Editor: Maria Nyoko
Buổi tối thứ sáu, nghĩ đến ngày Chủ nhật có thể nhìn thấy Phó Minh Thời, tâm tình Chân Bảo rất tốt, sau khi đi làm thêm về, vẫn chủ động giúp một học tỷ y tá kiểm tra mấy tình trạng khôi phục sau giải phẫu của mấy bé cưng, thừa cơ thu lượm kinh nghiệm, những thứ này hoàn toàn không học được trên sách vở.
Chẳng qua mới kiểm tra xong ba con, Phó Minh Thời đã gọi điện thoại tới.
Chân Bảo nhìn học tỷ, đi đến góc tường nghe.
Đang tăng ca?
Chân Bảo nghe xong, kinh ngạc hỏi: Anh ở bên ngoài?
Phó Minh Thời ừ.
Chân Bảo lập tức ngắt máy, qua xin lỗi học tỷ, Học tỷ, em có việc, đi trước.
Bạn trai ư? Nhanh đi đi, đừng chậm trễ cuộc hẹn. Học tỷ mọc ra mấy cái tàn nhang trên mặt cười nói.
Chân Bảo cười cười, thu dọn đồ đạc đi ra, ra đến bên ngoài, chỉ thấy Phó Minh Thời đag giữ xe đạp cô bên kia. Anh giống như rất thích xe đạp của cô, mỗi lần tới tìm cô, cho dù là ở trường hay là bên ngoài bệnh viện, Anh đều ngồi ở chỗ ngồi phía sau xe đạp.
Tại sao bây giờ lại tới? Chân Bảo hiếu kỳ hỏi.
Ông cụ nhớ em, buổi tối gọi video. Phó Minh Thời đứng thẳng, tìm tòi nghiên cứu mà nhìn cô, Đêm nay trở về? Ngày mai đưa em về.
Nếu như ông cụ muốn video, Chân Bảo chỉ có thể trở về, hơn nữa cô cũng nhớ Hắc Đản, Nguyệt Lượng rồi. Nguyệt Lượng chính là Hắc Miêu lần trước Chân Bảo nhận nuôi tại Động Hiệp, bởi vì một thân lông tiểu gia hỏa màu đen, buổi tối lúc không đèn chỉ có thể nhìn thấy hai mắt trong suốt màu lục, sáng giống như trăng lưỡi liềm.
Em về ký túc trước đã. Chân Bảo mở to mắt nói, cô phải đi lấy quà để tặng anh.
Anh cùng đi với em. Phó Minh Thời cười đòi chìa khóa xe.
Đại khái mười lăm phút sau, hai người Phó Minh Thời đã ngồi trên chiếc xe đạp khiêm tốn mới mua.
Biệt thự của Phó Minh Thời cách A Đại chỉ có nửa giờ, cũng không lâu lắm đã đến. Bà Vương chuẩn bị mấy món ăn gia đình, lúc bọn họ đến mới bắt đầu xào, Chân Bảo ngồi ở phòng khách xem tivi, Hắc Đản đã chạy tới thè lưỡi ra muốn liếm cô, Nguyệt Lượng ỷ vào lực bật lên trực tiếp chui vào trong ngực cô, đầu mèo thỉnh thoảng cọ đến ngực cô. Chân Bảo một tay cho Hắc Đản thè lưỡi ra liếm, một tay sờ Nguyệt Lượng, đã lâu không thấy rồi.
Phó Minh Thời lười biếng dựa ở một bên, yên lặng nhìn cô trêu mèo chọc chó.
Cơm nước xong xuôi là chín giờ, vừa lúc bên kia ông cụ là buổi sáng, phù hợp gọi video.
Tinh thần ông cụ Phó không tệ, nhìn thấy người phía sau Chân Bảo tươi cười tựa hồ không có gì, sau đó trong mắt cháu trai như có như không, chỉ nói chuyện Cùng Chân Bảo. Tâm sự nửa giờ, ông cụ Phó mới khuyên Chân Bảo đi trên lầu nghỉ ngơi, ông cùng cháu trai nói chút ít chuyện làm ăn.
