Editor: Lovenoo1510
Ký túc xá người đến người đi, Phó Minh Thời cầm chặt tay Chân Bảo, nhanh chóng dắt cô rời khỏi trận địa.
Giữa trưa ngày mua thu, ánh mặt trời ấm áp, nghênh đón ánh nắng mặt trời chiếu vào, cả người Chân Bảo từ cao đến thấp đều nóng, giống như ngâm mình trong nước nóng vậy.
Cô thử giãy ra khỏi bàn tay ấm áp của người đàn ông này.
Phó Minh Thời dùng sức nắm, nghiêng đầu nhìn cô, “Sao lại phát hoả vậy?”
Anh đứng ở bên trái, đầu Chân Bảo chếch về phía phải: “Ăn mấy quả quýt.”
Phó Minh Thời bật cười, coi như cô thực sự ăn quýt, nhất định là cũng có liên quan tới nụ hôn kia.
“Anh đừng như vậy……….” Chân Bảo lại bỏ tay anh ra. Trước lúc đến Đế Đô đã nói đính hôn giả, anh làm gì lại suốt ngày động tay động chân? Chân Bảo không muốn, nếu như anh có tâm tình cung cấp cho cô học đại học là có thể tuỳ ý sàm sỡ cô, thì cô sẽ lập tức về với ông bà.
Mặt cô chìm xuống, thật sự là mất hứng, nhìn thấy còn phải đi vài phút nữa mới có thể đến bên hồ, Phó Minh Thời đành buông tay cô ra trước.
“Đi nơi nào?” Chân Bảo dừng bước, cúi đầu hỏi. Cô xuống gặp anh, là hy vọng Phó Minh Thời đem lời nói nói cho rõ ràng, không phải mục đích đi cùng anh như vậy.
Trút hết mệt mỏi. Nghĩ đến lúc Phó Minh Thời ở trước cầu thang ôm cô nói câu “yêu thương nhung nhớ”, cô càng cân nhắc càng thấy không đứng đắn.
“Đi đến bên hồ, anh có lời muốn nói với em.” Phó Minh Thời thấp giọng giải thích nói, “Những lời kia không thích hợp nói trong điện thoại, vì vậy mấy ngày này vẫn không nói ra được.”
Chân Bảo nhếch miệng, tiếp tục đi theo anh đi về phía trước.
Hồ A Đại Giáo Viên nằm ở phía tây toà cao ốc Đồ Thư Quán, hồ hình dài hẹp, bờ hồ cũng có chút nhấp nhô. Lúc Phó Minh Thời dẫn Chân bảo đi đến bên cạnh một gốc cây hoè lớn ở bên hồ, vị trí che dấu tương đối tốt. Chân Bảo nhìn hai bên một chút, thấy xa xa có mấy nữ sinh đang vẽ, cô mới đem suy nghĩ nguy hiểm kia ép xuống.
Đã đến dưới gốc cây, Chân Bảo vẫn cúi đầu như cũ, chờ anh nói.
“Nhắm mắt lại, anh đi lấy ít đồ, chờ anh trở lại bảo em mở, em mới được mở mắt ra.” Phó Minh Thời xoay người, nhìn thẳng vào mắt của cô nói, giọng điệu ôn nhu như dụ dỗ trẻ nhỏ.
Khoáng cách quá gần, Chân Bảo quay đầu, nhíu mày hỏi: “Anh đến cùng là muốn làm cái gì?”
“Chậm nhất là ba phút thôi, em sẽ biết.” Phó Minh Thời nắm chặt bả vai của cô làm cô tựa vào thân cây, đôi mắt màu đen có chút khẩn cầu nhìn cô chăm chú, “Nghe lời, nhắm mắt lại.”
Chân Bảo do dự trong chốc lát, cũng không đến ba giây, nghe lời anh nhắm mắt lại, không biết là do vội vã thoát khỏi tay anh, hay còn là bị giọng điệu của anh đầu đọc, hoặc là, không muốn anh ở gần như vậy nhìn thấy khoé miệng bong bóng của cô.
“Đợi anh, tối đa là ba phút thôi.” Cô ngoan ngoãn , cuối cùng Phó Minh Thời cầm hai bả vai của cô, anh bước về phía cô gái cầm hộ hoa hồng khoảng mười bước, lại lần nữa quay đầu lại dặn dò cô nghe lời, “Đừng mở mắt.”
Anh đi thật, nắng chiều kéo dài bóng của anh, thật dài trải trên thảm cỏ bênh cạnh bờ hồ, đôi mắt màu đen cười cười nhìn cô gái dưới cây. Trở thành Tổng giám đốc tinh anh đã vài năm, hiện tại vẻ mặt hưng phấn, giọng nói trần đầy của anh như chỉ thuộc về chàng thanh niên có hơi thở thanh xuân vậy.
Lưng chân bảo tựa vào thân cây, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng gãi gãi vỏ cây.
