Trong khi đợi Tiểu Phiến quay trở lại, Lý Lệnh Uyển đứng lên đi tới đi lui xem xét mọi thứ trong phòng.
Bởi vì ngồi xổm quá lâu nên chân nàng đã tê rần, giống như có ngàn vạn cây châm ghim vào chân vậy rất khó chịu.
Nhưng cũng may Lý Duy Nguyên chẳng có ý định ngăn cản nàng đi khắp nơi trong phòng, hắn vẫn trầm mặt yên lặng ngồi xổm trước chậu than, vô thức dùng đồng que cời than trong tay chậm rãi sắp xếp lại than củi trong chậu.
Ánh lửa cũng làm nhu hoà đi khuôn mặt lạnh lẽo của hắn một chút, thời khắc này nhìn hắn lại cảm thấy
thật tuấn tú giống như một vị thiếu niên hào hoa phong nhã từ trong phim ảnh bước ra.
Lý Lệnh Uyển thỉnh thoảng sẽ lại liếc mắt nhìn góc nghiêng của hắn. Trong lòng nàng vô cùng si mê, ai nha, thật là đẹp trai đây chính là nhân vật mà nàng đã tưởng tượng ra sao, thật cảm thấy tự hào quá đi.
Nhưng khi nghĩ về việc tương lai nàng tự hỏi lòng tại sao nàng lại xuyên vào truyện còn trở thành cái người mà hắn muốn giết chết nhất vậy?
Nếu nàng có thể xuyên thành nữ chính thì tốt biết mấy. Chỉ cần nhờ vào hào quang của nữ chính không cần làm gì cả thì hắn sẽ tự cam tâm tình nguyện khuất phục dưới chân mình mà thôi.
Nhưng ai da, làm sao có thể xảy ra việc dễ dàng như vậy, hoàn cảnh hiện tại của nàng thật là quá bị ai.
Trong tâm tư Lý Lệnh Uyển lúc này vui buồn lẫn lộn, đúng thật là băng hoả lưỡng trọng thiên.
( Editor: Băng hỏa lưỡng trọng thiên ý chỉ là trong thời gian ngắn đã phải trải qua hai sự kiện hoàn toàn tương phản nhau.)
Cuối cùng vì quá buồn chán Lý Lệnh Uyển liền tìm một cái ghế tre trong góc nhà, sau đó nàng đem đến trước mặt Lý Duy Nguyên, cúi đầu nhìn hắn cười nói: "Ca ca, huynh ngồi đi."
Nàng hoàn toàn cảm giác được bây giờ bản thân giống như một chú cún con ra sức lấy lòng chủ nhân của mình, hơn nữa vị chủ nhân đó lại là Lý Duy Nguyên.
Lý Duy Nguyên nghe nàng nói như vậy, liền ngẩng đầu lên nhìn nàng nhưng không có ý định ngồi lên chiếc ghế tre mà nàng đưa đến, ngược lại hắn lại đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Lý Lệnh Uyển chẳng hiểu hắn đang muốn làm cái gì, trong lòng thấp thỏm không yên nhưng sau một lúc
nàng liền nhìn thấy hắn quay trở về trong tay còn cầm một cái ghế tre, hắn đi đến đặt nó bên chân nàng.
Ý tứ của hắn quá rõ ràng chính là muốn nàng ngồi xuống chiếc ghế đó.
Lý Lệnh Uyển thụ sủng nhược kinh lại vội vàng ngồi xuống. Còn cười nhìn Lý Duy Nguyên nói lời cảm tạ: " Ca ca, cảm ơn."
Sau khi nàng ngồi vào ghế trong lòng nàng cảm thấy vô cùng vui mừng. Cuối cùng sau bao nhiều cố gắng lấy lòng hắn thì cuối cùng hôm nay hắn đã đối xử tốt với nàng hơn một chút.
Tuy rằng chỉ là một hành động như đem cho nàng một cái ghế tre, nhưng trong lòng Lý Lệnh Uyển cũng cảm thấy thỏa mãn.
Bởi vì bản thân đang cảm thấy vui vẻ cho nên nụ cười của Lý Lệnh Uyển cũng xuất phát từ nội tâm, nhìn cực kỳ tươi đẹp.
" Ca ca," nàng vô cùng vui vẻ kêu Lý Duy Nguyên: " Huynh thích ăn cái gì?"
