Ngọc Trúc nghe tin như xét đánh ngang tai …
Đáng lẽ ra đó phải là tin vui , nhưng sao cô lại buồn và lo lắng thế này.
Ngày trước khi còn sống trong tình yêu hạnh phúc.
Cô đã từng mơ ước rằng… Cô sẽ sinh con cho anh , sẽ cho anh và cô có một gia đình đầy đủ trọn vẹn…
Vì lúc đó cô đã từng nghĩ rằng anh chắc chắn sẽ rất vui khi có bé con.
Nhưng bây giờ cô không dám chắc chắn về điều đó nữa , vì cô có cảm giác anh sắp bỏ rơi cô mất rồi.
Cho dù có con anh cũng chắc gì đã cần cô nữa.
Sợ rằng lúc đó anh lại nghĩ rằng , cô là người con gái không ra gì , bỉ ổi dám mang đứa con ra ép buộc anh.
Cô không muốn làm cho anh phải khó xử và coi thường cô.
” Con à! Sao con lại xuất hiện vào ngay lúc này chứ?
Mẹ biết phải làm sao đâu”
Nhìn Ngọc Trúc mặt mũi u buồn , như sắp khóc đến nơi.
Vị bác sĩ trẻ lại thở dài ngao ngắn
” Đúng như mình đoán , chắc cô ta bị đại gia nào đó bỏ rơi , xong mới biết là có thai , nên mới đau buồn sợ hãi thế này, đúng là không biết giữ thân thì chết ,
bây giờ dính chưởng thế này , thì tự một mình đi giải quyết hậu qủa”
Nhìn khuôn mặt như sắp chết đến nơi kia ! Vị bác sĩ trẻ nghiêm túc hỏi
- Thế bây giờ cô định xử lý cái thai thế nào?
Nghe bác sĩ nói vậy cô giật mình ngẩng mặt lên ngạc nhiên hỏi?
- Ý bác sĩ là sao?
- Cô thật là! Chán cô thật đấy !
Ý tôi là… Nếu cái thai là ngoài ý muốn , cô nên bỏ nó sớm đi trước khi qúa muộn…
*bực mình*
- Bỏ đi!
*thất thần*
- Đúng vậy nhân lúc nó vẫn còn nhỏ cô nên bỏ luôn đi , đợi đến khi cái thai lớn lên rồi , lúc đó cô mà bỏ sẽ rất nguy hiểm đến tính mạng của cô đấy!
- Nhưng mà…
- Yên tâm đi bây giờ chắc nó chỉ là cục máu đông , phá một phát là nó tan tành ra ngay đó mà , sau đó sẽ hút nó ra ngoài.
- KHÔNG!!!
Nghe bác sĩ nói vậy , cô sợ đến tái mặt , tim cô đập liên hồi…
Giết con ư ! Cô không muốn như vậy đâu , không bao giờ muốn như vậy đâu !
Qúa tàn nhẫn , qúa ác độc!
Dù sao đó cũng là giọt máu của anh , đó là nhân chứng để chứng minh cho thời gian hạnh phúc nhất đời của cô.
Sao cô có thể tàn nhẫn giết đi kết tinh tình yêu của hai người được chứ.
Cho dù bây giờ anh không cần cô nữa , nhưng đứa bé là vô tội , nó xuất hiện không đúng lúc thì có gì là sai chứ.
Có chăng cũng chỉ là nó đã đầu thai làm con nhầm người.
Một bố mẹ không thể mang lại cho nó tình yêu thương trọn vẹn được.
Nếu anh rời bỏ mẹ con cô , cô sẽ mang con đến một nơi thật xa , rồi sinh con và yêu thương chăm sóc con thay cho cả phần anh nữa.
Dù sao cô cũng phải cảm ơn anh .
Vì trước khi rời bỏ cô , anh đã trao tặng cho cô đứa con này , một món qùa qúy giá hơn tất cả mọi thứ trên đời . Cô sẽ yêu thương trân trọng nó, sẽ dành tình yêu của cuộc đời mình mà chăm sóc con suốt đời.
Nhưng sao lòng cô vẫn đau như cắt , hay cô đang đau lòng khi biết rằng… lại có một đứa trẻ không cha sắp được sinh ra đời.
Đó sẽ là người thân duy nhất của cô sau này.
