Bên ngoài mặt trời sắp lặn, ánh sáng mỏng manh. Cửa phòng đã được đóng lại, bên trong phòng ánh sáng chiều vào càng thêm yếu ớt.
Cẩn Ngôn thấp giọng nói chuyện cùng Lý Duy Nguyên, hắn ta đang báo với Lý Duy Nguyên về chuyện của Tạ Uẩn và Lương Phong Vũ.
Lý Lệnh Uyển càng nghe càng cảm thấy tay chân lạnh lẽo, nàng chưa từng nghĩ tới những thích khách đêm hôm đó ở Tây Trì lại chính là người của Hoàng Cực Hội, bọn họ muốn hành thích Tạ Uẩn.
Hơn nữa Lý Duy Nguyên chính là người bày mưu tính kế khiến cho con ngựa mất kiểm soát dẫn đến dẫm lên trên người Lương Phong Vũ, mục đích muốn đẩy Lương Phong Vũ vào chỗ chết.
Biết rõ những chuyên này, nội tâm của Lý Lệnh Uyển chợt lạnh lẽo, vì sao Lý Duy Nguyên lại là một người tính tình thâm sâu như vậy?
Hắn dựa vào trí thông minh cao siêu của mình, có thể dễ dàng đoán được người vốn nắm giữ Hoàng Cực Hội chính là Tạ Uẩn. Mà hiện tại hắn lại là tu hú chiếm tổ, vì để bảo toàn địa vị của mình, tất nhiên hắn không thể để Tạ Uẩn sống trên đời này.
Còn về phần Lương Phong Vũ, khi ấy hắn ta vẫn còn có hôn ước với nàng. Nàng từng nhớ rõ Lý Duy Nguyên đã từng nói không để bất kỳ người nào cưới nàng, tuyệt đối hắn sẽ không buông tha cho người đó.
Ban đầu nàng chỉ cho rằng do hắn buồn bực nên mới nói như vậy. Nhưng nàng lại không ngờ hắn thật sự nói được làm được.
Lúc nàng giao Hoàng Cực Hội cho hắn, nàng chỉ muốn dùng tổ chức này bảo vệ hai người bọn họ chưa từng nghĩ tới sẽ dùng nó để giết người.
Hơn nữa nàng đã nói rõ ràng với hắn, phải sử dụng Hoàng Cực Hội một cách chính đáng. Nếu nói hắn lo lắng sau này Tạ Uẩn sẽ gây trở ngại cho mình, sợ Tạ Uẩn sẽ trở về tiếp quản Hoàng Cực Hội, cho nên hắn muốn ra tay đối phó với Tạ Uẩn thì cũng không sao, nhưng Lương Phong Vũ là người vô tội, vì sao hắn lại ra tay tuyệt tình với Lương Phong Vũ như vậy?
Lương Phong Vũ chỉ vì có hôn ước với nàng mà thôi. Lý Duy Nguyên rõ ràng có thể tìm biện pháp khác để ngăn cản mối hôn sự này, hà tất gì lại phải dồn Lương Phong Vũ vào chỗ chết?
Tuy hiện tại Lương Phong Vũ không chết mà đôi chân đã tàn phế, như vậy đối với hắn ta có khác gì cái chết đâu?
Lý Lệnh Uyên đưa tay gắt gao bịt kín miệng mình lại, cố gắng không để tiếng khóc của mình vang lên. Nước mắt chảy dài trên gương mặt trắng nõn của nàng làm ướt cả một mảnh vạt áo ngủ màu hồng.
Từ khi nào Lý Duy Nguyên lại trở nên tàn nhẫn như vậy? Căn bản nàng chỉ cho rằng ngần ấy năm qua hắn đã thay đổi rất nhiều, thậm chí sự độc chiếm của hắn đối với nàng cũng có giảm bớt phần nào, tâm tính cũng bớt vài phần lạnh lùng, nhưng cuối cùng tâm địa của hắn vẫn không thay đổi, giống như hiện tại...
Lý Lệnh Uyển vẫn tiếp tục khóc. Cách một tấm màn, Lý Duy Nguyên thấp giọng hỏi Cẩn Ngôn: " Chuyện của Tôn Lan Y xử lý ra sao?"
Chuyện này là sao, chẳng lẽ cái chết của Tôn Lan Y cũng có liên quan đến hắn?
Ngẫm lại quả thật cái chết của Tôn Lan Y đến quá bất ngờ, hơn nữa ngày ấy khi nghe tiểu nha hoàn nói về cái chết của Tôn Lan Y vẻ mặt của Lý Duy Nguyên rất bình tĩnh không hề có chút ngạc nhiên nào.
Nói như vậy hắn đã sớm biết rõ Tôn Lan Y sẽ chết? Hắn lại dùng cách gì để giết chết Tôn Lan Y đây, những người khác không hề hay biết sao?
Lý Lệnh Uyển càng khóc dữ dội hơn, cả cơ thể như muốn mềm nhũn, vừa rồi nàng còn cố đứng vững, nhưng hiện tại khi nghe thấy cuộc nói chuyện của Lý Duy Nguyên và Cẩn Ngôn, nàng không còn chống đỡ được nữa, lập tức ngã xuống mặt đất.
Trong lúc nàng ngã xuống lại vô tình va phải cạnh giường, phát ra một tiếng động nhỏ. Thanh âm tuy nhỏ, nhưng bên ngoài Lý Duy Nguyên vẫn có thể nghe thấy.
Biểu tình trên mặt hắn chợt biến đổi, lập tức đứng dậy từ trên ghế, nhấc chân bước vào phòng ngủ. Khi hắn vén tấm màn lên, liền nhìn thấy Lý Lệnh Uyển ngồi trên mặt đất, vô lực dựa vào cạnh giường.
Nghe thấy tiếng màn cửa vén lên, Lý Lệnh Uyển ngẩng đầu nhìn qua, Lý Duy Nguyên nhìn thấy gương mặt nàng toàn là nước mắt.