Chẳng phải người ta thường nói con đường ngắn nhất đi đến trái tim đàn ông là thông qua dạ dày sao. Chỉ cần ta biết ngươi thích ăn những món gì nhất định về sau ta sẽ tìm mọi cách nấu cho ngươi ăn nha.
Lý Duy Nguyên nghe vậy lại cười tự giễu: " Ta có tư cách gì để nói đến việc thích hay không thích? Trong phòng bếp muốn cho ta ăn thứ gì thì ta ăn thứ đó thôi."
Tuy rằng câu trả lời của hắn không phải là câu nàng muốn, nhưng ít ra hắn cũng đã chịu mở miệng trả lời nàng thật sự tiến bộ không ít nha.
Vì thế Lý Lệnh Uyển chẳng muốn chấp nhất thái độ lúc này của hắn ngược lại nàng còn bừng bừng thích thú hỏi những sở thích khác của hắn nữa.
Vốn dĩ Lý Duy Nguyên chỉ là nam phụ thứ hai trong truyện mà thôi. Nhưng khi đó nàng chỉ chú trọng viết về nam chính và nam phụ thứ nhất còn về phần Lý Duy Nguyên chủ yếu là chỉ là nhân vật phụ trợ cho ánh hào quang của nam chính, lại còn là kẻ đối nghịch với nam phụ thứ nhất, chỉ có như thế mới thúc đẩy hứng thú của độc giả.
Lúc ấy làm sao có thể suy nghĩ tinh tế miêu tả hắn thích hay chán ghét thứ gì đây? Nhưng hiện tại nàng phải lấy lòng Lý Duy Nguyên, cho nên nàng phải biết rõ hắn thích hay ghét những gì, nếu như nàng làm hắn mất lòng thì đến lúc đó cũng không biết bản thân mình sẽ chết thê thảm như thế nào.
Cũng may tuy lời nói của hắn cực kỳ ngắn ngọn, thậm chí lại quá thực tế nhưng hắn vẫn trả lời nàng là đủ rồi.
Lý Lệnh Uyển rất vui vẻ. Nàng cảm nhận được trong lòng Lý Duy Nguyên đã dần dần mở lòng với nàng, có lẽ thắng lợi trước mắt sẽ không còn xa nữa.
Mặc kệ tương lai Lý Duy Nguyên có trở thành con người tàn nhẫn độc ác hay không, trong lòng hắn có biến thái vặn vẹo ra sao, nhưng bây giờ hắn chỉ là vị thiếu niên mười ba tuổi vẫn có thể kịp quay đầu.
Lý Lệnh Uyển rất tin tưởng vào bản thân mình. Cho nên nàng quyết tâm phải làm Lý Duy Nguyên thay đổi, chỉ cần khiến hắn không còn những suy nghĩ tàn nhẫn độc ác cũng như trong lòng biến thái vặn vẹo giống như trong truyện là được.
Vì thế trong thâm tâm Lý Lệnh Uyển âm thầm ra quyết định nhưng Lý Duy Nguyên vẫn không hay biết gì, cho nên hắn cảm thấy đêm nay nhìn nàng có vẻ vô cùng phấn khởi, chí ít hắn luôn nhìn thấy trên mặt nàng là nụ cười không tắt.
Vốn dĩ nàng có ngũ quan cực kỳ xinh đẹp cùng bắt mắt. Nhưng trong ấn tượng của Lý Duy Nguyên nàng ngày xưa luôn tạo cho người khác cảm giác không có sức sống tuy có khuôn mặt xinh đẹp, nhưng cũng chỉ thuộc dạng mỹ nhân ngu ngốc mà thôi.
Nhưng hiện tại nàng trở nên có sức sống vô cùng, mỗi làm nàng cười lúm đồng tiền xán lạn như hoa hiện ra, lại giống như một viên dạ minh châu sáng lấp lánh, chỉ cần nhìn nụ cười của nàng tất cả u ám trong lòng đều tan biến, khiến người khác gặp một lần khó có thể quên được.
Hiện tại viên dạ mình châu này lại đang ngồi sát bên cạnh hắn, nàng âm thầm quan sát chiếc áo bông màu xanh ngọc trên người hắn.
Sau đó nàng liền nói: " Ca ca, muội thấy trên chiếc áo bông này có nhiều chỗ bị rách. Huynh mau cởi ra đi, để muội về kêu nha hoàn vá lại cho huynh nha."
