Vừa vào đến sảnh chính tập đoàn Sở Trác, Châu Bá An đã xuất hiện ở đó với vẻ mặt giận dữ. Ngụy Thế Quân cũng lờ mờ đoán ra được mục đích cậu ta đến đây là gì bèn đánh mắt ra hiệu, cả hai cùng bước vào thang máy. Vào đến phòng chủ tịch Ngụy Thế Quân bình thản ngồi trước bàn làm việc, khởi động máy tính bắt đầu xử lý công việc.
“Chuyện ông thuê người gây tai nạn cho chú Sở là thật?”_Châu Bá An đi đến trước mặt thằng bạn mình mà tra hỏi
“Vậy ông nghĩ sao?”_Ngụy Thế Quân không phủ nhận cũng không thừa nhận
“Ông...thật sự phải làm đến mức này sao?”
“Cô ta cũng nhanh thật đấy, chưa gì đã nói chuyện này cho ông biết rồi à? Sao? Cô ta có nhờ ông truyền đạt lại điều gì không?”_Ngụy Thế Quân nhếch mép cười khinh bỉ
Châu Bá An nhìn thái độ của anh mà có chút không ngờ tới, với biểu cảm hiện giờ như ngầm thừa nhận thắc mắc của anh ta là đúng. Ngụy Thế Quân thật sự đã thuê người gây nên tai nạn đó? Ngược lại còn không có một chút sự hối lỗi nào. Thằng bạn thân này của anh ta thật sự là điên rồi! Lại có thể đem tính mạng của một người ra đùa giỡn như vậy. Bản thân Châu Bá An cũng tự cảm thấy mình điên khi có thể coi một người bị thù hận che mờ lý trí như vậy là bạn.
“Ngụy Thế Quân, ông thật sự hết thuốc chữa rồi!”_Châu Bá An bỏ lại một câu rồi trực tiếp rời khỏi phòng
“Mình đã không thể cứu nổi nữa rồi sao?”_Ngụy Thế Quân cười nhạt, tựa đầu ra sau ghế nhắm mắt lại dưỡng thần
Lúc sau bên ngoài có tiếng gõ cửa, được sự cho phép của người bên trong Kha Vĩnh liền mở cửa bước vào:
“Thẻ nhớ đã khôi phục lại rồi ạ.”
Ngụy Thế Quân gật đầu rồi nhận lấy, mở chiếc thẻ nhớ ra xem dự liệu bên trong. Đoạn video hiện lên màn hình máy tính khiến anh sững người lại, là phân cảnh tại nhà hàng ngày hôm đấy, chính là cái hôm em gái cùng cha khác mẹ của anh bị rơi xuống biển dẫn đến sống thực vật. Trong đoạn video là toàn bộ quá trình từ lúc hai người cãi vã đến khi xảy ra xô xát, tuy góc máy chỉ quay được bóng lưng của người đã đẩy em gái anh nhưng trong một vài phân cảnh lúc người đó đẩy Ngụy Tô Linh xuống biển đã để lộ ra góc nghiêng khuôn mặt. Nó rất giống Sở Sinh Trang hay nói chính xác người đó chính là cô.
Ngụy Thế Quân đã xem đi xem lại rất nhiều lần để chắc chắn rằng mình không nhận sai người. Suốt bao lâu nay anh vẫn luôn mong chờ một chứng cứ xác thực để lật tẩy bộ mặt giả tạo đó của cô, cuối cùng thì ngày này cũng đã tới. Anh biết chắc rằng ngày đó mình không nhìn lầm mà, tuy khoảng cách giữa hai phòng ăn là khá xa nhưng mắt anh cũng không kém tới nỗi nhìn gà lại hóa cuốc được.
Có được bằng chứng xác thực rồi để xem người phụ nữ đó còn chối được nữa hay không? Anh sẽ không vội giao nó cho pháp luật xử lý, như vậy là quá nhẹ nhàng cho cô ta rồi. Phải giữ cô ta lại, ngày ngày hành hạ để cô ta nếm trải cảm giác sống không bằng chết!
