Một buổi sáng khá đẹp trời nhưng ở biệt thự Black lại là một bầu trời khác.
Trên chiếc bàn ăn sang trọng 4 con người hoàn mỹ đang ngồi ăn bữa sáng. Người ta thường nói 2 người đã đủ thành cái chợ vậy mà 4 người lại không nghe một tiếng nói nào, tiếng dao nĩa vang lên ken két làm cho không khí càng nặng nề.
-Mấy đứa…-Rin mới bước vào đã thấy không khí không bình thường
-A.. chị Ren-Chưa bao giờ anh thấy vui mừng khi thấy Ren như vậy
-Sao vậy? Có chuyện gì sao?-Rin thắc mắc hỏi
-Rin, em sẽ làm đại diện công ty-Nó cắt ngang suy nghĩ của mọi người
-Any, em suy nghĩ kĩ đi-Dương Hàn, thật không biết chuyện gì có thể làm Any thay đổi ý định như vậy
-Em đã quyết định-Nó trả lời cương quyết, đây là lần đầu tiên nó thay đổi quyết định của mình chỉ vì một người.
-Được, được. Chị lập tức nói chủ tịch-Rin mừng ra mặt vội vàng lấy điện thoại gọi cho chủ tịch.
-Any..-Khắc Thiên
-Henry, một chút có thể đưa em đến công ty không?-Nó chẳng thèm quan tâm đến lời nói Khắc Thiên, tiếp tục ngồi ăn
-Tất nhiên rồi, bảo bối-Henry cười tít mắt, lâu lâu nó mới nhờ vả anh phải tận dụng cơ hội
-Any, em không ăn được nhiều đâu-Khắc Thiên nắm tay nó đang tính bỏ miếng thịt bò vào miệng
Nó không nói gì, gạt phắt tay anh ra tiếp tục ăn. Đây là cách nó giận, không nói, không quan tâm xem người đó như người vô hình vậy. Bởi vậy mọi người biết tính cách nó rất sợ khi bị nó giận
Khắc Thiên thấy nó bơ mình thì khẽ thở dài, đây có thể nói là anh bị “Thất Sủng” không nhỉ? Phải tìm cách lấy lòng nó rùi nếu không thì sẽ có mấy con sói xung quanh lăm le “ăn” nó mất. Nhưng dù giận anh thế nào cũng phải chăm sóc bản thân cho tốt chứ, nó không thể ăn quá ít hay ăn quá nhiều và đặc biệt là phải ăn những thức ăn dễ tiêu hóa. Cô nhóc này lúc nào cũng để anh phải lo lắng.
Tới chiều, Henry chở nó tới công ty. Cũng như bao lần nó luôn là tâm điểm của sự chú ý, bỏ qua ánh mắt của mọi người nó kéo Henry bước thẳng lên phòng chủ tịch
-Đó có phải Any và Henry của Black không?
-Bọn họ đẹp đôi thật, nhất là Any cứ như là tiên giáng trần
-Này, đừng có chọc vào Any nếu không thì không biết hậu quả đâu
Cánh cửa phòng Chủ Tịch đẩy mạnh ra
-Thiên Nhi, em tới sớm quá nhỉ-Tiếng một người con trai vang lên, giọng nói khá trẻ con mang nhưng vô cùng sắc bén
-Anh còn nói sao? Nhật- giọng nó có chút hờn dỗi
-Được rồi là anh sai. Nhưng anh cũng là bị ép buộc mà, nếu không thì cái người “anh trai” của em sẽ tha anh sao?-Người con trai đó không ai khác là chủ tịch công ty PK- công ty giải trí hàng đầu hiện nay-Trịnh Khả Nhật
-Anh càng ngày càng chán sống-Nó bắt đầu hạ nhiệt độ trong lời nói
-Ấy ấy, anh xin lỗi.