Nói thật việc may vá Lý Lệnh Uyển cũng không thành thạo lắm, đời trước bảo nàng đính một cái nút áo thôi cũng đã là quá sức với nàng rồi. Vì vậy tốt nhất nàng nên nhờ Tiểu Phiến làm những việc này, dù sao các nàng ấy cũng thành thạo hơn nàng.
Nhưng Lý Duy Nguyên lại lạnh giọng nói: " Ném đi không cần vá."
Cái áo bông này thật ra là bị Đỗ Thị cầm chân nến liều mạng đánh hắn mà bị rách. Giữ lại cái áo bông này để làm gì?
Để mỗi giờ mỗi phút đều nhắc nhở hắn rằng, những vết thương trên người hắn đều do chính một tay mẫu thân ruột thịt của mình gây nên sao? Cho nên hắn tình nguyện vứt nó đi.
Lý Lệnh Uyển mới biết câu nói vừa rồi của mình đã làm Lý Duy Nguyên không vui. Vì thế nàng cũng không hề cưỡng cầu hắn đưa áo cho nàng vá lại nữa, sau đó lại nàng cười nói: " Vứt đi cũng tốt. Dù sao cái áo này cũng đã rách như vậy, vá xog cũng rất khó coi. Nên vứt đi thôi, ngày khác muội lại kêu người đưa đến cho huynh hai cái áo bông mới tốt nhất."
Sợ Lý Duy Nguyên sẽ nói những lời khó nghe, vì thế nàng vội nói như đùa vừa giải thích một chút: " Muội và huynh là huynh muội ruột thịt, đồ của huynh chính là của muội, đồ của muội cũng chính là của huynh chẳng cần phân chia gì hết. Ca ca huynh ngàn vạn lần đừng khách khí với muội như vậy."
Lý Duy Nguyễn cũng không nói khách khí với nàng. Bất quá là hắn cũng không muốn cự tuyệt, nhưng cũng không nói là hắn đồng ý nhận lấy.
Tóm lại hắn vẫn trưng bộ mặt như đưa đám vạn năm không đổi ra với nàng, mà nàng cũng không hiểu rốt cuộc trong đầu hắn đang suy nghĩ những gì.
Lý Lệnh Uyển thấy thái độ của hắn như thế, làm nàng cảm thấy thật mất mặt nha. Nhưng cũng may lúc này Tiểu Phiến đã trở lại.
Bên ngoài tuyết rơi càng nhiều, Lý Lệnh Uyển nhìn thấy trên người Tiểu Phiến dính đầy bông tuyết nhìn giống như người tuyết biết đi vậy.
Nàng vội vàng bước về phía Tiểu Phiến, một bên tiếp nhận hộp đồ ăn trong tay nàng ta, một bên lại trách móc nàng ta: "Tại sao ngươi lại không che dù? Nhìn xem cả người đều dính đầy tuyết, lát nữa vào trong phòng ấm áp lên thì quần áo trên người ngươi lại ướt hết thì sao."
Tiểu Phiến liền cười trả lời: " Nô tì có che dù. Chỉ tại gió lớn quá có che đi nữa cũng không che được bao nhiêu, tuyết vẫn rơi trên người nô tì."
Lý Lệnh Uyển không nói gì, lập tức kéo Tiểu Phiến đến gần chậu than, kêu Tiểu Phiến ngồi ở ghế tre của nàng mà sưởi ấm.
Nhưng Tiểu Phiến không dám ngồi. Nàng ta vừa bước vào phòng đã nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của đại thiếu gia thật sự rất doạ người.
Tiểu Phiến run rẩy gọi một tiếng đại thiếu gia, sau đó nói với Lý Lệnh Uyển: " Tiểu thư, nô tì đứng là được rồi."
Nhưng Lý Lệnh Uyển vẫn lôi kéo nàng: "Tại sao phải đứng? Sưởi ấm chân nhưng không sưởi ấm được tay. Ngươi ngồi đi, đưa tay đến chậu than mà hơ, như vậy toàn thân ngươi mới ấm được."
Tiểu Phiến thật sự khóc không ra nước mắt nha. Lúc này đại thiếu gia đang dùng ánh mắt hăm dọa như thế mà nhìn mình, nếu nàng ta thật sự ngồi xuống có lẽ đại thiếu gia liền ra tay giết chết nàng ta mất.
" Tiểu thư, nô tì thật sự đứng ở đây là được rồi."
