[Ngôi xưng cô cho Tiêu Dao]
Club mà cô cùng anh tham gia, quy mô không phải là lớn, điều kiện ngoại giao cũng không nhiều, nhưng mà mỗi người ở đây đều rất tài năng và hòa đồng. Nhìn chung vẫn là một nơi tốt
Lúc cô đến nơi, anh đang ngồi cạnh giá vẽ, nhưng lại không phải là vẽ tranh, xung quanh đó lại còn sót lại vài vỏ lon bia đang lăn lóc. Tin nhắn nhắc nhở của Nguyệt Nhi và thái độ kì lạ của anh, làm cô không khỏi hoài nghi về mối quan hệ của họ đang tiến triển xấu đi
Nhưng trông anh như thế này, lại làm cô không khỏi đau lòng
_Cậu bị làm sao vậy
Anh vẫn tiếp tục trầm ngâm, đến một lúc, mới chậm rãi trả lời
_Cậu đến rồi sao. Mình, chỉ là suy nghĩ có chút rối rắm thôi
Cô cảm thấy tim mình như bị bóp nghẹn lại
Nhìn những vỏ chai lăn lóc đầy ra đất, cô cúi người xuống như muốn thu dọn, nhưng lại bị anh ngăn cản. Từ giây phút anh chạm nhẹ vào bàn tay cô, thật giống như một luồng điện khẽ chạy qua
_Cậu biết không, hôm nay mình thấy Nguyệt Nhi, cô ấy...
_Cậu ấy thế nào
Lồng ngực phập phồng lên xuống, trong lòng cô thật sự hồi hộp biết bao. Cô rất muốn tìm hiểu cho rõ, việc mà Nguyệt Nhi muốn tác hợp cho cô sẽ được diễn ra như thế nào
_Cô ấy ôm hôn một chàng trai, hình như còn là hàng xóm nữa. Chết tiệt thật
Cô lẳng lặng suy nghĩ một hồi, tên hàng xóm, không lẽ là cái người cần phải được tránh xa mà Nguyệt Nhi vẫn thường nói hay sao. Nhưng tại sao lại...
Cô nghĩ, đó có thể chỉ là một vở kịch để đối phó với anh mà thôi
_Cậu không nghĩ cậu ấy thay lòng sao
Cô khẽ hỏi, đưa đôi mắt liếc nhìn để thăm dò anh
_Nếu cô ấy có người khác, ít ra phải nói một tiếng với mình
Chí ít, chỉ cần là Nguyệt Nhi chưa chính miệng thừa nhận điều đó, anh nhất mực cố chấp không tin
_Mà tình cảm mình dành cho cô ấy trong suốt một năm qua, không ngờ lại có thể mong manh đến vậy
Cô bước gần anh, nắm chặt đôi bàn tay anh mà nhỏ giọng nói rằng
_Yên tâm, vẫn còn có mình bên cậu, ủng hộ cậu
Sâu trong lòng cô, vẫn còn hàng vạn câu nói yêu thương mà anh không thể nào thấu hiểu được. Tìm được một người đáng để yêu không quá khó, mà nói tình cảm của mình ra cũng chẳng thật dễ dàng
Tình yêu, quả là một điều rất diệu kì
Anh đột ngột tựa đầu lên vai cô, cất lên giọng nói trầm ấm
_Cảm ơn, có được người bạn như cậu, mình quả là may mắn
Anh đã không thể nào nghe thấy được tiếng con tim tan nát của cô
Bạn, cho dù cách anh nói có ấm áp thế nào, vẫn mãi làm tan nát trái tim cô. Trong suốt mấy năm qua, cô cũng chỉ vì từ "bạn" này mà muốn từ bỏ tình cảm của mình, thế nhưng, không hiểu sao mãi vẫn không thể buông
[...]
Sau khi tâm sự với anh một hồi, cô cũng đã hiểu được một phần tình hình của anh với Nguyệt Nhi. Nhưng có rất nhiều khuất mắt mà cô chẳng thể nào hiểu được
Thế nên, cô quyết định gọi điện cho Nguyệt Nhi
Sau một lần gọi nhỡ, cuối cùng cô cũng đã nghe được hồi âm
_Nguyệt Nhi, cậu...
《Anh ấy đã gọi cho cậu rồi sao?》
_Ừ... Cậu... Có chuyện gì xảy ra vậy? Còn Hàn Vũ gì đó là ai?
