Vừa trải qua những việc như vậy, khiến cho tâm tình của Lý Lệnh Uyển cực kỳ sa sút, cho nên nàng hơi rủ đầu buồn bã, hơn nữa nàng cũng không muốn nói chuyện với bất cứ ai.
Nhưng khi Lý Duy Nguyên nhìn thấy thần sắc của nàng như thế, hắn liên nhanh chóng đề nghị: " Uyển Uyển, muội có muốn đi đến tiểu viện của ca ca không?"
Hắn ngỏ lời như vậy là bởi vì thứ nhất hắn không an tâm để Lý Lệnh Uyển quay trở về một mình, còn thứ hai chính là hắn biết rõ cái tiểu nha đầu ngốc này cứ thích giấu chuyện buồn ở trong lòng, lại không muốn nói ra cùng ai, nếu để nàng quay về nơi đó, chỉ sợ rằng nàng sẽ lại suy nghĩ lung tung, thậm chí nàng sẽ giấu kín tâm tư của bản thân mình thì thật sự không tốt lắm.
Cho nên tạm thời hắn muốn lưu nàng lại bên cạnh mình, dù có việc gì thì hắn cũng có thể tâm sự cùng nàng.
Lúc này Lý Lệnh Uyển cũng chẳng có ý muốn quay về Di Hoà Viện một chút nào. Trở về đó làm gì? Để ngồi trong phòng suy nghĩ linh tình sao?
Rồi lại khiến tâm tình nàng càng rối rắm hơn nữa à, thôi chi bằng nàng cứ đến chỗ của Lý Duy Nguyên có lẽ vẫn tốt hơn.
Dù sao hắn cũng là một người thông minh, hơn nữa lại vô cùng thận trọng, với lại hắn cũng biết an ủi nàng mỗi khi nàng cảm thấy không vui, vì thế ở cùng hắn trò chuyện một hai câu cũng tốt mà.
Thế nên Lý Lệnh Uyển liền gật đầu nói: " Được ạ." Sau đó Lý Duy Nguyên hơi mỉm cười một chút, theo sau hai người bọn họ cùng nhau sánh vai bước ra khỏi Thế An Đường, bọn họ chậm rãi đi về phía tiểu viện của hắn.
Trời lại bắt đầu đổ tuyết, còn có gió thổi mạnh đến cả những nhánh cây trên cành kêu xào xạt. Nhìn khung cảnh nặng nề như vậy càng khiến tâm tình Lý Lệnh Uyển khó chịu hơn.
Lý Lệnh Uyển không biết hiện giờ Chu Thị như thế nào? Nàng biết chắc chắn nàng ta đang rất đau lòng, có lẽ sau khi nàng ta trở về Lạc Mai Cư sẽ khóc một trận.
Lúc này nàng lại nghĩ đến Lý Lệnh Yến, quả thực nàng ta đúng là một người lợi hại chỉ vừa mới trở về chưa bao lâu đã khiến mọi người trong Lý phủ đều yêu thích nàng ta, không chỉ nói đến tướng mạo
ngay cả tính tình của nàng ta có điểm nào chê trách?
Hơn nữa phụ thân của Tôn Lan Y trước kia còn là Tả Thiêm Đô Ngự Sử, thậm chí phụ thân của nàng ta và phụ thân của Đỗ Thị, cũng chính là ngoại tổ phụ của Lý Duy Nguyên, bọn họ từ lâu đã có giao tình sâu đậm.
Nhớ nắm đó khi hai người bọn họ bị định tội cả nhà đều bị bắt đi lưu đày, nhưng đáng tiếc thay phụ thân của Đỗ Thị lại không may bị hãm hại mà mất đi, chỉ còn lại phụ thân của Tôn Lan Y là kiên cường sống đến bây giờ.
Hơn nữa tương lai cái vị quyền thần từng hãm hại bọn họ sẽ bị điều tra, cho nên tội danh của bọn họ sẽ được rửa sạch.
Sau này phụ thân của Tôn Lan Y sẽ nhanh chóng được hồi phục chức quan Tả Thiêm Đô Sự, đến lúc đó thân phận của Tôn Lan Y lại là nữ nhi của Tả Thiêm Đô Ngự Sử, làm sao có thể để nàng ta làm thiếp?
Hiện tại nhà mẹ đẻ của Chu Thị đã không còn ai, lão thái thái lại là người thích kẻ sang ghét người hèn, chỉ sợ là Chu Thị sẽ.....
Vốn trong truyện nguyên thân Lý Lệnh Uyển trong lúc sơ ý mới khiến Chu Thị té xuống nước chết đuối, nhưng hiện tại đã không còn có thể xảy ra việc đó, chỉ sợ sau khi lão thái thái biết rõ thân phận của Tôn Lan Y thì vị trí chính thê Tam thái thái của Chu Thị sẽ giữ không được nữa.
Đến lúc đó nàng phải làm sao? Nàng không thể trơ mắt nhìn Chu Thị bị Lý Tu Bách hưu, rồi sau đó hắn ta sẽ đuổi Chu Thị ra khỏi Lý phủ này, chẳng phải Chu Thị chỉ còn có một thân một mình thê thảm lưu lạc bên ngoài sao?
Hơn nữa ngoại tổ phụ của Lý Duy Nguyên với ngoại tổ phụ của Lý Lệnh Yến lại có giao tình sâu đậm như vậy, sau khi hai người bọn họ biết được mối quan hệ này, tất nhiên bọn họ sẽ muốn kết thân với nhau, hơn nữa đây cũng chính là tình tiết trong truyện gốc mà nàng đã viết ra.
Nếu thật sự Lý Duy Nguyên cùng Lý Lệnh Yến giống như trong truyện gốc lâu ngày sinh tình với nhau, thì nàng phải làm sao bây giờ.
Hiện tại trong đầu Lý Lệnh Uyển rối như tơ vò, nàng cảm thấy xung quanh mình bốn bề đều là địch, hơn nữa bọn họ đang muốn đối phó với nàng. Rốt cuộc nàng phải làm sao đây?
Nàng có cảm thấy rất tuyệt vọng. Bây giờ nàng chỉ là một tiểu nữ khuê các làm sao có đủ khả thay đổi được những chuyện sẽ xảy ra trong cốt truyện?
Nàng không hiểu vì sao bản thân lại có thể viết cho Chu Thị có một tính tình yếu đuối như thế, gặp chuyện gì Chu Thị cũng chỉ biết khóc, khẳng định nàng không thể trông mong gì ở Chu Thị.
Còn lão thái thái hả? Tuy rằng hiện nay bà vẫn yêu thương nàng nhưng nói cho cùng khi bà biết việc phụ thân của Tôn Lan Y sắp khôi phục chức quan.
Ngay từ ban đầu bà vốn đã không vui khi nhìn thấy Chu Thị, cho nên đến lúc đó nhất định bà sẽ tước bỏ địa vị của Chu Thị mà thôi.
Chẳng lẽ nàng lại phải nói dối tiếp về việc Lý lão thái gia báo mộng cho mình? Lần trước vì vừa đúng thời điểm nên bà mới tin như thế, nếu lần này nàng lại sử dụng chiêu thức cũ, chỉ sợ là bà sẽ cho rằng nàng chính là yêu nghiệt thật.
Còn về phần Lý Duy Nguyên? Không nói đến việc sau này hắn có thân thiết với Lý Lệnh Yến mà xa cách nàng hay không, chỉ nói đến hiện nay hắn chỉ mới đạt được một cái danh cử nhân lại còn chưa bước trên con đường làm quan thì làm sao giúp nàng.
Giờ phút này không có một người nào có thể giúp được nàng và Chu Thị. Chắc có lẽ mọi người còn đang muốn nhìn thấy cảnh nàng cùng Chu Thị bị xui xẻo nữa là khác.
Mà về phía lão thái thái cùng Lý Tu Bách, tất nhiên cả hai người bọn họ nàng không thể dựa dẫm vào, thậm chí nàng cũng không tài nào đấu lại được với bọn họ, bây giờ ai đó có thể nói cho nàng biết rốt cuộc nàng nên làm gì không?
Lý Lệnh Uyển cảm thấy con đường tương lai thật là đen tối. Quả thực nàng không thể tìm ra lối thoát cho bản thân mình, vì thế dứt khoát nàng cứ vào trong phòng bếp tìm một khối đậu hủ đập đầu chết cho xong đỡ sau này phải chịu tội nhiều hơn.
Lúc này trong lòng nàng đang rất phiền não, thì làm sao nàng có tâm trạng nào mà chú ý đến đường đi, cho nên nàng vô tình đạp trúng góc váy của mình, hiển nhiên cả thân thể của nàng liền té về phía trước, nhưng cũng may Lý Duy Nguyên nhanh tay lẹ mắt vội vàng ôm nàng lại, cho nên nàng mới may mắn thoát nạn.
Đột nhiên Lý Duy Nguyên nhìn thấy nàng sắp té xuống đất, trong tình thế cấp bách hắn liền trực tiếp duỗi tay ôm lấy nàng vào lòng.
Vì thế lúc này nàng đang dựa vào trong lồng ngực
hắn, hơn nữa nàng còn đặt đôi tay mềm mại trên eo hắn, cằm hắn cọ cọ trên đỉnh đầu của nàng, trong chóp mũi của hắn đều tràn ngập mùi hương cơ thể nàng, hắn chợt cứng đờ người.
Hắn vội vàng buông tay rời khỏi người nàng. Theo sau hắn cố gắng lấy lại bình tĩnh, quát lớn nàng: " Muội lớn như vậy rồi, đi đứng tại sao cũng không biết cẩn thận thế, lại còn để bản thân té ngã?"
Hiện tại trong lòng Lý Lệnh Uyển cực kỳ khó chịu, cảm xúc của nàng càng rối loạn lại nghe thấy Lý Duy Nguyên mắng mình như vậy, nhất thời nàng không ngăn được xúc động trong lòng mình liền bật khóc.
Lý Duy Nguyên nhìn thấy nàng khóc lớn như vậy, hắn chợt hoảng sợ. Hắn vội lấy khăn tay luống cuống tay chân lau nước mắt cho nàng, lại vội an ủi nàng: " Muội vì sao lại khóc như thế? Ca ca không phải muốn trách mắng muội đâu. Chỉ là ca ca lo lắng sợ muội té ngã bị thương thì phải làm sao bây giờ?"
