Ở Giang Nam có một cái huyện nhỏ, nơi đó là một nơi cực kỳ hẻo lánh, lại tọa lạc gần núi sâu còn cách thị trấn hai ngày đi xe ngựa.
Lý Duy Nguyên và Lâm Uyển đi đến đây, chính là một sơn trang nhỏ. Ngày ấy sau khi bọn họ rời khỏi kinh thành dự định sẽ đi đường sông đến Giang Nam, nhưng sau đó lại đổi thành đường bộ, phải đi tầm hơn nửa tháng mới đến được sơn trang này.
Tuy rằng mọi việc Lý Duy Nguyên đều đã an bài ổn thoả, nhưng thay vì ngồi thuyền lại đổi thành ngồi xe ngựa vẫn có chút không thoải mái.
Trước đó Lâm Uyển thỉnh thoảng còn hỏi bao lâu nữa mới đến nơi, bất quá sau này nàng cũng lười hỏi nữa.
Dù sao trong lúc nhàn rỗi nàng sẽ ngắm phong cảnh bên ngoài cửa sổ, hoặc là nằm trên đùi Lý Duy Nguyên trò chuyện cùng hắn. Nhưng trò chuyện được một lúc nàng sẽ mơ màng ngủ mất.
Cuối cùng cũng được ở bên cạnh Lý Duy Nguyên nàng an tâm hơn nhiều. Sau khi suy nghĩ thông suốt, chuyện tương lai nàng cũng không còn có gì phải bận tâm nữa.
Hôm nay nàng vẫn gối đầu lên đùi hắn một lúc, sau đó liền chìm vào giấc ngủ. Nàng cũng không biết mình đã ngủ được bao lâu, bỗng nhiên nàng cảm thấy có thứ gì đó đang ở trong khoang miệng của mình, còn nhẹ nhàng mút lấy đầu lưỡi nàng.
Nàng mơ mơ hồ hồ tỉnh lại, liếc mắt nhìn thấy gương mặt tuấn tú của Lý Duy Nguyên. Đối với việc hắn hôn mình thì nàng chẳng có chút bối rối nào, cho dù tinh thần vẫn còn mơ màng nhưng lại đưa tay ôm lấy cổ hắn theo thói quen.
Nếu như lúc trước Lý Duy Nguyên sẽ càng hôn mãnh liệt, sau đó cùng nàng lăn lộn một phen. Nhưng hôm nay hắn thấy nàng đưa tay ôm lấy cổ mình, hắn lại rời khỏi môi nàng, ngẩng đầu nhìn nàng cười nói: " Tỉnh rồi sao?"
Lâm Uyển có chút ngây ngốc, giơ tay xoa đôi mắt mình, không hiểu vì sao Lý Duy Nguyên không thực hiện bước tiếp theo.
Lý Duy Nguyên nhéo nhẹ cái má non mềm của nàng, khẽ cười nói: " Tiểu lười biếng, đến nhà rồi."
Nhất thời Lâm Uyển không hiểu hắn đang nói gì, đợi nàng phản ứng lại, liền hô nhỏ một tiếng, trên mặt xuất hiện biểu tình ngạc nhiên.
Đây sẽ là nơi nàng sinh sống, cũng có khả năng sẽ sống suốt đời ở nơi đây, nàng không biết ngôi nhà ấy có hình dámg như thế nào.
Trong lòng nàng vô cùng kích động cùng chút thấp thòm, nhất thời nàng không dám vén màn xe lên nhìn ra bên ngoài.
Lý Duy Nguyên hiểu rõ hiện giờ nàng đang cảm thấy bất an, liền cười nói với nàng: " Nhắm mắt lại."
Lâm Uyển ngoan ngoãn nghe theo. Sau đó nàng cảm nhận Lý Duy Nguyên đang bế mình ra ngoài, theo sau là đi một đoạn đường cuối cùng hắn cũng đặt nàng xuống.
Nàng lại nghe thấy tiếng cười của Lý Duy Nguyên vang bên tai: " Mở mắt nào."
Lâm Uyển run run hàng mi từ từ mở mắt lên, xuất hiện vào trong tầm mắt nàng chính là một dãy núi lớn.
Ánh nắng chiều nhuộm cả phong cảnh nơi đây, tạo ra một tầng ánh sáng nhạt. Nhìn cảnh tượng như vậy thật khiến cho lòng người say đắm. Nàng bị cảnh tượng trước mắt làm cho bất ngờ không nói nên lời.
Lý Duy Nguyên đặt tay lên vai nàng, xoay người nàng nhìn về phía sau.
Phía sau chính là một cái sân lớn, hắn nắm tay nàng bước vào trong, dẫn nàng đi tham quan khắp nơi.
Trong sơn trang này có đủ loại cây cỏ, mùa xuân có hoa đào, mùa hè có hoa sen, mùa thu có hoa quế, còn mùa đông có hoa mai, một năm bốn mùa đều có thể ngắm hoa. Trong sơn trang còn có xây cái gác nhỏ.
Lý Duy Nguyên ôm lấy eo thon của nàng, đưa tay chỉ về phía cái gác nhỏ, nói với nàng: " Trên đó ra ta đã bài trí một cái ghế dựa bằng tre, cho dù nàng ngồi nơi nào đều vẫn có thể nhìn thấy dãy núi phía xa kia."
Lâm Uyển đã không thể thốt nên lời. Lúc này Lý Duy Nguyên lại cúi đầu hôn lên vành tai tinh xảo của nàng, thấp giọng cười nói: " Uyển Uyển có thích sơn trang mà ca ca chuẩn bị cho nàng không?"
Lâm Uyển ngã đầu về phía sau tựa lên vai hắn. Còn đưa tay ôm lấy cổ hắn, cười nói: " Thích lắm."
Vẻ mặt nàng toàn là ý cười, nàng nhìn về cảnh sắc phía xa, cảm thấy ánh nắng chiều đều ngưng tụ trong đôi mắt nàng hết sực mê người.
Lý Duy Nguyên nhịn không được liền cắn nhẹ lên vành tai nàng.
Lâm Uyển thấp giọng kêu lên một tiếng, âm thanh thật kiều mị không thể tả.
" Nàng lại dụ dỗ ta." Lý Duy Nguyên cười oán trách nàng, sau đó hắn cúi người bế nàng vào phòng.
Chờ sau khi hắn đè nàng dưới thân, thời điểm hắn tiến vào người nàng, nàng vẫn còn đang suy nghĩ về câu nói vừa rồi của hắn. Thế nào là nàng dụ dỗ hắn? Rõ ràng chính là hắn đang dụ dỗ nàng thì có.
Nàng muốn lên tiếng phản bác, nhưng vừa mở miệng cái gì cũng đều không thể nói chỉ có nhẹ giọng rên rỉ, còn có tâm trí nào mà chất vấn hắn nữa?
Càng nghe thấy tiếng nàng rên rỉ càng làm hắn trở nên kích động, dưới thân vận động càng thêm mãnh liệt.
Quả thực mấy ngày nay Lý Duy Nguyên không được ăn no đủ, bởi vì trên đường đến đây hắn luôn nhìn thấy tinh thần của nàng uể oải, không có tinh thần gì cả.
