Buổi tối…
Neversaygoodbye: cho tôi mượn bạn gái ông nha!
Thoigiansetraloi: sao? Mượn?
Neversaygoodbye: phải! đi dự tiệc cùng tôi thôi, tôi không muốn đi 1 mình…ông biết rồi đấy…
Thoigiansetraloi: ừ…nhưng đừng đi quá xa là được, đừng cướp bạn gái tôi!
Neversaygoodbye: rồi rồi ông yên tâm !
Thoigiansetraloi: ừ. Vậy pye nhé!
*Sáng hôm sau….
Ánh nắng lọt qua cửa sổ, rơi xuống chiếc giường nơi có một “nàng công chúa” đang say giấc nồng. Hàng mi đen cong tự nhiên, đôi môi chúm chím đỏ mọng, khuôn mặt hồng hào, mái tóc màu hạt dẻ tự nhiên trông như một thiên thần.
“Dậy đi nào công chúa ơi! Nàng “nướng” hơi lâu rồi đó! 7h rồi!”
Đôi hàng mi cong khẽ lay động. Đôi mắt lim dim từ từ hé mở. Hình ảnh Hoàng ngồi ngay bên cạnh đập vào mắt Quỳnh khiến cô giật nảy người, vội vã bật dậy.
“Tớ đến đánh thức cậu mà! Làm gì sợ dữ vậy?”
“Ừ....ừm…tớ có hơi bất ngờ thôi…”
“Dậy đi còn chuẩn bị nữa!”
“Chuẩn bị? Gì cơ?”
“Minh đồng ý cho tớ mượn cậu rồi. Cậu sẽ đi cùng tớ đến dự tiệc.”
“Nhưng vết thương của cậu. Cậu ổn không?”
“Tớ nghĩ chính cậu mới là người không ổn với bộ dạng bây giờ đấy!” Hoàng cố nhịn cười, véo má cô.
Quỳnh ngớ người. Đúng là đầu tóc cô lúc này không khác gì tổ quạ, mặt vẫn còn ngái ngủ. Trời ơi!!! Để Hoàng nhìn thấy bộ dạng của cô lúc này thật mất mặt quá đi!!! >_<
Cô phóng vèo luôn vào nhà vệ sinh. Chỉ 1 phút, cô đã bước ra với bộ dạng như…bình thường, nhưng bộ quần áo ngủ vẫn chưa thay.
“Chưa ổn đâu nhé!”
“Còn gì nữa?”
“Cậu thay đồ đi rồi xuống ăn sáng. Chúng ta sẽ tới một nơi trước khi đi dự tiệc!”
“Đi đâu á?”
“Cứ thay đồ đi rồi cậu sẽ biết! nhanh lên nhé! Tớ chờ ở dưới nhà!”
Nói rồi cậu ra khỏi phòng. Còn cô nhóc kia thì răm rắp nghe theo lời “ông chủ”. Vừa xuống dưới nhà, cô đã nghe luôn một câu chê bai của cậu:
“Cậu đi dự tiệc hay đi leo núi thế?”
“Tớ…chưa đi party bao giờ cả…”
“Thôi ăn sáng đi, không nguội hết là không ngon đâu, tay cậu còn đau không?” – Vừa nói, Hoàng vừa kéo tay Quỳnh khiến cô mất thăng bằng ngã luôn vào lòng Hoàng
“Tớ…tớ ổn! “Cô đỏ mặt, vội vã đứng dậy sang ghế đối diện ngồi “Tớ không sao! Hì…”
“Cậu ăn đi! Ngon lắm đấy! “Hoàng gặp miếng thịt bò cho cô – vẫn đang đỏ mặt vì hành động “vô tình” thân mật kia
Thấy có vẻ mất tự nhiên, Hoàng đành nói thêm một câu:
“Mọi chuyện hôm qua tớ quên hết rồi. cậu cũng đừng nhớ nha. Cứ coi như đó…ờ…đó chưa từng xảy ra! Ha!”
