Ngước nhìn lên, cô đã thấy ngay những màn pháo hoa đặc sắc, nhưng ấn tượng nhất với Quỳnh vẫn là một bông pháo khi bắn lên, hiện ra chữ: VŨ KHẢI MINH ♥ ĐỖ THÚY QUỲNH
“Quỳnh ơi...cậu...có...thích...không?” Minh ngượng ngùng.
“Tại...tại...sao ...cậu phải tốn công sức vì tớ như vậy? “
“À, tại...vì...tớ ...đã ..thích cậu...từ năm lớp 9 đó! “
“What ?”
Quỳnh bất ngờ trước câu nói của Minh. Thì ra, cô luôn có người "để ý" từ ...năm lớp 9. Buồn vui lẫn lộn - đó là cảm giác của cô bây giờ.
“Vậy...giờ chúng ta đi chơi trò chơi nha!”
“Ừ, cũng được!”
***
“Hôm nay vui quá, Hoàng nhỉ!” Phương hớn hở nói.
“Ừ, chúng ta đi công viên chơi nhé! Công viên Clover được không?”
“Công viên Clover á? Không, tớ không thích! Hay là đến công viên Beautiful Flowers nha!”
“What? công viên đó chỉ dành cho những cặp tình nhân thôi mà! “
“Ừ, chẳng phải chúng ta đang là tình nhân của nhau đó sao?”
“Thôi được rồi! “
“Thanks Hoàng nhìu nha! Let's go! “
Cô vội kéo tay Hoàng đi. Bỗng…
“Baby I don’t want…”
Lần này là chuông điện thoại của Phương
“Xin lỗi Hoàng, mình nghe điện thoại chút xíu nha!”
“Ừ, cậu cứ nghe đi! Mình không phiền đâu!”
Hoàng đành ngồi chờ. 1 phút, 3 phút, 5 phút, 10 phút,...Hix...hix...buôn gì mà lâu thế không biết. Hay là cô ấy xảy ra chuyện gì rồi !!! Phải mau đến xem thôi.
Từ chỗ Hoàng đang ngồi đến chỗ Phương đang đứng không xa lắm. Mấy trăm bước là tới liền…
Cô không hề hay biết Hoàng đang đứng ngay sau mình nên vẫn tiếp tục buôn chuyện:
“Vũ nè! Mình thích cậu rồi đó! Cậu nói chuyện ăn ý với mình ghê cơ !”
“Hihi...thật vinh dự khi hoa khôi 10A1 thích mình!!! “
“Vũ à! Nhanh chuyển về trường Minh Dương học đi nha! Trong mắt tớ cậu là số 1, tên Hoàng đó chả là gì với tớ cả!!! Hắn thích tớ mới ghê chứ!!!hihihihi...”
“Tên này định cướp công chúa Thu Phương của ta hả? Vậy cậu xiêu lòng rùi chứ gì???”
“Không đời nào!!! Nhìn biết ngay cũng chỉ là thằng công tử bột thôi, chả làm nên hồn được cái gì đâu. Mình thật không hiểu nổi tại sao bọn con gái lớp mình lại thích nó chứ!!! Còn là hotboy nữa. Tớ nghĩ cậu mới là hotboy, nhỉ !!!”
...
Phương thấy nói chuyện đã lâu, sợ Hoàng nghi ngờ nên hẹn Vũ mai nói tiếp. Nhưng khi quay người lại, thì...Hoàng đang đứng ngay sau. Mặt cậu trở nên giận dữ...
“Ơ...Hoàng....”
“Sao cậu nói chuyện lâu vậy!!! Tớ chờ cậu nãy giờ, mà cậu nói chuyện với bạn nào thế? Vũ à, là bạn trai cậu???”
“Ơ...tớ...tớ...”
“Chúng ta chia tay thôi, tớ không muốn là kẻ phá hoại tình yêu của 2 người!!!Bye bye...forever...!!!”
“Đừng mà Hoàng, đó là tớ nói đùa thôi mà!!! “
“Nói đùa??? Cậu không phải giải thích!!!” Mặt Hoàng vẫn lạnh như băng “Hôm nay cậu hãy nhờ "hoàng tử" Vũ của cậu đưa về nhé! Tớ về đây!”
Nói là về chứ thật ra Hoàng lại phi xe đến công viên Clover…
Chắc cô ta cũng chỉ mê tài sản nhà cậu thôi…chứ những lời cô ta nói, không có vẻ gì là thích cậu thật lòng cả…
Và có lẽ, Phương đã không hiểu: một khi động đến lòng tự trọng của các đấng mày râu thì đừng có mơ xin đước tha thứ, ai gặp phải người dễ tính thì còn may!!! Haizzzzzzzzzz.... Nhưng, cô ả vẫn ko mảy may hối hận, vẫn chìm đắm trong tính đào hoa của mình...
***
“Cảm ơn cậu vì đã cho tớ một đêm giáng sinh tuyệt vời!”
“Hì hì, không có chi, miễn cậu vui là đc rùi!...À, cậu đợi ở đây tớ đi lấy xe nha!”