“Ngụy tổng, đã có kết quả điều tra về người gửi chiếc thẻ nhớ này rồi ạ.”_Kha Vĩnh báo cáo
“Đưa tôi.”_Ngụy Thế Quân cầm lấy bản báo cáo đọc qua những thông tin bên trong
Là Tố Ngọc Ngọc, hai mươi hai tuổi, hiện đang làm trợ lý cho tổng giám đốc Uyên Nhạc Thị, sống cùng mẹ tại căn hộ nhỏ ở S thành, không có họ hàng thân thích. Năm hai mươi mốt tuổi bị tai nạn giao thông nghiêm trọng và được Uyên Giai Tuệ cứu giúp đưa sang Canada chữa trị, mẹ của Tố Ngọc Ngọc cũng được đưa sang đó để chữa khỏi bệnh.
“Vậy mà lại có liên quan đến Uyên tổng sao?”
“Ngụy tổng, còn có thông tin này nữa. Khoảng hai năm về trước, người của Sở Gia có trả tiền viện phí cho mẹ của cô Tố.”
Ngụy Thế Quân liền lật sang trang sau để đọc thông tin mà Kha Vĩnh vừa cung cấp.
“Cô ấy phẫu thuật thẩm mỹ sao?”_Ngụy Thế Quân xem ảnh của Tố Ngọc Ngọc rồi hỏi
“Là do vụ tai nạn năm đó, thưa Ngụy tổng.”_Kha Vĩnh đáp
“Liên hệ với cô ấy hẹn gặp đi.”
Kha Vĩnh nhận lệnh xong liền rời khỏi phòng bấm số điện thoại gọi cho Tố Ngọc Ngọc hẹn gặp trong tối nay.
[...]
Tối đến Sở Sinh Trang cùng anh trai mình đến nhà hàng ăn tối cùng người nhà Mặc Gia, tiện thể bàn một số công việc. Đồ ăn được dọn lên mọi người cũng bắt đầu dùng bữa.
“Dạo này thông tin về em trên mạng đang rất phổ biến, có suy nghĩ công khai thân phận chưa? Dù sao ở tập đoàn cũng không phải không ai đoán ra thân phận của em.”_Sở Trác Tùng nói
“Em hiện giờ cũng không xuất hiện ở tập đoàn nhiều, với cả người ở Ngụy Bắc đều biết mặt em, nếu bây giờ công khai thân phận sẽ gây bất lợi cho Sở Trác trong việc thực hiện kế hoạch. Tạm thời cứ để như vậy đi, anh cho người xóa mấy bài báo đó đi là được.”
“Vậy em đã có suy tình gì chưa?”_Mặc Kiều Khâm hỏi
“Em muốn nhờ anh thâu tóm thị trường ngoài nước của Ngụy Bắc. Em sẽ đưa anh mấy bản kế hoạch mà Ngụy Thế Quân đang nhắm tới, đồng thời chèn ép mấy công ty con của anh ta ở nước ngoài. Anh chỉ cần thay đổi một chút ở bản kế hoạch là được, đây cũng là lý do em không muốn công khai thân phận để tránh nghi vấn ăn cắp bản kế hoạch.”
“Được, cứ giao cho anh.”_Mặc Kiều Khâm gật đầu đồng ý
“Bây giờ cậu ta đang nắm giữ chức chủ tịch Sở Trác nên sẽ rất khó để anh dùng quyền lực của mình. Xem ra phải nhờ đến phía ông ngoại Tống rồi.”_Sở Trác Tùng lên tiếng
“Theo em nghĩ anh ta chắc chắn phải bỏ ra không ít tiền của để có được số cổ phần đó, nếu cùng lúc đánh vào mấy dự án lớn cả trong lẫn ngoài nước thì khả năng cao là ta sẽ thắng. Nhưng như vậy vẫn chưa đủ để khiến Ngụy Bắc phải tuyên bố phá sản.”
“Em thật sự muốn Ngụy Bắc phải sụp đổ?”
Trước câu hỏi của anh trai mình, cô có chút khựng lại. Trong đầu chợt nhớ đến những người trong Ngụy Gia, họ đối với cô trước giờ đều như những người thân trong nhà, bây giờ cô vì đối đầu với anh mà lại làm liên lụy đến những người vô tội, cô như vậy lại chẳng khác anh là bao. Nhưng còn cách nào khác sao? Chính anh là người đã khơi dậy cuộc chiến này, cô không đủ cao thượng để có thể nhắm mắt làm ngơ khi thấy người ta động đến gia đình mình. Sự nhẫn nhịn của cô đã chạm đến giới hạn rồi!
