Em Là Tất Cả Những Gì Anh Khao Khát

Chương 1.3

/56


Quý Đông Đình và các vị cán bộ cấp cao của Bắc Hải đi thị sát hơn một tiếng đồng hồ. Lục Tự đến tìm Khương Kỷ Hứa, dõng dạc thông báo: “Quý tiên sinh đã lên xe rồi, chúng ta cũng về khách sạn thôi!”

Khương Kỷ Hứa đi cùng xe với Lục Tự. Không còn người ngoài, anh chàng tài xế tên Đại Vỹ của Bắc Hải Thịnh Đình trở nên nhiệt tình hơn hẳn, thậm chí còn cảm khái về sự khác biệt giàu nghèo: “Tôi có lái xe cả đời cũng chẳng kiếm đủ tiền mua chiếc đồng hồ trên tay Quý tiên sinh, chênh lệch mức sống giữa người với người sao lại lớn đến thế cơ chứ?”

“Nếu không có sự chênh lệch mức sống giữa người với người thì trên đời này sẽ chẳng có ai chịu nỗ lực, mọi người cứ ngồi ăn rồi đợi chết thôi.” Lục Tự nói xong bình thản nhìn Khương Kỷ Hứa: “Giám đốc Khương, cô thấy sao?”

Khương Kỷ Hứa không ngờ Lục Tự lại yêu cầu mình phát biểu ý kiến. Cô nghĩ một lúc rồi nói: “Tôi hoàn toàn đồng ý với suy nghĩ của Tổng Giám đốc Lục. Mục tiêu phấn đấu của tôi trong năm nay là được Tổng Giám đốc Lục duyệt cho tăng lương, để tôi có thể giảm bớt sự chênh lệch giàu nghèo trong xã hội này.”

Lục Tự bật cười, tâm trạng anh rất vui vẻ, khóe môi cứ cong lên từ lúc đó tới tận khi về đến khách sạn.

Khương Kỷ Hứa nhớ lại, trước kia trong văn phòng đã có người thầm bàn tán về thu nhập hàng năm của Lục Tự: Tiền lương cộng thêm các khoản hoa hồng khác, đoán chừng phải lên đến hàng triệu, mà có khi còn nhiều hơn thế nữa. Cô nhẩm tính số tiền của mình, nếu năm nay mức tiền thưởng khả quan, chắc sẽ được khoảng một trăm năm mươi nghìn tệ. Nhưng một trăm năm mươi nghìn ở thành phố S này thì làm được gì? Cô hầu như không có một khoản tiết kiệm nào, tiền lúc nào cũng không đủ tiêu. Chắc năm sau cô phải cố gắng hơn nữa, được khoảng hai trăm nghìn thì cuộc sống sẽ dễ chịu hơn nhiều.

Một hàng xe màu đen đỗ ngay trước cửa lớn của Bắc Hải Thịnh Đình, nhân viên bảo vệ ăn mặc chỉnh tề đứng bên ngoài chạy đến mở cửa xe. Quý Đông Đình xuống xe trước, người trợ lý đi ngay phía sau.

Khương Kỷ Hứa nhanh chóng bước đến gần anh, gương mặt rạng rỡ, tràn đầy nhiệt huyết: “Quý tiên sinh, để tôi đưa anh về phòng, được không ạ?”

Quý Đông Đình dừng bước, nhìn Khương Kỷ: “Làm phiền cô rồi!”

Họ đi từ cửa lớn đến đại sảnh, rồi tới thang máy, sau đó lên tầng bằng hệ thống thang máy VIP, cuối cùng dừng lại ở tầng hai mươi sáu, tầng cao nhất của Bắc Hải Thịnh Đình.

Nơi đây là một thế giới tách biệt, bố cục không giống với các tầng khác của khách sạn. Bắc Hải Thịnh Đình có hai gian phòng Tổng thống, chỉ riêng khoản trang hoàng thôi đã phải đầu tư tới hàng chục triệu, đấy là còn chưa kể đến giá trị của những bức danh họa treo trên tường.

Khương Kỷ Hứa đứng bên cạnh Quý Đông Đình, hết sức trang trọng: “Quý tiên sinh, xin mời!”

Quý Đông Đình bước ra khỏi thang máy, đi qua dãy hành lang dài rồi bước vào phòng khách của gian phòng Tổng thống. Khương Kỷ Hứa đi bên trái, còn trợ lý Dean đi bên phải anh.

