"Dư Dư, cậu thật sự không ăn sao?"
Quay về ký túc xá, mấy người bọn Lai Âm bàn bạc với nhau ra ngoài mua thức ăn, Ninh Nhuệ Tinh lại không có khẩu vị gì, thêm vào đó cô còn đang bị nghẹt mũi, khó chịu vô cùng.
Trong không khí phảng phất đến một cảm giác man mát, khiến cho người ta cảm thấy thoải mái đồng thời cũng dễ khiến cho tinh thần sinh ra buồn phiền.
"Không cần đâu, các cậu ăn đi, tớ ăn không nổi."
Lúc Ninh Nhuệ Tinh trả lời, lông mày cô nhíu lại, như là đang suy nghĩ một chuyện gì đó cực kỳ khó khăn vậy.
Cô đang nghĩ đến những lời nói của Giang Dữ.
Câu nói giống như khen ngợi như vậy, cũng không biết là xuất phát từ thật tâm hay chỉ là câu khen ngợi mang tính lịch sự đáp trả lại cô.
Càng kỳ lạ hơn là, cô luôn không kiềm chế được đem mỗi một câu mà anh từng nói với cô ra suy nghĩ, cân nhắc, từ trong đám tơ tằm đó bóc kén kéo tơ, lấy ra tất cả những nội dung mà bản thân cô muốn.
Ví dụ như câu nói có tính khen ngợi để nói về vẻ ngoài của cô.
Trạng thái như vậy rất nguy hiểm, Ninh Nhuệ Tinh biết, nhưng cô đối với việc này dường như không có cách nào chống đỡ, hoặc có thể nói, là cô không nghĩ đến việc phòng bị, chống đỡ.
Bản thân cô từ nhỏ đã không giỏi trong việc ở cùng một chỗ với nam sinh, nhưng mà Giang Dữ, là trường hợp riêng biệt...là nam sinh khiến cô nảy sinh cảm giác thoải mái khi ở cùng nhau.
Thái độ làm người, đối nhân xử thế của Giang Dữ rất đúng mực, cực kỳ hoàn mỹ, điều mà cô luôn ngưỡng mộ chính là một nam sinh đối với việc gì cũng thành thạo như vậy, anh có hiểu biết, biết nắm bắt đúng chừng mực, biết tiến lui thỏa đáng, trong đó lại trộn lẫn một loại tình cảm có chút mơ hồ không rõ.
Cô đang chìm đắm vào việc phân tích trạng thái của mình ngày hôm nay, thì tiếng chuông điện thoại vang lên làm gián đoạn mạch suy nghĩ của cô.
Màn hình vừa sáng lên là một dãy số lạ, rõ ràng là số điện thoại bản địa.
Ninh Nhuệ Tinh do dự mất mấy giây, mới trượt khóa điện thoại nghe máy, một giọng nam trầm thấp khàn khàn vang lên bên tai cô, giọng nói thấm vào trong đường truyền, giống như tiếng chim nhạn líu ríu đang thì thầm vào tai của cô, một luồng kích động mang đến cảm giác tê dại tay chân từ cơ thể truyền tới tim, giọng nói mềm mại đến có chút không thể tưởng tượng nổi.
"Xuống đây, anh đang ở dưới lầu."
"Cái gì?" Người ở đầu dây bên kia lời ít ý nhiều, Ninh Nhuệ Tinh trong một lúc ngẩn người không phản ứng.
Điện thoại im lặng mất một hai giây.
Trong nháy mắt phúc chí tâm linh(*), khiến giọng nói của Ninh Nhuệ Tinh trở nên run rẩy, cô hỏi, "Đàn anh Giang Dữ phải không ạ?"
(*) Phúc chí tâm linh: Nguyên văn là 福至心灵, ý nói là khi vận phúc đến thì lòng người cũng sáng ra (dễ hiểu là khi vận may đến thì người ta sẽ linh hoạt, khôn ngoan hơn).
Lời vừa nói ra, giống như cả người bị điện giật, cảm giác run cầm cập truyền một lượt khắp toàn thân.
Cô không phân biệt được, sau khi thốt ra xưng hô này, tất cả cảm xúc đang bao hàm trong cô là gì, là bất ngờ, là kinh hỷ...
Trăm cảm xúc lẫn lộn, mừng mừng tủi tủi đan xen, toàn bộ đều là vì anh.
Ninh Nhuệ Tinh cũng không bất ngờ khi Giang Dữ biết số điện thoại của cô, mặt sau của tờ phiếu ghi danh lúc đó yêu cầu phải viết số điện thoại, Giang Dữ biết số điện thoại của cô cũng không có gì là kỳ lạ.
Đầu dây bên kia truyền tới một tiếng cười nhẹ cực thấp, "Xưng hô này là do em tự gọi, cũng khá được đó."
Lời trêu đùa của anh mang đến một chút lười biếng, anh nói tiếp, "Hiện giờ anh đang ở dưới lầu rồi, em xuống đây một chuyến đi."
"Dư Dư, cậu đang làm gì vậy?"
