Lúc nhận lấy ly trà trái cây từ trong tay của Giang Dữ, đôi mắt của Ninh Nhuệ Tinh vẫn còn có chút đỏ đỏ.
Phần vải chỗ đầu gối bị rách một chỗ lớn, miệng vết thương được một lớp vải gạc trắng băng bó lại, cùng với biểu cảm đáng thương mong manh, quả thật là có chút dáng vẻ của người bị thương.
Giang Dữ không nói chuyện, cô lại cắn ống hút, cũng không biết nên nói cái gì.
Cô từ trước đến nay vẫn không quen khi ở riêng với nam sinh, ngay cả nói một câu thôi cũng cảm thấy khó khăn, nhưng đối với Giang Dữ, giống như bị điều khiển vậy, cũng giống như là con thiêu thân lao vào lửa, cô rất muốn lại gần tiếp cận.
Ninh Nhuệ Tinh đang suy nghĩ để tìm ra một chủ đề nói chuyện đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh này thì nghe thấy Giang Dữ nói, "Lễ Quốc khánh này em ở lại trường học hay là về nhà?"
Lễ Quốc khánh lần này vừa khéo trùng với ngày lễ trung thu, nhà trường cho nghỉ một kỳ nghỉ ngắn tổng cộng tám ngày, các bạn cùng phòng ký túc xá với Ninh Nhuệ Tinh đều muốn trở về nhà, cô cũng không thể một mình ở lại ký túc xá được.
"Em muốn về nhà."
Mặc dù không biết tại sao Giang Dữ lại muốn hỏi câu hỏi này, nhưng Ninh Nhuệ Tinh vẫn rất thành thật mà trả lời.
"Khi nào muốn rời khỏi trường học thì nói với anh một tiếng, anh sẽ đưa em đi."
Giang Dữ nói xong liền liếc mắt nhìn sang cô, mái tóc dài rối tung che mất hơn phân nửa đường nét khuôn mặt, lờ mờ có thể thoáng nhìn thấy độ cong dịu dàng, nhẹ nhàng, đôi mắt anh không nhịn được mà dịu dàng đi rất nhiều.
Nghe thấy câu nói của Giang Dữ, Ninh Nhuệ Tinh vội vàng nuốt xuống ngụm trà trong miệng, để rảnh miệng nói chuyện, "Không cần đâu, em tự mình ngồi tàu điện ngầm về nhà là được rồi."
Nhà cô ở thành phố này, ngồi một chuyến tàu điện ngầm là có thể đến rồi, lại còn rất tiện lợi nữa.
"Chân của em bị thương như vậy, di chuyển không tiện đâu, huống hồ chi một phần nguyên nhân cũng là do anh, anh phải phụ trách chứ."
Bờ môi của Giang Dữ có chút mím chặt, lộ ra ý vị không dễ gì từ chối.
Tâm tư của Ninh Nhuệ Tinh cũng muốn được ở cùng với Giang Dữ nhiều hơn, anh đã nói như vậy rồi, cô cũng không có lý do gì để mà từ chối, cô nhẹ ừm một tiếng xem như là đồng ý.
Chờ đến khi về tới dưới lầu ký túc xá nữ, suốt cả đường đi Giang Dữ cũng không hề tính sổ chuyện cái icon với cô, Ninh Nhuệ Tinh ngược lại có chút ngoài ý muốn.
Anh đã không nhắc tới, Ninh Nhuệ Tinh cũng sẽ không cố ý nhắc lại chuyện này trước mặt anh, cô vẫy vẫy tay với Giang Dữ sau đó liền đi vào ký túc xá.
Vừa mở cửa, mấy người bọn Lai Âm đã nhiệt tình chào đón.
"Cậu đã đi đâu vậy, muộn thế này rồi mới quay về."
"Đàn anh Giang Dữ đuổi theo cậu để nói cái gì vậy?"
"Trong tay còn cầm trà sữa, đây là đi hẹn hò chứ gì?"
Mỗi người một câu líu ra líu ríu hỏi, quan sát Ninh Nhuệ Tinh từ trên xuống dưới mới nhìn thấy miệng vết thương trên đầu gối cô.
"Sao cậu lại bị như vậy? Sao lại còn bị thương chứ?"
Ninh Nhuệ Tinh cảm thán một tiếng rồi đi đến vị trí của mình ở bên cạnh, "Vừa nãy không cẩn thận ngã một cái."
"Rất nghiêm trọng sao?"
"Vẫn ổn." Ninh Nhuệ Tinh nói xong liền đưa ngón tay chạm nhẹ vào đầu gối đang được bao bọc bởi lớp vải gạc.
Một tầng vải gạc thật dày, không còn cảm thấy đau đớn gì nữa.
Sau khi cẩn thận tỉ mỉ tắm rửa xong, thật không dễ dàng gì trèo lên giường, vừa mới mở điện thoại ra liền nhận được tin nhắn từ Giang Dữ gửi đến.
Anh dặn lại lần nữa để nhắc cô rằng phải nhớ nói với anh thời gian vào ngày cô quay về nhà, anh sẽ qua để đưa cô đi.
Nhìn thấy những con chữ trên màn hình điện thoại, Ninh Nhuệ Tinh chỉ cảm thấy trong lòng pha trộn một loại cảm giác kỳ lạ.
Chỉ là một chi tiết nhỏ đơn giản như vậy cũng đủ để khiến cho não bộ của cô tạo ra tất cả những tình cảm tiêu biểu với những hình ảnh nên có cũng như không nên có.
Thích một người chính là có thể từ bất cứ lời nói, hành động nào của anh ấy, loại trừ đi những điều không liên quan không nên có, chỉ lưu lại tất cả những ảo tưởng của bản thân mà thôi.