《Ừm...》
Nguyệt Nhi trầm ngâm một hồi
《Hàn Vũ, anh ấy là một chàng trai tốt, chỉ là mình đã nợ anh ấy quá nhiều. Cậu cũng đừng lo lắng gì hết, cứ chuyên tâm bên cạnh Tuấn Khang giúp mình》
_Cậu thật không sao chứ
Lòng cô hoài nghi rất nhiều, từ lúc Nguyệt Nhi nói muốn từ bỏ anh, tuy rằng cô cảm thấy rất hạnh phúc, nhưng lòng lại không lúc nào không khỏi hoài nghi. Thật sự, có rất nhiều điều kì lạ đang diễn ra xung quanh cô
《Cậu yên tâm đi, mình không sao đâu》
[...]
[Ngôi xưng cô cho Nguyệt Nhi]
Phải nói, mấy hôm nay cô đã phải sống khổ sở rất nhiều, mà khổ sở nhất, chính là luôn phải tìm cách tránh né anh
Anh gọi hay nhắn tin, có lúc cô lại giả vờ k nhìn thấy, hoặc là trả lời qua loa vài câu. Dù thấy anh đứng dưới nhà, nhưng vẫn không chịu xuống gặp anh. Vốn là muốn tỏ ý lạnh nhạt với anh, nhưng dường như cũng đang tự lạnh nhạt với chính mình
Cho đến 3 ngày sau...
Cô ngồi lên bục cửa sổ phòng, tay run rẩy đổ đầy mồ hôi, càng lúc càng siết chặt lấy điện thoại
Đã phải mất một thời gian khá dài, cô mới có đủ dũng khí để đưa ra quyết định trọng đại của mình. Từng dòng chữ nhỏ nhắn được soạn thật chậm, nút send muốn nhấn cũng không phải dễ dàng
"Chúng ta chia tay đi"
Liệu ai có thể hiểu thấu tâm tình cô lúc này. Cho dù tiếp theo sẽ bị anh trách móc cô phụ anh, nhưng như vậy thì đã sao. Chỉ cần cô tìm ra nút thắt trong mối quan hệ của cô, Tuấn Khang và Tiêu Dao, như vậy là đủ lắm rồi
Nhưng, vở diễn tiếp theo cô vẫn cần đến Hàn Vũ trợ giúp. Cho dù thật không muốn cùng Hàn Vũ dây dưa, nhưng cô, đúng là không còn sự lựa chọn nào khác
[Ngôi xưng anh cho Hàn Vũ]
Anh đứng tại ban công, nhâm nhi tách caffee vô cùng ưu nhã và còn ngắm nhìn cả ngôi nhà kế bên
Nhà hàng xóm của anh tương đối rộng rãi, thoáng mát do sân vườn rộng, trồng tầng tầng lớp lớp hoa màu phong phú. Quả thật đôi mắt thẩm mĩ của chủ nhà này rất khá, lại còn có tâm hồn hòa nhập với thiên nhiên
Đặc biệt tại vị trí này, anh còn thuận lợi nhìn thấy khung cửa nhà ai đó nữa. Đôi khi nhìn lén, thật sự làm người ta có chút hứng thú
Đột nhiên điện thoại trên bàn rung nhẹ, khi nhìn thấy tên ai đó xuất hiện trên màn hình, nụ cười anh khẽ nhếch lên
"Nhờ anh chút, qua nhà em đi"
Đôi khi, anh cũng từng có suy nghĩ "Làm thế thân cũng được, đóng kịch cũng được, chỉ cần anh được ở bên em"
Và không lâu sau đó, anh liền xuất hiện dưới nhà cô, nhưng rồi lại phát hiện ra, cửa nhà cô không hề khó
Cánh cửa lớn được mở ra nhẹ nhàng...
Cô ngồi ở trong phòng khách ấy, với một chiếc váy trắng thật tinh khiết mong manh. Cô, đúng là vẫn luôn xinh đẹp như vậy
_Anh tới rồi
Một nụ cười rạng rỡ đang chào đón anh, nhưng liệu nó, có bao nhiêu phần thật, bao nhiêu phần hư đây
_Ừm...
Anh trầm ngâm một lúc, rồi đem tâm tình quăng thẳng xuống đáy tim
_Nguyệt Nhi, nếu sau lần này thành công, em liệu sẽ cho anh một cơ hội hay không
Ánh mắt cô thoáng nét bất ổn, nhưng vẫn cố gượng lấy vẻ tươi tỉnh như thường, rồi nhỏ giọng nói rằng
_Sẽ không
Anh cũng có chút ngạc nhiên. Vốn dĩ muốn đợi khi cô chia tay với bạn trai thì anh sẽ chính thức chinh phục cô. Thế nhưng...
