Ý Nhi là một cô nàng trông có vẻ hiền lành nhưng hóa ra lại độc ác đến không ngờ. Chính Kiều Nhi cũng phải thừa nhận điều này. Nó rất thích chế thuốc độc là một trong những thành viên xuất sắc của tổ chức EB. Kiều Nhi quen cô nàng khoảng gầ được 1năm, khi lần đầu gia nhập tổ chức.
Hey! Tình yêu của tôi đã về nhà rồi.
Vừa mới bước vào nhà thì Kiều Nhi đã nghe được tiếng gọi quen thuộc. Ý Nhi chạy ra tay cầm hộp quà, làm điệu nũng nịu:
-Chúc chị một giáng sinh an lành!
Kiều Nhi trong lòng rất vui khi gặp được cô em thân thiết nhưng vẫn tỏ ra bình thường, gương mặt không chút biểu cảm đáp lại:
-Em đến đây làm gì? Đáng nhẽ những ngày lễ hiếm hoi thế này em nên về mừng giáng sinh cùng gia đình.
-Chị à! Giang sinh là một khái niệm xa vời đối với những người thôn quê theo đạo phật như bố mẹ em.
-Cũng đúng!
Kiều Nhi nghe lời giải thích cũng có vẻ hợp lí. Chí ít thì vài tuần nó lại về thăm nhà một lần, không thiếu gì những khoảng khắc sum vầy.
Ý Nhi dúi hộp quà vào tay cô. Đặt hai tay lên hai vai cô, nó đẩy cô về phòng ăn. Mùi thơm cuar các món ăn bốc lên mà thấy thèm.
Cả 2 ăn tối nói chuyện cười đùa, khiến không khí trong căn phòng trở nên ấm dần. Và đã lâu lắm rồi Kiều Nhi chưa từng nhìn thấy nụ cười ấm áp của ai đó dành cho mình.
Sau bữa ăn tối, cả 2 ngồi xem phim cùng nhau. Cả 2 đều có sở thích trái ngược nhau. Kiều Nhi thì thích xem bộ phim lãng mạn tình cảm. Còn Ý Nhi thì thích xem phim kinh dị. Sau 1 hồi tranh cãi, Kiều Nhi bắt buộc phải theo sở thích xem phim kinh dị của Ý Nhi.
Những âm thanh rùng rợn, cánh máu me đầy người khiến Kiều Nhi chỉ muốn tắt cái ti vi cho nó lành. Nhưng nó quá nhiệt tình nên cũng chẳng thể làm gì ngoài đi ra chỗ khác.
Kiều Nhi vào tủ lấy một chai rượu vang đắt tiền và một chiếc li ra ngoài ban công tầng 2 phòng của cô đứng hóng gió. Trong lòng suy nghĩ về chuyện tương lai không biết sẽ như thế nào. Liệu quyết đinh tham gia EB có phải điều đúng đắn. Nhưng EB đã cho cô những người bạn, họ giống như là gia đình của cô vậy. Thế nên cô đã rất vui. Nhưng có được thứ nay thì phải trả giá cho nó.
Chị! Kiều Nhi vào trong phòng cô, tay cẩm 1 chiếc li. Nhanh nhẹn đẩy chiếc cửa kính để ra ngoài ban công, nó lại gần chiếc bàn để chai rượu rót 1 li rượu, cầm lên lại bên cạnh Kiều Nhi đứng. Gương mặt nó gợi chút buồn, nói:
-Apple qua đời rồi.
-Ừ!
Kiều Nhi nhìn nó mà cảm thấy chua xót thay cho.
-Đáng nhẹ em nên ngăn cậu ấy thực hiện nhiệm vụ...