Cho dù Giang Dữ không biết được.
Nghĩ như vậy, Ninh Nhuệ Tinh liền gửi qua cho Giang Dữ một chữ "được", lúc này mới ôm lấy điện thoại mà ngủ thiếp đi trong ngọt ngào.
- ----
Hai ngày chớp mắt qua đi, rất nhanh đã đến Quốc khánh.
Những thứ mà Ninh Nhuệ Tinh cần phải đem theo cũng không nhiều, cô chỉ đeo một cái ba lô màu đen, đi xuống dưới lầu ký túc xá đợi Giang Dữ đến đón.
Lúc nhìn thấy Giang Dữ lái xe qua đón, Ninh Nhuệ Tinh trong chớp mắt liền cảm thấy rất kinh ngạc.
Cô còn cho rằng Giang Dữ nói đưa cô về nhà tức là sẽ cùng cô đi tàu điện ngầm chứ!
Giang Dữ đã hạ cửa sổ xe xuống, thấy Ninh Nhuệ Tinh ngây ngây ngốc ngốc đứng yên một chỗ, anh lên tiếng nhắc nhở, "Đứng đó làm gì, không lên xe sao?"
"Ờ," Ninh Nhuệ Tinh trả lời một tiếng, gật gật đầu, "Lên chứ."
Cô vừa khéo đứng ngay bên cạnh cửa xe của chỗ ngồi phía sau, cô liền vô thức nắm vào tay nắm của cửa xe, muốn ngồi ở chỗ ngồi phía sau.
Mặc dù từ tận sâu trong lòng cô rất muốn ngồi ở vị trí phó lái, như vậy thì khoảng cách với Giang Dữ sẽ gần hơn một chút, nhưng Ninh Nhuệ Tinh lại không có được cái gan đó.
Rốt cuộc thì, đối với một số người mà nói, ý nghĩa đại biểu của vị trí phó lái ấy là không giống nhau.
Cô cũng không biết bản thân mình nếu như ngồi vào vị trí phó lái thì có bị Giang Dữ đuổi ra hay không nữa.
Nếu như đúng là như vậy thì chắc chắn sẽ rất xấu hổ, vậy thì không bằng ngay từ đầu cô tự mình biết mình mà ngồi ở ghế sau.
Cô kéo một cái nhưng cửa xe phía sau lại không mở.
Ninh Nhuệ Tinh không bỏ cuộc, cô lại ra sức kéo cửa, phát hiện ra thật sự là không mở được, lúc này cô mới đi đến bên cạnh ghế phó lái, khom người xuống thông qua cửa sổ xe đang hạ thấp để nói chuyện với Giang Dữ.
Cô có chút nghi hoặc nhìn Giang Dữ, "Đàn anh, cửa phía sau của xe có phải hư rồi hay không? Em mở không ra."
"Ngồi ở phía trước đi."
Giang Dữ nói xong liền đưa tay mở cửa xe chỗ phó lái rồi nhìn thẳng vào Ninh Nhuệ Tinh.
Ninh Nhuệ Tinh thoáng chốc ngây ngốc, cô trầm mặt xuống, ánh mắt đảo qua đảo lại nhìn chằm chằm Giang Dữ, giọng nói có chút bối rối.
"Nhưng mà, vị trí phó lái không phải là không thể để cho người khác ngồi hay sao......"
"Nghe ai nói vậy."
"Hả?"
Ninh Nhuệ Tinh ngẩng đầu, không ngờ tới Giang Dữ sẽ cùng cô nói sâu vào vấn đề này, sau khi phản ứng trở lại, cô mới ngây ngốc mở miệng nói, "Em tự cảm thấy như thế."
Bất luận là trong các bộ phim truyền hình tình cảm hay là trong các loại sách báo, tạp chí, Ninh Nhuệ Tinh ở đâu cũng đều nhìn thấy điều này, từ sâu trong tiềm thức đã hình thành nên loại quan niệm này.
Đối với câu trả lời của cô, Giang Dữ dường như cảm thấy có chút ngoài ý muốn, nhìn thấy ánh mắt chần chừ của Ninh Nhuệ Tinh còn mang theo một chút ý vị không phân biệt rõ được, Giang Dữ sau đó nhẹ cười một tiếng.
"Nhưng em không phải là người khác."
Ninh Nhuệ Tinh giương giương khóe môi, ngay lập tức có chút lúng túng, không biết phải làm thế nào.
Nói như vậy rất dễ khiến người ta cảm thấy miên man bất định đó.
Nỗi sợ hãi trong chớp mắt xẹt qua, trong tim trong mắt trong đầu cô đều toàn là câu nói này của Giang Dữ.
Cô cho rằng Giang Dữ có lẽ sẽ nói anh không để ý đến vấn đề này, nhưng cô không hề nghĩ đến anh sẽ nói như vậy.
Cô không phải là người khác.
Vậy thì trong lòng anh, cô với anh có quan hệ gì?
Là thành viên của một bộ phận quen thuộc, hay là đàn em có quan hệ cũng không tệ, hoặc có thể là một loại khác.
Cho dù có muốn biết thế nào đi chăng nữa, Ninh Nhuệ Tinh cũng không dám hỏi thẳng anh.
Trong một mối quan hệ, đáng sợ nhất chính là tự mình đa tình, thê thảm nhất cũng chính là tự mình đa tình.
Có lẽ, lời nói của Giang Dữ căn bản không phải như tất cả những gì cô đang nghĩ.