Nhưng Lý Lệnh Uyển mặc kệ hắn giải thích như thế nào, nàng vẫn tiếp tục khóc.
Hơn nữa càng khóc càng lớn hơn, nàng khóc tới mức không thở ra hơi. Chẳng còn cách nào khác, bởi vì nàng cảm thấy bản thân chịu áp lực quá lớn, cho nên nàng muốn giải tỏa một chút.
Khóc chính là cách giải tỏa tốt nhất. Dù sao nàng cũng không có gì phải mất mặt. Khóc hay cười cũng là một loại biểu đạt cảm xúc kia mà, hạnh phúc vui sướng thì cười, đau khổ bi thương thì phải khóc thôi, có cái gì mất mặt?
Chỉ cần khóc xong bản thân lạc quan lên mà sống tiếp, can đảm đối mặt với những khó khăn ở phía trước là được.
Nhưng Lý Duy Nguyên nhìn thấy nàng khóc thành bộ dạng như thế, trong lòng hắn cũng rất khó chịu
tựa như có hàng vạn cây kim đang đâm vào trái tim hắn vậy, thật là đau đớn. " Uyển Uyển,"
Cuối cùng hắn nhẹ giọng ôn nhu kêu tên nàng không quát nàng như lúc nãy nữa, hắn giơ tay ôm nàng vào lòng, dịu dàng nói: " Nếu muội muốn khóc, vậy hãy tựa vào lòng ca ca mà khóc một trận đi."
Hắn biết những việc vừa rồi phát sinh ở Thế An Đường đã khiến cho Lý Lệnh Uyển bị tổn thương. Nếu nàng đã muốn khóc thì hắn sẵn sàng để cho nàng tựa vào lòng mình mà khóc.
Hắn sẽ nhớ rõ những người ngày hôm nay đã làm nàng tổn thương, sau này chắc chắn hắn sẽ trả lại cho bọn chúng gấp bội.
Tuy rằng cái ôm của Lý Duy Nguyên không coi là dài rộng lắm, nhưng lại tạo cho nàng cảm giác cực kỳ ấm áp, cũng khiến nàng cảm thấy an toàn. Vì thế nàng liền ngã vào lòng hắn mà khóc một trận.
Lúc này Lý Duy Nguyên nâng tay phải lên, dùng tay ao che lên đầu nàng. Ở trong lòng hắn nàng chính là một cô nương cứng cỏi lạc quan, nàng giống như loài hoa hướng dương mỗi giờ mỗi khắc đều hướng tới ánh mặt trời mà nở rộ tươi đẹp.
Nhưng giờ phút này, đóa hoa hướng dương của hắn lại đang rơi lệ mà hắn không muốn ai nhìn thấy được cảnh đóa hoa của hắn yếu đuối nhất.
Vừa rồi hắn đã sớm kêu Tiểu Phiến quay mặt về hướng khác, hắn không cho phép nàng ta quay lại đây nhìn bọn họ, đồng thời hắn bảo nàng ta quan sát xung quanh xem có ai đang tiến lại đây không.
Qua một lúc lâu, cuối cùng tiếng khóc của Lý Lệnh Uyển đã dần nhỏ lại chỉ còn khụt khịt mấy tiếng mà thôi. Sau đó Lý Duy Nguyên mới thả tay của mình xuống, rồi hắn lại cúi đầu nhìn nàng.
Tiểu cô nương sau khi tựa vào trong lòng hắn khóc một trận, hiện giờ cái mũi nàng cũng bắt đầu có chút hồng hồng, ngay cả hốc mắt cũng vậy.
Bất quá trên mi mắt còn vươn chút nước mắt, hắn nhìn vào đôi mắt to tròn của nàng tựa như một khối ngọc sáng lấp lánh y như những vì sao trên bầu trời vậy, quả thực khiến cho lòng người say đắm. Theo sau Lý Duy Nguyên liền ôn nhu hỏi nàng: " Khóc đủ chưa?"
Lý Lệnh Uyển từ từ rời khỏi lồng ngực hắn, nàng đứng thẳng người lên, rồi cầm khăn tay lên mà lau nước mắt trên gương mặt mình.
Trước kia nàng cũng đã từng khóc, bất quá chỉ là nàng trốn trong một góc mà khóc một mình thôi, nhưng hôm nay là lần đầu tiên nàng khóc trước mặt người khác như vậy.
Đúng là sau khi khóc xong tâm tình quả thật cũng sảng khoái hơn nhiều, tựa như những khó chịu uất ức đều theo những giọt nước mắt tuôn ra ngoài hết rồi. Vì thế nàng liền gật đầu, nhẹ giọng nói: " Vâng, đủ rồi ạ."
Nghe nàng trả lời như thế, Lý Duy Nguyên liền mỉm cười, trong lòng hắn thầm nói, hoan nghênh đóa hoa hướng dương tươi sáng của hắn đã trở lại.
" Khóc xong rồi vậy chúng ta đi tiếp nhé." Lý Duy Nguyên liền đưa tay nắm chặt bàn tay nàng dẫn nàng tiếp tục đi về phía trước, sau đó hắn lại nói thêm: " Sau này nếu muội muốn khóc, hãy tới tìm ca ca. Ca ca sẽ ôm muội vào lòng để muội khóc một trận cho đã nhé."
Những lời nói này của hắn nghe thật là ấm áp, vì thế Lý Lệnh Uyển liền vui vẻ nghiêng đầu nhìn hắn, cười hỏi: " Thật không ạ? Ca ca huynh có phải cũng sẽ đối xử tốt với người khác giống như muội vậy có phải không?"Lý Duy Nguyên liếc mắt nhìn nàng: " Ví như?"
Lý Lệnh Uyến vừa dùng ngữ điệu như đùa giởn để hỏi vấn đề mà chính nàng băn khoăn từ nãy đến giờ: " Huynh xem Tam tỷ kìa, tỷ ấy lớn lên xinh đẹp như vậy. Khí chất thì lại quá hoàn hảo, chẳng phải tổ mẫu cùng nhiều người trong phủ đều thích tỷ ấy sao. Ca ca, trong lòng huynh cũng thích tỷ ấy đúng không?"
Trong truyện gốc cái vị sắp trở thành đại gian thần này, trong tương lai chính là không hề đặt ai vào trong lòng nhưng chỉ riêng đối với Lý Lệnh Yến vẻ mặt hắn sẽ ôn hoà một chút.
Hơn nữa mỗi khi Lý Lệnh Yến cầu xin hắn giúp đỡ chuyện gì, thì hắn đều tận sức mà làm cho nàng ta.
Bất quá Lý Duy Nguyên đôi với Lý Lệnh Yến không phải là tình yêu nam nữ.
Bởi vì lúc trước nàng đã từng giả thuyết cho Lý Duy Nguyên chính một người không xem trọng tình cảm nam nữ, đối với hắn thì tình yêu là một thứ rất là trói buộc cùng phiền phức.
Thế nên đối với chuyện nhi nữ tình trường, phàm chỉ cần dính vào một chữ tình tất nhiên sẽ không thể nào làm nên đại sự, cho nên hắn không thích dính vào những chuyện tình yêu nam nữ đó.
Nghe nàng hỏi xong Lý Duy Nguyên liền nhìn nàng, sau đó trong mắt hắn có chút ý cười. Nàng đây chính là đang ghen tị đó sao?
Nàng lo lắng hắn sẽ thích Lý Lệnh Yến hơn nàng sao? Khi nghĩ như vậy trong lòng hắn đột nhiên cảm thấy có chút vui sướng.
Vì thế hắn cũng ôn nhu trả lời nàng: " Không đâu, muội ấy không hề xinh đẹp."
Hắn cảm thấy Lý Lệnh Yến làm sao có thể xinh đẹp bằng Lý Lệnh Uyển của hắn được.
Tuy rằng nhìn thoáng qua đúng là Lý Lệnh Yến hoàn mỹ không hề có một chút khuyết điểm nào, thậm chí ngay cả cử chỉ hay lời nói cũng vậy, nhưng đám người trong Lý gia không đủ thông minh cùng thấu đáo để nhận ra lòng dạ thâm sâu của Lý Lệnh Yến.
Tuy nhiên hắn có thể nhìn thấu tâm tư của Lý Lệnh Yến dễ như trong lòng bàn tay, tất nhiên hắn biết nàng ta thuộc loại người gì.
Nhưng Lý Lệnh Uyển thì khác, hắn cũng có thể nhìn thấu tâm tư của nàng là bởi vì nàng giống như một viên pha lê trong suốt thuần khiết, trong lòng nàng không hề có bất kì suy tính mưu mô nào cả.
Hơn nữa hắn cùng Lý Lệnh Uyển bên nhau nhiều năm như thế, tất nhiên sẽ có tình cảm nhiều hơn.
Bởi vì trong lúc cuộc sống mang lại cho hắn toàn đau khổ cùng thù hận, thì chính nàng lại là người đem ấm áp đến cho hắn, tình cảm hắn dành cho nàng đã hoà vào trong xương tủy, ai có thể thay thế vị trí của nàng trong lòng hắn?
Nhưng khi nghe câu trả lời của hắn, Lý Lệnh Uyển vẫn có chút không tin nàng liền hỏi tiếp: " Tỷ ấy hoàn hảo như vậy, huynh làm sao mà không thích tỷ ấy được chứ?"
Hiện giờ hắn không có ý định giải thích rõ chuyện này với nàng. Vì thế hắn chỉ nghiêng đầu nhìn nàng, trong mắt hắn ngập tràn ôn nhu nói: " Vừa rồi ta thấy muội cũng ăn không nhiều lắm, ở chỗ ta có một dĩa hoa sen tô, muội có muốn ăn hay không?"
Khi nghe tới đồ ăn nàng liền bị thư hút, chỉ nên nàng sự chú ý về chuyện đó cũng bị chuyển đi, sau đó nàng phân chấn nói: " Được ạ, muội muốn ăn."
Trong các loại điểm tâm nàng thật sự thích ăn nhất là hoa sen tô. Khối bánh có màu sắc hình dạng giống như một đóa hoa sen thôi còn chưa tính, ăn vào lại còn thơm thơm mềm mại cùng ngọt ngào nữa.