Nước mắt nó trào ra vì không thể kìm nén được nữa. Kiều Nhi đưa 2 tây ôm nó vào lòng. Có lẽ số mệnh của Apple và của cả 2 người đều giống nhau. Chẳng qua là nếu có thể hay do may mắn mà thoát ra được thì cũng mãi chẳng thoát ra nổi cái quá khứ do bản thân tạo ra. Với họ,cuộc đời chỉ có 1 lần lựa chọn giữa cái chết nhanh hay muộn mà thôi.
Ý Nhi sau 1 hồi khóc lóc, cũng vực dậy được tinh thần để cố trở thành người mạnh mẽ. Nhìn Kiều Nhi nó hỏi:
-Chị đã thực hiện được những nhiệm vụ gì của tổ chức rồi?
-Nhiệm vụ hả? Trộm cắp có, hạ độc có... nhưng chưa bao giờ tự tay giết người. Nhưng đã gián tiếp bị váy máu lên bàn tay nhỏ bé này rồi.
Kiều Nhi nói xong, đưa đôi bàn tay lên nhìn. Đôi bàn tay của cô thực sự rất đẹp, bàn tay trắng nón nà, ngón tay thon dài nhỏ xinh. Nhưng đôi bàn tay ấy đã chẳng còn đẹp đúng nghĩa nữa rồi.
-Nếu bây giờ có một nhiệm vụ giúp cho chị có thể có cuộc sống của một người bình thường chị có làm không? Ý Nhi nhìn cô hỏi.
-Nếu không thể hoàn thành nhiệm vụ đó thì sao? Thì sẽ chết rât thảm phải không?
-Đúng vậy! Em muốn trở thành một người bình thường. Đó là mong ước lớn nhất của cuộc đời em chị à. Em muốn chị tham gia thực hiện cùng em. Nếu chị không muốn thì cũng OK thôi.
-Nhiệm vụ đó làm gì?
-Tống thống muốn người này biến mất.
Nó đưa một tấm ảnh cho Kiều Nhi trong đó có chân dung của một người đàn ông trạc tầm 50 tuổi, rồi nói tiếp:
-Hắn tên là Lâm Vũ Hách. Một tên dâm ô, biến thái. Tổng thống rất muốn lật đổ hắn ta nhưng do thế lực đằng sau hậu thuẫn hắn nên không thể làm gì được ngoài gây ra mọt cái chết với một lí do em nghĩ là đến em nếu không biết cũng sẽ nghĩ như vậy.
-Là gì?
-Là chết vì tình. Hắn có một người tình tên là Quan Hồng, bây giờ thì là vợ. Năm nay cô ta mới 20 tuổi. Bề ngoài thì có vẻ nghe lời Vũ Hách nhưng lại sau lưng cấu kết với thuộc hạ của hắn ta. Chờ cơ hội sẽ khiến hắn ta chết đi để chiếm toàn bộ gia sản.
-Và rồi tổng thống kêu chúng ta lợi dụng chuyện này để ra tay rồi...
-Đúng vậy!
-Chà! Vào chuyện chính đi chúng ta sẽ thực hiện nhiệm vụ như thế nào? À mà không có đảm bảo là khi chúng ta thực hiện xong nhiệm có thể trở về làm người bình thường không?
-Tất nhiên rồi chính tổng thốn đứng ra đảm bảo. Mà chuyện này không có đơn giản như là giệt khẩu chúng ta rồi bí mật sẽ được chôn đâu.Thật ra còn rất nhiều người liên quan rắc rối lắm. Nên cứ yên tâm
-Ừ!
-Quyết định vậy nha. Ngày kia chúng ta sẽ lên chuyến tàu OLPIA, nhân cơ hội đó vừa đi du lịch lại đi thực hiện nhiệm vụ tiện quá còn gì. Mọi hành động của chúng ta sẽ được tổ chức chỉ đạo sau. Thôi muộn rồi đi ngủ thôi.
Nó ngáp ngủ, đặt cái li xuống bàn rồi rời phòng cô đi ngủ.
