Quỳnh bị chụp thuốc mê, nào có biết sự việc kinh khủng sẽ diễn ra tại ngôi nhà này. Có lẽ nguyên nhân là do cô, vòng xoay định mệnh này cô là người đã khởi động nó, nên có thể chính cô phải hi sinh mạng sống để dừng nó lại, trả lại thế giới yên bình cho bạn bè.
“Lập tức chuẩn bị mọi thứ, cần phải canh gác chặt chẽ nơi này, một con muỗi cũng không được lọt qua.”
“Vâng, ngài Wadolski.”
Đám theo dõi quay trở về báo tin cho Hoàng, cậu rất muốn ngay lập tức đến nơi ấy giải cứu cô, nhưng bị Minh ngăn lại.
“Hiện giờ cậu không thể đi được. Tôi nghĩ Khánh Lâm chắc chắn sẽ không làm gì đâu. Ở đó có nhiều tên canh gác, bọn chúng nhất định có vũ khí trong người, hiện giờ chúng ta đến không những không giải cứu được Quỳnh mà còn có thể chết. Tôi không ngại hi sinh, nhưng đó không phải là biện pháp giải quyết việc này. Cậu đã tổ chức hôn lễ rồi chẳng lẽ lại bỏ sao? Cần phải báo bên cảnh sát để họ điều lực lượng giúp ta mới được.”
“Đáng chết! Trần Khánh Lâm, rốt cuộc bao giờ cậu mới buông tha cho tôi?” Hoàng gằn lên từng tiếng.
“Cậu thử lễ phục đi kìa!”
“Cậu nghĩ tôi còn tâm trạng sao?”
“Chẳng hiểu sao lần này kết quả ADN về muộn như vậy. Tôi thấy con trai cậu chẳng có nét nào giống cậu.”
“Cậu nghĩ không phải con tôi? Thật nực cười. Có khi thằng bé giống mẹ.”
“Cậu có thấy thằng bé rất giống Lý Thế Vũ không?”
Hoàng nín thinh. Lý Thế Vũ? Là ai?
“Tôi không có ký ức về cái tên đó.”
“Cũng phải ha!”
Mọi người có mặt đông đủ ở nhà thờ vào ngày hôm sau, ngay cả Khánh Lâm cũng tới. Nhưng vì hiện tại chưa tiện hỏi nên Hoàng và Minh định để sau lễ thành hôn. Các ông lớn bà lớn cùng nhiều diễn viên, ca sĩ nổi tiếng đều đến tham dự lễ cưới gấp gáp nhưng không kém phần lộng lẫy này. Các phóng viên không để mất thời cơ, thi nhau chụp ảnh viết bài, bởi chỉ cần liên quan đến những người này thì lập tức bài báo sẽ được cư dân mạng rầm rộ chia sẻ.
“Thu Phương, con có đồng ý lấy Thiên Hoàng làm chồng, dù cho khỏe mạnh hay ốm đau, giàu có hay nghèo nàn…”
“Vào phần chính luôn đi cha. Con đồng ý!” Phương ngắt lời.
“Thiên Hoàng, con có đồng ý lấy Thu Phương làm vợ, dù cho khỏe mạnh hay ốm đau, giàu có…”
Bên dưới thư kí Kiên thì thầm với Minh câu gì đó, rồi đưa một tập tài liệu cho cậu.
“Đợi đã cha!”
Mọi người đều đồng loạt quay ra nhìn Minh. Trên tay cậu là tờ giấy xét nghiệm ADN.
“Đây là thứ chứng minh đứa con của diễn viên Thu Phương không cùng dòng máu với Hoàng. Các phóng viên có thể tự do chụp hình và viết bài.”
Ai nấy đều hoang mang, rốt cuộc chuyện này là sao?
“Đây mới chính là cha đứa bé. Cậu ta đã từng là một công tử ăn chơi, chuyện gì xảy ra tiếp theo mọi người yên lặng cậu ấy sẽ kể cho nghe.” Kiên dẫn Lý Thế Vũ vào.
“Vũ Khải Minh! Cậu đừng có phá đám cưới của tôi!” Phương giậm chân quát lên.
Cùng lúc đó, Lâm hất mặt làm ám hiệu cho Phương tới điểm hẹn trước, còn cậu đứng dậy…
Đoàng!
Một phát trúng tim Thế Vũ.
