Hoàng Kỳ khẽ mỉm cười rồi cũng đứng dậy , xoay người bước vào nhà.
” Cũng muộn rồi!
Phải ăn cơm thôi!”
Anh vừa bước vào phòng ăn , thì trên bàn đã được dọn ra đầy kín , có rất nhiều món ăn lạ mắt và đơn giản được bày trên bàn.
Khiến Hoàng Kỳ khẽ nhíu mày khó hiểu , dạo này không hiểu sao Vợ sắp cưới của anh thay đổi khẩu phần ăn uống đến chóng mặt , mỗi ngày là một món mới đủ các thể loại , từ bổ dưỡng đến rau qủa.
Mà hình như trong vòng 1 tháng gần đây , anh cảm giác cô có chút thay đổi … Ăn khỏe , ngủ cũng khỏe.
Bảo ở nhà một mình Ngủ nhiều thì đã đành , ăn cũng gấp đôi gấp ba bình thường.
Cứ đà này chắc 1 vài tháng nữa cô sẽ ú lên cho mà xem.
Nhưng không sao , béo lên cho đẹp , ôm mới đầy tay.
Mà phải công nhận dạo này bụng vợ yêu của anh hình như phình phình ra thì phải … Hậu qủa của việc ăn ngủ qúa điều độ đây mà.
“Không sao! Cứ ăn ngủ thoải mái!
Tối anh sẽ giúp tập thể dục trên giường … Vừa lưu thông máu lại có tác dụng giảm cân… Qúa tuyệt!
Em thật ngoan biết chăm sóc bồi bổ bản thân để tối có sức mà thư giãn gân cốt… Rất tốt”
Khẽ lắc đầu rồi phì cười với suy nghĩ ở trên , rồi lại mỉm cười dịu dàng với suy nghĩ ở dưới. Sau đó còn gật gù , híp mắt thích thú.
Hoàng Kỳ đứng yên gần bàn ăn , khuôn mặt biểu cảm đến khó tả , trông chẳng khác gì một tên tâm thần đang mơ màng ảo tưởng những chuyện trên trời.
Làm Ngọc Trúc đang vui vẻ nhìn bàn ăn , cũng phải nhíu mày khó hiểu.
Cô đưa tay chọc chọc vào eo anh thắc mắc hỏi
- Nè! Anh bị sao thế?
Không ăn cơm ah?
Tiếng nói của Ngọc Trúc như đưa anh thoát khỏi suy nghĩ của bản thân.
Hoàng Kỳ mỉm cười cầm lấy tay cô , rồi nhẹ nhàng ngồi xuống
bên cạnh.
Trong vô thức anh khẽ lẩm bẩm
- Giá như lúc này được ăn thịt thì tốt…
Thấy anh nói vậy Ngọc Trúc nhanh như cắt gắp vào bát anh một miếng thịt , rồi nhanh nhảu
- Đó! Ăn đi!
Hoàng kỳ tròn mắt nhìn miếng thịt , ngẩn người nhìn cô như muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Ngọc Trúc Thấy anh đã ngồi xuống , cô cũng chẳng thèm để ý nữa , quay trở lại với ” tình yêu” trên bàn .
Nhìn những món ăn trên bàn mà cô nuốt nước bọt cái ” ực “.
Ngay lập tức cắm đầu vào chiến đấu.
Làm ai kia được phát tá hỏa lên
- Em ăn từ từ thôi!
Cẩn thận không…
Hoàng Kỳ còn chưa kịp dứt lời thì ai đó đã khó chịu lên tiếng
- Ăn cũng cấm!
Em chỉ ăn phần của em thôi!
Không ăn sang phần của anh đâu mà sợ… Hứ… Nhiều thế này… Mà tham…
- Hả? Anh không có ý đó!
Chỉ là em ăn từ từ thôi không nghẹn thì khổ!
Em ăn được bao nhiêu cứ ăn!
Ăn hết cũng được!
Anh không…
- Chính miệng anh nói đấy nhé!
Vậy em phải ăn hết mới được!
- Hả?
Không để anh nói thêm câu nào , Ngọc Trúc lại quay đầu chiến đấu với các món ăn mà cô thích , khiến Hoàng Kỳ luôn trong trạng thái lo sợ vợ yêu chẳng may bị nghẹn vì tội hám ăn thì khổ…
Khuôn mặt điển trai đang vô cùng căng thẳng hòa theo từng giây phút khi cô đưa đồ ăn vào miệng , rồi thích thú nhai nuốt trong hưng phấn.
