Chương 21
Beta: SunniePham
Dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Văn Thông, chúng tôi sẽ cử hành một buổi đính hôn nho nhỏ ở khách sạn Peninsula, yêu cầu này của anh khiến cho tôi rất bất ngờ, vì từ trước tới giờ anh vẫn không tham gia bất kỳ hoạt động nào mà có nhiều người, tôi cũng không thích như vậy, ba và Văn Thông không mời quá nhiều người, anh Văn Trí cũng từ Mĩ trở về tham dự lễ đính hôn của chúng tôi.
Chúng tôi tổ chức lễ đính hôn theo kiểu tiệc rượu, mặc dù Văn Thông ở Hongkong chưa lâu, nhưng đối với giới truyền thông anh vẫn có chút danh tiếng, có rất nhiều phóng viên muốn chụp được hình của anh, trước kia anh giữ bí mật rất giỏi, cho nên bất cứ chuyện gì liên qua đến anh chỉ được viết ra thôi, cho tới bây giờ không ai có thể chụp được hình của anh cả, lần này cũng như vậy, chúng tôi vì muốn tránh né phóng viên, buổi tối đầu tiên chúng tôi sẽ ngủ khách sạn. Cùng đám phóng viên chơi trò trốn tìm.
Hội trường nơi chúng tôi cử hành lễ đính hôn của chúng tôi được trang trí bởi một trái tim bằng hoa hồng rất lớn. Căn phòng được trang trí rất trang nhã, hôm nay tôi mặc một bộ váy màu hồng của Ver¬sace, bởi vì Văn Thông rất cao, cho nên tôi phải mang một đôi giày cao gót đến gần tám phân, như vậy khi đứng bên cạnh Văn Thông mặc đồ vest màu đen, mới cao đến cằm anh.
Hôm nay có thể nói Văn Thông là người đẹp nhất hội trường, anh mặc một bộ lễ phục hiệu Armani màu đen, cùng với một cặp nạng cùng màu, tôi và anh đứng cùng nhau, mọi người nhất định sẽ nói rằng chú rể đẹp hơn cô dâu, về việc này tôi đành bó tay, anh là con lai, hơn nữa anh còn rất cao, có thể nói là Trung Tây kết hợp, trừ việc phải chống nạng, anh không có khuyết điểm gì cả, nếu không sao anh có thể là thần tượng của tôi được?
Cả buổi lễ đính hôn khiến ấn tượng của mọi người rất sâu sắc, rất ấm áp, chúng tôi nhận được rất nhiều lời chúc phúc chân thành từ mọi người, khiến cho tôi rất cảm ơn Văn Thông về mọi thứ.
Sau khi buổi lễ kết thúc, Văn Trí, Văn Thông trở về nhà của tôi, ba tôi gặp Văn Trí thì có chuyện nói hoài không hết anh, kéo anh ấy vào phòng sách để xem những món bảo bối của cha. Còn mẹ thì chắc là vào phòng bếp rồi.
Tôi cùng Văn Thông ngồi trên ghế sofa, tôi rúc vào trong ngực anh, nhìn chiếc nhấn đính hôn anh tặng cho tôi, là một chiếc nhẫn kim cương màu hồng hình trái tim rất tinh sao. Tôi biết nhất định chiếc nhẫn này tốn không ít tiền của Văn Thông.
"Bảo bối, hôm nay em thật là xinh đẹp." Văn Thông hôn lên tóc tôi.
"Thôi đi, hôm nay ở hội trường ai cũng khen anh đẹp trai, siêu cấp đẹp trai. Không có người nào khen em đẹp cả. Hừ." Vừa nghĩ tới chuyện mấy người bạn kia nhìn anh đẹp trai, toàn bộ tóc gáy của tôi đều dựng ngược lên, tình huống như vậy thật khiến người ta cảm thấy kinh khủng.
"Bây giờ em lại bắt đầu lo, lấy một ông chồng đẹp trai như vậy, có khi sau này lại rất phiền phức nữa." Tôi giương mắt tò mò nhìn anh.
"Em lại nói bừa nữa rồi, khỉ con, anh đâu có tốt như em nghĩ, có mấy ai thích bộ dạng đi đứng cũng không xong này của anh chứ."
