Em Là Tất Cả Những Gì Anh Khao Khát

Chương 6.4

/56


Thẩm Hoành thật sự có chút tiếc nuối khi nhìn vào đôi mắt trong veo của cô gái xinh đẹp ngồi đối diện: “Được rồi, để tránh việc bạn trai em hiểu lầm, anh không tiễn em nữa.”

Khương Kỷ Hứa cầm túi xách đứng dậy. Cô vừa mới nghiêng người đã thấy một bóng dáng quen thuộc bước vào cửa, nhanh chóng đi về phía mình.

Tuy Khương Kỷ Hứa rất vô tư, nhưng đụng mặt nhau thế này cũng không hay lắm. Trong lúc Quý Đông Đình đi xem mặt, cô lại đi gặp bạn trai cũ, thật nực cười biết bao!

Quý Đông Đình khách khí nở một nụ cười, chủ động chào hỏi Thẩm Hoành. Trong lòng anh lúc này chỉ hận không thể đá cái gã bám dai như đia đói đang đứng trước mặt ra ngoài vũ trụ ngay lập tức. Anh quay sang Khương Kỷ Hứa: “Anh tìm em nãy giờ, gọi điện cũng không thấy bắt máy.”

“Em không nghĩ là anh xong việc nhanh vậy.” Khương Kỷ Hứa dứt lời lại cảm thấy có phần không đúng, bèn mỉm cười sửa lại: “Lúc em xuống xe thì gặp Thẩm Hoành, nên vào đây uống tách cafe.”

Quý Đông Đình khoác vai Khương Kỷ Hứa, chỉ mong mau chóng tránh xa cái tên Thẩm Hoành đáng ghét kia: “Vậy chúng tôi đi trước đây!”

Thẩm Hoành lịch sự: “Hẹn lần sau gặp lại!”

“Ha…” Quý Đông Đình bật cười, gặp cái con khỉ ấy! Anh ôm Khương Kỷ Hứa đi thẳng ra cửa.

Nhiệt độ bên ngoài hơi thấp, quần áo trên người Khương Kỷ Hứa lại rất mỏng manh, cô thấy lạnh nên khoác tay Quý Đông Đình chặt hơn một chút. Nào ngờ, hành động này của cô trong mắt người đàn ông cao ngạo đó chính là sự cầu xin tha thứ. Quý Đông Đình vênh mặt lên: “Giả vờ ngoan ngoãn cũng vô dụng thôi. Quản gia Khương, anh rất thất vọng về em!”

“Được!” Khương Kỷ Hứa hất tay Quý Đông Đình ra, một mình đi lên trước.

Quý Đông Đình hết cả kiêu ngạo, vội vàng đuổi theo cô: “Em đứng lại cho anh!”

Khương Kỷ Hứa phớt lờ anh, cứ đi về phía trước. Quý Đông Đình vượt lên, giận dữ nói: “Khương Kỷ Hứa, cho dù em có vào quán cafe tán gẫu với một người phụ nữ thì cũng nên giải thích với anh một chút chứ!”

Khương Kỷ Hứa dừng bước. Quý Đông Đình hất cằm lên: “Được rồi, bây giờ anh chấp nhận nghe lời giải thích của em!”

Cô hậm hực lườm anh: “Giải thích cái đầu anh ấy! Em có thể ngăn được những cuộc gặp bất ngờ do ông trời sắp đặt hay sao? Còn anh thì thế nào, đã từng đi xem mặt bao nhiêu lần vậy hả? Phải rồi, em quên chưa hỏi anh, buổi xem mặt ra sao? Cô ấy xinh không? Dáng đẹp chứ?”

Rõ ràng là cô đang ức hiếp anh mà! Quý Đông Đình cười lấy lòng: “Trời ạ! Em đúng là cô gái nhỏ mọn! Cố tình nói vậy để ép anh khen em phải không? Thôi nào, bất luận là về dáng người hay khuôn mặt, em đều đẹp hơn nhiều!”

Ai cần anh nịnh nọt chứ? Khương Kỷ Hứa hờn dỗi quay ngoắt đi, nhưng chỉ một lúc đã không nhịn được cười. Quý Đông Đình ôm cô vào lòng, giọng nói chứa chan tình cảm: “Sau này em đừng tùy tiện gặp cái tên bán thuốc giả đó nữa, được không? Anh sẽ đau lòng đấy.”

Khương Kỷ Hứa khẽ xoa vào lồng ngực Quý Đông Đình: “Vừa rồi chỗ này bị tổn thương thật sao?”