" Uyển Uyển. " Trong lòng hắn trầm xuống, nhẹ giọng kêu nàng.
Chẳng phải vừa rồi nàng đã uống thuốc đang ngủ rất an ổn sao? Từ lúc nào nàng đã tỉnh dậy, nàng đã nghe thấy hắn cùng Cẩn Ngôn nói những gì?
Xem bộ dạng đau khổ này của nàng, chỉ sợ rằng nàng đã nghe hết tất cả mọi chuyện, có phải không?
Lý Duy Nguyên hơi nhíu mày, sau đó hắn cúi người muốn bế nàng lên, nhưng nàng liền đưa tay đẩy hắn ra.
Lúc này Cẩn Ngôn cũng nhìn thấy Lý Lệnh Uyển ngồi trên mặt đất, trong lòng hắn ta chợt sợ hãi, liền cúi đầu im lặng rời khỏi phòng, trước khi đi hắn ta còn đóng của phòng lại, cuối cùng hắn ta cùng Tiểu Thanh đứng canh giữ bên ngoài.
Tuy rằng Lý Duy Nguyên bị Lý Lệnh Uyển đẩy ra, nhưng hắn vẫn cố chấp đưa tay bế nàng, còn nhẹ giọng trách nàng: " Vừa rồi đại phu có nói nàng cần nằm trên giường tịnh dưỡng vài ngày, vì sao nàng lại tự mình đi xuống giường? Còn ngồi trên mặt đất lạnh, lỡ bị nhiễm lạnh thì sao?"
Lý Lệnh Uyển không lên tiếng, nàng chỉ khóc mà thôi. Hơn nữa nàng cũng không biết rốt cuộc do nàng sợ hãi hay do giận dữ, mà đôi môi lại run rẫy như vậy.
Nàng muốn lên tiếng, nhưng mỗi lần mở miệng chỉ có thể phát ra từng tiếng nghẹn ngào, không thể nói rõ một chữ nào, cho nên nàng đành nhìn chằm chằm Lý Duy Nguyên.
Lý Duy Nguyên dường như đã nhìn thấy ánh mắt đầy phẩn nộ của nàng, vẻ mặt hắn vẫn bình tĩnh như cũ, hắn thong thả bế nàng về giường.
Hắn cũng không vội vã bế nàng đặt lên giường, mà lại đưa tay cầm lấy một áo choàng tơ lụa đỏ thẳm bao bọc cả người nàng lại, hắn ôm eo nàng quay trở về giường, để nàng ngồi trên đùi mình, cúi đầu nhẹ giọng hỏi nàng: " Vừa rồi, nàng đã nghe thấy hết tất cả mọi chuyện?"
Lý Lệnh Uyển vẫn chỉ biết khóc, không nói nên lời, đành gật đầu.
Lý Duy Nguyên lại tiếp tục hỏi: " Hiện tại nàng rất thất vọng về ta? Nàng cảm thấy cách làm của ta rất độc ác, lợi dụng người của Hoàng Cực Hội đối phó với những người vô tội?"
Lý Lệnh Uyển thoáng nhìn hắn một cái. Nàng đã quên mất những năm gần đây hắn luôn nhìn thấu rõ tâm của nàng, cho dù trong đầu nàng đang suy nghĩ điều gì, chẳng phải hắn chỉ cần liếc mắt một cái đều có thể nhìn ra?
Còn nàng ngần ấy năm dưới sự bảo vệ chu toàn của hắn. Căn bản cuộc sống của nàng rất an nhàn không cần bất an lo lắng chuyện gì.
Hắn đối với nàng tốt như vậy, làm nàng cho rằng nội tâm của hắn đã không còn u ám nữa, tính tình cũng không còn độc ác biến thái như trước kia, nhưng nàng không nghĩ tới kỳ thật tất cả đều không hề thay đổi.
Lý Lệnh Uyển khóc càng thê lương, khóc đến không thở nổi, nhất thời càng không thể nói thành lời.
Lý Duy Nguyên nhìn thấy nàng khóc đau khổ như vậy, gương mặt toàn là nước mắt, hắn chỉ cảm thấy trái tim mình giống như có hàng ngàn kim châm đâm vào, vô cùng đau đớn.
Hắn cúi đầu, kề sát mặt mình vào mặt nàng, nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt còn vương nước mắt của nàng, ôn nhu nói với nàng: " Uyển Uyển, nàng đừng khóc."
Nhưng Lý Lệnh Uyển nghe xong càng khóc thảm thiết hơn, nàng đưa tay đẩy Lý Duy Nguyên ra không muốn hắn hôn môi mình.
Bất quá Lý Duy Nguyên nhanh bắt lấy đôi tay nàng đặt trên lồng ngực mình, hôn lên môi nàng. Vừa hôn hắn vừa nhẹ giọng nói: " Uyển Uyển, nàng cảm thấy bọn họ là người vô tội sao? Ngày nào Tạ Uẩn còn sống, địa vị của ta ở trong Hoàng Cực Hội vẫn có khả năng mất đi. Còn về phần Lương Phong Vũ, vì hắn ta dám mơ tưởng đến nàng, còn muốn thành thân với nàng, vì sao hắn ta không nên chết đi? Ngay cả Tôn Lan Y,"
Nói tới đây hắn khẽ cười, bất quá ý cười không có trong ánh mắt thoạt nhìn luôn có vài phần lạnh lùng, hắn nói: " Kỳ thật Tôn Lan Y chưa chết. Chỉ là ta đã sai Cẩn Ngôn bỏ thuốc vào thức ăn của Tôn Lan Y mà thôi, tạm thời Tôn Lan Y chỉ giống như đã chết. Trong lúc mai táng ta đã lén đưa Tôn Lan Y từ Lý phủ ra ngoài, hiện tại Tôn Lan Y vẫn đang sống khỏe mạnh."
" Chàng, chàng muốn xử lý Tôn Lan Y như thế nào?" Lý Lệnh Uyển nghe hắn nói như vậy, ngược lại càng cảm thấy sợ hãi.