Chân Bảo nhìn Phó Minh Thời, ôm Nguyệt Lượng, dẫn Hắc Đản đi lên lầu ba.
Đã đến trên lầu, mơ hồ có thể nghe thấy thanh âm của Phó Minh Thời, Chân Bảo xuyên qua cầu thang nhìn xuống lầu, nhìn phòng ngủ Phó Minh Thời một chút, trong nội tâm đột nhiên toát ra một chủ ý. Cô muốn biết hiện tại Phó Minh Thời dùng dao cạo râu có giá như thế nào, nếu như Phó Minh Thời dùng dao cạo râu giá bốn con số, cái kia cô mua giá gốc hơn hai nghìn không tính quá kém, nếu như Phó Minh Thời dùng đồ giá rất cao, cô đừng tặng nữa.
Đứng tại chỗ trong chốc lát, Chân Bảo lặng lẽ đi đến trước phòng ngủ Phó Minh Thời, đè xuống tay cầm cửa, không khóa.
Tuy rằng cô không muốn làm kẻ trộm, không thẹn với lương tâm, nhưng tim Chân Bảo vẫn đập nhanh, buông Nguyệt Lượng, cô nhanh chóng đi vào, thẳng đến buồng vệ sinh. Tìm được dao cạo râu, Chân Bảo không biết nhãn hiệu kia, lấy điện thoại di động ra chụp ảnh, chuẩn bị trở về phòng tra mạng. Chụp ảnh rồi, để dao cạo râu lại tại chỗ, Chân Bảo tranh thủ thời gian đi ra ngoài.
Ra cửa, vậy mà Chân Bảo ra một tầng mồ hôi, chẳng qua là khi cô đi đến trước phòng ngủ mình, chợt phát hiện, Nguyệt Lượng chưa đi ra!
Mắt nhìn Hắc Đản thành thành thật thật, Chân Bảo vội vàng lộn trở lại đi tìm mèo, lúc cô đi lên thì phòng ngủ Phó Minh Thời đã đóng cửa, Nguyệt Lượng chắc chắn sẽ không tự đi vào, lưu lại Nguyệt Lượng, chính là chứng cứ cô xông vào phòng ngủ Phó Minh Thời.
Lần nữa tiến đến, Chân Bảo rất nhanh nhìn phòng ngủ chính, không có phát hiện Nguyệt Lượng, cô lại đi vào phòng vệ sinh, kết quả liếc nhìn Nguyệt Lượng ngồi xổm trên bồn cầu, cúi đầu đi đến bên trong. Chân Bảo lại càng hoảng sợ, chạy tới ý đồ bắt mèo, Nguyệt Lượng nhẹ nhàng nhảy lên, lại không chịu đi cùng cô!
Nguyệt Lượng nghe lời... Chân Bảo khom người, giọng nói dụ dỗ từ trước tới nay chưa từng có nói.
Nguyệt Lượng ngồi xổm trong bồn tắm, con mắt màu lục mờ mịt mà nhìn chủ nhân.
Chân Bảo chậm rãi tiến lên, cũng không đợi cô tới gần, Nguyệt Lượng lại chạy, bóng đen lóe lên, đi vào phòng ngủ.
Chân Bảo vô cùng đau đầu mà đuổi theo.
Lần này Nguyệt Lượng giống như quốc vương nằm trên giường lớn Phó Minh Thời, một đoàn đen sẫm, híp mắt, thoải mái cực kỳ.
Lại không nghe lời ta không thích mi rồi. Chân Bảo một bên tới gần, một bên nhỏ giọng uy hiếp.
Nguyệt Lượng không nhúc nhích.
Nhưng giường Phó Minh Thời quá lớn, Nguyệt Lượng nằm ở bên trong, Chân Bảo phải một tay chống đỡ giường mới có thể đến bên Nguyệt Lượng.