Nhưng đến khi con lớn lên , đã bắt đầu hiểu chuyện , làm sao cô có thể trả lời được những câu hỏi như:
Mẹ ơi ! Sao các bạn có ba mà con lại không có?
Mẹ ơi ! Ba con đâu rồi!
Mẹ ơi ! Ba con là ai ?
Mẹ ơi ! Có phải ba không cần mẹ con mình nữa phải không?
Nghĩ đến đây trái tim cô quặn đau lên từng hồi , nước mắt không biết từ lúc nào đã ướt đẫm mặt…
Tại sao người ta có con thì cảm thấy hạnh phúc , còn cô thì lại đau đớn thế này?
- Cô theo tôi sang phòng siêu âm !
- Dạ!
Câu nói của vị bác sĩ cắt ngang dòng suy nghĩ buồn tủi của cô
- Sang đó xem cái thai được mấy tuần rồi?
Xem nó khỏe yếu thế nào?
Có vấn đề gì không?
Sức khỏe của cô đang rất tệ , lại đang bị thiếu máu trầm trọng.
Nếu cô cứ thế này… Đừng nói đến đứa bé , ngay cả tính mạng của cô cũng khó giữ đấy!
- Tôi… Nếu đứa bé có mệnh hề gì ! Thì tôi sẽ chết theo nó.
- Cô thật ngốc… Vì một người đàn ông bạc tình … Như vậy có đáng không?
- Dù sao đó cũng là người đàn ông đầu tiên cho tôi biết thế nào là cảm giác được yêu thương , bảo vệ , trân trọng , và giống như tôi được sống trong một gia đình hạnh phúc.
Cho nên có lẽ điều đó là đáng , vì đây là người thân duy nhất của tôi , ngoài nó ra tôi không còn gì cả.
- Cô là cô nhi!
Nhưng tôi nghĩ rằng ông trời sẽ không cướp đi mọi thứ của ai bao giờ đâu.
Chúng ta đi thôi. Xem xem bé con cùa cô thế nào rồi
- Vâng ! Tôi sẽ không để ông ấy cướp mất thứ cuối cùng này đâu
- Nếu như bé con có chuyện gì , cô cũng đừng đau lòng qúa nhé!
Đáng lẽ ra đó phải là tin vui , nhưng sao cô lại buồn và lo lắng thế này.
Ngày trước khi còn sống trong tình yêu hạnh phúc.
Cô đã từng mơ ước rằng… Cô sẽ sinh con cho anh , sẽ cho anh và cô có một gia đình đầy đủ trọn vẹn…
Vì lúc đó cô đã từng nghĩ rằng anh chắc chắn sẽ rất vui khi có bé con.
Nhưng bây giờ cô không dám chắc chắn về điều đó nữa , vì cô có cảm giác anh sắp bỏ rơi cô mất rồi.
Cho dù có con anh cũng chắc gì đã cần cô nữa.
Sợ rằng lúc đó anh lại nghĩ rằng , cô là người con gái không ra gì , bỉ ổi dám mang đứa con ra ép buộc anh.
Cô không muốn làm cho anh phải khó xử và coi thường cô.
” Con à! Sao con lại xuất hiện vào ngay lúc này chứ?
Mẹ biết phải làm sao đâu”
Nhìn Ngọc Trúc mặt mũi u buồn , như sắp khóc đến nơi.
Vị bác sĩ trẻ lại thở dài ngao ngắn
” Đúng như mình đoán , chắc cô ta bị đại gia nào đó bỏ rơi , xong mới biết là có thai , nên mới đau buồn sợ hãi thế này, đúng là không biết giữ thân thì chết ,
bây giờ dính chưởng thế này , thì tự một mình đi giải quyết hậu qủa”
Nhìn khuôn mặt như sắp chết đến nơi kia ! Vị bác sĩ trẻ nghiêm túc hỏi
- Thế bây giờ cô định xử lý cái thai thế nào?
Nghe bác sĩ nói vậy cô giật mình ngẩng mặt lên ngạc nhiên hỏi?
- Ý bác sĩ là sao?
- Cô thật là! Chán cô thật đấy !
Ý tôi là… Nếu cái thai là ngoài ý muốn , cô nên bỏ nó sớm đi trước khi qúa muộn…
*bực mình*
- Bỏ đi!