Nếu Lý Duy Nguyên đã muốn đưa Tôn Lan Y rời khỏi Lý phủ, thì sẽ có rất nhiều biện pháp, hà tất gì phải dùng cách giả chết, khiến cho mọi người trong Lý phủ cứ cho rằng Tôn Lan Y đã chết?
Ngay cả việc Lý Duy Nguyên có được loại thuốc này, nàng cũng không có gì kinh ngạc. Bởi vì nàng nhớ rõ ở trong Hoàng Cực Hội có một vị quái y, tên là Triệu Vô Tâm, y thuật của ông ta cực kỳ lợi hại.
Do khi xưa ông ta bị thương nặng đã được Hoành Thắng cứu giúp, vì báo đáp ông ta tình nguyện làm việc trong Hoàng Cực Hội. Nhưng tính tình ông rất cổ quái, chưa bao giờ rời khỏi nơi ở của mình.
Lý Lệnh Uyển bỗng nhiên nghĩ đến một việc, nàng nói: " Chàng, chàng muốn dùng Tôn Lan Y khống chế Vĩnh Hoan Hầu?"
Tôn Lan Y chính là nhược điểm lớn nhất của Vĩnh Hoan Hầu. Nếu Lý Duy Nguyên thật sự muốn dùng Tôn Lan Y không chế Vĩnh Hoan Hầu, tất nhiên sẽ có thể thành công.
Nếu có thể khống chế Vĩnh Hoan Hầu, ít nhất cũng sẽ có thế khống chế Thuần Vu Kỳ một chút...
Nói như vậy Lý Duy Nguyên muốn dùng Tôn Lan Y trao đổi với Vĩnh Hoan Hầu, muốn ông ta tạo áp lực với Thuần Vu Kỳ, khiến cho Thuần Vu Kỳ phải đồng ý từ hôn sao?
Lý Duy Nguyên vừa hôn môi nàng, vừa tán thưởng nàng: " Đúng vậy."
Theo sau hắn còn nói: " Ca ca sẽ nói cho nàng biết một chuyện nữa. Tuy rằng ta luôn muốn trừ bỏ Tạ Uẩn, nhưng đêm hôm ấy ở Tây Trì người chủ mưu không phải là ta. Nàng cũng biết, chỉ cần ai chịu chi ra một số bạc lớn yêu cầu Hoàng Cực Hội ám sát người khác, tất nhiên bọn họ sẽ làm. Mà khi ấy đã có người làm điều đó, người đó yêu cầu ngày mười lăm tháng tám cử thích khách đến ám sát Tạ Uẩn. Ngay cả người chủ mưu sau lưng là ai ta cũng không rõ, cho nên khi ta hồi kinh liền cho người đi điều tra thì mới biết được người đó chính là Nhị hoàng tử, người hôm đó đã đi Tây Trì cùng Tạ Uẩn."
Lý Lệnh Uyển chợt nhớ đến người vấn kim quan kia, y phục là tơ lụa thượng hạng đứng cùng Tạ Uẩn. Chẳng lẽ người đó chính là Nhị hoàng tử?
Nhưng hà tất gì hắn ta lại muốn đêm tối ám sát Tạ Uẩn? Đao kiếm lại không có mắt lỡ đâu làm hắn ta bị thương, chẳng phải là tự chuốc hoạ vào thân sao?
Lý Duy Nguyên biết trong lòng nàng vẫn còn đang hoang mang, liền cười nói: "Chuyện này cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi. Tuy Hoàng Thượng có bảy vị hoàng tử, nhưng bọn họ vẫn còn nhỏ tuổi, tạm thời không làm nên chuyện gì.
Hơn nữa hiện nay Hoàng Thượng coi trọng nhất chính là Đại hoàng tử cùng Tam hoàng tử, nếu muốn lập thái tử, chỉ sợ rằng sẽ chọn một trong hai người đó mà thôi. Cho nên Nhị hoàng tử mới muốn tìm người ám sát Tam hoàng tử, sau đó sẽ đem chuyện này vu oan giá hoạ lên người Đại hoàng tử, đến lúc đó một người thì đã chết người còn lại cũng bị trị tội, thì những vị đệ đệ khác có ai còn là đối thủ của hắn ta? Ngôi vị thái tử khẳng định sẽ thuộc về hắn ta."
Nói tới đây, giọng nói của Lý Duy Nguyên chợt lạnh lùng: " Chuyện giao dịch này do một tay Khang Cùng Thái tự mình tiếp nhận, trước đó ta cũng không hề hay biết. Nếu ta biết đêm đó nàng cũng có mặt ở Tây Trì, nhất định ta sẽ không để nàng phải chịu sợ hãi như vậy."
Lại còn tạo cơ hội cho Thuần Vu Kỳ tiếp cận với nàng. Bằng không làm sao Thuần Vu Kỳ có cơ hội định ra hôn sự cùng nàng?
" Vậy còn Lương Phong Vũ?" Lý Lệnh Uyển truy vấn hỏi: " Chuyện của Lương Phong Vũ chẳng lẽ cũng do một tay Nhị hoàng tử làm ra? Còn nữa, nếu bây giờ chàng còn dám nói chuyện của hắn là chuyện ngoài ý muốn, ta sẽ không tin đâu."
Lý Duy Nguyên hơi rũ mắt, không lên tiếng. Lý Lệnh Uyển thất vọng nói: " Chàng nói đi. Vì sao chàng lại muốn đẩy hắn vào chỗ chết? Rõ ràng hắn không hề làm bất kỳ chuyện xấu nào."
" Chỉ vì hắn đã dám mơ tưởng thành thân với nàng, hắn nên chết đi." Lý Duy Nguyên ngẩng đầu nhìn nàng bằng ánh mắt sâu thẳm, hắn nói: " Uyển Uyển, vì sao nàng lại quan tâm đến Lương Phong Vũ như vậy? Nàng đã cảm động trước tâm chân tình của hắn, cho nên nàng mới có dáng vẻ luyến tiếc này? Ta đối với nàng thâm tình như thế nào nàng còn không hiểu rõ sao? Uyển Uyển, ca ca yêu thương nàng như vậy, nàng không biết sao?"