Quý Đông Đình cúi đầu, thân mật áp sát vào khuôn mặt Khương Kỷ Hứa: “Đúng vậy!”

Cô ngoan ngoãn ôm lấy anh: “Được, em sẽ không tùy tiện gặp anh ta nữa!”

Quý Đông Đình tiếp tục được thể: “Còn nữa, anh không hề đi xem mặt quá nhiều. Em không thể chỉ trích anh một cách bừa bãi như vậy được!”

“Xin lỗi anh!”

“Anh đã tha thứ cho em cả rồi.” Quý Đông Đình vỗ nhẹ lên đầu cô: “Mẹ anh muốn gặp em.”

Khương Kỷ Hứa vô cùng bất ngờ: “Kingsley, em rất sợ phải đối điện với trưởng bối, thế nên...”'

“Thế thì anh bảo mẹ chủ động đến gặp em vậy.”

“Không làm thế được đâu! Hay là để em thu xếp đến gặp?”

“Được!” Quý Đông Đình rất thoải mái với những việc nhỏ kiểu này, anh nhắc tới một chuyện khác: “Bố anh mất khi anh vừa tốt nghiệp đại học. Ông là một người đàn ông rất ngoan cường, đã chống chọi với căn bệnh ung thư suốt hai mươi mấy năm trời. Sau đó, mẹ anh tái giá với một người đàn ông Canada.”

“Ồ!” Khương Kỷ Hứa tò mò: “Mẹ anh là người như thế nào?”

“Mẹ anh ấy à...” Quý Đông Đình suy nghĩ một lát: “Tuy bà chẳng còn trẻ trung gì nhưng vẫn luôn ôm ấp tâm tình của một thiếu nữ. Mẹ là một người phụ nữ lương thiện, chỉ có điều tính khí hơi thất thường. Cuộc hôn nhân của bố mẹ anh không hạnh phúc. Sau khi bố qua đời, mẹ bị một gã đểu lừa sạch. Cuối cùng, bà đã chọn người đàn ông hiện tại.”

Khương Kỷ Hứa bỗng thấy ngậm ngùi: “Mẹ anh vẫn còn bị đàn ông lừa, nhất định là do phận làm con như anh chưa làm tròn trách nhiệm.”

“Đúng vậy, trong lòng anh luôn cảm thấy hổ thẹn.” Quý Đông Đình ôm lấy cô: “Thế nên, anh rất hy vọng có thế sớm tặng cho bà một cô con dâu tốt.”

Khương Kỷ Hứa quả thực không dám hứa hẹn gì về những điều anh vừa nói.

Đêm nay, London bất chợt đổ mưa. Khương Kỷ Hứa và Quý Đông Đình trú mưa bằng cách đi dạo ở một trung tâm thương mại. Trong cửa hàng đồng hồ Patek Philippe, Quý Đông Đình chọn cho Khương Kỷ Hứa một chiếc đồng hồ khảm kim cương rất đẹp, nhưng cô không muốn nhận vì nó quá đắt tiền. Cô tìm cách từ chối khéo: “Em đang cần một chiếc khăn quàng kẻ ca-rô màu đỏ để kết hợp với áo măng tô, hay là anh tặng em đi!”

“Được, không thành vấn đề!” Quý Đông Đình quay sang nhân viên bán hàng: “Tôi lấy chiếc đồng hồ này!”

“Chẳng phải anh vừa nói sẽ mua khăn quàng cổ sao?” Khương Kỷ Hứa kéo tay anh.

“Lẽ nào tặng khăn rồi thì không được mua đồng hồ cho em nữa à?”

“Nhưng em thấy nó hơi đắt.” Khương Kỷ Hứa vẫn chưa thể thích ứng với khoảng cách kinh tế giữa bọn họ.

“Hứa Hứa, bạn trai của em có điều kiện tốt, anh ta không chỉ nuôi được mỗi nhân viên của mình đâu!” Quý Đông Đình khá đau đầu trước vấn đề này.

“Năm ngoái em đã mua đồng hồ rồi.”

“Đồng hồ đâu phải là thứ năm ngoái đã mua thì năm nay không được sắm thêm nữa!”

Khương Kỷ Hứa đành nhận vậy.