Dường như Quý Đông Đình chẳng có chút cảm xúc nào trước sự chuẩn bị hết sức chu đáo của Bắc Hải, ngay cả trợ lý của anh cũng vô cùng bình thản, sau khi bước vào phòng lập tức sắp xếp đồ dùng cá nhân của Quý Đông Đình một cách rất tự nhiên.

Khương Kỷ Hứa lấy ra một đôi dép lê mềm mại, sạch sẽ, cô định giúp Quý Đông Đình thay, nhưng anh lại nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng, thẳng thừng từ chối.

Thay giầy cho khách là một trong những công việc đầu tiên của quản gia trong phòng Tổng thống. Chủ nhân không cần giúp đỡ, nên Khương Kỷ Hứa liền yên lặng đứng sang một bên. Sau đó, cô nói tới một chủ đề khá quan trọng: “Quý tiên sinh, bữa tối nay sẽ chuẩn bị các món Quảng Đông. Anh có đặc biệt thích ăn món gì không ạ?”

“Không!” Quý Đông Đình day trán. Mặc dù giọng nói của cô gái này rất dễ nghe, nhưng cứ luôn bị làm phiền bởi mấy chuyện vặt vãnh khiến anh cảm thấy vô cùng khó chịu. Anh cố gắng nhẫn nại, nhìn về phía Khương Kỷ Hứa: “Khương tiểu thư, có một số việc cô cứ tự quyết định cũng được!”

Quý Đông Đình dùng kính ngữ khiến cho Khương Kỷ Hứa cảm nhận được sự bực bội đang được người đàn ông này ráng kìm nén. Cô vội vàng nói: “Vậy tôi sẽ cố gắng sắp xếp cho Quý tiên sinh chu đáo hết sức có thể.”

Quý Đông Đình bước tới giá để tạp chí, khi thấy mấy tờ tạp chí y học, vẻ mặt anh thoáng chút bất ngờ. Bàn tay thon dài dừng lại vài giây trên tờ tạp chí y học, rồi lại cầm lấy cuốn Bàn luận chuyện thương nghiệp, tiếp đó, anh ngồi lên sofa đọc chăm chú.

Khương Kỷ Hứa đi về phía góc phải của phòng Tổng thống, bước vào gian phòng dành riêng cho “người hầu”, chính là nơi ở của quản gia như cô.

Gian phòng rộng khoảng ba mươi mét vuông, có hệ thống nhà vệ sinh khép kín, trong đó đặt một chiếc giường lớn và một bộ bàn ghế, khung cửa sổ nhìn thẳng ra dòng Hoài Giang của thành phố S. Bên cạnh cửa sổ là một chiếc giá vuông để đầy những bông hoa rum tươi tắn, đây là loài hoa mà Khương Kỷ Hứa đã tự chọn cho mình. Hoa màu trắng thuần khiết kết hợp cùng những khóm lá màu xanh đậm khiến cho căn phòng vừa sáng sủa lại vừa ngào ngạt hương thơm

Bữa tối do bác Hoàng bếp trưởng đích thân mang tới. Các món ăn quý hiếm và mới lạ được bày biện đẹp mắt trong đĩa ngọc đặt trên chiếc bàn tròn bằng đá cẩm thạch. Khương Kỷ Hứa là người quyết định thực đơn tối nay. Trong tài liệu viết rằng Quý Đông Đình thích ăn đồ ngọt.

Bữa tối, Quý Đông Đình ăn không nhiều, nhưng xem ra có vẻ hài lòng với các món ăn, Khương Kỷ Hứa đứng bên cạnh thầm thở phào nhẹ nhõm.

Sau bữa cơm, Quý Đông Đình có việc phải ra ngoài. Khương Kỷ Hứa vừa trở về văn phòng thì gặp Hà Vân, chị ta tươi cười: “Kỷ Hứa à, nếu lần này em được Quý tiên sinh coi trọng thì phải cảm ơn chị chứ nhỉ?”

Khương Kỷ Hứa đã cười cả ngày đến mức phát mệt rồi, nên giờ cô chỉ khẽ nhếch môi với Hà Vân, thu dọn đồ đạc rồi ra khỏi văn phòng. Theo quy định của khách sạn, buổi tối cô phải ngủ lại trong gian quản gia của phòng Tổng thống.

