Lúc ra khỏi Lâm Giang Các đã hơn 10 giờ tối, cả đám tám người chúng tôi đi dạo trên quảng trường lớn của thành phố B, ngoại trừ việc người qua đường Giáp hình như hơi bị sợ sệt khúm núm run rẩy trước Tiểu Nhị, quần chúng vây xem thì hớn ha hớn hở trước cảnh người gặp họa ra thì không khí có thể coi như yên bình.
Tâm trạng tôi rất vui, nặn một quả cầu tuyết, đứng trên đường ném thẳng về phía Tứ cô nương. Con nhỏ trúng đòn, quay đầu lại cũng hì hục nặn banh tuyết chọi ngược lại, Chung Nguyên nhanh tay, kéo tôi né qua bên cạnh, quả cầu tuyết kia bỏ qua tôi, cứ thế lao thẳng vào người Lão Đại. Lão Đại không chịu thua, cũng đáp lễ ngay, kết quả ném ra mà không nhắm đích, người dính chấu là Tiểu Nhị. Trong thời khắc quan trọng thế này, dĩ nhiên người qua đường Giáp không bỏ lỡ cơ hội nịnh bợ, xun xoe ném tuyết trả ngược lại Lão Đại, không khá hơn, đích đến lại là tôi. Chung Nguyên giận, ném luôn một lúc hai cục tuyết to, người qua đường Giáp người qua đường Ất đều trúng chiêu.
Hỗn chiến bắt đầu.
Tám người chia làm N đội quân, kiên quyết quán triệt phương châm chiến lược trong địch có ta trong ta có địch, chỉ cần nặn được quả cầu tuyết nào ra là ném ngay, không cần biết là ai, thà giết nhầm một ngàn người còn hơn bỏ sót một người. Cả đám dí nhau chọi tuyết, thật sự rất vui vẻ.
Tôi ôm banh tuyết, vừa chạy vừa la đuổi theo Tiểu Nhị, Chung Nguyên vẫn bám chặt phía sau không rời. Đột nhiên “Bịch” một tiếng, tôi quay người lại thì thấy Chung Nguyên bị trượt chân, đang nằm ngửa ra, cười hì hì nhìn tôi. Hôm nay người này uống hơi bị nhiều, đi đứng loạng choạng cũng bình thường thôi. May là ngã trên tuyết, quần áo anh mặc cũng dày, chắc là không đau lắm.
Rất ít khi thấy Chung Nguyên ngờ nghệch thế này, mặc dù hơi có chút gặp lúc người khó khăn mà nhe răng cười, nhưng mà đúng là nhịn không được, tôi đứng ôm bụng cười nắc nẻ.
Chung Nguyên cũng không tức giận, cứ nằm thẳng cẳng như vậy, híp mắt nhìn tôi. Bộ dạng này của anh chàng dưới ánh sáng dịu của đèn đường đúng là xúi bẩy người khác phạm tội mà, tôi nuốt nuốt nước miếng, hơi bị xấu hổ.
Chung Nguyên nhoẻn miệng cười, giơ tay lên ý bảo tôi kéo dậy, tôi khom người, gắng sức nắm tay anh ấy để kéo lên.
Nhưng, đột nhiên một lực kéo mạnh hơn kéo tôi xuống, dĩ nhiên là tôi đứng không vững, ngã sấp người xuống, chờ tới lúc phản ứng được đã nằm gọn trong lòng Chung Nguyên.
Một tay ôm eo tôi, một tay choàng qua vai, giữ chặt tôi trong lòng, anh ấy hơi khép mắt cười hì hì nhìn tôi, trong nửa đôi mắt khép dường như có ánh sao phản chiếu di chuyển, nhưng cũng không còn sự anh minh thường ngày, hôm nay anh ấy uống nhiều quá, tự nhiên trong lòng tôi thấy hơi xót.
Lúc này Chung Nguyên híp mắt, khóe miệng hơi nhếch lên, màu sắc của ánh đèn chiếu lên khóe môi, đẹp kì lạ.
Cứ nhìn anh ấy như vậy, cảm giác thật dễ chịu, tôi cũng muốn đứng dậy, nhưng người này cứ ôm cứng làm tôi không động đậy gì được.
Mấy tên kia đã vây lại xem, lại còn ồn ào bình phẩm, làm người qua đường cũng phải tò mò.
Tôi càng ngượng, giấu mặt vào lòng Chung Nguyên, đã làm đà điểu thì làm đến cùng đi cho rồi.