Hắn cảm thông cho nàng, cho nên hắn không làm bất cứ điều gì với nàng. Nhưng hiện giờ bọn họ đã đến nơi, tất nhiên hắn phải bù đắp khoảng thời gian đó rồi.
Cuối cùng hắn đã thỏa mãn ăn no đủ, còn Lâm Uyển lại không còn chút sức lực nào nữa, liền chìm vào giấc ngủ.
Nửa đêm tỉnh lại nàng đang nằm trong lồng ngực của Lý Duy Nguyên. Nhiệt độ ở địa hình này thấp hơn so với bên ngoài, dù hiện giờ là đầu mùa hạ nhưng ban đêm nàng vẫn cảm thấy rất lạnh. Vì thế nàng liền rút vào lồng ngực ấm áp của Lý Duy Nguyên.
Tuy rằng hắn nhắm mắt nhưng vẫn luôn cảm nhận được hành động này của nàng, hắn càng ôm nàng chặt hơn. Nhất thời cả người nàng đều nằm gọn trong lồng ngực hắn.
Quả thực nàng trong lòng hắn thật ấm áp. Hơn nữa da thịt lại kề sát nhau như vậy càng thêm ấm áp.
Nàng nghe thấy tiếng hít thở vững vàng của hắn phản phất bên tại nàng. Thậm chí còn nghe thấy tiếng gió đêm thổi qua những cành cây.
Khoé môi nhịn không được liền kiều lên. Như vậy thật có cảm giác an ổn, một đêm say giấc.
Ngày hôm sau Lâm Uyển cùng Lý Duy Nguyên dùng bữa sáng, sau đó hắn lại nắm tay nàng dẫn nàng đi dạo xung quanh.
Ở đây có một cái thôn nhỏ, còn có vài hộ gia đình làm nghề nông, bao phủ xung quanh nơi đây là những dãy núi trùng trùng điệp điệp, quả thực rất an tĩnh.
Bất quá bao quanh sơn trang của bọn họ có một vài ngôi nhà, người sống ở đó dường như không phải gia đình nông dân bình thường.
Trong lòng Lâm Uyển hiểu rõ Lý Duy Nguyên là người cẩn thận lại đa nghi, cho dù hiện giờ hắn đã rời khỏi kinh thành, nhưng tóm lại vẫn không cảm thấy hoàn toàn yên tâm.
Vì vậy những người này chính là người của Hoàng Cực Hội, bọn họ sống ở đây cũng vì muốn bảo vệ nàng và hắn.
Khẳng định Lý Duy Nguyên đã để lại đường lui cho mình, nếu có tình huống gì đột ngột phát sinh, hắn sẽ có thể lập tức ứng phó dẫn nàng đi đến nơi an toàn khác.
Lâm Uyển hơi mỉm cười, có Lý Duy Nguyên bên cạnh nàng không cần nhọc lòng lo nghĩ chuyện gì. Cuộc sống mỗi ngày trôi qua như vậy, bọn họ cứ như hình với bóng.
Sáng sớm khi vừa tỉnh dậy việc đầu tiên là bọn họ nhìn nhau mỉm cười, vào ban đêm sẽ cùng ôm nhau triền miên một phen.
Đối với Lý Duy Nguyên, hắn chưa bao giờ cảm thấy nhàm chán với việc ở bên nàng như hình với bóng, nhưng thời gian quá dài Lâm Uyển có chút không chịu đựng được.
Cũng có lúc nàng muốn mình đi câu cá, hoặc vào rừng ngắm cảm. Nhưng thực đáng tiếc, trước sau gì nàng cũng không thoát khỏi Lý Duy Nguyên. Cho dù nàng đi đến nơi nào, hắn vẫn luôn lẻo đẻo đi theo.
Bất quá hiện giờ tính tình hắn so với trước kia tốt hơn rất nhiều, hắn cũng không còn bá đạo ép buộc nàng không được đi đâu nữa.
Nếu nàng muốn đi ra ngoài một mình, tuy hắn không an tâm để nàng đi một mình. Nhưng vẫn đồng ý, chỉ là hắn sẽ âm thầm theo sau cố gắng không để nàng phát hiện ra, hắn để cho nàng có cảm giác đi dạo một mình.
Lâm Uyển cũng không phải kẻ ngốc, trước kia không phải nàng không phát hiện Lý Duy Nguyên luôn âm thầm theo sau, nhưng sau đó nàng nhịn không được đành phải quay người lại, bất đắc dĩ nói: " Ca ca, chàng ra đây đi."
Lý Duy Nguyên sẽ lập tức xuất hiện, đứng nhìn nàng cười ôn hoà. Cái tính tình này của hắn không phải nàng không biết.
Bất quá trong lòng nàng hiểu rõ, hắn có thể thả lỏng cho nàng tự do như bây giờ đã là quá tốt rồi.
Nhưng tính tình bá đạo vẫn không thể thay đổi, vẫn luôn có dục vọng chiếm hữu người khác. Bất quá bây giờ cũng có chút để tâm đến cảm xúc của nàng.
Lâm Uyển liền nở nụ cười đi đến nắm lấy tay hắn, hai người bọn họ chầm chậm đi dạo trong rừng, hoặc ngồi câu cá bên dòng suối nhỏ.
Tất nhiên ở nơi đây không phải hoàn toàn ngăn cách với thế giới bên ngoài. Đôi lúc bọn họ cũng sẽ ngồi xe ngựa ra thị trấn bên ngoài.
Cách dãy núi này có một thị trấn nhỏ, nhưng đối với một người quanh năm sống trên núi mà nói, ở thị trấn này thật náo nhiệt.
Cơ hồ nàng sẽ đi đến các cửa tiệm trong trấn mua rất nhiều đồ, còn Lý Duy Nguyên sẽ đi phía sau xách đồ cho nàng cũng chưa bao giờ có ý định ngăn cản nàng.
Sau khi mua đồ ở cửa tiệm này xong, nàng sẽ đưa bạc cho tiểu nhị, rồi Lý Duy Nguyên sẽ cầm theo những món đồ đó ra ngoài, bọn họ tiếp tục đi dạo đến cửa tiệm tiếp theo.
Tất nhiên Lý Duy Nguyên cũng sẽ mua một ít đồ nhưng chủ yếu hắn chủ mua sách. Hắn vẫn có thói quen thích đọc sách như ngày xưa. Mỗi lần quay về sơn trang trong xe ngựa đều chất đầy đồ vật.
Thời gian nhàn rỗi, Lý Duy Nguyên sẽ đọc sách ở thư phòng. Còn Lâm Uyển sẽ nằm ngủ hoặc ngồi gần cửa sổ đọc sách, thêu thùa, chăm sóc cây cỏ trong sân.
Cho dù là thời điểm nào, chỉ cần bọn họ ngẩng đầu lên đều có thể nhìn thấy đối phương.
Vừa ngẩng đầu liền có thể nhìn thấy người mình yêu trước mắt, còn gì hạnh phúc hơn. Cuộc sống hạnh phúc của thế nhân chính là như vậy.
Lý Duy Nguyên trước nay vẫn luôn đọc sách trong thư phòng, nhưng từ lần mua đồ ở thị trấn trở về, buổi tối hắn sẽ đem một quyển sách vào phòng ngủ, còn một hai lôi kéo Lâm Uyển đọc cùng.