Nói tới đây, giọng hắn có chút lớn hơn: " Tình yêu của ca ca đối với nàng trên thế gian này không ai có thể sánh bằng. Lương Phong Vũ không bằng, ngay cả Thuần Vu Kỳ cũng không bằng. Uyển Uyển, nàng là của ta, nàng chỉ có thể thuộc về một mình ta. Trong lòng nàng chỉ có thể có duy nhất hình bóng của ta, nếu nàng dám yêu kẻ khác ta đây sẽ không để người đó sống trên thế gian này nữa. Lương Phong Vũ cũng như thế, Thuần Vu Kỳ cũng vậy. Nếu sau này còn có người khác, ta đều sẽ giết chết hết."
Nói xong hắn cúi đầu hôn lên môi nàng. Vừa hôn vừa hàm hồ nói: " Uyển Uyển, nàng vĩnh viễn chỉ có thể thuộc về ta.
Lý Lệnh Uyển tức tưởi khóc, nàng nói: " Ta không thích bọn họ, từ đầu đến cuối ta chỉ yêu chàng. Mặc dù bọn họ cùng ta có hôn ước, nhưng chàng có thể dùng cách khác để giải trừ hôn ước này, chàng cần gì phải dồn bọn họ vào con đường chết? Nếu để bọn họ chết, dù sao cũng là mạng người, trong lòng ta sẽ cảm thấy không yên.Vừa rồi chàng cho rằng ta đã ngủ say. Cho nên chàng mới cùng Cẩn Ngôn bàn bạc những chuyện này. Bằng không vĩnh viễn ta sẽ không thể biết được."
Lý Duy Nguyên ôm nàng vào lòng, đưa tay vuốt nhẹ lưng nàng, nói: " Uyển Uyển, nàng chỉ cần mỗi ngày sống vui vẻ, những chuyện khác cứ giao cho ta xử lý."
Lý Lệnh Uyển tức giận nói lớn: " Chàng còn
muồn trước mặt ta đóng kịch sao? Rốt cuộc chàng còn giấu giếm ta chuyện gì?"
Nàng lại khóc lớn, nói: "Ca ca, chàng dừng tay lại đi. Bọn họ đều là người vô tội."
" Không còn kịp nữa." Lý Duy Nguyên trầm giọng nói: " Lương Phong Vũ còn dễ đối phó, nhưng nàng cho rằng Thuần Vu Kỳ cũng dễ đối phó sao? Chỉ sợ rằng trong lòng hắn sớm đã muốn đối phó ta. Ta cùng hắn không thể sống hoà thuận, tất nhiên phải có một kẻ sống một kẻ chết. Đã như vậy, Uyển Uyển, nếu ta và hắn chỉ có một người được sống, nàng hy vọng ai sẽ sống sót?"
Nói xong, hắn nhìn nàng bằng ánh mắt sáng quắc. Trước nay hắn hiểu rõ bản thân mình cùng Thuần Vu Kỳ bất đồng với nhau, từ lần đầu tiên gặp mặt nhau ở Ám Hương Các hắn đã thấu tất cả.
Vài lần gặp sau đó, bao gồm cả những việc Tiểu Thanh nói với hắn, Tiểu Thanh đứng bên ngoài tận mắt chứng kiến Thuần Vu Kỳ hôn ngón tay của Lý Lệnh Uyển...
Hắn nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy trong lòng mình có một sự tức giận đang nổi lên, nhưng hắn vẫn cố gắng nhịn xuống.
Uyển Uyển chỉ có thể là của hắn. Từ này về sau, tuyệt đối hắn sẽ không để cho Thuần Vu Kỳ có cơ hội nhìn thấy nàng.
Sau đó hắn mở mắt, sự tức giận cùng ghen tuông đều bị hắn đè nén.
" Uyển Uyển," hắn đưa tay nắm lấy cằm nàng, khiến cho nàng phải ngẩng đầu lên nhìn mình, hắn nhìn sâu vào đôi mắt toàn nước mắt của nàng, gằn từng chữ hỏi nàng: " Nói cho ta biết, trong lòng nàng ta cùng Thuần Vu Kỳ, nàng yêu ai?"
Tuy rằng mấy ngày nay hắn vẫn luôn không hỏi đến vấn đề này, nhưng quả thật hắn rất lưu tâm. Ngày ngày đêm đêm chuyện đó giống như rắn độc cắn phá nội tâm hắn, khiến hắn muốn phát điên.
Hắn không chấp nhận được việc trong lòng nàng có tình cảm hay hình bóng của bất kỳ người nào khác.
Vẻ mặt của Lý Lệnh Uyển ngưng động. Vì sao hắn lại hỏi nàng như vậy? Nàng chưa bao giờ có tình cảm với Thuần Vu Kỳ, từ đầu đến cuối nàng chỉ yêu hắn. Vì sao hắn không tin tưởng nàng?
Nàng muốn lên tiếng trả lời, bỗng nhiên có người đập mạnh cánh cửa, theo sau giọng nói bất an của Cẩn Ngôn vang lên: " Thiếu gia, Tứ tiểu thư, xảy ra chuyện rồi."
Lý Duy Nguyên đang chờ câu trả lời của Lý Lệnh Uyển, đột nhiên bị Cẩn Ngôn phá rối, vẻ mặt hắn trầm xuống, giọng nói cũng lạnh lẽo như băng: " Cút."
Bịt một tiếng vang lên, có lẽ Cẩn Ngôn đã quỳ xuống xuống. Sau đó Lý Lệnh Uyển liền nghe hắn ta run rẩy nói: " Thiếu, thiếu gia, tứ, tứ tiểu thư, vừa rồi nha hoàn của Lạc Mai Cư đến báo, nói rằng thái thái, thái thái chết rồi."
