Lúc Lý Lệnh Uyển ra ngoài thì tuyết vẫn rơi ít, nhưng khi nàng quay trở về thì tuyết ngày càng nhiều hơn.
Gió lớn thổi khiến những lá trúc trên cành cũng rung động, tuy nhiên tâm tình của Lý Lệnh Uyển cũng không bị ảnh hưởng vì thời tiết.
Lần đầu tiên nàng đã có chút thắng lợi rồi, không chỉ thuận lợi gặp được Lý Duy Nguyên, hơn nữa nàng còn có thể trước mặt hắn thể hiện một chút thành ý.
Dù nàng biết, hận ý của hắn đối với nàng vẫn chưa thể tiêu tán đi. Nhưng ít ra nàng đã thành công thể hiện rằng nàng thật sự muốn chung sống hoà bình cùng với hắn.
Trong lòng nàng đột nhiên cảm thấy cao hứng, ngay cả tuyết có rơi trên đỉnh đầu thì nàng cũng thấy tuyệt đẹp.
Thậm chí gió Bắc thổi vào mặt, nàng cũng chẳng cảm thấy đau. Cho nên nàng một đường quay trở về nơi ở của mình, bởi vì ngay từ đầu nguyên thân đã không thân thiết với Chu Thị.
Cho nên nguyên thân đã ầm ĩ trước mặt lão thái thái nói rằng bản thân mình không muốn ở cùng Chu Thị.
Lão thái thái vốn từ lâu xem thường Chu Thị, hơn nữa Lý Lệnh Uyển cũng là đích trưởng tôn nữ của Lý phủ, vì vậy bà liền chấp nhận yêu cầu này của nàng, bà cho phép nàng được ở một viện riêng.
Chờ sau khi Lý Lệnh Uyển đứng trước cửa viện, nàng liền ngẩng đầu nhìn lên cửa viện, sau đó nàng nhìn thấy một tấm biển màu xanh khắc chữ vàng, trên đó ghi ba chữ Di Hoà Viện to tướng.
Lúc trước nguyên thân Lý Lệnh Uyển chỉ tuỳ tiện chọn đại một viện để ở. Hơn nữa đối với nhân vật nữ phụ này chỉ làm nền cho nữ chính, với lại tính cách ương ngạnh của nguyên thân chỉ để nâng cao tính cách tốt đẹp của nữ chính mà thôi.
Vì vậy nàng làm sao có thể phí tâm tư suy nghĩ đặt tên viện dễ nghe cho nguyên thân.
Hiện giờ nàng nhìn hai cánh cửa viện đang đóng chặt, theo sau Tiểu Phiến liền tiến lên gõ cửa. Tiếp đến lại có một tiểu nha hoàn chạy ra mở cửa, sau đó Lý Lệnh Uyển nhấc chân bước vào.
Tuy rằng chỉ là một cái sân nhỏ, nhưng nhìn cực kỳ tao nhã lịch sự. Bên trong sân viện còn được trồng đủ loại hoa cỏ, đảm bảo một năm bốn mùa đều có hoa để ngắm nhìn.
Trong góc viện còn có một cây hồng mai, bông tuyết trắng tinh rơi trên hoa mai, càng làm tô điểm thêm màu đỏ của hoa.
Hai bên đường mòn đá xanh đều được trồng hoa quế, nghĩ đến việc mùa thu hoa nở, khắp nơi trong viện đều sẽ nồng đậm hương hoa.
Dưới cửa sổ lại đặt một lu sứ ngũ sắc, mùa hè dùng để nuôi dưỡng hoa sen. Bất quá hiện tại trong lu chỉ có nước trong mà trên mặt nước trụi lủi.
Vòng qua tiền viện, phía sau lại có cây hoa lê cùng hoa đào rất to. Ngày xuân dựa bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài hồng hồng trắng trắng cũng là một niềm vui.
Trong lòng Lý Lệnh Uyển thầm cảm thán, mọi thứ ở nơi đây thật quá xa xỉ.Nàng chợt nghĩ đến trước kia, nếu muốn có một căn nhà như vậy chỉ có thể tìm thuê ở bên ngoài.
Chỉ một gian phòng thôi cũng đã phải trả một số tiền thuê khá lớn rồi. Nhưng hiện tại, cái viện này lại là nơi ở của nàng ha ha ha.
Nàng cảm thấy hạnh phúc quá! Một mặt trong lòng nàng luôn thầm khoe khoang, mặt khác nàng vẫn nhấc chân bước lên bậc thềm đá xanh.
