CHƯƠNG 7
-Mời cô Any của PK-Đã tới lượt ảnh hậu của chúng ta rồi
Nó thong thả bước vào phòng thi, trên cái bàn dài là những vị sếp lớn và có cả…anh nữa. Đây là lần đầu tiên sau mười mấy năm, cô có thể nhìn thấy “Anh trai” gần như vậy. Anh vẫn như vậy, kiêu ngạo, lạnh lùng, và thần thái khiến người khác thở không thông. Nhưng nó lại thích anh ở điểm này nhaa, dù cho có hàng ngàn người đàn ông tình nguyện quỳ dưới chân nó chỉ mong nó quay lại nhìn, nó không cần những thứ đó. Thứ mà nó muốn, anh có thể cho nhưng vì cái gì anh ích kỉ không cho nó…
Từ lúc nó bước vào phòng, anh đã mở mắt ra nhìn vào thân thể bé nhỏ đang bước đến gần anh. Nó không biết tự chăm sóc bản thân sao? Thân hình gầy gò làm anh thấy đau lòng không ngớt. Nhìn thấy cô càng ngày càng xinh đẹp, sắc sảo, rung động lòng người hắn hận không thể nuốt chửng nó vào bụng để nó làm của riêng anh, không ai có thể dành.
Nó bắt đầu phần thi của mình là một ca khúc tiếng anh mang giai điệu buồn, đậm chất ballad “If you know my love”
If you know my love
I sacrificed all (em hy sinh tất cả)
Just hope you look at me (chỉ mong anh nhìn em)
I don’t care about everthing (em không quan tâm mọi thứ xung quanh)
I don’t care what any body says (em không quân tâm lời nói của mọi người)
But you didn’t look at me forever (nhưng anh mãi mãi không nhìn về phía em)
Forever is so… (mãi mãi là vậy…)
I was so tired (em vô cùng mệt mỏi)
Tired love you (mệt mỏi vì yêu anh)
Tired trust you (mệt mỏi vì tin tưởng anh)
I also have my limits (em cũng có giới hạn của mình)
If I let go (nếu em buông tay)
Are you sad? (Anh sẽ buồn chứ?)
Tiếng hát trong trẻo, cao vút nhẹ nhàng như tiếng gió thổi vào tận tâm can người nghe. Một bài hát buồn nhưng hợp với tâm trạng của nó, có lẽ anh cũng nhận ra được bài hát này nó muốn hát cho anh, lần cuối cùng này nó muốn nhắn gửi với anh “Em buông nhé?”. Chắc anh cũng sẽ mảy may không quan tâm đâu, nhưng nó vẫn muốn nói.
Với anh bây giờ là tràn ngập lo lắng, nó muốn bỏ đi sao, muốn rời khỏi anh như 10 năm trước sao? Anh sẽ không bao giờ cho phép điều đó xảy ra, kể cả nó có là em gái của anh đi nữa.
3 vị ban giám khảo không ai dám mở miệng dù mới được thưởng thức một giọng hát, vị chủ tịch đáng kính kia còn chưa mở miệng ai nào dám lên tiếng trước
-Any, cô sao lại chọn bài hát này?-giọng nói nghiêm nghị vài phần nhẹ đi
-Không có lý do, chỉ là theo tâm trạng thôi-nó tỏ vẻ bất cần
-Tốt, tôi thích tâm trạng này của cô. Vậy giờ là tình huống: Một người con gái đang trong sự tuyệt vọng vì bị người mình yêu phản bội
Nó cười khẽ, không biết anh đang muốn gì đây. Bảo nó diễn lại chính cảm xúc mà anh đã tạo ra cho nó. Anh muốn gì đây? Lại muốn tổn thương nó lần nữa? Bây giờ đã khác trước, nó đang yêu Khắc Thiên, vì chuyện này mà Khắc Thiên giận nó và bây giờ nó muốn chứng minh cho anh thấy là anh đã sai khi nghi ngờ cảm xúc của nó.
