước ngực giống như được châm thêm lửa, cuổng nhiệt thiêu đốt, thật khó chịu, Dịch Nam, cô khẽ nâng tay muốn ngăn anh lại, nhưng không hiểu sao tay lại hướng lên cổ anh, thân thể càng lúc càng nhập sau vào lòng anh.
“Anh vì yêu em mới nhịn không được mà muốn “yêu” em, sao em lại muốn li hôn?” Môi Dịch Nam đè nặng lên môi cô, cúi đầu nói với cô, tay vẫn không ngừng điên cuồng chạy loạn trên người cô, tiếp tục châm lửa “Sau này không được như thế.”
Vâng, Lộ Hiểu Vụ vô thức đáp, đầu óc đã bị nụ hôn âu yếm của anh điên cuồng xâm chiếm.
“Chúng ta còn muốn sinh một cục cưng đáng yêu, tuyệt đối không được phép nói chuyện li hôn.” Dịch Nam đè nặng cô xuống giường lớn.
“Em… sẽ không.” Hiểu Vụ hé mắt, ngửa đầu đón nhận cái hôn của anh từ từ đi xuống cổ cô, cô không muốn li hôn với anh, cô còn muốn vì anh sinh cục cưng đáng yêu, không muốn li hôn.
Lộ Hiểu Vụ hoàn toàn không phát hiện, ngoài việc cô bị anh điên cuồng cắn nuốt đến mê loạn, thì những lời cô nói cùng sớm đã bị anh khống chế. Muốn li hôn, kiếp sau đi.
–
Lộ Hiểu Vụ bỗng nhiên cảm thấy trước ngực trống rỗng, mắt khẽ mở mới phát hiện không biết từ lúc anò anh đã mang nội y và quần áo của cô cởi bỏ, Hiểu Vụ đỏ mặt nâng tay lên chắn trước ngực, ánh mắt anh sáng quắc dán lên cơ thể cô.
Dịch Nam kéo tay cô xuống, chậm rãi di chuyển đến chiếc bụng phẳng của cô, đặt tay anh lên tay cô tiếp xúc với bụng, thanh âm trầm thấp có phần khàn khàn nói “Ở đây… thì ra đã có một cục cưng.” Thanh âm trầm trầm cùng một chút hưng phấn kinh hỉ hỗn loạn, anh cũng không hiểu được cảm xúc trong mình lúc này, nơi này vẫn còn bằng phẳng như thế.
Lộ Hiểu Vụ vừa nghe, trong lòng cảm động ấm áp, cười nói “Bác sĩ nói mới chỉ có 28 ngày.”
Dịch Nam chậm rãi cúi người, dán mặt lên bụng cô, nhẹ nhàng “Lộ Lộ, em nói bé con giờ lớn bằng nào, siêu âm có thể nhìn thấy không?” Anh cũng rất kinh ngạc, cảm giác có một sinh linh bé nhỏ đang hình thành thật kỳ lạ, nghĩ đến thôi cũng cảm thấy vô cùng hưng phấn.
Lộ Hiểu Vụ nhẹ cười “Mới một tháng thì chưa có hình dạng, khẳng định là rất nhỏ.” Cô nghe mọi người nói, ngoài bốn mươi ngày đi siêu âm mới có thể nhìn thấy như hạt đậu.
Dịch Nam chậm rãi hôn lên bụng cô, cảm động nói “Phụ nữ thật là vĩ đại.”
Hiểu Vụ nhìn thấy thâm tình sâu trong mắt anh, trong mắt có một mảng ướt át, nâng tay khẽ xoa mặt anh, cô cuối cùng hiểu được, âu yếm để sinh ra một bé con là chuyện hạnh phúc thế nào.
“Em nói xem, bác sĩ kia có phải là lang băm không? Cái u kia ở trong người em lâu như thế còn không sao, sao sinh con lại có thể phá hoại a?” Mạnh Dịch Nam mới nghĩ đến chuyện phải bỏ đi cục cưng này, trong lòng có cảm giác mất mát.
“Là bác sĩ nói thế.” Lộ Hiểu Vụ cũng không muốn như thế, nhưng vì con cô không dám mạo hiểm.
“Không được, phải để Chung Bình giới thiệu chuyên gia, như vậy mới có thể tin tưởng.” Mạnh Dịch Nam kéo chăn che lên người cô, sau đó xoay người xuống giường, lấy di động bắt đầu gọi điện.
Điện thoại vẫn vang nhưng không có người nhấc máy, Mạnh Dịch Nam thấp giọng “Khẳng định là đang ăn chơi.”
Lộ Hiểu Vụ vừa nghe mặt lại đỏ ứng lên, đã gần mười một giờ, cũng đến giờ đi ngủ a.