Thấy Ninh Nhuệ Tinh đứng dậy, mấy người bạn cùng phòng vẫn không chú ý, cho đến khi cô thay giày, lúc này mới lần nữa thu hút được sự chú ý của cả ba người.
"Tớ xuống lầu một chuyến."
Cô cũng không biết, lúc bản thân mình nói chuyện, đôi chân mày nho nhã điềm đạm lúc đầu đã dương lên một chút ý cười, độ cong ở khóe miệng thậm chí còn có chút không che giấu được.
Đến mức mà trước khi cô ra khỏi cửa, cô còn đứng trước cái gương toàn thân chỉnh lý lại dáng vẻ, dung mạo của bản thân, Ninh Nhuệ Tinh cũng không cảm thấy mình có điểm nào kỳ lạ.
Ngược lại lại khiến ba người còn lại xem đến phát ngốc luôn.
Sau khi Ninh Nhuệ Tinh đóng cửa lại, Lai Âm là người mở miệng trước tiên, "Tớ đánh cược, khẳng định là cậu ấy xuống lầu để gặp người nào đó, hình như vừa nãy tớ nghe thấy cậu ấy thông qua điện thoại đã gọi tên của ai đó."
"Đem cái "hình như" đó của cậu quăng đi, cậu chắc chắn một chút có được không hả, tớ chưa từng thấy cậu ấy cùng với bất cứ nam sinh nào đi với nhau mà thân thiết, gần gũi như vậy."
"Duyên phận......"
- ----
Đối diện cửa chính của ký túc xá nữ, vừa khéo có đặt một cái ghế đá.
Ninh Nhuệ Tinh quẹt thẻ đi ra khỏi cửa, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Giang Dữ đang ngồi trên ghế đá.
Phía sau lưng là một mảng lớn cây xanh do các cô, chú công nhân trồng, mà anh lại đang mặc một chiếc áo thun trắng đơn giản, sạch sẽ, đắm mình dưới ánh nắng mặt trời, vạn phần chói mắt.
Những nữ sinh đi qua đi lại trên đường đều không tự giác được mà đem ánh mắt dừng lại trên người Giang Dữ, sau đó nhỏ tiếng bàn luận.
Giang Dữ xuất hiện ở dưới lầu của ký túc xá nữ, nghĩ lại có chút không thể tưởng tượng nổi.
Lại liên tưởng đến sự việc xảy ra một khoảng thời gian trước ở trên Weibo của trường học, còn có ngước mắt lên liền có thể nhìn thấy một nữ sinh đang mặc quần áo quân sự đứng cách đó không xa, xem ra thật sự là giống với những tin đồn đang được lan truyền, Giang Dữ đã hẹn hò cùng với một cô bé đàn em năm nhất.
Cũng không biết cô bé đàn em này có vận mệnh gì nữa, lại có thể khiến cho Giang Dữ nhìn vừa mắt.
Khi trường hợp ngoại lệ không xuất hiện, bất kỳ ai cũng có thể làm ra một ngoại lệ khác nhau, nhưng khi người thật kia xuất hiện rồi, thì những người khác không tránh được sẽ có chút ngưỡng mộ cùng đố kị.
Ngưỡng mộ người khác đạt được những thứ mà bản thân mình không đạt được, đố kị rằng người đó lại không phải mình.
Ninh Nhuệ Tinh cúi đầu bình ổn lại hơi thở của mình, lúc này mới chậm rãi đi về phía Giang Dữ.
Cô không muốn để cho anh biết rằng cô mới vừa chạy xuống lầu.
Rõ ràng là trong lòng cô lo lắng, gấp gáp một cách kỳ lạ.
Giống như đã có chút nhận ra, Giang Dữ ngẩng đầu nhìn về phía Ninh Nhuệ Tinh.
Dưới ánh nhìn chăm chú thâm trầm của anh, Ninh Nhuệ Tinh đi chầm chậm đến trước mặt Giang Dữ.
Bởi vì anh đang ngồi nên Ninh Nhuệ Tinh có chút cảm giác rằng cô đang từ trên cao nhìn xuống, cô không thích loại cảm giác này, nó có chút không lễ phép, lịch sự, nghĩ rồi lại nghĩ, cô vừa nghĩ vừa đi, đến trước mặt Giang Dữ cô bèn ngồi xổm xuống. Cổ tay cô liền bị anh kéo một cái, người cô theo đó mà ngồi xuống bên cạnh anh.
Anh khống chế lực đạo của mình, khiến cho lưng của cô không đến mức bởi vì quán tính mà hung hăng đập vào lưng ghế.
"Không phải là em đang không thoải mái sao? Ngồi xổm làm gì chứ?"
Cổ tay cô giống như là bị cảm giác ấm áp từ việc nhẹ nhàng tiếp xúc đụng chạm ấy làm cho kích động, vừa chạm vào là rời ra ngay, nhanh đến mức Ninh Nhuệ Tinh cũng có chút không phân biệt được loại cảm giác này, cô liền nghe thấy người ngồi bên cạnh thấp giọng cười một tiếng, "Chạy cái gì chứ, anh sẽ không đi mất đâu."