Lâm Uyển trốn tránh nhưng vì tò mò cũng sẽ tiến đến xem. Nàng nhìn thấy bìa sách có chút kỳ lạ dường như không phải loại sách thông thường, mà lại là một quyển truyện tranh.
Nàng hỏi Lý Duy Nguyên đây là sách gì? Hắn chỉ nhìn nàng mỉm cười không trả lời. Sau đó lại đưa tay ôm lấy eo nàng, bế nàng ngồi lên đùi hắn, lúc này hắn mới mở quyển sách đó ra.
Quả là một quyển xung cung đồ, hơn nữa hình ảnh trong đó....
Lâm Uyển quay đầu nhìn Lý Duy Nguyên bằng ánh mắt khiếp sợ. Vì sao hắn lại xem những thứ như vậy? Lại còn muốn nàng cùng xem? Hai người cùng xem chẳng khác nào tăng thêm tình thú sao?
Nàng đỏ mặt, muốn nhảy ra khỏi người hắn, nhưng hắn lại nhanh tay bắt lấy nàng, còn thấp giọng nói bên tai nàng: " Ta vừa mua quyển sách này, còn muốn nghiên cứu một số tư thế trong đây. Uyển Uyển, nàng cùng ta nghiên cứu nhé."
Gương mặt Lâm Uyển càng đỏ bừng. Hắn còn muốn nghiên cứu tư thế trong đây sao? Không phải hắn muốn dùng những tư thế đó áp dụng vào người nàng chứ? Là ai dạy hắn những chuyện này, có phải mỗi ngày sau này nàng đều không thể rời khỏi giường nữa à?
Cho dù nàng muốn trốn cũng không thể nào trốn thoát, Lý Duy Nguyên đã gắt gao ôm chặt lấy nàng, vừa ép buộc vừa dụ dỗ nàng xem cùng hắn.
Không thể làm gì khác, nàng đành phải đỏ mặt xem cùng hắn hết cả quyển xung cung đồ này.
Phương diện này Lý Duy Nguyên cực kỳ ham học hỏi, quả thực sau đó hắn liền áp dụng những tư thế đó với nàng.
Lâm Uyển hữu tâm vô lực, đây chính là thể loại hắn thích đó sao? Tất nhiên hắn chăm chỉ cày cấy như vậy sớm sẽ có ngày ra hoa.
Đúng như dự đoán quả thực Lâm Uyển đã mang thai, tất nhiên sau khi biết tin này vì quá bất ngờ nàng liền ngây ngốc, ngay cả một người lý trí như Lý Duy Nguyên cũng vậy.
Lâm Uyển ngây ngốc chính là, hiện giờ trong bụng nàng đang có một sinh mệnh sao? Thật không thể nào tưởng tượng được.
Về phần Lý Duy Nguyên, hắn chưa từng nghĩ tới chuyện sinh con, trước nay hắn đều muốn sống cuộc sống hai người mà thôi.
Cho dù bọn họ ngây ngốc như thế nào, thì sinh mệnh bé nhỏ kia ngày một lớn lên. Mang thai thực sự rất vất vả, ba tháng đầu tiên Lâm Uyển còn bị ốm nghén, mấy tháng sau bụng dần dần to lên, đi đứng cũng không còn thuận tiện như trước, chỉ có chút thoải mái vào những tháng cuối thai kỳ.
Từ lúc Lâm Uyển mang thai, Lý Duy Nguyên tìm đọc rất nhiều sách y. Càng xem hắn càng cảm thấy kinh ngạc, hắn không biết việc sinh con lại có rủi ro cao như vậy. Uyển Uyển của hắn có phải sẽ gặp nguy hiểm không.
Có một đoạn thời gian hắn còn có một loại xúc động muốn Lâm Uyển bỏ đứa bé trong bụng đi. Bởi vì hắn không muốn nàng mạo hiểm tính mạng của mình.
Nhưng tình mẫu tử là loại tình cảm thiêng liêng nhất. Thời điểm mang thai nàng có chút không thích ứng kịp, chờ qua ba tháng sau nàng cảm nhận được đứa bé trong bụng nàng đang đạp, trong lòng nàng liền sinh ra một loại cảm giác không thể diễn tả bằng lời.
Lý Duy Nguyên nhìn thấy nàng trân trọng đứa bé trong bụng nàng như vậy, nếu hắn bắt nàng bỏ con khẳng định nàng sẽ rất đau lòng, cho nên hắn không muốn nghĩ về việc này nữa.
Nhưng hắn vẫn sẽ cố chuẩn bị mọi thứ chu toàn, từ sau khi Lâm Uyển mang thai sáu tháng hắn đã cho người ra ngoài tìm hai bà đỡ giỏi nhất đến đây, còn mời Triệu Vô Tâm đến.
Đáng thương thay cả đời Triệu Vô Tâm chỉ biết trị những căn bệnh quái lạ, đối với những căn bệnh thông thường ông ta không bao giờ đoái hoài.
Bỗng nhiên một ngày ông ta nhận tin báo khẩn cấp của chủ thượng, cứ cho rằng có chuyện quan trọng cần ông ta ra tay, cuối cùng khi đến đây ông ta mới phát hiện là vì chuyện sinh con, thậm chí ông ta còn phải ở lại đây chờ ngày Lâm Uyển hạ sinh.
Triệu Vô Tâm...
Dù sao ông ta cũng là một quái y, bây giờ lại đến đây để trở thành bà mụ ào?
Mọi người trong Hoàng Cực Hội ai cũng quen biết Triệu Vô Tâm, khi bọn họ nhìn thấy ông ta dẫn theo một đồ đệ tiến đến đây, bọn họ liền hỏi: " Lão Triệu, nữ nhi của ông đâu rồi?"
Nữ nhi của Triệu Vô Tâm cũng theo ông ta học y thuật, mỗi lần ông ta đi trị bệnh ở nơi nào cũng đều dẫn nàng ta theo.
Triệu Vô Tâm nghe thấy lời này, sắc mặt có chút không tốt: " Lần trước chủ thượng đưa đến nơi ở của ta một nam nhân đôi chân tàn phế, sau khi đôi chân hắn ta hồi phục thì hắn ta lại bắt cóc nữ nhi của ta đi mất. Ta biết đi đâu để gặp hắn ta đòi lại người đây?"
Lâm Uyển biết người vừa rồi Triệu Vô Tâm nhắc đến chính là Lương Phong Vũ. Biết được tin đôi chân của Lương Phong Vũ đã hồi phục, trong lòng nàng cũng cảm thấy cao hứng.
Nháy mắt thời gian đã gần đến mùa đông, cũng sắp đến ngày Lâm Uyển sinh con. Cuối cùng nàng sinh con là vào đêm khuya, trong lúc say giấc ngủ bỗng nhiên nàng bắt đầu đau bụng dữ dội.
Nàng đưa tay sờ dưới chăn cảm thấy có chút ươn ướt thì ra là nước ối, nàng hoảng sợ kêu Lý Duy Nguyên dậy.
Mấy ngày nay Lý Duy Nguyên đều luôn mang tâm trạng cảnh giác, hắn lo lắng không biết khi nàng sẽ sinh.
Nghe thấy tiếng kêu của Lâm Uyển, hắn vội tỉnh giấc thắp nến lên, hắn biết nàng sắp sinh rồi, vội lớn tiếng gọi bà đỡ và Triệu Vô Tâm đến đây.