———————//—-//———————-
* Editor: Biến cố đến quá nhiều, liệu hai người bọn họ có đủ sức vượt qua tất cả!!?!
Cẩn Ngôn thấp giọng nói chuyện cùng Lý Duy Nguyên, hắn ta đang báo với Lý Duy Nguyên về chuyện của Tạ Uẩn và Lương Phong Vũ.
Lý Lệnh Uyển càng nghe càng cảm thấy tay chân lạnh lẽo, nàng chưa từng nghĩ tới những thích khách đêm hôm đó ở Tây Trì lại chính là người của Hoàng Cực Hội, bọn họ muốn hành thích Tạ Uẩn.
Hơn nữa Lý Duy Nguyên chính là người bày mưu tính kế khiến cho con ngựa mất kiểm soát dẫn đến dẫm lên trên người Lương Phong Vũ, mục đích muốn đẩy Lương Phong Vũ vào chỗ chết.
Biết rõ những chuyên này, nội tâm của Lý Lệnh Uyển chợt lạnh lẽo, vì sao Lý Duy Nguyên lại là một người tính tình thâm sâu như vậy?
Hắn dựa vào trí thông minh cao siêu của mình, có thể dễ dàng đoán được người vốn nắm giữ Hoàng Cực Hội chính là Tạ Uẩn. Mà hiện tại hắn lại là tu hú chiếm tổ, vì để bảo toàn địa vị của mình, tất nhiên hắn không thể để Tạ Uẩn sống trên đời này.
Còn về phần Lương Phong Vũ, khi ấy hắn ta vẫn còn có hôn ước với nàng. Nàng từng nhớ rõ Lý Duy Nguyên đã từng nói không để bất kỳ người nào cưới nàng, tuyệt đối hắn sẽ không buông tha cho người đó.
Ban đầu nàng chỉ cho rằng do hắn buồn bực nên mới nói như vậy. Nhưng nàng lại không ngờ hắn thật sự nói được làm được.
Lúc nàng giao Hoàng Cực Hội cho hắn, nàng chỉ muốn dùng tổ chức này bảo vệ hai người bọn họ chưa từng nghĩ tới sẽ dùng nó để giết người.
Hơn nữa nàng đã nói rõ ràng với hắn, phải sử dụng Hoàng Cực Hội một cách chính đáng. Nếu nói hắn lo lắng sau này Tạ Uẩn sẽ gây trở ngại cho mình, sợ Tạ Uẩn sẽ trở về tiếp quản Hoàng Cực Hội, cho nên hắn muốn ra tay đối phó với Tạ Uẩn thì cũng không sao, nhưng Lương Phong Vũ là người vô tội, vì sao hắn lại ra tay tuyệt tình với Lương Phong Vũ như vậy?
Lương Phong Vũ chỉ vì có hôn ước với nàng mà thôi. Lý Duy Nguyên rõ ràng có thể tìm biện pháp khác để ngăn cản mối hôn sự này, hà tất gì lại phải dồn Lương Phong Vũ vào chỗ chết?
Tuy hiện tại Lương Phong Vũ không chết mà đôi chân đã tàn phế, như vậy đối với hắn ta có khác gì cái chết đâu?
Lý Lệnh Uyên đưa tay gắt gao bịt kín miệng mình lại, cố gắng không để tiếng khóc của mình vang lên. Nước mắt chảy dài trên gương mặt trắng nõn của nàng làm ướt cả một mảnh vạt áo ngủ màu hồng.
Từ khi nào Lý Duy Nguyên lại trở nên tàn nhẫn như vậy? Căn bản nàng chỉ cho rằng ngần ấy năm qua hắn đã thay đổi rất nhiều, thậm chí sự độc chiếm của hắn đối với nàng cũng có giảm bớt phần nào, tâm tính cũng bớt vài phần lạnh lùng, nhưng cuối cùng tâm địa của hắn vẫn không thay đổi, giống như hiện tại...
Lý Lệnh Uyển vẫn tiếp tục khóc. Cách một tấm màn, Lý Duy Nguyên thấp giọng hỏi Cẩn Ngôn: " Chuyện của Tôn Lan Y xử lý ra sao?"
Chuyện này là sao, chẳng lẽ cái chết của Tôn Lan Y cũng có liên quan đến hắn?
Ngẫm lại quả thật cái chết của Tôn Lan Y đến quá bất ngờ, hơn nữa ngày ấy khi nghe tiểu nha hoàn nói về cái chết của Tôn Lan Y vẻ mặt của Lý Duy Nguyên rất bình tĩnh không hề có chút ngạc nhiên nào.
Nói như vậy hắn đã sớm biết rõ Tôn Lan Y sẽ chết? Hắn lại dùng cách gì để giết chết Tôn Lan Y đây, những người khác không hề hay biết sao?
Lý Lệnh Uyển càng khóc dữ dội hơn, cả cơ thể như muốn mềm nhũn, vừa rồi nàng còn cố đứng vững, nhưng hiện tại khi nghe thấy cuộc nói chuyện của Lý Duy Nguyên và Cẩn Ngôn, nàng không còn chống đỡ được nữa, lập tức ngã xuống mặt đất.
Trong lúc nàng ngã xuống lại vô tình va phải cạnh giường, phát ra một tiếng động nhỏ. Thanh âm tuy nhỏ, nhưng bên ngoài Lý Duy Nguyên vẫn có thể nghe thấy.
Biểu tình trên mặt hắn chợt biến đổi, lập tức đứng dậy từ trên ghế, nhấc chân bước vào phòng ngủ. Khi hắn vén tấm màn lên, liền nhìn thấy Lý Lệnh Uyển ngồi trên mặt đất, vô lực dựa vào cạnh giường.
Nghe thấy tiếng màn cửa vén lên, Lý Lệnh Uyển ngẩng đầu nhìn qua, Lý Duy Nguyên nhìn thấy gương mặt nàng toàn là nước mắt.
" Uyển Uyển. " Trong lòng hắn trầm xuống, nhẹ giọng kêu nàng.