Bởi vậy lúc Phó Minh Thời hoang mang
Buổi tối thứ sáu, nghĩ đến ngày Chủ nhật có thể nhìn thấy Phó Minh Thời, tâm tình Chân Bảo rất tốt, sau khi đi làm thêm về, vẫn chủ động giúp một học tỷ y tá kiểm tra mấy tình trạng khôi phục sau giải phẫu của mấy bé cưng, thừa cơ thu lượm kinh nghiệm, những thứ này hoàn toàn không học được trên sách vở.
Chẳng qua mới kiểm tra xong ba con, Phó Minh Thời đã gọi điện thoại tới.
Chân Bảo nhìn học tỷ, đi đến góc tường nghe.
Đang tăng ca?
Chân Bảo nghe xong, kinh ngạc hỏi: Anh ở bên ngoài?
Phó Minh Thời ừ.
Chân Bảo lập tức ngắt máy, qua xin lỗi học tỷ, Học tỷ, em có việc, đi trước.
Bạn trai ư? Nhanh đi đi, đừng chậm trễ cuộc hẹn. Học tỷ mọc ra mấy cái tàn nhang trên mặt cười nói.
Chân Bảo cười cười, thu dọn đồ đạc đi ra, ra đến bên ngoài, chỉ thấy Phó Minh Thời đag giữ xe đạp cô bên kia. Anh giống như rất thích xe đạp của cô, mỗi lần tới tìm cô, cho dù là ở trường hay là bên ngoài bệnh viện, Anh đều ngồi ở chỗ ngồi phía sau xe đạp.
Tại sao bây giờ lại tới? Chân Bảo hiếu kỳ hỏi.
Ông cụ nhớ em, buổi tối gọi video. Phó Minh Thời đứng thẳng, tìm tòi nghiên cứu mà nhìn cô, Đêm nay trở về? Ngày mai đưa em về.
Nếu như ông cụ muốn video, Chân Bảo chỉ có thể trở về, hơn nữa cô cũng nhớ Hắc Đản, Nguyệt Lượng rồi. Nguyệt Lượng chính là Hắc Miêu lần trước Chân Bảo nhận nuôi tại Động Hiệp, bởi vì một thân lông tiểu gia hỏa màu đen, buổi tối lúc không đèn chỉ có thể nhìn thấy hai mắt trong suốt màu lục, sáng giống như trăng lưỡi liềm.
Em về ký túc trước đã. Chân Bảo mở to mắt nói, cô phải đi lấy quà để tặng anh.
Anh cùng đi với em. Phó Minh Thời cười đòi chìa khóa xe.
Đại khái mười lăm phút sau, hai người Phó Minh Thời đã ngồi trên chiếc xe đạp khiêm tốn mới mua.
Biệt thự của Phó Minh Thời cách A Đại chỉ có nửa giờ, cũng không lâu lắm đã đến. Bà Vương chuẩn bị mấy món ăn gia đình, lúc bọn họ đến mới bắt đầu xào, Chân Bảo ngồi ở phòng khách xem tivi, Hắc Đản đã chạy tới thè lưỡi ra muốn liếm cô, Nguyệt Lượng ỷ vào lực bật lên trực tiếp chui vào trong ngực cô, đầu mèo thỉnh thoảng cọ đến ngực cô. Chân Bảo một tay cho Hắc Đản thè lưỡi ra liếm, một tay sờ Nguyệt Lượng, đã lâu không thấy rồi.
Phó Minh Thời lười biếng dựa ở một bên, yên lặng nhìn cô trêu mèo chọc chó.
Cơm nước xong xuôi là chín giờ, vừa lúc bên kia ông cụ là buổi sáng, phù hợp gọi video.
Tinh thần ông cụ Phó không tệ, nhìn thấy người phía sau Chân Bảo tươi cười tựa hồ không có gì, sau đó trong mắt cháu trai như có như không, chỉ nói chuyện Cùng Chân Bảo. Tâm sự nửa giờ, ông cụ Phó mới khuyên Chân Bảo đi trên lầu nghỉ ngơi, ông cùng cháu trai nói chút ít chuyện làm ăn.