Lúc này Tiểu Phiến đã nhanh thu lại, sau đó Tiểu Phiến vén tầm mành màu đỏ tươi trước mặt lên. Theo sau Lý Lệnh Uyển hơi cúi đầu bước vào.
Hơi ấm từ căn phòng tỏa ra xoá tan đi cái lạnh trên người Lý Lệnh Uyển, khiến cho nàng không kìm chế được cả người run lập cập, nàng cảm giác mỗi tấc da tấc thịt trên cơ thể đều cực kỳ dễ chịu.
Tuy rằng trong Di Hoà Viện, tuy rằng cũng có bảy tám nha hoà cùng bà tử. Nhưng đám người bọn họ đều chỉ phụ trách lao dọn quét sân ở bên ngoài, còn nàng chỉ có duy nhất một người nha hoàn hầu hạ thân cận với mình, đó chính đại nha hoàn Hoạ Bình, ngoài ra nàng còn có thêm hai tiểu nha hoàn là Tiểu Phiến và Tiểu Ngọc.
Lúc này Tiểu Ngọc đang cho củi vào lò đồng ba chân để sưởi ấm, nàng nhìn thấy Lý Lệnh Uyển bước vào, thì nàng vội buông que than củi xuống, đứng dậy kêu một tiếng tiểu thư.
Lý Lệnh gật đầu với Tiểu Ngọc, sau đó nàng đưa lò sưởi nhỏ trong tay mình cho Tiểu Ngọc, nàng nói: " Tiểu Ngọc, giúp ta thêm than vào trong."
Dù sao cũng đã ở bên ngoài lâu như vậy, tất nhiên than trong lò sưởi sớm đã tắt, cho nên khi nàng ôm nó trong tay y như ôm một tảng băng vậy.
Tiểu Ngọc nghe nàng nói vậy, nàng liền co rúm lại dạ vâng. Bởi vì nguyên thân Lý Lệnh Uyển tình tính hống hách tàn bạo, chỉ có nha hoàn Hoạ Bình luôn cố lấy lòng nàng, cho nên nàng đối với Hoạ Bình tương đối tốt hơn một chút.
Còn về phần Tiểu Phiến cùng Tiểu Ngọc, mỗi khi các nàng không làm tốt việc, thì nguyên thân Lý Lệnh Uyển đối với các nàng không mắng thì chính là phạt quỳ. Thế nên khi Tiểu Ngọc bỗng nhiên nghe Lý Lệnh Uyển kêu mình hầu hạ, khiến cho Tiểu Ngọc vô cùng hoảng sợ.
Tiểu Ngọc không dám lên tiếng, hai tay của nàng run rẩy nhận lấy lò sưởi từ trong tay Lý Lệnh Uyển.
Sau đó Tiểu Ngọc cầm que cời than, lẳng lặng đi đến lò lửa than lớn, theo sau nàng ta gắp những khối than củi trên mặt đất bỏ vào bên trong.
Sau khi làm xong mọi việc, Tiểu Ngọc liền đem lò sưởi đến trước mặt Lý Lệnh Uyển, nàng rủ mắt, cung kính nói: " Tiểu thư, đã xong rồi"
Lý Lệnh Uyển nhanh chóng tiếp nhận lò sưởi trong tay, nàng ôm vào lòng ngực. Lúc này nàng cảm thấy ấm áp vô cùng, tiếp đến nàng nói: " Cảm ơn". Nàng khách khí gật đầu với Tiểu Ngọc.
Tiểu Ngọc vừa nghe xong, nàng vội vàng quỳ xuống, kinh sợ nói: " Tiểu thư người nói như vậy, thật đúng làm cho nô tì tổn thọ mà. Nô tì thật không đảm đương được đâu."
Lý Lệnh Uyển cũng bị những lời nói của Tiểu Ngọc làm cho hoảng sợ. Vì sao Tiểu Ngọc lại đột ngột quỳ trước mặt nàng, việc này nàng mới thật là đảm đương không nổi nha.
Sau đó nàng cúi người đưa tay đỡ Tiểu Ngọc đứng dậy, nàng nói vài lời trấn an nàng ta. Bỗng nhiên lúc này nàng nhìn thấy Hoạ Bình từ phòng trong bước ra.