Cô đâu biết rằng mãi tận khi cô ăn xong một miếng anh mới thờ phào nhẹ nhõm , rồi lại căng thẳng chờ đợi miếng tiếp theo… Cứ thế… Cứ thế… Mãi tận khi cô ăn xong thì anh mới thở phào nhẹ nhõm …
Ngọc Trúc sau khi ăn uống no thích , mới ngẩng mặt sau đó nhíu mày hết nhìn bát cơm của anh , rồi lại nhìn anh dò hỏi
- Nè! Gì mà nhìn em ghê vậy!
Anh không ăn à?
- Ờ ờ… Em cứ ăn đi!
Ngọc Trúc đưa mắt nhìn bàn ăn đã được cô dọn sạch , rồi khó chịu nhìn anh nói
- Em Ăn hết rồi mà!
Hay là anh….
- À ừ… Em muốn ăn nữa không?
Để anh bảo người làm?
- Thôi không ăn nữa! Ăn thêm lại có người khó chịu rồi thế này thế kia!
- Hửm?
- Sao em ăn mà anh cứ nhìn chằm chằm như luyến tiếc thế?
- Không phải!
- Thế là sao?
- Ừ thì… Anh lo em ăn vội qúa sẽ bị nghẹn!
Mà em này… Em ăn nhiều như thế … Không sợ mập lên à?
- Hả? Mập lên?
Nói đến đây cô mới ngây người hết sờ tay , lại ngắm chân … Thấy chân tay vẫn thế , cô mới tạm yên tâm ngó xuống bụng mình ..bụng cô hơi phình lên chút chút , tuy chỉ chút xíu thôi nhưng mặt bỗng biến sắc nhanh chóng.
Cô chỉ ăn nhiều thời gian gần đây thôi mà.
Sao lại thành thế này?
- Em đừng buồn!
Mập lên chút cho đẹp!
- Đẹp gì mà đẹp!
Anh…
Đúng lúc đó Quản gia bước vào
- Ông chủ!
Phía bệnh viện đã gửi kết qủa kiểm tra sức khỏe hàng tháng rồi đây a
” Cũng muộn rồi!
Phải ăn cơm thôi!”
Anh vừa bước vào phòng ăn , thì trên bàn đã được dọn ra đầy kín , có rất nhiều món ăn lạ mắt và đơn giản được bày trên bàn.
Khiến Hoàng Kỳ khẽ nhíu mày khó hiểu , dạo này không hiểu sao Vợ sắp cưới của anh thay đổi khẩu phần ăn uống đến chóng mặt , mỗi ngày là một món mới đủ các thể loại , từ bổ dưỡng đến rau qủa.
Mà hình như trong vòng 1 tháng gần đây , anh cảm giác cô có chút thay đổi … Ăn khỏe , ngủ cũng khỏe.
Bảo ở nhà một mình Ngủ nhiều thì đã đành , ăn cũng gấp đôi gấp ba bình thường.
Cứ đà này chắc 1 vài tháng nữa cô sẽ ú lên cho mà xem.
Nhưng không sao , béo lên cho đẹp , ôm mới đầy tay.
Mà phải công nhận dạo này bụng vợ yêu của anh hình như phình phình ra thì phải … Hậu qủa của việc ăn ngủ qúa điều độ đây mà.
“Không sao! Cứ ăn ngủ thoải mái!
Tối anh sẽ giúp tập thể dục trên giường … Vừa lưu thông máu lại có tác dụng giảm cân… Qúa tuyệt!
Em thật ngoan biết chăm sóc bồi bổ bản thân để tối có sức mà thư giãn gân cốt… Rất tốt”
Khẽ lắc đầu rồi phì cười với suy nghĩ ở trên , rồi lại mỉm cười dịu dàng với suy nghĩ ở dưới. Sau đó còn gật gù , híp mắt thích thú.
Hoàng Kỳ đứng yên gần bàn ăn , khuôn mặt biểu cảm đến khó tả , trông chẳng khác gì một tên tâm thần đang mơ màng ảo tưởng những chuyện trên trời.
Làm Ngọc Trúc đang vui vẻ nhìn bàn ăn , cũng phải nhíu mày khó hiểu.