Lời nói này khiến cho gương mặt vốn dĩ trở nên đỏ hồng vì vận động của Ninh Nhuệ Tinh lại tăng thêm một phần đỏ ửng như ứ máu, cô đã nỗ lực khống chế bản thân nhưng vẫn còn lại một chút thở dốc.
Vậy mà không nghĩ đến Giang Dữ vừa nhìn đã nhận ra cô chạy xuống lầu, không biết có phải là ảnh hưởng sau khi vận động hay không, nhịp tim cô đập nhanh đến nỗi giống như nó không còn là tim của cô vậy.
Ninh Nhuệ Tinh có chút quẫn bách, cô gấp gáp mở miệng dời đi chủ đề nói chuyện, "Đàn anh Giang Dữ, anh tìm em có việc gì vậy?"
Giọng nói vừa dứt, một cái túi chứa đồ liền được đặt vào trong lòng cô, Ninh Nhuệ Tinh vẫn chưa cúi đầu xuống xem, giọng nói trầm thấp của Giang Dữ đi cùng với làn gió oi bức thổi vào trong tai của cô.
"Bên trong là mấy viên thuốc cảm cúm, đợi lát nữa đi lên nhớ chú ý uống thuốc, dưỡng bệnh."
Ninh Nhuệ Tinh ngạc nhiên ngước mắt lên nhìn Giang Dữ, "Đàn anh, anh đây là......"
Giang Dữ cũng không so đo cách xưng hô vừa thốt ra khỏi miệng của Ninh Nhuệ Tinh, anh hạ thấp tầm mắt, trên gương mặt anh tuấn, đẹp đẽ cũng không có biểu cảm gì, giống như đang giải quyết việc chung, "Vòng phỏng vấn cuối cùng của hội sinh viên tối nay cần phải thuyết trình, em xác định là âm mũi của em sẽ không ảnh hưởng đến việc phát huy của em chứ?"
Nghe thấy lời này, Ninh Nhuệ Tinh không kiềm được mà lại khen ngợi một tiếng "đàn anh thật tốt" ở trong lòng, còn bận tâm, lo lắng cho việc phỏng vấn của các đàn em.
Nghĩ đến đây, cô ngước mắt lên nhìn Giang Dữ, gương mặt tươi cười nói, "Cảm ơn, đàn anh."
Nhìn thấy những ngón tay trắng nõn của cô đang nắm chặt lấy chiếc túi, giống như nó là một món báu vật gì đó, tâm tình của Giang Dữ không hiểu làm sao lại trở nên rất vui vẻ, giọng nói ấm áp có phần lãnh đạm trước đây cũng trở nên nhẹ nhàng, thoải mái, "Thuốc này có chút đắng."
Cô không sợ thuốc đắng, chính là một chuyện khác, Ninh Nhuệ Tinh đang muốn mở miệng nói chuyện thì cổ tay đang đặt ở rìa của ghế đá liền bị người ta kéo lên.
Cái người đang kéo cô là ai, không nói cũng rõ.
Trên người Ninh Nhuệ Tinh đang mặc một bộ quân phục loại dài, Giang Dữ cũng chỉ nhẹ nhàng, hờ hững nắm lấy phần cổ tay áo to rộng của cô, cùng với đó, anh mở lòng bàn tay ra, thứ đồ vật được đóng gói lành lạnh liền rơi vào trong lòng bàn tay cô.
"Loại kẹo trái cây em thích ăn nhất."
Anh mở miệng, buông tay của cô ra, giống như nghĩ đến cái gì đó, trên vùng trán dãn ra, ẩn giấu một chút ý cười, giọng anh ép xuống cực thấp, giống như giữa môi với răng còn lưu lại vị gì đó, rơi vào trong tim tràn đầy ngọt ngào.
"Đích thực là rất ngọt."
"Rất ngọt?"
Lực chú ý của Ninh Nhuệ Tinh toàn bộ bị câu nói này của anh thu hút, cô ngơ ngơ ngẩn ngẩn đem kẹo trái cây cất đi, vẻ mặt mang đến một chút khó hiểu, "Không tính là rất ngọt mà?"
Giang Dữ không trả lời, hỏi một đằng, trả lời một nẻo nói, "Nhớ uống thuốc, nếu mà cảm thấy quá đắng, mới có thể ăn kẹo trái cây."
Ninh Nhuệ Tinh đỏ mặt, cô cảm thấy cảm giác của mình dường như có chút gì đó không làm sao nói rõ ra được, giống như bị đàn anh biến thành một đứa trẻ mà đối xử vậy?
Cô nhanh chóng đem cảm giác kỳ lạ này đá ra khỏi đầu, khiến cho trái tim đang sợ hãi đập mạnh của mình bình tĩnh trở lại, lúc này mới lại dùng giọng nói đúng tiêu chuẩn mà nói, "Nhưng mà", Ninh Nhuệ Tinh ngừng một lát, chần chừ một hồi mới nhẹ giọng hỏi tiếp, "Loại thuốc viên này cũng giống với những loại thuốc khác, bắt buộc phải ăn cơm xong mới có thể uống sao ạ?"