Hai người đang lôi lôi kéo kéo, bỗng nhiên Lý Duy Nguyên lại từ ghế tre đứng lên không nói không rằng xoay người ra khỏi phòng.
Lý Lệnh Uyển cùng Tiểu Phiến mở to hai mắt nhìn nhau, không hiểu được hắn lại muốn giở trò gì. Nhưng bất quá một lúc sau liền thấy Lý Duy Nguyên trở lại, còn cầm trong tay một cái ghế tre.
Chờ lúc hắn đi vào phòng liền đem ghế tre đặt trước chậu than, cũng không biết là đang nói với ai, chỉ cực kỳ ngắn gọi: " Ngươi ngồi ở."
Bất luận là ghế tre hắn đưa cho Lý Lệnh Uyển hay ghế tre nàng đưa cho hắn, thì hắn đều không muốn người khác ngồi vào đó.
Nhưng hắn nhìn Lý Lệnh Uyển kiên trì lôi kéo Tiểu Phiến như vậy, cuối cùng hắn phải đi ra ngoài, đến phòng của Cẩn Ngôn đem một cái ghế tre nữa đến cho Tiểu Phiến.
Tiểu Phiến hiểu rõ ý tứ của Lý Duy Nguyên, nàng ta kinh sợ vội hành lễ nói cảm tạ. Nhưng cũng không dám ngồi a.
Cùng đại thiếu gia ngồi sưởi chung một chậu than nghĩ thôi cũng không dám nghĩ tới. Đại thiếu gia chỉ cần thở ra một hơi cũng đủ làm chân tay nàng ta mềm nhũn rồi.
Nhưng Lý Lệnh Uyển nhanh lôi kéo nàng ta ngồi xuống ghế tre mà Lý Duy Nguyên đem tới.
Sau đó Tiểu Phiến liền đưa cho nàng dược Cao Tử, nàng vội vàng chạy đến trước mặt Lý Duy Nguyên hỏi hắn: " Ca ca, có muốn muội giúp huynh sức thuốc hay không?"
Tuy rằng nàng hỏi như vậy nhưng trong lòng cũng chẳng thật sự muốn giúp hắn bôi thuốc.
Nàng đoán Lý Duy Nguyên sẽ cự tuyệt, vừa rồi nàng chỉ mới chạm lên cổ hắn một chút thôi, hắn liền nhảy dựng lên thiếu chút nữa còn muốn ném đồng tre cời than vào người nàng.
Nhưng nàng không hề nghĩ đến, lúc nàng mới vừa dứt lời Lý Duy Nguyên liền gật đầu ngắn gọn nói một chữ được.
Lý Lệnh Uyển......
Chính mình là tự đào hố chôn mình mà, nhưng dù sao cũng phải nhảy thôi. Vì thế nàng liền dùng tay mở nắp hộp sứ dùng ngón trỏ lấy một ít thuốc cầm máu Dược Cao Tử, rồi bôi lên vết thương trên cổ của Lý Duy Nguyên.
Chẳng qua trên cổ hắn có vài sợi tóc rời rạc rơi xuống che đi vết thương, cho nên nàng chỉ có thể dùng tay vén chúng qua một bên, sau đó nương theo chút ánh sáng yếu ớt của nến, nàng đem ngón tay trỏ dính thuốc Dược Cao Tử bôi lên hai vết thương đang rỉ máu của hắn.
Lại dùng ngón tay trỏ dính Dược Cao Tử chậm rãi xoa nhẹ vết thương, rồi lau đi vết máu nơi đó.
Dược Cao Tử hương bạc hà thanh thanh. Động tác của Lý Lệnh Uyển lại cực kỳ nhẹ nhàng, thỉnh thoảng còn hỏi hắn một tiếng: "Ca ca, làm như vậy huynh có đau không?"
Trong đầu Lý Duy Nguyên liền nghĩ, mặc kệ nàng vì mục đích gì mà tiếp cận hắn, lấy lòng hắn cũng chẳng sao cả.
Chỉ cần sau này nàng vẫn luôn đối xử với hắn như vậy là đủ rồi, cho dù nàng chỉ là ngụy trang mà thôi, nhưng hắn nguyện lòng đón nhận. Một khi hắn đã đón nhận thì hắn sẽ không bao giờ buông tay nữa.
Trong đầu hắn xuất hiện một suy nghĩ điên cuồng, khó có được ai nguyện ý quan tâm hắn như vậy, sau này dù có chết hắn cũng sẽ kéo nàng chết chung.