-Tôi muốn một người phụ diễn-Nó đâu phải sắt đá đâu mà có thể tự diễn được
-Tôi sẽ làm bạn diễn của cô-Vị tổng giám đốc nào đó xung phong
-Được, anh vào vai người phụ bạc nha-Nó
Hai người nhìn nhau bằng ánh mắt không hề giống vai diễn của mình. Nó thì lạnh nhạt, lạnh lùng với hắn. Còn ngược lại tên kia thì ánh mắt màu nắng chíu những tia sáng ấm áp vào nó. Không khí căn phòng vô cùng căng thẳng. Mấy vị ngồi trên bàn ban giám khảo đã đỗ mồ hôi ướt cả áo, nếu chủ tịch diễn chung thì họ phải tính điểm sao đây?
Cuối cùng nhận thấy không khí có chút không đúng nó liền thay đổi ánh mắt, từ lạnh lùng thành yếu đuối, từ lạnh nhạt thành tuyệt vọng. Hắn nhìn nó thay đổi đến chóng mặt, tự hỏi với lòng không biết nó là đang diễn hay là thật tâm đối với hắn nữa.
Những người có mặt trong khán phòng không khỏi ngưỡng mộ cô gái nhỏ nhắn kia. Qủa không hổ danh ảnh hậu! Diễn xuất thần, nếu người ngoài không biết đây là trong cuộc thi thì cứ tưởng nó đang là cô gái đau khổ vì tình thật đấy. Và “bạn diễn” của nó cũng không kém gì, hai người như có tập trước với nhau vậy.
Vừa kết thúc vai diễn, nó đã trở lai lạnh lùng nhìn hắn, làm hắn khá thất vọng nhưng không sao thời gian còn dài mà…
-Cô được chọn-Hắn nói ngay mà không nhưng những cuộc thi khác là phải họp bàn này nọ. Nhưng mà dù cho có họp bàn đi nữa thì ai dám đứng ra phản đối ý kiến của hắn chứ!
-Tôi về được rồi chứ- Chưa thấy ai như nó, mình trúng tuyển vào công ty mà không phải ai muốn cũng được vậy mà vừa thi xong đã muốn chạy về.
Đang bước ra phía cửa, một bàn tay to đã bao bọc lại cái bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn của nó
-Khoan đã, em gái-Từ “em gái” hắn đã giảm âm lượng chỉ dủ 2 người nghe.
-Đừng nhận bừa như thế, Phàm tổng. Tôi không xứng đâu-Nó cười tươi nhìn hắn như thể hắn đang kể chuyện vui cho nó vậy, nhưng khó ai biết đươc nụ cười của nó kể từ 10 năm trước đã biến mất cùng với con người thật của nó rồi.
-Sao không xứng chứ? Chỉ vì em quá yêu tôi nên không thể chấp nhận 2 từ “Em gái” sao?-Hắn đáp lại nó với nụ cười đểu
-Anh ..vô sĩ-Nó không ngờ hắn có thể bình thản nói như vậy
-Người vô sĩ như vậy em cũng yêu sao?
-Anh hãy nhớ cho kĩ đây. Tôi Vương Thiên Nhi cực kỳ cực kỳ ghét anh-Nó hùng hồn tuyên bố với hắn rồi bước ra khỏi phòng.
Em ngày càng dễ thương chết mất, Thiên Nhi. Nhưng em gái thân yêu của hắn vừa nói gì nhỉ? À, nó nói ghét hắn, nhưng mà cũng chẳng sao cả, hắn yêu nó là được rồi.
Nếu họ không nhầm thì lúc nãy họ thấy Phàm Tổng cười, ôi trời cầu mong mọi chuyện đừng trật quỹ đạo của nó. Mà chủ tịch của họ có thể làm cho Any nổi tiếng thân thiện, hiền lành nổi giận như vậy thì chắc anh cũng có sức ảnh hưởng không nhỏ với nó.
