Em Là Định Mệnh Của Đời Anh

Chương 38 - Chương 38

/66


Chân Bảo cũng muốn tới, nhưng ông nội Phó giữ cô ở nhà rồi. Nhìn thấy cha mẹ, trước đó Phó Minh Thời đã thay cô giải thích.

Phát hiện con trai mình rất quan tâm con dâu sắp cưới, trong lòng Phó Chinh rất vui. Lúc trước cha mình muốn hai đứa làm thông gia từ bé, nhưng mà Phó Chinh cũng lo lắng cho con trai bởi vì ân huệ của đời trước mà ép nó cưới một người mà nó không thích, hiện tại hai đứa thật sự yêu thương nhau, con trai không chịu ủy khuất, Chân Bảo cũng không cần phải dối lòng mà gả vào nhà họ Phó, cũng xem như đó lại đại hoan hỉ.

Phó Minh Thời cũng không yên lòng với cha mình, lúc nói chuyện ánh mắt vẫn dán chặt trên người mẹ mình.

Tháo mắt kính râm xuống, nửa bên đôi môi đỏ mọng của Phùng Kha có hơi nhếch lên, ẩn ý là mỉa mai, không biết là đang mỉa mai bạn gái của con trai không có tới tiếp mình, hay là đang mỉa mai con trai đang sốt ruột thay bạn gái giải thích tâm tư.

Phó Minh Thời mím chặt môi nhìn chằm chằm mẹ mình lần nữa, không nói cái gì cả, rồi ở phía trước dẫn đường sau đó chuyên tâm lái xe. Trên đường đi hai tay Phùng Kha ôm ngực, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, một chữ cũng không nói, sau khi Phó Chinh hỏi tình hình thân thể của cha mình rồi cũng ngậm miệng lại.

Một nhà ba người đều nói năng thận trọng, lần thứ hai ánh mắt lại dừng trên trên mặt mẹ. Mẹ, từ nhỏ Chân Bảo lớn lên ở vùng nông thôn, đối với quần áo cô ấy không có quá xem trọng, mẹ đừng nói cô ấy, da mặt cô ấy rất mỏng.

Phùng Kha nở nụ cười, một tay cầm mắt kính di chuyển đi xuống, hơi cúi đầu đưa mắt nhìn con trai mình. Chẳng quan hệ gì với mẹ, mẹ cũng không nói một câu với cô ta.

Khi đó Phó Minh Thời đưa mắt nhìn về phía cha mình. Phó Chinh cũng nghiêng đầu về một cửa sổ khác, khóe miệng hơi vểnh lên.

Phó Minh Thời đau đầu, ý của mẹ là, chỉ cần mình và Chân Bảo kết hôn, để cho Chân Bảo trở thành con dâu nhà họ Phó thì Chân Bảo cũng sẽ không tránh được những lời nói ác độc của mẹ mình. Tiếc là anh có thể làm mọi người khiếp sợ, bao gồm cả Chân Bảo, chỉ có một mình mẹ anh là anh không có biện pháp nào cả.

Trong phòng khách của biệt thự, lúc nhìn xuyên qua cửa sổ sát đất thì thấy một nhà ba người Phó Minh Thời đến, đều mặc những bộ trang phục màu đen, Chân Bảo cảm thấy rất áp lực. Nhưng cô vẫn lập tức đứng lên, nhỏ giọng nói với ông nội Phó: Chú dì đã đến, để con ra tiếp mọi người.

Đừng sợ, có ông nội Phó làm chỗ dựa cho con rồi. Ông nội Phó nói rất đàng hoàng trịnh trọng, rồi nở nụ cười rất yêu quý.

Chân Bảo có chút thoải mái hơn, sau khi cô đi ra biệt thự đối mặt với ba người nhà họ Phó, lại lần nữa cả người cô như một dây cung đang căng thẳng, cố gắng tự nhiên để chào hỏi vợ chồng Phó Chinh: Chú mạnh khỏe, dì mạnh khỏe, con là Chân Bảo, vốn là muốn đi đến sân bay để đón hai bác, nhưng ông nội Phó, ông nội Phó có việc gấp nhờ con, cho nên không thể đi được.