Hai bà đỡ tiến vào liền mời Lý Duy Nguyên đi ra ngoài, bọn họ nói khi nữ tử sinh con nam nhân không thích hợp ở bên cạnh.
Nhưng Lý Duy Nguyên không có ý định bước ra ngoài, chỉ nửa quỳ trước giường, nắm chặt đôi tay Lâm Uyển, thỉnh thoảng còn hôn lên cái trán ướt đẫm mồ hôi của nàng, ôn nhu trấn an nàng: " Uyển Uyển, ca ca ở đây. Ca ca sẽ luôn bên nàng."
Việc sinh con rất là đau đớn, cũng may Lý Duy Nguyên đã đọc qua rất nhiều sách y, còn kiên trì mỗi ngày dẫn nàng đi ra ngoài tản bộ.
Cho nên lúc nàng sinh con cũng không gặp trở ngại gì, từ lúc đau bụng đến lúc hạ sinh không quá mười hai canh giờ.
Là một đứa bé gái, lúc vừa sinh ra da vẻ có chút nhăn nheo, hơn nữa gương mặt lại phúng phính.
Giống như một cục bột nhỏ tuỳ ý để người khác nhào nặn, đường nét trên khuôn mặt cũng không rõ lắm, nhưng chỉ có một thứ giống như hột đậu nhỏ nhô lên, đó chính là cái lỗ mũi. Lâm Uyển nhìn đứa nhỏ câu đầu tiên nàng nói đó là: " Xấu quá đi."
Lúc này nàng có một cảm xúc muốn đem đứa nhỏ này nhét lại vào bụng. Tuy bề ngoài miệng nói ghét bỏ, nhưng trong lòng lại vô cùng yêu thích, nàng bế đứa nhỏ trong tay không rời.
Trẻ con khi mới xin ra đều như vậy. Qua mấy ngày sau da dẽ sẽ từ từ trắng nõn, hơn nữa đường nét khuôn mặt cũng rõ ràng hơn, có thể nhìn ra đứa bé sau này sẽ là một đại mỹ nhân.
Lâm Uyển cùng Lý Duy Nguyên bàn bạc một lúc, bọn họ hy vọng đứa con của mình sẽ sống bình bình an an suốt cả đời, vì vậy bọn họ đặt tên cho đứa bé là An An.
Tất nhiên Lý Duy Nguyên tán thành với cái tên này, lại còn nói: " Mọi chuyện tuỳ nàng quyết định."
Lâm Uyển cúi đầu gọi đứa bé nằm trong lòng mình là An An, lại cười đưa An An cho Lý Duy Nguyên bế.
Lý Duy Nguyên bế đứa bé trong tay, cúi đầu nhìn đôi mắt to tròn linh động của nó, trong lòng có một loại cảm giác không thể diễn tả thành lời.
Đây là nữ nhi của hắn, trong người nó đang chảy huyết mạch của mình. Thật không thể tin được.
Lý Duy Nguyên và Lâm Uyển cực kỳ yêu thương An An. Phàm chỉ cần An An mở miệng muốn thứ gì, ngay cả muốn ngôi sao trên trời thì Lâm Uyển và Lý Duy Nguyên thật hận không lấy ngôi sao đó xuống cho An An chơi.
Thời gian thấm thoát trôi qua, nháy mắt An An đã năm tuổi. Tính tình rất giống Lâm Uyển, cực kỳ hiếu động tinh quái.
Một ngày vào cuối giờ Ngọ, mẫu tử bọn họ mỗi người nằm trên một ghế dựa tre đặt trên gác nhỏ, vui vẻ trò chuyện cùng nhau. Sau khi nói qua nói lại, âm thanh dần dần biến mất.
Thời điểm Lý Duy Nguyên từ trong phòng bước ra, liền nhìn thấy mẫu tử bọn họ đã ngủ say.
Ánh nắng chiếu qua khe lá, khẽ chiếu lên người bọn họ, xung quanh lại thoang thoảng hương hoa.
Chờ An An lên sáu tuổi, nó chỉ dạo chơi ở đây không đủ thỏa mãn, vì vậy nó muốn đi ra thế giới bên ngoài.
An An cầu xin Lý Duy Nguyên chuyện này, tất nhiên hắn sẽ tìm cách đáp ứng yêu cầu của nữ nhi. Cho nên hắn liền kêu người chuẩn bị mọi thứ.
Qua hai tháng sau, trong triều lại xảy ra một chuyện lớn đó chính là hoàng thượng đã băng hà. Người kế vị chính là nhị hoàng tử, năm nay chỉ mới có tám tuổi mà thôi.
Lý Duy Nguyên biết được tin tức này khoé môi hơi cong. Còn nhớ năm đó Lâm Uyển đã từng nói, kết cục trong cốt truyện không thể thay đổi, bằng không sẽ không biết cuối cùng sẽ phát sinh thêm chuyện gì nữa.
Cho nên hắn mới để Tạ Uẩn lên ngôi hoàng đế. Chỉ là Lâm Uyển không nói đến việc Tạ Uẩn sẽ làm hoàng đế được bao lâu, mà trong cung đều là người của hắn.
Tuy hiện giờ hắn đã ẩn mình sống nơi núi sâu, nhưng hắn muốn làm chuyện gì vẫn có thể làm được.
Năm ngoái Thuần Vu Kỳ cũng đã qua đời vì bệnh tật. Lý Duy Nguyên biết rõ không chừng Thuần Vu Kỳ dùng biện pháp kim thiền thoát xác mà thôi, nhưng ít ra mọi người cũng cho rằng Thuần Vu Kỳ đã chết, cũng không thể đột nhiên đào mồ sống dậy, lại không thể gây trở ngại gì cho Lý Duy Nguyên nữa.
Hiện nay Tạ Uẩn cũng chết, ngôi vị lại truyền cho một đứa bé tám tuổi, những chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo ai sẽ đoán trước được?
Sau đó cả gia đình Lý Duy Nguyên chính thức đến sống ở Hàng Châu, còn mua một căn nhà lớn ở gần Tây Hồ, sớm chiều đều có thể đi ra ngoài ngắm cảnh.
Năm thứ hai sau khi sống ở Hàng Châu, Lâm Uyển lại có thai. Tuy rằng đã có chút kinh nghiệm khi sinh An An, theo lý mà nói lần này sẽ an tâm hơn lần trước. Nhưng Lý Duy Nguyên lại cực kỳ khẩn trương, tâm tình ngày ngày không dám thả lỏng.
Cũng may cuối cùng mọi chuyện đều thuận lợi, lần này Lâm Uyển hạ sinh đôi song thai, đều là bé trai.
Lý Duy Nguyên kích động đến rơi nước mắt, hắn cúi người ôm chặt lấy Lâm Uyển, còn hôn lên môi nàng. Hơn nữa hắn còn bảo An An vào phòng, đưa tay ôm lấy An An.
Ôm thê tử cùng con của mình ở trong lòng, Lý Duy Nguyên cảm thấy thật hạnh phúc và viên mãn.
Bên ngoài cửa sổ hoa đã nở rộ, ánh nắng nhỏ vụn như kim. Mỗi ngày trải qua nhàn nhã như vậy, năm tháng thật yên bình.