Chân Bảo nhìn Phó Minh Thời, ôm Nguyệt Lượng, dẫn Hắc Đản đi lên lầu ba.
Đã đến trên lầu, mơ hồ có thể nghe thấy thanh âm của Phó Minh Thời, Chân Bảo xuyên qua cầu thang nhìn xuống lầu, nhìn phòng ngủ Phó Minh Thời một chút, trong nội tâm đột nhiên toát ra một chủ ý. Cô muốn biết hiện tại Phó Minh Thời dùng dao cạo râu có giá như thế nào, nếu như Phó Minh Thời dùng dao cạo râu giá bốn con số, cái kia cô mua giá gốc hơn hai nghìn không tính quá kém, nếu như Phó Minh Thời dùng đồ giá rất cao, cô đừng tặng nữa.
Đứng tại chỗ trong chốc lát, Chân Bảo lặng lẽ đi đến trước phòng ngủ Phó Minh Thời, đè xuống tay cầm cửa, không khóa.
Tuy rằng cô không muốn làm kẻ trộm, không thẹn với lương tâm, nhưng tim Chân Bảo vẫn đập nhanh, buông Nguyệt Lượng, cô nhanh chóng đi vào, thẳng đến buồng vệ sinh. Tìm được dao cạo râu, Chân Bảo không biết nhãn hiệu kia, lấy điện thoại di động ra chụp ảnh, chuẩn bị trở về phòng tra mạng. Chụp ảnh rồi, để dao cạo râu lại tại chỗ, Chân Bảo tranh thủ thời gian đi ra ngoài.
Ra cửa, vậy mà Chân Bảo ra một tầng mồ hôi, chẳng qua là khi cô đi đến trước phòng ngủ mình, chợt phát hiện, Nguyệt Lượng chưa đi ra!
Mắt nhìn Hắc Đản thành thành thật thật, Chân Bảo vội vàng lộn trở lại đi tìm mèo, lúc cô đi lên thì phòng ngủ Phó Minh Thời đã đóng cửa, Nguyệt Lượng chắc chắn sẽ không tự đi vào, lưu lại Nguyệt Lượng, chính là chứng cứ cô xông vào phòng ngủ Phó Minh Thời.
Lần nữa tiến đến, Chân Bảo rất nhanh nhìn phòng ngủ chính, không có phát hiện Nguyệt Lượng, cô lại đi vào phòng vệ sinh, kết quả liếc nhìn Nguyệt Lượng ngồi xổm trên bồn cầu, cúi đầu đi đến bên trong. Chân Bảo lại càng hoảng sợ, chạy tới ý đồ bắt mèo, Nguyệt Lượng nhẹ nhàng nhảy lên, lại không chịu đi cùng cô!
Nguyệt Lượng nghe lời... Chân Bảo khom người, giọng nói dụ dỗ từ trước tới nay chưa từng có nói.
Nguyệt Lượng ngồi xổm trong bồn tắm, con mắt màu lục mờ mịt mà nhìn chủ nhân.
Chân Bảo chậm rãi tiến lên, cũng không đợi cô tới gần, Nguyệt Lượng lại chạy, bóng đen lóe lên, đi vào phòng ngủ.
Chân Bảo vô cùng đau đầu mà đuổi theo.
Lần này Nguyệt Lượng giống như quốc vương nằm trên giường lớn Phó Minh Thời, một đoàn đen sẫm, híp mắt, thoải mái cực kỳ.
Lại không nghe lời ta không thích mi rồi. Chân Bảo một bên tới gần, một bên nhỏ giọng uy hiếp.
Nguyệt Lượng không nhúc nhích.
Nhưng giường Phó Minh Thời quá lớn, Nguyệt Lượng nằm ở bên trong, Chân Bảo phải một tay chống đỡ giường mới có thể đến bên Nguyệt Lượng.
Bởi vậy lúc Phó Minh Thời hoang mang
/66
|