Loại thuốc mà Giang Dữ đưa cho cô này, trước đây Ninh Nhuệ Tinh chưa từng thấy qua trên thị trường, bao bì trên hộp đều là chữ nước ngoài, không phải là tiếng Anh, Ninh Nhuệ Tinh cũng nhìn không hiểu lắm.
Giang Dữ nhạy cảm nắm bắt được ý nghĩa trong lời nói của cô, anh chau mày lại, "Buổi trưa em vẫn chưa ăn cơm sao?"
Đối mặt với câu hỏi của Giang Dữ, cô không biết phải làm thế nào, Ninh Nhuệ Tinh cảm thấy chột dạ, thậm chí cô còn từ trong ngữ khí của Giang Dữ mà phân tích ra được ý chất vấn nhàn nhạt, cho rằng cô không hiểu chuyện.
Cô có chút lo lắng lắc lắc đầu.
Hai đầu lông mày của Giang Dữ liền nhíu lại càng sâu, anh yên lặng mất mấy giây mới nói, "Vậy uống thuốc này trễ một chút, đi lên đi."
Cảm giác mất mát nhàn nhạt bao phủ trong lòng, cô còn cho rằng Giang Dữ sẽ nói thêm gì đó, kết quả chỉ là kêu cô đi lên?
Ninh Nhuệ Tinh thu lại cảm xúc của bản thân mình, tận lực làm ra dáng vẻ giống như là cái gì cũng không để ý, cũng không dám nhìn Giang Dữ, sợ bị anh nhìn ra vẻ mất mát trong đáy mắt mình.
"Vậy, đàn anh Giang Dữ, em đi lên lầu trước đây, hẹn gặp lại."
Giang Dữ ngước mắt nhìn theo bóng lưng đang vội vội vàng vàng rời đi, cho đến khi bóng lưng ấy đi vào một chỗ rẽ, cũng không còn nhìn thấy nữa, lúc này anh mới đứng lên rời đi.
- ----
Lúc nhận được điện thoại của nhân viên takeaway, Ninh Nhuệ Tinh vẫn còn vô cùng kinh ngạc, có khi nào anh nhân viên takeaway gọi nhầm điện thoại hay không?
Cô căn bản là không đặt thức ăn mang về, nhưng người ở đầu bên kia điện thoại lại đem địa chỉ giao thức ăn và số điện thoại di động trên hóa đơn đặt món nói ra không sai tí nào, cuối cùng, vẫn còn có chút không biết phải làm sao, "Là cô đó, không sai đâu, là thức ăn do bạn trai của cô đặt, mau đem đồ đựng xuống đây đi."
Ninh Nhuệ Tinh ngắt điện thoại, cô vẫn còn chưa đi ra tới ban công, mấy người bọn Lai Âm đã sốt ruột giúp cô mang đồ để đựng thức ăn xuống lầu.
"Đây chắc chắn là thức ăn do người yêu trong bóng tối đặt mang về rồi."
"Là ai vậy, ngay cả việc Dư Dư không ăn cơm cũng biết."
Hứa Giai Văn sờ sờ cánh tay của mình, "Người này sẽ không theo dõi chúng ta chứ, tớ cảm thấy nổi da gà rồi này."
Nghe thấy lời này, Ninh Nhuệ Tinh sững sờ mất mấy giây, trong đầu cô lại hiện ra một thân ảnh.
Người biết cô chưa ăn cơm, ngoại trừ những cô bạn trong phòng ký túc xá ra, thì chỉ có anh thôi.
Cho nên, là anh sao?
Đợi đến khi thức ăn được mang lên, mấy người bọn Lai Âm đã nhanh hơn một bước kiểm tra hóa đơn món ăn được đặt mang về, còn có cháo trắng, dưa cải ở trong hộp thức ăn, bọn họ quay sang nhìn Ninh Nhuệ Tinh cười đầy sâu xa.
Ninh Nhuệ Tinh bị bọn họ nhìn tới mức mù mịt đầu óc, trong lòng lại ẩn giấu một nỗi lo lắng, thấp thỏm, không yên, không thể chờ đợi được nữa mà đi xem hóa đơn mua thức ăn mang về.
Cùng với cái hóa đơn takeaway giống như bình thường còn có một thứ khác, đó là một tờ giấy ghi chú.
"Cơ thể của cô bé không được thoải mái, đợi sau khi ăn cơm xong còn phải uống thuốc, buổi chiều còn phải học quân sự, làm phiền giao món ăn nhanh một chút, cảm ơn."
Sau đó, điện thoại của cô vang lên tiếng chuông báo tin nhắn.
Người gửi tin nhắn rõ ràng là Giang Dữ.