“Ừ…” Lại còn nhắc lại nữa chứ >.<
…….
Chiếc xe Lexus đã chờ sẵn trước cổng. Mới 8 giờ sáng. Thời tiết hôm nay khá dễ chịu, thích hợp cho việc đi chơi, mua sắm. Nhưng cái từ “mua sắm” ít khi được Quỳnh nghĩ trong đầu vì nhà cô không giàu sang, không đủ điều kiện nên rất hiếm khi thấy cô nhắc đến từ “mua sắm” hay “shopping”, thế mà hôm nay lại khác…
“Lên xe đi! Tớ nghĩ cậu cần được “tu sửa” .”
“Cái gì???”
Hoàng hơi nhếch môi, nhưng không trả lời. Chỉ cho đến khi đến-nơi-cần-đến, thì cậu bước xuống xe, mở cửa cho Quỳnh và nói duy nhất một câu:
“Sẵn sàng nhé!”
Vừa “thoát ra” khỏi “em” Lexus, thì đập vào mắt Quỳnh là dòng chữ to đùng ngã ngửa BEAUTY WORLD. Nghe danh từ lâu nhưng chưa một lần cô dám đặt chân vào đây, vì mọi thứ ở đây đều đắt gấp mấy lần so với đồ bình thường của cô.
“Tớ không dám vào đâu…tớ không mua nổi mấy thứ ở đây!”
“Tớ đâu có nói cậu trả tiền.”
“Vậy là ghi sổ nợ hả?”
“Ừ! Đi thôi!”
Bước vào trong là cả một thế giới mở ra. Bên khu mua sắm thì toàn đồ hàng hiệu. Khu làm đẹp thì thấy người ra kẻ vào tấp nập, đa phần đều là chị em phụ nữ.
“Cậu cứ chọn tự nhiên như lúc cậu đi mua sắm đi!”
“Tớ chưa đi mua đồ ở những nơi như thế này bao giờ cả. Tớ không quen dùng đồ hàng hiệu. Đi nơi khác được không?”
Hàng lông mày thanh tú của Hoàng hơi nhíu lại tỏ vẻ không thích:
“Không. Tớ muốn mua đồ ở đây! Hôm nay cậu phải là người….”
“Hả?”
“Mà thôi…Tóm lại là mua ở đây đi! Cậu không chọn thì để tớ chọn giùm!”
Chật vật mãi cuối cùng cậu cũng tìm được cho Quỳnh một bộ vừa ý. Đó là một chiếc váy theo phong cách quý tộc, dài đến đầu gối, toàn bộ đều màu trắng. Các đường may tỉ mỉ đến từng chi tiết. Nơi nối liền áo với váy có đính một dài kim tuyến màu bạc óng ánh. Chiếc váy này đang rất hot trên thị trường, và tất nhiên giá của nó cũng rất “hot”, rất ít chị em phụ nữ dám mua nó.
“Cái này…bao nhiêu tiền thế?”
“Tiền không quan trọng, cậu cứ mặc thử đi!”
Hoàng nhìn xuống đôi giày thể thao Quỳnh đang đi, lắc đầu…
“Đi giày đen cho tôn da nhé!”
“Giày cao gót? Tớ không thích đi đâu!”
“Coi như vì tớ 1 lần này đi…được không?”
“Haizz…chỉ lần này thôi đấy!
“Giờ lựa đồ xong rồi. Cậu sang khu kia make up đi rồi mặc đồ luôn!”
….
Trong khi chờ đợi mấy cô nhân viên trang điểm cho Quỳnh, Hoàng đi ra quầy phụ kiện mua cho cô một sợi dây chuyền bạc, mặt có gắn một viên kim cương nhỏ xíu lấp lánh…
“Thiếu gia, tiểu thư đã trang điểm xong ạ!”
Hoàng khẽ cười, cậu nín thở chờ đợi Quỳnh bước ra, không biết cô sẽ như thế nào nhỉ?