Nhưng không hề báo trước, Chung Nguyên đột nhiên xoay người lại, đặt tôi xuống dưới. Tôi vừa la lên một tiếng, chưa biết làm sao, trợn mắt lên nhìn thì phát hiện ra cái bầy người phát rồ đáng ghét kia đều nhất thời ném tuyết về phía chúng tôi …
Những chuyện sau đó tôi không thấy được, bởi vì Chung Nguyên giữ chặt đầu tôi trong lòng, dùng toàn bộ thân thể che cho tôi. Khỏi xem cũng biết mấy tên ác quỷ kia hành hạ Chung Nguyên khổ sở cỡ nào.
Tôi nghe tiếng anh cười nhẹ, trong tiếng nói có vài phân men say mơ hồ, anh ấy dịu dàng nói: “Đừng sợ, đã có anh rồi.”
Trong lòng tôi cảm thấy ấm áp như được bước vào dòng suối mùa xuân, cổ họng cảm thấy dễ chịu, tôi ra sức dụi dụi vào lòng anh, đáp: “Em biết rồi.” vừa nói vừa đưa tay ra ôm. Phía sau lưng anh lạnh toát, phủ toàn tuyết là tuyết.
Đột nhiên anh đứng bật dậy, kéo tôi bỏ chạy.
Phía sau có tiếng hô: “Ê! Có người chạy trốn kìa! Mau bắt trở lại, tẩm dầu đốt làm đèn đi!” tiếng la có vẻ đằng đằng sát khí, nhưng càng ngày càng xa.
Tụi nó không có đuổi theo, nhưng Chung Nguyên vẫn không ngừng chạy, tôi bị tha theo sau, hai chân nhấc không nổi, thở hổn hển. Thật là kì cục, không phải say à, chạy gì mà nhanh thế.
Rốt cục anh ấy cũng ngừng lại, tôi chưa kịp định thần đã bị ép sát vào tường, ngay sau đó miệng đã bị tấn công bởi hai phiến môi ấm áp mềm mại.
Chung Nguyên nhắm mắt, tinh tế hôn lên môi tôi, vươn đầu lưỡi ma sát nhè nhẹ. Mùi rượu phảng phất theo đó đi vào, làm cho tôi cảm thấy hình như chính mình cũng say mất rồi.
Anh ấy hơi nhíu mày, cũng không có mở mắt, đang hôn tôi nhưng vẫn ra lệnh: “Nhắm mắt lại đi, mở miệng ra.”
Tôi cảm thấy tò mò, tại sao nhắm mắt là cứ như là cái gì cũng nhìn thấy được nhỉ? Nhưng tò mò thì tò mò, tôi vẫn ngoan ngoãn nghe lệnh, mắt khép lại, miệng mở ra, thuận tay còn quàng qua ôm cổ anh.
Chung Nguyên cúi đầu, cười một tiếng rồi lập tức tiến quân thần tốc, vươn đầu lưỡi đánh chiếm từng góc nhỏ từ môi, lưỡi tới khoang miệng. Hơi thở nồng mùi rượu truyền qua, tôi cảm thấy có chút không chống đỡ nổi, nhất thời đầu óc choáng vàng, tứ chi nhũn ra.
Chung Nguyên vẫn ôm chặt, càng đánh càng hăng.
Chờ tới lúc lương tâm sún răng của tên này phát hiện và buông tha thì đầu óc tôi toàn sao vàng lấp lóe, hắn còn chưa đã ghiền, theo một đường từ khóe môi tản ra, hôn lên hai má, rồi tới vành tai, cổ …
Môi của anh ấy rất mềm, hôn lên da cảm giác giống như là lấy lông vũ chạm nhẹ, rất ngọt ngào, rất thoải mái. Nói thực ra thì tôi có hơi sợ, tên này hiện giờ thần trí không rõ, lỡ như tự nhiên mất hứng, quay qua cắn tôi một phát thì làm sao bây giờ … Trong nháy mắt tôi nhớ tới quỷ hút máu trong phim, giật cả mình.
Chung Nguyên ngẩng đầu, đưa tay vuốt nhẹ hai má tôi, trong ánh mắt có ý cười: “Sợ à?”
Tôi chỉ giỏi ăn ngay nói thật: “Ak, sợ anh cắn em.”