Xem ra, một chút cơ hội cô cũng không muốn dành cho anh
Club mà cô cùng anh tham gia, quy mô không phải là lớn, điều kiện ngoại giao cũng không nhiều, nhưng mà mỗi người ở đây đều rất tài năng và hòa đồng. Nhìn chung vẫn là một nơi tốt
Lúc cô đến nơi, anh đang ngồi cạnh giá vẽ, nhưng lại không phải là vẽ tranh, xung quanh đó lại còn sót lại vài vỏ lon bia đang lăn lóc. Tin nhắn nhắc nhở của Nguyệt Nhi và thái độ kì lạ của anh, làm cô không khỏi hoài nghi về mối quan hệ của họ đang tiến triển xấu đi
Nhưng trông anh như thế này, lại làm cô không khỏi đau lòng
_Cậu bị làm sao vậy
Anh vẫn tiếp tục trầm ngâm, đến một lúc, mới chậm rãi trả lời
_Cậu đến rồi sao. Mình, chỉ là suy nghĩ có chút rối rắm thôi
Cô cảm thấy tim mình như bị bóp nghẹn lại
Nhìn những vỏ chai lăn lóc đầy ra đất, cô cúi người xuống như muốn thu dọn, nhưng lại bị anh ngăn cản. Từ giây phút anh chạm nhẹ vào bàn tay cô, thật giống như một luồng điện khẽ chạy qua
_Cậu biết không, hôm nay mình thấy Nguyệt Nhi, cô ấy...
_Cậu ấy thế nào
Lồng ngực phập phồng lên xuống, trong lòng cô thật sự hồi hộp biết bao. Cô rất muốn tìm hiểu cho rõ, việc mà Nguyệt Nhi muốn tác hợp cho cô sẽ được diễn ra như thế nào
_Cô ấy ôm hôn một chàng trai, hình như còn là hàng xóm nữa. Chết tiệt thật
Cô lẳng lặng suy nghĩ một hồi, tên hàng xóm, không lẽ là cái người cần phải được tránh xa mà Nguyệt Nhi vẫn thường nói hay sao. Nhưng tại sao lại...
Cô nghĩ, đó có thể chỉ là một vở kịch để đối phó với anh mà thôi
_Cậu không nghĩ cậu ấy thay lòng sao
Cô khẽ hỏi, đưa đôi mắt liếc nhìn để thăm dò anh
_Nếu cô ấy có người khác, ít ra phải nói một tiếng với mình
Chí ít, chỉ cần là Nguyệt Nhi chưa chính miệng thừa nhận điều đó, anh nhất mực cố chấp không tin
_Mà tình cảm mình dành cho cô ấy trong suốt một năm qua, không ngờ lại có thể mong manh đến vậy
Cô bước gần anh, nắm chặt đôi bàn tay anh mà nhỏ giọng nói rằng
_Yên tâm, vẫn còn có mình bên cậu, ủng hộ cậu
Sâu trong lòng cô, vẫn còn hàng vạn câu nói yêu thương mà anh không thể nào thấu hiểu được. Tìm được một người đáng để yêu không quá khó, mà nói tình cảm của mình ra cũng chẳng thật dễ dàng
Tình yêu, quả là một điều rất diệu kì
Anh đột ngột tựa đầu lên vai cô, cất lên giọng nói trầm ấm
_Cảm ơn, có được người bạn như cậu, mình quả là may mắn
Anh đã không thể nào nghe thấy được tiếng con tim tan nát của cô
Bạn, cho dù cách anh nói có ấm áp thế nào, vẫn mãi làm tan nát trái tim cô. Trong suốt mấy năm qua, cô cũng chỉ vì từ "bạn" này mà muốn từ bỏ tình cảm của mình, thế nhưng, không hiểu sao mãi vẫn không thể buông
[...]
Sau khi tâm sự với anh một hồi, cô cũng đã hiểu được một phần tình hình của anh với Nguyệt Nhi. Nhưng có rất nhiều khuất mắt mà cô chẳng thể nào hiểu được
Thế nên, cô quyết định gọi điện cho Nguyệt Nhi
Sau một lần gọi nhỡ, cuối cùng cô cũng đã nghe được hồi âm
_Nguyệt Nhi, cậu...
《Anh ấy đã gọi cho cậu rồi sao?》
_Ừ... Cậu... Có chuyện gì xảy ra vậy? Còn Hàn Vũ gì đó là ai?