Neversaygoodbye: cho tôi mượn bạn gái ông nha!
Thoigiansetraloi: sao? Mượn?
Neversaygoodbye: phải! đi dự tiệc cùng tôi thôi, tôi không muốn đi 1 mình…ông biết rồi đấy…
Thoigiansetraloi: ừ…nhưng đừng đi quá xa là được, đừng cướp bạn gái tôi!
Neversaygoodbye: rồi rồi ông yên tâm !
Thoigiansetraloi: ừ. Vậy pye nhé!
*Sáng hôm sau….
Ánh nắng lọt qua cửa sổ, rơi xuống chiếc giường nơi có một “nàng công chúa” đang say giấc nồng. Hàng mi đen cong tự nhiên, đôi môi chúm chím đỏ mọng, khuôn mặt hồng hào, mái tóc màu hạt dẻ tự nhiên trông như một thiên thần.
“Dậy đi nào công chúa ơi! Nàng “nướng” hơi lâu rồi đó! 7h rồi!”
Đôi hàng mi cong khẽ lay động. Đôi mắt lim dim từ từ hé mở. Hình ảnh Hoàng ngồi ngay bên cạnh đập vào mắt Quỳnh khiến cô giật nảy người, vội vã bật dậy.
“Tớ đến đánh thức cậu mà! Làm gì sợ dữ vậy?”
“Ừ....ừm…tớ có hơi bất ngờ thôi…”
“Dậy đi còn chuẩn bị nữa!”
“Chuẩn bị? Gì cơ?”
“Minh đồng ý cho tớ mượn cậu rồi. Cậu sẽ đi cùng tớ đến dự tiệc.”
“Nhưng vết thương của cậu. Cậu ổn không?”
“Tớ nghĩ chính cậu mới là người không ổn với bộ dạng bây giờ đấy!” Hoàng cố nhịn cười, véo má cô.
Quỳnh ngớ người. Đúng là đầu tóc cô lúc này không khác gì tổ quạ, mặt vẫn còn ngái ngủ. Trời ơi!!! Để Hoàng nhìn thấy bộ dạng của cô lúc này thật mất mặt quá đi!!! >_<
Cô phóng vèo luôn vào nhà vệ sinh. Chỉ 1 phút, cô đã bước ra với bộ dạng như…bình thường, nhưng bộ quần áo ngủ vẫn chưa thay.
“Chưa ổn đâu nhé!”
“Còn gì nữa?”
“Cậu thay đồ đi rồi xuống ăn sáng. Chúng ta sẽ tới một nơi trước khi đi dự tiệc!”
“Đi đâu á?”
“Cứ thay đồ đi rồi cậu sẽ biết! nhanh lên nhé! Tớ chờ ở dưới nhà!”
Nói rồi cậu ra khỏi phòng. Còn cô nhóc kia thì răm rắp nghe theo lời “ông chủ”. Vừa xuống dưới nhà, cô đã nghe luôn một câu chê bai của cậu:
“Cậu đi dự tiệc hay đi leo núi thế?”
“Tớ…chưa đi party bao giờ cả…”
“Thôi ăn sáng đi, không nguội hết là không ngon đâu, tay cậu còn đau không?” – Vừa nói, Hoàng vừa kéo tay Quỳnh khiến cô mất thăng bằng ngã luôn vào lòng Hoàng
“Tớ…tớ ổn! “Cô đỏ mặt, vội vã đứng dậy sang ghế đối diện ngồi “Tớ không sao! Hì…”
“Cậu ăn đi! Ngon lắm đấy! “Hoàng gặp miếng thịt bò cho cô – vẫn đang đỏ mặt vì hành động “vô tình” thân mật kia
Thấy có vẻ mất tự nhiên, Hoàng đành nói thêm một câu:
“Mọi chuyện hôm qua tớ quên hết rồi. cậu cũng đừng nhớ nha. Cứ coi như đó…ờ…đó chưa từng xảy ra! Ha!”