Kiều Nhi cũng không suy nghĩ nhiều. Từ khi bước chân vào tổ chức này cô đã biết cái chết vốn không còn đáng sợ rồi. Nếu đã đánh đổi, được thì ăn cả, không thì chết.
Hey! Tình yêu của tôi đã về nhà rồi.
Vừa mới bước vào nhà thì Kiều Nhi đã nghe được tiếng gọi quen thuộc. Ý Nhi chạy ra tay cầm hộp quà, làm điệu nũng nịu:
-Chúc chị một giáng sinh an lành!
Kiều Nhi trong lòng rất vui khi gặp được cô em thân thiết nhưng vẫn tỏ ra bình thường, gương mặt không chút biểu cảm đáp lại:
-Em đến đây làm gì? Đáng nhẽ những ngày lễ hiếm hoi thế này em nên về mừng giáng sinh cùng gia đình.
-Chị à! Giang sinh là một khái niệm xa vời đối với những người thôn quê theo đạo phật như bố mẹ em.
-Cũng đúng!
Kiều Nhi nghe lời giải thích cũng có vẻ hợp lí. Chí ít thì vài tuần nó lại về thăm nhà một lần, không thiếu gì những khoảng khắc sum vầy.
Ý Nhi dúi hộp quà vào tay cô. Đặt hai tay lên hai vai cô, nó đẩy cô về phòng ăn. Mùi thơm cuar các món ăn bốc lên mà thấy thèm.
Cả 2 ăn tối nói chuyện cười đùa, khiến không khí trong căn phòng trở nên ấm dần. Và đã lâu lắm rồi Kiều Nhi chưa từng nhìn thấy nụ cười ấm áp của ai đó dành cho mình.
Sau bữa ăn tối, cả 2 ngồi xem phim cùng nhau. Cả 2 đều có sở thích trái ngược nhau. Kiều Nhi thì thích xem bộ phim lãng mạn tình cảm. Còn Ý Nhi thì thích xem phim kinh dị. Sau 1 hồi tranh cãi, Kiều Nhi bắt buộc phải theo sở thích xem phim kinh dị của Ý Nhi.
Những âm thanh rùng rợn, cánh máu me đầy người khiến Kiều Nhi chỉ muốn tắt cái ti vi cho nó lành. Nhưng nó quá nhiệt tình nên cũng chẳng thể làm gì ngoài đi ra chỗ khác.
Kiều Nhi vào tủ lấy một chai rượu vang đắt tiền và một chiếc li ra ngoài ban công tầng 2 phòng của cô đứng hóng gió. Trong lòng suy nghĩ về chuyện tương lai không biết sẽ như thế nào. Liệu quyết đinh tham gia EB có phải điều đúng đắn. Nhưng EB đã cho cô những người bạn, họ giống như là gia đình của cô vậy. Thế nên cô đã rất vui. Nhưng có được thứ nay thì phải trả giá cho nó.
Chị! Kiều Nhi vào trong phòng cô, tay cẩm 1 chiếc li. Nhanh nhẹn đẩy chiếc cửa kính để ra ngoài ban công, nó lại gần chiếc bàn để chai rượu rót 1 li rượu, cầm lên lại bên cạnh Kiều Nhi đứng. Gương mặt nó gợi chút buồn, nói:
-Apple qua đời rồi.
-Ừ!
Kiều Nhi nhìn nó mà cảm thấy chua xót thay cho.
-Đáng nhẹ em nên ngăn cậu ấy thực hiện nhiệm vụ...
Nước mắt nó trào ra vì không thể kìm nén được nữa. Kiều Nhi đưa 2 tây ôm nó vào lòng. Có lẽ số mệnh của Apple và của cả 2 người đều giống nhau. Chẳng qua là nếu có thể hay do may mắn mà thoát ra được thì cũng mãi chẳng thoát ra nổi cái quá khứ do bản thân tạo ra. Với họ,cuộc đời chỉ có 1 lần lựa chọn giữa cái chết nhanh hay muộn mà thôi.