《Ừm...》
Nguyệt Nhi trầm ngâm một hồi
《Hàn Vũ, anh ấy là một chàng trai tốt, chỉ là mình đã nợ anh ấy quá nhiều. Cậu cũng đừng lo lắng gì hết, cứ chuyên tâm bên cạnh Tuấn Khang giúp mình》
_Cậu thật không sao chứ
Lòng cô hoài nghi rất nhiều, từ lúc Nguyệt Nhi nói muốn từ bỏ anh, tuy rằng cô cảm thấy rất hạnh phúc, nhưng lòng lại không lúc nào không khỏi hoài nghi. Thật sự, có rất nhiều điều kì lạ đang diễn ra xung quanh cô
《Cậu yên tâm đi, mình không sao đâu》
[...]
[Ngôi xưng cô cho Nguyệt Nhi]
Phải nói, mấy hôm nay cô đã phải sống khổ sở rất nhiều, mà khổ sở nhất, chính là luôn phải tìm cách tránh né anh
Anh gọi hay nhắn tin, có lúc cô lại giả vờ k nhìn thấy, hoặc là trả lời qua loa vài câu. Dù thấy anh đứng dưới nhà, nhưng vẫn không chịu xuống gặp anh. Vốn là muốn tỏ ý lạnh nhạt với anh, nhưng dường như cũng đang tự lạnh nhạt với chính mình
Cho đến 3 ngày sau...
Cô ngồi lên bục cửa sổ phòng, tay run rẩy đổ đầy mồ hôi, càng lúc càng siết chặt lấy điện thoại
Đã phải mất một thời gian khá dài, cô mới có đủ dũng khí để đưa ra quyết định trọng đại của mình. Từng dòng chữ nhỏ nhắn được soạn thật chậm, nút send muốn nhấn cũng không phải dễ dàng
"Chúng ta chia tay đi"
Liệu ai có thể hiểu thấu tâm tình cô lúc này. Cho dù tiếp theo sẽ bị anh trách móc cô phụ anh, nhưng như vậy thì đã sao. Chỉ cần cô tìm ra nút thắt trong mối quan hệ của cô, Tuấn Khang và Tiêu Dao, như vậy là đủ lắm rồi
Nhưng, vở diễn tiếp theo cô vẫn cần đến Hàn Vũ trợ giúp. Cho dù thật không muốn cùng Hàn Vũ dây dưa, nhưng cô, đúng là không còn sự lựa chọn nào khác
[Ngôi xưng anh cho Hàn Vũ]
Anh đứng tại ban công, nhâm nhi tách caffee vô cùng ưu nhã và còn ngắm nhìn cả ngôi nhà kế bên
Nhà hàng xóm của anh tương đối rộng rãi, thoáng mát do sân vườn rộng, trồng tầng tầng lớp lớp hoa màu phong phú. Quả thật đôi mắt thẩm mĩ của chủ nhà này rất khá, lại còn có tâm hồn hòa nhập với thiên nhiên
Đặc biệt tại vị trí này, anh còn thuận lợi nhìn thấy khung cửa nhà ai đó nữa. Đôi khi nhìn lén, thật sự làm người ta có chút hứng thú
Đột nhiên điện thoại trên bàn rung nhẹ, khi nhìn thấy tên ai đó xuất hiện trên màn hình, nụ cười anh khẽ nhếch lên
"Nhờ anh chút, qua nhà em đi"
Đôi khi, anh cũng từng có suy nghĩ "Làm thế thân cũng được, đóng kịch cũng được, chỉ cần anh được ở bên em"
Và không lâu sau đó, anh liền xuất hiện dưới nhà cô, nhưng rồi lại phát hiện ra, cửa nhà cô không hề khó
Cánh cửa lớn được mở ra nhẹ nhàng...
Cô ngồi ở trong phòng khách ấy, với một chiếc váy trắng thật tinh khiết mong manh. Cô, đúng là vẫn luôn xinh đẹp như vậy
_Anh tới rồi
Một nụ cười rạng rỡ đang chào đón anh, nhưng liệu nó, có bao nhiêu phần thật, bao nhiêu phần hư đây
_Ừm...
Anh trầm ngâm một lúc, rồi đem tâm tình quăng thẳng xuống đáy tim
_Nguyệt Nhi, nếu sau lần này thành công, em liệu sẽ cho anh một cơ hội hay không
Ánh mắt cô thoáng nét bất ổn, nhưng vẫn cố gượng lấy vẻ tươi tỉnh như thường, rồi nhỏ giọng nói rằng
_Sẽ không
Anh cũng có chút ngạc nhiên. Vốn dĩ muốn đợi khi cô chia tay với bạn trai thì anh sẽ chính thức chinh phục cô. Thế nhưng...
Xem ra, một chút cơ hội cô cũng không muốn dành cho anh
/33
|