“Vương Thiên Hoàng, Vũ Khải Minh, sở dĩ tôi chưa bắn hai người vì tôi vẫn cần chữ kí bán công ty của hai người. Quỳnh đang ở trong tay tôi, mau chóng ký giấy tờ rồi gửi cho tôi, tôi sẽ thả cô ấy ra.”
Mọi người sợ hãi chạy toán loạn. Ngay cả phóng viên, nhà báo cũng không dám ở lại chụp hình viết bài.
Lâm đi giật lùi ra cửa, không quên để lại một nụ cười ác quỷ.
Thư ký riêng của Hoàng cũng tới, đưa cho cậu xem dữ liệu trong chiếc điện thoại của Phương. Nội dung những tin nhắn cô ta đã gửi cho Lâm và Vũ, về việc tai nạn xe của Hoàng ra sao, bắt Vũ ngậm miệng như thế nào.
“Đồ đàn bà gian xảo!” Hoàng đưa xấp giấy lại cho thư kí rồi lên chiếc Lamborghini của Minh phóng vút tới địa điểm được những người theo dõi thông báo.
“Cảnh sát vẫn luôn theo sau chúng ta, cậu yên tâm. Họ đã tắt còi xe rồi nên không sợ đánh rắn động cỏ đâu.”
Ngôi nhà ba tầng đơn giản, nhưng vệ sĩ lại đứng đầy xung quanh. Nhìn cũng đủ biết mỗi tên phải hai khẩu súng trong người.
“Ngài Wadolski ra lệnh nếu chúng ta có gặp Vương Thiên Hoàng và Vũ Khải Minh thì không được hại chết bọn chúng. Phải để chúng sống.” Tên cầm đầu nói.
Minh và Hoàng nhìn nhau, gật đầu, cả hai cùng bước ra, còn đội cảnh sát vẫn ẩn nấp xung quanh. Người dân xung quanh đều đã được sơ tán đi hết, tránh xảy ra tai nạn không đáng có.
“Hoan nghênh hoan nghênh hai vị đến đây!” Tên cầm đầu vỗ tay.
Cả hai người đều không ai nói gì, định tiến thẳng vào trong thì bị chặn lại.
“Ngài Wadolski nói không được giết hai người, nhưng anh em tôi đang ngứa tay, chúng ta cùng vận động xương cốt chút nhé!”
Cho dù hai chàng trai có giỏi võ đến đâu, cũng không thể chống lại cả một đám người to con như thế. Đội cảnh sát xông tới, hai bên chĩa súng vào nhau. Một đội khác đứng ở tòa nhà đối diện ngắm bắn, lần lượt từng tên áo đen ngã xuống. Tiếng súng nổ như xé toạc bầu trời, khiến sắc trời cũng trở nên u ám.
Tên cầm đầu may mắn thoát được, chĩa súng vào Hoàng.
“Bảo bọn họ xuống đây ngay!”
“Tất cả các anh xuống đi!” Minh quay người lại hét to.
“Khải Minh, cậu không cần lo cho tôi, cứu cô ấy đi. Dù tôi bị mất trí nhớ, nhưng tôi nghĩ, tôi yêu cô ấy, điều đó luôn là thật.”
“Cậu đừng có mà sến súa ở đây. Có vào thì chúng ta cùng vào. Quỳnh không thể sống nếu thiếu cậu.”
“Thật là cảm động hahaha…” Khánh Lâm đứng trên ban công tầng 2 nhìn xuống “Vừa bước ra đã nghe thấy một màn mùi mẫn, thật sự có chút không chịu nổi mà muốn ói…”
“Richard, cậu mau thả Quỳnh ra!”
“Được, thứ tôi cần đâu?”
“Cậu đã quá ích kỷ rồi, cậu nghĩ rằng cách này có thể khiến Sun là của cậu ư? Trong khi cậu làm những việc vô bổ này thì Louis – em trai cậu đã ngồi lên ghế Chủ tịch rồi!” Khóe môi Hoàng chảy máu, dù rất xót nhưng cậu vẫn phải nói.
“Vương Thiên Hoàng, cậu đã biết rõ chuyện gia đình tôi như vậy, chi bằng chúng ta trao đổi. Cậu chọn sự nghiệp hay người yêu nào? Hahaha…”
“Nếu cho cậu lựa chọn, cậu sẽ chọn ai?” Hoàng hỏi lại.
“Cậu không có quyền hỏi tôi câu đó!” Lâm đập tay vào thành ban công. “Tiến Dũng, đưa hai tên đó vào trong đi. Mặc xác đám cảnh sát bên ngoài.”
