“Vũ phu nhân, bà cứ ra nghỉ ngơi đi ạ, chuyện trong bếp cứ để đám giúp việc chúng tôi lo liệu.”
Bà Vũ gật đầu, bước ra phòng khách cầm lấy điều khiển mở TV lên xem.
“Theo như thông tin mới nhất chúng tôi mới nhận được, trong buổi tiệc đính hôn của con trai Chủ tịch tập đoàn Wonderland và diễn viên Thu Phương, cậu Vũ Khải Minh đã công khai em gái ruột của mình, đó chính là cô Đỗ Thúy Quỳnh – người mà chúng ta lầm tưởng là bạn gái của Vũ thiếu gia…”
Tai bà Vũ như ù đi, cốc nước đang cầm trên tay rơi xuống đất, vỡ toang.
“Vũ phu nhân, có… có chuyện gì vậy?”
Một vài người giúp việc không hiểu chuyện gì xảy ra, hớt ha hớt hải chạy tới. Bà Vũ chỉ chỉ đám mảnh vỡ trên sàn, ra hiệu cho họ dọn dẹp, rồi vội vàng nhắn tin cho con trai.
“Minh, con đưa con bé về đây. Gọi cả ba con nữa!”
*
Phương ngay lập tức được đưa đi bệnh viện để kiểm tra. Còn Quỳnh, sau khi nghe câu nói của Minh, cô đứng như trời trồng, không thể nhúc nhích nổi dù chỉ một bước.
Điện thoại của Minh thông báo có tin nhắn, một tin của má và một tin của ba. Có lẽ hai người họ đã xem tin tức rồi…
“Quỳnh, anh biết việc này rất đường đột với em…”
“Anh nói đùa đúng không?” Quỳnh không dám nhìn thẳng vào mắt cậu.
“Không, lời anh nói hoàn toàn là sự thật. Bây giờ ba má anh rất muốn gặp con gái mình. Quỳnh, theo anh về nhà, được không em?”
Cô do dự. Vậy ba má đã nuôi dưỡng cô bao nhiêu năm trời là ai? Chẳng lẽ họ chỉ tình cờ thấy cô ở đâu đó? Hay là cha mẹ ruột đã vứt bỏ cô?
“Lên xe đi rồi anh sẽ kể cho em nghe.” Minh thấy được sự do dự của cô, vội dìu cô ra ngoài và nói.
Quỳnh đồng ý. Trên đường đi, Minh đã kể hết những gì cậu biết cho cô nghe. Hóa ra, cha mẹ cô không hề bỏ rơi cô, chỉ là cô đã bị bắt cóc và họ không thể tìm thấy. Người mẹ mà cô mới chỉ thấy trên báo chí và màn hình TV nay lại chính là mẹ ruột của cô.
Ngôi biệt thự này khác với ngôi biệt thự của Minh. Tuy cũng mang phong cách châu Âu cổ điển nhưng lại nhỏ hơn, gam màu chủ đạo là màu vàng, tạo cảm giác ấm áp.
“Ba tôi về chưa dì Liên?”
“Ông chủ đã về thưa cậu.” Bà quản gia cúi người, rồi lại ngẩng lên nhìn Quỳnh với gương mặt phúc hậu không che giấu được niềm phấn khích. Dì Liên chạy vội vào trong nhà.
“Ông bà chủ, cậu chủ đã về.”
Minh bước vào, ba má cậu đang ngồi ở phòng khách, mặt ông Vũ hơi nghiêm nghị, hỏi:
“Con chắc chứ Minh?”
“Ba nghĩ con muốn kết quả này sao? Chắc Kiên vừa gửi fax giấy xét nghiệm rồi đó.”
“Sao con lại không muốn?” Ông Vũ nghi hoặc.
“Con… từng yêu cô ấy.”
“Khải Minh, từ bây giờ thì không thể nữa, hiểu chưa?” Ông Vũ xem tờ giấy xét nghiệm xong vội phất tay bảo dì Liên đưa Quỳnh vào.
Do đi vội vàng nên không kịp thay quần áo và tẩy trang, nên khi cô bước vào, hai ông bà á khẩu trong giây lát.
“Con bé thật giống bà hồi trẻ!” Ông Vũ thì thầm.
Bà Vũ không kìm được nước mắt, dang hai tay ra ôm chầm lấy Quỳnh:
“C…con…g… gái… c… của ta…”
“Nguyệt, cuối cùng bà cũng nói lại được rồi.” Ông Vũ cũng xúc động, vợ ông cuối cùng cũng nói được rồi.
Cả nhà ôm nhau, những giọt nước mắt hạnh phúc lăn dài trên gò má của mỗi người.