"Ngoan một chút, ngoan ngoãn ăn cơm." (=w= AWWWWWW)
- --------------------
Like page Kithara_team để được đọc nhiều truyện hơn nha <3 <3 <3
Quay về ký túc xá, mấy người bọn Lai Âm bàn bạc với nhau ra ngoài mua thức ăn, Ninh Nhuệ Tinh lại không có khẩu vị gì, thêm vào đó cô còn đang bị nghẹt mũi, khó chịu vô cùng.
Trong không khí phảng phất đến một cảm giác man mát, khiến cho người ta cảm thấy thoải mái đồng thời cũng dễ khiến cho tinh thần sinh ra buồn phiền.
"Không cần đâu, các cậu ăn đi, tớ ăn không nổi."
Lúc Ninh Nhuệ Tinh trả lời, lông mày cô nhíu lại, như là đang suy nghĩ một chuyện gì đó cực kỳ khó khăn vậy.
Cô đang nghĩ đến những lời nói của Giang Dữ.
Câu nói giống như khen ngợi như vậy, cũng không biết là xuất phát từ thật tâm hay chỉ là câu khen ngợi mang tính lịch sự đáp trả lại cô.
Càng kỳ lạ hơn là, cô luôn không kiềm chế được đem mỗi một câu mà anh từng nói với cô ra suy nghĩ, cân nhắc, từ trong đám tơ tằm đó bóc kén kéo tơ, lấy ra tất cả những nội dung mà bản thân cô muốn.
Ví dụ như câu nói có tính khen ngợi để nói về vẻ ngoài của cô.
Trạng thái như vậy rất nguy hiểm, Ninh Nhuệ Tinh biết, nhưng cô đối với việc này dường như không có cách nào chống đỡ, hoặc có thể nói, là cô không nghĩ đến việc phòng bị, chống đỡ.
Bản thân cô từ nhỏ đã không giỏi trong việc ở cùng một chỗ với nam sinh, nhưng mà Giang Dữ, là trường hợp riêng biệt...là nam sinh khiến cô nảy sinh cảm giác thoải mái khi ở cùng nhau.
Thái độ làm người, đối nhân xử thế của Giang Dữ rất đúng mực, cực kỳ hoàn mỹ, điều mà cô luôn ngưỡng mộ chính là một nam sinh đối với việc gì cũng thành thạo như vậy, anh có hiểu biết, biết nắm bắt đúng chừng mực, biết tiến lui thỏa đáng, trong đó lại trộn lẫn một loại tình cảm có chút mơ hồ không rõ.
Cô đang chìm đắm vào việc phân tích trạng thái của mình ngày hôm nay, thì tiếng chuông điện thoại vang lên làm gián đoạn mạch suy nghĩ của cô.
Màn hình vừa sáng lên là một dãy số lạ, rõ ràng là số điện thoại bản địa.
Ninh Nhuệ Tinh do dự mất mấy giây, mới trượt khóa điện thoại nghe máy, một giọng nam trầm thấp khàn khàn vang lên bên tai cô, giọng nói thấm vào trong đường truyền, giống như tiếng chim nhạn líu ríu đang thì thầm vào tai của cô, một luồng kích động mang đến cảm giác tê dại tay chân từ cơ thể truyền tới tim, giọng nói mềm mại đến có chút không thể tưởng tượng nổi.
"Xuống đây, anh đang ở dưới lầu."
"Cái gì?" Người ở đầu dây bên kia lời ít ý nhiều, Ninh Nhuệ Tinh trong một lúc ngẩn người không phản ứng.
Điện thoại im lặng mất một hai giây.
Trong nháy mắt phúc chí tâm linh(*), khiến giọng nói của Ninh Nhuệ Tinh trở nên run rẩy, cô hỏi, "Đàn anh Giang Dữ phải không ạ?"
(*) Phúc chí tâm linh: Nguyên văn là 福至心灵, ý nói là khi vận phúc đến thì lòng người cũng sáng ra (dễ hiểu là khi vận may đến thì người ta sẽ linh hoạt, khôn ngoan hơn).
Lời vừa nói ra, giống như cả người bị điện giật, cảm giác run cầm cập truyền một lượt khắp toàn thân.
Cô không phân biệt được, sau khi thốt ra xưng hô này, tất cả cảm xúc đang bao hàm trong cô là gì, là bất ngờ, là kinh hỷ...
Trăm cảm xúc lẫn lộn, mừng mừng tủi tủi đan xen, toàn bộ đều là vì anh.
Ninh Nhuệ Tinh cũng không bất ngờ khi Giang Dữ biết số điện thoại của cô, mặt sau của tờ phiếu ghi danh lúc đó yêu cầu phải viết số điện thoại, Giang Dữ biết số điện thoại của cô cũng không có gì là kỳ lạ.
Đầu dây bên kia truyền tới một tiếng cười nhẹ cực thấp, "Xưng hô này là do em tự gọi, cũng khá được đó."
Lời trêu đùa của anh mang đến một chút lười biếng, anh nói tiếp, "Hiện giờ anh đang ở dưới lầu rồi, em xuống đây một chuyến đi."
"Dư Dư, cậu đang làm gì vậy?"