Kỳ thực, Quý tiên sinh không phải là một vị khách phiền phức, ít ra thì anh ta cũng không đưa ra những yêu cầu oái oăm như vị khách quý nào đó trước đây. Nhưng Quý Đông Đình tuyệt đối không phải đối tượng có thể ứng phó một cách qua loa đại khái. Nếu đó là một khách hàng dễ tính thì Hà Vân đã chẳng rỉ tai cô mấy câu đó.

Khương Kỷ Hứa bước ra khỏi văn phòng với gương mặt không chút cảm xúc. Khoảng mười giờ tối Quý tiên sinh mới về, trước lúc ấy, tốt nhất là cô nên đợi sẵn ở đại sảnh tầng một.

Quý Đông Đình vẫn chưa quay lại, Khương Kỷ Hứa ngồi ở góc trái chiếc sofa dưới đại sảnh, tiếp tục chờ đợi. Cô lại nhìn thấy người đẹp để mái ngố lúc trước đang ngồi xem mấy cuốn tạp chí làm đẹp. Đôi tay của cô ta thon thả, trắng muốt, bộ móng tay đẹp được chăm chút rất kỹ lưỡng.

Người đẹp hình như đã gọi rất nhiều cuộc điện thoại, chắc là đang đợi ai đó. Bỗng nhiên, cô ta đứng bật dậy, lớn tiếng gọi: “Thẩm Hoành!”

Thẩm Hoành? Khương Kỷ Hứa chỉ cảm thấy trái tim mình co thắt dữ dội, một hơi thở chặn ở ngực không sao thoát ra được, ép chặt trong phổi vừa căng vừa tê tái. Cô hít sâu một hơi, nhưng không những chẳng tỉnh táo hơn chút nào mà đầu óc càng lúc càng mơ màng. Bộ não của cô như vừa bị thứ gì đánh trúng, hai tai ù ù không dứt...

Những bước chân phía sau càng lúc càng gần, càng lúc càng nặng nề. Cô ước gì mình có thể biến mất ngay lập tức, nhưng điều gì phải đến rồi cũng sẽ đến. Khương Kỷ Hứa nhìn thấy Thẩm Hoành đi tới bên người đẹp mái ngố, cô ta làm bộ giận dỗi, cuối cùng thì anh ta ôm cô gái ấy biến mất trước mắt cô.

Điều đáng mừng nhất là từ đầu tới cuối, anh ta không hề liếc nhìn cô.

Khương Kỷ Hứa vân vê bàn tay đã cứng đờ, đang đứng dậy thì trước mắt cô đột nhiên xuất hiện một đôi giầy da màu đen. Cô ngẩng đầu, là Quý Đông Đình. Khương Kỷ Hứa nhất thời căng thẳng đến mức quên cả đứng lên.

Quý Đông Đình khẽ cười thầm trong lòng. Lúc anh vừa bước vào, chỉ liếc mắt thôi đã thấy cô quản gia của mình ngồi ngẩn ra ở đây, nhất định là cô đang đợi anh.

Nhân viên của Công thương nghiệp Bắc Hải cung cách làm việc giống nhau như đúc, ai ai cũng muốn thể hiện rằng mình rất chăm chỉ, nhưng lại chẳng bao giờ làm đến nơi đến chốn. Ví dụ như cô quản gia này, đã xuống tận đây đón anh rồi, thế mà cuối cùng vẫn để anh phải bước tới nhắc nhở: “Đang đợi tôi à?”

“Vâng!”

“Đứng lên, đi thôi!”

Khương Kỷ Hứa bật dậy như một cái lò xo. Quý Đông Đình mím môi, đi trước Khương Kỷ Hứa, đến cửa thang máy VIP mới phát hiện ra mình quên mang theo thẻ phòng.

Khương Kỷ Hứa lập tức “trưng dụng” chiếc thẻ đa năng của mình. Cửa thang máy từ từ mở ra, bên trong là một đôi nam nữ mà cô thật sự không muốn giáp mặt.

Là nhân viên của khách sạn, nên khi gặp bất cứ vị khách nào, Khương Kỷ Hứa cũng phải cúi đầu chào rồi mỉm cười. Cô nhìn về phía Thẩm Hoành và bạn gái anh ta đứng phía trong, hơi nhếch môi. Sau đó, cô quẹt thẻ, ấn số tầng hai mươi sáu của Quý Đông Đình, đó là tầng chỉ có phòng Tổng thống.