Cùng lúc ấy cũng tại nhà hàng đó, Ngụy Thế Quân cùng Kha Vĩnh bước vào căn phòng đã được đặt trước, bên trong người cần gặp đã đến, cả ba chào hỏi nhau xong thì phục vụ dọn thức ăn lên.
“Ngụy tổng gặp tôi là có chuyện gì?”_Tố Ngọc Ngọc lên tiếng trước
Ngụy Thế Quân mang chiếc thẻ nhớ ra, đặt lên mặt bàn:
“Cô là người đã gửi chiếc thẻ nhớ này đến? Mục đích của cô là gì?”
“... Tôi muốn Ngụy tổng biết được sự thật, đồng thời cũng là vì muốn trả ơn.”
“Trả ơn?”
“Trước đây Sở tiểu thư đã từng giúp mẹ tôi nên tôi không muốn cô ấy vì bị anh hiểu lầm mà mất đi Sở Trác.”
Nghe Tố Ngọc Ngọc nói bỗng anh cảm thấy có điều gì đó không đúng ở đây. Dựa vào những gì có trong thẻ nhớ thì chẳng có sự hiểu lầm nào ở đây cả, Sở Sinh Trang cô thật sự là người đã hại em gái anh.
“Ngụy tổng, ngạn ngữ phương Tây có câu: Một nửa cái bánh mì vẫn là bánh mì nhưng một nửa sự thật thì không phải là sự thật.”
“Cô đang muốn nói những gì trong chiếc thẻ nhớ này không hẳn là sự thật?”
Tố Ngọc Ngọc khẽ gật đầu rồi bắt đầu thuật lại toàn bộ những gì mà mình biết.
Vào khoảng hơn một năm trước, mẹ của cô ta bất ngờ tái phát bệnh cũ cần tiền chữa trị gấp nhưng vì hoàn cảnh gia đình khó khăn nên không thể làm phẫu thuật. Trong lúc đang tuyệt vọng thì có gặp được một người giấu tên nói rằng sẽ tài trợ tiền cho mẹ cô ta để phẫu thuật nhưng với một điều kiện.
Vào hôm tai nạn xảy ra, Tố Ngọc Ngọc cũng có mặt ở nhà hàng LAS với yêu cầu theo dõi một cô gái chính là Sở Sinh Trang và quay lại cảnh Ngụy Tô Linh bị đẩy xuống biển. Khi nhận ra người có ý hãm hại Ngụy Tô Linh đã đóng giả làm Sở Sinh Trang nhằm đổ mọi tội lỗi cho cô, Tố Ngọc Ngọc lại nhớ đến ân tình khi xưa mà quyết định bỏ trốn, không giao ra chiếc thẻ nhớ đã ghi lại cảnh quay khi đó.
Trên đường chạy trốn cùng với mẹ của mình thì bất ngờ xảy ra tai nạn, Tố Ngọc Ngọc cứ nghĩ cuộc đời cô ấy đến đây là chấm dứt nhưng người tốt vẫn luôn được ông trời thương xót. Tố Ngọc Ngọc lại được Uyên Giai Tuệ cứu giúp, từ lần đó cô ấy cũng có được một cuộc sống mới.
Đó cũng là lý do tại sao khi gặp lại Sở Sinh Trang ở bữa tiệc hợp tác lần trước Tố Ngọc Ngọc lại hỏi cô vẫn ổn chứ. Tố Ngọc Ngọc còn cứ nghĩ mọi chuyện đã được giải quyết êm đẹp cả nhưng không ngờ đó chỉ là sự bình yên trước con bão, cô ấy vì không muốn trông thấy một người tốt như Sở Sinh Trang lại phải chịu đựng sự trừng phạt đầy oan ức như vậy nên đã quyết định sẽ tiết lộ sự thật.
“Chuyện ông thuê người gây tai nạn cho chú Sở là thật?”_Châu Bá An đi đến trước mặt thằng bạn mình mà tra hỏi
“Vậy ông nghĩ sao?”_Ngụy Thế Quân không phủ nhận cũng không thừa nhận
“Ông...thật sự phải làm đến mức này sao?”