"Lương Văn Thông, anh nói như vậy là sao, anh không thích đôi chân này của mình hả." Tôi dùng đôi mắt to tròn của mình nhìn anh chằm chằm. Trên gương mặt một chút tươi cười cũng không có.
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi, là anh không đúng, chọc em tức giận."
"Chỉ nói xin lỗi thôi à?"
"Vậy anh phải làm thế nào?"
"Sau này anh không được nói như thế này nữa, nếu còn nói như thế em sẽ không thèm để ý tới anh luôn, anh phải đối xử với chúng thật tốt, biết không?"
"Ừ, không có vấn đề gì, bảo bối, có thể gặp được em anh thật sự rất may mắn."
Văn Thông đưa tay nắm lấy cằm tôi, thâm tình nhìn tôi. Mắt anh tràn đầy sự dịu dàng, dùng đôi mêm mại của anh chạm vào mũi tôi, môi của tôi, chúng tôi ngồi trên ghế tra nhau những nụ hôn nóng bỏng, đến cuối cùng tôi lại bắt đầu dùng hàm răng của mình cắn cắn môi dưới của anh, tôi rất thích làm như vậy, ngậm đôi môi của anh vào miệng mình.
"Thân thiết thế!" Phía sau truyền đến một giọng nói xa lạ. Tôi lập tức buông miệng anh ra, nhìn thấy anh Văn Trí đang đứng phía sau chúng tôi. Tôi lập tức nhảy xuống cả gương mặt bắt đầu đỏ bừng bừng, kéo kéo tau của Văn Thông. Cầu xin sự giúp đỡ của anh.
"Anh, anh đừng làm phiền thời gian vui vẻ của tụi em." Văn Thông không thèm để ý đến anh ấy, vẫn đưa tay ôm chặt tôi vào trong ngực.
"Joyce, anh thật sự rất cảm ơn em." Anh Văn Trí kéo ghế ngồi đối diện với chúng tôi.
"Tại sao anh lại muốn cảm ơn em?" Tôi tò mò nhìn anh ấy.
"Em cuối cùng cũng có thể làm tan chảy cái núi tuyết ngàn năm này rồi. Em có biết không, chú ấy khiến anh rất lo lắng? Chú ấy đã không quen bạn gái bảy năm rồi, anh có nói như thế nào với chú ấy đi nữa thì chú ấy cũng không thèm để ý tới."
"Không ngờ anh lại lạnh lùng như thế đó." Tôi xoay mặt nhìn Văn Thông.
"Anh lạnh lùng sao? Anh thấy mình đối xử với em rất nhiệt tình mà, chẳng lẽ còn chưa đủ à?" Văn Thông không trả lời vấn đề của tôi mà lại bắt đầu trêu chọc tôi.
"Văn Thông, chú bây giờ thật khác trước kia, rất tốt, anh cảm chú đang rất vui vẻ."
"Đúng vậy, anh, anh yên tâm đi, bây giờ em thật sự rất vui vẻ, những điều này đều là nhờ bảo bối của em đấy." Ngay trước mặt Văn Trí, Văn Thông lại dám hôn tôi. Khiến cho tôi rất khó xử.
"Ừ, đúng là như vậy. Văn Thông, chú yêu Joyce như thế. Vậy hai người tính bao giờ làm đám cưới vậy?"
"Trong khoảng thời gian này, công ty đang chuẩn bị hợp tác với đài truyền hình, để làm ra một loạt chương trình TV, em đã bàn bạc công việc với bọn họ rồi, tuần sau em phải đến Bắc Kinh trong một thời gian. Xong hạng mục này, em sẽ ngay lập tức kết hôn với bảo bối, em cũng muốn nghỉ ngơi một thời gian." Văn Thông ôm tôi nói với anh trai anh.
"Anh phải đi Bắc Kinh sao? Sao em không biết gì hết vậy."
"Thật ra anh muốn đợi hai ngày nữa rồi nói với em, bảo bối, em cũng phải đi cùng anh đấy, em có thể phiên dịch giúp anh, tiếng phổ thông của anh rất kém."
"Chúng ta phải ngồi máy bay à! Thời gian bao lâu?" Tôi nhỏ giọng hỏi.
"Không đến ba tiếng, rất nhanh. Thế nào? Em không thích ngồi máy bay à?" Văn Thông quan tâm hỏi tôi.
