Phó Minh Thời một mực đưa Chân Bảo đến khách sạn phụ cận, mới đứng dưới một thân cây, đã đánh thức người ta.
Anh rất sẳn lòng cõng Chân Bảo đến khách sạn, nhưng Phó Minh Thời sợ gây hiểu lầm không cần thiết. Đêm hôm khuya khoắt, khách sạn, cô gái uống say bất tỉnh... Tất cả thật nhạy cảm. Cảm thấy mấu chốt, gặp phải một người nghĩa hiệp gặp chuyện bất bình tạt ngang hỏi thăm, lúng túng chính là Chân Bảo, huống chi, phòng trọ còn có một người thích suy đoán lung tung như Phùng Nguyệt.
Phó Minh Thời thích Chân Bảo, nên anh sẽ bảo vệ thanh danh cho cô thật tốt.
Anh gọi cô liên tục, Chân Bảo tỉnh, ghé vào lưng Phó Minh Thời, mơ mơ màng màng, mờ mịt nhìn anh.
Phó Minh Thời trêu chọc cô: Nhận ra anh không?
Chân Bảo nhìn anh chằm chằm, lại nhìn bốn phía, gió thu lạnh, từng chút từng chút hồi lại kí ức trước khi ngủ, là cảnh anh đang hôn cô.
Thả em xuống đi. Lúng túng rủ tầm mắt xuống, Chân Bảo nhỏ giọng nói.
Phó Minh Thời trầm mặc.
Chân Bảo nhảy xuống không lưu loát, Phó Minh Thời đưa tay ra đỡ cô, lo lắng cô đứng không vững.
Anh dịu dàng săn sóc, trong lòng Chân bảo ấm áp vô cùng: Cảm ơn.
Quan hệ của anh và em, không cần khách sáo như thế. Phó Minh Thời xoay người, nhìn thẳng vào mắt cô nói.
Khuôn mặt đẹp trai của anh phóng đại trước tầm mắt, Chân Bảo lại nghĩ tới nụ hôn lâu lắc chán phèo kia, né sang một bên.
Phó Minh Thời đuổi theo cô, nắm tay cô cùng đi vào khách sạn.
Rửa mặt thì ngủ đi, đừng nói chuyện phiếm với người khác. Đã đến tầng cao nhất, Phó Minh Thời nhỏ giọng dặn dò.
Chân Bảo buồn ngủ gật đầu.
Phó Minh Thời giúp cô gõ cửa, khoảng hơn mười giây sau, Phùng Nguyệt cười ra mở cửa, vẻ mặt phấn khởi. Phó Minh Thời nhìn thấy, tạm thời đổi ý, cúi đầu nói với Chân Bảo: Anh tiễn em vào phòng.
Đầu Chân Bảo nặng vô cùng, không suy nghĩ nhiều.
Phùng Nguyệt trêu Phó Minh Thời: Đường ngắn thế mà cũng muốn tiễn, có phải anh không muốn xa Chân bảo của chúng tôi rồi không?
Phó Minh Thời cười nhạt, đang nhìn Chân Bảo quay lại: Đi rửa mặt. Hà tất phải cùng người ngoài lãng phí thời gian.
Chân Bảo “Vâng” một tiếng, ngoan ngoãn đi vào phòng ngủ.
Phó Minh Thời đứng trước cửa chính, cúi đầu nhìn điện thoại.
Dùng nước ấm rửa mặt xong ngược lại khiến Chân Bảo càng buồn ngủ, vuốt mặt đi đến cửa chính, khuyên Phó Minh Thời: Ngày mai còn phải leo núi, anh mai ngủ sớm đi.
Ừ. Phó Minh Thời đỡ vai cô, xoay người hôn lên trán cô: Ngủ ngon.
Chân Bảo cúi đầu cười.
Phó Minh Thời lui ra cửa, con mắt màu đen đầu độc nhìn cô: Em đóng cửa rồi anh sẽ đi.
Chân Bảo ngây ngốc mà đóng cửa.
Khóa lại. Đầu Phó Minh Thời tựa vào cửa, giọng rất nhỏ.
Bên trong truyền ra tiếng Chân Bảo khóa cửa.
Phó Minh Thời lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho cô.
Điện thoại Chân Bảo vẫn còn trong túi xách, ngáp lấy điện thoại ra, thấy là Phó Minh Thời, Chân Bảo nhịn không được cười, để bên tai.
Tắt đèn ngủ, nằm xuống thì nói anh biết. Phó Minh Thời cựa người, lưng tựa vào cửa, ánh mắt đảo qua nhàn nhạt trên người Phùng Nguyệt.
