Lúc Chân Bảo bị Cổ Tiểu Ngư đẩy ra thì tốc độ tiến lên của hai lớp đột nhiên chậm lại các nữ sinh hưng phấn quay lại xem, Phó Minh Thời nhìn bên cạnh không có ai liền chạy tới đỡ Chân Bảo, nhìn hoa khôi của lớp có chút xấu hổ, có người thì huýt sáo, có người lại có tâm tình phức tạp.
Về phía trước... Xem!
Đột nhiên huấn luyện viên lớn tiếng ra lệnh, tuy nhiên các học sinh của hai lớp còn đang ngẩn người. Cuối cùng cũng phản ứng kịp, học sinh của cả hai lớp liền đi theo huấn luyện viên nhưng ánh mắt còn muốn d đlqđ tìm tòi gì đó ở phía sau làm cho Chân Bảo muốn tìm một cái gì đó để chui vào.
Như thế cũng rất tốt vì không chỉ cả lớp mà cả viện y khoa động vật biết cô có bạn trai.
Điện thoại của cô không gọi được. Nhìn thấy được sự ngượng ngùng trong ánh mắt của Chân Bảo, Phó Minh Thời định giải thích một chút, lúc đầu anh định ở lầu dưới kí túc xá đợi cô, nhưng không biết lúc nào cô mới học xong, lo lắng sợ cô không có ăn cơm trưa, cho nên mới đến đây.
Học quân sực nên tôi không cầm điện thoại theo. Chân Bảo không trách anh, d đlqđ trong lúc đó Chân Bảo cũng đã đưa anh đến nhà ký túc xá ở trên con đường nhỏ đối diện đó cho anh đứng, cô nghi hoặc hỏi anh: Sao anh lại đến đây? Buổi chiều anh không cần đi làm sao?
Buổi trưa tôi rãnh nên đến thăm cô một chút. Phó Minh Thời lùi về sau hai bước rồi cuối đầu nhìn thấy cái mũ quân đội che đi nửa khuôn mặt của cô, lúc này anh nhìn thấy người cô có chút không tốt.
Phó Minh Thời quan sát dấu vết rất rõ ràng, Chân Bảo cũng phản ứng theo bản năng lấy tay sờ sờ mặt mình rồi cười nói: Có phải phơi nắng nên đen không?
Có một chút. Phó Minh Thời giúp cô lấy cái nón xuống thuận tiện sửa sang lại một vài sợi tóc rối đang dính ở trên trán của cô.
Chân Bảo sợ người khác sẽ thấy động tác quá thân mật này của anh nên lập tức ôm lấy cái cốc xoay người rồi uống một ngụm nước để giấu đi sự lúng túng. Cô gái trẻ tuổi ngẩng đầu lên để lộ gò má và cái cổ trắng nõn như cánh hoa vừa mới nở ra dưới ánh nắng mặt trời mềm mại ngon miệng như muốn dụ dỗ người khác đụng chạm vào mình.
Con ngươi của Phó Minh Thời chợt thay đổi. d đlqđ Cô quá đơn giản trong sáng, anh đã bị cô hấp dẫn quá dễ dàng nhưng cũng do sự trong sáng đó khiến anh rất khó hành động sợ sẽ dọa đến việc học tập của cô sinh viên năm nhất này. Nhìn dáng vẻ chuyên tâm của cô lúc ở phòng sách làm đề thi và còn cùng với anh chuyên tâm làm bảng biểu còn không quên nhắc anh ta đừng nóng vội.
Để tôi chụp một tấm ảnh cho ông nội xem. Phó Minh Thời lấy di động ra rồi kêu Chân Bảo đến một gốc cây bạch quả đứng ở đó chụp hình.
Nếu cho ông nội Phó xem Chân Bảo ngoan ngoãn nghe lời anh đi tới rồi còn chỉnh sửa tư thế rồi còn cười nhè nhẹ với Phó Minh Thời thì sẽ thế nào nhỉ?
Phó Minh Thời chụp liên tiếp vài tấm rồi chụp lấy cả thân hình của cô, sau đó anh tới chỗ cô rồi nói: Hay chúng ta cũng chụp chung một tấm đi?
