Trong chiếc xe hơi màu đen được thuê, Phó Minh Thời xuyên qua kính râm, nhìn về con đường nhỏ phía trước xe.
Đó đều mơ hồ có thể nhìn thấy một chiếc xe bán tải có rèm đi trên con đường đổ xi măng, ở nơi này nhìn không thấy hết được giới hạn của thung lũng phía xa. Từ lúc cải cách mở cửa làm đại bộ phận thành phố và thị trấn của Trung Quốc đều có biến đổi đến long trời lở đất, đối với vùng nông thôn miền núi này, thay đổi lớn nhất là có một con đường nhỏ hẹp làm bằng xi măng.
Ông cụ nhà mình nói nhà họ Chân ở tại khe núi xa xôi, khi đó Phó Minh Thời ý thức được chính là cái loại thôn làng đòi hỏi phải trèo đèo lội suối hoặc chèo thuyền vượt sông đến núi sâu, đến chỗ này, anh mới phát hiện tình huống so với phán đoán trước đó của anh có tốt hơn một chút, ngẫu nhiên xem số lượng xe tải, có thể thấy dân cư vùng này ít nhất ấm no cũng không thành vấn đề.
Hiện tại anh lái xe vào một thôn trang nhỏ, một đám vịt đong đưa chạy qua đường cái, bọn họ chỉ có thể chờ.
Ánh mắt anh đảo qua vùng phụ cần mấy cái xem dân cư vùng này, lúc này Phó Minh Thời lại nhắm mắt một lần nữa.
Anh hơi mệt. Buổi sáng xuất phát đã bay ba giờ, sau khi xuống máy bay đã một đường ngồi xe hơn năm giờ, nghe nói khoảng cách tới đích còn khoảng nửa giờ nữa. Hiện tại đã hơn ba giờ chiều rồi, nếu như hôm nay không có cách nào thuyết phục được Chân Bảo theo anh quay về Đế Đô, thì buổi tối anh chỉ có thể ngủ lại nơi này, ngày mai tiếp tục khuyên.
Thân thể mệt mỏi, tư tưởng cũng mệt mỏi.
Chân Bảo quả là rất đẹp, có thể cô học xong cấp ba rồi bỏ học, chẳng qua là cô gái có trình độ văn hoá cấp ba, cùng anh có thể có tiếng nói chung gì? Đối với đối tượng hôn nhân của mình, Phó Minh Thời không có yêu cầu quá cao, nhưng ít nhất cũng phải học hết đại học chứ?
Theo lí trí mà nói, Phó Minh Thời đối với cuộc hôn nhân của mình và Chân Bảo là không ôm bất cứ hy vọng nào, chẳng qua là việc ông cụ ở nhà chữa bệnh quan trọng hơn, Phó Minh Thời không dám làm trái lời ông cụ, phải thay ông cụ hoàn thành tâm nguyện. Nhưng Phó Minh Thời cũng không muốn quyết định hôn nhân đại sự của mình một cách qua loa……..
Gõ gõ cặp công văn trên đùi, Phó Minh Thời chậm rãi mở to mắt, sau kính râm, đôi mắt màu đen của người đàn ông sâu thẳm mà bình tĩnh.
Bởi vì loại kẹt xe “Gà vịt” này, mà hơn bốn giờ chiều, chiếc xe đại chúng màu đen mới lái đến một thôn nhỏ. Bốn phía của thôn đều là gò núi cao thấp, phóng tầm mắt ra có thể đếm được hơn mười gia đình phân bố thưa thớt, có hai căn nhà hai tầng khảm gạch tráng men, còn lại là nhà hai tầng gạch ngói, vùng này ẩm ướt, phần lớn cư dân đều ở tầng hai.
“Phó tổng, chỗ đó chính là nhà họ Chân.”
Lái xe dừng xe, chỉ vào căn nhà hai tầng mái gạch phía Tây Bắc nói, hắn cũng là vệ sĩ ở bên ngoài của ông cụ Phó, Phó Minh Thời nhìn ảnh chụp, chính là do hắn từ ngàn dặm xa xôi bay tới, dòm trộm, dĩ nhiên lần này hắn cũng giúp Phó Minh Thời dẫn đường.
Phó Minh Thời ừ một tiếng.
Lái xe ho khụ khụ, lúng túng giải thích nói: “Phó tổng, đường đất bên kia khó đi, chỉ có thể đi bộ qua.”
Phó Minh Thời liếc hắn một cái, không nói gì, cầm lấy cặp công văn, đẩy cửa xe xuống.
Dưới chân người đàn ông cao ráo bình tĩnh là giày da được lau sáng bóng, vừa giẫm ở cái nơi đường xi măng đầy bụi bẩn duy nhất này, lập tức rơi xuống một tầng bụi đất mỏng. Phó Minh Thời làm như không nhìn thấy, đeo kính râm đi đằng sau lái xe trên con đường xi măng, hướng tới mục đích đi đến.