Hơn nữa Hoạ Bình bước ra rất vội vàng, trên khoé miệng còn dính một mảnh hạt dưa. Chắc hẳn là từ nãy đến giờ Hoạ Bình luôn trốn trong phòng cắn hạt dưa rồi, hơn nữa Hoà Bình chỉ toàn phân phó Tiểu Ngọc làm việc.
" Tiểu thư" vừa nhìn thấy Lý Lệnh Uyển, Hoạ Bình mặt liền nở nụ cười, chỉ hai bước chân đã đi đến chỗ nàng.
Tiếp đến Hoạ Bình đưa tay cởi áo choàng đang khoác trên người nàng, cười nói: " Người đã trở lại?"
Mặt khác Hoạ Bình lại nói với Tiểu Ngọc: " Ngươi là đồ đầu gỗ à! Vì sao nhìn thấy tiểu thư trở về, ngươi còn không nhanh tay pha cho tiểu thư một tách trà nóng để tiểu thư dùng, xua đi hàn khí?"
Tiểu Ngọc đáp ứng một tiếng vâng, nàng vội xoay người bước đi, nhưng Lý Lệnh Uyển lại mở miệng gọi nàng.
Lý Lệnh Uyển quay đầu nhìn Hoạ Bình nói: " Ta không uống trà, ta nhớ bên trong phòng có hộp trái cây bên trong có quả cam? Ngươi đi lấy cho ta ăn"
Mới vừa rồi đứng trước cửa tiểu viện của Lý Duy Nguyên nàng diễn quá nhập vai, khóc kêu đến miệng lưỡi đều khô, hiện tại nàng muốn ăn cái gì đó lạnh lạnh.
Nhưng trên mặt Hoạ Bình lại chợt hiện lên một chút biểu hiện bất an, bất quá ngay sau đó trên mặt lại trở lại như củ, cười nói: " Chắc là tiểu thư nhớ lầm? Mới vừa rồi ta mới xem qua, trong hộp không hề có quả cam đâu"
Lý Lệnh Uyển sớm đã nhìn thấy sắc mặt bất an vừa rồi của nàng ta, nhìn thấy trên ngón tay còn vươn lại ít vỏ cam. Dùng tay lột quả cam, tất nhiên ngón tay kia dù ít dù nhiều cũng lưu lại một ít dấu vết.
Bất quá Lý Lệnh Uyển cũng không nói ra cái gì, chỉ là hỏi nàng: " Vậy hộp trái cây kia bên trong có trái cây gì?"
" Nô tì nhớ rõ còn có bưởi"
" Thôi," Lý Lệnh Uyển nhấc chân đi đến cửa sổ gần giường, mặt lười nhác đáp: "Vậy cầm quả bưởi lại đây cho ta"
Vì thế sau một lát, Lý Lệnh Uyển tiện tay cầm quả bưởi mà lột hết vỏ rồi ăn. Vừa ăn vừa đánh giá phòng.
Tuy rằng xuyên đến đây cũng có hai ngày, nhưng hai ngày này đền hôn trầm ( uể oải, mệt mỏi), cả ngày nằm ở trên giường, bây giờ mới có cơ hội tốt nhìn nơi ở của mình. Nguyên thân vốn chỉ là tiểu hài tử 8 tuổi, tất nhiên là thích đồ vật bề ngoài có màu sắc nhu hoà.
Cho nên Lý Lệnh Uyển nhìn trên trần phòng treo đèn kết từ những hạt châu đen, bốn cây cột giăng màn hồng tím. Chính giữa phòng là một tấm bình phong gỗ ngọc lan cẩm tước ngăn cách tầm mắt, phía sau là một cái giá giường nhỏ, màn lụa màu đỏ huyền.
Nàng đang đánh giá tất cả đồ đạc bày biện trong phòng, liền thấy Tiểu Phiến đi đến, nói: "Tiểu thư, nha hoàn hầu hạ lão thái thái đến đây muốn gặp người"
Nha hoà hậu hạ của thái thái từ miệng Tiểu Phiến nói ra là người có một không hai trong Lý phủ này, vì thế Lý Lệnh Uyển vội nói: " Mau mời nàng ta vào"
Tiểu Phiến vâng một tiếng, tiếp theo liền vén tấm mành thêu hoa ngũ sắc lên, sau đó một nha hoàn nhấc chân bước vào.
Lý Lệnh Uyển ngước nhìn nhìn vị nha hoàn trước mắt, nàng ta mặc áo lụa có hoa văn có màu sắc đỏ, váy màu ngà, trên đầu cài cây trâm hoa trân châu, lại còn một cây trâm ngọc. Nhìn nàng ta có vẻ gọn gàng.