Chẳng phải vừa rồi nàng đã uống thuốc đang ngủ rất an ổn sao? Từ lúc nào nàng đã tỉnh dậy, nàng đã nghe thấy hắn cùng Cẩn Ngôn nói những gì?
Xem bộ dạng đau khổ này của nàng, chỉ sợ rằng nàng đã nghe hết tất cả mọi chuyện, có phải không?
Lý Duy Nguyên hơi nhíu mày, sau đó hắn cúi người muốn bế nàng lên, nhưng nàng liền đưa tay đẩy hắn ra.
Lúc này Cẩn Ngôn cũng nhìn thấy Lý Lệnh Uyển ngồi trên mặt đất, trong lòng hắn ta chợt sợ hãi, liền cúi đầu im lặng rời khỏi phòng, trước khi đi hắn ta còn đóng của phòng lại, cuối cùng hắn ta cùng Tiểu Thanh đứng canh giữ bên ngoài.
Tuy rằng Lý Duy Nguyên bị Lý Lệnh Uyển đẩy ra, nhưng hắn vẫn cố chấp đưa tay bế nàng, còn nhẹ giọng trách nàng: " Vừa rồi đại phu có nói nàng cần nằm trên giường tịnh dưỡng vài ngày, vì sao nàng lại tự mình đi xuống giường? Còn ngồi trên mặt đất lạnh, lỡ bị nhiễm lạnh thì sao?"
Lý Lệnh Uyển không lên tiếng, nàng chỉ khóc mà thôi. Hơn nữa nàng cũng không biết rốt cuộc do nàng sợ hãi hay do giận dữ, mà đôi môi lại run rẫy như vậy.
Nàng muốn lên tiếng, nhưng mỗi lần mở miệng chỉ có thể phát ra từng tiếng nghẹn ngào, không thể nói rõ một chữ nào, cho nên nàng đành nhìn chằm chằm Lý Duy Nguyên.
Lý Duy Nguyên dường như đã nhìn thấy ánh mắt đầy phẩn nộ của nàng, vẻ mặt hắn vẫn bình tĩnh như cũ, hắn thong thả bế nàng về giường.
Hắn cũng không vội vã bế nàng đặt lên giường, mà lại đưa tay cầm lấy một áo choàng tơ lụa đỏ thẳm bao bọc cả người nàng lại, hắn ôm eo nàng quay trở về giường, để nàng ngồi trên đùi mình, cúi đầu nhẹ giọng hỏi nàng: " Vừa rồi, nàng đã nghe thấy hết tất cả mọi chuyện?"
Lý Lệnh Uyển vẫn chỉ biết khóc, không nói nên lời, đành gật đầu.
Lý Duy Nguyên lại tiếp tục hỏi: " Hiện tại nàng rất thất vọng về ta? Nàng cảm thấy cách làm của ta rất độc ác, lợi dụng người của Hoàng Cực Hội đối phó với những người vô tội?"
Lý Lệnh Uyển thoáng nhìn hắn một cái. Nàng đã quên mất những năm gần đây hắn luôn nhìn thấu rõ tâm của nàng, cho dù trong đầu nàng đang suy nghĩ điều gì, chẳng phải hắn chỉ cần liếc mắt một cái đều có thể nhìn ra?
Còn nàng ngần ấy năm dưới sự bảo vệ chu toàn của hắn. Căn bản cuộc sống của nàng rất an nhàn không cần bất an lo lắng chuyện gì.
Hắn đối với nàng tốt như vậy, làm nàng cho rằng nội tâm của hắn đã không còn u ám nữa, tính tình cũng không còn độc ác biến thái như trước kia, nhưng nàng không nghĩ tới kỳ thật tất cả đều không hề thay đổi.
Lý Lệnh Uyển khóc càng thê lương, khóc đến không thở nổi, nhất thời càng không thể nói thành lời.
Lý Duy Nguyên nhìn thấy nàng khóc đau khổ như vậy, gương mặt toàn là nước mắt, hắn chỉ cảm thấy trái tim mình giống như có hàng ngàn kim châm đâm vào, vô cùng đau đớn.
Hắn cúi đầu, kề sát mặt mình vào mặt nàng, nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt còn vương nước mắt của nàng, ôn nhu nói với nàng: " Uyển Uyển, nàng đừng khóc."
Nhưng Lý Lệnh Uyển nghe xong càng khóc thảm thiết hơn, nàng đưa tay đẩy Lý Duy Nguyên ra không muốn hắn hôn môi mình.
Bất quá Lý Duy Nguyên nhanh bắt lấy đôi tay nàng đặt trên lồng ngực mình, hôn lên môi nàng. Vừa hôn hắn vừa nhẹ giọng nói: " Uyển Uyển, nàng cảm thấy bọn họ là người vô tội sao? Ngày nào Tạ Uẩn còn sống, địa vị của ta ở trong Hoàng Cực Hội vẫn có khả năng mất đi. Còn về phần Lương Phong Vũ, vì hắn ta dám mơ tưởng đến nàng, còn muốn thành thân với nàng, vì sao hắn ta không nên chết đi? Ngay cả Tôn Lan Y,"
Nói tới đây hắn khẽ cười, bất quá ý cười không có trong ánh mắt thoạt nhìn luôn có vài phần lạnh lùng, hắn nói: " Kỳ thật Tôn Lan Y chưa chết. Chỉ là ta đã sai Cẩn Ngôn bỏ thuốc vào thức ăn của Tôn Lan Y mà thôi, tạm thời Tôn Lan Y chỉ giống như đã chết. Trong lúc mai táng ta đã lén đưa Tôn Lan Y từ Lý phủ ra ngoài, hiện tại Tôn Lan Y vẫn đang sống khỏe mạnh."
" Chàng, chàng muốn xử lý Tôn Lan Y như thế nào?" Lý Lệnh Uyển nghe hắn nói như vậy, ngược lại càng cảm thấy sợ hãi.