Thấy Ninh Nhuệ Tinh đứng dậy, mấy người bạn cùng phòng vẫn không chú ý, cho đến khi cô thay giày, lúc này mới lần nữa thu hút được sự chú ý của cả ba người.
"Tớ xuống lầu một chuyến."
Cô cũng không biết, lúc bản thân mình nói chuyện, đôi chân mày nho nhã điềm đạm lúc đầu đã dương lên một chút ý cười, độ cong ở khóe miệng thậm chí còn có chút không che giấu được.
Đến mức mà trước khi cô ra khỏi cửa, cô còn đứng trước cái gương toàn thân chỉnh lý lại dáng vẻ, dung mạo của bản thân, Ninh Nhuệ Tinh cũng không cảm thấy mình có điểm nào kỳ lạ.
Ngược lại lại khiến ba người còn lại xem đến phát ngốc luôn.
Sau khi Ninh Nhuệ Tinh đóng cửa lại, Lai Âm là người mở miệng trước tiên, "Tớ đánh cược, khẳng định là cậu ấy xuống lầu để gặp người nào đó, hình như vừa nãy tớ nghe thấy cậu ấy thông qua điện thoại đã gọi tên của ai đó."
"Đem cái "hình như" đó của cậu quăng đi, cậu chắc chắn một chút có được không hả, tớ chưa từng thấy cậu ấy cùng với bất cứ nam sinh nào đi với nhau mà thân thiết, gần gũi như vậy."
"Duyên phận......"
- ----
Đối diện cửa chính của ký túc xá nữ, vừa khéo có đặt một cái ghế đá.
Ninh Nhuệ Tinh quẹt thẻ đi ra khỏi cửa, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Giang Dữ đang ngồi trên ghế đá.
Phía sau lưng là một mảng lớn cây xanh do các cô, chú công nhân trồng, mà anh lại đang mặc một chiếc áo thun trắng đơn giản, sạch sẽ, đắm mình dưới ánh nắng mặt trời, vạn phần chói mắt.
Những nữ sinh đi qua đi lại trên đường đều không tự giác được mà đem ánh mắt dừng lại trên người Giang Dữ, sau đó nhỏ tiếng bàn luận.
Giang Dữ xuất hiện ở dưới lầu của ký túc xá nữ, nghĩ lại có chút không thể tưởng tượng nổi.
Lại liên tưởng đến sự việc xảy ra một khoảng thời gian trước ở trên Weibo của trường học, còn có ngước mắt lên liền có thể nhìn thấy một nữ sinh đang mặc quần áo quân sự đứng cách đó không xa, xem ra thật sự là giống với những tin đồn đang được lan truyền, Giang Dữ đã hẹn hò cùng với một cô bé đàn em năm nhất.
Cũng không biết cô bé đàn em này có vận mệnh gì nữa, lại có thể khiến cho Giang Dữ nhìn vừa mắt.
Khi trường hợp ngoại lệ không xuất hiện, bất kỳ ai cũng có thể làm ra một ngoại lệ khác nhau, nhưng khi người thật kia xuất hiện rồi, thì những người khác không tránh được sẽ có chút ngưỡng mộ cùng đố kị.
Ngưỡng mộ người khác đạt được những thứ mà bản thân mình không đạt được, đố kị rằng người đó lại không phải mình.
Ninh Nhuệ Tinh cúi đầu bình ổn lại hơi thở của mình, lúc này mới chậm rãi đi về phía Giang Dữ.
Cô không muốn để cho anh biết rằng cô mới vừa chạy xuống lầu.
Rõ ràng là trong lòng cô lo lắng, gấp gáp một cách kỳ lạ.
Giống như đã có chút nhận ra, Giang Dữ ngẩng đầu nhìn về phía Ninh Nhuệ Tinh.
Dưới ánh nhìn chăm chú thâm trầm của anh, Ninh Nhuệ Tinh đi chầm chậm đến trước mặt Giang Dữ.
Bởi vì anh đang ngồi nên Ninh Nhuệ Tinh có chút cảm giác rằng cô đang từ trên cao nhìn xuống, cô không thích loại cảm giác này, nó có chút không lễ phép, lịch sự, nghĩ rồi lại nghĩ, cô vừa nghĩ vừa đi, đến trước mặt Giang Dữ cô bèn ngồi xổm xuống. Cổ tay cô liền bị anh kéo một cái, người cô theo đó mà ngồi xuống bên cạnh anh.
Anh khống chế lực đạo của mình, khiến cho lưng của cô không đến mức bởi vì quán tính mà hung hăng đập vào lưng ghế.
"Không phải là em đang không thoải mái sao? Ngồi xổm làm gì chứ?"
Cổ tay cô giống như là bị cảm giác ấm áp từ việc nhẹ nhàng tiếp xúc đụng chạm ấy làm cho kích động, vừa chạm vào là rời ra ngay, nhanh đến mức Ninh Nhuệ Tinh cũng có chút không phân biệt được loại cảm giác này, cô liền nghe thấy người ngồi bên cạnh thấp giọng cười một tiếng, "Chạy cái gì chứ, anh sẽ không đi mất đâu."