Từ cách ăn mặc liền nhìn ra được vị nha hoàn bên cạnh lão thái thái này địa vị chắc là không thấp. Khả năng chính là đại nha hoa thân cận nhất của lão thái thái.
Lý Lệnh Uyển nhớ rõ chính mình đã viết cho lão thái thái có hai đại nha hoàn bên người, một người kêu là Song Hồng, một người kêu là Song Dung, chắc cái người trước mắt này là một nha hoàn trong hai người đó.
Cũng may không cần nàng lo lắng nói lời khách sao, bởi vì nha hoàn kia đã tiến đến đây dối với nàng cuối thấp người hành lễ, tiếp sau liền nói: " Song Hồng đến gặp cô nương"
Quả nhiên là đại nha hoàn bên người lão thái thái.Lý Lệnh Uyển trong lòng đã biết, liên cười bảo Song Hồng đứng lên, lại cười hỏi nàng ta: " Song Hồng tỷ tỷ đến chỗ ra có việc gì, hay là tổ mẫu có gì căn dặn?"
Song Hồng nghe nàng kêu mình là Song Hồng tỷ tỷ trong lòng cũng kinh ngạc.
Tam tiểu thư này vốn là người tính tình không tốt. Ỷ vào lão thái thái sủng ái,phụ thân của nàng có chức quan cao so hơn đại lão gia cùng nhị lão gia, từ trước đến nay không coi ai ra đối với đường huynh đệ, tỷ muội càng chẳng để vào mắt, huống chi các nha hoàn như nàng. Nay bỗng nhiên nghe nàng kêu mình một tiếng Song Hồng tỷ tỷ, Song Hồng cho rằng mình nghe lầm.
Nhưng nàng ta tuổi lớn một chút, tính tình cũng trầm ổn hơn, cho dù trong lòng kinh ngạc, trên mặt vẫn không thể hiện ra, vẫn như cũ là cung kính nói: " Lão thái thái sai nô tì đến đây, thứ nhất xem vết thương của tiểu thư thế nào, người không yên tâm liền kêu nô tì đến xem một chút. Việc thứ hai, hôm nay lão thái thái dậy sớm đi chùa dâng hương liền nghĩ đến tiểu thư hai ngày trước bị ngã nguy hiểm như vậy,trong lòng lo lắng cho nên thành tâm trước mặt Bồ Tát cầu cho tiểu thư một lá bùa bình an"
Dứt lời, đôi tay liền đưa đến một lá bùa bình an màu vàng.
Lý Lệnh Uyển duỗi tay nhận lấy. Lão thái thái là người tin Phật. Bà không chỉ đem viện của mình đổi thành Phật thất, một ngày sáng trưa chiều đều bái ba lần trước tượng Quan Ân còn chưa nói, không có việc gì thì thường xuyên lên chùa dâng hương.
Bất quá ngoại trừ giả thiết tin Phật, lão thái thái còn có hai giả thiết đó chính là trọng đích nhẹ thứ, trọng nam khinh nữ.
Lão thái thái thích nhất chính là nhị phòng con vợ cả, trưởng tôn Lý Duy Lăng. Bất quá dù sao Lý Lệnh Uyển gần nhất cũng là đích trưởng cháu gái, phụ thân Lý Bách Tu của nàng hiện tại ở Chiết Giang làm tứ phẩm tả tham nghị, trước mắt nói tới Dương Thị có ba đứa con nhưng chỉ có một người có tiền đồ nhất, cho nên bà đối với Lý Lệnh Uyển cũng còn tốt.
Lý Lệnh Uyển lấy bùa bình an từ tay Song Hồng sau đó lập tức đeo trên cổ. Theo sao nhìn Song Hồng nói: " phiền Song Hồng tỷ tỷ nói lại với tổ mẫu một tiếng, đã khiến lão nhân gia người lo lắng. Vết thương của ta hai ngày nay đã tốt lên rất nhiều. Ngày mai sáng sớm nhất định sẽ đến thỉnh an lão nhân gia, đến lúc đó ta sẽ đích thân cảm tạ người đã cầu bùa bình an cho ta"
Tuy rằng trong lòng khinh ngạc tam tiểu thư hiện nay lại biết lễ nghĩa như vậy, nhưng sắc mặt Song Hồng vẫn cung kính đồng ý lời Lý Lệnh Uyển nói, sau đó nàng ta cung kính hành lễ rồi xoay người bước ra khỏi cửa.