Lý Duy Nguyên thấy nàng vui vẻ như vậy, ý cười trong mắt hắn ngày càng nhiều.
Lúc này trong lòng hắn thầm nghĩ, Uyển Uyển à, ai có thể so sánh được với nàng? Lý Lệnh Yến là gì chứ? Tóm lại ta còn không có ý định nhìn đến nàng ta nữa cơ.
Theo sau hắn nắm tay Lý Lệnh Uyển dẫn nàng đi về phía tiểu viện của mình, khi bước vào viện hắn liền tự mình đi lấy đĩa hoa sen tô đem đến cho nàng, tiếp đến hắn phân phó Cẩn Ngôn đi pha trà đem tới đây.
Lúc này Lý Lệnh Uyển ngồi vừa ăn hoa sen tô vừa uống trà, còn Lý Duy Nguyên thì đang ngồi bên cạnh nàng yên lặng mà đọc sách.
Lý Lệnh Uyển liền hỏi hắn: " Ca ca, các vị phu tử đều nói huynh học thức uyên thâm như vậy, bọn họ cảm thấy bản thân không đủ khả năng để dạy huynh nữa, hiện tại huynh cũng đã đạt vị trí đầu bảng của kỳ thi hương lần này, nhưng tại sao mỗi lần muội nhìn thấy huynh thì huynh đều đọc sách thế kia?"
Lý Duy Nguyên vừa lật sang trang sách mới liền nghe nàng hỏi như thế, hắn cũng không ngẩng đầu lên, chỉ ôn hoà trả lời nàng: " Trên đời này nhiều kinh thư thế này, ta dùng cả đời cũng không thể đọc hết, vì thế ta không chăm chỉ đọc sách thì phải làm gì? Mặc kệ như thế nào, đọc nhiều sách cũng là một điều tốt mà."
Muốn trở thành người tài giỏi đồng thời cũng phải vất vả trả giá như vậy nha.Thật sự trong lòng Lý Lệnh Uyển vô cùng bái phục Lý Duy Nguyên.
Hiện tại cái đĩa hoa sen tô nàng đã ăn được phân nửa, nàng cũng đã cảm thấy no,liền nghĩ muốn đem khối hoa sen tô đưa cho hắn ăn, cho nên nàng lập tức cầm khối bánh đó đưa đến trước miệng hắn, rồi nói: " Ca ca, huynh ăn đi."
Lý Duy Nguyên cũng không ngẩng đầu, nhưng hắn lại há miệng cắn khối bánh mà nàng đưa cho mình.
Chỉ là nàng chưa bao giờ đút người khác ăn như vậy, thế nên nàng cũng không có nhiều kinh nghiệm lắm, vì thế ngón tay nàng chợt vô tình đưa vào trong miệng hắn, chỉ là trong lúc hắn cắn khối bánh kia, đồng thời hắn cũng cắn ngón tay nàng luôn.
Bất quá cũng không phải là rất đau chỉ là một cảm giác tê tê dại dại mà thôi, nhưng trong đầu Lý Lệnh Uyển cũng không hề suy nghĩ gì nhiều về việc đó, dù sao quan hệ hiện tại của bọn họ đơn thuần chỉ là đường huynh muội thôi.
Mà ngược lại với nàng trong lòng Lý Duy Nguyên thật ra đang suy nghĩ lung tung, hắn cảm thấy khối hoa sen tô Lý Lệnh Uyển đút cho hắn ăn còn ngon gấp mấy lần mùi vị lúc trước hắn từng ăn.
Nhưng ngay sau đó bỗng nhiên hắn lại cảm thấy tức giận bản thân mình, tại sao hắn lại có những suy nghĩ lung tung như thế.
Dù sao Lý Lệnh Uyển cũng là đường muội của hắn kia mà, cho nên hắn chỉ có thể dùng tình cảm của một vị huynh trưởng đối xử muội muội của mình mà thôi, hắn không nên có những suy nghĩ khác.
Sau đó hắn lập tức cầm quyển sách trong tay, đứng dậy đi về phía cửa sổ, hắn đưa tay đẩy hai cánh cửa sổ ra.
Mùa đông gió thổi lớn lại lạnh thấu xương, từng cơn gió thổi vào mặt hắn, khiến cảm giác tức giận trong lòng vơi bớt đi một chút. Nhưng đột nhiên hắn nghe Lý Lệnh Uyển ở phía sau kêu hắn: " Ca ca, huynh đóng cửa sổ lại đi, muội lạnh."
Nghe thế Lý Duy Nguyên vội vàng đóng cửa sổ lại, sau đó hắn bảo Cẩn Ngôn đem chậu thai củi đến đây, đốt than sưởi ấm căn phòng.
Cảm giác ấm áp khiến Lý Lệnh Uyển có chút buồn ngủ. Hôm qua cả một đêm nàng ngủ không ngon, vì nàng cứ mãi suy nghĩ về việc quay về của Lý Lệnh Yến, hơn nữa vừa rồi nàng lại khóc một trận dữ dội như vậy, cho nên nàng cảm thấy có chút mệt mỏi cùng buồn ngủ.
Nhưng hiện tại nàng cũng không nghĩ sẽ quay về Di Hoà Viện của mình, nơi đó thật quạnh quẽ chẳng có ai tâm sự cùng nàng.
Vì thế nàng suy nghĩ một chút, sau đó lại nói với Lý Duy Nguyên: " Ca ca, muội có thể đến giường của huynh mà ngủ một chút được không?"
Kỳ thật sau khi Lý Duy Nguyên thi đỗ kỳ thi hương, thì lão thái thái liền có ý muốn cho hắn một tiểu viện mới, nhưng Lý Duy Nguyên một mực từ chối.
Trong viện này tất cả từ cây cảnh đến lu cá vàng cùng tiểu bạch đều do một tay Lý Lệnh Uyển trang trí, nơi này cũng có nhiều kỷ niệm của hắn với nàng, cho nên hắn không muốn rời bỏ tiểu viện này.
Mà lão thái thái thấy hắn kiên quyết như vậy, thì bà ta cũng không cưỡng cầu hắn nữa, bất quá chỉ kêu người đến đây chỉnh sửa tiểu viện này từ trong ra ngoài một chút, bà cũng cấp thêm cho hắn nhiều đồ vật trang trí có giá trị nữa.
Căn phòng nơi phía tây này cũng được đặt một cái giường gỗ gần cửa sổ, cho nên Lý Lệnh Uyển muốn nằm trên chiếc giường đó mà ngủ, tất nhiên Lý Duy Nguyên nghe nàng yêu cầu như vậy hắn có thể nào lại từ chối nàng sao.
Vì thế hắn liền kêu Tiểu Phiến đem chăn cùng màn trải giường đến đây, hắn sợ nàng sẽ lạnh thế nên hắn lại tự mình cầm que cời than gắp thêm than bỏ vào chậu, để không khí ấm hơn một chút.
Sau khi hắn nhìn thấy nàng đã nằm ngay ngắn trên giường, thì hắn liền kêu Tiểu Phiến cùng Cẩn Ngôn đi ra ngoài, còn hắn thì lại đi đến thư án ngồi đọc sách.
Cả ngày hôm nay thể xác lẫn tình thần của nàng quá mệt mỏi, cho nên nàng nhanh chóng nằm xuống giường.
Với lại mấy năm nay nàng luôn thân cận bên cạnh Lý Duy Nguyên, vì vậy nàng sớm đã coi hắn như ca ca của mình, thế nên nơi nào có hắn thì trong lòng nàng đều cảm thấy an toàn, theo sau nàng nằm xuống một chút liền chìm vào giấc ngủ.
Lúc này bên ngoài gió cũng đã nhỏ dần chỉ là tuyết lại rơi, nhưng Lý Duy Nguyên vẫn đang ngồi trong phòng đọc sách lâu lâu hắn lại ngẩng đầu lên nhìn về phía giường gỗ kia, hắn thấy nàng ngủ ngoan như vậy, khiến hắn cũng cảm thấy bình thản, vẻ mặt hắn cũng có chút dịu dàng.
Hắn nghĩ rằng cả đời bên cạnh nàng như thế cũng tốt, chỉ cần được nhìn thấy nàng vui vẻ, thì hắn cũng không cầu mong gì thêm.
Vì thế hắn liền cúi đầu tiếp tục đọc sách, nhưng đột nhiên hắn nghe được tiếng rèm cửa vàng lên. Hắn thật sự cảm thấy không vui, sau đó hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa bằng ánh mắt lạnh lẽo.
Cẩn Ngôn nhìn thấy ánh mắt Lý Duy Nguyên như vậy, làm toàn thân hắn đều run lên. Chẳng qua mấy năm nay hắn ta đã quen nhìn thấy thiếu gia của mình lúc nào cũng mang vẻ mặt bình thản, nhưng hiện tại hắn ta lại nhìn thấy vẻ mặt nóng giận này của thiếu gia thật giống với ngày xưa.
Cẩn Ngôn cảm thấy toàn bộ con người của thiếu gia của mình chưa bao giờ thay đổi vẫn giống như ngày xưa mà thôi, chỉ là hiện tại thiếu gia của mình ngụy trang cùng che giấu cảm xúc quá giỏi.
Nhưng những người như thế mới thật là khiến người khác khiếp sợ, bởi vì vĩnh viễn cũng không tài nào nhìn thấu rốt cuộc người đó suy nghĩ những gì.
" Chuyện gì?" Lý Duy Nguyên hỏi hắn với vẻ mặt lạnh lùng, nhưng ngữ khí lại cực nhẹ, vì Lý Duy Nguyên sợ đánh thức Lý Lệnh Uyển.
Cẩn Ngôn không dám nhìn hắn, chỉ cúi đầu ấp úng nói: " Thiếu, thiếu gia, tam, tam tiểu thư đến đây."
Nghe hắn nói xong Lý Duy Nguyên không vui nhăn mày lại. " Không gặp."
Giọng điệu hắn cực kỳ dứt khoát cũng lãnh đạm mà trả lời. Nhưng bất quá hắn vừa nói xong thì cửa phòng đã có người đẩy ra, trước cánh cửa liền xuất hiện một thân ảnh thướt tha đang tiến đến đây.