Chung Nguyên thấp giọng cười, anh ấy dùng đầu ngón tay miết qua môi tôi, mi mắt giương lên nhìn rõ là gian. Đột nhiên anh cúi đầu sát vào tôi, vươn lưỡi ra nhẹ nhàng liếm một chút, hai mắt sáng rực nhìn tôi, thanh âm thì thào y như mấy tên dâm tặc vụng trộm yêu đương trong TV: “Sợ gì mà sợ, đâu phải là chưa có cắn qua. Hơn nữa …” ánh mắt tên này tự dưng nhìn đảo qua cơ thể tôi, như có như không, tới trước ngực thì dừng lại một chút, sau đó mới nâng mắt lên nhìn tôi, tiếp tục nói: “Những chỗ muốn cắn sau này còn rất nhiều.”
Tôi: “…”
Đại ca à, em là người nhút nhát lắm ><
“Ngượng?” Chung Nguyên vẫn xoa xoa khuôn mặt đang nóng lên của tôi, cười nhẹ: “Thực ra em cũng có thể cắn anh mà.”
Tôi: “…”
Chung Nguyên: “Uhm, anh rất chờ mong nha.”
Tôi bị chọc giận, túm lấy tay hắn cắn một phát … đồ da dày >_<
“Không phải ở đây.” Chung Nguyên rút tay về, ngược lại chỉ vào môi mình: “Ở đây này.”
Tôi xoay mặt đi, đại ca ơi là đại ca, ngươi phải biết là ta rất hay xấu hổ chứ!
Chung Nguyên càng dí sát, hơi thở nóng bỏng phả vào tai tôi: “Đương nhiên, những chỗ khác cũng có thể cắn, sau này từ từ sẽ dạy em.”
Tôi bị sự vô sỉ này đánh bại, dở khóc dở cười hỏi: “Chung Nguyên, anh rốt cục là có say hay không hả?” Nếu nói say, tên này thế quái nào vẫn biến thái như bình thường, nếu nói không say, sao nội dung nói chuyện lại không hề bình thường … hết sức YD, hết sức vô sỉ nha ….
Chung Nguyên vừa nghe tôi hỏi thế thì cười ha hả, ôm chặt tôi, hôn chụt một cái lên mặt, nói: “Anh say, cho nên …” lại cúi đầu nhìn tôi một cách gian tà “Anh muốn làm Bá Vương vào thượng cung.”
Tôi: “…”
Thiệt muốn gào lên, Thượng Đế ơi, người mau thu hồi tên yêu nghiệt này đi cho rồi …
Tâm trạng tôi rất vui, nặn một quả cầu tuyết, đứng trên đường ném thẳng về phía Tứ cô nương. Con nhỏ trúng đòn, quay đầu lại cũng hì hục nặn banh tuyết chọi ngược lại, Chung Nguyên nhanh tay, kéo tôi né qua bên cạnh, quả cầu tuyết kia bỏ qua tôi, cứ thế lao thẳng vào người Lão Đại. Lão Đại không chịu thua, cũng đáp lễ ngay, kết quả ném ra mà không nhắm đích, người dính chấu là Tiểu Nhị. Trong thời khắc quan trọng thế này, dĩ nhiên người qua đường Giáp không bỏ lỡ cơ hội nịnh bợ, xun xoe ném tuyết trả ngược lại Lão Đại, không khá hơn, đích đến lại là tôi. Chung Nguyên giận, ném luôn một lúc hai cục tuyết to, người qua đường Giáp người qua đường Ất đều trúng chiêu.
Hỗn chiến bắt đầu.
Tám người chia làm N đội quân, kiên quyết quán triệt phương châm chiến lược trong địch có ta trong ta có địch, chỉ cần nặn được quả cầu tuyết nào ra là ném ngay, không cần biết là ai, thà giết nhầm một ngàn người còn hơn bỏ sót một người. Cả đám dí nhau chọi tuyết, thật sự rất vui vẻ.
Tôi ôm banh tuyết, vừa chạy vừa la đuổi theo Tiểu Nhị, Chung Nguyên vẫn bám chặt phía sau không rời. Đột nhiên “Bịch” một tiếng, tôi quay người lại thì thấy Chung Nguyên bị trượt chân, đang nằm ngửa ra, cười hì hì nhìn tôi. Hôm nay người này uống hơi bị nhiều, đi đứng loạng choạng cũng bình thường thôi. May là ngã trên tuyết, quần áo anh mặc cũng dày, chắc là không đau lắm.