Quả nhiên, tâm tư của Ninh Nhuệ Tinh đang xoay vòng trong mớ suy nghĩ hỗn độn thì Giang Dữ lại lần nữa mở miệng.
"Suy cho cùng thì em bị thương cũng xem như là bởi vì anh, tất nhiên phải do anh phụ trách, không được tính là người khác."
Ninh Nhuệ Tinh thở phào một hơi, trong lòng vui mừng quá đỗi, liên tục kích động, tiếp sau đó là cảm giác thất lạc lăn tăn gợn sóng.
May là vừa nãy mình không hỏi ra, nếu không thì sợ rằng mình sẽ trở thành trò cười mất.
Giang Dữ nói xong, ánh mắt anh hướng về phía Ninh Nhuệ Tinh ra hiệu một chút, gương mặt hiếm thấy nhẹ phớt qua sự vui vẻ.
"Bây giờ thì em có thể ngồi xuống rồi chứ?"
Lời giải thích của Giang Dữ rõ ràng là có chút không hợp logic lắm, nhưng Ninh Nhuệ Tinh cũng không nghĩ nhiều, trong đầu trong mắt cô lúc này chỉ toàn là những suy nghĩ thừa thãi hết sức không nên có của mình.
Ninh Nhuệ Tinh kiềm chế lại cảm xúc của bản thân, cô dùng giọng nói không khác lúc bình thường lắm ừm nhẹ một tiếng, lúc này mới ngồi vào ghế phó lái.
Không gian trong xe cực kỳ chật hẹp khiến cho hơi thở của Giang Dữ càng ngày càng rõ.
Ninh Nhuệ Tinh chỉ cảm thấy môi miệng khô khốc hết cả, ngay đến cả hai tay cũng không biết nên đặt ở chỗ nào.
Thật lâu cũng không thấy động tĩnh gì, anh cũng không lái xe đi, Ninh Nhuệ Tinh ngẩng đầu nhìn anh, không có bất cứ dấu hiệu báo trước nào, ánh mắt cô liền đụng phải đôi mắt sâu xa đen láy như mực của anh.
Lúc này, anh đang nhìn chằm chằm vào cô không chớp mắt.
"Đàn, đàn anh."
Giọng nói của cô bởi vì căng thẳng mà có một chút cảm giác cấp bách, ánh mắt cô nhìn vào trong mắt anh, đôi mắt ấy chứa đựng rất nhiều loại cảm xúc.
Có không hiểu, có căng thẳng, trống rỗng, có chút e lệ rụt rè cất giấu vào tận sâu bên trong cùng một chút bất an.
Giang Dữ đem ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô chuyển sang chỗ khác, anh thấp giọng nhắc nhở, "Dây an toàn."
Cô vừa lên xe, thân thể lập tức ngồi cứng ngắc, không biết đang căng thẳng cái gì mà cũng không thắt dây an toàn.
Giang Dữ đã nhắc nhở như vậy, Ninh Nhuệ Tinh cũng cúi đầu xuống xem xét, lúc này mới phát hiện ra bản thân mình thật sự quên mất thắt dây an toàn.
Giang Dữ đang ở bên cạnh quan sát, đồng thời với cảm giác ngại ngùng thì sự căng thẳng càng thể hiện ra nhiều hơn.
Ninh Nhuệ Tinh lấy lại tinh thần xong cũng không suy nghĩ gì nhiều, cô đang muốn cài dây an toàn vào thì một đôi tay đã nhanh hơn cô một bước, cầm lấy dây an toàn rồi cài vào nhau.
Hơi thở của Giang Dữ trong chớp mắt bao quanh lấy cô, bởi vì tư thế này mà mỗi một sự ấm nóng phả ra từ hơi thở của anh không một chút sai sót nào phả vào trán cô.
Thậm chí chỉ cần anh dựa gần vào một chút nữa thôi, cúi đầu xuống là có thể hôn vào trán cô rồi.
Chỉ là nghĩ mà thôi, nhưng toàn thân giống như có dòng điện xẹt qua vậy, kích động đến nỗi run cầm cập.
Giang Dữ cúi đầu nhìn xuống mái tóc mềm mượt của người trước mặt, đôi đồng tử trầm sắc xuống.
Ở một nơi mà Ninh Nhuệ Tinh không nhìn thấy được, đôi tay của Giang Dữ không kiềm chế được nắm chặt thành một khối.
Chỉ có như vậy mới có thể kiềm chế xuống những xung động kịch liệt đang trỗi dậy từ tận sâu trong đáy lòng mình.
Anh không động đậy gì, Ninh Nhuệ Tinh cũng cứ thế duy trì tư thế không dám cử động của mình.
Giang Dữ thu lại đôi tay của mình, anh cũng ngồi thẳng lại rồi liếc mắt nhìn sang cô, ánh mắt cực kỳ ấm áp, dịu dàng.
"Đừng để ý, anh chỉ giúp em cài dây an toàn thôi."
Ninh Nhuệ Tinh nhẹ lắc đầu.
Sao cô lại để ý chứ.
Người đó là Giang Dữ mà.
Huống hồ chi, thái độ đối nhân xử thế của anh cực kỳ đúng mực, tiến lui hết sức thỏa đáng, lịch lãm như một quý ông mà lại lễ độ giúp cô cài dây an toàn.
Chỉ là tư thế có hơi thân mật một chút.
Mà cô chỉ là đúng lúc động lòng mà thôi.
- ----
Trong xe mở điều hòa, xua đi không khí oi bức bên ngoài, Ninh Nhuệ Tinh thoải mái lim dim mắt.
Ánh sáng mặt trời ngoài cửa sổ đang hừng hực, những vòng sáng màu vàng óng thuận theo bóng cây loang lổ đong đưa xào xạc khắp nơi, mặc dù oi bức nhưng vẫn đẹp không sao tả xiết.