Đồng thời người đó lại mỉm cười cùng hắn nhẹ nhàng nói: " Đại ca, muội ở Hàng Châu có mang mua chút quà về đây, muội muốn tặng huynh một ít."
Phía sau nàng ta là hai nha hoàn, bọn họ cầm trong tay những cái hộp gấm nhỏ. Nhưng lúc này có một nha hoàn không cẩn thận làm rơi một hộp gấm xuống đất, tạo ra một tiếng vang lớn.
Cái hộp gấm rớt xuống đất còn rơi ra một con Long Tuyền làm từ gốm sứ tốt nhất.
Đồ sứ vốn dễ vỡ cho nên khi chiếc hộp gấm rơi xuống đất thì đồ vật đó cũng bể tan nát, hơn nữa lại còn tạo ra một âm thanh vang lên.
Lý Lệnh Uyển vì nghe được âm thanh đó nàng giật mình tỉnh dậy, nàng bỗng ngồi thẳng người lên, hoảng hốt thất thố kêu: " Ca ca."
Hiển nhiên nàng đã bị tiếng động đó doạ sợ, mày của nàng nhăn lại, trong lòng cũng đầy thấp thỏm lo âu.
Không thể trách vì sao lại nàng kích động như thế, bởi vì sau khi biết tin Lý Lệnh Yến trở về, mỗi tối nàng đều ngủ không ngon lại hay nằm mơ thấy ác mộng mà sau đó nàng lại bị kinh hãi mà tỉnh giấc.
Vừa rồi nàng lại nằm mơ thấy ác mộng, trong mơ dù nàng có cố gắng thay đổi vận mệnh của nguyên thân như thế nào thì cuối cùng nàng cũng thất bại, hơn nữa còn bị cắt lưỡi ép uống đoạn trường thảo, lúc đó nàng đang đau đớn quằng quại nằm trên mặt đất, đột nhiên nàng nghe một tiếng vang lớn, thật sự đã dọa đến nàng.
Lý Duy Nguyên thấy vẻ mặt nàng như vậy, hắn không rãnh lo chuyện khác, sau đó hắn vội buông sách trong tay xuống, đứng dậy đi thật nhanh đến phía giường gỗ, theo sau hắn lập tức ngồi trên mép giường, hắn nắm tay nàng, dịu dàng trấn an nàng: " Uyển Uyển, không có gì đâu, ca ca đây này."
Lý Lệnh Uyển cảm thấy tim mình đập thật nhanh, sắc mặt nàng cũng tái xanh, tay chân đều trở nên lạnh lẽo, ánh mắt nàng hoảng sợ khi nhìn thấy Lý Lệnh Yến, nàng chỉ cho rằng mình vẫn còn đang nằm mơ.
Lý Duy Nguyên đưa tay đem khuôn mặt nàng quay về nhìn vào mặt hắn, đồng thời hắn vẫn mở miệng dịu dàng trấn an nàng: " Uyển Uyển, tỉnh lại. Ca ca đây này."
Rốt cuộc Lý Lệnh Uyển cũng chậm rãi thanh tỉnh lại, cả người cũng từ từ bình tĩnh.
Nàng lại kêu một tiếng: " Ca ca." Ngữ khí so với khi nãy đã tốt hơn nhiều. Mà vừa rồi thanh âm kêu một tiếng ca ca kia sao thật là thê lương, thật sự khiến Lý Duy Nguyên nghe xong cũng bị dọa không ít.
Thấy trạng thái nàng đã ổn hơn, Lý Duy Nguyên mới thả lỏng tâm tình một chút. Nhưng hắn vẫn nắm chặt tay nàng không buông, nhẹ giọng nói chuyện cùng nàng: " Uyển Uyển, có ca ca đây."
Lý Lệnh Yến nhìn thấy tình cảnh này cảm thấy thật bất ngờ. Bởi vì nàng ta không nghĩ tới thì ra Lý Duy Nguyên đối với Lý Lệnh Uyển lại yêu thương quan tâm như vậy.
Có một người ca ca tốt đến thế lại có tướng mạo anh tuấn, học hành thì cực kỳ xuất sắc tài giỏi, nếu có vị ca ca này che chở, thì còn gì hạnh phúc hơn?
Hơn nữa sau này chắc chắn tiền đồ của Lý Duy Nguyên sẽ vô hạn. Cho nên Lý Lệnh Yến nhanh chóng điều chỉnh lại nội tâm của mình, sau đó nàng ta liền mỉm cười, dịu dàng nói: " Không nghĩ tới Tứ muội cũng ở chỗ đại ca, thật là trùng hợp, ta...."
Nhưng nàng ta chưa kịp nói xong lời thì Lý Duy Nguyên đã quay đầu nhìn nàng ta bằng ánh mắt như muốn giết người, đồng thời cũng lạnh lùng quát: " Đi ra ngoài."
Nghe hắn nói như vậy Lý Lệnh Yến liền ngẩng người, lời muốn nói ra miệng cũng phải thu trở về.
Từ nhỏ đến lớn Lý Lệnh Yến đã được Lý Tu Bách cùng Tôn Lan Y nâng như trứng hứng như hoa, chưa từng có một ai dám quát nạt nàng ta như vậy, lập tức nước mắt rưng rưng, bộ dạng nhìn thật điềm đạm đáng yêu.
" Ca ca." Vừa rồi nàng ta nghe Lý Lệnh Uyển cũng kêu Lý Duy Nguyên là ca ca, vì thế liền bắt chước gọi theo, sau đó nàng ta nghẹn ngào vội vàng muốn giải thích: " Muội không phải cố ý dọa đến Tứ muội, chỉ là muội..."
Câu nói của nàng ta lại bị Lý Duy Nguyên cắt ngang, hắn lạnh lùng nói: " Ca ca không phải để cho ngươi gọi."
Đối với hắn hai chữ ca ca này chỉ có một mình Lý Lệnh Uyển được gọi. Hắn cũng nguyện ý để Lý Lệnh Uyển gọi mình là ca ca cả đời.
Sau đó Lý Lệnh Yến tiếp tục ngẩn người, tuy rằng trong lòng nàng ta đang rất nóng giận, nhưng trên mặt vẫn không thể hiện ra, nàng ta chỉ nhẹ giọng nói: " Đại ca, là muội không đúng, đều tại muội thiếu suy xét mà lỡ lời."
Lý Lệnh Uyển ngồi trên giường chứng kiến một màn này, nàng cảm thấy tâm tình dễ chịu hơn nha.
Kỳ thực cách xưng hô ca ca này vốn dĩ là của Lý Lệnh Yến, trong truyện gốc mỗi khi nàng ta gặp Lý Duy Nguyên thì nàng ta luôn kêu hắn như thế, chỉ là hiện tại nàng không nghĩ tới việc Lý Duy Nguyên thế mà lại không cho Lý Lệnh Yến gọi mình là ca ca. Hơn nữa hắn đối với nàng ta cũng rất lãnh đạm.
Bất quá Lý Lệnh Uyển thật là bội phục Lý Lệnh Yến nha.
Vừa rồi Lý Lệnh Yến sớm biết Lý Duy Nguyên không vui lúc đó nàng ta gọi hắn là ca ca, tuy rằng sắp khóc đến nơi nhưng nàng ta vẫn cố nhịn lại, chỉ vì muốn lên tiếng giải thích với Lý Duy Nguyên, thậm chí nàng ta còn nói là do bản thân mình không đúng nữa.
Lúc này Lý Lệnh Uyển hướng ánh mắt nhìn về phía Lý Lệnh Yến. Có lẽ nàng ta đã thay y phục mới không còn mặc bộ y phục khi ở Thế An Đường nữa, chắc là nàng ta vừa trở về phòng thì đã lập tức thay y phục rồi.
Mặc dù Lý Lệnh Uyển cũng được sống trong nhung lụa từ nhỏ, nhưng không thể đạt tới trình độ như Lý Lệnh Yến, mỗi lần ra ngoài lại thay một bộ y phục mới.
Trong lòng Lý Lệnh Uyển thầm cảm thán quả thực Lý Tu Bách vô cùng sủng ái nàng ta nha. Trong truyện gốc Lý Tu Bách vì sợ người khác xem thường ái nữ của mình là thân phận thứ nữ, cho nên hắn luôn tìm cách hưu Chu Thị, để cho Tôn Lan Y lên làm chính thê, chỉ có như vậy thì Lý Lệnh Yến mới có thể trở thành đính trưởng tôn nữ của Lý phủ.
Sau đó Lý Lệnh Yến cùng Tạ Uẩn đính hôn, nhưng lúc ấy Tạ Uẩn lại thất bại không thể bước lên ngôi vị thái tử, cho nên nàng ta đã thay Tạ Uẩn bày mưu tính kế còn ra sức giúp cho Tạ Uẩn đoạt lại vị trí thái tử.
Hơn nữa sau khi trở thành thái tử Tạ Uẩn còn phạm phải một việc sai lầm làm liên lụy đến Lý Lệnh Uyển, bất quá khi ấy Lý Tu Bách tình nguyện đứng ra gánh hết mọi tội lỗi cho bọn họ.
Bởi vì hắn ta không muốn Lý Lệnh Yến gặp bất kì tai họa nào, thế nên sau khi mọi việc đã được giải quyết yên đẹp thì Lý Lệnh Yến liền có thể an ổn ngồi trên ngôi vị thái tử phi, cuối cùng thì nàng ta cũng trở thành hoàng hậu.
Hiện tại Lý Lệnh Uyển lại mặt ủ mày ê nghĩ, bản thân lúc ấy có bao nhiêu não tàn thì mới có thể viết ra một nhân vật như Lý Tu Bách thế này?
Hơn nữa không chỉ ngoài nhân vật Lý Tu Bách mà nàng lại còn tạo ra một nhân vật khác có quyền có thế lại có bàn tay vàng như Lý Lệnh Yến kia chứ.
Con mẹ nó!! Nếu như nàng đắc tội với Lý Lệnh Yến thì cũng chính lànnàng đang đắc tội với nhân vật quyền thế nhất trong quyển truyện mà chính tay nàng đã viết ra.
Đúng là nàng vẫn nên đi đến phòng bếp tìm một khối đậu hủ đập đầu chết cho xong, miễn cho mỗi ngày đều phải cảm thấy lo lắng sốt ruột như vậy.
