Chân Bảo bị Vương Tú kích động đến chảy nước mắt, tới cũng nhanh đi cũng nhanh, giống như một trận bão, chỉ để lại dấu vết mắt sưng vì khóc.
Rửa mặt xong đi ra, trông thấy Phó Minh Thời đang đứng ngoài phòng vệ sinh, mắt đen lo lắng mà nhìn cô.
Chân Bảo cúi đầu, còn chưa nghĩ ra nên nói gì, Phó Minh Thời đã giang hai cánh tay ra bước tới, vững vàng ôm lấy cô. Ban nãy áo sơ mi của anh đã bị cô khóc ướt nhẹp, đổi một bộ quần áo trắng, phía trên tràn đầy hơi thở của anh, sạch sẽ lại khiến người ta an tâm.
Khiến anh thêm phiền sao? Chôn trong ngực anh, Chân Bảo nhỏ giọng hỏi. Mục đích vợ chồng Vương Tú đến Thủ Đô chủ yếu là vay tiền, Chân Bảo sợ bọn họ suy nghĩ những biện pháp khác dây dưa với Phó Minh Thời.
Bọn họ còn chưa có bản lĩnh này.” Cằm di chuyển lên đỉnh đầu cô, goọng Phó Minh Thời trầm trầm nhưng khí phách vô cùng.
Chân Bảo cười, đưa tay ôm eo anh, sau một lát mới rầu rĩ nói: Về sau bất kể họ muốn ở anh thứ gì, anh đừng quan tâm đến. Cô không nợ Vương Tú , Phó Minh Thời càng không nợ bà ta, Phó Minh Thời đối với cô tốt như vậy, đến bây giờ cô vẫn không có ý định muốn Phó Minh Thời chuyển tiền cho mình, Vương Tú dựa vào đâu mà hùng hồn muốn Phó Minh Thời chuyển tiền để làm quen chứ?
Vì hai đứa em cùng mẹ khác cha kia sao?
Nghĩ đến trong mắt Vương Tú, con gái bà ta chăm sóc không được đi du học đó là uất ức, trong lòng Chân Bảo đã chết héo rồi.
Cô không quan tâm Vương Tú có nhận cô không, nhưng tại sao mỗi lần gặp mặt bà ta lại khó chịu với mình như vậy?
Nếu em vẫn chưa yên lòng, thì anh sẽ đưa hết tiền cho em quản, mỗi tháng cho em đưa anh một ít phí sinh hoạt là được. Vị hôn thê vừa đơn thuần lại không biết đoán ý người khác, Phó Minh Thời thở ra một hơi trêu chọc cô.
Hiện tại Chân Bảo chỉ thích nghe người đàn ông của mình nói chuyện, trán dựa vào lòng ngực anh cố ý hỏi: Mỗi tháng anh cần bao nhiêu phí sinh hoạt?
Phó Minh Thời ôm cô suy nghĩ, hôn mặt cô rồi nói: Không ít hơn hai mươi.
Chân Bảo nghi ngờ hỏi: Hai mươi vạn?
Phó Minh Thời cười, cắn lỗ tai cô: Gấp hai mươi lần.
Chân Bảo đỏ mặt, yên lặng tính toán, cả ngày lẫn đêm tháng trước cộng laị, thật sự không chỉ gấp hai mươi lần.
Đi thôi, xuống lầu ăn cơm. Dỗ dành xong vị hôn thê, Phó Minh Thời theo thói quen ôm vai cô bước xuống lầu.
Có thể đoán được đại khái tâm tình Chân Bảo không tốt, đêm nay mẹ Vương làm toàn là món Chân Bảo thích, đậu hũ ma bà, chân gà ướp hương cay, đầu cá ướp hạt tiêu băm nhỏ... Nhìn sang, chỉ có canh măng suông là không cay. Nước miếng của Chân Bảo như sắp chảy ra, bụng đói nên không có thời gian nghĩ đến chuyện không vui.
Ăn thêm một miếng. Phó Minh Thời lại gắp cho cô một cái chân gà.
Chân Bảo cúi đầu, gặm từng miếng nhỏ.
Chân gà còn chưa kịp gặm xong, điện thoại giữa hai người vang lên, hai người nhìn tên hiển thị trên màn hình: bác gái.
Chân Bảo mở to mắt ra nhìn, trên bàn mạt chược trong kỳ nghĩ đông gần đây cô có trao đổi số điện thoại với vợ chồng Phùng Kha, nhưng đến bây giờ, ngoại trừ ngày lễ tết Chân Bảo mới gửi tin nhắn chúc hai người thì hai người mới khách sáo nhắn lại, hôm nay là lần đầu tiên Phùng Kha chủ động gọi cho cô.
Cảm giác kia, so với nói chuyện trực tiếp với lãnh đạo quốc gia còn hồi hộp hơn.
Em ăn trước đi. Người nhà điện thoại, mắt Phó Minh Thời nhìn chân gà Chân Bảo còn cầm trong tay, anh cướp lấy điện thoại.
Chân Bảo ngơ ngác nhìn anh, còn chưa phản ứng.