Ba phút là bao lâu?
Chân Bảo lặng yên hơn, gió mát ở hồ trước mặt thổi tới, cô đếm tới 99, thì nghe được tiếng bước chân đang chạy của Phó Minh Thời. Chân Bảo lặng lẽ nắm chặt tay, hiếu kỳ không biết anh cầm cái gì.
“Bên kia đều là người, chúng ta chuyển hướng khác.” Tay phải Phó Minh Thời cầm hoa để ở sau lưng, tay trái vịn bả vai cô để cô xoay người, “Anh cho em mở mắt em mới được mở đấy.”
Chân Bảo đã nhắm mắt lâu như vậy, cái này cũng không nóng nảy trong chốc lát, từ từ xoay 90 độ.
Vừa đứng vững, bỗng nhiên thấy một mùi hương của hoa rất rõ ràng, giống như, mùi hương sữa tắm hoa hồng của Tiền Nhạc Nhạc dùng, mỗi lần Tiền Nhạc Nhạc tắm xong phòng vệ sinh đều tràn đầy mùi hương hoa hồng. Hiện tại cô ngửi thấy mùi hương hoa hồng này, so với mùi sữa tắm còn đậm hơn, còn tươi mới hơn……..
Chân Bảo quá hoang mang, chưa được sự cho phép của Phó Minh Thời, cô đã tò mò mở mắt.
Chứng kiến một bó hoa hồng, mấy bông chụm vào một chỗ, hoa hồng đỏ tươi, hương thơm kiều diễm.
Chân Bảo nhìn ngây người, từ từ ngẩng đầu.
Phó Minh Thời đứng ở một bên khác bó hoa hồng, đôi mắt màu đen nhìn chằm chằm vào cô, rốt cuộc khi cô nhìn qua, hai ánh mắt giao nhau, Phó Minh Thời chợt phát hiện, cô ngu ngốc như anh đoán trước vậy, anh cũng khẩn trương hơn so với dự đoán. Tỏ tình, thế nào mới có thể tăng lãng mạn, lại nổi bật hơn đây?
Phó Minh Thời không thể tưởng tượng được, như không có thời gian suy nghĩ, anh đã quên mất mấy phương án đã chuẩn bị trên đường đi, khi anh bắt gặp ánh mắt tinh khiết như mặt hồ của cô, trong lòng anh như mặt nước dập dờn, cái kỹ xảo gì đó Phó Minh Thời đều đã quên.
“Phượng Bảo, anh
Ký túc xá người đến người đi, Phó Minh Thời cầm chặt tay Chân Bảo, nhanh chóng dắt cô rời khỏi trận địa.
Giữa trưa ngày mua thu, ánh mặt trời ấm áp, nghênh đón ánh nắng mặt trời chiếu vào, cả người Chân Bảo từ cao đến thấp đều nóng, giống như ngâm mình trong nước nóng vậy.
Cô thử giãy ra khỏi bàn tay ấm áp của người đàn ông này.
Phó Minh Thời dùng sức nắm, nghiêng đầu nhìn cô, “Sao lại phát hoả vậy?”
Anh đứng ở bên trái, đầu Chân Bảo chếch về phía phải: “Ăn mấy quả quýt.”
Phó Minh Thời bật cười, coi như cô thực sự ăn quýt, nhất định là cũng có liên quan tới nụ hôn kia.
“Anh đừng như vậy……….” Chân Bảo lại bỏ tay anh ra. Trước lúc đến Đế Đô đã nói đính hôn giả, anh làm gì lại suốt ngày động tay động chân? Chân Bảo không muốn, nếu như anh có tâm tình cung cấp cho cô học đại học là có thể tuỳ ý sàm sỡ cô, thì cô sẽ lập tức về với ông bà.
Mặt cô chìm xuống, thật sự là mất hứng, nhìn thấy còn phải đi vài phút nữa mới có thể đến bên hồ, Phó Minh Thời đành buông tay cô ra trước.
“Đi nơi nào?” Chân Bảo dừng bước, cúi đầu hỏi. Cô xuống gặp anh, là hy vọng Phó Minh Thời đem lời nói nói cho rõ ràng, không phải mục đích đi cùng anh như vậy.
Trút hết mệt mỏi. Nghĩ đến lúc Phó Minh Thời ở trước cầu thang ôm cô nói câu “yêu thương nhung nhớ”, cô càng cân nhắc càng thấy không đứng đắn.
“Đi đến bên hồ, anh có lời muốn nói với em.” Phó Minh Thời thấp giọng giải thích nói, “Những lời kia không thích hợp nói trong điện thoại, vì vậy mấy ngày này vẫn không nói ra được.”
Chân Bảo nhếch miệng, tiếp tục đi theo anh đi về phía trước.