Rất ít khi thấy Chung Nguyên ngờ nghệch thế này, mặc dù hơi có chút gặp lúc người khó khăn mà nhe răng cười, nhưng mà đúng là nhịn không được, tôi đứng ôm bụng cười nắc nẻ.
Chung Nguyên cũng không tức giận, cứ nằm thẳng cẳng như vậy, híp mắt nhìn tôi. Bộ dạng này của anh chàng dưới ánh sáng dịu của đèn đường đúng là xúi bẩy người khác phạm tội mà, tôi nuốt nuốt nước miếng, hơi bị xấu hổ.
Chung Nguyên nhoẻn miệng cười, giơ tay lên ý bảo tôi kéo dậy, tôi khom người, gắng sức nắm tay anh ấy để kéo lên.
Nhưng, đột nhiên một lực kéo mạnh hơn kéo tôi xuống, dĩ nhiên là tôi đứng không vững, ngã sấp người xuống, chờ tới lúc phản ứng được đã nằm gọn trong lòng Chung Nguyên.
Một tay ôm eo tôi, một tay choàng qua vai, giữ chặt tôi trong lòng, anh ấy hơi khép mắt cười hì hì nhìn tôi, trong nửa đôi mắt khép dường như có ánh sao phản chiếu di chuyển, nhưng cũng không còn sự anh minh thường ngày, hôm nay anh ấy uống nhiều quá, tự nhiên trong lòng tôi thấy hơi xót.
Lúc này Chung Nguyên híp mắt, khóe miệng hơi nhếch lên, màu sắc của ánh đèn chiếu lên khóe môi, đẹp kì lạ.
Cứ nhìn anh ấy như vậy, cảm giác thật dễ chịu, tôi cũng muốn đứng dậy, nhưng người này cứ ôm cứng làm tôi không động đậy gì được.
Mấy tên kia đã vây lại xem, lại còn ồn ào bình phẩm, làm người qua đường cũng phải tò mò.
Tôi càng ngượng, giấu mặt vào lòng Chung Nguyên, đã làm đà điểu thì làm đến cùng đi cho rồi.
Nhưng không hề báo trước, Chung Nguyên đột nhiên xoay người lại, đặt tôi xuống dưới. Tôi vừa la lên một tiếng, chưa biết làm sao, trợn mắt lên nhìn thì phát hiện ra cái bầy người phát rồ đáng ghét kia đều nhất thời ném tuyết về phía chúng tôi …
Những chuyện sau đó tôi không thấy được, bởi vì Chung Nguyên giữ chặt đầu tôi trong lòng, dùng toàn bộ thân thể che cho tôi. Khỏi xem cũng biết mấy tên ác quỷ kia hành hạ Chung Nguyên khổ sở cỡ nào.
Tôi nghe tiếng anh cười nhẹ, trong tiếng nói có vài phân men say mơ hồ, anh ấy dịu dàng nói: “Đừng sợ, đã có anh rồi.”
Trong lòng tôi cảm thấy ấm áp như được bước vào dòng suối mùa xuân, cổ họng cảm thấy dễ chịu, tôi ra sức dụi dụi vào lòng anh, đáp: “Em biết rồi.” vừa nói vừa đưa tay ra ôm. Phía sau lưng anh lạnh toát, phủ toàn tuyết là tuyết.
Đột nhiên anh đứng bật dậy, kéo tôi bỏ chạy.
Phía sau có tiếng hô: “Ê! Có người chạy trốn kìa! Mau bắt trở lại, tẩm dầu đốt làm đèn đi!” tiếng la có vẻ đằng đằng sát khí, nhưng càng ngày càng xa.
Tụi nó không có đuổi theo, nhưng Chung Nguyên vẫn không ngừng chạy, tôi bị tha theo sau, hai chân nhấc không nổi, thở hổn hển. Thật là kì cục, không phải say à, chạy gì mà nhanh thế.
Rốt cục anh ấy cũng ngừng lại, tôi chưa kịp định thần đã bị ép sát vào tường, ngay sau đó miệng đã bị tấn công bởi hai phiến môi ấm áp mềm mại.
Chung Nguyên nhắm mắt, tinh tế hôn lên môi tôi, vươn đầu lưỡi ma sát nhè nhẹ. Mùi rượu phảng phất theo đó đi vào, làm cho tôi cảm thấy hình như chính mình cũng say mất rồi.
Anh ấy hơi nhíu mày, cũng không có mở mắt, đang hôn tôi nhưng vẫn ra lệnh: “Nhắm mắt lại đi, mở miệng ra.”