*thất thần*
- Đúng vậy nhân lúc nó vẫn còn nhỏ cô nên bỏ luôn đi , đợi đến khi cái thai lớn lên rồi , lúc đó cô mà bỏ sẽ rất nguy hiểm đến tính mạng của cô đấy!
- Nhưng mà…
- Yên tâm đi bây giờ chắc nó chỉ là cục máu đông , phá một phát là nó tan tành ra ngay đó mà , sau đó sẽ hút nó ra ngoài.
- KHÔNG!!!
Nghe bác sĩ nói vậy , cô sợ đến tái mặt , tim cô đập liên hồi…
Giết con ư ! Cô không muốn như vậy đâu , không bao giờ muốn như vậy đâu !
Qúa tàn nhẫn , qúa ác độc!
Dù sao đó cũng là giọt máu của anh , đó là nhân chứng để chứng minh cho thời gian hạnh phúc nhất đời của cô.
Sao cô có thể tàn nhẫn giết đi kết tinh tình yêu của hai người được chứ.
Cho dù bây giờ anh không cần cô nữa , nhưng đứa bé là vô tội , nó xuất hiện không đúng lúc thì có gì là sai chứ.
Có chăng cũng chỉ là nó đã đầu thai làm con nhầm người.
Một bố mẹ không thể mang lại cho nó tình yêu thương trọn vẹn được.
Nếu anh rời bỏ mẹ con cô , cô sẽ mang con đến một nơi thật xa , rồi sinh con và yêu thương chăm sóc con thay cho cả phần anh nữa.
Dù sao cô cũng phải cảm ơn anh .
Vì trước khi rời bỏ cô , anh đã trao tặng cho cô đứa con này , một món qùa qúy giá hơn tất cả mọi thứ trên đời . Cô sẽ yêu thương trân trọng nó, sẽ dành tình yêu của cuộc đời mình mà chăm sóc con suốt đời.
Nhưng sao lòng cô vẫn đau như cắt , hay cô đang đau lòng khi biết rằng… lại có một đứa trẻ không cha sắp được sinh ra đời.
Đó sẽ là người thân duy nhất của cô sau này.
Nhưng đến khi con lớn lên , đã bắt đầu hiểu chuyện , làm sao cô có thể trả lời được những câu hỏi như:
Mẹ ơi ! Sao các bạn có ba mà con lại không có?
Mẹ ơi ! Ba con đâu rồi!
Mẹ ơi ! Ba con là ai ?
Mẹ ơi ! Có phải ba không cần mẹ con mình nữa phải không?
Nghĩ đến đây trái tim cô quặn đau lên từng hồi , nước mắt không biết từ lúc nào đã ướt đẫm mặt…
Tại sao người ta có con thì cảm thấy hạnh phúc , còn cô thì lại đau đớn thế này?
- Cô theo tôi sang phòng siêu âm !
- Dạ!
Câu nói của vị bác sĩ cắt ngang dòng suy nghĩ buồn tủi của cô
- Sang đó xem cái thai được mấy tuần rồi?
Xem nó khỏe yếu thế nào?
Có vấn đề gì không?
Sức khỏe của cô đang rất tệ , lại đang bị thiếu máu trầm trọng.
Nếu cô cứ thế này… Đừng nói đến đứa bé , ngay cả tính mạng của cô cũng khó giữ đấy!
- Tôi… Nếu đứa bé có mệnh hề gì ! Thì tôi sẽ chết theo nó.
- Cô thật ngốc… Vì một người đàn ông bạc tình … Như vậy có đáng không?
- Dù sao đó cũng là người đàn ông đầu tiên cho tôi biết thế nào là cảm giác được yêu thương , bảo vệ , trân trọng , và giống như tôi được sống trong một gia đình hạnh phúc.
Cho nên có lẽ điều đó là đáng , vì đây là người thân duy nhất của tôi , ngoài nó ra tôi không còn gì cả.
- Cô là cô nhi!
Nhưng tôi nghĩ rằng ông trời sẽ không cướp đi mọi thứ của ai bao giờ đâu.
Chúng ta đi thôi. Xem xem bé con cùa cô thế nào rồi
- Vâng ! Tôi sẽ không để ông ấy cướp mất thứ cuối cùng này đâu
- Nếu như bé con có chuyện gì , cô cũng đừng đau lòng qúa nhé!
/51
|