Hồ A Đại Giáo Viên nằm ở phía tây toà cao ốc Đồ Thư Quán, hồ hình dài hẹp, bờ hồ cũng có chút nhấp nhô. Lúc Phó Minh Thời dẫn Chân bảo đi đến bên cạnh một gốc cây hoè lớn ở bên hồ, vị trí che dấu tương đối tốt. Chân Bảo nhìn hai bên một chút, thấy xa xa có mấy nữ sinh đang vẽ, cô mới đem suy nghĩ nguy hiểm kia ép xuống.
Đã đến dưới gốc cây, Chân Bảo vẫn cúi đầu như cũ, chờ anh nói.
“Nhắm mắt lại, anh đi lấy ít đồ, chờ anh trở lại bảo em mở, em mới được mở mắt ra.” Phó Minh Thời xoay người, nhìn thẳng vào mắt của cô nói, giọng điệu ôn nhu như dụ dỗ trẻ nhỏ.
Khoáng cách quá gần, Chân Bảo quay đầu, nhíu mày hỏi: “Anh đến cùng là muốn làm cái gì?”
“Chậm nhất là ba phút thôi, em sẽ biết.” Phó Minh Thời nắm chặt bả vai của cô làm cô tựa vào thân cây, đôi mắt màu đen có chút khẩn cầu nhìn cô chăm chú, “Nghe lời, nhắm mắt lại.”
Chân Bảo do dự trong chốc lát, cũng không đến ba giây, nghe lời anh nhắm mắt lại, không biết là do vội vã thoát khỏi tay anh, hay còn là bị giọng điệu của anh đầu đọc, hoặc là, không muốn anh ở gần như vậy nhìn thấy khoé miệng bong bóng của cô.
“Đợi anh, tối đa là ba phút thôi.” Cô ngoan ngoãn , cuối cùng Phó Minh Thời cầm hai bả vai của cô, anh bước về phía cô gái cầm hộ hoa hồng khoảng mười bước, lại lần nữa quay đầu lại dặn dò cô nghe lời, “Đừng mở mắt.”
Anh đi thật, nắng chiều kéo dài bóng của anh, thật dài trải trên thảm cỏ bênh cạnh bờ hồ, đôi mắt màu đen cười cười nhìn cô gái dưới cây. Trở thành Tổng giám đốc tinh anh đã vài năm, hiện tại vẻ mặt hưng phấn, giọng nói trần đầy của anh như chỉ thuộc về chàng thanh niên có hơi thở thanh xuân vậy.
Lưng chân bảo tựa vào thân cây, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng gãi gãi vỏ cây.
Ba phút là bao lâu?
Chân Bảo lặng yên hơn, gió mát ở hồ trước mặt thổi tới, cô đếm tới 99, thì nghe được tiếng bước chân đang chạy của Phó Minh Thời. Chân Bảo lặng lẽ nắm chặt tay, hiếu kỳ không biết anh cầm cái gì.
“Bên kia đều là người, chúng ta chuyển hướng khác.” Tay phải Phó Minh Thời cầm hoa để ở sau lưng, tay trái vịn bả vai cô để cô xoay người, “Anh cho em mở mắt em mới được mở đấy.”
Chân Bảo đã nhắm mắt lâu như vậy, cái này cũng không nóng nảy trong chốc lát, từ từ xoay 90 độ.
Vừa đứng vững, bỗng nhiên thấy một mùi hương của hoa rất rõ ràng, giống như, mùi hương sữa tắm hoa hồng của Tiền Nhạc Nhạc dùng, mỗi lần Tiền Nhạc Nhạc tắm xong phòng vệ sinh đều tràn đầy mùi hương hoa hồng. Hiện tại cô ngửi thấy mùi hương hoa hồng này, so với mùi sữa tắm còn đậm hơn, còn tươi mới hơn……..
Chân Bảo quá hoang mang, chưa được sự cho phép của Phó Minh Thời, cô đã tò mò mở mắt.
Chứng kiến một bó hoa hồng, mấy bông chụm vào một chỗ, hoa hồng đỏ tươi, hương thơm kiều diễm.
Chân Bảo nhìn ngây người, từ từ ngẩng đầu.
Phó Minh Thời đứng ở một bên khác bó hoa hồng, đôi mắt màu đen nhìn chằm chằm vào cô, rốt cuộc khi cô nhìn qua, hai ánh mắt giao nhau, Phó Minh Thời chợt phát hiện, cô ngu ngốc như anh đoán trước vậy, anh cũng khẩn trương hơn so với dự đoán. Tỏ tình, thế nào mới có thể tăng lãng mạn, lại nổi bật hơn đây?
Phó Minh Thời không thể tưởng tượng được, như không có thời gian suy nghĩ, anh đã quên mất mấy phương án đã chuẩn bị trên đường đi, khi anh bắt gặp ánh mắt tinh khiết như mặt hồ của cô, trong lòng anh như mặt nước dập dờn, cái kỹ xảo gì đó Phó Minh Thời đều đã quên.
“Phượng Bảo, anh
/66
|