- -----------///----///--------
Chào đón bé Uyển đến địa ngục của anh Nguyên
Bởi vì ngồi xổm quá lâu nên chân nàng đã tê rần, giống như có ngàn vạn cây châm ghim vào chân vậy rất khó chịu.
Nhưng cũng may Lý Duy Nguyên chẳng có ý định ngăn cản nàng đi khắp nơi trong phòng, hắn vẫn trầm mặt yên lặng ngồi xổm trước chậu than, vô thức dùng đồng que cời than trong tay chậm rãi sắp xếp lại than củi trong chậu.
Ánh lửa cũng làm nhu hoà đi khuôn mặt lạnh lẽo của hắn một chút, thời khắc này nhìn hắn lại cảm thấy
thật tuấn tú giống như một vị thiếu niên hào hoa phong nhã từ trong phim ảnh bước ra.
Lý Lệnh Uyển thỉnh thoảng sẽ lại liếc mắt nhìn góc nghiêng của hắn. Trong lòng nàng vô cùng si mê, ai nha, thật là đẹp trai đây chính là nhân vật mà nàng đã tưởng tượng ra sao, thật cảm thấy tự hào quá đi.
Nhưng khi nghĩ về việc tương lai nàng tự hỏi lòng tại sao nàng lại xuyên vào truyện còn trở thành cái người mà hắn muốn giết chết nhất vậy?
Nếu nàng có thể xuyên thành nữ chính thì tốt biết mấy. Chỉ cần nhờ vào hào quang của nữ chính không cần làm gì cả thì hắn sẽ tự cam tâm tình nguyện khuất phục dưới chân mình mà thôi.
Nhưng ai da, làm sao có thể xảy ra việc dễ dàng như vậy, hoàn cảnh hiện tại của nàng thật là quá bị ai.
Trong tâm tư Lý Lệnh Uyển lúc này vui buồn lẫn lộn, đúng thật là băng hoả lưỡng trọng thiên.
( Editor: Băng hỏa lưỡng trọng thiên ý chỉ là trong thời gian ngắn đã phải trải qua hai sự kiện hoàn toàn tương phản nhau.)
Cuối cùng vì quá buồn chán Lý Lệnh Uyển liền tìm một cái ghế tre trong góc nhà, sau đó nàng đem đến trước mặt Lý Duy Nguyên, cúi đầu nhìn hắn cười nói: "Ca ca, huynh ngồi đi."
Nàng hoàn toàn cảm giác được bây giờ bản thân giống như một chú cún con ra sức lấy lòng chủ nhân của mình, hơn nữa vị chủ nhân đó lại là Lý Duy Nguyên.
Lý Duy Nguyên nghe nàng nói như vậy, liền ngẩng đầu lên nhìn nàng nhưng không có ý định ngồi lên chiếc ghế tre mà nàng đưa đến, ngược lại hắn lại đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Lý Lệnh Uyển chẳng hiểu hắn đang muốn làm cái gì, trong lòng thấp thỏm không yên nhưng sau một lúc
nàng liền nhìn thấy hắn quay trở về trong tay còn cầm một cái ghế tre, hắn đi đến đặt nó bên chân nàng.
Ý tứ của hắn quá rõ ràng chính là muốn nàng ngồi xuống chiếc ghế đó.
Lý Lệnh Uyển thụ sủng nhược kinh lại vội vàng ngồi xuống. Còn cười nhìn Lý Duy Nguyên nói lời cảm tạ: " Ca ca, cảm ơn."
Sau khi nàng ngồi vào ghế trong lòng nàng cảm thấy vô cùng vui mừng. Cuối cùng sau bao nhiều cố gắng lấy lòng hắn thì cuối cùng hôm nay hắn đã đối xử tốt với nàng hơn một chút.
Tuy rằng chỉ là một hành động như đem cho nàng một cái ghế tre, nhưng trong lòng Lý Lệnh Uyển cũng cảm thấy thỏa mãn.
Bởi vì bản thân đang cảm thấy vui vẻ cho nên nụ cười của Lý Lệnh Uyển cũng xuất phát từ nội tâm, nhìn cực kỳ tươi đẹp.
" Ca ca," nàng vô cùng vui vẻ kêu Lý Duy Nguyên: " Huynh thích ăn cái gì?"
Chẳng phải người ta thường nói con đường ngắn nhất đi đến trái tim đàn ông là thông qua dạ dày sao. Chỉ cần ta biết ngươi thích ăn những món gì nhất định về sau ta sẽ tìm mọi cách nấu cho ngươi ăn nha.