—————-//—-//—————
* Tác giả có lời muốn nói: Dài nhất chính là ngoại truyện này, cuối cùng cũng đã viết xong, thật sự rất vui vẻ.
Lý Duy Nguyên và Lâm Uyển đi đến đây, chính là một sơn trang nhỏ. Ngày ấy sau khi bọn họ rời khỏi kinh thành dự định sẽ đi đường sông đến Giang Nam, nhưng sau đó lại đổi thành đường bộ, phải đi tầm hơn nửa tháng mới đến được sơn trang này.
Tuy rằng mọi việc Lý Duy Nguyên đều đã an bài ổn thoả, nhưng thay vì ngồi thuyền lại đổi thành ngồi xe ngựa vẫn có chút không thoải mái.
Trước đó Lâm Uyển thỉnh thoảng còn hỏi bao lâu nữa mới đến nơi, bất quá sau này nàng cũng lười hỏi nữa.
Dù sao trong lúc nhàn rỗi nàng sẽ ngắm phong cảnh bên ngoài cửa sổ, hoặc là nằm trên đùi Lý Duy Nguyên trò chuyện cùng hắn. Nhưng trò chuyện được một lúc nàng sẽ mơ màng ngủ mất.
Cuối cùng cũng được ở bên cạnh Lý Duy Nguyên nàng an tâm hơn nhiều. Sau khi suy nghĩ thông suốt, chuyện tương lai nàng cũng không còn có gì phải bận tâm nữa.
Hôm nay nàng vẫn gối đầu lên đùi hắn một lúc, sau đó liền chìm vào giấc ngủ. Nàng cũng không biết mình đã ngủ được bao lâu, bỗng nhiên nàng cảm thấy có thứ gì đó đang ở trong khoang miệng của mình, còn nhẹ nhàng mút lấy đầu lưỡi nàng.
Nàng mơ mơ hồ hồ tỉnh lại, liếc mắt nhìn thấy gương mặt tuấn tú của Lý Duy Nguyên. Đối với việc hắn hôn mình thì nàng chẳng có chút bối rối nào, cho dù tinh thần vẫn còn mơ màng nhưng lại đưa tay ôm lấy cổ hắn theo thói quen.
Nếu như lúc trước Lý Duy Nguyên sẽ càng hôn mãnh liệt, sau đó cùng nàng lăn lộn một phen. Nhưng hôm nay hắn thấy nàng đưa tay ôm lấy cổ mình, hắn lại rời khỏi môi nàng, ngẩng đầu nhìn nàng cười nói: " Tỉnh rồi sao?"
Lâm Uyển có chút ngây ngốc, giơ tay xoa đôi mắt mình, không hiểu vì sao Lý Duy Nguyên không thực hiện bước tiếp theo.
Lý Duy Nguyên nhéo nhẹ cái má non mềm của nàng, khẽ cười nói: " Tiểu lười biếng, đến nhà rồi."
Nhất thời Lâm Uyển không hiểu hắn đang nói gì, đợi nàng phản ứng lại, liền hô nhỏ một tiếng, trên mặt xuất hiện biểu tình ngạc nhiên.
Đây sẽ là nơi nàng sinh sống, cũng có khả năng sẽ sống suốt đời ở nơi đây, nàng không biết ngôi nhà ấy có hình dámg như thế nào.
Trong lòng nàng vô cùng kích động cùng chút thấp thòm, nhất thời nàng không dám vén màn xe lên nhìn ra bên ngoài.
Lý Duy Nguyên hiểu rõ hiện giờ nàng đang cảm thấy bất an, liền cười nói với nàng: " Nhắm mắt lại."
Lâm Uyển ngoan ngoãn nghe theo. Sau đó nàng cảm nhận Lý Duy Nguyên đang bế mình ra ngoài, theo sau là đi một đoạn đường cuối cùng hắn cũng đặt nàng xuống.
Nàng lại nghe thấy tiếng cười của Lý Duy Nguyên vang bên tai: " Mở mắt nào."
Lâm Uyển run run hàng mi từ từ mở mắt lên, xuất hiện vào trong tầm mắt nàng chính là một dãy núi lớn.
Ánh nắng chiều nhuộm cả phong cảnh nơi đây, tạo ra một tầng ánh sáng nhạt. Nhìn cảnh tượng như vậy thật khiến cho lòng người say đắm. Nàng bị cảnh tượng trước mắt làm cho bất ngờ không nói nên lời.
Lý Duy Nguyên đặt tay lên vai nàng, xoay người nàng nhìn về phía sau.
Phía sau chính là một cái sân lớn, hắn nắm tay nàng bước vào trong, dẫn nàng đi tham quan khắp nơi.
Trong sơn trang này có đủ loại cây cỏ, mùa xuân có hoa đào, mùa hè có hoa sen, mùa thu có hoa quế, còn mùa đông có hoa mai, một năm bốn mùa đều có thể ngắm hoa. Trong sơn trang còn có xây cái gác nhỏ.
Lý Duy Nguyên ôm lấy eo thon của nàng, đưa tay chỉ về phía cái gác nhỏ, nói với nàng: " Trên đó ra ta đã bài trí một cái ghế dựa bằng tre, cho dù nàng ngồi nơi nào đều vẫn có thể nhìn thấy dãy núi phía xa kia."
Lâm Uyển đã không thể thốt nên lời. Lúc này Lý Duy Nguyên lại cúi đầu hôn lên vành tai tinh xảo của nàng, thấp giọng cười nói: " Uyển Uyển có thích sơn trang mà ca ca chuẩn bị cho nàng không?"
Lâm Uyển ngã đầu về phía sau tựa lên vai hắn. Còn đưa tay ôm lấy cổ hắn, cười nói: " Thích lắm."
Vẻ mặt nàng toàn là ý cười, nàng nhìn về cảnh sắc phía xa, cảm thấy ánh nắng chiều đều ngưng tụ trong đôi mắt nàng hết sực mê người.
Lý Duy Nguyên nhịn không được liền cắn nhẹ lên vành tai nàng.
Lâm Uyển thấp giọng kêu lên một tiếng, âm thanh thật kiều mị không thể tả.
" Nàng lại dụ dỗ ta." Lý Duy Nguyên cười oán trách nàng, sau đó hắn cúi người bế nàng vào phòng.
Chờ sau khi hắn đè nàng dưới thân, thời điểm hắn tiến vào người nàng, nàng vẫn còn đang suy nghĩ về câu nói vừa rồi của hắn. Thế nào là nàng dụ dỗ hắn? Rõ ràng chính là hắn đang dụ dỗ nàng thì có.
Nàng muốn lên tiếng phản bác, nhưng vừa mở miệng cái gì cũng đều không thể nói chỉ có nhẹ giọng rên rỉ, còn có tâm trí nào mà chất vấn hắn nữa?
Càng nghe thấy tiếng nàng rên rỉ càng làm hắn trở nên kích động, dưới thân vận động càng thêm mãnh liệt.
Quả thực mấy ngày nay Lý Duy Nguyên không được ăn no đủ, bởi vì trên đường đến đây hắn luôn nhìn thấy tinh thần của nàng uể oải, không có tinh thần gì cả.
Hắn cảm thông cho nàng, cho nên hắn không làm bất cứ điều gì với nàng. Nhưng hiện giờ bọn họ đã đến nơi, tất nhiên hắn phải bù đắp khoảng thời gian đó rồi.