Nhà họ Chân có hàng rào bao quanh sân nhỏ, hàng rào còn không cao bằng chân Phó Minh Thời, lúc Phó Minh Thời đứng ở trước hàng rào, đã nhanh chóng dò xét căn nhà nhỏ trước mắt. Hai bên đều gieo luống rau, có mấy tốp năm tốp ba con gà nằm ở bốn phía tại sân nhỏ, thấy bọn họ cũng không hoảng hốt, chỉ ngoảnh cổ lại.
Gian chính ở tầng một mở cửa, chủ nhân nên là ở nhà.
Không cần Phó Minh Thời nói, lái xe đã cao giọng hô lên, “Cô chân!”
Hô liên tục ba tiếng, không có ai trả lời, ngược lại có một bà lão tóc muối tiêu ở trong sân bên cạnh đi ra. Nhận ra lái xe, bà lão dùng ngôn ngữ địa phương nói: “Tới đây tìm Phượng Bảo à?”
Lái xe cũng xuất thân ở vùng này, cười gật đầu, “Cô Chân có nhà sao?”
Bà lão quay đầu, chỉ vào phía sau núi nói: “Phượng Bảo đi thả ngỗng rồi, vừa mới đi thôi.”
Lái xe phiên dịch cho Phó Minh nghe, “Nếu không Phó tổng đi vào nhà chờ trước, để tôi đi tìm cô Chân?”
Lúc này Phó Minh quét mắt một vòng đồi núi gần đó, nhíu nhíu mày, đều sắp đến hoàng hôn rồi, cô ấy chỉ là một cô gái trẻ tuổi mà dám một mình đi vào núi, không sợ gặp chuyện không may sao? Có lẽ người dân nơi này đều thuần phác?
“Cùng đi.” Ánh mắt anh nhìn căn nhà chính lờ mờ kia một lần nữa, chỉ một chút thôi Phó Minh Thời cũng không muốn vào ngồi.
Lái xe hướng về phía bà lão khua tay chào tạm biệt, rồi đưa Phó Minh đi theo hướng sau núi.
Đi xa, lúc này Phó Minh Thời mới hỏi hắn: “Vừa này bà lão kia gọi cô ấy là Phượng Bảo?” Hai chữ này anh nghe rất rõ.
Lái xe cười, “Lần trước tôi tới cũng không rõ, cẩn thận nghe ngóng mới biết được, ngày cô Chân sinh ra, chim ở vùng núi lân cận đều bay tới, đậu ở trên nóc sân
Đó đều mơ hồ có thể nhìn thấy một chiếc xe bán tải có rèm đi trên con đường đổ xi măng, ở nơi này nhìn không thấy hết được giới hạn của thung lũng phía xa. Từ lúc cải cách mở cửa làm đại bộ phận thành phố và thị trấn của Trung Quốc đều có biến đổi đến long trời lở đất, đối với vùng nông thôn miền núi này, thay đổi lớn nhất là có một con đường nhỏ hẹp làm bằng xi măng.
Ông cụ nhà mình nói nhà họ Chân ở tại khe núi xa xôi, khi đó Phó Minh Thời ý thức được chính là cái loại thôn làng đòi hỏi phải trèo đèo lội suối hoặc chèo thuyền vượt sông đến núi sâu, đến chỗ này, anh mới phát hiện tình huống so với phán đoán trước đó của anh có tốt hơn một chút, ngẫu nhiên xem số lượng xe tải, có thể thấy dân cư vùng này ít nhất ấm no cũng không thành vấn đề.
Hiện tại anh lái xe vào một thôn trang nhỏ, một đám vịt đong đưa chạy qua đường cái, bọn họ chỉ có thể chờ.
Ánh mắt anh đảo qua vùng phụ cần mấy cái xem dân cư vùng này, lúc này Phó Minh Thời lại nhắm mắt một lần nữa.
Anh hơi mệt. Buổi sáng xuất phát đã bay ba giờ, sau khi xuống máy bay đã một đường ngồi xe hơn năm giờ, nghe nói khoảng cách tới đích còn khoảng nửa giờ nữa. Hiện tại đã hơn ba giờ chiều rồi, nếu như hôm nay không có cách nào thuyết phục được Chân Bảo theo anh quay về Đế Đô, thì buổi tối anh chỉ có thể ngủ lại nơi này, ngày mai tiếp tục khuyên.
Thân thể mệt mỏi, tư tưởng cũng mệt mỏi.
Chân Bảo quả là rất đẹp, có thể cô học xong cấp ba rồi bỏ học, chẳng qua là cô gái có trình độ văn hoá cấp ba, cùng anh có thể có tiếng nói chung gì? Đối với đối tượng hôn nhân của mình, Phó Minh Thời không có yêu cầu quá cao, nhưng ít nhất cũng phải học hết đại học chứ?