Ninh Nhuệ Tinh nhoài người đến bên cạnh cửa sổ, nhìn thấy ở bên ngoài kia, phong cảnh bên đường không ngừng chạy lùi về phía sau, lúc đi ngang qua một khu vực nào đó, cô liền nhẹ giọng cảm thán, "Chỗ kia chắc là rất ngon."
Giang Dữ đang lái xe, giọng nói của Ninh Nhuệ Tinh mặc dù rất nhẹ nhưng từng câu từng chữ vẫn lọt vào tai anh.
Anh thuận theo bóng lưng của cô nhìn ra ngoài cửa sổ nhưng chỉ nhìn thấy đoàn người đi đường lai vãng cùng với những cành cây tươi tốt um tùm, anh không nhịn được hỏi thành tiếng, "Cái gì?"
"Một cửa tiệm đồ ngọt mới vừa khai trương," Ninh Nhuệ Tinh nói xong liền ngồi thẳng người lên, "Nhìn tấm ảnh tuyên truyền ở bên ngoài cảm giác sẽ rất ngon, người xếp hàng lại nhiều như vậy, chắc là cũng không tệ."
Nghĩ đến bản thân mình là đang nói chuyện với Giang Dữ, cô có chút ngại ngùng, xấu hổ cười lên một tiếng.
"Nếu như cảm thấy không tệ, vậy thì đi đến đó nếm thử một chút."
"Ừm". Ninh Nhuệ Tinh cảm thấy rằng hình như mình có chút không hiểu lắm ý tứ trong lời nói của Giang Dữ.
Một giây sau liền nhìn thấy Giang Dữ quay đầu xe lại, quay trở lại con đường vừa mới đi qua.
Suy nghĩ phù hợp với hình dung của Ninh Nhuệ Tinh lúc này cũng chỉ có cửa tiệm đồ ngọt kia thôi, Giang Dữ thậm chí còn không thèm lãng phí tâm tư liền đi tìm, chiếc xe một lát sau liền dừng lại ngay bên ngoài cửa tiệm đồ ngọt mà Ninh Nhuệ Tinh vừa nói đến.
Kinh doanh rất phát đạt, đích thực là tập trung rất nhiều người.
Giang Dữ để Ninh Nhuệ Tinh đi vào trong cửa tiệm trước để chọn món ăn, sau khi đậu xe xong rồi mới theo vào sau.
Đợi thêm một lúc nữa, các món ngọt Ninh Nhuệ Tinh chọn cũng được bưng lên.
Miếng bánh kem nhỏ được đặt ngay ngắn, bên trên còn rải đầy những mảnh vụn sô cô la, phía dưới còn trải đầy một tầng sô cô la trắng, còn có thêm một, hai món ngọt đặc sắc khác trong cửa tiệm.
Ninh Nhuệ Tinh không dám gọi nhiều, nếu như Giang Dữ không ăn vậy thì một mình cô gọi nhiều như vậy cũng có chút lãng phí.
Gọi vừa đủ ăn là tốt nhất, ăn không hết cũng có thể gói lại.
Ninh Nhuệ Tinh thỏa mãn múc một muỗng bánh kem cho vào trong miệng rồi cẩn thận nếm thử.
Giang Dữ ngồi một bên nhìn biểu cảm của cô, không nhịn được cảm thấy có vài phần tức cười.
Cô dường như rất dễ thỏa mãn.
Rất dễ nuôi.
Chỉ không biết là thể chất gì mà hình như ăn thế nào cũng không béo.
Gió của điều hòa trong cửa tiệm mở có chút lớn, đem những sợi tóc rũ xuống lộn xộn hai bên má thổi cả vào trong miệng.
Ninh Nhuệ Tinh khẽ chau mày rồi đem những sợi tóc ấy vén ra sau tai.
Lặp lại vài lần như thế, cho đến khi khiến cho tâm tình tốt khi được nếm thử đồ ngọt của cô đảo loạn lên hết.
Lúc ăn phải tóc thêm lần nữa, Ninh Nhuệ Tinh có chút nóng nảy, cô luống cuống đặt cái muỗng trong tay xuống.
Cô còn chưa kịp đưa tay ra để vén những sợi tóc ấy sang hai bên thì một bàn tay khác ở bên cạnh đã đưa ra, nhanh hơn cô một bước, anh lấy những sợi tóc ở bên miệng cô ra, đem những sợi tóc lộn xộn ấy vén ra phía sau tai cô rồi giữ lại.
Còn một tay khác thì phối hợp với động tác của tay này, từ phía sau lưng cô vòng qua, nhẹ nhàng giữ lấy phân nửa chỗ tóc lộn xộn còn lại.
Tư thế như vậy giống như là cả người Ninh Nhuệ Tinh đều được bao bọc, ôm vào trong lòng của Giang Dữ.
Cho dù Giang Dữ chỉ là giữ lấy những sợi tóc của cô, cũng không hề trực tiếp tiếp xúc thân thể.
Nhưng từ thân thể cho đến sâu trong tim cô lại trỗi lên một trận tê dại tay chân.
Ninh Nhuệ Tinh ngây ngốc nhìn về phía Giang Dữ, thấy anh cũng nhìn về phía cô rồi nhẹ nhàng mỉm cười.
Trong khoảng khắc đó, sự ấm áp dịu dàng cùng với sự mê hoặc của anh với sức mạnh như dời núi lấp biển cùng lúc tập kích vào cô.
"Ăn đi."
Anh nói.