Càng nói thì giọng nói càng thấp, đôi mắt Phó Chinh như một hồ sâu, nhìn dáng vẻ Phùng Kha đeo kính râm như muốn kéo dài khoảng cách ra không ngừng tạo áp lực cho Chân Bảo. Một cái chớp mắt kia, Chân Bảo cảm thấy mình như một con vịt xấu xí, lanh chanh láu đáu xông tới hai con thiên nga cao quý ở trước mặt.

Lúc Chân Bảo không còn cách nào khác định ngẩng đầu thì Phó Chinh chợt nở nụ cười nhợt nhạt, Về sau đều là người một nhà, không cần phải khách khí như vậy.

Năm mươi tuổi già dặn kinh nghiệm, lúc không cười lúc uy nghiêm lạnh lùng, một khi cười rộ lên thì như có một sức hấp dẫn không nói được, lần thứ nhất như gió xuân rất lạnh đi qua, tại vì trong người chưa cảm nhận được cái gió ấm áp đó, trước tiên làm ấm trái tim, về sau như không hề có một tiếng động.

Tim Chân Bảo đập thình thịch thêm một lần nữa, cẩn thận đưa mắt nhìn về phía Phùng Kha.

Phùng Kha trực tiếp đi tới bên cạnh Chân Bảo, làm cô rất lúng túng.

Vì không muốn cho cô nhiều áp lực, Phó Minh Thời mới nhíu mày, ý bảo cha vào trước, anh muốn ôm bả vai Chân Bảo đi vào trong. Nhưng Chân bảo tránh được động tác của anh, nghiêm mặt nói: Có thể ở bên trong sẽ nhìn thấy.

Phó Minh Thời đành phải thu tay lại, nhìn cô nói: Trước giờ, mẹ anh vẫn hay đối xử với người khác như vậy, em cũng đừng nghĩ quá nhiều.

Tình hình vừa mới như vậy, Chân Bảo cũng không muốn nghĩ nhiều, nếu Phùng Kha không có quan hệ gì với cô, cô cũng không để ý việc Phùng Kha không để ý tới cô. Có thể là mình và Phó Minh Thời yêu nhau, lần đầu gặp mặt một câu Phùng Kha cũng không nói với cô, như vậy ai mà không nghĩ đối phương không thích mình chứ?

Nhưng mà cô bình thường như thế, thời lượng nếm thử cũng không có, Phùng Kha không thích cô đó cũng là chuyện bình thường, nào có chuyện vô duyên vô cớ yêu thích như vậy.

Em không sao. Tự an ủi bản thân mình một phen, Chân Bảo ngẩng đầu, nhìn Phó Minh Thời cười cười, Em đã xem dì qua video nên biết rồi.

Phó Minh Thời vẫn lo lắng. Người trong nhà đều biết tính tình của mẹ, sớm đã xem như không thấy gì, nhưng chưa quen với mẹ nên có thể cũng hay đối mặt với vẻ lạnh lùng cao ngạo của mẹ. Mẹ cho người khác tủi thân anh có thể không để ý, nhưng anh không chịu khi đối với Chân Bảo như vậy.

Nếu mẹ anh vẫn đối với em như vậy, về sau anh sẽ không để em gặp mẹ nữa. Phó Minh Thời tới gần cô, nhỏ giọng nói.

Chân Bảo cũng không có cảm ơn anh, chỉ cảm thấy anh thật ngốc, Dì không làm cái gì, vì cái gì lại không cho em gặp mặt? Đi thôi, vào thôi. Nàng vừa mới gặp Phùng Kha, còn không có thời gian hiểu hết Phùng Kha, nếu bởi vì Phùng Kha không để ý tới cô mà cô liền trốn đi như con mèo kia, thì tức là cô thừa nhận năng lực mình quá kém.

Ngăn lại lời nói của Phó Minh Thời, Chân Bảo nhẹ nhàng đẩy anh cho anh đi trước, cô đi bên cạnh anh.

Trong phòng khách, cuối cùng Phùng Kha cũng tháo mắt kính ra, lộ ra một khuôn mặt lạnh nhạt mới 30 tuổi, nhìn kĩ thì




/66

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status