Gió lớn thổi khiến những lá trúc trên cành cũng rung động, tuy nhiên tâm tình của Lý Lệnh Uyển cũng không bị ảnh hưởng vì thời tiết.
Lần đầu tiên nàng đã có chút thắng lợi rồi, không chỉ thuận lợi gặp được Lý Duy Nguyên, hơn nữa nàng còn có thể trước mặt hắn thể hiện một chút thành ý.
Dù nàng biết, hận ý của hắn đối với nàng vẫn chưa thể tiêu tán đi. Nhưng ít ra nàng đã thành công thể hiện rằng nàng thật sự muốn chung sống hoà bình cùng với hắn.
Trong lòng nàng đột nhiên cảm thấy cao hứng, ngay cả tuyết có rơi trên đỉnh đầu thì nàng cũng thấy tuyệt đẹp.
Thậm chí gió Bắc thổi vào mặt, nàng cũng chẳng cảm thấy đau. Cho nên nàng một đường quay trở về nơi ở của mình, bởi vì ngay từ đầu nguyên thân đã không thân thiết với Chu Thị.
Cho nên nguyên thân đã ầm ĩ trước mặt lão thái thái nói rằng bản thân mình không muốn ở cùng Chu Thị.
Lão thái thái vốn từ lâu xem thường Chu Thị, hơn nữa Lý Lệnh Uyển cũng là đích trưởng tôn nữ của Lý phủ, vì vậy bà liền chấp nhận yêu cầu này của nàng, bà cho phép nàng được ở một viện riêng.
Chờ sau khi Lý Lệnh Uyển đứng trước cửa viện, nàng liền ngẩng đầu nhìn lên cửa viện, sau đó nàng nhìn thấy một tấm biển màu xanh khắc chữ vàng, trên đó ghi ba chữ Di Hoà Viện to tướng.
Lúc trước nguyên thân Lý Lệnh Uyển chỉ tuỳ tiện chọn đại một viện để ở. Hơn nữa đối với nhân vật nữ phụ này chỉ làm nền cho nữ chính, với lại tính cách ương ngạnh của nguyên thân chỉ để nâng cao tính cách tốt đẹp của nữ chính mà thôi.
Vì vậy nàng làm sao có thể phí tâm tư suy nghĩ đặt tên viện dễ nghe cho nguyên thân.
Hiện giờ nàng nhìn hai cánh cửa viện đang đóng chặt, theo sau Tiểu Phiến liền tiến lên gõ cửa. Tiếp đến lại có một tiểu nha hoàn chạy ra mở cửa, sau đó Lý Lệnh Uyển nhấc chân bước vào.
Tuy rằng chỉ là một cái sân nhỏ, nhưng nhìn cực kỳ tao nhã lịch sự. Bên trong sân viện còn được trồng đủ loại hoa cỏ, đảm bảo một năm bốn mùa đều có hoa để ngắm nhìn.
Trong góc viện còn có một cây hồng mai, bông tuyết trắng tinh rơi trên hoa mai, càng làm tô điểm thêm màu đỏ của hoa.
Hai bên đường mòn đá xanh đều được trồng hoa quế, nghĩ đến việc mùa thu hoa nở, khắp nơi trong viện đều sẽ nồng đậm hương hoa.
Dưới cửa sổ lại đặt một lu sứ ngũ sắc, mùa hè dùng để nuôi dưỡng hoa sen. Bất quá hiện tại trong lu chỉ có nước trong mà trên mặt nước trụi lủi.
Vòng qua tiền viện, phía sau lại có cây hoa lê cùng hoa đào rất to. Ngày xuân dựa bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài hồng hồng trắng trắng cũng là một niềm vui.
Trong lòng Lý Lệnh Uyển thầm cảm thán, mọi thứ ở nơi đây thật quá xa xỉ.Nàng chợt nghĩ đến trước kia, nếu muốn có một căn nhà như vậy chỉ có thể tìm thuê ở bên ngoài.
Chỉ một gian phòng thôi cũng đã phải trả một số tiền thuê khá lớn rồi. Nhưng hiện tại, cái viện này lại là nơi ở của nàng ha ha ha.
Nàng cảm thấy hạnh phúc quá! Một mặt trong lòng nàng luôn thầm khoe khoang, mặt khác nàng vẫn nhấc chân bước lên bậc thềm đá xanh.