————————//——-//——————————
Đậu hủ không thể đập đầu chết được đâu bé Uyển à
Nhưng khi Lý Duy Nguyên nhìn thấy thần sắc của nàng như thế, hắn liên nhanh chóng đề nghị: " Uyển Uyển, muội có muốn đi đến tiểu viện của ca ca không?"
Hắn ngỏ lời như vậy là bởi vì thứ nhất hắn không an tâm để Lý Lệnh Uyển quay trở về một mình, còn thứ hai chính là hắn biết rõ cái tiểu nha đầu ngốc này cứ thích giấu chuyện buồn ở trong lòng, lại không muốn nói ra cùng ai, nếu để nàng quay về nơi đó, chỉ sợ rằng nàng sẽ lại suy nghĩ lung tung, thậm chí nàng sẽ giấu kín tâm tư của bản thân mình thì thật sự không tốt lắm.
Cho nên tạm thời hắn muốn lưu nàng lại bên cạnh mình, dù có việc gì thì hắn cũng có thể tâm sự cùng nàng.
Lúc này Lý Lệnh Uyển cũng chẳng có ý muốn quay về Di Hoà Viện một chút nào. Trở về đó làm gì? Để ngồi trong phòng suy nghĩ linh tình sao?
Rồi lại khiến tâm tình nàng càng rối rắm hơn nữa à, thôi chi bằng nàng cứ đến chỗ của Lý Duy Nguyên có lẽ vẫn tốt hơn.
Dù sao hắn cũng là một người thông minh, hơn nữa lại vô cùng thận trọng, với lại hắn cũng biết an ủi nàng mỗi khi nàng cảm thấy không vui, vì thế ở cùng hắn trò chuyện một hai câu cũng tốt mà.
Thế nên Lý Lệnh Uyển liền gật đầu nói: " Được ạ." Sau đó Lý Duy Nguyên hơi mỉm cười một chút, theo sau hai người bọn họ cùng nhau sánh vai bước ra khỏi Thế An Đường, bọn họ chậm rãi đi về phía tiểu viện của hắn.
Trời lại bắt đầu đổ tuyết, còn có gió thổi mạnh đến cả những nhánh cây trên cành kêu xào xạt. Nhìn khung cảnh nặng nề như vậy càng khiến tâm tình Lý Lệnh Uyển khó chịu hơn.
Lý Lệnh Uyển không biết hiện giờ Chu Thị như thế nào? Nàng biết chắc chắn nàng ta đang rất đau lòng, có lẽ sau khi nàng ta trở về Lạc Mai Cư sẽ khóc một trận.
Lúc này nàng lại nghĩ đến Lý Lệnh Yến, quả thực nàng ta đúng là một người lợi hại chỉ vừa mới trở về chưa bao lâu đã khiến mọi người trong Lý phủ đều yêu thích nàng ta, không chỉ nói đến tướng mạo
ngay cả tính tình của nàng ta có điểm nào chê trách?
Hơn nữa phụ thân của Tôn Lan Y trước kia còn là Tả Thiêm Đô Ngự Sử, thậm chí phụ thân của nàng ta và phụ thân của Đỗ Thị, cũng chính là ngoại tổ phụ của Lý Duy Nguyên, bọn họ từ lâu đã có giao tình sâu đậm.
Nhớ nắm đó khi hai người bọn họ bị định tội cả nhà đều bị bắt đi lưu đày, nhưng đáng tiếc thay phụ thân của Đỗ Thị lại không may bị hãm hại mà mất đi, chỉ còn lại phụ thân của Tôn Lan Y là kiên cường sống đến bây giờ.
Hơn nữa tương lai cái vị quyền thần từng hãm hại bọn họ sẽ bị điều tra, cho nên tội danh của bọn họ sẽ được rửa sạch.
Sau này phụ thân của Tôn Lan Y sẽ nhanh chóng được hồi phục chức quan Tả Thiêm Đô Sự, đến lúc đó thân phận của Tôn Lan Y lại là nữ nhi của Tả Thiêm Đô Ngự Sử, làm sao có thể để nàng ta làm thiếp?
Hiện tại nhà mẹ đẻ của Chu Thị đã không còn ai, lão thái thái lại là người thích kẻ sang ghét người hèn, chỉ sợ là Chu Thị sẽ.....
Vốn trong truyện nguyên thân Lý Lệnh Uyển trong lúc sơ ý mới khiến Chu Thị té xuống nước chết đuối, nhưng hiện tại đã không còn có thể xảy ra việc đó, chỉ sợ sau khi lão thái thái biết rõ thân phận của Tôn Lan Y thì vị trí chính thê Tam thái thái của Chu Thị sẽ giữ không được nữa.
Đến lúc đó nàng phải làm sao? Nàng không thể trơ mắt nhìn Chu Thị bị Lý Tu Bách hưu, rồi sau đó hắn ta sẽ đuổi Chu Thị ra khỏi Lý phủ này, chẳng phải Chu Thị chỉ còn có một thân một mình thê thảm lưu lạc bên ngoài sao?
Hơn nữa ngoại tổ phụ của Lý Duy Nguyên với ngoại tổ phụ của Lý Lệnh Yến lại có giao tình sâu đậm như vậy, sau khi hai người bọn họ biết được mối quan hệ này, tất nhiên bọn họ sẽ muốn kết thân với nhau, hơn nữa đây cũng chính là tình tiết trong truyện gốc mà nàng đã viết ra.
Nếu thật sự Lý Duy Nguyên cùng Lý Lệnh Yến giống như trong truyện gốc lâu ngày sinh tình với nhau, thì nàng phải làm sao bây giờ.
Hiện tại trong đầu Lý Lệnh Uyển rối như tơ vò, nàng cảm thấy xung quanh mình bốn bề đều là địch, hơn nữa bọn họ đang muốn đối phó với nàng. Rốt cuộc nàng phải làm sao đây?
Nàng có cảm thấy rất tuyệt vọng. Bây giờ nàng chỉ là một tiểu nữ khuê các làm sao có đủ khả thay đổi được những chuyện sẽ xảy ra trong cốt truyện?
Nàng không hiểu vì sao bản thân lại có thể viết cho Chu Thị có một tính tình yếu đuối như thế, gặp chuyện gì Chu Thị cũng chỉ biết khóc, khẳng định nàng không thể trông mong gì ở Chu Thị.
Còn lão thái thái hả? Tuy rằng hiện nay bà vẫn yêu thương nàng nhưng nói cho cùng khi bà biết việc phụ thân của Tôn Lan Y sắp khôi phục chức quan.
Ngay từ ban đầu bà vốn đã không vui khi nhìn thấy Chu Thị, cho nên đến lúc đó nhất định bà sẽ tước bỏ địa vị của Chu Thị mà thôi.
Chẳng lẽ nàng lại phải nói dối tiếp về việc Lý lão thái gia báo mộng cho mình? Lần trước vì vừa đúng thời điểm nên bà mới tin như thế, nếu lần này nàng lại sử dụng chiêu thức cũ, chỉ sợ là bà sẽ cho rằng nàng chính là yêu nghiệt thật.
Còn về phần Lý Duy Nguyên? Không nói đến việc sau này hắn có thân thiết với Lý Lệnh Yến mà xa cách nàng hay không, chỉ nói đến hiện nay hắn chỉ mới đạt được một cái danh cử nhân lại còn chưa bước trên con đường làm quan thì làm sao giúp nàng.
Giờ phút này không có một người nào có thể giúp được nàng và Chu Thị. Chắc có lẽ mọi người còn đang muốn nhìn thấy cảnh nàng cùng Chu Thị bị xui xẻo nữa là khác.
Mà về phía lão thái thái cùng Lý Tu Bách, tất nhiên cả hai người bọn họ nàng không thể dựa dẫm vào, thậm chí nàng cũng không tài nào đấu lại được với bọn họ, bây giờ ai đó có thể nói cho nàng biết rốt cuộc nàng nên làm gì không?
Lý Lệnh Uyển cảm thấy con đường tương lai thật là đen tối. Quả thực nàng không thể tìm ra lối thoát cho bản thân mình, vì thế dứt khoát nàng cứ vào trong phòng bếp tìm một khối đậu hủ đập đầu chết cho xong đỡ sau này phải chịu tội nhiều hơn.
Lúc này trong lòng nàng đang rất phiền não, thì làm sao nàng có tâm trạng nào mà chú ý đến đường đi, cho nên nàng vô tình đạp trúng góc váy của mình, hiển nhiên cả thân thể của nàng liền té về phía trước, nhưng cũng may Lý Duy Nguyên nhanh tay lẹ mắt vội vàng ôm nàng lại, cho nên nàng mới may mắn thoát nạn.
Đột nhiên Lý Duy Nguyên nhìn thấy nàng sắp té xuống đất, trong tình thế cấp bách hắn liền trực tiếp duỗi tay ôm lấy nàng vào lòng.
Vì thế lúc này nàng đang dựa vào trong lồng ngực
hắn, hơn nữa nàng còn đặt đôi tay mềm mại trên eo hắn, cằm hắn cọ cọ trên đỉnh đầu của nàng, trong chóp mũi của hắn đều tràn ngập mùi hương cơ thể nàng, hắn chợt cứng đờ người.
Hắn vội vàng buông tay rời khỏi người nàng. Theo sau hắn cố gắng lấy lại bình tĩnh, quát lớn nàng: " Muội lớn như vậy rồi, đi đứng tại sao cũng không biết cẩn thận thế, lại còn để bản thân té ngã?"
Hiện tại trong lòng Lý Lệnh Uyển cực kỳ khó chịu, cảm xúc của nàng càng rối loạn lại nghe thấy Lý Duy Nguyên mắng mình như vậy, nhất thời nàng không ngăn được xúc động trong lòng mình liền bật khóc.
Lý Duy Nguyên nhìn thấy nàng khóc lớn như vậy, hắn chợt hoảng sợ. Hắn vội lấy khăn tay luống cuống tay chân lau nước mắt cho nàng, lại vội an ủi nàng: " Muội vì sao lại khóc như thế? Ca ca không phải muốn trách mắng muội đâu. Chỉ là ca ca lo lắng sợ muội té ngã bị thương thì phải làm sao bây giờ?"