-Mời cô Any của PK-Đã tới lượt ảnh hậu của chúng ta rồi
Nó thong thả bước vào phòng thi, trên cái bàn dài là những vị sếp lớn và có cả…anh nữa. Đây là lần đầu tiên sau mười mấy năm, cô có thể nhìn thấy “Anh trai” gần như vậy. Anh vẫn như vậy, kiêu ngạo, lạnh lùng, và thần thái khiến người khác thở không thông. Nhưng nó lại thích anh ở điểm này nhaa, dù cho có hàng ngàn người đàn ông tình nguyện quỳ dưới chân nó chỉ mong nó quay lại nhìn, nó không cần những thứ đó. Thứ mà nó muốn, anh có thể cho nhưng vì cái gì anh ích kỉ không cho nó…
Từ lúc nó bước vào phòng, anh đã mở mắt ra nhìn vào thân thể bé nhỏ đang bước đến gần anh. Nó không biết tự chăm sóc bản thân sao? Thân hình gầy gò làm anh thấy đau lòng không ngớt. Nhìn thấy cô càng ngày càng xinh đẹp, sắc sảo, rung động lòng người hắn hận không thể nuốt chửng nó vào bụng để nó làm của riêng anh, không ai có thể dành.
Nó bắt đầu phần thi của mình là một ca khúc tiếng anh mang giai điệu buồn, đậm chất ballad “If you know my love”
If you know my love
I sacrificed all (em hy sinh tất cả)
Just hope you look at me (chỉ mong anh nhìn em)
I don’t care about everthing (em không quan tâm mọi thứ xung quanh)
I don’t care what any body says (em không quân tâm lời nói của mọi người)
But you didn’t look at me forever (nhưng anh mãi mãi không nhìn về phía em)
Forever is so… (mãi mãi là vậy…)
I was so tired (em vô cùng mệt mỏi)
Tired love you (mệt mỏi vì yêu anh)
Tired trust you (mệt mỏi vì tin tưởng anh)
I also have my limits (em cũng có giới hạn của mình)
If I let go (nếu em buông tay)
Are you sad? (Anh sẽ buồn chứ?)
Tiếng hát trong trẻo, cao vút nhẹ nhàng như tiếng gió thổi vào tận tâm can người nghe. Một bài hát buồn nhưng hợp với tâm trạng của nó, có lẽ anh cũng nhận ra được bài hát này nó muốn hát cho anh, lần cuối cùng này nó muốn nhắn gửi với anh “Em buông nhé?”. Chắc anh cũng sẽ mảy may không quan tâm đâu, nhưng nó vẫn muốn nói.
Với anh bây giờ là tràn ngập lo lắng, nó muốn bỏ đi sao, muốn rời khỏi anh như 10 năm trước sao? Anh sẽ không bao giờ cho phép điều đó xảy ra, kể cả nó có là em gái của anh đi nữa.
3 vị ban giám khảo không ai dám mở miệng dù mới được thưởng thức một giọng hát, vị chủ tịch đáng kính kia còn chưa mở miệng ai nào dám lên tiếng trước
-Any, cô sao lại chọn bài hát này?-giọng nói nghiêm nghị vài phần nhẹ đi
-Không có lý do, chỉ là theo tâm trạng thôi-nó tỏ vẻ bất cần
-Tốt, tôi thích tâm trạng này của cô. Vậy giờ là tình huống: Một người con gái đang trong sự tuyệt vọng vì bị người mình yêu phản bội
Nó cười khẽ, không biết anh đang muốn gì đây. Bảo nó diễn lại chính cảm xúc mà anh đã tạo ra cho nó. Anh muốn gì đây? Lại muốn tổn thương nó lần nữa? Bây giờ đã khác trước, nó đang yêu Khắc Thiên, vì chuyện này mà Khắc Thiên giận nó và bây giờ nó muốn chứng minh cho anh thấy là anh đã sai khi nghi ngờ cảm xúc của nó.