Lý Duy Nguyên nghe vậy lại cười tự giễu: " Ta có tư cách gì để nói đến việc thích hay không thích? Trong phòng bếp muốn cho ta ăn thứ gì thì ta ăn thứ đó thôi."
Tuy rằng câu trả lời của hắn không phải là câu nàng muốn, nhưng ít ra hắn cũng đã chịu mở miệng trả lời nàng thật sự tiến bộ không ít nha.
Vì thế Lý Lệnh Uyển chẳng muốn chấp nhất thái độ lúc này của hắn ngược lại nàng còn bừng bừng thích thú hỏi những sở thích khác của hắn nữa.
Vốn dĩ Lý Duy Nguyên chỉ là nam phụ thứ hai trong truyện mà thôi. Nhưng khi đó nàng chỉ chú trọng viết về nam chính và nam phụ thứ nhất còn về phần Lý Duy Nguyên chủ yếu là chỉ là nhân vật phụ trợ cho ánh hào quang của nam chính, lại còn là kẻ đối nghịch với nam phụ thứ nhất, chỉ có như thế mới thúc đẩy hứng thú của độc giả.
Lúc ấy làm sao có thể suy nghĩ tinh tế miêu tả hắn thích hay chán ghét thứ gì đây? Nhưng hiện tại nàng phải lấy lòng Lý Duy Nguyên, cho nên nàng phải biết rõ hắn thích hay ghét những gì, nếu như nàng làm hắn mất lòng thì đến lúc đó cũng không biết bản thân mình sẽ chết thê thảm như thế nào.
Cũng may tuy lời nói của hắn cực kỳ ngắn ngọn, thậm chí lại quá thực tế nhưng hắn vẫn trả lời nàng là đủ rồi.
Lý Lệnh Uyển rất vui vẻ. Nàng cảm nhận được trong lòng Lý Duy Nguyên đã dần dần mở lòng với nàng, có lẽ thắng lợi trước mắt sẽ không còn xa nữa.
Mặc kệ tương lai Lý Duy Nguyên có trở thành con người tàn nhẫn độc ác hay không, trong lòng hắn có biến thái vặn vẹo ra sao, nhưng bây giờ hắn chỉ là vị thiếu niên mười ba tuổi vẫn có thể kịp quay đầu.
Lý Lệnh Uyển rất tin tưởng vào bản thân mình. Cho nên nàng quyết tâm phải làm Lý Duy Nguyên thay đổi, chỉ cần khiến hắn không còn những suy nghĩ tàn nhẫn độc ác cũng như trong lòng biến thái vặn vẹo giống như trong truyện là được.
Vì thế trong thâm tâm Lý Lệnh Uyển âm thầm ra quyết định nhưng Lý Duy Nguyên vẫn không hay biết gì, cho nên hắn cảm thấy đêm nay nhìn nàng có vẻ vô cùng phấn khởi, chí ít hắn luôn nhìn thấy trên mặt nàng là nụ cười không tắt.
Vốn dĩ nàng có ngũ quan cực kỳ xinh đẹp cùng bắt mắt. Nhưng trong ấn tượng của Lý Duy Nguyên nàng ngày xưa luôn tạo cho người khác cảm giác không có sức sống tuy có khuôn mặt xinh đẹp, nhưng cũng chỉ thuộc dạng mỹ nhân ngu ngốc mà thôi.
Nhưng hiện tại nàng trở nên có sức sống vô cùng, mỗi làm nàng cười lúm đồng tiền xán lạn như hoa hiện ra, lại giống như một viên dạ minh châu sáng lấp lánh, chỉ cần nhìn nụ cười của nàng tất cả u ám trong lòng đều tan biến, khiến người khác gặp một lần khó có thể quên được.
Hiện tại viên dạ mình châu này lại đang ngồi sát bên cạnh hắn, nàng âm thầm quan sát chiếc áo bông màu xanh ngọc trên người hắn.
Sau đó nàng liền nói: " Ca ca, muội thấy trên chiếc áo bông này có nhiều chỗ bị rách. Huynh mau cởi ra đi, để muội về kêu nha hoàn vá lại cho huynh nha."