Chân Bảo cười cười: Chụp đi, để chứng minh cho ông xem là tôi đã thật sự quan tâm anh cho ông yên tâm
Phó Minh Thời ôm vai Chân Bảo rất là dễ dàng rồi d đlqđ điều chỉnh máy ảnh một chút, để cho cô cười một cách tự nhiên lúc đó máy sẽ tự động chụp.
Để Phó Minh Thời ở dưới lầu chờ rồi cô chạy về ký túc xá lấy phiếu ăn cơm.
Phạm Huyên, Cổ Tiểu Ngư cũng đã đi ăn cơm còn Tiền Nhạc Nhạc ăn không thấy ngon miệng nên đã trở về phòng nghỉ ngơi trước, lúc Chân Bảo đi vào thì Nhạc Nhạc đã rửa mặt xong. Nhạc Nạc thấy Chân Bảo vội vã chạy vào lấy phiếu ăn rồi đi thì cô liền ngăn Chân Bảo lại, rồi nhìn thấy quần áo Chân Bảo có chút lôi thôi lếch thếch nói: Bạn trai đến, tốt nhất cậu phải đi rửa mặt sửa sang lại quần áo chứ.
Chân Bảo vẫn đang do dự: Nhưng anh ta đang chờ ở dưới...
Tiền Nhạc Nhạc kéo cô trở lại nói: Yên tâm đi, anh ta sẽ không để ý đâu, câu phải ăn mặc trang điểm cho đẹp vào, anh tới đây có nghĩa là anh ta rất quan tâm đến cậu. Nhạc Nhạc đoạt lấy phiếu cơm ở trên tay Chân Bảo vứt lên bàn rồi để Chân Bảo đi rửa mặt trước.
Chân Bảo nghĩ lại một chút cũng thấy người mình đầy mồ hôi nên nghe theo Nhạc Nhạc di vào phòng vệ sinh, sau đó liền thay một cái quần jeans đen cùng với cái áo ngắn tay màu trắng đi xuống. Tiền Nhạc Nhạc cũng muốn giúp Chân Bảo chọn một cái váy nữ tính nào đó nhưng trong tủ quần áo của Chân Bảo lại không có.
So với bộ trang phục sặc sỡ lôi thôi lếch thếch hồi nãy thì quần jeans đẹp hơn nhiều, Phó Minh Thời đang đứng ở dưới ký túc xa thì nghe thấy tiếng
Về phía trước... Xem!
Đột nhiên huấn luyện viên lớn tiếng ra lệnh, tuy nhiên các học sinh của hai lớp còn đang ngẩn người. Cuối cùng cũng phản ứng kịp, học sinh của cả hai lớp liền đi theo huấn luyện viên nhưng ánh mắt còn muốn d đlqđ tìm tòi gì đó ở phía sau làm cho Chân Bảo muốn tìm một cái gì đó để chui vào.
Như thế cũng rất tốt vì không chỉ cả lớp mà cả viện y khoa động vật biết cô có bạn trai.
Điện thoại của cô không gọi được. Nhìn thấy được sự ngượng ngùng trong ánh mắt của Chân Bảo, Phó Minh Thời định giải thích một chút, lúc đầu anh định ở lầu dưới kí túc xá đợi cô, nhưng không biết lúc nào cô mới học xong, lo lắng sợ cô không có ăn cơm trưa, cho nên mới đến đây.
Học quân sực nên tôi không cầm điện thoại theo. Chân Bảo không trách anh, d đlqđ trong lúc đó Chân Bảo cũng đã đưa anh đến nhà ký túc xá ở trên con đường nhỏ đối diện đó cho anh đứng, cô nghi hoặc hỏi anh: Sao anh lại đến đây? Buổi chiều anh không cần đi làm sao?
Buổi trưa tôi rãnh nên đến thăm cô một chút. Phó Minh Thời lùi về sau hai bước rồi cuối đầu nhìn thấy cái mũ quân đội che đi nửa khuôn mặt của cô, lúc này anh nhìn thấy người cô có chút không tốt.
Phó Minh Thời quan sát dấu vết rất rõ ràng, Chân Bảo cũng phản ứng theo bản năng lấy tay sờ sờ mặt mình rồi cười nói: Có phải phơi nắng nên đen không?