Hôm nay, Quý Đông Đình hẹn gặp một người bạn cũ ở thành phố S. Vừa rồi chuyện trò vui vẻ khiến tâm trạng của anh khá tốt. Anh liếc nhìn bộ dạng trầm tư suy nghĩ của cô quản gia đứng bên cạnh, trong lòng cảm thấy hơi nực cười. Cô ấy sống mệt mỏi thật đấy, chắc lại đang nghĩ xem nên làm thế nào để lấy lòng mình về phương diện ẩm thực chăng? Quý Đông Đình ngước nhìn số tầng đang dần dần tăng lên. Chiếc gương trong thang máy phản chiếu một làn da trắng như trứng gà bóc, cùng với vòng eo thon thả và một đôi mắt sâu hun hút đang giả vờ bình tĩnh của cô gái ấy.

“Bữa sáng mai ăn đồ Tây, chuẩn bị thêm cả món sủi cảo mà cô cứ nhắc đi nhắc lại nữa! Bữa trưa và bữa tối mai tôi đều không ăn trong khách sạn, nhưng cô phải chú ý mấy điểm sau: Tôi vô cùng ghét thịt gà và cá, cũng không thích những món tanh; ngoài ra, mấy món như trứng cá muối, cá tầm, hàu... tôi đều không thích, thế nên không cần chuẩn bị mấy món này!”

“Ha...”

Quý Đông Đình còn chưa dứt lời, trong thang máy đã vang lên tiếng cười khẽ. Mặc dù âm thanh rất nhỏ, nhưng người ta vẫn nghe thấy rất rõ sự giễu cợt trong đó. Khương Kỷ Hứa cảm thấy sắp bị xuất huyết não đến nơi rồi. Cô đã quá quen thuộc với điệu cười chế giễu này, không phải Thẩm Hoành thì còn có thể là ai được?

Quý Đông Đình khựng lại, ánh mắt trở nên sắc lạnh. Hiển nhiên là vị khách quý vô cùng kiêu ngạo đã nghe thấy tiếng cười đó.

“Ha ha...” Tiếp đó, một tràng cười nữa lại vang lên, thanh âm còn lớn hơn khi nãy một chút, nội dung chứa đựng bên trong cũng phức tạp hơn hẳn. Nếu điệu cười lúc trước chỉ đơn thuần là mỉa mai, thì tiếng cười lúc sau lại có cả sự khó tin, giễu cợt, khinh bỉ, giận dữ... Người phát ra âm thanh ấy là Quý Đông Đình.

Thang máy tiếp tục chầm chậm đi lên, nhưng không khí bên trong lúc này tựa như một mặt hồ phẳng lặng bỗng nhiên bị đóng băng.

Khương Kỷ Hứa bị hai tiếng cười liên tiếp vừa rồi làm cho bủn rủn chân tay. Một người là khách quý của phòng Tổng thống, một người là khách thẻ Kim cương của phòng VIP, còn chuyện nào khó xử hơn chuyện này nữa không?

Cô không có đủ dũng khí để quay đầu nhìn Thẩm Hoành đang đứng sau lưng mình. Cô từng trải qua đợt đào tạo cực kỳ khắt khe của Bắc Hải Thịnh Đình, một trong những kỹ năng được rèn luyện nhiều nhất chính là làm sao để xử lý những sự việc đột ngột phát sinh trong khách sạn. Trái tim Khương Kỷ Hứa thắt lại, toàn thân nóng như lửa đốt. Con người cô là vậy, mỗi lần cảm thấy hoang mang luôn dễ dàng thể hiện mặt thảm hại nhất của mình ra, vì vậy mà người đàn ông đứng phía sau đã từng cười nhạo tố chất tâm lý của cô quá kém.

Quý Đông Đình vô cùng tức giận. Anh muốn quay đầu nhìn xem tên nhóc nào mà dám ngông cuồng như vậy, nhưng còn chưa kịp làm gì đã bắt gặp ngay một đôi măt to tròn đáng thương. Những nếp nhăn đầu mày như ngọn núi xa xăm, đôi mắt trong veo hơi ươn ướt, dường như sắp bật khóc đến nơi, trong con ngươi sáng ngời phản chiếu khuôn mặt suy tư của một người đàn ông, đó chính là anh.