“Đi sắp xếp một phòng cho con bé, phòng nào ở gần vợ tôi ấy.” Ông Vũ cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
“Ba, cô ấy đang ở nhà con.”
“Con đó, sau… sau này muốn chơi với em gái thì chăm về hơn chút coi. Có như vậy thì con mới hay về nhà, có… có phải không? Quỳnh và má bao nhiêu… nhiêu năm trời không gặp nhau. Giờ má muốn… muốn bù đắp cho con bé…” Bà Vũ lâu không nói nên có phần hơi gượng gạo.
“Mau mau chuyển đồ của con bé đến đây nhé! Đồ này là thằng nhóc mua cho con hả? Cũng được đó!” Ông Vũ xoa đầu Quỳnh.
Từ nãy đến giờ, cô không hề nói một câu gì, bởi còn quá bất ngờ. Cho đến khi nhận được lời khen của ông Vũ, cô mới định thần lại:
“Ba… má…”
“Con sẽ lo liệu mọi thủ tục, nhưng bây giờ Quỳnh phải về nhà con, vì cô ấy không mang theo đồ.”
Bà Vũ lưu luyến:
“Được rồi, về cần thận nhé, ngày mai má con mình tâm sự.”
“Vâng.”
Trên đường trở về ngôi biệt thự của Minh, Quỳnh nhận được điện thoại của cô bạn thân:
“Quỳnh ơi… chắc tôi chết mất…”
“Sao thế? Có chuyện gì?”
“Quân bị cảnh sát bắt đi… huhu…”
“Bị bắt ư?” Quỳnh sốc.
“Ừ. Mẹ của Kiều Vy bị đâm chết ở nhà để tro cốt, ở đó vương lại sợi tóc của Quân, nên anh ấy là nghi phạm. Hôm chúng ta đi viếng, hai người họ rõ ràng không đi…”
“Không sao đâu. Nhà họ Lý cường thế như vậy, có thể thuê Luật sư mà…”
“Chẳng phải bà là Luật sư sao? Hãy giúp anh ấy…”
“Thư, công ty tôi không giao phó, sao tôi có thể tùy tiện nhận được? Tôi xin lỗi…”
Đầu dây bên kia im lặng trong giây lát, như là đang nghe ai nói gì đó. Một lúc sau, tiếng Thư vang lên:
“Đặng Tuấn Kiệt của bà nhận vụ này.”
“Kiệt?”
“Có gì bảo hắn cố gắng giúp Quân nhà tôi một chút huhu…”
“Được rồi được rồi.”
Quỳnh tắt máy, Minh quay sang hỏi:
“Có chuyện gì thế? Ai bị bắt?”
Cô nói lại. Chiếc xe đột nhiên phanh gấp. Mặt Minh thất thần.
“Sao… sao thế?”
“Có phải em từng nói, lúc tên bịt mặt đâm em, hắn đã mở to mắt trông rất hoảng?”
“Đúng vậy… A… không phải là Quân đâu… bạn bè sao lại như thế được chứ!”
“Em nên cảnh giác. Vì đã là sát thủ thì thường giết người không ghê tay, nhưng hắn lại có vẻ hốt hoảng như vậy…”
Quỳnh không nói gì nữa. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ. Kể từ lúc Phương xuất hiện, mọi chuyện đều đã không được bình thường nữa, đột nhiên bao nhiêu người chết, rồi Phương có thai, cô bị đâm, Hoàng đính hôn với Phương, mất trí nhớ, cô là em gái Minh. Mọi chuyện dường như đã chệch ra khỏi quỹ đạo của nó. Vòng quay của số phận sẽ còn dày vò mỗi người đến bao giờ?
*
“Thu Phương, hôm nay cô thể hiện không TỒI!”
“Tôi sẽ xem đó là một lời khiển trách.”
“Tôi nhắc để cô nhớ: đừng có lôi tôi ra làm lá chắn, nếu cô còn muốn sống.”
“Anh sợ lộ sao? Haha…”
“Thu Phương à Thu Phương, cô hiện giờ chẳng có gì hết. Chỉ riêng cái danh hiệu vợ chưa cưới thôi chưa đủ đâu, tài sản cô còn chưa nắm được, cha mẹ hắn còn chưa chấp nhận cô, nên cô không có quyền hỏi tôi câu đó.”
“Hừ… ra ngoài đi. Bác sĩ sẽ vào bây giờ đó.”