Có một chút. Phó Minh Thời giúp cô lấy cái nón xuống thuận tiện sửa sang lại một vài sợi tóc rối đang dính ở trên trán của cô.
Chân Bảo sợ người khác sẽ thấy động tác quá thân mật này của anh nên lập tức ôm lấy cái cốc xoay người rồi uống một ngụm nước để giấu đi sự lúng túng. Cô gái trẻ tuổi ngẩng đầu lên để lộ gò má và cái cổ trắng nõn như cánh hoa vừa mới nở ra dưới ánh nắng mặt trời mềm mại ngon miệng như muốn dụ dỗ người khác đụng chạm vào mình.
Con ngươi của Phó Minh Thời chợt thay đổi. d đlqđ Cô quá đơn giản trong sáng, anh đã bị cô hấp dẫn quá dễ dàng nhưng cũng do sự trong sáng đó khiến anh rất khó hành động sợ sẽ dọa đến việc học tập của cô sinh viên năm nhất này. Nhìn dáng vẻ chuyên tâm của cô lúc ở phòng sách làm đề thi và còn cùng với anh chuyên tâm làm bảng biểu còn không quên nhắc anh ta đừng nóng vội.
Để tôi chụp một tấm ảnh cho ông nội xem. Phó Minh Thời lấy di động ra rồi kêu Chân Bảo đến một gốc cây bạch quả đứng ở đó chụp hình.
Nếu cho ông nội Phó xem Chân Bảo ngoan ngoãn nghe lời anh đi tới rồi còn chỉnh sửa tư thế rồi còn cười nhè nhẹ với Phó Minh Thời thì sẽ thế nào nhỉ?
Phó Minh Thời chụp liên tiếp vài tấm rồi chụp lấy cả thân hình của cô, sau đó anh tới chỗ cô rồi nói: Hay chúng ta cũng chụp chung một tấm đi?
Chân Bảo cười cười: Chụp đi, để chứng minh cho ông xem là tôi đã thật sự quan tâm anh cho ông yên tâm
Phó Minh Thời ôm vai Chân Bảo rất là dễ dàng rồi d đlqđ điều chỉnh máy ảnh một chút, để cho cô cười một cách tự nhiên lúc đó máy sẽ tự động chụp.
Để Phó Minh Thời ở dưới lầu chờ rồi cô chạy về ký túc xá lấy phiếu ăn cơm.
Phạm Huyên, Cổ Tiểu Ngư cũng đã đi ăn cơm còn Tiền Nhạc Nhạc ăn không thấy ngon miệng nên đã trở về phòng nghỉ ngơi trước, lúc Chân Bảo đi vào thì Nhạc Nhạc đã rửa mặt xong. Nhạc Nạc thấy Chân Bảo vội vã chạy vào lấy phiếu ăn rồi đi thì cô liền ngăn Chân Bảo lại, rồi nhìn thấy quần áo Chân Bảo có chút lôi thôi lếch thếch nói: Bạn trai đến, tốt nhất cậu phải đi rửa mặt sửa sang lại quần áo chứ.
Chân Bảo vẫn đang do dự: Nhưng anh ta đang chờ ở dưới...
Tiền Nhạc Nhạc kéo cô trở lại nói: Yên tâm đi, anh ta sẽ không để ý đâu, câu phải ăn mặc trang điểm cho đẹp vào, anh tới đây có nghĩa là anh ta rất quan tâm đến cậu. Nhạc Nhạc đoạt lấy phiếu cơm ở trên tay Chân Bảo vứt lên bàn rồi để Chân Bảo đi rửa mặt trước.
Chân Bảo nghĩ lại một chút cũng thấy người mình đầy mồ hôi nên nghe theo Nhạc Nhạc di vào phòng vệ sinh, sau đó liền thay một cái quần jeans đen cùng với cái áo ngắn tay màu trắng đi xuống. Tiền Nhạc Nhạc cũng muốn giúp Chân Bảo chọn một cái váy nữ tính nào đó nhưng trong tủ quần áo của Chân Bảo lại không có.
So với bộ trang phục sặc sỡ lôi thôi lếch thếch hồi nãy thì quần jeans đẹp hơn nhiều, Phó Minh Thời đang đứng ở dưới ký túc xa thì nghe thấy tiếng
/66
|