Nếu Lý Duy Nguyên đã muốn đưa Tôn Lan Y rời khỏi Lý phủ, thì sẽ có rất nhiều biện pháp, hà tất gì phải dùng cách giả chết, khiến cho mọi người trong Lý phủ cứ cho rằng Tôn Lan Y đã chết?
Ngay cả việc Lý Duy Nguyên có được loại thuốc này, nàng cũng không có gì kinh ngạc. Bởi vì nàng nhớ rõ ở trong Hoàng Cực Hội có một vị quái y, tên là Triệu Vô Tâm, y thuật của ông ta cực kỳ lợi hại.
Do khi xưa ông ta bị thương nặng đã được Hoành Thắng cứu giúp, vì báo đáp ông ta tình nguyện làm việc trong Hoàng Cực Hội. Nhưng tính tình ông rất cổ quái, chưa bao giờ rời khỏi nơi ở của mình.
Lý Lệnh Uyển bỗng nhiên nghĩ đến một việc, nàng nói: " Chàng, chàng muốn dùng Tôn Lan Y khống chế Vĩnh Hoan Hầu?"
Tôn Lan Y chính là nhược điểm lớn nhất của Vĩnh Hoan Hầu. Nếu Lý Duy Nguyên thật sự muốn dùng Tôn Lan Y không chế Vĩnh Hoan Hầu, tất nhiên sẽ có thể thành công.
Nếu có thể khống chế Vĩnh Hoan Hầu, ít nhất cũng sẽ có thế khống chế Thuần Vu Kỳ một chút...
Nói như vậy Lý Duy Nguyên muốn dùng Tôn Lan Y trao đổi với Vĩnh Hoan Hầu, muốn ông ta tạo áp lực với Thuần Vu Kỳ, khiến cho Thuần Vu Kỳ phải đồng ý từ hôn sao?
Lý Duy Nguyên vừa hôn môi nàng, vừa tán thưởng nàng: " Đúng vậy."
Theo sau hắn còn nói: " Ca ca sẽ nói cho nàng biết một chuyện nữa. Tuy rằng ta luôn muốn trừ bỏ Tạ Uẩn, nhưng đêm hôm ấy ở Tây Trì người chủ mưu không phải là ta. Nàng cũng biết, chỉ cần ai chịu chi ra một số bạc lớn yêu cầu Hoàng Cực Hội ám sát người khác, tất nhiên bọn họ sẽ làm. Mà khi ấy đã có người làm điều đó, người đó yêu cầu ngày mười lăm tháng tám cử thích khách đến ám sát Tạ Uẩn. Ngay cả người chủ mưu sau lưng là ai ta cũng không rõ, cho nên khi ta hồi kinh liền cho người đi điều tra thì mới biết được người đó chính là Nhị hoàng tử, người hôm đó đã đi Tây Trì cùng Tạ Uẩn."
Lý Lệnh Uyển chợt nhớ đến người vấn kim quan kia, y phục là tơ lụa thượng hạng đứng cùng Tạ Uẩn. Chẳng lẽ người đó chính là Nhị hoàng tử?
Nhưng hà tất gì hắn ta lại muốn đêm tối ám sát Tạ Uẩn? Đao kiếm lại không có mắt lỡ đâu làm hắn ta bị thương, chẳng phải là tự chuốc hoạ vào thân sao?
Lý Duy Nguyên biết trong lòng nàng vẫn còn đang hoang mang, liền cười nói: "Chuyện này cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi. Tuy Hoàng Thượng có bảy vị hoàng tử, nhưng bọn họ vẫn còn nhỏ tuổi, tạm thời không làm nên chuyện gì.
Hơn nữa hiện nay Hoàng Thượng coi trọng nhất chính là Đại hoàng tử cùng Tam hoàng tử, nếu muốn lập thái tử, chỉ sợ rằng sẽ chọn một trong hai người đó mà thôi. Cho nên Nhị hoàng tử mới muốn tìm người ám sát Tam hoàng tử, sau đó sẽ đem chuyện này vu oan giá hoạ lên người Đại hoàng tử, đến lúc đó một người thì đã chết người còn lại cũng bị trị tội, thì những vị đệ đệ khác có ai còn là đối thủ của hắn ta? Ngôi vị thái tử khẳng định sẽ thuộc về hắn ta."
Nói tới đây, giọng nói của Lý Duy Nguyên chợt lạnh lùng: " Chuyện giao dịch này do một tay Khang Cùng Thái tự mình tiếp nhận, trước đó ta cũng không hề hay biết. Nếu ta biết đêm đó nàng cũng có mặt ở Tây Trì, nhất định ta sẽ không để nàng phải chịu sợ hãi như vậy."
Lại còn tạo cơ hội cho Thuần Vu Kỳ tiếp cận với nàng. Bằng không làm sao Thuần Vu Kỳ có cơ hội định ra hôn sự cùng nàng?
" Vậy còn Lương Phong Vũ?" Lý Lệnh Uyển truy vấn hỏi: " Chuyện của Lương Phong Vũ chẳng lẽ cũng do một tay Nhị hoàng tử làm ra? Còn nữa, nếu bây giờ chàng còn dám nói chuyện của hắn là chuyện ngoài ý muốn, ta sẽ không tin đâu."
Lý Duy Nguyên hơi rũ mắt, không lên tiếng. Lý Lệnh Uyển thất vọng nói: " Chàng nói đi. Vì sao chàng lại muốn đẩy hắn vào chỗ chết? Rõ ràng hắn không hề làm bất kỳ chuyện xấu nào."
" Chỉ vì hắn đã dám mơ tưởng thành thân với nàng, hắn nên chết đi." Lý Duy Nguyên ngẩng đầu nhìn nàng bằng ánh mắt sâu thẳm, hắn nói: " Uyển Uyển, vì sao nàng lại quan tâm đến Lương Phong Vũ như vậy? Nàng đã cảm động trước tâm chân tình của hắn, cho nên nàng mới có dáng vẻ luyến tiếc này? Ta đối với nàng thâm tình như thế nào nàng còn không hiểu rõ sao? Uyển Uyển, ca ca yêu thương nàng như vậy, nàng không biết sao?"