Mạnh Dịch Nam kiên trì tiếp tục gọi lại “Chung Bình chết tiệt, chơi ít một chút cậu sẽ chết sao?” Anh đối với di động bắt đầu trách mắng.
Hiểu Vụ nằm trên giường nhìn bộ dạng sốt ruột của Dịch Nam, trong lòng vô cùng cảm động, anh quả thật cũng giống mình, đều là lo lắng cho cục cưng, cô đột nhiên cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Cô sao lại có thể cảm thấy Dịch Nam không yêu cô, tình yêu của anh đã sớm bao lấy cô, bất luận là cô có bao nhiêu tuỳ hứng anh vẫn bao dung với cô, anh chính là dùng phương pháp của mình thể hiện tình yêu với cô. Đàn ông cung bọ cạp quả nhiên rất mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức có thể doạ người khác bỏ chạy. Trong lòng Hiểu Vụ khẽ cười, cô không thể chạy thoát, cô muốn dũng cảm hưởng thụ phần thưởng đặc biệt này, Dịch Nam, em cũng rất yêu anh.
Cuối cùng Chung Bình cũng nghe điện thoại.
“Ông già, cậu xem giờ là mấy giờ, cậu tập thể dục xong là đến quấy rầy tôi sao, tôi vẫn còn muốn có mùa xuân của mình, cậu tha cho tôi đi. Không phải chuyện quan trọng mà làm phiền tôi, MD, hại tôi không lên được đến đỉnh.” Chung Bình ở bên kia điện thoại bắt đầu oán giận, thật rõ ràng, anh buồn bực chặn lại.
“Không làm một lần cũng không chết, tôi có chuyện quan trong cần nói với cậu.” Mạnh Dịch Nam liếc mắt nhìn Hiểu Vụ, trong mắt mang theo ý cười.
“Nói, MD, nói đi, cậu có vợ đương nhiên có thể nói thế, ông đây mỗi ngày làm gì có người ôm để ngủ, tôi không được phép buồn bực sao?” Chung Bình bất mãn gào lên.
“Cậu có quen chuyên gia đầu ngành khoa phụ sản nào không?” Anh đặc biệt nhấn mạnh.
“Điên, hai người không phải không tự sinh được nên mới đi tìm chuyên gia chứ?” Chung Bình ở bên kia chế nhạo Mạnh Dịch Nam.
“MD, hỏi thì mau nói, có hay không?” Mạnh Dịch Nam phát hoả, trực tiếp chửi bậy.
“Có.” Được rồi, xem ra A Nam tức giân không ít, Chung Bình nhanh chóng nói.
“Ngày mai hẹn cho tôi, trong người Hiểu Vụ có một khối u, muốn chuyên gia xác định xem có đúng là nhất định phải phẫu thuật hay không.” Mạnh Dịch Nam đơn giản giao việc, Chung Bình đại khái hiểu được, lập tức đồng ý giúp bạn hẹn chuyên gia.
Cúp điện thoại, sắc mặt Mạnh Dịch Nam mới có phần khá hơn.
Đi đến nằm xuống bên người Hiểu Vụ, nhẹ ôm lấy cô “Ngày mai đi gặp chuyên gia rồi nói, nói không chừng không cần phải phá thai.”
“Hi vọng là thế.” Hiểu Vụ dựa sát trong lòng anh, nhẹ giọng nói.
Dịch Nam ôm Hiểu Vụ, tay lại không ngừng tiến vào trong quần áo, quay người đem cô ôm lên trên người. “Em có thai, vậy anh làm sao đây?”
Hiểu Vụ nhìn mắt anh sáng lên, trong lòng xấu hổ, cô hiểu ý anh, cúi đầu không biết làm sao. Mang thai rồi bé con là quan trọng, anh chịu khó chịu đựng đi.
“Lộ Lộ.” Tay anh chậm rãi xoa lưng cô, ma sat làn da non mịn, trên người bất tri bất giác có phản ứng, ách, cô đang có thai.
Mạnh Dịch Nam cắn nhẹ lên vai cô, bò lên tai cô khẽ nói “Lộ Lộ, anh khó chịu lắm.”
“Vậy…. làm sao bây giờ?” Hiểu Vụ xấu hổ nghiêm mặt nhìn anh, mặt lại tiếp tục hồng, rõ ràng cô cùng cảm nhận được thân thể anh biến hoá, trong lòng anh căng thẳng, cô biết anh đang kìm chế.
Mạnh Dịch Nam ở bên tai cô nói nhỏ “Giúp anh.” Anh túm lấy tay cô, chậm rãi để tay cô chạm đến nơi nóng bỏng của anh.
Cả người Hiểu Vụ đỏ bừng, hơi lùi tay về, đầu ngón tay vẫn không cẩn thận vẫn khêu lên ngọn lửa đã bừng sẵn dưới lớp quần áo, Mạnh Dịch Nam khẽ hừ một tiếng, “Lộ Lộ” vẻ mặt đang vô cùng kìm nén chịu đựng.
