"Anh căn bản không phải là loại cầm thú, thời thế đã thế này rồi, chỉ có một chiếc giường, bất quá...chúng ta cùng tạo bảo bối đi?"
Cố Mai Nhàn trợn tròn mắt nhìn Lưu Hàn Trạch, bao lâu nay cô lại không biết anh lại là một tên háo sắc. Đầu tiên là nói yêu cô, nói sẽ bắt đầu lại, thề non hẹn biển, bây giờ lại muốn làm chuyện kia trên giường? Lưu Hàn Trạch sẽ thay đổi thật sao, anh sẽ bỏ qua hết mọi chuyện trong quá khứ và thật sự làm lại từ đầu với cô sao? Sao có thể? Không có khả năng.
"Cái gì là tạo bảo bối? Tôi mới không thèm sinh con cho anh, nếu muốn có bảo bối đến vậy sao lại không tìm hồng nhan tri kỷ kia của anh?"
"Anh và Tư Duệ An...đã kết thúc rồi"Lưu Hàn Trạch tươi cười đùa giỡn bỗng nhiên sắc mặt lại trở nên âm trầm, nghiêm túc nói với cô. Đáng lẽ anh nên nói chuyện này cho cô sớm hơn, nhưng lại sợ phá vỡ bầu không khí ấm áp khó khăn lăm mới tạo được, làm cô mất hứng. Nhắc lại những chuyện không vui trước kia, cả cô và anh cũng không dễ chịu gì.
"Vì sao?"Cố Mai Nhàn từng câu từng chữ nghe được liền thất kinh, Lưu Hàn Trạch yêu Tư Duệ An nhiều thế nào ai ai lại không biết chứ, sao có thể kết thúc dễ dàng như vậy, biểu cảm của anh cũng không hề có ý là đang đùa. Cô vẫn nghĩ không ra, lý do gì lại khiến hai người yêu nhau sâu đậm lại chọn cách kết thúc yên lặng như vậy...là vì cô sao? Ha, Cố Mai Nhàn ở trong lòng không ngừng mỉa mai chính mình, đã bao nhiêu lần hy vọng rồi thất vọng vậy mà bản thân lại không kiềm được sự ảo tưởng đáng cười này. Chỉ là cô cảm thấy theo đuổi anh suốt mấy năm đến khi quyết tâm buông bỏ chúc phúc cho hai người họ thì họ lại chia tay, có phải rất nực cười không?
"Anh đã nghĩ thông suốt rồi, cả đời này anh chỉ có mình em..."Lưu Hàn Trạch tiến tới Cố Mai Nhàn đang đứng bất động trân trân nhìn mình kia, kéo cô vào lòng, tham lam hưởng thụ mùi hương trên người cô. Ôm như thế này mãi, có phải cô ấy sẽ không thể rời xa mình nữa không?"Cho nên...đừng rời xa anh có được không?"
"Chuyện kia...anh không sao chứ?"Cố Mai Nhàn vỗ nhẹ lưng anh, chia tay Tư Duệ An,quyết định khó khăn thế có lẽ anh thật sự rất đau khổ cùng dày vò. Anh nói chỉ có mình cô còn có không muốn cô rời xa anh, tất cả...đều là thật?
"Em đang lo lắng cho anh đấy à?"Người nào đó từ bi thương bước ra liền trở mặt nhanh chóng quay lại nụ cười đùa cợt, tay càng ôm chặt thắt lưng Cố Mai Nhàn, môi bạc cúi xuống thỏ thẻ bên tai cô âm thanh mập mờ"Thu lại lo lắng đi, khi ở trên giường em sẽ lo lắng cho bản thân hơn là lo cho anh đấy"
Cố Mai Nhàn khi đã hiểu chuyện gì đang xảy ra, định mở miệng mắng tên lật mặt nhanh hơn lật bánh này một trận liền bị anh bế thốc lên, đánh đấm cào bấu căn bản chẳng có tác dụng. Đến khi bị Lưu Hàn Trạch đặt xuống giường, cô mới nghiến răng nghiến lợi mắng:
"Hỗn đản, anh dám lừa tôi?"
"Là em tự nguyện để anh ôm sao lại thành em lừa em?"Không phải lúc nãy cô cũng dịu dàng vỗ về anh hay sao, lại mắng anh như vậy? Lưu Hàn Trạch này ra bộ dạng ấm ức như một đứa trẻ bị bắt nạt, lớn như vậy rồi muốn tạo bảo bối với vợ sao lại biến thành lừa gạt chứ.