-Kì này, anh đừng hòng làm anh rể của em
-Đừng mà, Nhi, anh biết lỗi rồi mà-Người đàn ông thực biết cách lấy lòng người khác mà
-Phải xem tâm trạng đã-Nó nói rồi đi ra khỏi phòng
-Không ngờ, anh có ngày này nha, Chủ Tịch-Henry trước khi đi xoay lại chọc quê anh
Henry đuổi theo nó, thì thấy nó đã đứng trước phòng tập nhảy. Nó đang nhìn gì trong phòng tập thế, sao chăm chú vậy? Chẳng lẽ trong phòng tập có ai? Không thể nào, đây là phòng tập riêng của nó, không có sự cho phép của nó không ai được vào, kể cả chủ tịch.
Henry hướng theo ánh mắt của nó nhìn vào phòng tập. Là một chàng thanh niên đang tập nhảy, khoảng 15-16 tuổi là cùng. Gương mặt cực kì baby, da trắng ngần, mịn màng như da em bé, con gái còn phải kém xa, đôi môi đỏ như trái cherry, mái tóc cắt ngắn để mái xéo có màu hạt dẻ nhạt. Nếu người ngoài nhìn xơ sẽ nghĩ đây là một cô gái chính hiệu đấy.
Mà sao nó cứ nhìn hoài vậy. Hắn ta có đẹp trai hơn anh sao? Có sức húc hơn anh sao?.
-Any, em không quan tâm anh-Henry bắt đầu mèo nhèo
Nó vẫn không có dấu hiệu phản ứng
-Any-Henry kêu nó
-Henry, cậu ta là ai?-Nó hỏi
-Hình như là thực tập sinh mới ở khu C-Henry
Công ty của nó có chia ra 3 phân khu
Khu A (khu của Black): Là những nhân vật nổi tiếng, đình đám nhất mới được ở trong phân khu này. Và đặc biệt nếu vào khu này sẽ được nó dạy từ vũ đạo đến thanh nhạc (chỉ những người nó chọn thôi) nên có rất nhiều chàng ca sĩ rất rất mong có thể được nó chọn. Nếu là thành viên khu A thì tất nhiên sẽ được không ít đãi ngộ đặc biệt. 3 năm 1 lần, sẽ có tổ chức một cuộc thi chọn ra 1 người có thể vào khu A này và là học trò của nó, nhưng trong 3 năm nay chưa ai từng được nó chọn.
Khu B: dành cho những ca sĩ mới nổi và chuẩn bị vào khu A nếu không được chọn trong cuộc thi
Khu C: dành cho các thực tập sinh và ở khu này thường không được quan tâm và như bị vứt bỏ vậy.
Chàng trai mải mê luyện tập hầu như không hề để ý đến sự xuất hiện của nó và Henry. Mãi đến khi hết bài nhảy nó mới bước vào phòng tập và vỗ tay
-Bài nhảy rất tuyệt-Nó cất giọng hào hứng
-Any…Any là chị thật sao?-Cậu nhóc bỗng chạy ồm chầm lấy nó. Đừng giỡn chứ? Nó cực kỳ ghét bị đụng chạm nha mà còn là người khác phái nữa.
-Thật-Nó không hề tỏ ra khó chịu Henry đứng bên cạnh cũng ngạc nhiên
Sau một lúc mới nhận thức rằng mình đang làm gì, cậu nhóc mới vội buông tay, cười xòa làm lộ hai chiếc răng khểnh cực đáng yêu
-Xin lỗi, tại em kích động quá
-Không sao, em là fan của chị sao?-Nó cười nhẹ nhàng hỏi
-Phải, phải-Cậu nhóc liền gật đầu
-Em tên gì?-Nó cất giọng nhẹ nhàng nhất, kì thực nó cũng không hiểu tại sao lần đầu gặp cậu nhóc này nó đã thấy cực kì có tình cảm vào.
-Trần Á Quân, 16 tuổi-Cậu nhóc cười tươi nhìn nó. Bây giờ mới để ý màu mắt của cậu nhóc giống nó, màu xám khói nhưng đôi mắt linh động và sống động hơn nó. Đôi mắt nó dù sáng trong, long lanh nhưng vẫn mang một nét bi ai khác thường mà người bình thường khó có thể nhận ra.
-Ai là người phụ trách của em?-Khu C chia thành nhiều nhóm nhỏ mỗi nhóm sẽ có người phụ trách riêng
-Là Anh Ken- Á Quân vui vẻ trả lời. Hôm nay thật là may mắn mà có thể gặp được Any, cậu là fan ruột của nó đấy.