Hiểu vụ nhìn ánh mắt cầu khẩn của anh, đành phải đỏ mặt ghé vào trong lòng anh, tuỳ ý anh dẫn dắt để cô cầm nắm lấy vật vĩ đại đang oai hùng kia của anh.
Mạnh Dịch Nam khẽ lăn lộn, nuốt xuống một hơi, tay gắt gao ôm lấy cô, cảm nhận được đôi tay nhỏ bé của cô đang nắm lấy một phần cơ thể mình, trong lòng nhịn không được niệm thần chú. Vợ yêu đang có thai, chồng yêu không được tạo nghiệp chướng.
Lộ Hiểu Vụ nhìn thẳng vào Mạnh Dịch Nam, trong lòng không khỏi có chút lo lắng, không biết nên bắt đầu từ đâu? Miệng cô vừa hé mở Mạnh Dịch Nam đã kéo vai cô vào nhà, nhẹ giọng nói “Vào nhà rồi nói.” Sau đó kéo cô vào phòng khách.
“Có chuyện gì vậy?” Dịch Nam kéo cô ngồi xuống sô pha, dịu dàng hỏi.
Hai tay Lộ Hiểu Vụ giao vào nhau, trong lòng vẫn rất nhiều lo lắng, Dịch Nam vẫn yên lặng nhìn cô, chờ cô mở lời.
Trong lòng Lộ Hiểu Vụ căng thẳng, quyết định thẳng thắn với anh “Em hôm qua đã đi bênh viện.”
Dịch Nam khẽ nhướn mi, vẫn không hé răng. Trong lòng anh suy nghĩ, là hôm qua đi, khó trách hôm qua cô về sắc mặt lại khác thường thế.
“Dịch Nam, em có thai.” Lộ Hiểu Vụ dùng sức nói ra, vừa nói xong liền có cảm giác toàn thân trống rỗng, giống như cô đã dùng hết năng lượng và hô hấp để nói ra được những lời này.
Mặt Mạnh Dịch Nam ngẩn ra, ánh mắt loé lên “Lộ Lộ.” Quả nhiên, Lộ Hiểu Vụ nhìn thấy sự kinh ngạc cùng nghi hoặc trong mắt anh, cô thật nhanh chặn lại lời anh, vội vàng nói “Dịch Nam, anh nghe em nói.”
Dịch Nam không nói tiếp, nhìn cô.
Lộ Hiểu Vụ đem tất cả mọi chuyện nói ra, từ chuyện cô hoài nghi khả năng có con của mình đến chuyện kết quả kiểm tra là bản thân lại có u, hơn nữa cô còn biết mình đã mang thai, nhưng bác sĩ nói vì sức khoẻ của cô thì phải bỏ đi cái thai.
Mạnh Dịch Nam bình tĩnh nghe cô nói hết, có điều đến khi nghe cô nói chuyện bắt buộc phải phá thai, tay không nhịn được khẽ run lên.
Lộ Hiểu Vụ nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Mạnh Dịch Nam, trong lòng bắt đầu hốt hoảng, anh vì sao không nói gì? Không lẽ anh biết được chuyện cô phải phá thai nên mất hứng? Hay là anh giận chuyện cô lén anh đi kiểm tra sức khoẻ? Lộ Hiểu Vụ ngước mắt nhìn anh, không dám lên tiếng.
Ánh mắt Mạnh Dịch Nam chậm rãi chuyển qua bụng cô, sau đó di chuyển đến mặt cô, nhìn cô thật lâu, ánh mắt hiện lên vô số chần chờ, cuối cùng anh cũng mở miệng nói “Vì sao không cho anh biết trước tiên?” Anh vẫn là để ý chuyện này, cô xảy ra chuyện, người ở bên cô đầu tiên không phải anh, người biết cô bị bênh đầu tiên cũng không phải là anh.
“Em… em còn không biết nói với anh thế nào.” Lộ Hiểu Vụ hạ tầm mắt, thanh âm như muỗi kêu.
“Con cái có thể sinh nhiều lần, nhưng chuyện em không muốn cho anh biết khiến anh vô cùng thất vọng.” Mạnh Dịch Nam chậm rãi đứng lên, Lộ Hiểu Vụ vội vàng ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt đóng băng của anh, anh giận?
Dịch Nam nhìn sâu vào mắt cô, mang theo vẻ cô đơn đi về phía thư phòng, chậm rãi đóng cửa.
Lộ Hiểu Vụ ngẩn người ngồi trên sô pha, trái tim giống như có một tảng băng xuyên qua, lạnh thấu xương, Dịch Nam không tha thứ cho cô. Không, anh không cần phải tức giận với cô, cô biết mình sai rồi, cô biết bản thân là người nhát gan, không chịu tin tưởng anh, không chịu chia sẻ mọi chuyện cùng anh, là cô đã sai rồi.