Nhếch môi cười lạnh, Richard Wadolski bước ra ngoài. Ngay sau đó, cậu ta trở lại với khuôn mặt hòa nhã, thân thiện của một ca sĩ, trở lại làm Khánh Lâm…
Bà Vũ gật đầu, bước ra phòng khách cầm lấy điều khiển mở TV lên xem.
“Theo như thông tin mới nhất chúng tôi mới nhận được, trong buổi tiệc đính hôn của con trai Chủ tịch tập đoàn Wonderland và diễn viên Thu Phương, cậu Vũ Khải Minh đã công khai em gái ruột của mình, đó chính là cô Đỗ Thúy Quỳnh – người mà chúng ta lầm tưởng là bạn gái của Vũ thiếu gia…”
Tai bà Vũ như ù đi, cốc nước đang cầm trên tay rơi xuống đất, vỡ toang.
“Vũ phu nhân, có… có chuyện gì vậy?”
Một vài người giúp việc không hiểu chuyện gì xảy ra, hớt ha hớt hải chạy tới. Bà Vũ chỉ chỉ đám mảnh vỡ trên sàn, ra hiệu cho họ dọn dẹp, rồi vội vàng nhắn tin cho con trai.
“Minh, con đưa con bé về đây. Gọi cả ba con nữa!”
*
Phương ngay lập tức được đưa đi bệnh viện để kiểm tra. Còn Quỳnh, sau khi nghe câu nói của Minh, cô đứng như trời trồng, không thể nhúc nhích nổi dù chỉ một bước.
Điện thoại của Minh thông báo có tin nhắn, một tin của má và một tin của ba. Có lẽ hai người họ đã xem tin tức rồi…
“Quỳnh, anh biết việc này rất đường đột với em…”
“Anh nói đùa đúng không?” Quỳnh không dám nhìn thẳng vào mắt cậu.
“Không, lời anh nói hoàn toàn là sự thật. Bây giờ ba má anh rất muốn gặp con gái mình. Quỳnh, theo anh về nhà, được không em?”
Cô do dự. Vậy ba má đã nuôi dưỡng cô bao nhiêu năm trời là ai? Chẳng lẽ họ chỉ tình cờ thấy cô ở đâu đó? Hay là cha mẹ ruột đã vứt bỏ cô?
“Lên xe đi rồi anh sẽ kể cho em nghe.” Minh thấy được sự do dự của cô, vội dìu cô ra ngoài và nói.
Quỳnh đồng ý. Trên đường đi, Minh đã kể hết những gì cậu biết cho cô nghe. Hóa ra, cha mẹ cô không hề bỏ rơi cô, chỉ là cô đã bị bắt cóc và họ không thể tìm thấy. Người mẹ mà cô mới chỉ thấy trên báo chí và màn hình TV nay lại chính là mẹ ruột của cô.
Ngôi biệt thự này khác với ngôi biệt thự của Minh. Tuy cũng mang phong cách châu Âu cổ điển nhưng lại nhỏ hơn, gam màu chủ đạo là màu vàng, tạo cảm giác ấm áp.
“Ba tôi về chưa dì Liên?”
“Ông chủ đã về thưa cậu.” Bà quản gia cúi người, rồi lại ngẩng lên nhìn Quỳnh với gương mặt phúc hậu không che giấu được niềm phấn khích. Dì Liên chạy vội vào trong nhà.
“Ông bà chủ, cậu chủ đã về.”
Minh bước vào, ba má cậu đang ngồi ở phòng khách, mặt ông Vũ hơi nghiêm nghị, hỏi:
“Con chắc chứ Minh?”
“Ba nghĩ con muốn kết quả này sao? Chắc Kiên vừa gửi fax giấy xét nghiệm rồi đó.”
“Sao con lại không muốn?” Ông Vũ nghi hoặc.
“Con… từng yêu cô ấy.”
“Khải Minh, từ bây giờ thì không thể nữa, hiểu chưa?” Ông Vũ xem tờ giấy xét nghiệm xong vội phất tay bảo dì Liên đưa Quỳnh vào.
Do đi vội vàng nên không kịp thay quần áo và tẩy trang, nên khi cô bước vào, hai ông bà á khẩu trong giây lát.
“Con bé thật giống bà hồi trẻ!” Ông Vũ thì thầm.
Bà Vũ không kìm được nước mắt, dang hai tay ra ôm chầm lấy Quỳnh:
“C…con…g… gái… c… của ta…”
“Nguyệt, cuối cùng bà cũng nói lại được rồi.” Ông Vũ cũng xúc động, vợ ông cuối cùng cũng nói được rồi.
Cả nhà ôm nhau, những giọt nước mắt hạnh phúc lăn dài trên gò má của mỗi người.