Lời nói này khiến cho gương mặt vốn dĩ trở nên đỏ hồng vì vận động của Ninh Nhuệ Tinh lại tăng thêm một phần đỏ ửng như ứ máu, cô đã nỗ lực khống chế bản thân nhưng vẫn còn lại một chút thở dốc.
Vậy mà không nghĩ đến Giang Dữ vừa nhìn đã nhận ra cô chạy xuống lầu, không biết có phải là ảnh hưởng sau khi vận động hay không, nhịp tim cô đập nhanh đến nỗi giống như nó không còn là tim của cô vậy.
Ninh Nhuệ Tinh có chút quẫn bách, cô gấp gáp mở miệng dời đi chủ đề nói chuyện, "Đàn anh Giang Dữ, anh tìm em có việc gì vậy?"
Giọng nói vừa dứt, một cái túi chứa đồ liền được đặt vào trong lòng cô, Ninh Nhuệ Tinh vẫn chưa cúi đầu xuống xem, giọng nói trầm thấp của Giang Dữ đi cùng với làn gió oi bức thổi vào trong tai của cô.
"Bên trong là mấy viên thuốc cảm cúm, đợi lát nữa đi lên nhớ chú ý uống thuốc, dưỡng bệnh."
Ninh Nhuệ Tinh ngạc nhiên ngước mắt lên nhìn Giang Dữ, "Đàn anh, anh đây là......"
Giang Dữ cũng không so đo cách xưng hô vừa thốt ra khỏi miệng của Ninh Nhuệ Tinh, anh hạ thấp tầm mắt, trên gương mặt anh tuấn, đẹp đẽ cũng không có biểu cảm gì, giống như đang giải quyết việc chung, "Vòng phỏng vấn cuối cùng của hội sinh viên tối nay cần phải thuyết trình, em xác định là âm mũi của em sẽ không ảnh hưởng đến việc phát huy của em chứ?"
Nghe thấy lời này, Ninh Nhuệ Tinh không kiềm được mà lại khen ngợi một tiếng "đàn anh thật tốt" ở trong lòng, còn bận tâm, lo lắng cho việc phỏng vấn của các đàn em.
Nghĩ đến đây, cô ngước mắt lên nhìn Giang Dữ, gương mặt tươi cười nói, "Cảm ơn, đàn anh."
Nhìn thấy những ngón tay trắng nõn của cô đang nắm chặt lấy chiếc túi, giống như nó là một món báu vật gì đó, tâm tình của Giang Dữ không hiểu làm sao lại trở nên rất vui vẻ, giọng nói ấm áp có phần lãnh đạm trước đây cũng trở nên nhẹ nhàng, thoải mái, "Thuốc này có chút đắng."
Cô không sợ thuốc đắng, chính là một chuyện khác, Ninh Nhuệ Tinh đang muốn mở miệng nói chuyện thì cổ tay đang đặt ở rìa của ghế đá liền bị người ta kéo lên.
Cái người đang kéo cô là ai, không nói cũng rõ.
Trên người Ninh Nhuệ Tinh đang mặc một bộ quân phục loại dài, Giang Dữ cũng chỉ nhẹ nhàng, hờ hững nắm lấy phần cổ tay áo to rộng của cô, cùng với đó, anh mở lòng bàn tay ra, thứ đồ vật được đóng gói lành lạnh liền rơi vào trong lòng bàn tay cô.
"Loại kẹo trái cây em thích ăn nhất."
Anh mở miệng, buông tay của cô ra, giống như nghĩ đến cái gì đó, trên vùng trán dãn ra, ẩn giấu một chút ý cười, giọng anh ép xuống cực thấp, giống như giữa môi với răng còn lưu lại vị gì đó, rơi vào trong tim tràn đầy ngọt ngào.
"Đích thực là rất ngọt."
"Rất ngọt?"
Lực chú ý của Ninh Nhuệ Tinh toàn bộ bị câu nói này của anh thu hút, cô ngơ ngơ ngẩn ngẩn đem kẹo trái cây cất đi, vẻ mặt mang đến một chút khó hiểu, "Không tính là rất ngọt mà?"
Giang Dữ không trả lời, hỏi một đằng, trả lời một nẻo nói, "Nhớ uống thuốc, nếu mà cảm thấy quá đắng, mới có thể ăn kẹo trái cây."
Ninh Nhuệ Tinh đỏ mặt, cô cảm thấy cảm giác của mình dường như có chút gì đó không làm sao nói rõ ra được, giống như bị đàn anh biến thành một đứa trẻ mà đối xử vậy?
Cô nhanh chóng đem cảm giác kỳ lạ này đá ra khỏi đầu, khiến cho trái tim đang sợ hãi đập mạnh của mình bình tĩnh trở lại, lúc này mới lại dùng giọng nói đúng tiêu chuẩn mà nói, "Nhưng mà", Ninh Nhuệ Tinh ngừng một lát, chần chừ một hồi mới nhẹ giọng hỏi tiếp, "Loại thuốc viên này cũng giống với những loại thuốc khác, bắt buộc phải ăn cơm xong mới có thể uống sao ạ?"