-Ken là ai vậy?-Nó xoay qua hỏi Henry
-Em không nhớ sao? Là cái tên lúc em còn là thực tập sinh luôn đeo bám em đó
-Là cái tên phiền phức đó sao!-Nó thở dài
-Sao? Chị Any cũng là học trò của anh Ken sao?-Á Quân ngạc nhiên hỏi
-Cũng không hẳn. Mà em có thích vào khu A ko?-Nó
-Dạ thích. Nhưng…anh Ken nói em..không có năng lực- giọng cậu bé ngày càng nhỏ dần, khuôn mặt cúi cúi xuống đất
-Em rất tài năng mà. Bài nhảy lúc nãy đã chứng minh cho em đó
-Em không có đâu- Mặt cậu bé vẫn cúi thấp
-Em không tin vào mắt nhìn người của chị sao?-Nó
-Không, không. Nhưng em.. thật sự..
-Không nhưng nhị gì hết, chỉ cần em tin bản thân mình có khả năng làm được thì chắc chắn em sẽ làm được-Nó cười tươi lộ ra chiếc răng khểnh cực dễ thương.
-Em nhất định sẽ cố gắng-Á Quân ngây người vì nụ cười kia của nó, thật sự quá hoàn mĩ, như thiên thần hạ thế vậy.
-Tuần sau sẽ có cuộc thi vào khu A, nếu vào được chị sẽ thưởng cho em một món quà
-Dạ được, nhất định em sẽ không phụ lòng chị đâu-Cậu bé cười nhìn nó
-Nhớ đó, nhóc con-Nó cười tinh nghịch còn nháy mắt với Á Quân rồi chạy ra ngoài xe
Đi theo nó mà Henry nãy giờ chẳng hiểu gì cả? Nó làm sao mà có cảm giác với cái thằng nhóc kia được chứ. Đừng giỡn chứ! Nó thuộc loại Miễn Nhiễm Trai Đẹp đấy, mặc dù tên kia có thể thuộc loại “Thượng Đẳng” nhưng sao có thể so sánh với tụi anh được.
Trên chiếc bàn ăn sang trọng 4 con người hoàn mỹ đang ngồi ăn bữa sáng. Người ta thường nói 2 người đã đủ thành cái chợ vậy mà 4 người lại không nghe một tiếng nói nào, tiếng dao nĩa vang lên ken két làm cho không khí càng nặng nề.
-Mấy đứa…-Rin mới bước vào đã thấy không khí không bình thường
-A.. chị Ren-Chưa bao giờ anh thấy vui mừng khi thấy Ren như vậy
-Sao vậy? Có chuyện gì sao?-Rin thắc mắc hỏi
-Rin, em sẽ làm đại diện công ty-Nó cắt ngang suy nghĩ của mọi người
-Any, em suy nghĩ kĩ đi-Dương Hàn, thật không biết chuyện gì có thể làm Any thay đổi ý định như vậy
-Em đã quyết định-Nó trả lời cương quyết, đây là lần đầu tiên nó thay đổi quyết định của mình chỉ vì một người.
-Được, được. Chị lập tức nói chủ tịch-Rin mừng ra mặt vội vàng lấy điện thoại gọi cho chủ tịch.
-Any..-Khắc Thiên
-Henry, một chút có thể đưa em đến công ty không?-Nó chẳng thèm quan tâm đến lời nói Khắc Thiên, tiếp tục ngồi ăn
-Tất nhiên rồi, bảo bối-Henry cười tít mắt, lâu lâu nó mới nhờ vả anh phải tận dụng cơ hội
-Any, em không ăn được nhiều đâu-Khắc Thiên nắm tay nó đang tính bỏ miếng thịt bò vào miệng
Nó không nói gì, gạt phắt tay anh ra tiếp tục ăn. Đây là cách nó giận, không nói, không quan tâm xem người đó như người vô hình vậy. Bởi vậy mọi người biết tính cách nó rất sợ khi bị nó giận
Khắc Thiên thấy nó bơ mình thì khẽ thở dài, đây có thể nói là anh bị “Thất Sủng” không nhỉ? Phải tìm cách lấy lòng nó rùi nếu không thì sẽ có mấy con sói xung quanh lăm le “ăn” nó mất. Nhưng dù giận anh thế nào cũng phải chăm sóc bản thân cho tốt chứ, nó không thể ăn quá ít hay ăn quá nhiều và đặc biệt là phải ăn những thức ăn dễ tiêu hóa. Cô nhóc này lúc nào cũng để anh phải lo lắng.