Lộ Hiểu Vụ vội vàng đứng dậy, rất nhanh đi đến thư phòng, đẩy cửa phòng, Dịch Nam đang đứng phía trước cửa sổ.
Lộ Hiểu Vụ hít một hơi, chậm rãi đi đến phía sau anh, thấp giọng nói “Dịch Nam, em xin lỗi.”
Dịch Nam không hề động đậy, cũng không xoay người lại, vẫn như trước đưa lưng về phía cô.
Trong lòng Lộ Hiểu Vụ hoảng hốt, hai tay duỗi ra, gắt gao từ đằng sau ôm lấy anh, không cần tức giận, không cần không để ý đến em, em biết em sai rồi “Dịch Nam, em không nên nói dối anh.”
Lưng Mạnh Dịch Nam đứng thẳng, thật lâu mới lên tiếng, thanh âm lạnh như băng “Em định một mình đi phá thai.”
“Em….em sai rồi.” Lộ Hiểu Vụ gắt gao ôm lấy tấm lưng cứng ngắc của anh, anh càng lạnh lùng cô càng sợ hãi.
“Chúng ta kết hôn gần một năm thế nhưng anh không thể là người để em có thể tin cậy.” Thanh âm của anh vẫn lạnh lùng, có chút thất vọng bi thương.
“Dịch Nam, là em sợ, em sợ anh giận em.” Lộ Hiểu Vụ bị giọng nói lạnh băng của anh doạ phát khóc, anh không cần nói chuyện với cô như thế, anh không cần không quan tâm đến cô.
“Anh giận vì khi em gặp chuyện không may, anh lại không bằng một người ngoài.” Mạnh Dịch Nam đột nhiên gỡ tay cô ra, xoay người nhìn thẳng vào mắt cô, trong mắt bừng bừng lửa giận.
“Dịch Nam.” Lộ Hiểu Vụ mở to đôi mắt bàng hoàng nhìn vẻ mặt tức giận của anh, bối rối lắc đầu, không có, cô không tìm người nào khác.
“Hiểu Vụ, anh làm em sợ đến thế sao, sao em lại không tin tưởng anh như vậy? Anh còn nghĩ vấn đề của chúng ta đã được cải thiện rồi, không nghĩ càng lúc càng kém.” Dịch Nam khổ sở lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ.
“Dịch Nam, em không phải không tin anh, em chỉ là không tin tưởng chính mình. Bác sĩ nói với em, với bênh của em, sau khi phẫu thuật khả năng có con chỉ là 30%, em sợ mình không thể sinh con cho anh.” Lộ Hiểu Vụ càng nói càng vội, cuối cùng thanh âm có chút nghẹn lại “Anh nói anh thích có con.” Dịch Nam, xin anh đừng giận, xin anh đừng không quan tâm em.
Mạnh Dịch Nam thấy Lộ Hiểu Vụ khóc, lòng mềm ra, lửa giận trong lòng tự động tiêu tan. Ai, anh nên làm gì với cô đây, anh đưa tay ôm lấy cô, nhẹ nhàng vỗ về lưng cô “Con đáng yêu đến mấy cũng không bằng em, chỉ cần có em thì thứ gì anh cũng không cần.”
“Em….em thật muốn có thể giữ lại đứa bé này.” Lộ Hiểu Vụ mới chỉ nghĩ đến chuyện muốn bỏ cái thai trong lòng giống như bị dao cứa, thật đau, hay tay nắm chặt vạt áo anh, đau lòng khóc. Tâm sự này đặt trong lòng cô hai ngày nay giống như bóng ma ám ảnh cô, khuôn mặt nhỏ nhắn trong mộng làm cô càng luyến tiếc, thật vất vả lắm mới có thể mang được con của Dịch Nam trong người, thật đáng tiếc nếu phải để con ra đi.
Mạnh Dịch Nam dùng sức ôm lấy cô, nhẹ giọng an ủi “Chúng ta nhất định sẽ có con, yên tâm, sẽ có.”
Mạnh Dịch Nam đỡ Hiểu Vụ ngồi trên ghế, dịu dàng lau nước mắt cho cô, nhìn cô khóc anh rất đau lòng. Cô gái ngốc này, vì sao phải tự làm khổ bản thân mình như thế, anh đau lòng hôn nhẹ lên tóc cô, tay vẫn không ngừng vỗ nhẹ lưng cô.
Vất vả lắm Hiểu Vụ mới có thể ngừng khóc, vươn tay nhẹ nắm tay anh “Em xin lỗi, em không nên dấu anh.”
“Về sau tuyệt đối không được dấu anh chuyện gì, chúng ta là vợ chồng, điều quan trọng là tin tưởng nhau, quan tâm lẫn nhau. Em nói em xảy ra chuyện lớn như vậy, nếu không phải nói với anh thì em đinh nói với ai?” Dịch Nam bóp bóp mũi đã đỏ hồng của cô.