"Không có, em chỉ hỏi một chút thôi, em chưa đến Bắc Kinh bao giờ cả."
"Vậy nên em phải đi chơi nhiều một chút đó. Có rất nhiều nơi để xem đấy."
"Thời gian không còn sớm nữa rồi, Văn Thông, chúng ta phải về thôi, anh đi xem chú đã nghe điện thoại xong chưa." Anh Văn Trí đứng lên nói.
"Không cần xem nữa, chú nghe điện thại xong rồi, là cháu của chú, báo cáo tình hình công việc ấy mà." Ba tôi từ phòng sách đi ra.
Bọn họ vừa muốn chào tạm biệt thì mẹ tôi lật đật đi ra khỏi phòng bếp, nói với chúng tôi: "Khoan hãy về, dì đã nấu chè đâu đỏ rồi, ăn xong rồi về."
Bây giờ không khí trong nhà tôi, ngọt ngào hạnh phúc như chén chè đậu đỏ vậy.
Hai ngày sau, anh Văn Trí phải trở về Mỹ, lúc ở sân bay chào tạm biệt anh ấy, anh ấy kéo tay tôi nói: "Joyce, nếu Văn Thông dám ức hiếp em thì em cứ gọi cho anh, anh sẽ giúp em trừng trị chú ấy."
"Anh ấy đối xử với em rất tốt, anh về nhớ gửi lời hỏi thăm của em tới chị dâu và Bính Bính nhé!" Tôi nói.
Khi anh Văn Trí đã đi rồi, tôi lập tức hả hê nói với Văn Thông: "Anh không được ức hiếp em nữa đấy, nếu không em sẽ méc anh trai anh đấy."
"Hình như anh chưa bao giờ ức hiếp em thì phải."
"Sao lại không cơ chứ, anh độc tài vậy, bắt em làm lại bản kế hoạch muốn hộc máu mất."
"Đó là trách nhiệm của em, biết không?"
Chúng tôi vui vẻ rời sân bay.
Trải qua một tuần làm việc bận rộn, công ty cử một đoàn đến Bắc Kinh làm việc, tôi, Văn Thông , Alan sẽ cùng một tổ, cho nên hôm nay Văn Thông đưa tôi về nhà rất sớm.
"Bảo bối, hôm nay phải ngủ sớm một chút, sáng sớm ngày mai chúng ta phải đi rồi, đến lúc đó anh sẽ gọi điện đánh thức em." Nói xong anh hôn tôi một cái để chào tạm biệt.
"Được."
Lại phải ngồi máy bay rồi, cảm giác khẩn trương kinh khủng lại bắt đầu xuất hiện trong lòng tôi, nhưng tôi lại không thể nói cho mọi người biết được, tối nay chắc tôi không chợp mắt nổi mất.
Vất vả chịu đựng đến sáu giờ sáng, tôi từ trên giường bò dậy đi vào toilet, đứng trước gương, tôi bị dáng vẻ của mình dọa hết hồn. Hai con mắt gấu trúc thật to 0.0. Cho dù có đánh phấn thế nào thì cũng không có tác dụng. Chờ tôi xuống lầu, mẹ nhìn thấy tôi như vậy cũng vô cùng lo lắng nói: "Bảo bối, hay là con nói rõ với Văn Thông đi, con đừng đi."
"Không cần, mẹ, mẹ đừng lo lắng, con không sao, chờ đến sân bay, con uống một viên thuốc, là sẽ ngủ ngay ấy mà." Tôi cố làm ra vẻ thoải mái nói với mẹ.
"Vậy con đi đường cẩn thận, khi đến Bắc Kinh, nhớ gọi cho mẹ."
"Vâng ạ."
Trước khi lên máy bay tôi không dám ăn gì cả. Sợ đến lúc đó sẽ không thoải mái, sững sờ ngồi trên ghế sofa, chờ Văn Thông gọi đến. Rốt cuộc tiếng chuông vang lên, tôi vội kéo hành lí ra khỏi cửa.
"Bảo bối, em sao thế? Ngủ không ngon giấc sao?" Vừa mới ngồi vào xe thì Văn Thông đã nhìn thấy quần thâm trên mắt tôi.