Tới chiều, Henry chở nó tới công ty. Cũng như bao lần nó luôn là tâm điểm của sự chú ý, bỏ qua ánh mắt của mọi người nó kéo Henry bước thẳng lên phòng chủ tịch
-Đó có phải Any và Henry của Black không?
-Bọn họ đẹp đôi thật, nhất là Any cứ như là tiên giáng trần
-Này, đừng có chọc vào Any nếu không thì không biết hậu quả đâu
Cánh cửa phòng Chủ Tịch đẩy mạnh ra
-Thiên Nhi, em tới sớm quá nhỉ-Tiếng một người con trai vang lên, giọng nói khá trẻ con mang nhưng vô cùng sắc bén
-Anh còn nói sao? Nhật- giọng nó có chút hờn dỗi
-Được rồi là anh sai. Nhưng anh cũng là bị ép buộc mà, nếu không thì cái người “anh trai” của em sẽ tha anh sao?-Người con trai đó không ai khác là chủ tịch công ty PK- công ty giải trí hàng đầu hiện nay-Trịnh Khả Nhật
-Anh càng ngày càng chán sống-Nó bắt đầu hạ nhiệt độ trong lời nói
-Ấy ấy, anh xin lỗi.
-Kì này, anh đừng hòng làm anh rể của em
-Đừng mà, Nhi, anh biết lỗi rồi mà-Người đàn ông thực biết cách lấy lòng người khác mà
-Phải xem tâm trạng đã-Nó nói rồi đi ra khỏi phòng
-Không ngờ, anh có ngày này nha, Chủ Tịch-Henry trước khi đi xoay lại chọc quê anh
Henry đuổi theo nó, thì thấy nó đã đứng trước phòng tập nhảy. Nó đang nhìn gì trong phòng tập thế, sao chăm chú vậy? Chẳng lẽ trong phòng tập có ai? Không thể nào, đây là phòng tập riêng của nó, không có sự cho phép của nó không ai được vào, kể cả chủ tịch.
Henry hướng theo ánh mắt của nó nhìn vào phòng tập. Là một chàng thanh niên đang tập nhảy, khoảng 15-16 tuổi là cùng. Gương mặt cực kì baby, da trắng ngần, mịn màng như da em bé, con gái còn phải kém xa, đôi môi đỏ như trái cherry, mái tóc cắt ngắn để mái xéo có màu hạt dẻ nhạt. Nếu người ngoài nhìn xơ sẽ nghĩ đây là một cô gái chính hiệu đấy.
Mà sao nó cứ nhìn hoài vậy. Hắn ta có đẹp trai hơn anh sao? Có sức húc hơn anh sao?.
-Any, em không quan tâm anh-Henry bắt đầu mèo nhèo
Nó vẫn không có dấu hiệu phản ứng
-Any-Henry kêu nó
-Henry, cậu ta là ai?-Nó hỏi
-Hình như là thực tập sinh mới ở khu C-Henry
Công ty của nó có chia ra 3 phân khu
Khu A (khu của Black): Là những nhân vật nổi tiếng, đình đám nhất mới được ở trong phân khu này. Và đặc biệt nếu vào khu này sẽ được nó dạy từ vũ đạo đến thanh nhạc (chỉ những người nó chọn thôi) nên có rất nhiều chàng ca sĩ rất rất mong có thể được nó chọn. Nếu là thành viên khu A thì tất nhiên sẽ được không ít đãi ngộ đặc biệt. 3 năm 1 lần, sẽ có tổ chức một cuộc thi chọn ra 1 người có thể vào khu A này và là học trò của nó, nhưng trong 3 năm nay chưa ai từng được nó chọn.