Phó Minh Thời cố ý không lên tiếng.
Phượng Bảo? Trong điện thoại di động truyền đến giọng điệu thanh lãnh của Phùng Kha, giọng điệu thanh lãnh là nét đặc trưng của bà.
Chân Bảo ăn cùng với vợ chồng Phó Chinh được bốn bữa cơm, ăn xong bữa thứ ba, Phùng Kha bắt đầu theo ông cụ đổi gọi cô bằng nhũ danh.
Chân Bảo vừa muốn bước tới chào hỏi, lại bị Phó Minh Thời đoạt trước: Cô ấy ở trên lầu, mẹ tìm cô ấy có chuyện gì sao?
Chân Bảo trừng anh.
Phó Minh Thời ra hiệu cô cứ ăn tiếp.
Phùng Kha không ngờ người nghe lại là con trai, nhưng con trai hay con dâu đều như nhau. Liên tục lật xem người mẫu trên tạp chí, Phùng Kha thản nhiên nói: Mốt tháng mười có kiểu mới, bộ kiện váy này người mẫu không hợp khí chất, mắt Chân Bảo linh động, con hỏi con bé xem có hứng thú không, nếu chịu thì tối mai đưa nó đến thử đồ.
Nói xong liền cúp, người bận rộn, không có thời gian nói chuyện phiếm với con trai.
Phó Minh Thời từ từ bỏ điện thoại xuống, hỏi vị hôn thê đang ngây người như phỗng: Nghe thấy không?
Chân Bảo gật đầu, chột dạ nói: Là người mẫu đi trên sân khấu chữ T sao?
Đánh chết cô cô cũng không dám đi, với lại thứ nhất cô không có dáng người mẫu, thứ hai cô cũng không có khí chất như người ta, nếu đi thật có thể sẽ đứng ngây ngốc trên đài, bước đi bình thường cũng không biết.
Phó Minh Thời cười giải thích: Không phải như thế, là chụp ảnh thời trang, em thay đồ và make up, thợ chụp ảnh sẽ bày kiểu dáng cho em. Anh thấy em rất thích chụp ảnh, thử xem, cái này rất dễ, không mất bao nhiêu thời gian.
Anh trêu cô, Chân Bảo đỏ mặt ăn cơm trước, trong lòng lại không chắc chắn. Ảnh chụp của Phùng Kha sẽ đăng lên mạng, tạp chí tuyên truyền tiêu thụ, cô không có bất kỳ kinh nghiệm nào, nếu như làm hỏng thì sao đây?
Cơm nước xong xuôi, Phó Minh Thời dẫn Chân Bảo đến
Rửa mặt xong đi ra, trông thấy Phó Minh Thời đang đứng ngoài phòng vệ sinh, mắt đen lo lắng mà nhìn cô.
Chân Bảo cúi đầu, còn chưa nghĩ ra nên nói gì, Phó Minh Thời đã giang hai cánh tay ra bước tới, vững vàng ôm lấy cô. Ban nãy áo sơ mi của anh đã bị cô khóc ướt nhẹp, đổi một bộ quần áo trắng, phía trên tràn đầy hơi thở của anh, sạch sẽ lại khiến người ta an tâm.
Khiến anh thêm phiền sao? Chôn trong ngực anh, Chân Bảo nhỏ giọng hỏi. Mục đích vợ chồng Vương Tú đến Thủ Đô chủ yếu là vay tiền, Chân Bảo sợ bọn họ suy nghĩ những biện pháp khác dây dưa với Phó Minh Thời.
Bọn họ còn chưa có bản lĩnh này.” Cằm di chuyển lên đỉnh đầu cô, goọng Phó Minh Thời trầm trầm nhưng khí phách vô cùng.
Chân Bảo cười, đưa tay ôm eo anh, sau một lát mới rầu rĩ nói: Về sau bất kể họ muốn ở anh thứ gì, anh đừng quan tâm đến. Cô không nợ Vương Tú , Phó Minh Thời càng không nợ bà ta, Phó Minh Thời đối với cô tốt như vậy, đến bây giờ cô vẫn không có ý định muốn Phó Minh Thời chuyển tiền cho mình, Vương Tú dựa vào đâu mà hùng hồn muốn Phó Minh Thời chuyển tiền để làm quen chứ?
Vì hai đứa em cùng mẹ khác cha kia sao?
Nghĩ đến trong mắt Vương Tú, con gái bà ta chăm sóc không được đi du học đó là uất ức, trong lòng Chân Bảo đã chết héo rồi.
Cô không quan tâm Vương Tú có nhận cô không, nhưng tại sao mỗi lần gặp mặt bà ta lại khó chịu với mình như vậy?
Nếu em vẫn chưa yên lòng, thì anh sẽ đưa hết tiền cho em quản, mỗi tháng cho em đưa anh một ít phí sinh hoạt là được. Vị hôn thê vừa đơn thuần lại không biết đoán ý người khác, Phó Minh Thời thở ra một hơi trêu chọc cô.