Lúc này Tiểu Phiến đã nhanh thu lại, sau đó Tiểu Phiến vén tầm mành màu đỏ tươi trước mặt lên. Theo sau Lý Lệnh Uyển hơi cúi đầu bước vào.
Hơi ấm từ căn phòng tỏa ra xoá tan đi cái lạnh trên người Lý Lệnh Uyển, khiến cho nàng không kìm chế được cả người run lập cập, nàng cảm giác mỗi tấc da tấc thịt trên cơ thể đều cực kỳ dễ chịu.
Tuy rằng trong Di Hoà Viện, tuy rằng cũng có bảy tám nha hoà cùng bà tử. Nhưng đám người bọn họ đều chỉ phụ trách lao dọn quét sân ở bên ngoài, còn nàng chỉ có duy nhất một người nha hoàn hầu hạ thân cận với mình, đó chính đại nha hoàn Hoạ Bình, ngoài ra nàng còn có thêm hai tiểu nha hoàn là Tiểu Phiến và Tiểu Ngọc.
Lúc này Tiểu Ngọc đang cho củi vào lò đồng ba chân để sưởi ấm, nàng nhìn thấy Lý Lệnh Uyển bước vào, thì nàng vội buông que than củi xuống, đứng dậy kêu một tiếng tiểu thư.
Lý Lệnh gật đầu với Tiểu Ngọc, sau đó nàng đưa lò sưởi nhỏ trong tay mình cho Tiểu Ngọc, nàng nói: " Tiểu Ngọc, giúp ta thêm than vào trong."
Dù sao cũng đã ở bên ngoài lâu như vậy, tất nhiên than trong lò sưởi sớm đã tắt, cho nên khi nàng ôm nó trong tay y như ôm một tảng băng vậy.
Tiểu Ngọc nghe nàng nói vậy, nàng liền co rúm lại dạ vâng. Bởi vì nguyên thân Lý Lệnh Uyển tình tính hống hách tàn bạo, chỉ có nha hoàn Hoạ Bình luôn cố lấy lòng nàng, cho nên nàng đối với Hoạ Bình tương đối tốt hơn một chút.
Còn về phần Tiểu Phiến cùng Tiểu Ngọc, mỗi khi các nàng không làm tốt việc, thì nguyên thân Lý Lệnh Uyển đối với các nàng không mắng thì chính là phạt quỳ. Thế nên khi Tiểu Ngọc bỗng nhiên nghe Lý Lệnh Uyển kêu mình hầu hạ, khiến cho Tiểu Ngọc vô cùng hoảng sợ.
Tiểu Ngọc không dám lên tiếng, hai tay của nàng run rẩy nhận lấy lò sưởi từ trong tay Lý Lệnh Uyển.
Sau đó Tiểu Ngọc cầm que cời than, lẳng lặng đi đến lò lửa than lớn, theo sau nàng ta gắp những khối than củi trên mặt đất bỏ vào bên trong.
Sau khi làm xong mọi việc, Tiểu Ngọc liền đem lò sưởi đến trước mặt Lý Lệnh Uyển, nàng rủ mắt, cung kính nói: " Tiểu thư, đã xong rồi"
Lý Lệnh Uyển nhanh chóng tiếp nhận lò sưởi trong tay, nàng ôm vào lòng ngực. Lúc này nàng cảm thấy ấm áp vô cùng, tiếp đến nàng nói: " Cảm ơn". Nàng khách khí gật đầu với Tiểu Ngọc.
Tiểu Ngọc vừa nghe xong, nàng vội vàng quỳ xuống, kinh sợ nói: " Tiểu thư người nói như vậy, thật đúng làm cho nô tì tổn thọ mà. Nô tì thật không đảm đương được đâu."
Lý Lệnh Uyển cũng bị những lời nói của Tiểu Ngọc làm cho hoảng sợ. Vì sao Tiểu Ngọc lại đột ngột quỳ trước mặt nàng, việc này nàng mới thật là đảm đương không nổi nha.
Sau đó nàng cúi người đưa tay đỡ Tiểu Ngọc đứng dậy, nàng nói vài lời trấn an nàng ta. Bỗng nhiên lúc này nàng nhìn thấy Hoạ Bình từ phòng trong bước ra.
Hơn nữa Hoạ Bình bước ra rất vội vàng, trên khoé miệng còn dính một mảnh hạt dưa. Chắc hẳn là từ nãy đến giờ Hoạ Bình luôn trốn trong phòng cắn hạt dưa rồi, hơn nữa Hoà Bình chỉ toàn phân phó Tiểu Ngọc làm việc.