“Em không biết.” Hiểu Vụ cúi đầu nhận sai.
“Đồ ngốc.” Dịch Nam dùng khăn tay lau mặt cho cô, sau đó chậm rãi nâng mặt cô để cô nhìn thẳng vào anh “Em cam đoan từ nay về sau sẽ không dấu anh chuyện gì.”
“Em cam đoan.” Lộ Hiểu Vụ bĩu môi, thành thật nói.
Mạnh Dịch Nam vừa lòng gật đầu, khẽ vuốt môi cô, nâng mắt nhìn cô “Vậy trước kia em cớ chuyện gì gạt anh?” Trong lòng anh thầm nghĩ, thừa dịp hôm hay Lộ Lộ thái độ hối lỗi thật ngoan, nhân tiện tháo gỡ tất cả vấn đề vốn có. Bằng không cũng không thể an tâm.
Hiểu Vụ khẽ lắc đầu “Không có.” Cái gì nên nói với anh cô đã nói, còn chuyện gì sao?
Dịch Nam nhẹ nhàng cười, đỡ cô dậy, kéo cô đi ra khỏi thư phòng, vào phòng ngủ.
–
Lộ Hiểu Vụ nghi hoặc nhìn Mạnh Dịch Nam.
Dịch Nam ấn cô ngồi lên giường, tự mình mở tủ đầu giường, động tác nhanh nhẹn bỏ hết băng vệ sinh sau đó lấy ra một cái phong bì, Lộ Hiểu Vụ trừng mắt nhìn anh, không hiểu gì. {hana: mọi người nhớ cái gì hêm… từ tập đầu đã xuất hiện á}
Dịch Nam cầm phong bì ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn vẻ mặt ngây thơ của cô, trong mắt khẽ cười, bộ dạng này chứng tỏ cô đã sớm quên, anh thì tuyệt đối không thể quên.
Dịch Nam mở phong bì, rút ra một tập kết quả, bên trong có viết tên công ty chuyên tư vấn tâm lý, mặt Lộ Hiểu Vụ vẫn mơ màng như cũ, kinh ngạc hỏi “Đây là cái gì?”
Khoé miệng Dịch Nam khẽ nhếch, mở kết quả ra, chậm rãi đọc “Cuộc sống vợ chồng tiết chế một chút, không nghiêm trọng đến mức cần li hôn.” Lộ Hiểu Vụ nghe xong cuối cùng cũng nhớ ra tờ kết quả chết tiệt này. Trời ạ, đó, đó là lần cô lén Dịch Nam đi đến gặp bác sĩ tâm lý, cô khi đó đúng là quá rối rắm đến mức muốn cùng anh li hôn.
Mặt Lộ Hiểu Vụ đỏ rực, hai tay vội muốn túm lấy tở kết quả xé tan nhưng lại bị Mạnh Dịch Nam đưa lên không trung, Mạnh Dịch Nam híp mắt, khoé miệng cười xấu xa “Lộ Lộ, em rất muốn li hôn sao?”
Trong lòng Lộ Hiểu Vụ căng thẳng, tim đập thình thích, máu trong người cô nhanh chóng chạy lên đỉnh đầu, cô chỉ biết liều mạng điên cuồng lắc đầu.
A? Mạnh Dịch Nam thoáng nhìn hai chữ li hôn trong bản báo cáo kia, Lộ Hiểu Vụ khẽ cắn môi, xấu hổ đỏ mặt gật gật đầu, được rồi, cô thừa nhận, cô từng có ý định li hôn trong đầu, ai kêu anh suốt ngày lúc nào có cơ hội là lại bổ nhào vào cô.
“Vì sao?” Mạnh Dịch Nam nhướn mi, nhìn chằm chằm vào cô.
Lộ Hiểu Vụ cảm giác được máu trong người bắt đầu chảy ngược, bắt đầu chảy dần từ trên đỉnh đầu xuống. Trong bản kết quả không phải có viết sao? Còn không phải tại anh, anh quá mạnh mẽ khiến cô không chịu nổi.
“Vì sao?” Mạnh Dịch Nam tiếp tục đề cao âm lượng.
“Vì… vì… em thiếu máu.” Lộ Hiểu Vụ nghĩ nửa ngày đột nhiên phun ra một câu.
Mạnh Dịch Nam đột nhiên ngây người, thiếu máu với chuyện muốn li hôn thì có liên quan gì. Đúng là thân thể cô có phần yêu ớt, nhưng cũng không đến mức vì thiếu máu mà li hôn đi.