Quỳnh đang ngồi bệt dưới sàn nhà, hai tay bị trói chặt ra đằng sau, miệng dán băng khiến cô không nói ra được câu nào, nhưng ánh mắt của cô cũng đủ biết cô đã căm phẫn Khánh Lâm cũng như lo lắng cho Hoàng và Minh biết chừng nào.
Hoàng chợt thấy hơi nhức đầu, cảnh tượng này, sao cậu thấy quen quá vậy?
“Từ từ, từ từ đã nào. Giao dịch để hai bên đều có lợi đã.” Khánh Lâm đứng chen giữa. “Để xem cục cưng nhà chúng ta muốn nói gì nào.”
Cậu bóc băng dính trên miệng cô.
“Khánh Lâm, quay đầu là bờ, vẫn còn cơ hội thứ hai mà. Đừng như thế nữa…”
“Quỳnh…” Lâm nâng mặt cô lên “…em rất tốt, nhưng anh rất tiếc. Anh chọn sự nghiệp.”
“Điều đó có khiến anh hạnh phúc không?”
“Anh…” Cậu quay sang hai người kia “Trao đổi chứ?”
“Em không đáng để hai người phải lấy cả tập đoàn lớn ra trao đổi.” Vừa nói cô vừa đứng dậy huých vào người Lâm khiến cậu mất thăng bằng.
Tiến Dũng – cận vệ của Lâm lập tức rút súng, nhằm thẳng về phía Hoàng.
Đoàng!
Hoàng nhìn thẳng vào viên đạn đang bay tới. Khung cảnh quen thuộc cùng tiếng nổ súng này đã khiến cậu nhớ ra mọi chuyện.
Nhưng lần này không phải là Quỳnh đỡ đạn hộ cậu, vì cô không phản ứng kịp. Lần này…
… là Minh đã đẩy cậu ra để lĩnh trọn vẹn phát đạn.
Ngay sau đó, nói ra thì dài nhưng sự việc xảy ra rất nhanh. Đó là Lâm đã nổ súng bắn Tiến Dũng, ngay lập tức Thu Phương từ trên lầu chạy xuống nã súng vào Quỳnh. Cô ta đồng thời nổ mấy phát súng một lúc, do chưa quen dùng.
“Chỉ vì cô mà vừa rồi Khánh Lâm đã giết chết con tôi!!! Tôi phải trả thù cho con!”
Năm viên đạn lạnh lẽo xé toạc không khí, lao thẳng về phía Quỳnh…
“Lập tức chuẩn bị mọi thứ, cần phải canh gác chặt chẽ nơi này, một con muỗi cũng không được lọt qua.”
“Vâng, ngài Wadolski.”
Đám theo dõi quay trở về báo tin cho Hoàng, cậu rất muốn ngay lập tức đến nơi ấy giải cứu cô, nhưng bị Minh ngăn lại.
“Hiện giờ cậu không thể đi được. Tôi nghĩ Khánh Lâm chắc chắn sẽ không làm gì đâu. Ở đó có nhiều tên canh gác, bọn chúng nhất định có vũ khí trong người, hiện giờ chúng ta đến không những không giải cứu được Quỳnh mà còn có thể chết. Tôi không ngại hi sinh, nhưng đó không phải là biện pháp giải quyết việc này. Cậu đã tổ chức hôn lễ rồi chẳng lẽ lại bỏ sao? Cần phải báo bên cảnh sát để họ điều lực lượng giúp ta mới được.”
“Đáng chết! Trần Khánh Lâm, rốt cuộc bao giờ cậu mới buông tha cho tôi?” Hoàng gằn lên từng tiếng.
“Cậu thử lễ phục đi kìa!”
“Cậu nghĩ tôi còn tâm trạng sao?”
“Chẳng hiểu sao lần này kết quả ADN về muộn như vậy. Tôi thấy con trai cậu chẳng có nét nào giống cậu.”
“Cậu nghĩ không phải con tôi? Thật nực cười. Có khi thằng bé giống mẹ.”
“Cậu có thấy thằng bé rất giống Lý Thế Vũ không?”
Hoàng nín thinh. Lý Thế Vũ? Là ai?
“Tôi không có ký ức về cái tên đó.”
“Cũng phải ha!”