Cô đưa tay chọc chọc vào eo anh thắc mắc hỏi
- Nè! Anh bị sao thế?
Không ăn cơm ah?
Tiếng nói của Ngọc Trúc như đưa anh thoát khỏi suy nghĩ của bản thân.
Hoàng Kỳ mỉm cười cầm lấy tay cô , rồi nhẹ nhàng ngồi xuống
bên cạnh.
Trong vô thức anh khẽ lẩm bẩm
- Giá như lúc này được ăn thịt thì tốt…
Thấy anh nói vậy Ngọc Trúc nhanh như cắt gắp vào bát anh một miếng thịt , rồi nhanh nhảu
- Đó! Ăn đi!
Hoàng kỳ tròn mắt nhìn miếng thịt , ngẩn người nhìn cô như muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Ngọc Trúc Thấy anh đã ngồi xuống , cô cũng chẳng thèm để ý nữa , quay trở lại với ” tình yêu” trên bàn .
Nhìn những món ăn trên bàn mà cô nuốt nước bọt cái ” ực “.
Ngay lập tức cắm đầu vào chiến đấu.
Làm ai kia được phát tá hỏa lên
- Em ăn từ từ thôi!
Cẩn thận không…
Hoàng Kỳ còn chưa kịp dứt lời thì ai đó đã khó chịu lên tiếng
- Ăn cũng cấm!
Em chỉ ăn phần của em thôi!
Không ăn sang phần của anh đâu mà sợ… Hứ… Nhiều thế này… Mà tham…
- Hả? Anh không có ý đó!
Chỉ là em ăn từ từ thôi không nghẹn thì khổ!
Em ăn được bao nhiêu cứ ăn!
Ăn hết cũng được!
Anh không…
- Chính miệng anh nói đấy nhé!
Vậy em phải ăn hết mới được!
- Hả?
Không để anh nói thêm câu nào , Ngọc Trúc lại quay đầu chiến đấu với các món ăn mà cô thích , khiến Hoàng Kỳ luôn trong trạng thái lo sợ vợ yêu chẳng may bị nghẹn vì tội hám ăn thì khổ…
Khuôn mặt điển trai đang vô cùng căng thẳng hòa theo từng giây phút khi cô đưa đồ ăn vào miệng , rồi thích thú nhai nuốt trong hưng phấn.
Cô đâu biết rằng mãi tận khi cô ăn xong một miếng anh mới thờ phào nhẹ nhõm , rồi lại căng thẳng chờ đợi miếng tiếp theo… Cứ thế… Cứ thế… Mãi tận khi cô ăn xong thì anh mới thở phào nhẹ nhõm …
Ngọc Trúc sau khi ăn uống no thích , mới ngẩng mặt sau đó nhíu mày hết nhìn bát cơm của anh , rồi lại nhìn anh dò hỏi
- Nè! Gì mà nhìn em ghê vậy!
Anh không ăn à?
- Ờ ờ… Em cứ ăn đi!
Ngọc Trúc đưa mắt nhìn bàn ăn đã được cô dọn sạch , rồi khó chịu nhìn anh nói
- Em Ăn hết rồi mà!
Hay là anh….
- À ừ… Em muốn ăn nữa không?
Để anh bảo người làm?
- Thôi không ăn nữa! Ăn thêm lại có người khó chịu rồi thế này thế kia!
- Hửm?
- Sao em ăn mà anh cứ nhìn chằm chằm như luyến tiếc thế?
- Không phải!
- Thế là sao?
- Ừ thì… Anh lo em ăn vội qúa sẽ bị nghẹn!
Mà em này… Em ăn nhiều như thế … Không sợ mập lên à?
- Hả? Mập lên?
Nói đến đây cô mới ngây người hết sờ tay , lại ngắm chân … Thấy chân tay vẫn thế , cô mới tạm yên tâm ngó xuống bụng mình ..bụng cô hơi phình lên chút chút , tuy chỉ chút xíu thôi nhưng mặt bỗng biến sắc nhanh chóng.
Cô chỉ ăn nhiều thời gian gần đây thôi mà.
Sao lại thành thế này?
- Em đừng buồn!
Mập lên chút cho đẹp!
- Đẹp gì mà đẹp!
Anh…
Đúng lúc đó Quản gia bước vào
- Ông chủ!
Phía bệnh viện đã gửi kết qủa kiểm tra sức khỏe hàng tháng rồi đây a
/51
|