Cô và anh dắt tay nhau đi dạo khắp hai con phố, trên đường về, họ nhìn thấy một cặp tình nhân đang hôn nhau trước một máy bán hàng tự động. Quý Đông Đình đột nhiên khựng lại, sau đó kéo cô tới trước chiếc máy bán hàng đó. Không biết ở trong chứa thứ gì mà anh lại hào hứng đến vậy? Khương Kỷ Hứa ngó đầu nhìn: Phía sau tấm kính bày la liệt các loại bao cao su màu sắc sặc sỡ, ở dưới còn có mấy nút lựa chọn mùi vị, kích cỡ, độ dày... Mặt cô đỏ bừng, không thốt nên lời. Quý Đông Đình ngắm nghía chiếc máy một hồi rồi quay sang nhìn cô bằng ánh mắt rực lửa. Khương Kỷ Hứa im lặng một lúc rồi mới khẽ gật đầu.

“Anh đã có dự cảm là đêm nay sẽ vô cùng tuyệt vời mà!” Quý Đông Đình mừng rỡ hôn lên trán cô.

Gương mặt Khương Kỷ Hứa ngày càng nóng ran, cô chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này. Còn Quý Đông Đình đang rất điềm tĩnh ấn nút chọn một cái kích cỡ lớn nhất và một cái siêu mỏng, sau đó hỏi cô: “Em thích màu và mùi gì?”

Khương Kỷ Hứa vờ như không nghe thấy, anh lại dùng giọng điệu thản nhiên như đang chọn mua kẹo mút để hỏi cô thêm lần nữa. Cô thật sự không thể nấn ná thêm ở đây nữa, đành vội vã ấn vào nút không màu và không mùi. Nhìn thấy sự lựa chọn của Khương Kỷ Hứa, Quý Đông Đình liền quay sang ôm hôn cô: “Anh biết ngay là em chỉ thích mùi vị nguyên thủy của anh thôi mà!”

Quý Đông Đình nhét một đồng bảng Anh vào, máy liền nhả ra một chiếc hộp màu đỏ, anh tiện tay đưa cho Khương Kỷ Hứa. Cô luống cuống nhét chiếc hộp vào túi áo, lại thấy anh vẫn đang lúi húi trước chiếc máy bán hàng, bèn thúc giục: “Anh còn làm gì vậy?”

“Một hộp chắc chắn không đủ, anh mua thêm vài hộp nữa.”

Khương Kỷ Hứa giậm chân bình bịch, nhưng anh vẫn mải mê thực hiện sự nghiệp cao cả của mình. Mãi một lúc lâu cô phải đá vào chân anh một cái thì anh mới chịu nhường chỗ cho cặp tình nhân đang xếp hàng phía sau. Khương Kỷ Hứa giận dỗi bước đi rất nhanh không thèm để ý tới Quý Đông Đình, nhưng anh lại nghĩ là cô đang xấu hổ. Bộ dạng này của cô khiến anh cũng cảm thấy có chút ngại ngùng, giống như hai người đang yêu đương vụng trộm vậy. Anh là đại lão gia Tây Môn Khánh, còn cô chính là nàng Phan Kim Liên của anh.

Về đến nhà, Quý Đông Đình lái xe xuống bãi đỗ ngầm. Liếc thấy camera giám sát, anh kéo Khương Kỷ Hứa tránh vào một góc khuất. Anh ép sát vào người cô rồi cúi đầu hôn cô cuồng nhiệt. Lồng ngực bị anh đè chặt khiến cô hơi khó chịu, Khương Kỷ Hứa vội tránh đôi môi anh: “Kingsley, chúng ta vào nhà đã!”

Anh trêu chọc cắn nhẹ một cái vào tai cô, sau đó vừa ôm eo cô vừa nhập mật mã trên cửa. Cánh cửa này rất ít khi được sử dụng nên Qúy Đông Đình tạm thời không nhớ ra mật mã, đã nhập đến hai dãy số rồi mà hệ thống vẫn báo lỗi. Anh tạm quên nó đi, lại cúi xuống thưởng thức đôi môi mềm mại như cánh hoa, ngọt lịm như được quết mật của Khương Kỷ Hứa. Anh tham lam thò tay vào trong áo cô thăm dò. Cô tựa người vào cánh cửa, gác tay lên vai anh. Một giây sau, cả người cô bị anh nhấc bổng lên...