“Lộ Lộ?” Mạnh Dịch Nam khẳng định là không hài lòng với đáp án này của cô, không được lảng tránh, hôm nay không thu hoạch đại phiền toái này cô về sau nhất định có thể sẽ có lúc nghĩ đến. Diệt cỏ phải diệt tận gốc, tuyệt đối không được để lại tro tàn. Đây là phương pháp xử lí của Mạnh Dịch Nam.
“A… là thế này, vì em thiếu máu cho nên bác sĩ nói em không nên có quá nhiều vận động kịch liệt.” Lộ Hiểu Vụ một bên lắp bắp nói, một bên lén lùi về phía sau. “Vận động quá độ có thể sẽ làm khí huyết hỗn loạn, nhẹ thì hoa mắt chóng mặt, nặng thì có thể dẫn đến suy tim.”
Mạnh Dịch Nam cố nén cười, nhìn động tác lùi về phía sau không ngừng của cô, giật mình, bàn tay to túm được cô trở lại, thật nhanh ôm vào trong lòng, môi anh dán lên tai cô khẽ nói “Vậy cái gì gọi là vận động kịch liệt?” Lộ Lộ, em không biết em có bao nhiêu đáng yêu, mỗi lần em lo lắng hay căng thẳng, cả người em đều phiếm hồng. Anh tình nguyện nhìn cô lo lắng khẩn trương cả trăm lần cũng không muốn nhìn thấy bộ dáng nhíu mày của cô, không được lại khóc, không được nữa là lại lén lút khóc.
“Chạy bộ, khiêu… vũ.., còn có… a, còn….có…” lời nói của cô rối loạn, anh dùng lưỡi từng đợt từng đợt liến lên tai cô, khiến từng đợt tê dại cuộn lên, còn tuỳ lúc tuỳ chỗ thêm lực khiến trong lòng cô muốn điên. Mỗi lần anh dùng lực thì toàn bộ máu trong người cô giống như dồn tới mọi ngóc ngách trong cơ thể, cứ thế này cô chưa đến ba mươi đã có thể bị xuất huyết não cũng nên, khó trách cô lại thiếu máu, máu cứ chảy đi chảy lại thế này thì bao nhiêu máu cho đủ.
“Còn những lúc anh yêu em, đúng không?” Mạnh Dịch Nam cười nhẹ, khẽ thổi một luồng khi qua tai cô, phàn ứng gần đây của Lộ Lộ thật sự rất phong phú, chỉ cần anh nhẹ nhàng động chạm cũng đã gợi lên sự mẫn cảm của cô, phản ứng này của cô thật mê người.
Cả người Lộ Hiểu Vụ nóng bừng run rẩy, đầu óc cô lúc này toàn một mớ hỗn độn, miệng chỉ có thể khẽ hừ hừ, không cần tiếp tục nghịch tai cô, lời lẽ ấm áp đừng nói bên tai mẫn cảm của cô.
“Thích anh cắn em như vậy sao?” Mạnh Dịch Nam đưa tay ôm đặt cô ngồi vào lòng mình.
Cả người Hiểu Vụ mềm nhũn dựa vào lòng anh, đầu óc một mảng mơ hồ, trong lòng luôn có cảm giác cần ngăn cản lại, nhưng mà, thân thể đã sớm đáp lại sự trêu chọc của anh, cô nhịn không được càng lúc càng nép sát vào ngực anh, khẽ ừ ừ.
“Thích vậy sao?” Hai tay anh chậm rãi đi vào trong áo cô, nhẹ nhàng cầm lấy nơi mềm mại của cô, ngón tay mới chạm vào ngực đột nhiên căng thẳng, thân thể mềm mại của Hiểu Vụ khẽ run lên, tay vô thức muốn đẩy tay anh ra, anh càng lúc càng dùnglực, cô càng lúc càng nóng nực, buồn buồn. Nhịn không được khẽ hô “Dịch Nam.” So với trước kia đúng là có điểm thích hơn, một chút.
“Thích không?” Môi anh chậm rãi quét qua, đè nặng lên môi cô, tay vẫn không ngừng tiết tấu xoa nắn, đem cô hoà tan vào anh.
Hiểu Vụ ưm, chỉ cảm thấy trong người có một dòng điện chậm rãi lưu chuyển, sự đụng chạm trước ngực giống như được châm thêm lửa, cuổng nhiệt thiêu đốt, thật khó chịu, Dịch Nam, cô khẽ nâng tay muốn ngăn anh lại, nhưng không hiểu sao tay lại hướng lên cổ anh, thân thể càng lúc càng nhập sau vào lòng anh.
“Anh vì yêu em mới nhịn không được mà muốn “yêu” em, sao em lại muốn li hôn?” Môi Dịch Nam đè nặng lên môi cô, cúi đầu nói với cô, tay vẫn không ngừng điên cuồng chạy loạn trên người cô, tiếp tục châm lửa “Sau này không được như thế.”