"Vẻ mặt gì thế? Tôi bị lừa còn chưa uất ức, anh con mẹ nó uất ức cái gì?"Cố Mai Nhàn chính là tức giận muốn mắng người, cái người vô sỉ này thật không biết nói lý, lại đồng cảm thương xót anh rốt cuộc bị lừa lên giường, hỗn đản.
"Anh căn bản lại không biết em lại xấu tính như vậy, mắng anh hỗn đản lừa em giờ lại đến không cho anh uất ức, Nhàn, trừng phạt em thì em mới có thể ngoan ngoãn được"
Lưu Hàn Trạch cúi xuống hôn lên môi Cố Mai Nhàn, không mạnh bạo cưỡng đoạt như lần trước, chỉ có ôn nhu cùng dịu dàng, chiếm lấy đôi môi đỏ mọng cùng hơi thở ngọt ngào kia, mọi mê luyến khiến dục vọng đã qua lâu giờ đây sôi sục mạnh mẽ, anh và cô rơi vào lạc mộng triền miên. Đêm đó, họ đã trao cho nhau điều tốt đẹp nhất.
- ---------------------------------------------------------------------------------------
Lúc đó là ba giờ sáng, Cố Mai Nhàn động đậy trong lòng Lưu Hàn Trạch một chút, lại đổi tư thế rồi tiếp tục ngủ, lâu rồi cô chưa ngủ ngon như vậy bao giờ. Lưu Hàn Trạch nhìn con vật nhỏ đang động đậy trong lòng mình liền mỉm cười ấm áp. Cô hoàn toàn đã thuộc về anh.
Gió đêm thổi nhè nhẹ, màn cửa có gió thổi qua liền đung đưa nhẹ, ánh nắng hiu hắt phản chiếu qua ô cửa sổ, anh lại nhận ra cảnh đêm lại tuyệt diệu như vậy. Là lòng mình tràn đầy hạnh phúc mới có thể lay động cả thiên nhiên sao?
Ánh sáng của mặt trăng không to lớn hùng vĩ như mặt trời, nhưng lại chiếu sáng nhẹ nhàng thanh nhã, ánh sáng truyền vào trong phòng ngủ, mặt dây chuyền phỉ thuý đặt trên bàn trang điểm loé sáng, trên đó ẩn hiện dòng chữ:Anh yêu em.
Cố Mai Nhàn trợn tròn mắt nhìn Lưu Hàn Trạch, bao lâu nay cô lại không biết anh lại là một tên háo sắc. Đầu tiên là nói yêu cô, nói sẽ bắt đầu lại, thề non hẹn biển, bây giờ lại muốn làm chuyện kia trên giường? Lưu Hàn Trạch sẽ thay đổi thật sao, anh sẽ bỏ qua hết mọi chuyện trong quá khứ và thật sự làm lại từ đầu với cô sao? Sao có thể? Không có khả năng.
"Cái gì là tạo bảo bối? Tôi mới không thèm sinh con cho anh, nếu muốn có bảo bối đến vậy sao lại không tìm hồng nhan tri kỷ kia của anh?"
"Anh và Tư Duệ An...đã kết thúc rồi"Lưu Hàn Trạch tươi cười đùa giỡn bỗng nhiên sắc mặt lại trở nên âm trầm, nghiêm túc nói với cô. Đáng lẽ anh nên nói chuyện này cho cô sớm hơn, nhưng lại sợ phá vỡ bầu không khí ấm áp khó khăn lăm mới tạo được, làm cô mất hứng. Nhắc lại những chuyện không vui trước kia, cả cô và anh cũng không dễ chịu gì.
"Vì sao?"Cố Mai Nhàn từng câu từng chữ nghe được liền thất kinh, Lưu Hàn Trạch yêu Tư Duệ An nhiều thế nào ai ai lại không biết chứ, sao có thể kết thúc dễ dàng như vậy, biểu cảm của anh cũng không hề có ý là đang đùa. Cô vẫn nghĩ không ra, lý do gì lại khiến hai người yêu nhau sâu đậm lại chọn cách kết thúc yên lặng như vậy...là vì cô sao? Ha, Cố Mai Nhàn ở trong lòng không ngừng mỉa mai chính mình, đã bao nhiêu lần hy vọng rồi thất vọng vậy mà bản thân lại không kiềm được sự ảo tưởng đáng cười này. Chỉ là cô cảm thấy theo đuổi anh suốt mấy năm đến khi quyết tâm buông bỏ chúc phúc cho hai người họ thì họ lại chia tay, có phải rất nực cười không?