Nói thật việc may vá Lý Lệnh Uyển cũng không thành thạo lắm, đời trước bảo nàng đính một cái nút áo thôi cũng đã là quá sức với nàng rồi. Vì vậy tốt nhất nàng nên nhờ Tiểu Phiến làm những việc này, dù sao các nàng ấy cũng thành thạo hơn nàng.
Nhưng Lý Duy Nguyên lại lạnh giọng nói: " Ném đi không cần vá."
Cái áo bông này thật ra là bị Đỗ Thị cầm chân nến liều mạng đánh hắn mà bị rách. Giữ lại cái áo bông này để làm gì?
Để mỗi giờ mỗi phút đều nhắc nhở hắn rằng, những vết thương trên người hắn đều do chính một tay mẫu thân ruột thịt của mình gây nên sao? Cho nên hắn tình nguyện vứt nó đi.
Lý Lệnh Uyển mới biết câu nói vừa rồi của mình đã làm Lý Duy Nguyên không vui. Vì thế nàng cũng không hề cưỡng cầu hắn đưa áo cho nàng vá lại nữa, sau đó lại nàng cười nói: " Vứt đi cũng tốt. Dù sao cái áo này cũng đã rách như vậy, vá xog cũng rất khó coi. Nên vứt đi thôi, ngày khác muội lại kêu người đưa đến cho huynh hai cái áo bông mới tốt nhất."
Sợ Lý Duy Nguyên sẽ nói những lời khó nghe, vì thế nàng vội nói như đùa vừa giải thích một chút: " Muội và huynh là huynh muội ruột thịt, đồ của huynh chính là của muội, đồ của muội cũng chính là của huynh chẳng cần phân chia gì hết. Ca ca huynh ngàn vạn lần đừng khách khí với muội như vậy."
Lý Duy Nguyễn cũng không nói khách khí với nàng. Bất quá là hắn cũng không muốn cự tuyệt, nhưng cũng không nói là hắn đồng ý nhận lấy.
Tóm lại hắn vẫn trưng bộ mặt như đưa đám vạn năm không đổi ra với nàng, mà nàng cũng không hiểu rốt cuộc trong đầu hắn đang suy nghĩ những gì.
Lý Lệnh Uyển thấy thái độ của hắn như thế, làm nàng cảm thấy thật mất mặt nha. Nhưng cũng may lúc này Tiểu Phiến đã trở lại.
Bên ngoài tuyết rơi càng nhiều, Lý Lệnh Uyển nhìn thấy trên người Tiểu Phiến dính đầy bông tuyết nhìn giống như người tuyết biết đi vậy.
Nàng vội vàng bước về phía Tiểu Phiến, một bên tiếp nhận hộp đồ ăn trong tay nàng ta, một bên lại trách móc nàng ta: "Tại sao ngươi lại không che dù? Nhìn xem cả người đều dính đầy tuyết, lát nữa vào trong phòng ấm áp lên thì quần áo trên người ngươi lại ướt hết thì sao."
Tiểu Phiến liền cười trả lời: " Nô tì có che dù. Chỉ tại gió lớn quá có che đi nữa cũng không che được bao nhiêu, tuyết vẫn rơi trên người nô tì."
Lý Lệnh Uyển không nói gì, lập tức kéo Tiểu Phiến đến gần chậu than, kêu Tiểu Phiến ngồi ở ghế tre của nàng mà sưởi ấm.
Nhưng Tiểu Phiến không dám ngồi. Nàng ta vừa bước vào phòng đã nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của đại thiếu gia thật sự rất doạ người.
Tiểu Phiến run rẩy gọi một tiếng đại thiếu gia, sau đó nói với Lý Lệnh Uyển: " Tiểu thư, nô tì đứng là được rồi."
Nhưng Lý Lệnh Uyển vẫn lôi kéo nàng: "Tại sao phải đứng? Sưởi ấm chân nhưng không sưởi ấm được tay. Ngươi ngồi đi, đưa tay đến chậu than mà hơ, như vậy toàn thân ngươi mới ấm được."
Tiểu Phiến thật sự khóc không ra nước mắt nha. Lúc này đại thiếu gia đang dùng ánh mắt hăm dọa như thế mà nhìn mình, nếu nàng ta thật sự ngồi xuống có lẽ đại thiếu gia liền ra tay giết chết nàng ta mất.
" Tiểu thư, nô tì thật sự đứng ở đây là được rồi."
Hai người đang lôi lôi kéo kéo, bỗng nhiên Lý Duy Nguyên lại từ ghế tre đứng lên không nói không rằng xoay người ra khỏi phòng.