Đến lần thứ ba Quý Đông Đình nhập mật mã, cuối cùng thì cánh cửa màu đen chắc nịch cũng chịu mở ra. Anh bế cô vào trong, hai người cùng ngã vào chiếc ghế da êm ái và rộng rãi. Một chiếc giày của Khương Kỷ Hứa đã rớt ra từ lúc nào, nhưng cô chẳng còn tâm trạng mà quan tâm tới nó. Quý Đông Đình cởi áo khoác của mình, rồi tới áo khoác của cô, bờ môi trượt từ nụ hoa trước ngực cô xuống chiếc eo thon, sau đó, anh còn khẽ cắn vào rốn của cô. Anh lại vén váy của cô lên, ngón tay cũng tiến vào thăm dò sâu hơn. Trái tim Khương Kỷ Hứa đập rộn ràng, hơi thở cũng trở nên nặng nề, giọng nói khản đặc: “Kingsley... Nói cho em biết đi, anh yêu điều gì ở em?”

Quý Đông Đinh tiếp tục in dấu nụ hôn của mình lên trán, lên hàng mi, lên môi, lên cổ, lên nụ hoa... thậm chí là cả nơi bí mật của cô. Rất lâu sau anh mới ngẩng đầu, cầm một ngón tay cô cho vào miệng mút: “Tất cả những chỗ vừa rồi anh đều yêu... Nhưng anh yêu chỗ này nhất.” Dứt lời, Quý Đông Đình hôn lên ngực trái của Khương Kỷ Hứa. Anh yêu trái tim lương thiện, rất đỗi dịu dàng mà cũng hết sức kiên cường của cô.

Khương Kỷ Hứa vô cùng cảm động, cô luồn mười đầu ngón tay vào mái tóc anh, ngắm nhìn gương mặt với đôi mắt hẹp dài, sống mũi cao và bờ môi mỏng gợi cảm… Toàn thân cô không ngừng run rẩy. Nhưng Quý Đông Đình đột nhiên dừng mọi động tác. Anh ngỡ ngàng nhìn Khương Kỷ Hứa: “Hứa Hứa, em là lần đầu tiên?”

Khương Kỷ Hứa nhíu mày: “Lần đầu thì sao chứ?”

Quý Đông Đình lặng nhìn cô, rồi dịu dàng hôn lên hàng mi dài của cô. Anh lấy áo vest của mình bọc lấy người cô: “Hứa Hứa, chúng ta về phòng đã!”

Trong đôi mắt ươn ướt của Khương Kỷ Hứa chất chứa bao nỗi ấm ức. Cô chui ra khỏi vòng tay của Quý Đông Đình tự mặc lại quần áo lên người. Lúc cô định đứng dậy đi nhặt chiếc giày bị rơi lúc nãy, Quý Đông Đình bỗng ấn cô ngồi xuống. Anh nhặt chiếc giày lên, sau đó quỳ gối trước mặt cô: “Công chúa Hứa Hứa thân yêu, cho phép thần được đi giày giúp công chúa nhé!”

Anh đi giày vào chân cô rồi đỡ cô đứng dậy: “Nhảy cùng anh một điệu, được không?”

Cô không nói gì, chỉ đặt bàn tay mình vào tay anh.

Khương Kỷ Hứa theo sát bước chân Quý Đông Đình trong tiếng nhạc trầm bổng. Một lát sau, cô chủ động lên tiếng: “Kingsley, vừa rồi anh đột ngột dừng lại khiến em cảm thấy hơi khó xử. Em không biết là anh đang nghĩ gì.”

Cô xoay một vòng rồi trở về trong vòng tay Quý Đông Đình. Anh thì thầm: “Anh mới là người nên cảm thấy khó xử, nhất là trước cơ thể vẹn nguyên của em, anh thật sự rất hổ thẹn!”

“Anh hổ thẹn chuyện gì?”

Quý Đông Đình ôm lấy vòng eo thon gọn của cô, nhìn thẳng vào mắt cô: “Hứa Hứa, có thể những lời anh sắp nói hơi nực cười, nhưng em nhất định phải tin anh! Anh yêu em, anh rất vui khi được làm người đàn ông đầu tiên của em, thế nên, anh nghĩ mình càng phải trân trọng giây phút này hơn.”

“Vậy nếu em không phải là lần đầu thì sao? Anh sẽ...” Anh sẽ qua quýt ư? Khương Kỷ Hứa không nói hết câu.

Quý Đông Đình siết chặt cô vào lòng. Anh cũng phần nào hiểu được ánh mắt của cô: “Nếu không phải, anh sẽ là người đàn ông cuối cùng của em. Hứa Hứa, em tin những lời anh nói chứ?”

Khương Kỷ Hứa khẽ gật đầu. Tuy trước nay anh chưa từng được coi là người đàn ông chung tình, nhưng cô vẫn nhìn thấy sự chân thành trong mắt anh.

