*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sắc đêm mờỡ ảo.
Trần Minh Triết đang lái xe trên đường Tân Giang
thì đột nhiên Đoàn Phi gọi đến.
"Cái gì? Được, tôi tới ngay!"
Vốn Trần Minh Triết đang càm thấy vô cùng bất
an, anh cứ cảm thấy sẽ có chuyện gì đó xảy ra, thậm
chí anh còn đề Trần Tiểu Xuyên và A Cầu ở yên trong
phạm vi biệt thự Kim Vực Hương Giang.
Lúc này, ð chỗ cách trạm thu phí trên đường cao
tốc ra khỏi Tân Thành 300 mét, Đoàn Phi đang đứng
đó ngậm điếu thuốc, hút hết điếu này đến điếểu khác.
Tay hắn còn đang nghịch một khẩu súng màu đen,
nhưng khẩu súng này không phải của hẳn mà là của
một người đàn ông trung niên cao to trong số bốn
người đang quỳ trước mặt hắn.
"Anh Phi, nên xử lý mấy người này thể nào đây?"
Trịnh Mãnh ấn người đàn ông trung niên đang quỳ
trên đất đó lại, nét mặt lạnh lẽo.
"Anh Trần sắp tới tồi, mấy người này chắc chắn từ
phía Kim Lăng. Đợi anh Trần đến chắc chắn chúng sẽ
phải nói hết ra thôi".
Nghe vậy, một người phụ nữ trung niên béo trong
đó liền muốn đứng dậy thoát khỏi đây.
"Làm gì thế, quỳ cho tử tế vào!"
Nhưng người phụ nữ béo ăn mặc đẹp đẽ đó vừa
định đứng dậy thì đã bị một tên đàn em đá vào đầu
gối.
A!
Người phụ nữ đó quỳ rạp xuống đất, có lẽ đầu gối
đau lắm rồi. Bà ta liên tục kêu lên thàm thiết, nước
mắt rơi lã chã.
"Các người tha cho tôi đi, tôi chỉ là người đi quá
giang thôi mà, không phải người các người muốn tìm
đâu!"
A...
Người phụ nữ béo đó không ngừng khóc.
Bốp!
Trịnh Mãnh đi thẳng qua tát bốp vào mặt bà ta.
"Im mồm, còn làm ồn nữa tôi chôn sống bà đấy!"
Nghe vậy, chân bà ta run lầy bẩy, suýt nữa đã tè
ra quần. Bà ta vội vàng ngậm miệng, nhưng nước mắt
thì không ngừng được. Bà ta thậm chí còn nghĩ sao
mình lại xui xẻo thế này, nếu không ngồi xe cậu Lục
sắp xếp, tự bà ta bắt xe về nhà là đã không có
chuyện này rồi. Giờ bà ta đã có sáu mươi triệu tệ, về
quê có thể sống dư dả, không cần phải ở đây làm
việc cực khổ nữa.
Giờ lại xây ra chuyện gì thế này!
Ngay lúc này, có một chiếc Porsche màu trắng
quay xe dừng lại trước mặt Đoàn Phi. Đoàn Phi vội
vàng ném thuốc xuống đất giẫm tắt ngóm rồi nhanh
chóng đi lên.
"Anh Trần..."
Trần Minh Triết vừa xuống xe đã đi tới chỗ mấy
người kia, anh vừa nhìn đã thấy Chu Lan đang khóc
lóc thảm thiết, anh không có chút thiện cảm nào đối
với người phụ nữ này.
"Chính là mấy người này, chúng chắc chắn là
người của Lục Thiên Hạo".
Đoàn Phi vội vàng đi theo sau Trần Minh Triết nói.
Sắc đêm mờỡ ảo.
Trần Minh Triết đang lái xe trên đường Tân Giang
thì đột nhiên Đoàn Phi gọi đến.
"Cái gì? Được, tôi tới ngay!"
Vốn Trần Minh Triết đang càm thấy vô cùng bất
an, anh cứ cảm thấy sẽ có chuyện gì đó xảy ra, thậm
chí anh còn đề Trần Tiểu Xuyên và A Cầu ở yên trong
phạm vi biệt thự Kim Vực Hương Giang.
Lúc này, ð chỗ cách trạm thu phí trên đường cao
tốc ra khỏi Tân Thành 300 mét, Đoàn Phi đang đứng
đó ngậm điếu thuốc, hút hết điếu này đến điếểu khác.
Tay hắn còn đang nghịch một khẩu súng màu đen,
nhưng khẩu súng này không phải của hẳn mà là của
một người đàn ông trung niên cao to trong số bốn
người đang quỳ trước mặt hắn.
"Anh Phi, nên xử lý mấy người này thể nào đây?"
Trịnh Mãnh ấn người đàn ông trung niên đang quỳ
trên đất đó lại, nét mặt lạnh lẽo.
"Anh Trần sắp tới tồi, mấy người này chắc chắn từ
phía Kim Lăng. Đợi anh Trần đến chắc chắn chúng sẽ
phải nói hết ra thôi".
Nghe vậy, một người phụ nữ trung niên béo trong
đó liền muốn đứng dậy thoát khỏi đây.
"Làm gì thế, quỳ cho tử tế vào!"
Nhưng người phụ nữ béo ăn mặc đẹp đẽ đó vừa
định đứng dậy thì đã bị một tên đàn em đá vào đầu
gối.
A!
Người phụ nữ đó quỳ rạp xuống đất, có lẽ đầu gối
đau lắm rồi. Bà ta liên tục kêu lên thàm thiết, nước
mắt rơi lã chã.
"Các người tha cho tôi đi, tôi chỉ là người đi quá
giang thôi mà, không phải người các người muốn tìm
đâu!"
A...
Người phụ nữ béo đó không ngừng khóc.
Bốp!
Trịnh Mãnh đi thẳng qua tát bốp vào mặt bà ta.
"Im mồm, còn làm ồn nữa tôi chôn sống bà đấy!"
Nghe vậy, chân bà ta run lầy bẩy, suýt nữa đã tè
ra quần. Bà ta vội vàng ngậm miệng, nhưng nước mắt
thì không ngừng được. Bà ta thậm chí còn nghĩ sao
mình lại xui xẻo thế này, nếu không ngồi xe cậu Lục
sắp xếp, tự bà ta bắt xe về nhà là đã không có
chuyện này rồi. Giờ bà ta đã có sáu mươi triệu tệ, về
quê có thể sống dư dả, không cần phải ở đây làm
việc cực khổ nữa.
Giờ lại xây ra chuyện gì thế này!
Ngay lúc này, có một chiếc Porsche màu trắng
quay xe dừng lại trước mặt Đoàn Phi. Đoàn Phi vội
vàng ném thuốc xuống đất giẫm tắt ngóm rồi nhanh
chóng đi lên.
"Anh Trần..."
Trần Minh Triết vừa xuống xe đã đi tới chỗ mấy
người kia, anh vừa nhìn đã thấy Chu Lan đang khóc
lóc thảm thiết, anh không có chút thiện cảm nào đối
với người phụ nữ này.
"Chính là mấy người này, chúng chắc chắn là
người của Lục Thiên Hạo".
Đoàn Phi vội vàng đi theo sau Trần Minh Triết nói.
/741
|