———————————
Hôm nay up 2 chương nha ️️️
Like page Kithara_ team để được đoc nhiều chương mới nha <3 <3 <3
Phần vải chỗ đầu gối bị rách một chỗ lớn, miệng vết thương được một lớp vải gạc trắng băng bó lại, cùng với biểu cảm đáng thương mong manh, quả thật là có chút dáng vẻ của người bị thương.
Giang Dữ không nói chuyện, cô lại cắn ống hút, cũng không biết nên nói cái gì.
Cô từ trước đến nay vẫn không quen khi ở riêng với nam sinh, ngay cả nói một câu thôi cũng cảm thấy khó khăn, nhưng đối với Giang Dữ, giống như bị điều khiển vậy, cũng giống như là con thiêu thân lao vào lửa, cô rất muốn lại gần tiếp cận.
Ninh Nhuệ Tinh đang suy nghĩ để tìm ra một chủ đề nói chuyện đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh này thì nghe thấy Giang Dữ nói, "Lễ Quốc khánh này em ở lại trường học hay là về nhà?"
Lễ Quốc khánh lần này vừa khéo trùng với ngày lễ trung thu, nhà trường cho nghỉ một kỳ nghỉ ngắn tổng cộng tám ngày, các bạn cùng phòng ký túc xá với Ninh Nhuệ Tinh đều muốn trở về nhà, cô cũng không thể một mình ở lại ký túc xá được.
"Em muốn về nhà."
Mặc dù không biết tại sao Giang Dữ lại muốn hỏi câu hỏi này, nhưng Ninh Nhuệ Tinh vẫn rất thành thật mà trả lời.
"Khi nào muốn rời khỏi trường học thì nói với anh một tiếng, anh sẽ đưa em đi."
Giang Dữ nói xong liền liếc mắt nhìn sang cô, mái tóc dài rối tung che mất hơn phân nửa đường nét khuôn mặt, lờ mờ có thể thoáng nhìn thấy độ cong dịu dàng, nhẹ nhàng, đôi mắt anh không nhịn được mà dịu dàng đi rất nhiều.
Nghe thấy câu nói của Giang Dữ, Ninh Nhuệ Tinh vội vàng nuốt xuống ngụm trà trong miệng, để rảnh miệng nói chuyện, "Không cần đâu, em tự mình ngồi tàu điện ngầm về nhà là được rồi."
Nhà cô ở thành phố này, ngồi một chuyến tàu điện ngầm là có thể đến rồi, lại còn rất tiện lợi nữa.
"Chân của em bị thương như vậy, di chuyển không tiện đâu, huống hồ chi một phần nguyên nhân cũng là do anh, anh phải phụ trách chứ."
Bờ môi của Giang Dữ có chút mím chặt, lộ ra ý vị không dễ gì từ chối.
Tâm tư của Ninh Nhuệ Tinh cũng muốn được ở cùng với Giang Dữ nhiều hơn, anh đã nói như vậy rồi, cô cũng không có lý do gì để mà từ chối, cô nhẹ ừm một tiếng xem như là đồng ý.
Chờ đến khi về tới dưới lầu ký túc xá nữ, suốt cả đường đi Giang Dữ cũng không hề tính sổ chuyện cái icon với cô, Ninh Nhuệ Tinh ngược lại có chút ngoài ý muốn.
Anh đã không nhắc tới, Ninh Nhuệ Tinh cũng sẽ không cố ý nhắc lại chuyện này trước mặt anh, cô vẫy vẫy tay với Giang Dữ sau đó liền đi vào ký túc xá.
Vừa mở cửa, mấy người bọn Lai Âm đã nhiệt tình chào đón.
"Cậu đã đi đâu vậy, muộn thế này rồi mới quay về."
"Đàn anh Giang Dữ đuổi theo cậu để nói cái gì vậy?"
"Trong tay còn cầm trà sữa, đây là đi hẹn hò chứ gì?"
Mỗi người một câu líu ra líu ríu hỏi, quan sát Ninh Nhuệ Tinh từ trên xuống dưới mới nhìn thấy miệng vết thương trên đầu gối cô.
"Sao cậu lại bị như vậy? Sao lại còn bị thương chứ?"
Ninh Nhuệ Tinh cảm thán một tiếng rồi đi đến vị trí của mình ở bên cạnh, "Vừa nãy không cẩn thận ngã một cái."
"Rất nghiêm trọng sao?"
"Vẫn ổn." Ninh Nhuệ Tinh nói xong liền đưa ngón tay chạm nhẹ vào đầu gối đang được bao bọc bởi lớp vải gạc.
Một tầng vải gạc thật dày, không còn cảm thấy đau đớn gì nữa.
Sau khi cẩn thận tỉ mỉ tắm rửa xong, thật không dễ dàng gì trèo lên giường, vừa mới mở điện thoại ra liền nhận được tin nhắn từ Giang Dữ gửi đến.
Anh dặn lại lần nữa để nhắc cô rằng phải nhớ nói với anh thời gian vào ngày cô quay về nhà, anh sẽ qua để đưa cô đi.
Nhìn thấy những con chữ trên màn hình điện thoại, Ninh Nhuệ Tinh chỉ cảm thấy trong lòng pha trộn một loại cảm giác kỳ lạ.
Chỉ là một chi tiết nhỏ đơn giản như vậy cũng đủ để khiến cho não bộ của cô tạo ra tất cả những tình cảm tiêu biểu với những hình ảnh nên có cũng như không nên có.
Thích một người chính là có thể từ bất cứ lời nói, hành động nào của anh ấy, loại trừ đi những điều không liên quan không nên có, chỉ lưu lại tất cả những ảo tưởng của bản thân mà thôi.