Chân Bảo không hiểu Phó Minh Thời đang làm gì, nhưng cô vẫn để điện thoại xuống, cởi áo khoác bò vào ổ chăn, tắt đèn, thong thả nằm xuống và nói vào điện thoại: Nằm xong rồi.
Buồn ngủ không? Phó Minh Thời tưởng tượng ra dáng vẻ lúc cô ngủ.
Chân Bảo gật đầu: Buồn ngủ.
Ngủ đi, sáng mai cùng nhau ăn sáng. Phó Minh Thời bắt đầu đi ra ngoài.
Ừ, ngủ ngon. Chân Bảo thật sự rất buồn ngủ, kết thúc trò chuyện, điện thoại để một bên, ngủ.
Cùng lúc đó, Phó Minh đến phòng mình trong khách sạn.
Trong phòng khách lần nữa khôi phục yên tĩnh, Phùng Nguyệt đứng bên cạnh sô pha, ánh mắt đảo qua phòng ngủ chính, có chút không hiểu Phó Minh Thời mới vừa diễn vai gò. Nhìn Chân Bảo rửa mặt, ngủ, chẳng lẽ giống kiểu yêu đương trong truyện cổ tích, Phó Minh đem Chân Bảo cưng chiều như con gái mình.
Keo sơn như thế à?
Phùng Nguyệt cảm thấy Phó Minh Thời làm hơi lố, cũng không phải phim thần thượng, có thể, nhưng nếu có người đàn ông chịu đối với cô ta như vậy...
Tắt TV, Phùng Nguyệt gõ cửa phòng Chân bảo, Chân Bảo ra ngoài hết hai tiếng, cô ta muốn hỏi Chân Bảo đã đi đâu chơi với Phó minh thời, cũng muốn hỏi chân Bảo và Phó Minh Thời làm sao quen biết nhau, thuận tiện học hỏi một ít kinh nghiệm.
Chân Bảo, Chân Bảo...
‘Ầm ầm ầm’ tiếng đập cửa không ngừng truyền đến, Chân Bảo nhíu mày mở to mắt, nhìn về phía cửa: Làm sao vậy?
Phùng Nguyệt cười nói: Mới mười giờ, cậu đứng lên, chúng ta trò chuyện.
ChânBảo
Anh rất sẳn lòng cõng Chân Bảo đến khách sạn, nhưng Phó Minh Thời sợ gây hiểu lầm không cần thiết. Đêm hôm khuya khoắt, khách sạn, cô gái uống say bất tỉnh... Tất cả thật nhạy cảm. Cảm thấy mấu chốt, gặp phải một người nghĩa hiệp gặp chuyện bất bình tạt ngang hỏi thăm, lúng túng chính là Chân Bảo, huống chi, phòng trọ còn có một người thích suy đoán lung tung như Phùng Nguyệt.
Phó Minh Thời thích Chân Bảo, nên anh sẽ bảo vệ thanh danh cho cô thật tốt.
Anh gọi cô liên tục, Chân Bảo tỉnh, ghé vào lưng Phó Minh Thời, mơ mơ màng màng, mờ mịt nhìn anh.
Phó Minh Thời trêu chọc cô: Nhận ra anh không?
Chân Bảo nhìn anh chằm chằm, lại nhìn bốn phía, gió thu lạnh, từng chút từng chút hồi lại kí ức trước khi ngủ, là cảnh anh đang hôn cô.
Thả em xuống đi. Lúng túng rủ tầm mắt xuống, Chân Bảo nhỏ giọng nói.
Phó Minh Thời trầm mặc.
Chân Bảo nhảy xuống không lưu loát, Phó Minh Thời đưa tay ra đỡ cô, lo lắng cô đứng không vững.
Anh dịu dàng săn sóc, trong lòng Chân bảo ấm áp vô cùng: Cảm ơn.
Quan hệ của anh và em, không cần khách sáo như thế. Phó Minh Thời xoay người, nhìn thẳng vào mắt cô nói.
Khuôn mặt đẹp trai của anh phóng đại trước tầm mắt, Chân Bảo lại nghĩ tới nụ hôn lâu lắc chán phèo kia, né sang một bên.
Phó Minh Thời đuổi theo cô, nắm tay cô cùng đi vào khách sạn.
Rửa mặt thì ngủ đi, đừng nói chuyện phiếm với người khác. Đã đến tầng cao nhất, Phó Minh Thời nhỏ giọng dặn dò.