Theo lí trí mà nói, Phó Minh Thời đối với cuộc hôn nhân của mình và Chân Bảo là không ôm bất cứ hy vọng nào, chẳng qua là việc ông cụ ở nhà chữa bệnh quan trọng hơn, Phó Minh Thời không dám làm trái lời ông cụ, phải thay ông cụ hoàn thành tâm nguyện. Nhưng Phó Minh Thời cũng không muốn quyết định hôn nhân đại sự của mình một cách qua loa……..
Gõ gõ cặp công văn trên đùi, Phó Minh Thời chậm rãi mở to mắt, sau kính râm, đôi mắt màu đen của người đàn ông sâu thẳm mà bình tĩnh.
Bởi vì loại kẹt xe “Gà vịt” này, mà hơn bốn giờ chiều, chiếc xe đại chúng màu đen mới lái đến một thôn nhỏ. Bốn phía của thôn đều là gò núi cao thấp, phóng tầm mắt ra có thể đếm được hơn mười gia đình phân bố thưa thớt, có hai căn nhà hai tầng khảm gạch tráng men, còn lại là nhà hai tầng gạch ngói, vùng này ẩm ướt, phần lớn cư dân đều ở tầng hai.
“Phó tổng, chỗ đó chính là nhà họ Chân.”
Lái xe dừng xe, chỉ vào căn nhà hai tầng mái gạch phía Tây Bắc nói, hắn cũng là vệ sĩ ở bên ngoài của ông cụ Phó, Phó Minh Thời nhìn ảnh chụp, chính là do hắn từ ngàn dặm xa xôi bay tới, dòm trộm, dĩ nhiên lần này hắn cũng giúp Phó Minh Thời dẫn đường.
Phó Minh Thời ừ một tiếng.
Lái xe ho khụ khụ, lúng túng giải thích nói: “Phó tổng, đường đất bên kia khó đi, chỉ có thể đi bộ qua.”
Phó Minh Thời liếc hắn một cái, không nói gì, cầm lấy cặp công văn, đẩy cửa xe xuống.
Dưới chân người đàn ông cao ráo bình tĩnh là giày da được lau sáng bóng, vừa giẫm ở cái nơi đường xi măng đầy bụi bẩn duy nhất này, lập tức rơi xuống một tầng bụi đất mỏng. Phó Minh Thời làm như không nhìn thấy, đeo kính râm đi đằng sau lái xe trên con đường xi măng, hướng tới mục đích đi đến.
Nhà họ Chân có hàng rào bao quanh sân nhỏ, hàng rào còn không cao bằng chân Phó Minh Thời, lúc Phó Minh Thời đứng ở trước hàng rào, đã nhanh chóng dò xét căn nhà nhỏ trước mắt. Hai bên đều gieo luống rau, có mấy tốp năm tốp ba con gà nằm ở bốn phía tại sân nhỏ, thấy bọn họ cũng không hoảng hốt, chỉ ngoảnh cổ lại.
Gian chính ở tầng một mở cửa, chủ nhân nên là ở nhà.
Không cần Phó Minh Thời nói, lái xe đã cao giọng hô lên, “Cô chân!”
Hô liên tục ba tiếng, không có ai trả lời, ngược lại có một bà lão tóc muối tiêu ở trong sân bên cạnh đi ra. Nhận ra lái xe, bà lão dùng ngôn ngữ địa phương nói: “Tới đây tìm Phượng Bảo à?”
Lái xe cũng xuất thân ở vùng này, cười gật đầu, “Cô Chân có nhà sao?”
Bà lão quay đầu, chỉ vào phía sau núi nói: “Phượng Bảo đi thả ngỗng rồi, vừa mới đi thôi.”
Lái xe phiên dịch cho Phó Minh nghe, “Nếu không Phó tổng đi vào nhà chờ trước, để tôi đi tìm cô Chân?”
Lúc này Phó Minh quét mắt một vòng đồi núi gần đó, nhíu nhíu mày, đều sắp đến hoàng hôn rồi, cô ấy chỉ là một cô gái trẻ tuổi mà dám một mình đi vào núi, không sợ gặp chuyện không may sao? Có lẽ người dân nơi này đều thuần phác?
“Cùng đi.” Ánh mắt anh nhìn căn nhà chính lờ mờ kia một lần nữa, chỉ một chút thôi Phó Minh Thời cũng không muốn vào ngồi.
Lái xe hướng về phía bà lão khua tay chào tạm biệt, rồi đưa Phó Minh đi theo hướng sau núi.
Đi xa, lúc này Phó Minh Thời mới hỏi hắn: “Vừa này bà lão kia gọi cô ấy là Phượng Bảo?” Hai chữ này anh nghe rất rõ.
Lái xe cười, “Lần trước tôi tới cũng không rõ, cẩn thận nghe ngóng mới biết được, ngày cô Chân sinh ra, chim ở vùng núi lân cận đều bay tới, đậu ở trên nóc sân
/66
|