Nhưng Lý Lệnh Uyển mặc kệ hắn giải thích như thế nào, nàng vẫn tiếp tục khóc.
Hơn nữa càng khóc càng lớn hơn, nàng khóc tới mức không thở ra hơi. Chẳng còn cách nào khác, bởi vì nàng cảm thấy bản thân chịu áp lực quá lớn, cho nên nàng muốn giải tỏa một chút.
Khóc chính là cách giải tỏa tốt nhất. Dù sao nàng cũng không có gì phải mất mặt. Khóc hay cười cũng là một loại biểu đạt cảm xúc kia mà, hạnh phúc vui sướng thì cười, đau khổ bi thương thì phải khóc thôi, có cái gì mất mặt?
Chỉ cần khóc xong bản thân lạc quan lên mà sống tiếp, can đảm đối mặt với những khó khăn ở phía trước là được.
Nhưng Lý Duy Nguyên nhìn thấy nàng khóc thành bộ dạng như thế, trong lòng hắn cũng rất khó chịu
tựa như có hàng vạn cây kim đang đâm vào trái tim hắn vậy, thật là đau đớn. " Uyển Uyển,"
Cuối cùng hắn nhẹ giọng ôn nhu kêu tên nàng không quát nàng như lúc nãy nữa, hắn giơ tay ôm nàng vào lòng, dịu dàng nói: " Nếu muội muốn khóc, vậy hãy tựa vào lòng ca ca mà khóc một trận đi."
Hắn biết những việc vừa rồi phát sinh ở Thế An Đường đã khiến cho Lý Lệnh Uyển bị tổn thương. Nếu nàng đã muốn khóc thì hắn sẵn sàng để cho nàng tựa vào lòng mình mà khóc.
Hắn sẽ nhớ rõ những người ngày hôm nay đã làm nàng tổn thương, sau này chắc chắn hắn sẽ trả lại cho bọn chúng gấp bội.
Tuy rằng cái ôm của Lý Duy Nguyên không coi là dài rộng lắm, nhưng lại tạo cho nàng cảm giác cực kỳ ấm áp, cũng khiến nàng cảm thấy an toàn. Vì thế nàng liền ngã vào lòng hắn mà khóc một trận.
Lúc này Lý Duy Nguyên nâng tay phải lên, dùng tay ao che lên đầu nàng. Ở trong lòng hắn nàng chính là một cô nương cứng cỏi lạc quan, nàng giống như loài hoa hướng dương mỗi giờ mỗi khắc đều hướng tới ánh mặt trời mà nở rộ tươi đẹp.
Nhưng giờ phút này, đóa hoa hướng dương của hắn lại đang rơi lệ mà hắn không muốn ai nhìn thấy được cảnh đóa hoa của hắn yếu đuối nhất.
Vừa rồi hắn đã sớm kêu Tiểu Phiến quay mặt về hướng khác, hắn không cho phép nàng ta quay lại đây nhìn bọn họ, đồng thời hắn bảo nàng ta quan sát xung quanh xem có ai đang tiến lại đây không.
Qua một lúc lâu, cuối cùng tiếng khóc của Lý Lệnh Uyển đã dần nhỏ lại chỉ còn khụt khịt mấy tiếng mà thôi. Sau đó Lý Duy Nguyên mới thả tay của mình xuống, rồi hắn lại cúi đầu nhìn nàng.
Tiểu cô nương sau khi tựa vào trong lòng hắn khóc một trận, hiện giờ cái mũi nàng cũng bắt đầu có chút hồng hồng, ngay cả hốc mắt cũng vậy.
Bất quá trên mi mắt còn vươn chút nước mắt, hắn nhìn vào đôi mắt to tròn của nàng tựa như một khối ngọc sáng lấp lánh y như những vì sao trên bầu trời vậy, quả thực khiến cho lòng người say đắm. Theo sau Lý Duy Nguyên liền ôn nhu hỏi nàng: " Khóc đủ chưa?"
Lý Lệnh Uyển từ từ rời khỏi lồng ngực hắn, nàng đứng thẳng người lên, rồi cầm khăn tay lên mà lau nước mắt trên gương mặt mình.
Trước kia nàng cũng đã từng khóc, bất quá chỉ là nàng trốn trong một góc mà khóc một mình thôi, nhưng hôm nay là lần đầu tiên nàng khóc trước mặt người khác như vậy.
Đúng là sau khi khóc xong tâm tình quả thật cũng sảng khoái hơn nhiều, tựa như những khó chịu uất ức đều theo những giọt nước mắt tuôn ra ngoài hết rồi. Vì thế nàng liền gật đầu, nhẹ giọng nói: " Vâng, đủ rồi ạ."
Nghe nàng trả lời như thế, Lý Duy Nguyên liền mỉm cười, trong lòng hắn thầm nói, hoan nghênh đóa hoa hướng dương tươi sáng của hắn đã trở lại.
" Khóc xong rồi vậy chúng ta đi tiếp nhé." Lý Duy Nguyên liền đưa tay nắm chặt bàn tay nàng dẫn nàng tiếp tục đi về phía trước, sau đó hắn lại nói thêm: " Sau này nếu muội muốn khóc, hãy tới tìm ca ca. Ca ca sẽ ôm muội vào lòng để muội khóc một trận cho đã nhé."
Những lời nói này của hắn nghe thật là ấm áp, vì thế Lý Lệnh Uyển liền vui vẻ nghiêng đầu nhìn hắn, cười hỏi: " Thật không ạ? Ca ca huynh có phải cũng sẽ đối xử tốt với người khác giống như muội vậy có phải không?"Lý Duy Nguyên liếc mắt nhìn nàng: " Ví như?"
Lý Lệnh Uyến vừa dùng ngữ điệu như đùa giởn để hỏi vấn đề mà chính nàng băn khoăn từ nãy đến giờ: " Huynh xem Tam tỷ kìa, tỷ ấy lớn lên xinh đẹp như vậy. Khí chất thì lại quá hoàn hảo, chẳng phải tổ mẫu cùng nhiều người trong phủ đều thích tỷ ấy sao. Ca ca, trong lòng huynh cũng thích tỷ ấy đúng không?"
Trong truyện gốc cái vị sắp trở thành đại gian thần này, trong tương lai chính là không hề đặt ai vào trong lòng nhưng chỉ riêng đối với Lý Lệnh Yến vẻ mặt hắn sẽ ôn hoà một chút.
Hơn nữa mỗi khi Lý Lệnh Yến cầu xin hắn giúp đỡ chuyện gì, thì hắn đều tận sức mà làm cho nàng ta.
Bất quá Lý Duy Nguyên đôi với Lý Lệnh Yến không phải là tình yêu nam nữ.
Bởi vì lúc trước nàng đã từng giả thuyết cho Lý Duy Nguyên chính một người không xem trọng tình cảm nam nữ, đối với hắn thì tình yêu là một thứ rất là trói buộc cùng phiền phức.
Thế nên đối với chuyện nhi nữ tình trường, phàm chỉ cần dính vào một chữ tình tất nhiên sẽ không thể nào làm nên đại sự, cho nên hắn không thích dính vào những chuyện tình yêu nam nữ đó.
Nghe nàng hỏi xong Lý Duy Nguyên liền nhìn nàng, sau đó trong mắt hắn có chút ý cười. Nàng đây chính là đang ghen tị đó sao?
Nàng lo lắng hắn sẽ thích Lý Lệnh Yến hơn nàng sao? Khi nghĩ như vậy trong lòng hắn đột nhiên cảm thấy có chút vui sướng.
Vì thế hắn cũng ôn nhu trả lời nàng: " Không đâu, muội ấy không hề xinh đẹp."
Hắn cảm thấy Lý Lệnh Yến làm sao có thể xinh đẹp bằng Lý Lệnh Uyển của hắn được.
Tuy rằng nhìn thoáng qua đúng là Lý Lệnh Yến hoàn mỹ không hề có một chút khuyết điểm nào, thậm chí ngay cả cử chỉ hay lời nói cũng vậy, nhưng đám người trong Lý gia không đủ thông minh cùng thấu đáo để nhận ra lòng dạ thâm sâu của Lý Lệnh Yến.
Tuy nhiên hắn có thể nhìn thấu tâm tư của Lý Lệnh Yến dễ như trong lòng bàn tay, tất nhiên hắn biết nàng ta thuộc loại người gì.
Nhưng Lý Lệnh Uyển thì khác, hắn cũng có thể nhìn thấu tâm tư của nàng là bởi vì nàng giống như một viên pha lê trong suốt thuần khiết, trong lòng nàng không hề có bất kì suy tính mưu mô nào cả.
Hơn nữa hắn cùng Lý Lệnh Uyển bên nhau nhiều năm như thế, tất nhiên sẽ có tình cảm nhiều hơn.
Bởi vì trong lúc cuộc sống mang lại cho hắn toàn đau khổ cùng thù hận, thì chính nàng lại là người đem ấm áp đến cho hắn, tình cảm hắn dành cho nàng đã hoà vào trong xương tủy, ai có thể thay thế vị trí của nàng trong lòng hắn?
Nhưng khi nghe câu trả lời của hắn, Lý Lệnh Uyển vẫn có chút không tin nàng liền hỏi tiếp: " Tỷ ấy hoàn hảo như vậy, huynh làm sao mà không thích tỷ ấy được chứ?"
Hiện giờ hắn không có ý định giải thích rõ chuyện này với nàng. Vì thế hắn chỉ nghiêng đầu nhìn nàng, trong mắt hắn ngập tràn ôn nhu nói: " Vừa rồi ta thấy muội cũng ăn không nhiều lắm, ở chỗ ta có một dĩa hoa sen tô, muội có muốn ăn hay không?"
Khi nghe tới đồ ăn nàng liền bị thư hút, chỉ nên nàng sự chú ý về chuyện đó cũng bị chuyển đi, sau đó nàng phân chấn nói: " Được ạ, muội muốn ăn."
Trong các loại điểm tâm nàng thật sự thích ăn nhất là hoa sen tô. Khối bánh có màu sắc hình dạng giống như một đóa hoa sen thôi còn chưa tính, ăn vào lại còn thơm thơm mềm mại cùng ngọt ngào nữa.
Lý Duy Nguyên thấy nàng vui vẻ như vậy, ý cười trong mắt hắn ngày càng nhiều.