“Ừ!” Quỳnh gật đầu
Trong khi hai ngươi đang nói chuyện rất lãng mạn thì Hoàng lại đang đinh tai nhức óc vì điện thoại cứ reo inh ỏi, chỉ vì một người cứ gọi mãi, gọi hoài mà cậu không nghe máy, Cuối cùng, không thể chịu được nữa...
“Hoàng, tớ xin cậu, hãy tha thứ cho tớ, đó là lời nói đùa mà!”
“Cậu không phải giải thích!”
“Đừng, Hoàng, đừng tắt máy, nghe tớ nói đã !”
“Tại sao...tại sao tớ phải nghe cậu nói chứ! Tớ chịu đủ lắm rồi! Cậu im đi, đừng nháy máy cho tớ nữa! Kể từ giờ phút này, tớ không còn là bạn trai của cậu nữa, không liên quan gì tới nhau hết, đường ai nấy đi!!!"
Hoàng tức giận, nói to đến nỗi người đi đường ai cũng phải "ngước" con mắt lên nhìn làm hắn hơi ngượng...
“Hoàng, sao còn đứng đây, không đi với bạn gái à? Mà làm gì mà gào to vậy?” Minh và Quỳnh đã đứng sau cậu từ bao giờ...
“À ừ! Tôi đến thì thấy ba cậu ấy đón về rồi! Tôi quay về đây chờ hai người về cùng cho vui mà! Vừa nãy có bà nhân viên tiếp thị cứ mời tôi tham gia ủng hộ hãng vở của công ty bà ta”
“Hahaha….tôi cho về cùng nhưng không được cưa luôn bạn gái tôi đâu đấy! Như thế là bắt cá hai tay đó!!!”
“Biết rồi, biết rồi tôi không dại gì động đến bạn gái ông đâu, làm ơn đi, đừng nhìn tôi với ánh mắt hình viên đạn đó nữa!!!”
“Hihihihi…hơ hơ hơ…hahaha… ông sợ à? Vậy tôi chuyển sang ánh mắt hình trái tim nha!!!”
“Nè, ông kết tôi đó hả??? Tôi biết mà, tại tôi đẹp zai quá, ai cũng phải ngước nhìn” Hoàng trả đũa “Thế bây giờ có định về không?”
“Ừ, đang chuẩn bị lên đường đây! Let’s go…home!”
Đó là kết thúc của một đêm giáng sinh đầy “lãng mạn”, trong tiếng cãi nhau “ ngỏm củ tỏi” giữa Hoàng và Minh, mà người nghe nhìu nhất lại là …Quỳnh. Các cụ nhà ta nói quả không sai: trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết.! Hixhix…tội nghiệp Quỳnh!!!
“Quỳnh ơi...cậu...có...thích...không?” Minh ngượng ngùng.
“Tại...tại...sao ...cậu phải tốn công sức vì tớ như vậy? “
“À, tại...vì...tớ ...đã ..thích cậu...từ năm lớp 9 đó! “
“What ?”
Quỳnh bất ngờ trước câu nói của Minh. Thì ra, cô luôn có người "để ý" từ ...năm lớp 9. Buồn vui lẫn lộn - đó là cảm giác của cô bây giờ.
“Vậy...giờ chúng ta đi chơi trò chơi nha!”
“Ừ, cũng được!”
***
“Hôm nay vui quá, Hoàng nhỉ!” Phương hớn hở nói.
“Ừ, chúng ta đi công viên chơi nhé! Công viên Clover được không?”
“Công viên Clover á? Không, tớ không thích! Hay là đến công viên Beautiful Flowers nha!”
“What? công viên đó chỉ dành cho những cặp tình nhân thôi mà! “
“Ừ, chẳng phải chúng ta đang là tình nhân của nhau đó sao?”
“Thôi được rồi! “
“Thanks Hoàng nhìu nha! Let's go! “
Cô vội kéo tay Hoàng đi. Bỗng…
“Baby I don’t want…”
Lần này là chuông điện thoại của Phương
“Xin lỗi Hoàng, mình nghe điện thoại chút xíu nha!”
“Ừ, cậu cứ nghe đi! Mình không phiền đâu!”
Hoàng đành ngồi chờ. 1 phút, 3 phút, 5 phút, 10 phút,...Hix...hix...buôn gì mà lâu thế không biết. Hay là cô ấy xảy ra chuyện gì rồi !!! Phải mau đến xem thôi.
Từ chỗ Hoàng đang ngồi đến chỗ Phương đang đứng không xa lắm. Mấy trăm bước là tới liền…
Cô không hề hay biết Hoàng đang đứng ngay sau mình nên vẫn tiếp tục buôn chuyện:
“Vũ nè! Mình thích cậu rồi đó! Cậu nói chuyện ăn ý với mình ghê cơ !”
“Hihi...thật vinh dự khi hoa khôi 10A1 thích mình!!! “
“Vũ à! Nhanh chuyển về trường Minh Dương học đi nha! Trong mắt tớ cậu là số 1, tên Hoàng đó chả là gì với tớ cả!!! Hắn thích tớ mới ghê chứ!!!hihihihi...”