-Tôi muốn một người phụ diễn-Nó đâu phải sắt đá đâu mà có thể tự diễn được
-Tôi sẽ làm bạn diễn của cô-Vị tổng giám đốc nào đó xung phong
-Được, anh vào vai người phụ bạc nha-Nó
Hai người nhìn nhau bằng ánh mắt không hề giống vai diễn của mình. Nó thì lạnh nhạt, lạnh lùng với hắn. Còn ngược lại tên kia thì ánh mắt màu nắng chíu những tia sáng ấm áp vào nó. Không khí căn phòng vô cùng căng thẳng. Mấy vị ngồi trên bàn ban giám khảo đã đỗ mồ hôi ướt cả áo, nếu chủ tịch diễn chung thì họ phải tính điểm sao đây?
Cuối cùng nhận thấy không khí có chút không đúng nó liền thay đổi ánh mắt, từ lạnh lùng thành yếu đuối, từ lạnh nhạt thành tuyệt vọng. Hắn nhìn nó thay đổi đến chóng mặt, tự hỏi với lòng không biết nó là đang diễn hay là thật tâm đối với hắn nữa.
Những người có mặt trong khán phòng không khỏi ngưỡng mộ cô gái nhỏ nhắn kia. Qủa không hổ danh ảnh hậu! Diễn xuất thần, nếu người ngoài không biết đây là trong cuộc thi thì cứ tưởng nó đang là cô gái đau khổ vì tình thật đấy. Và “bạn diễn” của nó cũng không kém gì, hai người như có tập trước với nhau vậy.
Vừa kết thúc vai diễn, nó đã trở lai lạnh lùng nhìn hắn, làm hắn khá thất vọng nhưng không sao thời gian còn dài mà…
-Cô được chọn-Hắn nói ngay mà không nhưng những cuộc thi khác là phải họp bàn này nọ. Nhưng mà dù cho có họp bàn đi nữa thì ai dám đứng ra phản đối ý kiến của hắn chứ!
-Tôi về được rồi chứ- Chưa thấy ai như nó, mình trúng tuyển vào công ty mà không phải ai muốn cũng được vậy mà vừa thi xong đã muốn chạy về.
Đang bước ra phía cửa, một bàn tay to đã bao bọc lại cái bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn của nó
-Khoan đã, em gái-Từ “em gái” hắn đã giảm âm lượng chỉ dủ 2 người nghe.
-Đừng nhận bừa như thế, Phàm tổng. Tôi không xứng đâu-Nó cười tươi nhìn hắn như thể hắn đang kể chuyện vui cho nó vậy, nhưng khó ai biết đươc nụ cười của nó kể từ 10 năm trước đã biến mất cùng với con người thật của nó rồi.
-Sao không xứng chứ? Chỉ vì em quá yêu tôi nên không thể chấp nhận 2 từ “Em gái” sao?-Hắn đáp lại nó với nụ cười đểu
-Anh ..vô sĩ-Nó không ngờ hắn có thể bình thản nói như vậy
-Người vô sĩ như vậy em cũng yêu sao?
-Anh hãy nhớ cho kĩ đây. Tôi Vương Thiên Nhi cực kỳ cực kỳ ghét anh-Nó hùng hồn tuyên bố với hắn rồi bước ra khỏi phòng.
Em ngày càng dễ thương chết mất, Thiên Nhi. Nhưng em gái thân yêu của hắn vừa nói gì nhỉ? À, nó nói ghét hắn, nhưng mà cũng chẳng sao cả, hắn yêu nó là được rồi.
Nếu họ không nhầm thì lúc nãy họ thấy Phàm Tổng cười, ôi trời cầu mong mọi chuyện đừng trật quỹ đạo của nó. Mà chủ tịch của họ có thể làm cho Any nổi tiếng thân thiện, hiền lành nổi giận như vậy thì chắc anh cũng có sức ảnh hưởng không nhỏ với nó.
/20
|