Cho dù Giang Dữ không biết được.
Nghĩ như vậy, Ninh Nhuệ Tinh liền gửi qua cho Giang Dữ một chữ "được", lúc này mới ôm lấy điện thoại mà ngủ thiếp đi trong ngọt ngào.
- ----
Hai ngày chớp mắt qua đi, rất nhanh đã đến Quốc khánh.
Những thứ mà Ninh Nhuệ Tinh cần phải đem theo cũng không nhiều, cô chỉ đeo một cái ba lô màu đen, đi xuống dưới lầu ký túc xá đợi Giang Dữ đến đón.
Lúc nhìn thấy Giang Dữ lái xe qua đón, Ninh Nhuệ Tinh trong chớp mắt liền cảm thấy rất kinh ngạc.
Cô còn cho rằng Giang Dữ nói đưa cô về nhà tức là sẽ cùng cô đi tàu điện ngầm chứ!
Giang Dữ đã hạ cửa sổ xe xuống, thấy Ninh Nhuệ Tinh ngây ngây ngốc ngốc đứng yên một chỗ, anh lên tiếng nhắc nhở, "Đứng đó làm gì, không lên xe sao?"
"Ờ," Ninh Nhuệ Tinh trả lời một tiếng, gật gật đầu, "Lên chứ."
Cô vừa khéo đứng ngay bên cạnh cửa xe của chỗ ngồi phía sau, cô liền vô thức nắm vào tay nắm của cửa xe, muốn ngồi ở chỗ ngồi phía sau.
Mặc dù từ tận sâu trong lòng cô rất muốn ngồi ở vị trí phó lái, như vậy thì khoảng cách với Giang Dữ sẽ gần hơn một chút, nhưng Ninh Nhuệ Tinh lại không có được cái gan đó.
Rốt cuộc thì, đối với một số người mà nói, ý nghĩa đại biểu của vị trí phó lái ấy là không giống nhau.
Cô cũng không biết bản thân mình nếu như ngồi vào vị trí phó lái thì có bị Giang Dữ đuổi ra hay không nữa.
Nếu như đúng là như vậy thì chắc chắn sẽ rất xấu hổ, vậy thì không bằng ngay từ đầu cô tự mình biết mình mà ngồi ở ghế sau.
Cô kéo một cái nhưng cửa xe phía sau lại không mở.
Ninh Nhuệ Tinh không bỏ cuộc, cô lại ra sức kéo cửa, phát hiện ra thật sự là không mở được, lúc này cô mới đi đến bên cạnh ghế phó lái, khom người xuống thông qua cửa sổ xe đang hạ thấp để nói chuyện với Giang Dữ.
Cô có chút nghi hoặc nhìn Giang Dữ, "Đàn anh, cửa phía sau của xe có phải hư rồi hay không? Em mở không ra."
"Ngồi ở phía trước đi."
Giang Dữ nói xong liền đưa tay mở cửa xe chỗ phó lái rồi nhìn thẳng vào Ninh Nhuệ Tinh.
Ninh Nhuệ Tinh thoáng chốc ngây ngốc, cô trầm mặt xuống, ánh mắt đảo qua đảo lại nhìn chằm chằm Giang Dữ, giọng nói có chút bối rối.
"Nhưng mà, vị trí phó lái không phải là không thể để cho người khác ngồi hay sao......"
"Nghe ai nói vậy."
"Hả?"
Ninh Nhuệ Tinh ngẩng đầu, không ngờ tới Giang Dữ sẽ cùng cô nói sâu vào vấn đề này, sau khi phản ứng trở lại, cô mới ngây ngốc mở miệng nói, "Em tự cảm thấy như thế."
Bất luận là trong các bộ phim truyền hình tình cảm hay là trong các loại sách báo, tạp chí, Ninh Nhuệ Tinh ở đâu cũng đều nhìn thấy điều này, từ sâu trong tiềm thức đã hình thành nên loại quan niệm này.
Đối với câu trả lời của cô, Giang Dữ dường như cảm thấy có chút ngoài ý muốn, nhìn thấy ánh mắt chần chừ của Ninh Nhuệ Tinh còn mang theo một chút ý vị không phân biệt rõ được, Giang Dữ sau đó nhẹ cười một tiếng.
"Nhưng em không phải là người khác."
Ninh Nhuệ Tinh giương giương khóe môi, ngay lập tức có chút lúng túng, không biết phải làm thế nào.
Nói như vậy rất dễ khiến người ta cảm thấy miên man bất định đó.
Nỗi sợ hãi trong chớp mắt xẹt qua, trong tim trong mắt trong đầu cô đều toàn là câu nói này của Giang Dữ.
Cô cho rằng Giang Dữ có lẽ sẽ nói anh không để ý đến vấn đề này, nhưng cô không hề nghĩ đến anh sẽ nói như vậy.
Cô không phải là người khác.
Vậy thì trong lòng anh, cô với anh có quan hệ gì?
Là thành viên của một bộ phận quen thuộc, hay là đàn em có quan hệ cũng không tệ, hoặc có thể là một loại khác.
Cho dù có muốn biết thế nào đi chăng nữa, Ninh Nhuệ Tinh cũng không dám hỏi thẳng anh.
Trong một mối quan hệ, đáng sợ nhất chính là tự mình đa tình, thê thảm nhất cũng chính là tự mình đa tình.
Có lẽ, lời nói của Giang Dữ căn bản không phải như tất cả những gì cô đang nghĩ.
Quả nhiên, tâm tư của Ninh Nhuệ Tinh đang xoay vòng trong mớ suy nghĩ hỗn độn thì Giang Dữ lại lần nữa mở miệng.