"Anh đã nghĩ thông suốt rồi, cả đời này anh chỉ có mình em..."Lưu Hàn Trạch tiến tới Cố Mai Nhàn đang đứng bất động trân trân nhìn mình kia, kéo cô vào lòng, tham lam hưởng thụ mùi hương trên người cô. Ôm như thế này mãi, có phải cô ấy sẽ không thể rời xa mình nữa không?"Cho nên...đừng rời xa anh có được không?"
"Chuyện kia...anh không sao chứ?"Cố Mai Nhàn vỗ nhẹ lưng anh, chia tay Tư Duệ An,quyết định khó khăn thế có lẽ anh thật sự rất đau khổ cùng dày vò. Anh nói chỉ có mình cô còn có không muốn cô rời xa anh, tất cả...đều là thật?
"Em đang lo lắng cho anh đấy à?"Người nào đó từ bi thương bước ra liền trở mặt nhanh chóng quay lại nụ cười đùa cợt, tay càng ôm chặt thắt lưng Cố Mai Nhàn, môi bạc cúi xuống thỏ thẻ bên tai cô âm thanh mập mờ"Thu lại lo lắng đi, khi ở trên giường em sẽ lo lắng cho bản thân hơn là lo cho anh đấy"
Cố Mai Nhàn khi đã hiểu chuyện gì đang xảy ra, định mở miệng mắng tên lật mặt nhanh hơn lật bánh này một trận liền bị anh bế thốc lên, đánh đấm cào bấu căn bản chẳng có tác dụng. Đến khi bị Lưu Hàn Trạch đặt xuống giường, cô mới nghiến răng nghiến lợi mắng:
"Hỗn đản, anh dám lừa tôi?"
"Là em tự nguyện để anh ôm sao lại thành em lừa em?"Không phải lúc nãy cô cũng dịu dàng vỗ về anh hay sao, lại mắng anh như vậy? Lưu Hàn Trạch này ra bộ dạng ấm ức như một đứa trẻ bị bắt nạt, lớn như vậy rồi muốn tạo bảo bối với vợ sao lại biến thành lừa gạt chứ.
"Vẻ mặt gì thế? Tôi bị lừa còn chưa uất ức, anh con mẹ nó uất ức cái gì?"Cố Mai Nhàn chính là tức giận muốn mắng người, cái người vô sỉ này thật không biết nói lý, lại đồng cảm thương xót anh rốt cuộc bị lừa lên giường, hỗn đản.
"Anh căn bản lại không biết em lại xấu tính như vậy, mắng anh hỗn đản lừa em giờ lại đến không cho anh uất ức, Nhàn, trừng phạt em thì em mới có thể ngoan ngoãn được"
Lưu Hàn Trạch cúi xuống hôn lên môi Cố Mai Nhàn, không mạnh bạo cưỡng đoạt như lần trước, chỉ có ôn nhu cùng dịu dàng, chiếm lấy đôi môi đỏ mọng cùng hơi thở ngọt ngào kia, mọi mê luyến khiến dục vọng đã qua lâu giờ đây sôi sục mạnh mẽ, anh và cô rơi vào lạc mộng triền miên. Đêm đó, họ đã trao cho nhau điều tốt đẹp nhất.
- ---------------------------------------------------------------------------------------
Lúc đó là ba giờ sáng, Cố Mai Nhàn động đậy trong lòng Lưu Hàn Trạch một chút, lại đổi tư thế rồi tiếp tục ngủ, lâu rồi cô chưa ngủ ngon như vậy bao giờ. Lưu Hàn Trạch nhìn con vật nhỏ đang động đậy trong lòng mình liền mỉm cười ấm áp. Cô hoàn toàn đã thuộc về anh.
Gió đêm thổi nhè nhẹ, màn cửa có gió thổi qua liền đung đưa nhẹ, ánh nắng hiu hắt phản chiếu qua ô cửa sổ, anh lại nhận ra cảnh đêm lại tuyệt diệu như vậy. Là lòng mình tràn đầy hạnh phúc mới có thể lay động cả thiên nhiên sao?
Ánh sáng của mặt trăng không to lớn hùng vĩ như mặt trời, nhưng lại chiếu sáng nhẹ nhàng thanh nhã, ánh sáng truyền vào trong phòng ngủ, mặt dây chuyền phỉ thuý đặt trên bàn trang điểm loé sáng, trên đó ẩn hiện dòng chữ:Anh yêu em.
/32
|