Vâng, Lộ Hiểu Vụ vô thức đáp, đầu óc đã bị nụ hôn âu yếm của anh điên cuồng xâm chiếm.
“Chúng ta còn muốn sinh một cục cưng đáng yêu, tuyệt đối không được phép nói chuyện li hôn.” Dịch Nam đè nặng cô xuống giường lớn.
“Em… sẽ không.” Hiểu Vụ hé mắt, ngửa đầu đón nhận cái hôn của anh từ từ đi xuống cổ cô, cô không muốn li hôn với anh, cô còn muốn vì anh sinh cục cưng đáng yêu, không muốn li hôn.
Lộ Hiểu Vụ hoàn toàn không phát hiện, ngoài việc cô bị anh điên cuồng cắn nuốt đến mê loạn, thì những lời cô nói cùng sớm đã bị anh khống chế. Muốn li hôn, kiếp sau đi.
–
Lộ Hiểu Vụ bỗng nhiên cảm thấy trước ngực trống rỗng, mắt khẽ mở mới phát hiện không biết từ lúc anò anh đã mang nội y và quần áo của cô cởi bỏ, Hiểu Vụ đỏ mặt nâng tay lên chắn trước ngực, ánh mắt anh sáng quắc dán lên cơ thể cô.
Dịch Nam kéo tay cô xuống, chậm rãi di chuyển đến chiếc bụng phẳng của cô, đặt tay anh lên tay cô tiếp xúc với bụng, thanh âm trầm thấp có phần khàn khàn nói “Ở đây… thì ra đã có một cục cưng.” Thanh âm trầm trầm cùng một chút hưng phấn kinh hỉ hỗn loạn, anh cũng không hiểu được cảm xúc trong mình lúc này, nơi này vẫn còn bằng phẳng như thế.
Lộ Hiểu Vụ vừa nghe, trong lòng cảm động ấm áp, cười nói “Bác sĩ nói mới chỉ có 28 ngày.”
Dịch Nam chậm rãi cúi người, dán mặt lên bụng cô, nhẹ nhàng “Lộ Lộ, em nói bé con giờ lớn bằng nào, siêu âm có thể nhìn thấy không?” Anh cũng rất kinh ngạc, cảm giác có một sinh linh bé nhỏ đang hình thành thật kỳ lạ, nghĩ đến thôi cũng cảm thấy vô cùng hưng phấn.
Lộ Hiểu Vụ nhẹ cười “Mới một tháng thì chưa có hình dạng, khẳng định là rất nhỏ.” Cô nghe mọi người nói, ngoài bốn mươi ngày đi siêu âm mới có thể nhìn thấy như hạt đậu.
Dịch Nam chậm rãi hôn lên bụng cô, cảm động nói “Phụ nữ thật là vĩ đại.”
Hiểu Vụ nhìn thấy thâm tình sâu trong mắt anh, trong mắt có một mảng ướt át, nâng tay khẽ xoa mặt anh, cô cuối cùng hiểu được, âu yếm để sinh ra một bé con là chuyện hạnh phúc thế nào.
“Em nói xem, bác sĩ kia có phải là lang băm không? Cái u kia ở trong người em lâu như thế còn không sao, sao sinh con lại có thể phá hoại a?” Mạnh Dịch Nam mới nghĩ đến chuyện phải bỏ đi cục cưng này, trong lòng có cảm giác mất mát.
“Là bác sĩ nói thế.” Lộ Hiểu Vụ cũng không muốn như thế, nhưng vì con cô không dám mạo hiểm.
“Không được, phải để Chung Bình giới thiệu chuyên gia, như vậy mới có thể tin tưởng.” Mạnh Dịch Nam kéo chăn che lên người cô, sau đó xoay người xuống giường, lấy di động bắt đầu gọi điện.
Điện thoại vẫn vang nhưng không có người nhấc máy, Mạnh Dịch Nam thấp giọng “Khẳng định là đang ăn chơi.”
Lộ Hiểu Vụ vừa nghe mặt lại đỏ ứng lên, đã gần mười một giờ, cũng đến giờ đi ngủ a.
Mạnh Dịch Nam kiên trì tiếp tục gọi lại “Chung Bình chết tiệt, chơi ít một chút cậu sẽ chết sao?” Anh đối với di động bắt đầu trách mắng.
Hiểu Vụ nằm trên giường nhìn bộ dạng sốt ruột của Dịch Nam, trong lòng vô cùng cảm động, anh quả thật cũng giống mình, đều là lo lắng cho cục cưng, cô đột nhiên cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Cô sao lại có thể cảm thấy Dịch Nam không yêu cô, tình yêu của anh đã sớm bao lấy cô, bất luận là cô có bao nhiêu tuỳ hứng anh vẫn bao dung với cô, anh chính là dùng phương pháp của mình thể hiện tình yêu với cô. Đàn ông cung bọ cạp quả nhiên rất mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức có thể doạ người khác bỏ chạy. Trong lòng Hiểu Vụ khẽ cười, cô không thể chạy thoát, cô muốn dũng cảm hưởng thụ phần thưởng đặc biệt này, Dịch Nam, em cũng rất yêu anh.