"Suy cho cùng thì em bị thương cũng xem như là bởi vì anh, tất nhiên phải do anh phụ trách, không được tính là người khác."
Ninh Nhuệ Tinh thở phào một hơi, trong lòng vui mừng quá đỗi, liên tục kích động, tiếp sau đó là cảm giác thất lạc lăn tăn gợn sóng.
May là vừa nãy mình không hỏi ra, nếu không thì sợ rằng mình sẽ trở thành trò cười mất.
Giang Dữ nói xong, ánh mắt anh hướng về phía Ninh Nhuệ Tinh ra hiệu một chút, gương mặt hiếm thấy nhẹ phớt qua sự vui vẻ.
"Bây giờ thì em có thể ngồi xuống rồi chứ?"
Lời giải thích của Giang Dữ rõ ràng là có chút không hợp logic lắm, nhưng Ninh Nhuệ Tinh cũng không nghĩ nhiều, trong đầu trong mắt cô lúc này chỉ toàn là những suy nghĩ thừa thãi hết sức không nên có của mình.
Ninh Nhuệ Tinh kiềm chế lại cảm xúc của bản thân, cô dùng giọng nói không khác lúc bình thường lắm ừm nhẹ một tiếng, lúc này mới ngồi vào ghế phó lái.
Không gian trong xe cực kỳ chật hẹp khiến cho hơi thở của Giang Dữ càng ngày càng rõ.
Ninh Nhuệ Tinh chỉ cảm thấy môi miệng khô khốc hết cả, ngay đến cả hai tay cũng không biết nên đặt ở chỗ nào.
Thật lâu cũng không thấy động tĩnh gì, anh cũng không lái xe đi, Ninh Nhuệ Tinh ngẩng đầu nhìn anh, không có bất cứ dấu hiệu báo trước nào, ánh mắt cô liền đụng phải đôi mắt sâu xa đen láy như mực của anh.
Lúc này, anh đang nhìn chằm chằm vào cô không chớp mắt.
"Đàn, đàn anh."
Giọng nói của cô bởi vì căng thẳng mà có một chút cảm giác cấp bách, ánh mắt cô nhìn vào trong mắt anh, đôi mắt ấy chứa đựng rất nhiều loại cảm xúc.
Có không hiểu, có căng thẳng, trống rỗng, có chút e lệ rụt rè cất giấu vào tận sâu bên trong cùng một chút bất an.
Giang Dữ đem ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô chuyển sang chỗ khác, anh thấp giọng nhắc nhở, "Dây an toàn."
Cô vừa lên xe, thân thể lập tức ngồi cứng ngắc, không biết đang căng thẳng cái gì mà cũng không thắt dây an toàn.
Giang Dữ đã nhắc nhở như vậy, Ninh Nhuệ Tinh cũng cúi đầu xuống xem xét, lúc này mới phát hiện ra bản thân mình thật sự quên mất thắt dây an toàn.
Giang Dữ đang ở bên cạnh quan sát, đồng thời với cảm giác ngại ngùng thì sự căng thẳng càng thể hiện ra nhiều hơn.
Ninh Nhuệ Tinh lấy lại tinh thần xong cũng không suy nghĩ gì nhiều, cô đang muốn cài dây an toàn vào thì một đôi tay đã nhanh hơn cô một bước, cầm lấy dây an toàn rồi cài vào nhau.
Hơi thở của Giang Dữ trong chớp mắt bao quanh lấy cô, bởi vì tư thế này mà mỗi một sự ấm nóng phả ra từ hơi thở của anh không một chút sai sót nào phả vào trán cô.
Thậm chí chỉ cần anh dựa gần vào một chút nữa thôi, cúi đầu xuống là có thể hôn vào trán cô rồi.
Chỉ là nghĩ mà thôi, nhưng toàn thân giống như có dòng điện xẹt qua vậy, kích động đến nỗi run cầm cập.
Giang Dữ cúi đầu nhìn xuống mái tóc mềm mượt của người trước mặt, đôi đồng tử trầm sắc xuống.
Ở một nơi mà Ninh Nhuệ Tinh không nhìn thấy được, đôi tay của Giang Dữ không kiềm chế được nắm chặt thành một khối.
Chỉ có như vậy mới có thể kiềm chế xuống những xung động kịch liệt đang trỗi dậy từ tận sâu trong đáy lòng mình.
Anh không động đậy gì, Ninh Nhuệ Tinh cũng cứ thế duy trì tư thế không dám cử động của mình.
Giang Dữ thu lại đôi tay của mình, anh cũng ngồi thẳng lại rồi liếc mắt nhìn sang cô, ánh mắt cực kỳ ấm áp, dịu dàng.
"Đừng để ý, anh chỉ giúp em cài dây an toàn thôi."
Ninh Nhuệ Tinh nhẹ lắc đầu.
Sao cô lại để ý chứ.
Người đó là Giang Dữ mà.
Huống hồ chi, thái độ đối nhân xử thế của anh cực kỳ đúng mực, tiến lui hết sức thỏa đáng, lịch lãm như một quý ông mà lại lễ độ giúp cô cài dây an toàn.
Chỉ là tư thế có hơi thân mật một chút.
Mà cô chỉ là đúng lúc động lòng mà thôi.
- ----
Trong xe mở điều hòa, xua đi không khí oi bức bên ngoài, Ninh Nhuệ Tinh thoải mái lim dim mắt.
Ánh sáng mặt trời ngoài cửa sổ đang hừng hực, những vòng sáng màu vàng óng thuận theo bóng cây loang lổ đong đưa xào xạc khắp nơi, mặc dù oi bức nhưng vẫn đẹp không sao tả xiết.