Lý Lệnh Uyển cùng Tiểu Phiến mở to hai mắt nhìn nhau, không hiểu được hắn lại muốn giở trò gì. Nhưng bất quá một lúc sau liền thấy Lý Duy Nguyên trở lại, còn cầm trong tay một cái ghế tre.
Chờ lúc hắn đi vào phòng liền đem ghế tre đặt trước chậu than, cũng không biết là đang nói với ai, chỉ cực kỳ ngắn gọi: " Ngươi ngồi ở."
Bất luận là ghế tre hắn đưa cho Lý Lệnh Uyển hay ghế tre nàng đưa cho hắn, thì hắn đều không muốn người khác ngồi vào đó.
Nhưng hắn nhìn Lý Lệnh Uyển kiên trì lôi kéo Tiểu Phiến như vậy, cuối cùng hắn phải đi ra ngoài, đến phòng của Cẩn Ngôn đem một cái ghế tre nữa đến cho Tiểu Phiến.
Tiểu Phiến hiểu rõ ý tứ của Lý Duy Nguyên, nàng ta kinh sợ vội hành lễ nói cảm tạ. Nhưng cũng không dám ngồi a.
Cùng đại thiếu gia ngồi sưởi chung một chậu than nghĩ thôi cũng không dám nghĩ tới. Đại thiếu gia chỉ cần thở ra một hơi cũng đủ làm chân tay nàng ta mềm nhũn rồi.
Nhưng Lý Lệnh Uyển nhanh lôi kéo nàng ta ngồi xuống ghế tre mà Lý Duy Nguyên đem tới.
Sau đó Tiểu Phiến liền đưa cho nàng dược Cao Tử, nàng vội vàng chạy đến trước mặt Lý Duy Nguyên hỏi hắn: " Ca ca, có muốn muội giúp huynh sức thuốc hay không?"
Tuy rằng nàng hỏi như vậy nhưng trong lòng cũng chẳng thật sự muốn giúp hắn bôi thuốc.
Nàng đoán Lý Duy Nguyên sẽ cự tuyệt, vừa rồi nàng chỉ mới chạm lên cổ hắn một chút thôi, hắn liền nhảy dựng lên thiếu chút nữa còn muốn ném đồng tre cời than vào người nàng.
Nhưng nàng không hề nghĩ đến, lúc nàng mới vừa dứt lời Lý Duy Nguyên liền gật đầu ngắn gọn nói một chữ được.
Lý Lệnh Uyển......
Chính mình là tự đào hố chôn mình mà, nhưng dù sao cũng phải nhảy thôi. Vì thế nàng liền dùng tay mở nắp hộp sứ dùng ngón trỏ lấy một ít thuốc cầm máu Dược Cao Tử, rồi bôi lên vết thương trên cổ của Lý Duy Nguyên.
Chẳng qua trên cổ hắn có vài sợi tóc rời rạc rơi xuống che đi vết thương, cho nên nàng chỉ có thể dùng tay vén chúng qua một bên, sau đó nương theo chút ánh sáng yếu ớt của nến, nàng đem ngón tay trỏ dính thuốc Dược Cao Tử bôi lên hai vết thương đang rỉ máu của hắn.
Lại dùng ngón tay trỏ dính Dược Cao Tử chậm rãi xoa nhẹ vết thương, rồi lau đi vết máu nơi đó.
Dược Cao Tử hương bạc hà thanh thanh. Động tác của Lý Lệnh Uyển lại cực kỳ nhẹ nhàng, thỉnh thoảng còn hỏi hắn một tiếng: "Ca ca, làm như vậy huynh có đau không?"
Trong đầu Lý Duy Nguyên liền nghĩ, mặc kệ nàng vì mục đích gì mà tiếp cận hắn, lấy lòng hắn cũng chẳng sao cả.
Chỉ cần sau này nàng vẫn luôn đối xử với hắn như vậy là đủ rồi, cho dù nàng chỉ là ngụy trang mà thôi, nhưng hắn nguyện lòng đón nhận. Một khi hắn đã đón nhận thì hắn sẽ không bao giờ buông tay nữa.
Trong đầu hắn xuất hiện một suy nghĩ điên cuồng, khó có được ai nguyện ý quan tâm hắn như vậy, sau này dù có chết hắn cũng sẽ kéo nàng chết chung.
- -----------///----///--------
Chào đón bé Uyển đến địa ngục của anh Nguyên
/133
|