Cuối cùng hắn đã thỏa mãn ăn no đủ, còn Lâm Uyển lại không còn chút sức lực nào nữa, liền chìm vào giấc ngủ.
Nửa đêm tỉnh lại nàng đang nằm trong lồng ngực của Lý Duy Nguyên. Nhiệt độ ở địa hình này thấp hơn so với bên ngoài, dù hiện giờ là đầu mùa hạ nhưng ban đêm nàng vẫn cảm thấy rất lạnh. Vì thế nàng liền rút vào lồng ngực ấm áp của Lý Duy Nguyên.
Tuy rằng hắn nhắm mắt nhưng vẫn luôn cảm nhận được hành động này của nàng, hắn càng ôm nàng chặt hơn. Nhất thời cả người nàng đều nằm gọn trong lồng ngực hắn.
Quả thực nàng trong lòng hắn thật ấm áp. Hơn nữa da thịt lại kề sát nhau như vậy càng thêm ấm áp.
Nàng nghe thấy tiếng hít thở vững vàng của hắn phản phất bên tại nàng. Thậm chí còn nghe thấy tiếng gió đêm thổi qua những cành cây.
Khoé môi nhịn không được liền kiều lên. Như vậy thật có cảm giác an ổn, một đêm say giấc.
Ngày hôm sau Lâm Uyển cùng Lý Duy Nguyên dùng bữa sáng, sau đó hắn lại nắm tay nàng dẫn nàng đi dạo xung quanh.
Ở đây có một cái thôn nhỏ, còn có vài hộ gia đình làm nghề nông, bao phủ xung quanh nơi đây là những dãy núi trùng trùng điệp điệp, quả thực rất an tĩnh.
Bất quá bao quanh sơn trang của bọn họ có một vài ngôi nhà, người sống ở đó dường như không phải gia đình nông dân bình thường.
Trong lòng Lâm Uyển hiểu rõ Lý Duy Nguyên là người cẩn thận lại đa nghi, cho dù hiện giờ hắn đã rời khỏi kinh thành, nhưng tóm lại vẫn không cảm thấy hoàn toàn yên tâm.
Vì vậy những người này chính là người của Hoàng Cực Hội, bọn họ sống ở đây cũng vì muốn bảo vệ nàng và hắn.
Khẳng định Lý Duy Nguyên đã để lại đường lui cho mình, nếu có tình huống gì đột ngột phát sinh, hắn sẽ có thể lập tức ứng phó dẫn nàng đi đến nơi an toàn khác.
Lâm Uyển hơi mỉm cười, có Lý Duy Nguyên bên cạnh nàng không cần nhọc lòng lo nghĩ chuyện gì. Cuộc sống mỗi ngày trôi qua như vậy, bọn họ cứ như hình với bóng.
Sáng sớm khi vừa tỉnh dậy việc đầu tiên là bọn họ nhìn nhau mỉm cười, vào ban đêm sẽ cùng ôm nhau triền miên một phen.
Đối với Lý Duy Nguyên, hắn chưa bao giờ cảm thấy nhàm chán với việc ở bên nàng như hình với bóng, nhưng thời gian quá dài Lâm Uyển có chút không chịu đựng được.
Cũng có lúc nàng muốn mình đi câu cá, hoặc vào rừng ngắm cảm. Nhưng thực đáng tiếc, trước sau gì nàng cũng không thoát khỏi Lý Duy Nguyên. Cho dù nàng đi đến nơi nào, hắn vẫn luôn lẻo đẻo đi theo.
Bất quá hiện giờ tính tình hắn so với trước kia tốt hơn rất nhiều, hắn cũng không còn bá đạo ép buộc nàng không được đi đâu nữa.
Nếu nàng muốn đi ra ngoài một mình, tuy hắn không an tâm để nàng đi một mình. Nhưng vẫn đồng ý, chỉ là hắn sẽ âm thầm theo sau cố gắng không để nàng phát hiện ra, hắn để cho nàng có cảm giác đi dạo một mình.
Lâm Uyển cũng không phải kẻ ngốc, trước kia không phải nàng không phát hiện Lý Duy Nguyên luôn âm thầm theo sau, nhưng sau đó nàng nhịn không được đành phải quay người lại, bất đắc dĩ nói: " Ca ca, chàng ra đây đi."
Lý Duy Nguyên sẽ lập tức xuất hiện, đứng nhìn nàng cười ôn hoà. Cái tính tình này của hắn không phải nàng không biết.
Bất quá trong lòng nàng hiểu rõ, hắn có thể thả lỏng cho nàng tự do như bây giờ đã là quá tốt rồi.
Nhưng tính tình bá đạo vẫn không thể thay đổi, vẫn luôn có dục vọng chiếm hữu người khác. Bất quá bây giờ cũng có chút để tâm đến cảm xúc của nàng.
Lâm Uyển liền nở nụ cười đi đến nắm lấy tay hắn, hai người bọn họ chầm chậm đi dạo trong rừng, hoặc ngồi câu cá bên dòng suối nhỏ.
Tất nhiên ở nơi đây không phải hoàn toàn ngăn cách với thế giới bên ngoài. Đôi lúc bọn họ cũng sẽ ngồi xe ngựa ra thị trấn bên ngoài.
Cách dãy núi này có một thị trấn nhỏ, nhưng đối với một người quanh năm sống trên núi mà nói, ở thị trấn này thật náo nhiệt.
Cơ hồ nàng sẽ đi đến các cửa tiệm trong trấn mua rất nhiều đồ, còn Lý Duy Nguyên sẽ đi phía sau xách đồ cho nàng cũng chưa bao giờ có ý định ngăn cản nàng.
Sau khi mua đồ ở cửa tiệm này xong, nàng sẽ đưa bạc cho tiểu nhị, rồi Lý Duy Nguyên sẽ cầm theo những món đồ đó ra ngoài, bọn họ tiếp tục đi dạo đến cửa tiệm tiếp theo.
Tất nhiên Lý Duy Nguyên cũng sẽ mua một ít đồ nhưng chủ yếu hắn chủ mua sách. Hắn vẫn có thói quen thích đọc sách như ngày xưa. Mỗi lần quay về sơn trang trong xe ngựa đều chất đầy đồ vật.
Thời gian nhàn rỗi, Lý Duy Nguyên sẽ đọc sách ở thư phòng. Còn Lâm Uyển sẽ nằm ngủ hoặc ngồi gần cửa sổ đọc sách, thêu thùa, chăm sóc cây cỏ trong sân.
Cho dù là thời điểm nào, chỉ cần bọn họ ngẩng đầu lên đều có thể nhìn thấy đối phương.
Vừa ngẩng đầu liền có thể nhìn thấy người mình yêu trước mắt, còn gì hạnh phúc hơn. Cuộc sống hạnh phúc của thế nhân chính là như vậy.
Lý Duy Nguyên trước nay vẫn luôn đọc sách trong thư phòng, nhưng từ lần mua đồ ở thị trấn trở về, buổi tối hắn sẽ đem một quyển sách vào phòng ngủ, còn một hai lôi kéo Lâm Uyển đọc cùng.
Lâm Uyển trốn tránh nhưng vì tò mò cũng sẽ tiến đến xem. Nàng nhìn thấy bìa sách có chút kỳ lạ dường như không phải loại sách thông thường, mà lại là một quyển truyện tranh.