" Tiểu thư" vừa nhìn thấy Lý Lệnh Uyển, Hoạ Bình mặt liền nở nụ cười, chỉ hai bước chân đã đi đến chỗ nàng.
Tiếp đến Hoạ Bình đưa tay cởi áo choàng đang khoác trên người nàng, cười nói: " Người đã trở lại?"
Mặt khác Hoạ Bình lại nói với Tiểu Ngọc: " Ngươi là đồ đầu gỗ à! Vì sao nhìn thấy tiểu thư trở về, ngươi còn không nhanh tay pha cho tiểu thư một tách trà nóng để tiểu thư dùng, xua đi hàn khí?"
Tiểu Ngọc đáp ứng một tiếng vâng, nàng vội xoay người bước đi, nhưng Lý Lệnh Uyển lại mở miệng gọi nàng.
Lý Lệnh Uyển quay đầu nhìn Hoạ Bình nói: " Ta không uống trà, ta nhớ bên trong phòng có hộp trái cây bên trong có quả cam? Ngươi đi lấy cho ta ăn"
Mới vừa rồi đứng trước cửa tiểu viện của Lý Duy Nguyên nàng diễn quá nhập vai, khóc kêu đến miệng lưỡi đều khô, hiện tại nàng muốn ăn cái gì đó lạnh lạnh.
Nhưng trên mặt Hoạ Bình lại chợt hiện lên một chút biểu hiện bất an, bất quá ngay sau đó trên mặt lại trở lại như củ, cười nói: " Chắc là tiểu thư nhớ lầm? Mới vừa rồi ta mới xem qua, trong hộp không hề có quả cam đâu"
Lý Lệnh Uyển sớm đã nhìn thấy sắc mặt bất an vừa rồi của nàng ta, nhìn thấy trên ngón tay còn vươn lại ít vỏ cam. Dùng tay lột quả cam, tất nhiên ngón tay kia dù ít dù nhiều cũng lưu lại một ít dấu vết.
Bất quá Lý Lệnh Uyển cũng không nói ra cái gì, chỉ là hỏi nàng: " Vậy hộp trái cây kia bên trong có trái cây gì?"
" Nô tì nhớ rõ còn có bưởi"
" Thôi," Lý Lệnh Uyển nhấc chân đi đến cửa sổ gần giường, mặt lười nhác đáp: "Vậy cầm quả bưởi lại đây cho ta"
Vì thế sau một lát, Lý Lệnh Uyển tiện tay cầm quả bưởi mà lột hết vỏ rồi ăn. Vừa ăn vừa đánh giá phòng.
Tuy rằng xuyên đến đây cũng có hai ngày, nhưng hai ngày này đền hôn trầm ( uể oải, mệt mỏi), cả ngày nằm ở trên giường, bây giờ mới có cơ hội tốt nhìn nơi ở của mình. Nguyên thân vốn chỉ là tiểu hài tử 8 tuổi, tất nhiên là thích đồ vật bề ngoài có màu sắc nhu hoà.
Cho nên Lý Lệnh Uyển nhìn trên trần phòng treo đèn kết từ những hạt châu đen, bốn cây cột giăng màn hồng tím. Chính giữa phòng là một tấm bình phong gỗ ngọc lan cẩm tước ngăn cách tầm mắt, phía sau là một cái giá giường nhỏ, màn lụa màu đỏ huyền.
Nàng đang đánh giá tất cả đồ đạc bày biện trong phòng, liền thấy Tiểu Phiến đi đến, nói: "Tiểu thư, nha hoàn hầu hạ lão thái thái đến đây muốn gặp người"
Nha hoà hậu hạ của thái thái từ miệng Tiểu Phiến nói ra là người có một không hai trong Lý phủ này, vì thế Lý Lệnh Uyển vội nói: " Mau mời nàng ta vào"
Tiểu Phiến vâng một tiếng, tiếp theo liền vén tấm mành thêu hoa ngũ sắc lên, sau đó một nha hoàn nhấc chân bước vào.
Lý Lệnh Uyển ngước nhìn nhìn vị nha hoàn trước mắt, nàng ta mặc áo lụa có hoa văn có màu sắc đỏ, váy màu ngà, trên đầu cài cây trâm hoa trân châu, lại còn một cây trâm ngọc. Nhìn nàng ta có vẻ gọn gàng.