Loại thuốc mà Giang Dữ đưa cho cô này, trước đây Ninh Nhuệ Tinh chưa từng thấy qua trên thị trường, bao bì trên hộp đều là chữ nước ngoài, không phải là tiếng Anh, Ninh Nhuệ Tinh cũng nhìn không hiểu lắm.
Giang Dữ nhạy cảm nắm bắt được ý nghĩa trong lời nói của cô, anh chau mày lại, "Buổi trưa em vẫn chưa ăn cơm sao?"
Đối mặt với câu hỏi của Giang Dữ, cô không biết phải làm thế nào, Ninh Nhuệ Tinh cảm thấy chột dạ, thậm chí cô còn từ trong ngữ khí của Giang Dữ mà phân tích ra được ý chất vấn nhàn nhạt, cho rằng cô không hiểu chuyện.
Cô có chút lo lắng lắc lắc đầu.
Hai đầu lông mày của Giang Dữ liền nhíu lại càng sâu, anh yên lặng mất mấy giây mới nói, "Vậy uống thuốc này trễ một chút, đi lên đi."
Cảm giác mất mát nhàn nhạt bao phủ trong lòng, cô còn cho rằng Giang Dữ sẽ nói thêm gì đó, kết quả chỉ là kêu cô đi lên?
Ninh Nhuệ Tinh thu lại cảm xúc của bản thân mình, tận lực làm ra dáng vẻ giống như là cái gì cũng không để ý, cũng không dám nhìn Giang Dữ, sợ bị anh nhìn ra vẻ mất mát trong đáy mắt mình.
"Vậy, đàn anh Giang Dữ, em đi lên lầu trước đây, hẹn gặp lại."
Giang Dữ ngước mắt nhìn theo bóng lưng đang vội vội vàng vàng rời đi, cho đến khi bóng lưng ấy đi vào một chỗ rẽ, cũng không còn nhìn thấy nữa, lúc này anh mới đứng lên rời đi.
- ----
Lúc nhận được điện thoại của nhân viên takeaway, Ninh Nhuệ Tinh vẫn còn vô cùng kinh ngạc, có khi nào anh nhân viên takeaway gọi nhầm điện thoại hay không?
Cô căn bản là không đặt thức ăn mang về, nhưng người ở đầu bên kia điện thoại lại đem địa chỉ giao thức ăn và số điện thoại di động trên hóa đơn đặt món nói ra không sai tí nào, cuối cùng, vẫn còn có chút không biết phải làm sao, "Là cô đó, không sai đâu, là thức ăn do bạn trai của cô đặt, mau đem đồ đựng xuống đây đi."
Ninh Nhuệ Tinh ngắt điện thoại, cô vẫn còn chưa đi ra tới ban công, mấy người bọn Lai Âm đã sốt ruột giúp cô mang đồ để đựng thức ăn xuống lầu.
"Đây chắc chắn là thức ăn do người yêu trong bóng tối đặt mang về rồi."
"Là ai vậy, ngay cả việc Dư Dư không ăn cơm cũng biết."
Hứa Giai Văn sờ sờ cánh tay của mình, "Người này sẽ không theo dõi chúng ta chứ, tớ cảm thấy nổi da gà rồi này."
Nghe thấy lời này, Ninh Nhuệ Tinh sững sờ mất mấy giây, trong đầu cô lại hiện ra một thân ảnh.
Người biết cô chưa ăn cơm, ngoại trừ những cô bạn trong phòng ký túc xá ra, thì chỉ có anh thôi.
Cho nên, là anh sao?
Đợi đến khi thức ăn được mang lên, mấy người bọn Lai Âm đã nhanh hơn một bước kiểm tra hóa đơn món ăn được đặt mang về, còn có cháo trắng, dưa cải ở trong hộp thức ăn, bọn họ quay sang nhìn Ninh Nhuệ Tinh cười đầy sâu xa.
Ninh Nhuệ Tinh bị bọn họ nhìn tới mức mù mịt đầu óc, trong lòng lại ẩn giấu một nỗi lo lắng, thấp thỏm, không yên, không thể chờ đợi được nữa mà đi xem hóa đơn mua thức ăn mang về.
Cùng với cái hóa đơn takeaway giống như bình thường còn có một thứ khác, đó là một tờ giấy ghi chú.
"Cơ thể của cô bé không được thoải mái, đợi sau khi ăn cơm xong còn phải uống thuốc, buổi chiều còn phải học quân sự, làm phiền giao món ăn nhanh một chút, cảm ơn."
Sau đó, điện thoại của cô vang lên tiếng chuông báo tin nhắn.
Người gửi tin nhắn rõ ràng là Giang Dữ.
"Ngoan một chút, ngoan ngoãn ăn cơm." (=w= AWWWWWW)
- --------------------
Like page Kithara_team để được đọc nhiều truyện hơn nha <3 <3 <3
/62
|