Mọi người có mặt đông đủ ở nhà thờ vào ngày hôm sau, ngay cả Khánh Lâm cũng tới. Nhưng vì hiện tại chưa tiện hỏi nên Hoàng và Minh định để sau lễ thành hôn. Các ông lớn bà lớn cùng nhiều diễn viên, ca sĩ nổi tiếng đều đến tham dự lễ cưới gấp gáp nhưng không kém phần lộng lẫy này. Các phóng viên không để mất thời cơ, thi nhau chụp ảnh viết bài, bởi chỉ cần liên quan đến những người này thì lập tức bài báo sẽ được cư dân mạng rầm rộ chia sẻ.
“Thu Phương, con có đồng ý lấy Thiên Hoàng làm chồng, dù cho khỏe mạnh hay ốm đau, giàu có hay nghèo nàn…”
“Vào phần chính luôn đi cha. Con đồng ý!” Phương ngắt lời.
“Thiên Hoàng, con có đồng ý lấy Thu Phương làm vợ, dù cho khỏe mạnh hay ốm đau, giàu có…”
Bên dưới thư kí Kiên thì thầm với Minh câu gì đó, rồi đưa một tập tài liệu cho cậu.
“Đợi đã cha!”
Mọi người đều đồng loạt quay ra nhìn Minh. Trên tay cậu là tờ giấy xét nghiệm ADN.
“Đây là thứ chứng minh đứa con của diễn viên Thu Phương không cùng dòng máu với Hoàng. Các phóng viên có thể tự do chụp hình và viết bài.”
Ai nấy đều hoang mang, rốt cuộc chuyện này là sao?
“Đây mới chính là cha đứa bé. Cậu ta đã từng là một công tử ăn chơi, chuyện gì xảy ra tiếp theo mọi người yên lặng cậu ấy sẽ kể cho nghe.” Kiên dẫn Lý Thế Vũ vào.
“Vũ Khải Minh! Cậu đừng có phá đám cưới của tôi!” Phương giậm chân quát lên.
Cùng lúc đó, Lâm hất mặt làm ám hiệu cho Phương tới điểm hẹn trước, còn cậu đứng dậy…
Đoàng!
Một phát trúng tim Thế Vũ.
“Vương Thiên Hoàng, Vũ Khải Minh, sở dĩ tôi chưa bắn hai người vì tôi vẫn cần chữ kí bán công ty của hai người. Quỳnh đang ở trong tay tôi, mau chóng ký giấy tờ rồi gửi cho tôi, tôi sẽ thả cô ấy ra.”
Mọi người sợ hãi chạy toán loạn. Ngay cả phóng viên, nhà báo cũng không dám ở lại chụp hình viết bài.
Lâm đi giật lùi ra cửa, không quên để lại một nụ cười ác quỷ.
Thư ký riêng của Hoàng cũng tới, đưa cho cậu xem dữ liệu trong chiếc điện thoại của Phương. Nội dung những tin nhắn cô ta đã gửi cho Lâm và Vũ, về việc tai nạn xe của Hoàng ra sao, bắt Vũ ngậm miệng như thế nào.
“Đồ đàn bà gian xảo!” Hoàng đưa xấp giấy lại cho thư kí rồi lên chiếc Lamborghini của Minh phóng vút tới địa điểm được những người theo dõi thông báo.
“Cảnh sát vẫn luôn theo sau chúng ta, cậu yên tâm. Họ đã tắt còi xe rồi nên không sợ đánh rắn động cỏ đâu.”
Ngôi nhà ba tầng đơn giản, nhưng vệ sĩ lại đứng đầy xung quanh. Nhìn cũng đủ biết mỗi tên phải hai khẩu súng trong người.
“Ngài Wadolski ra lệnh nếu chúng ta có gặp Vương Thiên Hoàng và Vũ Khải Minh thì không được hại chết bọn chúng. Phải để chúng sống.” Tên cầm đầu nói.
Minh và Hoàng nhìn nhau, gật đầu, cả hai cùng bước ra, còn đội cảnh sát vẫn ẩn nấp xung quanh. Người dân xung quanh đều đã được sơ tán đi hết, tránh xảy ra tai nạn không đáng có.
“Hoan nghênh hoan nghênh hai vị đến đây!” Tên cầm đầu vỗ tay.
Cả hai người đều không ai nói gì, định tiến thẳng vào trong thì bị chặn lại.
“Ngài Wadolski nói không được giết hai người, nhưng anh em tôi đang ngứa tay, chúng ta cùng vận động xương cốt chút nhé!”
Cho dù hai chàng trai có giỏi võ đến đâu, cũng không thể chống lại cả một đám người to con như thế. Đội cảnh sát xông tới, hai bên chĩa súng vào nhau. Một đội khác đứng ở tòa nhà đối diện ngắm bắn, lần lượt từng tên áo đen ngã xuống. Tiếng súng nổ như xé toạc bầu trời, khiến sắc trời cũng trở nên u ám.