“Tên này định cướp công chúa Thu Phương của ta hả? Vậy cậu xiêu lòng rùi chứ gì???”
“Không đời nào!!! Nhìn biết ngay cũng chỉ là thằng công tử bột thôi, chả làm nên hồn được cái gì đâu. Mình thật không hiểu nổi tại sao bọn con gái lớp mình lại thích nó chứ!!! Còn là hotboy nữa. Tớ nghĩ cậu mới là hotboy, nhỉ !!!”
...
Phương thấy nói chuyện đã lâu, sợ Hoàng nghi ngờ nên hẹn Vũ mai nói tiếp. Nhưng khi quay người lại, thì...Hoàng đang đứng ngay sau. Mặt cậu trở nên giận dữ...
“Ơ...Hoàng....”
“Sao cậu nói chuyện lâu vậy!!! Tớ chờ cậu nãy giờ, mà cậu nói chuyện với bạn nào thế? Vũ à, là bạn trai cậu???”
“Ơ...tớ...tớ...”
“Chúng ta chia tay thôi, tớ không muốn là kẻ phá hoại tình yêu của 2 người!!!Bye bye...forever...!!!”
“Đừng mà Hoàng, đó là tớ nói đùa thôi mà!!! “
“Nói đùa??? Cậu không phải giải thích!!!” Mặt Hoàng vẫn lạnh như băng “Hôm nay cậu hãy nhờ "hoàng tử" Vũ của cậu đưa về nhé! Tớ về đây!”
Nói là về chứ thật ra Hoàng lại phi xe đến công viên Clover…
Chắc cô ta cũng chỉ mê tài sản nhà cậu thôi…chứ những lời cô ta nói, không có vẻ gì là thích cậu thật lòng cả…
Và có lẽ, Phương đã không hiểu: một khi động đến lòng tự trọng của các đấng mày râu thì đừng có mơ xin đước tha thứ, ai gặp phải người dễ tính thì còn may!!! Haizzzzzzzzzz.... Nhưng, cô ả vẫn ko mảy may hối hận, vẫn chìm đắm trong tính đào hoa của mình...
***
“Cảm ơn cậu vì đã cho tớ một đêm giáng sinh tuyệt vời!”
“Hì hì, không có chi, miễn cậu vui là đc rùi!...À, cậu đợi ở đây tớ đi lấy xe nha!”
“Ừ!” Quỳnh gật đầu
Trong khi hai ngươi đang nói chuyện rất lãng mạn thì Hoàng lại đang đinh tai nhức óc vì điện thoại cứ reo inh ỏi, chỉ vì một người cứ gọi mãi, gọi hoài mà cậu không nghe máy, Cuối cùng, không thể chịu được nữa...
“Hoàng, tớ xin cậu, hãy tha thứ cho tớ, đó là lời nói đùa mà!”
“Cậu không phải giải thích!”
“Đừng, Hoàng, đừng tắt máy, nghe tớ nói đã !”
“Tại sao...tại sao tớ phải nghe cậu nói chứ! Tớ chịu đủ lắm rồi! Cậu im đi, đừng nháy máy cho tớ nữa! Kể từ giờ phút này, tớ không còn là bạn trai của cậu nữa, không liên quan gì tới nhau hết, đường ai nấy đi!!!"
Hoàng tức giận, nói to đến nỗi người đi đường ai cũng phải "ngước" con mắt lên nhìn làm hắn hơi ngượng...
“Hoàng, sao còn đứng đây, không đi với bạn gái à? Mà làm gì mà gào to vậy?” Minh và Quỳnh đã đứng sau cậu từ bao giờ...
“À ừ! Tôi đến thì thấy ba cậu ấy đón về rồi! Tôi quay về đây chờ hai người về cùng cho vui mà! Vừa nãy có bà nhân viên tiếp thị cứ mời tôi tham gia ủng hộ hãng vở của công ty bà ta”
“Hahaha….tôi cho về cùng nhưng không được cưa luôn bạn gái tôi đâu đấy! Như thế là bắt cá hai tay đó!!!”
“Biết rồi, biết rồi tôi không dại gì động đến bạn gái ông đâu, làm ơn đi, đừng nhìn tôi với ánh mắt hình viên đạn đó nữa!!!”
“Hihihihi…hơ hơ hơ…hahaha… ông sợ à? Vậy tôi chuyển sang ánh mắt hình trái tim nha!!!”
“Nè, ông kết tôi đó hả??? Tôi biết mà, tại tôi đẹp zai quá, ai cũng phải ngước nhìn” Hoàng trả đũa “Thế bây giờ có định về không?”
“Ừ, đang chuẩn bị lên đường đây! Let’s go…home!”
Đó là kết thúc của một đêm giáng sinh đầy “lãng mạn”, trong tiếng cãi nhau “ ngỏm củ tỏi” giữa Hoàng và Minh, mà người nghe nhìu nhất lại là …Quỳnh. Các cụ nhà ta nói quả không sai: trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết.! Hixhix…tội nghiệp Quỳnh!!!
/58
|