Lúc này trong lòng hắn thầm nghĩ, Uyển Uyển à, ai có thể so sánh được với nàng? Lý Lệnh Yến là gì chứ? Tóm lại ta còn không có ý định nhìn đến nàng ta nữa cơ.
Theo sau hắn nắm tay Lý Lệnh Uyển dẫn nàng đi về phía tiểu viện của mình, khi bước vào viện hắn liền tự mình đi lấy đĩa hoa sen tô đem đến cho nàng, tiếp đến hắn phân phó Cẩn Ngôn đi pha trà đem tới đây.
Lúc này Lý Lệnh Uyển ngồi vừa ăn hoa sen tô vừa uống trà, còn Lý Duy Nguyên thì đang ngồi bên cạnh nàng yên lặng mà đọc sách.
Lý Lệnh Uyển liền hỏi hắn: " Ca ca, các vị phu tử đều nói huynh học thức uyên thâm như vậy, bọn họ cảm thấy bản thân không đủ khả năng để dạy huynh nữa, hiện tại huynh cũng đã đạt vị trí đầu bảng của kỳ thi hương lần này, nhưng tại sao mỗi lần muội nhìn thấy huynh thì huynh đều đọc sách thế kia?"
Lý Duy Nguyên vừa lật sang trang sách mới liền nghe nàng hỏi như thế, hắn cũng không ngẩng đầu lên, chỉ ôn hoà trả lời nàng: " Trên đời này nhiều kinh thư thế này, ta dùng cả đời cũng không thể đọc hết, vì thế ta không chăm chỉ đọc sách thì phải làm gì? Mặc kệ như thế nào, đọc nhiều sách cũng là một điều tốt mà."
Muốn trở thành người tài giỏi đồng thời cũng phải vất vả trả giá như vậy nha.Thật sự trong lòng Lý Lệnh Uyển vô cùng bái phục Lý Duy Nguyên.
Hiện tại cái đĩa hoa sen tô nàng đã ăn được phân nửa, nàng cũng đã cảm thấy no,liền nghĩ muốn đem khối hoa sen tô đưa cho hắn ăn, cho nên nàng lập tức cầm khối bánh đó đưa đến trước miệng hắn, rồi nói: " Ca ca, huynh ăn đi."
Lý Duy Nguyên cũng không ngẩng đầu, nhưng hắn lại há miệng cắn khối bánh mà nàng đưa cho mình.
Chỉ là nàng chưa bao giờ đút người khác ăn như vậy, thế nên nàng cũng không có nhiều kinh nghiệm lắm, vì thế ngón tay nàng chợt vô tình đưa vào trong miệng hắn, chỉ là trong lúc hắn cắn khối bánh kia, đồng thời hắn cũng cắn ngón tay nàng luôn.
Bất quá cũng không phải là rất đau chỉ là một cảm giác tê tê dại dại mà thôi, nhưng trong đầu Lý Lệnh Uyển cũng không hề suy nghĩ gì nhiều về việc đó, dù sao quan hệ hiện tại của bọn họ đơn thuần chỉ là đường huynh muội thôi.
Mà ngược lại với nàng trong lòng Lý Duy Nguyên thật ra đang suy nghĩ lung tung, hắn cảm thấy khối hoa sen tô Lý Lệnh Uyển đút cho hắn ăn còn ngon gấp mấy lần mùi vị lúc trước hắn từng ăn.
Nhưng ngay sau đó bỗng nhiên hắn lại cảm thấy tức giận bản thân mình, tại sao hắn lại có những suy nghĩ lung tung như thế.
Dù sao Lý Lệnh Uyển cũng là đường muội của hắn kia mà, cho nên hắn chỉ có thể dùng tình cảm của một vị huynh trưởng đối xử muội muội của mình mà thôi, hắn không nên có những suy nghĩ khác.
Sau đó hắn lập tức cầm quyển sách trong tay, đứng dậy đi về phía cửa sổ, hắn đưa tay đẩy hai cánh cửa sổ ra.
Mùa đông gió thổi lớn lại lạnh thấu xương, từng cơn gió thổi vào mặt hắn, khiến cảm giác tức giận trong lòng vơi bớt đi một chút. Nhưng đột nhiên hắn nghe Lý Lệnh Uyển ở phía sau kêu hắn: " Ca ca, huynh đóng cửa sổ lại đi, muội lạnh."
Nghe thế Lý Duy Nguyên vội vàng đóng cửa sổ lại, sau đó hắn bảo Cẩn Ngôn đem chậu thai củi đến đây, đốt than sưởi ấm căn phòng.
Cảm giác ấm áp khiến Lý Lệnh Uyển có chút buồn ngủ. Hôm qua cả một đêm nàng ngủ không ngon, vì nàng cứ mãi suy nghĩ về việc quay về của Lý Lệnh Yến, hơn nữa vừa rồi nàng lại khóc một trận dữ dội như vậy, cho nên nàng cảm thấy có chút mệt mỏi cùng buồn ngủ.
Nhưng hiện tại nàng cũng không nghĩ sẽ quay về Di Hoà Viện của mình, nơi đó thật quạnh quẽ chẳng có ai tâm sự cùng nàng.
Vì thế nàng suy nghĩ một chút, sau đó lại nói với Lý Duy Nguyên: " Ca ca, muội có thể đến giường của huynh mà ngủ một chút được không?"
Kỳ thật sau khi Lý Duy Nguyên thi đỗ kỳ thi hương, thì lão thái thái liền có ý muốn cho hắn một tiểu viện mới, nhưng Lý Duy Nguyên một mực từ chối.
Trong viện này tất cả từ cây cảnh đến lu cá vàng cùng tiểu bạch đều do một tay Lý Lệnh Uyển trang trí, nơi này cũng có nhiều kỷ niệm của hắn với nàng, cho nên hắn không muốn rời bỏ tiểu viện này.
Mà lão thái thái thấy hắn kiên quyết như vậy, thì bà ta cũng không cưỡng cầu hắn nữa, bất quá chỉ kêu người đến đây chỉnh sửa tiểu viện này từ trong ra ngoài một chút, bà cũng cấp thêm cho hắn nhiều đồ vật trang trí có giá trị nữa.
Căn phòng nơi phía tây này cũng được đặt một cái giường gỗ gần cửa sổ, cho nên Lý Lệnh Uyển muốn nằm trên chiếc giường đó mà ngủ, tất nhiên Lý Duy Nguyên nghe nàng yêu cầu như vậy hắn có thể nào lại từ chối nàng sao.
Vì thế hắn liền kêu Tiểu Phiến đem chăn cùng màn trải giường đến đây, hắn sợ nàng sẽ lạnh thế nên hắn lại tự mình cầm que cời than gắp thêm than bỏ vào chậu, để không khí ấm hơn một chút.
Sau khi hắn nhìn thấy nàng đã nằm ngay ngắn trên giường, thì hắn liền kêu Tiểu Phiến cùng Cẩn Ngôn đi ra ngoài, còn hắn thì lại đi đến thư án ngồi đọc sách.
Cả ngày hôm nay thể xác lẫn tình thần của nàng quá mệt mỏi, cho nên nàng nhanh chóng nằm xuống giường.
Với lại mấy năm nay nàng luôn thân cận bên cạnh Lý Duy Nguyên, vì vậy nàng sớm đã coi hắn như ca ca của mình, thế nên nơi nào có hắn thì trong lòng nàng đều cảm thấy an toàn, theo sau nàng nằm xuống một chút liền chìm vào giấc ngủ.
Lúc này bên ngoài gió cũng đã nhỏ dần chỉ là tuyết lại rơi, nhưng Lý Duy Nguyên vẫn đang ngồi trong phòng đọc sách lâu lâu hắn lại ngẩng đầu lên nhìn về phía giường gỗ kia, hắn thấy nàng ngủ ngoan như vậy, khiến hắn cũng cảm thấy bình thản, vẻ mặt hắn cũng có chút dịu dàng.
Hắn nghĩ rằng cả đời bên cạnh nàng như thế cũng tốt, chỉ cần được nhìn thấy nàng vui vẻ, thì hắn cũng không cầu mong gì thêm.
Vì thế hắn liền cúi đầu tiếp tục đọc sách, nhưng đột nhiên hắn nghe được tiếng rèm cửa vàng lên. Hắn thật sự cảm thấy không vui, sau đó hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa bằng ánh mắt lạnh lẽo.
Cẩn Ngôn nhìn thấy ánh mắt Lý Duy Nguyên như vậy, làm toàn thân hắn đều run lên. Chẳng qua mấy năm nay hắn ta đã quen nhìn thấy thiếu gia của mình lúc nào cũng mang vẻ mặt bình thản, nhưng hiện tại hắn ta lại nhìn thấy vẻ mặt nóng giận này của thiếu gia thật giống với ngày xưa.
Cẩn Ngôn cảm thấy toàn bộ con người của thiếu gia của mình chưa bao giờ thay đổi vẫn giống như ngày xưa mà thôi, chỉ là hiện tại thiếu gia của mình ngụy trang cùng che giấu cảm xúc quá giỏi.
Nhưng những người như thế mới thật là khiến người khác khiếp sợ, bởi vì vĩnh viễn cũng không tài nào nhìn thấu rốt cuộc người đó suy nghĩ những gì.
" Chuyện gì?" Lý Duy Nguyên hỏi hắn với vẻ mặt lạnh lùng, nhưng ngữ khí lại cực nhẹ, vì Lý Duy Nguyên sợ đánh thức Lý Lệnh Uyển.
Cẩn Ngôn không dám nhìn hắn, chỉ cúi đầu ấp úng nói: " Thiếu, thiếu gia, tam, tam tiểu thư đến đây."
Nghe hắn nói xong Lý Duy Nguyên không vui nhăn mày lại. " Không gặp."
Giọng điệu hắn cực kỳ dứt khoát cũng lãnh đạm mà trả lời. Nhưng bất quá hắn vừa nói xong thì cửa phòng đã có người đẩy ra, trước cánh cửa liền xuất hiện một thân ảnh thướt tha đang tiến đến đây.
Đồng thời người đó lại mỉm cười cùng hắn nhẹ nhàng nói: " Đại ca, muội ở Hàng Châu có mang mua chút quà về đây, muội muốn tặng huynh một ít."