“Ừ…” Lại còn nhắc lại nữa chứ >.<
…….
Chiếc xe Lexus đã chờ sẵn trước cổng. Mới 8 giờ sáng. Thời tiết hôm nay khá dễ chịu, thích hợp cho việc đi chơi, mua sắm. Nhưng cái từ “mua sắm” ít khi được Quỳnh nghĩ trong đầu vì nhà cô không giàu sang, không đủ điều kiện nên rất hiếm khi thấy cô nhắc đến từ “mua sắm” hay “shopping”, thế mà hôm nay lại khác…
“Lên xe đi! Tớ nghĩ cậu cần được “tu sửa” .”
“Cái gì???”
Hoàng hơi nhếch môi, nhưng không trả lời. Chỉ cho đến khi đến-nơi-cần-đến, thì cậu bước xuống xe, mở cửa cho Quỳnh và nói duy nhất một câu:
“Sẵn sàng nhé!”
Vừa “thoát ra” khỏi “em” Lexus, thì đập vào mắt Quỳnh là dòng chữ to đùng ngã ngửa BEAUTY WORLD. Nghe danh từ lâu nhưng chưa một lần cô dám đặt chân vào đây, vì mọi thứ ở đây đều đắt gấp mấy lần so với đồ bình thường của cô.
“Tớ không dám vào đâu…tớ không mua nổi mấy thứ ở đây!”
“Tớ đâu có nói cậu trả tiền.”
“Vậy là ghi sổ nợ hả?”
“Ừ! Đi thôi!”
Bước vào trong là cả một thế giới mở ra. Bên khu mua sắm thì toàn đồ hàng hiệu. Khu làm đẹp thì thấy người ra kẻ vào tấp nập, đa phần đều là chị em phụ nữ.
“Cậu cứ chọn tự nhiên như lúc cậu đi mua sắm đi!”
“Tớ chưa đi mua đồ ở những nơi như thế này bao giờ cả. Tớ không quen dùng đồ hàng hiệu. Đi nơi khác được không?”
Hàng lông mày thanh tú của Hoàng hơi nhíu lại tỏ vẻ không thích:
“Không. Tớ muốn mua đồ ở đây! Hôm nay cậu phải là người….”
“Hả?”
“Mà thôi…Tóm lại là mua ở đây đi! Cậu không chọn thì để tớ chọn giùm!”
Chật vật mãi cuối cùng cậu cũng tìm được cho Quỳnh một bộ vừa ý. Đó là một chiếc váy theo phong cách quý tộc, dài đến đầu gối, toàn bộ đều màu trắng. Các đường may tỉ mỉ đến từng chi tiết. Nơi nối liền áo với váy có đính một dài kim tuyến màu bạc óng ánh. Chiếc váy này đang rất hot trên thị trường, và tất nhiên giá của nó cũng rất “hot”, rất ít chị em phụ nữ dám mua nó.
“Cái này…bao nhiêu tiền thế?”
“Tiền không quan trọng, cậu cứ mặc thử đi!”
Hoàng nhìn xuống đôi giày thể thao Quỳnh đang đi, lắc đầu…
“Đi giày đen cho tôn da nhé!”
“Giày cao gót? Tớ không thích đi đâu!”
“Coi như vì tớ 1 lần này đi…được không?”
“Haizz…chỉ lần này thôi đấy!
“Giờ lựa đồ xong rồi. Cậu sang khu kia make up đi rồi mặc đồ luôn!”
….
Trong khi chờ đợi mấy cô nhân viên trang điểm cho Quỳnh, Hoàng đi ra quầy phụ kiện mua cho cô một sợi dây chuyền bạc, mặt có gắn một viên kim cương nhỏ xíu lấp lánh…
“Thiếu gia, tiểu thư đã trang điểm xong ạ!”
Hoàng khẽ cười, cậu nín thở chờ đợi Quỳnh bước ra, không biết cô sẽ như thế nào nhỉ?
/58
|