Nàng hỏi Lý Duy Nguyên đây là sách gì? Hắn chỉ nhìn nàng mỉm cười không trả lời. Sau đó lại đưa tay ôm lấy eo nàng, bế nàng ngồi lên đùi hắn, lúc này hắn mới mở quyển sách đó ra.
Quả là một quyển xung cung đồ, hơn nữa hình ảnh trong đó....
Lâm Uyển quay đầu nhìn Lý Duy Nguyên bằng ánh mắt khiếp sợ. Vì sao hắn lại xem những thứ như vậy? Lại còn muốn nàng cùng xem? Hai người cùng xem chẳng khác nào tăng thêm tình thú sao?
Nàng đỏ mặt, muốn nhảy ra khỏi người hắn, nhưng hắn lại nhanh tay bắt lấy nàng, còn thấp giọng nói bên tai nàng: " Ta vừa mua quyển sách này, còn muốn nghiên cứu một số tư thế trong đây. Uyển Uyển, nàng cùng ta nghiên cứu nhé."
Gương mặt Lâm Uyển càng đỏ bừng. Hắn còn muốn nghiên cứu tư thế trong đây sao? Không phải hắn muốn dùng những tư thế đó áp dụng vào người nàng chứ? Là ai dạy hắn những chuyện này, có phải mỗi ngày sau này nàng đều không thể rời khỏi giường nữa à?
Cho dù nàng muốn trốn cũng không thể nào trốn thoát, Lý Duy Nguyên đã gắt gao ôm chặt lấy nàng, vừa ép buộc vừa dụ dỗ nàng xem cùng hắn.
Không thể làm gì khác, nàng đành phải đỏ mặt xem cùng hắn hết cả quyển xung cung đồ này.
Phương diện này Lý Duy Nguyên cực kỳ ham học hỏi, quả thực sau đó hắn liền áp dụng những tư thế đó với nàng.
Lâm Uyển hữu tâm vô lực, đây chính là thể loại hắn thích đó sao? Tất nhiên hắn chăm chỉ cày cấy như vậy sớm sẽ có ngày ra hoa.
Đúng như dự đoán quả thực Lâm Uyển đã mang thai, tất nhiên sau khi biết tin này vì quá bất ngờ nàng liền ngây ngốc, ngay cả một người lý trí như Lý Duy Nguyên cũng vậy.
Lâm Uyển ngây ngốc chính là, hiện giờ trong bụng nàng đang có một sinh mệnh sao? Thật không thể nào tưởng tượng được.
Về phần Lý Duy Nguyên, hắn chưa từng nghĩ tới chuyện sinh con, trước nay hắn đều muốn sống cuộc sống hai người mà thôi.
Cho dù bọn họ ngây ngốc như thế nào, thì sinh mệnh bé nhỏ kia ngày một lớn lên. Mang thai thực sự rất vất vả, ba tháng đầu tiên Lâm Uyển còn bị ốm nghén, mấy tháng sau bụng dần dần to lên, đi đứng cũng không còn thuận tiện như trước, chỉ có chút thoải mái vào những tháng cuối thai kỳ.
Từ lúc Lâm Uyển mang thai, Lý Duy Nguyên tìm đọc rất nhiều sách y. Càng xem hắn càng cảm thấy kinh ngạc, hắn không biết việc sinh con lại có rủi ro cao như vậy. Uyển Uyển của hắn có phải sẽ gặp nguy hiểm không.
Có một đoạn thời gian hắn còn có một loại xúc động muốn Lâm Uyển bỏ đứa bé trong bụng đi. Bởi vì hắn không muốn nàng mạo hiểm tính mạng của mình.
Nhưng tình mẫu tử là loại tình cảm thiêng liêng nhất. Thời điểm mang thai nàng có chút không thích ứng kịp, chờ qua ba tháng sau nàng cảm nhận được đứa bé trong bụng nàng đang đạp, trong lòng nàng liền sinh ra một loại cảm giác không thể diễn tả bằng lời.
Lý Duy Nguyên nhìn thấy nàng trân trọng đứa bé trong bụng nàng như vậy, nếu hắn bắt nàng bỏ con khẳng định nàng sẽ rất đau lòng, cho nên hắn không muốn nghĩ về việc này nữa.
Nhưng hắn vẫn sẽ cố chuẩn bị mọi thứ chu toàn, từ sau khi Lâm Uyển mang thai sáu tháng hắn đã cho người ra ngoài tìm hai bà đỡ giỏi nhất đến đây, còn mời Triệu Vô Tâm đến.
Đáng thương thay cả đời Triệu Vô Tâm chỉ biết trị những căn bệnh quái lạ, đối với những căn bệnh thông thường ông ta không bao giờ đoái hoài.
Bỗng nhiên một ngày ông ta nhận tin báo khẩn cấp của chủ thượng, cứ cho rằng có chuyện quan trọng cần ông ta ra tay, cuối cùng khi đến đây ông ta mới phát hiện là vì chuyện sinh con, thậm chí ông ta còn phải ở lại đây chờ ngày Lâm Uyển hạ sinh.
Triệu Vô Tâm...
Dù sao ông ta cũng là một quái y, bây giờ lại đến đây để trở thành bà mụ ào?
Mọi người trong Hoàng Cực Hội ai cũng quen biết Triệu Vô Tâm, khi bọn họ nhìn thấy ông ta dẫn theo một đồ đệ tiến đến đây, bọn họ liền hỏi: " Lão Triệu, nữ nhi của ông đâu rồi?"
Nữ nhi của Triệu Vô Tâm cũng theo ông ta học y thuật, mỗi lần ông ta đi trị bệnh ở nơi nào cũng đều dẫn nàng ta theo.
Triệu Vô Tâm nghe thấy lời này, sắc mặt có chút không tốt: " Lần trước chủ thượng đưa đến nơi ở của ta một nam nhân đôi chân tàn phế, sau khi đôi chân hắn ta hồi phục thì hắn ta lại bắt cóc nữ nhi của ta đi mất. Ta biết đi đâu để gặp hắn ta đòi lại người đây?"
Lâm Uyển biết người vừa rồi Triệu Vô Tâm nhắc đến chính là Lương Phong Vũ. Biết được tin đôi chân của Lương Phong Vũ đã hồi phục, trong lòng nàng cũng cảm thấy cao hứng.
Nháy mắt thời gian đã gần đến mùa đông, cũng sắp đến ngày Lâm Uyển sinh con. Cuối cùng nàng sinh con là vào đêm khuya, trong lúc say giấc ngủ bỗng nhiên nàng bắt đầu đau bụng dữ dội.
Nàng đưa tay sờ dưới chăn cảm thấy có chút ươn ướt thì ra là nước ối, nàng hoảng sợ kêu Lý Duy Nguyên dậy.
Mấy ngày nay Lý Duy Nguyên đều luôn mang tâm trạng cảnh giác, hắn lo lắng không biết khi nàng sẽ sinh.
Nghe thấy tiếng kêu của Lâm Uyển, hắn vội tỉnh giấc thắp nến lên, hắn biết nàng sắp sinh rồi, vội lớn tiếng gọi bà đỡ và Triệu Vô Tâm đến đây.
Hai bà đỡ tiến vào liền mời Lý Duy Nguyên đi ra ngoài, bọn họ nói khi nữ tử sinh con nam nhân không thích hợp ở bên cạnh.