Tên cầm đầu may mắn thoát được, chĩa súng vào Hoàng.
“Bảo bọn họ xuống đây ngay!”
“Tất cả các anh xuống đi!” Minh quay người lại hét to.
“Khải Minh, cậu không cần lo cho tôi, cứu cô ấy đi. Dù tôi bị mất trí nhớ, nhưng tôi nghĩ, tôi yêu cô ấy, điều đó luôn là thật.”
“Cậu đừng có mà sến súa ở đây. Có vào thì chúng ta cùng vào. Quỳnh không thể sống nếu thiếu cậu.”
“Thật là cảm động hahaha…” Khánh Lâm đứng trên ban công tầng 2 nhìn xuống “Vừa bước ra đã nghe thấy một màn mùi mẫn, thật sự có chút không chịu nổi mà muốn ói…”
“Richard, cậu mau thả Quỳnh ra!”
“Được, thứ tôi cần đâu?”
“Cậu đã quá ích kỷ rồi, cậu nghĩ rằng cách này có thể khiến Sun là của cậu ư? Trong khi cậu làm những việc vô bổ này thì Louis – em trai cậu đã ngồi lên ghế Chủ tịch rồi!” Khóe môi Hoàng chảy máu, dù rất xót nhưng cậu vẫn phải nói.
“Vương Thiên Hoàng, cậu đã biết rõ chuyện gia đình tôi như vậy, chi bằng chúng ta trao đổi. Cậu chọn sự nghiệp hay người yêu nào? Hahaha…”
“Nếu cho cậu lựa chọn, cậu sẽ chọn ai?” Hoàng hỏi lại.
“Cậu không có quyền hỏi tôi câu đó!” Lâm đập tay vào thành ban công. “Tiến Dũng, đưa hai tên đó vào trong đi. Mặc xác đám cảnh sát bên ngoài.”
Quỳnh đang ngồi bệt dưới sàn nhà, hai tay bị trói chặt ra đằng sau, miệng dán băng khiến cô không nói ra được câu nào, nhưng ánh mắt của cô cũng đủ biết cô đã căm phẫn Khánh Lâm cũng như lo lắng cho Hoàng và Minh biết chừng nào.
Hoàng chợt thấy hơi nhức đầu, cảnh tượng này, sao cậu thấy quen quá vậy?
“Từ từ, từ từ đã nào. Giao dịch để hai bên đều có lợi đã.” Khánh Lâm đứng chen giữa. “Để xem cục cưng nhà chúng ta muốn nói gì nào.”
Cậu bóc băng dính trên miệng cô.
“Khánh Lâm, quay đầu là bờ, vẫn còn cơ hội thứ hai mà. Đừng như thế nữa…”
“Quỳnh…” Lâm nâng mặt cô lên “…em rất tốt, nhưng anh rất tiếc. Anh chọn sự nghiệp.”
“Điều đó có khiến anh hạnh phúc không?”
“Anh…” Cậu quay sang hai người kia “Trao đổi chứ?”
“Em không đáng để hai người phải lấy cả tập đoàn lớn ra trao đổi.” Vừa nói cô vừa đứng dậy huých vào người Lâm khiến cậu mất thăng bằng.
Tiến Dũng – cận vệ của Lâm lập tức rút súng, nhằm thẳng về phía Hoàng.
Đoàng!
Hoàng nhìn thẳng vào viên đạn đang bay tới. Khung cảnh quen thuộc cùng tiếng nổ súng này đã khiến cậu nhớ ra mọi chuyện.
Nhưng lần này không phải là Quỳnh đỡ đạn hộ cậu, vì cô không phản ứng kịp. Lần này…
… là Minh đã đẩy cậu ra để lĩnh trọn vẹn phát đạn.
Ngay sau đó, nói ra thì dài nhưng sự việc xảy ra rất nhanh. Đó là Lâm đã nổ súng bắn Tiến Dũng, ngay lập tức Thu Phương từ trên lầu chạy xuống nã súng vào Quỳnh. Cô ta đồng thời nổ mấy phát súng một lúc, do chưa quen dùng.
“Chỉ vì cô mà vừa rồi Khánh Lâm đã giết chết con tôi!!! Tôi phải trả thù cho con!”
Năm viên đạn lạnh lẽo xé toạc không khí, lao thẳng về phía Quỳnh…
/58
|