Quý Đông Đình bế Khương Kỷ Hứa về phòng rồi đưa cho cô gái đang ngồi trên mép giường một cốc nước. Cô không khát, nhưng miệng anh thì đã khô khốc. Anh uống hết nửa cốc nước rồi cúi đầu hôn lên môi cô: “Công chúa của anh!”

Khương Kỷ Hứa bị Quý Đông Đình từ từ đẩy lên giường. Anh khẽ thì thầm vào tai cô: “Anh sẽ thật cẩn thận!”

Anh châm lửa khắp người cô, còn cô chỉ có thể víu chặt lấy eo anh, ngoan ngoãn đón nhận anh đang từ từ tiến vào trong cơ thể mình.

London đêm nay mưa rả rích mãi không ngớt…

Năm giờ sáng, Khương Kỷ Hứa mơ hồ chìm vào giấc ngủ. Tới khi cô tỉnh lại, nhìn đồng hồ đã là mười giờ. Cô vơ bừa một bộ quần áo, mặc lên người rồi vội vàng chạy vào nhà vệ sinh. Quý Đông Đình đã ăn mặc chỉnh tề, đang đứng súc miệng trước bồn rửa mặt. Nhìn thân hình nhỏ nhắn đang bơi trong bộ đồ ngủ của mình, anh khẽ cười: “Trông em hiện giờ thật ngốc!”

Cô không thèm để ý tới lời trêu đùa của anh, định quay người rời đi, Quý Đông Đình lập tức giữ tay cô lại: “Anh đã bảo quản gia nấu cháo rồi, em ăn một chút đi!”

Khương Kỷ Hứa đứng trước gương búi tóc, vẻ mặt điềm tĩnh: “Kingsley, em không sao. Em phải đến lớp đã, tối chúng ta gặp lại!”

Anh đã làm sai chuyện gì rồi chăng? Quý Đông Đình chặn đường cô: “Về chuyện tối hôm qua, nếu có bất kỳ điểm nào chưa hài lòng về anh, em có thể nói thẳng. Anh sẽ đạt tới mức tốt nhất của đàn ông trên khắp thế gian này.”

Khương Kỷ Hứa ngạc nhiên nhìn Quý Đông Đình. Trước ánh mắt nghiêm túc của anh, cô chậm rãi mở lời: “Kingsley, chuyện này chúng ta hãy để đến tối nay thảo luận tiếp! Em đã lỡ mất tiết học đầu tiên, em không muốn bị muộn luôn cả tiết thứ hai.”

Ồ, thì ra là thế! Quý Đông Đình thở phào nhẹ nhõm. Anh nhìn cô cười: “Vậy em mau mặc quần áo vào, anh đưa em tới trường!”

Khương Kỷ Hứa tiến lên ôm lấy anh, giọng nói có chút cảm kích: “Kingsley, cảm ơn anh! Em đi thay quần áo ngay đây!”

Quý Đông Đình xuống nhà trước, anh đựng cháo gà ác nấu với khởi tử mà anh đã dặn dò quản gia đặc biệt làm riêng cho Khương Kỷ Hứa vào bình giữ nhiệt. Anh đưa cho cô: “Mang theo ăn dọc đường!”

Hôm nay, cô ăn mặc cực kỳ thoải mái, áo sơ mi kết hợp với váy ngắn, đi cùng giày bệt, nhìn chẳng khác nào một cô nữ sinh cấp ba. Khoan đã! Người con gái của anh luôn tự ti về chiều cao khiêm tốn, lúc nào cũng phải đi giày cao từ năm phân trờ lên cơ mà... Quý Đông Đình nhanh chóng hiểu ra nguyên nhân, tất cả đều là lỗi của anh, đáng lẽ ra anh nên kiềm chế một chút.

Lúc hai người tới cổng học viện, Khương Kỷ Hứa cũng ăn gần hết chỗ cháo trong bình. Anh ân cần hỏi han cô ăn có đủ no không, còn cô không quên nhắc anh lái xe cẩn thận. Sau khi cô đi rồi, Quý Đông Đình ngồi tựa lưng vào ghế nghe một bản nhạc du dương, trong đầu anh đang hồi tưởng buổi tối tuyệt diệu ngày hôm qua, đúng là không chê vào đâu dược! Anh và cô không chỉ hòa hợp về mặt tâm hồn, mà ngay đến thể xác cũng ăn ý với nhau trong từng chi tiết.

/56

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status