Nhưng Lý Duy Nguyên không có ý định bước ra ngoài, chỉ nửa quỳ trước giường, nắm chặt đôi tay Lâm Uyển, thỉnh thoảng còn hôn lên cái trán ướt đẫm mồ hôi của nàng, ôn nhu trấn an nàng: " Uyển Uyển, ca ca ở đây. Ca ca sẽ luôn bên nàng."
Việc sinh con rất là đau đớn, cũng may Lý Duy Nguyên đã đọc qua rất nhiều sách y, còn kiên trì mỗi ngày dẫn nàng đi ra ngoài tản bộ.
Cho nên lúc nàng sinh con cũng không gặp trở ngại gì, từ lúc đau bụng đến lúc hạ sinh không quá mười hai canh giờ.
Là một đứa bé gái, lúc vừa sinh ra da vẻ có chút nhăn nheo, hơn nữa gương mặt lại phúng phính.
Giống như một cục bột nhỏ tuỳ ý để người khác nhào nặn, đường nét trên khuôn mặt cũng không rõ lắm, nhưng chỉ có một thứ giống như hột đậu nhỏ nhô lên, đó chính là cái lỗ mũi. Lâm Uyển nhìn đứa nhỏ câu đầu tiên nàng nói đó là: " Xấu quá đi."
Lúc này nàng có một cảm xúc muốn đem đứa nhỏ này nhét lại vào bụng. Tuy bề ngoài miệng nói ghét bỏ, nhưng trong lòng lại vô cùng yêu thích, nàng bế đứa nhỏ trong tay không rời.
Trẻ con khi mới xin ra đều như vậy. Qua mấy ngày sau da dẽ sẽ từ từ trắng nõn, hơn nữa đường nét khuôn mặt cũng rõ ràng hơn, có thể nhìn ra đứa bé sau này sẽ là một đại mỹ nhân.
Lâm Uyển cùng Lý Duy Nguyên bàn bạc một lúc, bọn họ hy vọng đứa con của mình sẽ sống bình bình an an suốt cả đời, vì vậy bọn họ đặt tên cho đứa bé là An An.
Tất nhiên Lý Duy Nguyên tán thành với cái tên này, lại còn nói: " Mọi chuyện tuỳ nàng quyết định."
Lâm Uyển cúi đầu gọi đứa bé nằm trong lòng mình là An An, lại cười đưa An An cho Lý Duy Nguyên bế.
Lý Duy Nguyên bế đứa bé trong tay, cúi đầu nhìn đôi mắt to tròn linh động của nó, trong lòng có một loại cảm giác không thể diễn tả thành lời.
Đây là nữ nhi của hắn, trong người nó đang chảy huyết mạch của mình. Thật không thể tin được.
Lý Duy Nguyên và Lâm Uyển cực kỳ yêu thương An An. Phàm chỉ cần An An mở miệng muốn thứ gì, ngay cả muốn ngôi sao trên trời thì Lâm Uyển và Lý Duy Nguyên thật hận không lấy ngôi sao đó xuống cho An An chơi.
Thời gian thấm thoát trôi qua, nháy mắt An An đã năm tuổi. Tính tình rất giống Lâm Uyển, cực kỳ hiếu động tinh quái.
Một ngày vào cuối giờ Ngọ, mẫu tử bọn họ mỗi người nằm trên một ghế dựa tre đặt trên gác nhỏ, vui vẻ trò chuyện cùng nhau. Sau khi nói qua nói lại, âm thanh dần dần biến mất.
Thời điểm Lý Duy Nguyên từ trong phòng bước ra, liền nhìn thấy mẫu tử bọn họ đã ngủ say.
Ánh nắng chiếu qua khe lá, khẽ chiếu lên người bọn họ, xung quanh lại thoang thoảng hương hoa.
Chờ An An lên sáu tuổi, nó chỉ dạo chơi ở đây không đủ thỏa mãn, vì vậy nó muốn đi ra thế giới bên ngoài.
An An cầu xin Lý Duy Nguyên chuyện này, tất nhiên hắn sẽ tìm cách đáp ứng yêu cầu của nữ nhi. Cho nên hắn liền kêu người chuẩn bị mọi thứ.
Qua hai tháng sau, trong triều lại xảy ra một chuyện lớn đó chính là hoàng thượng đã băng hà. Người kế vị chính là nhị hoàng tử, năm nay chỉ mới có tám tuổi mà thôi.
Lý Duy Nguyên biết được tin tức này khoé môi hơi cong. Còn nhớ năm đó Lâm Uyển đã từng nói, kết cục trong cốt truyện không thể thay đổi, bằng không sẽ không biết cuối cùng sẽ phát sinh thêm chuyện gì nữa.
Cho nên hắn mới để Tạ Uẩn lên ngôi hoàng đế. Chỉ là Lâm Uyển không nói đến việc Tạ Uẩn sẽ làm hoàng đế được bao lâu, mà trong cung đều là người của hắn.
Tuy hiện giờ hắn đã ẩn mình sống nơi núi sâu, nhưng hắn muốn làm chuyện gì vẫn có thể làm được.
Năm ngoái Thuần Vu Kỳ cũng đã qua đời vì bệnh tật. Lý Duy Nguyên biết rõ không chừng Thuần Vu Kỳ dùng biện pháp kim thiền thoát xác mà thôi, nhưng ít ra mọi người cũng cho rằng Thuần Vu Kỳ đã chết, cũng không thể đột nhiên đào mồ sống dậy, lại không thể gây trở ngại gì cho Lý Duy Nguyên nữa.
Hiện nay Tạ Uẩn cũng chết, ngôi vị lại truyền cho một đứa bé tám tuổi, những chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo ai sẽ đoán trước được?
Sau đó cả gia đình Lý Duy Nguyên chính thức đến sống ở Hàng Châu, còn mua một căn nhà lớn ở gần Tây Hồ, sớm chiều đều có thể đi ra ngoài ngắm cảnh.
Năm thứ hai sau khi sống ở Hàng Châu, Lâm Uyển lại có thai. Tuy rằng đã có chút kinh nghiệm khi sinh An An, theo lý mà nói lần này sẽ an tâm hơn lần trước. Nhưng Lý Duy Nguyên lại cực kỳ khẩn trương, tâm tình ngày ngày không dám thả lỏng.
Cũng may cuối cùng mọi chuyện đều thuận lợi, lần này Lâm Uyển hạ sinh đôi song thai, đều là bé trai.
Lý Duy Nguyên kích động đến rơi nước mắt, hắn cúi người ôm chặt lấy Lâm Uyển, còn hôn lên môi nàng. Hơn nữa hắn còn bảo An An vào phòng, đưa tay ôm lấy An An.
Ôm thê tử cùng con của mình ở trong lòng, Lý Duy Nguyên cảm thấy thật hạnh phúc và viên mãn.
Bên ngoài cửa sổ hoa đã nở rộ, ánh nắng nhỏ vụn như kim. Mỗi ngày trải qua nhàn nhã như vậy, năm tháng thật yên bình.
—————-//—-//—————
* Tác giả có lời muốn nói: Dài nhất chính là ngoại truyện này, cuối cùng cũng đã viết xong, thật sự rất vui vẻ.
/133
|