Nói tới đây, giọng hắn có chút lớn hơn: " Tình yêu của ca ca đối với nàng trên thế gian này không ai có thể sánh bằng. Lương Phong Vũ không bằng, ngay cả Thuần Vu Kỳ cũng không bằng. Uyển Uyển, nàng là của ta, nàng chỉ có thể thuộc về một mình ta. Trong lòng nàng chỉ có thể có duy nhất hình bóng của ta, nếu nàng dám yêu kẻ khác ta đây sẽ không để người đó sống trên thế gian này nữa. Lương Phong Vũ cũng như thế, Thuần Vu Kỳ cũng vậy. Nếu sau này còn có người khác, ta đều sẽ giết chết hết."
Nói xong hắn cúi đầu hôn lên môi nàng. Vừa hôn vừa hàm hồ nói: " Uyển Uyển, nàng vĩnh viễn chỉ có thể thuộc về ta.
Lý Lệnh Uyển tức tưởi khóc, nàng nói: " Ta không thích bọn họ, từ đầu đến cuối ta chỉ yêu chàng. Mặc dù bọn họ cùng ta có hôn ước, nhưng chàng có thể dùng cách khác để giải trừ hôn ước này, chàng cần gì phải dồn bọn họ vào con đường chết? Nếu để bọn họ chết, dù sao cũng là mạng người, trong lòng ta sẽ cảm thấy không yên.Vừa rồi chàng cho rằng ta đã ngủ say. Cho nên chàng mới cùng Cẩn Ngôn bàn bạc những chuyện này. Bằng không vĩnh viễn ta sẽ không thể biết được."
Lý Duy Nguyên ôm nàng vào lòng, đưa tay vuốt nhẹ lưng nàng, nói: " Uyển Uyển, nàng chỉ cần mỗi ngày sống vui vẻ, những chuyện khác cứ giao cho ta xử lý."
Lý Lệnh Uyển tức giận nói lớn: " Chàng còn
muồn trước mặt ta đóng kịch sao? Rốt cuộc chàng còn giấu giếm ta chuyện gì?"
Nàng lại khóc lớn, nói: "Ca ca, chàng dừng tay lại đi. Bọn họ đều là người vô tội."
" Không còn kịp nữa." Lý Duy Nguyên trầm giọng nói: " Lương Phong Vũ còn dễ đối phó, nhưng nàng cho rằng Thuần Vu Kỳ cũng dễ đối phó sao? Chỉ sợ rằng trong lòng hắn sớm đã muốn đối phó ta. Ta cùng hắn không thể sống hoà thuận, tất nhiên phải có một kẻ sống một kẻ chết. Đã như vậy, Uyển Uyển, nếu ta và hắn chỉ có một người được sống, nàng hy vọng ai sẽ sống sót?"
Nói xong, hắn nhìn nàng bằng ánh mắt sáng quắc. Trước nay hắn hiểu rõ bản thân mình cùng Thuần Vu Kỳ bất đồng với nhau, từ lần đầu tiên gặp mặt nhau ở Ám Hương Các hắn đã thấu tất cả.
Vài lần gặp sau đó, bao gồm cả những việc Tiểu Thanh nói với hắn, Tiểu Thanh đứng bên ngoài tận mắt chứng kiến Thuần Vu Kỳ hôn ngón tay của Lý Lệnh Uyển...
Hắn nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy trong lòng mình có một sự tức giận đang nổi lên, nhưng hắn vẫn cố gắng nhịn xuống.
Uyển Uyển chỉ có thể là của hắn. Từ này về sau, tuyệt đối hắn sẽ không để cho Thuần Vu Kỳ có cơ hội nhìn thấy nàng.
Sau đó hắn mở mắt, sự tức giận cùng ghen tuông đều bị hắn đè nén.
" Uyển Uyển," hắn đưa tay nắm lấy cằm nàng, khiến cho nàng phải ngẩng đầu lên nhìn mình, hắn nhìn sâu vào đôi mắt toàn nước mắt của nàng, gằn từng chữ hỏi nàng: " Nói cho ta biết, trong lòng nàng ta cùng Thuần Vu Kỳ, nàng yêu ai?"
Tuy rằng mấy ngày nay hắn vẫn luôn không hỏi đến vấn đề này, nhưng quả thật hắn rất lưu tâm. Ngày ngày đêm đêm chuyện đó giống như rắn độc cắn phá nội tâm hắn, khiến hắn muốn phát điên.
Hắn không chấp nhận được việc trong lòng nàng có tình cảm hay hình bóng của bất kỳ người nào khác.
Vẻ mặt của Lý Lệnh Uyển ngưng động. Vì sao hắn lại hỏi nàng như vậy? Nàng chưa bao giờ có tình cảm với Thuần Vu Kỳ, từ đầu đến cuối nàng chỉ yêu hắn. Vì sao hắn không tin tưởng nàng?
Nàng muốn lên tiếng trả lời, bỗng nhiên có người đập mạnh cánh cửa, theo sau giọng nói bất an của Cẩn Ngôn vang lên: " Thiếu gia, Tứ tiểu thư, xảy ra chuyện rồi."
Lý Duy Nguyên đang chờ câu trả lời của Lý Lệnh Uyển, đột nhiên bị Cẩn Ngôn phá rối, vẻ mặt hắn trầm xuống, giọng nói cũng lạnh lẽo như băng: " Cút."
Bịt một tiếng vang lên, có lẽ Cẩn Ngôn đã quỳ xuống xuống. Sau đó Lý Lệnh Uyển liền nghe hắn ta run rẩy nói: " Thiếu, thiếu gia, tứ, tứ tiểu thư, vừa rồi nha hoàn của Lạc Mai Cư đến báo, nói rằng thái thái, thái thái chết rồi."
———————//—-//———————-
* Editor: Biến cố đến quá nhiều, liệu hai người bọn họ có đủ sức vượt qua tất cả!!?!
/133
|