"Không có đâu, có phải là do em trang điểm quá đậm không."
"Thật sao?" Anh dùng ánh mắt hoài nghi nhìn tôi.
"Đừng nhìn em nữa, là do em hưng phấn quá không ngủ được." Tôi cười cười nói với anh.
Tôi nói như vậy khiến anh yên tâm. Vuốt mũi tôi một cái nói: "Thật là trẻ con."
Từ trên đường đến sân bay, đến khu vực check in, tôi đều bị động đi theo Văn Thông và Alan, giống như tôi đã để quên hồn phách của mình ở nhà vậy. Đợi đến khi chúng tôi lên máy bay, tôi mới phát hiện lần này Văn Thông không có ngồi xe lăn, tôi mới kéo tay anh hỏi: "Không phải anh nói mỗi khi lên máy bay anh phải dùng xe lăn sao? Hôm nay sao lại không dùng."
"Khi đó anh lừa em thôi, anh muốn ngồi cùng em." Văn Thông chống nạng từ từ đi đến bên cạnh tôi. Nhìn nhìn dáng vẻ kỳ quái của tôi hỏi: "Bảo bối, hôm nay nhìn em rất kỳ lạ đấy?"
"Đâu có, là em ngủ không ngon thôi." Tôi đưa tay kéo anh, để anh đi nhanh một chút, như vậy anh sẽ không nhìn kỹ tôi, không có thời gian chú ý đến tôi.
Chỗ ngồi trên máy bay cũng giống như khi lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau vậy, mới vừa ngồi xuống, tôi lập tức tìm tiếp viên hàng không lấy một ly nước, chuẩn bị uống thuốc ngủ.
"Có thể nói cho anh biết, em đang uống thuốc gì không?"
"Thuốc ngủ."
"Tại sao lại uống cái này?" Văn Thông kéo tay tôi, vẻ mặt rất nghiêm túc hỏi.
Ánh mắt tôi nhìn anh, trong đầu nghĩ làm thế nào đế nói với anh, nhưng lại sợ khi nói ra anh sẽ kéo tôi xuống máy bay ngay, tôi dám khẳng định rằng anh sẽ làm như vậy. Bây giờ chuyện duy nhất có thể làm đó là kéo dài thời gian đến khi máy bay cất cánh, đến khi đó hãy nói với anh.
"Bảo bối, em đang nghĩ gì thế? Cứ sững sờ nhìn anh mãi."
"Em đang nhớ lại tình huống lần đầu tiên chúng ta gặp nhau ấy mà!" Tôi nhướng mắt cười nói với anh.
"Anh thấy hình như không phải vậy." Anh vẫn còn hoài nghi nhìn tôi.
Rốt cuộc nghe thấy tiếng thông báo máy bay sẽ cất cánh. Trái tim tôi vọt lên tận cổ họng. Tôi nín thở, tay bất giác nắm chặt tay Văn Thông.
Khi máy bay cất cánh, tôi không rõ sắc mặt tôi như thế nào, nhưng tôi chỉ cảm nhận được cánh tay tôi đang run rẩy.
Phản ứng của tôi cũng khiến Văn Thông sợ hãi, anh đưa tay ôm tôi bào ngực, nhẹ nhàng vuốt ve phía sau lưng tôi, giống như anh đan dỗ trẻ con: "Bảo bối, đừng khẩn trương. Có anh ở đây rồi."
Giọng anh dịu dàng nhẹ nhàng như dòng suối nhỏ chảy vào thân thể tôi vậy, tâm trạng khẩn trương của tôi từ từ hạ xuống, các cơ cũng dần thả lỏng xuống.
"Có thể nói cho anh biết được không? Sao em lại như vậy?"
"Được, em nói cho anh biết, vì lúc mười lăm tuổi. Trên đường từ Mĩ đến một làng nhỏ ở Ấn Độ, em và nhà chú em đi chơi, gặp tai nạn trên mấy bay, khi đó nếu không có một anh tóc dài ôm chặt em, có khi em cũng không xuất hiện trước mặt anh rồi."
Nói tới đây, tôi rõ ràng cảm nhận được cánh tay của Văn Thông gia tăng sức lực, ngẩng đầu nhìn anh, không thấy anh có gì khác thường cả.
/73
|