“Đi sắp xếp một phòng cho con bé, phòng nào ở gần vợ tôi ấy.” Ông Vũ cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
“Ba, cô ấy đang ở nhà con.”
“Con đó, sau… sau này muốn chơi với em gái thì chăm về hơn chút coi. Có như vậy thì con mới hay về nhà, có… có phải không? Quỳnh và má bao nhiêu… nhiêu năm trời không gặp nhau. Giờ má muốn… muốn bù đắp cho con bé…” Bà Vũ lâu không nói nên có phần hơi gượng gạo.
“Mau mau chuyển đồ của con bé đến đây nhé! Đồ này là thằng nhóc mua cho con hả? Cũng được đó!” Ông Vũ xoa đầu Quỳnh.
Từ nãy đến giờ, cô không hề nói một câu gì, bởi còn quá bất ngờ. Cho đến khi nhận được lời khen của ông Vũ, cô mới định thần lại:
“Ba… má…”
“Con sẽ lo liệu mọi thủ tục, nhưng bây giờ Quỳnh phải về nhà con, vì cô ấy không mang theo đồ.”
Bà Vũ lưu luyến:
“Được rồi, về cần thận nhé, ngày mai má con mình tâm sự.”
“Vâng.”
Trên đường trở về ngôi biệt thự của Minh, Quỳnh nhận được điện thoại của cô bạn thân:
“Quỳnh ơi… chắc tôi chết mất…”
“Sao thế? Có chuyện gì?”
“Quân bị cảnh sát bắt đi… huhu…”
“Bị bắt ư?” Quỳnh sốc.
“Ừ. Mẹ của Kiều Vy bị đâm chết ở nhà để tro cốt, ở đó vương lại sợi tóc của Quân, nên anh ấy là nghi phạm. Hôm chúng ta đi viếng, hai người họ rõ ràng không đi…”
“Không sao đâu. Nhà họ Lý cường thế như vậy, có thể thuê Luật sư mà…”
“Chẳng phải bà là Luật sư sao? Hãy giúp anh ấy…”
“Thư, công ty tôi không giao phó, sao tôi có thể tùy tiện nhận được? Tôi xin lỗi…”
Đầu dây bên kia im lặng trong giây lát, như là đang nghe ai nói gì đó. Một lúc sau, tiếng Thư vang lên:
“Đặng Tuấn Kiệt của bà nhận vụ này.”
“Kiệt?”
“Có gì bảo hắn cố gắng giúp Quân nhà tôi một chút huhu…”
“Được rồi được rồi.”
Quỳnh tắt máy, Minh quay sang hỏi:
“Có chuyện gì thế? Ai bị bắt?”
Cô nói lại. Chiếc xe đột nhiên phanh gấp. Mặt Minh thất thần.
“Sao… sao thế?”
“Có phải em từng nói, lúc tên bịt mặt đâm em, hắn đã mở to mắt trông rất hoảng?”
“Đúng vậy… A… không phải là Quân đâu… bạn bè sao lại như thế được chứ!”
“Em nên cảnh giác. Vì đã là sát thủ thì thường giết người không ghê tay, nhưng hắn lại có vẻ hốt hoảng như vậy…”
Quỳnh không nói gì nữa. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ. Kể từ lúc Phương xuất hiện, mọi chuyện đều đã không được bình thường nữa, đột nhiên bao nhiêu người chết, rồi Phương có thai, cô bị đâm, Hoàng đính hôn với Phương, mất trí nhớ, cô là em gái Minh. Mọi chuyện dường như đã chệch ra khỏi quỹ đạo của nó. Vòng quay của số phận sẽ còn dày vò mỗi người đến bao giờ?
*
“Thu Phương, hôm nay cô thể hiện không TỒI!”
“Tôi sẽ xem đó là một lời khiển trách.”
“Tôi nhắc để cô nhớ: đừng có lôi tôi ra làm lá chắn, nếu cô còn muốn sống.”
“Anh sợ lộ sao? Haha…”
“Thu Phương à Thu Phương, cô hiện giờ chẳng có gì hết. Chỉ riêng cái danh hiệu vợ chưa cưới thôi chưa đủ đâu, tài sản cô còn chưa nắm được, cha mẹ hắn còn chưa chấp nhận cô, nên cô không có quyền hỏi tôi câu đó.”
“Hừ… ra ngoài đi. Bác sĩ sẽ vào bây giờ đó.”
Nhếch môi cười lạnh, Richard Wadolski bước ra ngoài. Ngay sau đó, cậu ta trở lại với khuôn mặt hòa nhã, thân thiện của một ca sĩ, trở lại làm Khánh Lâm…
/58
|