Chân Bảo buồn ngủ gật đầu.
Phó Minh Thời giúp cô gõ cửa, khoảng hơn mười giây sau, Phùng Nguyệt cười ra mở cửa, vẻ mặt phấn khởi. Phó Minh Thời nhìn thấy, tạm thời đổi ý, cúi đầu nói với Chân Bảo: Anh tiễn em vào phòng.
Đầu Chân Bảo nặng vô cùng, không suy nghĩ nhiều.
Phùng Nguyệt trêu Phó Minh Thời: Đường ngắn thế mà cũng muốn tiễn, có phải anh không muốn xa Chân bảo của chúng tôi rồi không?
Phó Minh Thời cười nhạt, đang nhìn Chân Bảo quay lại: Đi rửa mặt. Hà tất phải cùng người ngoài lãng phí thời gian.
Chân Bảo “Vâng” một tiếng, ngoan ngoãn đi vào phòng ngủ.
Phó Minh Thời đứng trước cửa chính, cúi đầu nhìn điện thoại.
Dùng nước ấm rửa mặt xong ngược lại khiến Chân Bảo càng buồn ngủ, vuốt mặt đi đến cửa chính, khuyên Phó Minh Thời: Ngày mai còn phải leo núi, anh mai ngủ sớm đi.
Ừ. Phó Minh Thời đỡ vai cô, xoay người hôn lên trán cô: Ngủ ngon.
Chân Bảo cúi đầu cười.
Phó Minh Thời lui ra cửa, con mắt màu đen đầu độc nhìn cô: Em đóng cửa rồi anh sẽ đi.
Chân Bảo ngây ngốc mà đóng cửa.
Khóa lại. Đầu Phó Minh Thời tựa vào cửa, giọng rất nhỏ.
Bên trong truyền ra tiếng Chân Bảo khóa cửa.
Phó Minh Thời lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho cô.
Điện thoại Chân Bảo vẫn còn trong túi xách, ngáp lấy điện thoại ra, thấy là Phó Minh Thời, Chân Bảo nhịn không được cười, để bên tai.
Tắt đèn ngủ, nằm xuống thì nói anh biết. Phó Minh Thời cựa người, lưng tựa vào cửa, ánh mắt đảo qua nhàn nhạt trên người Phùng Nguyệt.
Chân Bảo không hiểu Phó Minh Thời đang làm gì, nhưng cô vẫn để điện thoại xuống, cởi áo khoác bò vào ổ chăn, tắt đèn, thong thả nằm xuống và nói vào điện thoại: Nằm xong rồi.
Buồn ngủ không? Phó Minh Thời tưởng tượng ra dáng vẻ lúc cô ngủ.
Chân Bảo gật đầu: Buồn ngủ.
Ngủ đi, sáng mai cùng nhau ăn sáng. Phó Minh Thời bắt đầu đi ra ngoài.
Ừ, ngủ ngon. Chân Bảo thật sự rất buồn ngủ, kết thúc trò chuyện, điện thoại để một bên, ngủ.
Cùng lúc đó, Phó Minh đến phòng mình trong khách sạn.
Trong phòng khách lần nữa khôi phục yên tĩnh, Phùng Nguyệt đứng bên cạnh sô pha, ánh mắt đảo qua phòng ngủ chính, có chút không hiểu Phó Minh Thời mới vừa diễn vai gò. Nhìn Chân Bảo rửa mặt, ngủ, chẳng lẽ giống kiểu yêu đương trong truyện cổ tích, Phó Minh đem Chân Bảo cưng chiều như con gái mình.
Keo sơn như thế à?
Phùng Nguyệt cảm thấy Phó Minh Thời làm hơi lố, cũng không phải phim thần thượng, có thể, nhưng nếu có người đàn ông chịu đối với cô ta như vậy...
Tắt TV, Phùng Nguyệt gõ cửa phòng Chân bảo, Chân Bảo ra ngoài hết hai tiếng, cô ta muốn hỏi Chân Bảo đã đi đâu chơi với Phó minh thời, cũng muốn hỏi chân Bảo và Phó Minh Thời làm sao quen biết nhau, thuận tiện học hỏi một ít kinh nghiệm.
Chân Bảo, Chân Bảo...
‘Ầm ầm ầm’ tiếng đập cửa không ngừng truyền đến, Chân Bảo nhíu mày mở to mắt, nhìn về phía cửa: Làm sao vậy?
Phùng Nguyệt cười nói: Mới mười giờ, cậu đứng lên, chúng ta trò chuyện.
ChânBảo
/66
|