Phía sau nàng ta là hai nha hoàn, bọn họ cầm trong tay những cái hộp gấm nhỏ. Nhưng lúc này có một nha hoàn không cẩn thận làm rơi một hộp gấm xuống đất, tạo ra một tiếng vang lớn.
Cái hộp gấm rớt xuống đất còn rơi ra một con Long Tuyền làm từ gốm sứ tốt nhất.
Đồ sứ vốn dễ vỡ cho nên khi chiếc hộp gấm rơi xuống đất thì đồ vật đó cũng bể tan nát, hơn nữa lại còn tạo ra một âm thanh vang lên.
Lý Lệnh Uyển vì nghe được âm thanh đó nàng giật mình tỉnh dậy, nàng bỗng ngồi thẳng người lên, hoảng hốt thất thố kêu: " Ca ca."
Hiển nhiên nàng đã bị tiếng động đó doạ sợ, mày của nàng nhăn lại, trong lòng cũng đầy thấp thỏm lo âu.
Không thể trách vì sao lại nàng kích động như thế, bởi vì sau khi biết tin Lý Lệnh Yến trở về, mỗi tối nàng đều ngủ không ngon lại hay nằm mơ thấy ác mộng mà sau đó nàng lại bị kinh hãi mà tỉnh giấc.
Vừa rồi nàng lại nằm mơ thấy ác mộng, trong mơ dù nàng có cố gắng thay đổi vận mệnh của nguyên thân như thế nào thì cuối cùng nàng cũng thất bại, hơn nữa còn bị cắt lưỡi ép uống đoạn trường thảo, lúc đó nàng đang đau đớn quằng quại nằm trên mặt đất, đột nhiên nàng nghe một tiếng vang lớn, thật sự đã dọa đến nàng.
Lý Duy Nguyên thấy vẻ mặt nàng như vậy, hắn không rãnh lo chuyện khác, sau đó hắn vội buông sách trong tay xuống, đứng dậy đi thật nhanh đến phía giường gỗ, theo sau hắn lập tức ngồi trên mép giường, hắn nắm tay nàng, dịu dàng trấn an nàng: " Uyển Uyển, không có gì đâu, ca ca đây này."
Lý Lệnh Uyển cảm thấy tim mình đập thật nhanh, sắc mặt nàng cũng tái xanh, tay chân đều trở nên lạnh lẽo, ánh mắt nàng hoảng sợ khi nhìn thấy Lý Lệnh Yến, nàng chỉ cho rằng mình vẫn còn đang nằm mơ.
Lý Duy Nguyên đưa tay đem khuôn mặt nàng quay về nhìn vào mặt hắn, đồng thời hắn vẫn mở miệng dịu dàng trấn an nàng: " Uyển Uyển, tỉnh lại. Ca ca đây này."
Rốt cuộc Lý Lệnh Uyển cũng chậm rãi thanh tỉnh lại, cả người cũng từ từ bình tĩnh.
Nàng lại kêu một tiếng: " Ca ca." Ngữ khí so với khi nãy đã tốt hơn nhiều. Mà vừa rồi thanh âm kêu một tiếng ca ca kia sao thật là thê lương, thật sự khiến Lý Duy Nguyên nghe xong cũng bị dọa không ít.
Thấy trạng thái nàng đã ổn hơn, Lý Duy Nguyên mới thả lỏng tâm tình một chút. Nhưng hắn vẫn nắm chặt tay nàng không buông, nhẹ giọng nói chuyện cùng nàng: " Uyển Uyển, có ca ca đây."
Lý Lệnh Yến nhìn thấy tình cảnh này cảm thấy thật bất ngờ. Bởi vì nàng ta không nghĩ tới thì ra Lý Duy Nguyên đối với Lý Lệnh Uyển lại yêu thương quan tâm như vậy.
Có một người ca ca tốt đến thế lại có tướng mạo anh tuấn, học hành thì cực kỳ xuất sắc tài giỏi, nếu có vị ca ca này che chở, thì còn gì hạnh phúc hơn?
Hơn nữa sau này chắc chắn tiền đồ của Lý Duy Nguyên sẽ vô hạn. Cho nên Lý Lệnh Yến nhanh chóng điều chỉnh lại nội tâm của mình, sau đó nàng ta liền mỉm cười, dịu dàng nói: " Không nghĩ tới Tứ muội cũng ở chỗ đại ca, thật là trùng hợp, ta...."
Nhưng nàng ta chưa kịp nói xong lời thì Lý Duy Nguyên đã quay đầu nhìn nàng ta bằng ánh mắt như muốn giết người, đồng thời cũng lạnh lùng quát: " Đi ra ngoài."
Nghe hắn nói như vậy Lý Lệnh Yến liền ngẩng người, lời muốn nói ra miệng cũng phải thu trở về.
Từ nhỏ đến lớn Lý Lệnh Yến đã được Lý Tu Bách cùng Tôn Lan Y nâng như trứng hứng như hoa, chưa từng có một ai dám quát nạt nàng ta như vậy, lập tức nước mắt rưng rưng, bộ dạng nhìn thật điềm đạm đáng yêu.
" Ca ca." Vừa rồi nàng ta nghe Lý Lệnh Uyển cũng kêu Lý Duy Nguyên là ca ca, vì thế liền bắt chước gọi theo, sau đó nàng ta nghẹn ngào vội vàng muốn giải thích: " Muội không phải cố ý dọa đến Tứ muội, chỉ là muội..."
Câu nói của nàng ta lại bị Lý Duy Nguyên cắt ngang, hắn lạnh lùng nói: " Ca ca không phải để cho ngươi gọi."
Đối với hắn hai chữ ca ca này chỉ có một mình Lý Lệnh Uyển được gọi. Hắn cũng nguyện ý để Lý Lệnh Uyển gọi mình là ca ca cả đời.
Sau đó Lý Lệnh Yến tiếp tục ngẩn người, tuy rằng trong lòng nàng ta đang rất nóng giận, nhưng trên mặt vẫn không thể hiện ra, nàng ta chỉ nhẹ giọng nói: " Đại ca, là muội không đúng, đều tại muội thiếu suy xét mà lỡ lời."
Lý Lệnh Uyển ngồi trên giường chứng kiến một màn này, nàng cảm thấy tâm tình dễ chịu hơn nha.
Kỳ thực cách xưng hô ca ca này vốn dĩ là của Lý Lệnh Yến, trong truyện gốc mỗi khi nàng ta gặp Lý Duy Nguyên thì nàng ta luôn kêu hắn như thế, chỉ là hiện tại nàng không nghĩ tới việc Lý Duy Nguyên thế mà lại không cho Lý Lệnh Yến gọi mình là ca ca. Hơn nữa hắn đối với nàng ta cũng rất lãnh đạm.
Bất quá Lý Lệnh Uyển thật là bội phục Lý Lệnh Yến nha.
Vừa rồi Lý Lệnh Yến sớm biết Lý Duy Nguyên không vui lúc đó nàng ta gọi hắn là ca ca, tuy rằng sắp khóc đến nơi nhưng nàng ta vẫn cố nhịn lại, chỉ vì muốn lên tiếng giải thích với Lý Duy Nguyên, thậm chí nàng ta còn nói là do bản thân mình không đúng nữa.
Lúc này Lý Lệnh Uyển hướng ánh mắt nhìn về phía Lý Lệnh Yến. Có lẽ nàng ta đã thay y phục mới không còn mặc bộ y phục khi ở Thế An Đường nữa, chắc là nàng ta vừa trở về phòng thì đã lập tức thay y phục rồi.
Mặc dù Lý Lệnh Uyển cũng được sống trong nhung lụa từ nhỏ, nhưng không thể đạt tới trình độ như Lý Lệnh Yến, mỗi lần ra ngoài lại thay một bộ y phục mới.
Trong lòng Lý Lệnh Uyển thầm cảm thán quả thực Lý Tu Bách vô cùng sủng ái nàng ta nha. Trong truyện gốc Lý Tu Bách vì sợ người khác xem thường ái nữ của mình là thân phận thứ nữ, cho nên hắn luôn tìm cách hưu Chu Thị, để cho Tôn Lan Y lên làm chính thê, chỉ có như vậy thì Lý Lệnh Yến mới có thể trở thành đính trưởng tôn nữ của Lý phủ.
Sau đó Lý Lệnh Yến cùng Tạ Uẩn đính hôn, nhưng lúc ấy Tạ Uẩn lại thất bại không thể bước lên ngôi vị thái tử, cho nên nàng ta đã thay Tạ Uẩn bày mưu tính kế còn ra sức giúp cho Tạ Uẩn đoạt lại vị trí thái tử.
Hơn nữa sau khi trở thành thái tử Tạ Uẩn còn phạm phải một việc sai lầm làm liên lụy đến Lý Lệnh Uyển, bất quá khi ấy Lý Tu Bách tình nguyện đứng ra gánh hết mọi tội lỗi cho bọn họ.
Bởi vì hắn ta không muốn Lý Lệnh Yến gặp bất kì tai họa nào, thế nên sau khi mọi việc đã được giải quyết yên đẹp thì Lý Lệnh Yến liền có thể an ổn ngồi trên ngôi vị thái tử phi, cuối cùng thì nàng ta cũng trở thành hoàng hậu.
Hiện tại Lý Lệnh Uyển lại mặt ủ mày ê nghĩ, bản thân lúc ấy có bao nhiêu não tàn thì mới có thể viết ra một nhân vật như Lý Tu Bách thế này?
Hơn nữa không chỉ ngoài nhân vật Lý Tu Bách mà nàng lại còn tạo ra một nhân vật khác có quyền có thế lại có bàn tay vàng như Lý Lệnh Yến kia chứ.
Con mẹ nó!! Nếu như nàng đắc tội với Lý Lệnh Yến thì cũng chính lànnàng đang đắc tội với nhân vật quyền thế nhất trong quyển truyện mà chính tay nàng đã viết ra.
Đúng là nàng vẫn nên đi đến phòng bếp tìm một khối đậu hủ đập đầu chết cho xong, miễn cho mỗi ngày đều phải cảm thấy lo lắng sốt ruột như vậy.
————————//——-//——————————
Đậu hủ không thể đập đầu chết được đâu bé Uyển à
/133
|