Ý Nhi sau 1 hồi khóc lóc, cũng vực dậy được tinh thần để cố trở thành người mạnh mẽ. Nhìn Kiều Nhi nó hỏi:
-Chị đã thực hiện được những nhiệm vụ gì của tổ chức rồi?
-Nhiệm vụ hả? Trộm cắp có, hạ độc có... nhưng chưa bao giờ tự tay giết người. Nhưng đã gián tiếp bị váy máu lên bàn tay nhỏ bé này rồi.
Kiều Nhi nói xong, đưa đôi bàn tay lên nhìn. Đôi bàn tay của cô thực sự rất đẹp, bàn tay trắng nón nà, ngón tay thon dài nhỏ xinh. Nhưng đôi bàn tay ấy đã chẳng còn đẹp đúng nghĩa nữa rồi.
-Nếu bây giờ có một nhiệm vụ giúp cho chị có thể có cuộc sống của một người bình thường chị có làm không? Ý Nhi nhìn cô hỏi.
-Nếu không thể hoàn thành nhiệm vụ đó thì sao? Thì sẽ chết rât thảm phải không?
-Đúng vậy! Em muốn trở thành một người bình thường. Đó là mong ước lớn nhất của cuộc đời em chị à. Em muốn chị tham gia thực hiện cùng em. Nếu chị không muốn thì cũng OK thôi.
-Nhiệm vụ đó làm gì?
-Tống thống muốn người này biến mất.
Nó đưa một tấm ảnh cho Kiều Nhi trong đó có chân dung của một người đàn ông trạc tầm 50 tuổi, rồi nói tiếp:
-Hắn tên là Lâm Vũ Hách. Một tên dâm ô, biến thái. Tổng thống rất muốn lật đổ hắn ta nhưng do thế lực đằng sau hậu thuẫn hắn nên không thể làm gì được ngoài gây ra mọt cái chết với một lí do em nghĩ là đến em nếu không biết cũng sẽ nghĩ như vậy.
-Là gì?
-Là chết vì tình. Hắn có một người tình tên là Quan Hồng, bây giờ thì là vợ. Năm nay cô ta mới 20 tuổi. Bề ngoài thì có vẻ nghe lời Vũ Hách nhưng lại sau lưng cấu kết với thuộc hạ của hắn ta. Chờ cơ hội sẽ khiến hắn ta chết đi để chiếm toàn bộ gia sản.
-Và rồi tổng thống kêu chúng ta lợi dụng chuyện này để ra tay rồi...
-Đúng vậy!
-Chà! Vào chuyện chính đi chúng ta sẽ thực hiện nhiệm vụ như thế nào? À mà không có đảm bảo là khi chúng ta thực hiện xong nhiệm có thể trở về làm người bình thường không?
-Tất nhiên rồi chính tổng thốn đứng ra đảm bảo. Mà chuyện này không có đơn giản như là giệt khẩu chúng ta rồi bí mật sẽ được chôn đâu.Thật ra còn rất nhiều người liên quan rắc rối lắm. Nên cứ yên tâm
-Ừ!
-Quyết định vậy nha. Ngày kia chúng ta sẽ lên chuyến tàu OLPIA, nhân cơ hội đó vừa đi du lịch lại đi thực hiện nhiệm vụ tiện quá còn gì. Mọi hành động của chúng ta sẽ được tổ chức chỉ đạo sau. Thôi muộn rồi đi ngủ thôi.
Nó ngáp ngủ, đặt cái li xuống bàn rồi rời phòng cô đi ngủ.
Kiều Nhi cũng không suy nghĩ nhiều. Từ khi bước chân vào tổ chức này cô đã biết cái chết vốn không còn đáng sợ rồi. Nếu đã đánh đổi, được thì ăn cả, không thì chết.
/3
|