Cuối cùng Chung Bình cũng nghe điện thoại.
“Ông già, cậu xem giờ là mấy giờ, cậu tập thể dục xong là đến quấy rầy tôi sao, tôi vẫn còn muốn có mùa xuân của mình, cậu tha cho tôi đi. Không phải chuyện quan trọng mà làm phiền tôi, MD, hại tôi không lên được đến đỉnh.” Chung Bình ở bên kia điện thoại bắt đầu oán giận, thật rõ ràng, anh buồn bực chặn lại.
“Không làm một lần cũng không chết, tôi có chuyện quan trong cần nói với cậu.” Mạnh Dịch Nam liếc mắt nhìn Hiểu Vụ, trong mắt mang theo ý cười.
“Nói, MD, nói đi, cậu có vợ đương nhiên có thể nói thế, ông đây mỗi ngày làm gì có người ôm để ngủ, tôi không được phép buồn bực sao?” Chung Bình bất mãn gào lên.
“Cậu có quen chuyên gia đầu ngành khoa phụ sản nào không?” Anh đặc biệt nhấn mạnh.
“Điên, hai người không phải không tự sinh được nên mới đi tìm chuyên gia chứ?” Chung Bình ở bên kia chế nhạo Mạnh Dịch Nam.
“MD, hỏi thì mau nói, có hay không?” Mạnh Dịch Nam phát hoả, trực tiếp chửi bậy.
“Có.” Được rồi, xem ra A Nam tức giân không ít, Chung Bình nhanh chóng nói.
“Ngày mai hẹn cho tôi, trong người Hiểu Vụ có một khối u, muốn chuyên gia xác định xem có đúng là nhất định phải phẫu thuật hay không.” Mạnh Dịch Nam đơn giản giao việc, Chung Bình đại khái hiểu được, lập tức đồng ý giúp bạn hẹn chuyên gia.
Cúp điện thoại, sắc mặt Mạnh Dịch Nam mới có phần khá hơn.
Đi đến nằm xuống bên người Hiểu Vụ, nhẹ ôm lấy cô “Ngày mai đi gặp chuyên gia rồi nói, nói không chừng không cần phải phá thai.”
“Hi vọng là thế.” Hiểu Vụ dựa sát trong lòng anh, nhẹ giọng nói.
Dịch Nam ôm Hiểu Vụ, tay lại không ngừng tiến vào trong quần áo, quay người đem cô ôm lên trên người. “Em có thai, vậy anh làm sao đây?”
Hiểu Vụ nhìn mắt anh sáng lên, trong lòng xấu hổ, cô hiểu ý anh, cúi đầu không biết làm sao. Mang thai rồi bé con là quan trọng, anh chịu khó chịu đựng đi.
“Lộ Lộ.” Tay anh chậm rãi xoa lưng cô, ma sat làn da non mịn, trên người bất tri bất giác có phản ứng, ách, cô đang có thai.
Mạnh Dịch Nam cắn nhẹ lên vai cô, bò lên tai cô khẽ nói “Lộ Lộ, anh khó chịu lắm.”
“Vậy…. làm sao bây giờ?” Hiểu Vụ xấu hổ nghiêm mặt nhìn anh, mặt lại tiếp tục hồng, rõ ràng cô cùng cảm nhận được thân thể anh biến hoá, trong lòng anh căng thẳng, cô biết anh đang kìm chế.
Mạnh Dịch Nam ở bên tai cô nói nhỏ “Giúp anh.” Anh túm lấy tay cô, chậm rãi để tay cô chạm đến nơi nóng bỏng của anh.
Cả người Hiểu Vụ đỏ bừng, hơi lùi tay về, đầu ngón tay vẫn không cẩn thận vẫn khêu lên ngọn lửa đã bừng sẵn dưới lớp quần áo, Mạnh Dịch Nam khẽ hừ một tiếng, “Lộ Lộ” vẻ mặt đang vô cùng kìm nén chịu đựng.
Hiểu vụ nhìn ánh mắt cầu khẩn của anh, đành phải đỏ mặt ghé vào trong lòng anh, tuỳ ý anh dẫn dắt để cô cầm nắm lấy vật vĩ đại đang oai hùng kia của anh.
Mạnh Dịch Nam khẽ lăn lộn, nuốt xuống một hơi, tay gắt gao ôm lấy cô, cảm nhận được đôi tay nhỏ bé của cô đang nắm lấy một phần cơ thể mình, trong lòng nhịn không được niệm thần chú. Vợ yêu đang có thai, chồng yêu không được tạo nghiệp chướng.
/67
|