Từ cách ăn mặc liền nhìn ra được vị nha hoàn bên cạnh lão thái thái này địa vị chắc là không thấp. Khả năng chính là đại nha hoa thân cận nhất của lão thái thái.
Lý Lệnh Uyển nhớ rõ chính mình đã viết cho lão thái thái có hai đại nha hoàn bên người, một người kêu là Song Hồng, một người kêu là Song Dung, chắc cái người trước mắt này là một nha hoàn trong hai người đó.
Cũng may không cần nàng lo lắng nói lời khách sao, bởi vì nha hoàn kia đã tiến đến đây dối với nàng cuối thấp người hành lễ, tiếp sau liền nói: " Song Hồng đến gặp cô nương"
Quả nhiên là đại nha hoàn bên người lão thái thái.Lý Lệnh Uyển trong lòng đã biết, liên cười bảo Song Hồng đứng lên, lại cười hỏi nàng ta: " Song Hồng tỷ tỷ đến chỗ ra có việc gì, hay là tổ mẫu có gì căn dặn?"
Song Hồng nghe nàng kêu mình là Song Hồng tỷ tỷ trong lòng cũng kinh ngạc.
Tam tiểu thư này vốn là người tính tình không tốt. Ỷ vào lão thái thái sủng ái,phụ thân của nàng có chức quan cao so hơn đại lão gia cùng nhị lão gia, từ trước đến nay không coi ai ra đối với đường huynh đệ, tỷ muội càng chẳng để vào mắt, huống chi các nha hoàn như nàng. Nay bỗng nhiên nghe nàng kêu mình một tiếng Song Hồng tỷ tỷ, Song Hồng cho rằng mình nghe lầm.
Nhưng nàng ta tuổi lớn một chút, tính tình cũng trầm ổn hơn, cho dù trong lòng kinh ngạc, trên mặt vẫn không thể hiện ra, vẫn như cũ là cung kính nói: " Lão thái thái sai nô tì đến đây, thứ nhất xem vết thương của tiểu thư thế nào, người không yên tâm liền kêu nô tì đến xem một chút. Việc thứ hai, hôm nay lão thái thái dậy sớm đi chùa dâng hương liền nghĩ đến tiểu thư hai ngày trước bị ngã nguy hiểm như vậy,trong lòng lo lắng cho nên thành tâm trước mặt Bồ Tát cầu cho tiểu thư một lá bùa bình an"
Dứt lời, đôi tay liền đưa đến một lá bùa bình an màu vàng.
Lý Lệnh Uyển duỗi tay nhận lấy. Lão thái thái là người tin Phật. Bà không chỉ đem viện của mình đổi thành Phật thất, một ngày sáng trưa chiều đều bái ba lần trước tượng Quan Ân còn chưa nói, không có việc gì thì thường xuyên lên chùa dâng hương.
Bất quá ngoại trừ giả thiết tin Phật, lão thái thái còn có hai giả thiết đó chính là trọng đích nhẹ thứ, trọng nam khinh nữ.
Lão thái thái thích nhất chính là nhị phòng con vợ cả, trưởng tôn Lý Duy Lăng. Bất quá dù sao Lý Lệnh Uyển gần nhất cũng là đích trưởng cháu gái, phụ thân Lý Bách Tu của nàng hiện tại ở Chiết Giang làm tứ phẩm tả tham nghị, trước mắt nói tới Dương Thị có ba đứa con nhưng chỉ có một người có tiền đồ nhất, cho nên bà đối với Lý Lệnh Uyển cũng còn tốt.
Lý Lệnh Uyển lấy bùa bình an từ tay Song Hồng sau đó lập tức đeo trên cổ. Theo sao nhìn Song Hồng nói: " phiền Song Hồng tỷ tỷ nói lại với tổ mẫu một tiếng, đã khiến lão nhân gia người lo lắng. Vết thương của ta hai ngày nay đã tốt lên rất nhiều. Ngày mai sáng sớm nhất định sẽ đến thỉnh an lão nhân gia, đến lúc đó ta sẽ đích thân cảm tạ người đã cầu bùa bình an cho ta"
Tuy rằng trong lòng khinh ngạc tam tiểu thư hiện nay lại biết lễ nghĩa như vậy, nhưng sắc mặt Song Hồng vẫn cung kính đồng ý lời Lý Lệnh Uyển nói, sau đó nàng ta cung kính hành lễ rồi xoay người bước ra khỏi cửa.
/133
|