Cô quản gia nhỏ bé cứ nhìn anh chằm chằm như vậy để làm gì? Lẽ nào cô ấy sợ anh sẽ đánh nhau hay sao? Quý Đông Đình thờ ơ liếc nhìn Khương Kỷ Hứa, sau đó, anh lạnh lùng ngẩng cao đầu, không quay lại đằng sau nữa mà khẽ nhếch bờ môi mỏng: “Quản gia Khương, những gì tôi vừa nói cô hãy ghi lại đi! Nếu còn chuyện gì không hiểu rõ hay không chắc chắn, cô có thể hỏi Dean, cậu ấy sẽ giúp cô.”

Thật đàn ông, thật quyến rũ, ngay đến Quý Đông Đình cũng sắp bị chính mình chinh phục mất rồi!

Khương Kỷ Hứa gật đầu lia lịa, trong lòng cô vô cùng cảm kích, vì vậy mà giọng điệu càng thêm niềm nở: “Vâng! Nếu tôi có chỗ nào chưa chu toàn, rất mong Quý tiên sinh có thể chỉ bảo cho nhiều hơn, tôi nhất định sẽ sửa chữa kịp thời!”

Quý Đông Đình khẽ gật đầu: “Ừm!”

Cô quản gia này tuy kỹ năng nghề nghiệp chỉ ở mức bình thường, nhưng lại có một thái độ hết sức chân thành. Sự u ám trên gương mặt Quý Đông Đình đã tan đi một chút, cho đến khi thang máy dừng lại ở tầng mười sáu...

“Ôi, cuối cùng cũng tới rồi!” Người đẹp ở phía sau khoác tay Thẩm Hoành, trước lúc bước ra ngoài còn lẩm bẩm một câu tiếng địa phương, giọng nói mềm mại đặc trưng của vùng Giang Tô: “Lần nào em đến tìm anh cũng bảo bận, hai ngày tới anh có thể ở bên em được không?”

Người đàn ông bị khoác tay không trả lời, gương mặt vô cảm vẫn đang hướng về phía đôi nam nữ còn lại trong thang máy. Ánh mắt sắc lạnh của Thẩm Hoành chiếu thẳng cửa thang máy. Chân anh ta rõ ràng không bị vòng kiềng nhưng đi đứng lại xiêu vẹo, sắp ra đến cửa còn hơi chếch về phía Khương Kỷ Hứa.

Chính vào lúc vai anh ta và cô sắp chạm vào nhau, một đôi tay đầy nam tính đột ngột đặt lên vai Khương Kỷ Hứa.

“Đứng lui sang đây, quản gia Khương!” Giọng nói của người đàn ông trầm thấp mà khô khan, đôi tay đặt trên vai cô khẽ dùng sức, cả người Khương Kỷ Hứa đã quay sang đối diện với Quý Đông Đình.

Cú quay người đầy bất ngờ đã giúp Khương Kỷ Hứa tránh được màn chạm vai với Thẩm Hoành, nhưng chiếc mũi lại đập trúng bộ ngực cứng rắn của Quý Đông Đình khiến cô đau điếng.

Quý Đông Đình vẫn giữ nguyên cánh tay trên vai cô. Khi cửa thang máy dần khép lại, đôi mắt hẹp dài của anh lướt ra phía ngoài, người đàn ông ở bên ngoài cũng quay đầu nhìn anh lần cuối rồi ôm người phụ nữ trong lòng bước đi.

Quý Đông Đình nở nụ cười giễu cợt, trong lòng anh càng cảm thấy khinh bỉ hơn. Ánh mắt của người đàn ông vừa rồi anh đã nhìn quá rõ. Thèm muốn? Đố kỵ? Hay là ghen tức vì cô quản gia của anh xinh đẹp hơn bạn gái mình? Nghĩ đến đây, tâm trạng bực bội của Quý Đông Đình bỗng xẹp xuống, anh cúi đầu nhìn cô gái nhỏ trong vòng tay, giọng nói trở nên rất dịu dàng: “Có đau không?”

Khương Kỷ Hứa không dám kêu ca: “Tôi vẫn ổn!”

“Đau thì phải nói ra chứ!” Quý Đông Đình nhìn vào đôi mắt đầy nước chỉ chực trào ra của Khương Kỷ Hứa: “Biết chưa hả?”