Hiện tại Chân Bảo chỉ thích nghe người đàn ông của mình nói chuyện, trán dựa vào lòng ngực anh cố ý hỏi: Mỗi tháng anh cần bao nhiêu phí sinh hoạt?
Phó Minh Thời ôm cô suy nghĩ, hôn mặt cô rồi nói: Không ít hơn hai mươi.
Chân Bảo nghi ngờ hỏi: Hai mươi vạn?
Phó Minh Thời cười, cắn lỗ tai cô: Gấp hai mươi lần.
Chân Bảo đỏ mặt, yên lặng tính toán, cả ngày lẫn đêm tháng trước cộng laị, thật sự không chỉ gấp hai mươi lần.
Đi thôi, xuống lầu ăn cơm. Dỗ dành xong vị hôn thê, Phó Minh Thời theo thói quen ôm vai cô bước xuống lầu.
Có thể đoán được đại khái tâm tình Chân Bảo không tốt, đêm nay mẹ Vương làm toàn là món Chân Bảo thích, đậu hũ ma bà, chân gà ướp hương cay, đầu cá ướp hạt tiêu băm nhỏ... Nhìn sang, chỉ có canh măng suông là không cay. Nước miếng của Chân Bảo như sắp chảy ra, bụng đói nên không có thời gian nghĩ đến chuyện không vui.
Ăn thêm một miếng. Phó Minh Thời lại gắp cho cô một cái chân gà.
Chân Bảo cúi đầu, gặm từng miếng nhỏ.
Chân gà còn chưa kịp gặm xong, điện thoại giữa hai người vang lên, hai người nhìn tên hiển thị trên màn hình: bác gái.
Chân Bảo mở to mắt ra nhìn, trên bàn mạt chược trong kỳ nghĩ đông gần đây cô có trao đổi số điện thoại với vợ chồng Phùng Kha, nhưng đến bây giờ, ngoại trừ ngày lễ tết Chân Bảo mới gửi tin nhắn chúc hai người thì hai người mới khách sáo nhắn lại, hôm nay là lần đầu tiên Phùng Kha chủ động gọi cho cô.
Cảm giác kia, so với nói chuyện trực tiếp với lãnh đạo quốc gia còn hồi hộp hơn.
Em ăn trước đi. Người nhà điện thoại, mắt Phó Minh Thời nhìn chân gà Chân Bảo còn cầm trong tay, anh cướp lấy điện thoại.
Chân Bảo ngơ ngác nhìn anh, còn chưa phản ứng.
Phó Minh Thời cố ý không lên tiếng.
Phượng Bảo? Trong điện thoại di động truyền đến giọng điệu thanh lãnh của Phùng Kha, giọng điệu thanh lãnh là nét đặc trưng của bà.
Chân Bảo ăn cùng với vợ chồng Phó Chinh được bốn bữa cơm, ăn xong bữa thứ ba, Phùng Kha bắt đầu theo ông cụ đổi gọi cô bằng nhũ danh.
Chân Bảo vừa muốn bước tới chào hỏi, lại bị Phó Minh Thời đoạt trước: Cô ấy ở trên lầu, mẹ tìm cô ấy có chuyện gì sao?
Chân Bảo trừng anh.
Phó Minh Thời ra hiệu cô cứ ăn tiếp.
Phùng Kha không ngờ người nghe lại là con trai, nhưng con trai hay con dâu đều như nhau. Liên tục lật xem người mẫu trên tạp chí, Phùng Kha thản nhiên nói: Mốt tháng mười có kiểu mới, bộ kiện váy này người mẫu không hợp khí chất, mắt Chân Bảo linh động, con hỏi con bé xem có hứng thú không, nếu chịu thì tối mai đưa nó đến thử đồ.
Nói xong liền cúp, người bận rộn, không có thời gian nói chuyện phiếm với con trai.
Phó Minh Thời từ từ bỏ điện thoại xuống, hỏi vị hôn thê đang ngây người như phỗng: Nghe thấy không?
Chân Bảo gật đầu, chột dạ nói: Là người mẫu đi trên sân khấu chữ T sao?
Đánh chết cô cô cũng không dám đi, với lại thứ nhất cô không có dáng người mẫu, thứ hai cô cũng không có khí chất như người ta, nếu đi thật có thể sẽ đứng ngây ngốc trên đài, bước đi bình thường cũng không biết.
Phó Minh Thời cười giải thích: Không phải như thế, là chụp ảnh thời trang, em thay đồ và make up, thợ chụp ảnh sẽ bày kiểu dáng cho em. Anh thấy em rất thích chụp ảnh, thử xem, cái này rất dễ, không mất bao nhiêu thời gian.
Anh trêu cô, Chân Bảo đỏ mặt ăn cơm trước, trong lòng lại không chắc chắn. Ảnh chụp của Phùng Kha sẽ đăng lên mạng, tạp chí tuyên truyền tiêu thụ, cô không có bất kỳ kinh nghiệm nào, nếu như làm hỏng thì sao đây?
Cơm nước xong xuôi, Phó Minh Thời dẫn Chân Bảo đến
/66
|