Khu B: dành cho những ca sĩ mới nổi và chuẩn bị vào khu A nếu không được chọn trong cuộc thi
Khu C: dành cho các thực tập sinh và ở khu này thường không được quan tâm và như bị vứt bỏ vậy.
Chàng trai mải mê luyện tập hầu như không hề để ý đến sự xuất hiện của nó và Henry. Mãi đến khi hết bài nhảy nó mới bước vào phòng tập và vỗ tay
-Bài nhảy rất tuyệt-Nó cất giọng hào hứng
-Any…Any là chị thật sao?-Cậu nhóc bỗng chạy ồm chầm lấy nó. Đừng giỡn chứ? Nó cực kỳ ghét bị đụng chạm nha mà còn là người khác phái nữa.
-Thật-Nó không hề tỏ ra khó chịu Henry đứng bên cạnh cũng ngạc nhiên
Sau một lúc mới nhận thức rằng mình đang làm gì, cậu nhóc mới vội buông tay, cười xòa làm lộ hai chiếc răng khểnh cực đáng yêu
-Xin lỗi, tại em kích động quá
-Không sao, em là fan của chị sao?-Nó cười nhẹ nhàng hỏi
-Phải, phải-Cậu nhóc liền gật đầu
-Em tên gì?-Nó cất giọng nhẹ nhàng nhất, kì thực nó cũng không hiểu tại sao lần đầu gặp cậu nhóc này nó đã thấy cực kì có tình cảm vào.
-Trần Á Quân, 16 tuổi-Cậu nhóc cười tươi nhìn nó. Bây giờ mới để ý màu mắt của cậu nhóc giống nó, màu xám khói nhưng đôi mắt linh động và sống động hơn nó. Đôi mắt nó dù sáng trong, long lanh nhưng vẫn mang một nét bi ai khác thường mà người bình thường khó có thể nhận ra.
-Ai là người phụ trách của em?-Khu C chia thành nhiều nhóm nhỏ mỗi nhóm sẽ có người phụ trách riêng
-Là Anh Ken- Á Quân vui vẻ trả lời. Hôm nay thật là may mắn mà có thể gặp được Any, cậu là fan ruột của nó đấy.
-Ken là ai vậy?-Nó xoay qua hỏi Henry
-Em không nhớ sao? Là cái tên lúc em còn là thực tập sinh luôn đeo bám em đó
-Là cái tên phiền phức đó sao!-Nó thở dài
-Sao? Chị Any cũng là học trò của anh Ken sao?-Á Quân ngạc nhiên hỏi
-Cũng không hẳn. Mà em có thích vào khu A ko?-Nó
-Dạ thích. Nhưng…anh Ken nói em..không có năng lực- giọng cậu bé ngày càng nhỏ dần, khuôn mặt cúi cúi xuống đất
-Em rất tài năng mà. Bài nhảy lúc nãy đã chứng minh cho em đó
-Em không có đâu- Mặt cậu bé vẫn cúi thấp
-Em không tin vào mắt nhìn người của chị sao?-Nó
-Không, không. Nhưng em.. thật sự..
-Không nhưng nhị gì hết, chỉ cần em tin bản thân mình có khả năng làm được thì chắc chắn em sẽ làm được-Nó cười tươi lộ ra chiếc răng khểnh cực dễ thương.
-Em nhất định sẽ cố gắng-Á Quân ngây người vì nụ cười kia của nó, thật sự quá hoàn mĩ, như thiên thần hạ thế vậy.
-Tuần sau sẽ có cuộc thi vào khu A, nếu vào được chị sẽ thưởng cho em một món quà
-Dạ được, nhất định em sẽ không phụ lòng chị đâu-Cậu bé cười nhìn nó
-Nhớ đó, nhóc con-Nó cười tinh nghịch còn nháy mắt với Á Quân rồi chạy ra ngoài xe
Đi theo nó mà Henry nãy giờ chẳng hiểu gì cả? Nó làm sao mà có cảm giác với cái thằng nhóc kia được chứ. Đừng giỡn chứ! Nó thuộc loại Miễn Nhiễm Trai Đẹp đấy, mặc dù tên kia có thể thuộc loại “Thượng Đẳng” nhưng sao có thể so sánh với tụi anh được.
/20
|