Khương Kỷ Hứa không kịp thích nghi với hình tượng mới này của Quý tiên sinh, vội vàng lắc đầu: “Tôi không sao thật mà!”

“Không sao thì tốt!” Quý Đông Đình buông tay, sau đó đứng thẳng người bên cạnh cô. Tâm trạng anh khá tốt, ý cười đọng mãi trong ánh mắt.

Khương Kỷ Hứa thở phào nhẹ nhõm, cũng may là vừa rồi vị khách quý không hề tức giận. Vào những lúc quan trọng như thế này, cô tuyệt đối không thể để xảy ra bất kỳ sai sót nào.

Còn Thẩm Hoành, sau khi vào đến căn phòng 6089, rõ ràng đã mất hết hứng thú. Anh ta đứng bên cửa sổ nhìn về phía xa xăm. Bỗng nhiên, một đôi tay vòng qua ôm lấy eo anh ta, sau đó, lưng anh ta cũng bị một cơ thể phụ nữ mềm mại tựa vào. Cô ta thỏ thẻ: “Có nhiều khi em không biết phải làm thế nào mới giữ được trái tim anh.”

Hiện tại, Thẩm Hoành thật sự không có tâm trạng để nghe mấy câu sến súa kiểu này. Người phụ nữ dường như cũng cảm nhận được điều ấy. Cô ta bĩu môi: “Sao anh cứ quay về là không vui vậy?”

Thẩm Hoành nhấc cánh tay phụ nữ đang ôm mình ra: “Em nghỉ ngơi đi! Anh có chút việc, phải ra ngoài một lát.”

“Không được đi!” Người phụ nữ giữ chặt tay Thẩm Hoành, bao nhiêu ý nghĩ xoay chuyển trong đầu, giọng nói của cô ta có vẻ hốt hoảng: “Thẩm Hoành, không phải anh đã để ý đến cô nhân viên khách sạn ban nãy đấy chứ?”

Thẩm Hoành cảm thấy bực bội, anh ta để người phụ nữ lại trong phòng rồi ra ngoài một mình. Đi hết dãy hành lang dài rộng, sáng sủa là đến phòng nghỉ dành cho khách VIP, Anh ta mở danh bạ điện thoại ra xem một lúc, cuối cùng ấn số của Khương Kỷ Hứa.

Một giọng nữ nhẹ nhàng truyền tới: “Xin chào, tôi là Khương Kỷ Hứa! Xin hỏi quý danh...”

Thẩm Hoành lạnh lùng thốt ra một chữ: “Thẩm.”

“Ồ, Thẩm tiên sinh có vấn đề gì vậy ạ?” Khương Kỷ Hứa nhận điện thoại khi đang ở phòng khách. Cô vừa mới đi mở nước nóng cho Quý Đông Đình. Trong phòng Tổng thống có bồn tắm và phòng mát-xa chuyên dụng. Sau khi hưởng thụ kỹ thuật mát-xa kiểu Thái của nhân viên mát-xà hàng đầu, Quý Đông Đình lại ngâm người một lúc.

“Mang một phần đồ ăn khuya tới đây cho tôi!”

“Vâng, sẽ có ngay ạ!” Khương Kỷ Hứa rút một tờ giấy trên mặt bàn, cố gắng duy trì ngữ điệu lễ phép: “Thẩm tiên sinh, xin hỏi anh muốn ăn món gì?”



Chưa đầy mười phút sau, bữa ăn đêm của Thẩm Hoành đã được đưa tới, nhưng người mang đến không phải Khương Kỷ Hứa, mà là một nhân viên nam. Cuối cùng, toàn bộ những món điểm tâm tinh xảo của vùng Giang Nam đều bị đổ vào sọt rác.

Góc trái phòng nghỉ đặt một tủ để đồ theo phong cách Châu Âu, bên trên là một bể cá hình tròn, trong đó có hai chú cá đang quấn quýt bên nhau, Thẩm Hoành đưa tay búng vào bể cá thủy tinh, đôi cá liền tách nhau ra. Anh ta nhếch môi cười, vừa quay đầu lại đã bắt gặp hình ảnh của chính mình phản chiếu trên chiếc mặt bàn mạ vàng… Thẩm Hoành dường như cũng tự nhân ra dáng vẻ ấu trĩ đến mức hết thuốc chữa của mình.

/56

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status