Ninh Nhuệ Tinh nhoài người đến bên cạnh cửa sổ, nhìn thấy ở bên ngoài kia, phong cảnh bên đường không ngừng chạy lùi về phía sau, lúc đi ngang qua một khu vực nào đó, cô liền nhẹ giọng cảm thán, "Chỗ kia chắc là rất ngon."
Giang Dữ đang lái xe, giọng nói của Ninh Nhuệ Tinh mặc dù rất nhẹ nhưng từng câu từng chữ vẫn lọt vào tai anh.
Anh thuận theo bóng lưng của cô nhìn ra ngoài cửa sổ nhưng chỉ nhìn thấy đoàn người đi đường lai vãng cùng với những cành cây tươi tốt um tùm, anh không nhịn được hỏi thành tiếng, "Cái gì?"
"Một cửa tiệm đồ ngọt mới vừa khai trương," Ninh Nhuệ Tinh nói xong liền ngồi thẳng người lên, "Nhìn tấm ảnh tuyên truyền ở bên ngoài cảm giác sẽ rất ngon, người xếp hàng lại nhiều như vậy, chắc là cũng không tệ."
Nghĩ đến bản thân mình là đang nói chuyện với Giang Dữ, cô có chút ngại ngùng, xấu hổ cười lên một tiếng.
"Nếu như cảm thấy không tệ, vậy thì đi đến đó nếm thử một chút."
"Ừm". Ninh Nhuệ Tinh cảm thấy rằng hình như mình có chút không hiểu lắm ý tứ trong lời nói của Giang Dữ.
Một giây sau liền nhìn thấy Giang Dữ quay đầu xe lại, quay trở lại con đường vừa mới đi qua.
Suy nghĩ phù hợp với hình dung của Ninh Nhuệ Tinh lúc này cũng chỉ có cửa tiệm đồ ngọt kia thôi, Giang Dữ thậm chí còn không thèm lãng phí tâm tư liền đi tìm, chiếc xe một lát sau liền dừng lại ngay bên ngoài cửa tiệm đồ ngọt mà Ninh Nhuệ Tinh vừa nói đến.
Kinh doanh rất phát đạt, đích thực là tập trung rất nhiều người.
Giang Dữ để Ninh Nhuệ Tinh đi vào trong cửa tiệm trước để chọn món ăn, sau khi đậu xe xong rồi mới theo vào sau.
Đợi thêm một lúc nữa, các món ngọt Ninh Nhuệ Tinh chọn cũng được bưng lên.
Miếng bánh kem nhỏ được đặt ngay ngắn, bên trên còn rải đầy những mảnh vụn sô cô la, phía dưới còn trải đầy một tầng sô cô la trắng, còn có thêm một, hai món ngọt đặc sắc khác trong cửa tiệm.
Ninh Nhuệ Tinh không dám gọi nhiều, nếu như Giang Dữ không ăn vậy thì một mình cô gọi nhiều như vậy cũng có chút lãng phí.
Gọi vừa đủ ăn là tốt nhất, ăn không hết cũng có thể gói lại.
Ninh Nhuệ Tinh thỏa mãn múc một muỗng bánh kem cho vào trong miệng rồi cẩn thận nếm thử.
Giang Dữ ngồi một bên nhìn biểu cảm của cô, không nhịn được cảm thấy có vài phần tức cười.
Cô dường như rất dễ thỏa mãn.
Rất dễ nuôi.
Chỉ không biết là thể chất gì mà hình như ăn thế nào cũng không béo.
Gió của điều hòa trong cửa tiệm mở có chút lớn, đem những sợi tóc rũ xuống lộn xộn hai bên má thổi cả vào trong miệng.
Ninh Nhuệ Tinh khẽ chau mày rồi đem những sợi tóc ấy vén ra sau tai.
Lặp lại vài lần như thế, cho đến khi khiến cho tâm tình tốt khi được nếm thử đồ ngọt của cô đảo loạn lên hết.
Lúc ăn phải tóc thêm lần nữa, Ninh Nhuệ Tinh có chút nóng nảy, cô luống cuống đặt cái muỗng trong tay xuống.
Cô còn chưa kịp đưa tay ra để vén những sợi tóc ấy sang hai bên thì một bàn tay khác ở bên cạnh đã đưa ra, nhanh hơn cô một bước, anh lấy những sợi tóc ở bên miệng cô ra, đem những sợi tóc lộn xộn ấy vén ra phía sau tai cô rồi giữ lại.
Còn một tay khác thì phối hợp với động tác của tay này, từ phía sau lưng cô vòng qua, nhẹ nhàng giữ lấy phân nửa chỗ tóc lộn xộn còn lại.
Tư thế như vậy giống như là cả người Ninh Nhuệ Tinh đều được bao bọc, ôm vào trong lòng của Giang Dữ.
Cho dù Giang Dữ chỉ là giữ lấy những sợi tóc của cô, cũng không hề trực tiếp tiếp xúc thân thể.
Nhưng từ thân thể cho đến sâu trong tim cô lại trỗi lên một trận tê dại tay chân.
Ninh Nhuệ Tinh ngây ngốc nhìn về phía Giang Dữ, thấy anh cũng nhìn về phía cô rồi nhẹ nhàng mỉm cười.
Trong khoảng khắc đó, sự ấm áp dịu dàng cùng với sự mê hoặc của anh với sức mạnh như dời núi lấp biển cùng lúc tập kích vào cô.
"Ăn đi."
Anh nói.
———————————
Hôm nay up 2 chương nha ️️️
Like page Kithara_ team để được đoc nhiều chương mới nha <3 <3 <3
/62
|