Tôi cảm thấy tò mò, tại sao nhắm mắt là cứ như là cái gì cũng nhìn thấy được nhỉ? Nhưng tò mò thì tò mò, tôi vẫn ngoan ngoãn nghe lệnh, mắt khép lại, miệng mở ra, thuận tay còn quàng qua ôm cổ anh.
Chung Nguyên cúi đầu, cười một tiếng rồi lập tức tiến quân thần tốc, vươn đầu lưỡi đánh chiếm từng góc nhỏ từ môi, lưỡi tới khoang miệng. Hơi thở nồng mùi rượu truyền qua, tôi cảm thấy có chút không chống đỡ nổi, nhất thời đầu óc choáng vàng, tứ chi nhũn ra.
Chung Nguyên vẫn ôm chặt, càng đánh càng hăng.
Chờ tới lúc lương tâm sún răng của tên này phát hiện và buông tha thì đầu óc tôi toàn sao vàng lấp lóe, hắn còn chưa đã ghiền, theo một đường từ khóe môi tản ra, hôn lên hai má, rồi tới vành tai, cổ …
Môi của anh ấy rất mềm, hôn lên da cảm giác giống như là lấy lông vũ chạm nhẹ, rất ngọt ngào, rất thoải mái. Nói thực ra thì tôi có hơi sợ, tên này hiện giờ thần trí không rõ, lỡ như tự nhiên mất hứng, quay qua cắn tôi một phát thì làm sao bây giờ … Trong nháy mắt tôi nhớ tới quỷ hút máu trong phim, giật cả mình.
Chung Nguyên ngẩng đầu, đưa tay vuốt nhẹ hai má tôi, trong ánh mắt có ý cười: “Sợ à?”
Tôi chỉ giỏi ăn ngay nói thật: “Ak, sợ anh cắn em.”
Chung Nguyên thấp giọng cười, anh ấy dùng đầu ngón tay miết qua môi tôi, mi mắt giương lên nhìn rõ là gian. Đột nhiên anh cúi đầu sát vào tôi, vươn lưỡi ra nhẹ nhàng liếm một chút, hai mắt sáng rực nhìn tôi, thanh âm thì thào y như mấy tên dâm tặc vụng trộm yêu đương trong TV: “Sợ gì mà sợ, đâu phải là chưa có cắn qua. Hơn nữa …” ánh mắt tên này tự dưng nhìn đảo qua cơ thể tôi, như có như không, tới trước ngực thì dừng lại một chút, sau đó mới nâng mắt lên nhìn tôi, tiếp tục nói: “Những chỗ muốn cắn sau này còn rất nhiều.”
Tôi: “…”
Đại ca à, em là người nhút nhát lắm ><
“Ngượng?” Chung Nguyên vẫn xoa xoa khuôn mặt đang nóng lên của tôi, cười nhẹ: “Thực ra em cũng có thể cắn anh mà.”
Tôi: “…”
Chung Nguyên: “Uhm, anh rất chờ mong nha.”
Tôi bị chọc giận, túm lấy tay hắn cắn một phát … đồ da dày >_<
“Không phải ở đây.” Chung Nguyên rút tay về, ngược lại chỉ vào môi mình: “Ở đây này.”
Tôi xoay mặt đi, đại ca ơi là đại ca, ngươi phải biết là ta rất hay xấu hổ chứ!
Chung Nguyên càng dí sát, hơi thở nóng bỏng phả vào tai tôi: “Đương nhiên, những chỗ khác cũng có thể cắn, sau này từ từ sẽ dạy em.”
Tôi bị sự vô sỉ này đánh bại, dở khóc dở cười hỏi: “Chung Nguyên, anh rốt cục là có say hay không hả?” Nếu nói say, tên này thế quái nào vẫn biến thái như bình thường, nếu nói không say, sao nội dung nói chuyện lại không hề bình thường … hết sức YD, hết sức vô sỉ nha ….
Chung Nguyên vừa nghe tôi hỏi thế thì cười ha hả, ôm chặt tôi, hôn chụt một cái lên mặt, nói: “Anh say, cho nên …” lại cúi đầu nhìn tôi một cách gian tà “Anh muốn làm Bá Vương vào thượng cung.”
Tôi: “…”
Thiệt muốn gào lên, Thượng Đế ơi, người mau thu hồi tên yêu nghiệt này đi cho rồi …
/64
|