“Cô ta cũng nhanh thật đấy, chưa gì đã nói chuyện này cho ông biết rồi à? Sao? Cô ta có nhờ ông truyền đạt lại điều gì không?”_Ngụy Thế Quân nhếch mép cười khinh bỉ
Châu Bá An nhìn thái độ của anh mà có chút không ngờ tới, với biểu cảm hiện giờ như ngầm thừa nhận thắc mắc của anh ta là đúng. Ngụy Thế Quân thật sự đã thuê người gây nên tai nạn đó? Ngược lại còn không có một chút sự hối lỗi nào. Thằng bạn thân này của anh ta thật sự là điên rồi! Lại có thể đem tính mạng của một người ra đùa giỡn như vậy. Bản thân Châu Bá An cũng tự cảm thấy mình điên khi có thể coi một người bị thù hận che mờ lý trí như vậy là bạn.
“Ngụy Thế Quân, ông thật sự hết thuốc chữa rồi!”_Châu Bá An bỏ lại một câu rồi trực tiếp rời khỏi phòng
“Mình đã không thể cứu nổi nữa rồi sao?”_Ngụy Thế Quân cười nhạt, tựa đầu ra sau ghế nhắm mắt lại dưỡng thần
Lúc sau bên ngoài có tiếng gõ cửa, được sự cho phép của người bên trong Kha Vĩnh liền mở cửa bước vào:
“Thẻ nhớ đã khôi phục lại rồi ạ.”
Ngụy Thế Quân gật đầu rồi nhận lấy, mở chiếc thẻ nhớ ra xem dự liệu bên trong. Đoạn video hiện lên màn hình máy tính khiến anh sững người lại, là phân cảnh tại nhà hàng ngày hôm đấy, chính là cái hôm em gái cùng cha khác mẹ của anh bị rơi xuống biển dẫn đến sống thực vật. Trong đoạn video là toàn bộ quá trình từ lúc hai người cãi vã đến khi xảy ra xô xát, tuy góc máy chỉ quay được bóng lưng của người đã đẩy em gái anh nhưng trong một vài phân cảnh lúc người đó đẩy Ngụy Tô Linh xuống biển đã để lộ ra góc nghiêng khuôn mặt. Nó rất giống Sở Sinh Trang hay nói chính xác người đó chính là cô.
Ngụy Thế Quân đã xem đi xem lại rất nhiều lần để chắc chắn rằng mình không nhận sai người. Suốt bao lâu nay anh vẫn luôn mong chờ một chứng cứ xác thực để lật tẩy bộ mặt giả tạo đó của cô, cuối cùng thì ngày này cũng đã tới. Anh biết chắc rằng ngày đó mình không nhìn lầm mà, tuy khoảng cách giữa hai phòng ăn là khá xa nhưng mắt anh cũng không kém tới nỗi nhìn gà lại hóa cuốc được.
Có được bằng chứng xác thực rồi để xem người phụ nữ đó còn chối được nữa hay không? Anh sẽ không vội giao nó cho pháp luật xử lý, như vậy là quá nhẹ nhàng cho cô ta rồi. Phải giữ cô ta lại, ngày ngày hành hạ để cô ta nếm trải cảm giác sống không bằng chết!
“Ngụy tổng, đã có kết quả điều tra về người gửi chiếc thẻ nhớ này rồi ạ.”_Kha Vĩnh báo cáo
“Đưa tôi.”_Ngụy Thế Quân cầm lấy bản báo cáo đọc qua những thông tin bên trong
Là Tố Ngọc Ngọc, hai mươi hai tuổi, hiện đang làm trợ lý cho tổng giám đốc Uyên Nhạc Thị, sống cùng mẹ tại căn hộ nhỏ ở S thành, không có họ hàng thân thích. Năm hai mươi mốt tuổi bị tai nạn giao thông nghiêm trọng và được Uyên Giai Tuệ cứu giúp đưa sang Canada chữa trị, mẹ của Tố Ngọc Ngọc cũng được đưa sang đó để chữa khỏi bệnh.
“Vậy mà lại có liên quan đến Uyên tổng sao?”
“Ngụy tổng, còn có thông tin này nữa. Khoảng hai năm về trước, người của Sở Gia có trả tiền viện phí cho mẹ của cô Tố.”
Ngụy Thế Quân liền lật sang trang sau để đọc thông tin mà Kha Vĩnh vừa cung cấp.
“Cô ấy phẫu thuật thẩm mỹ sao?”_Ngụy Thế Quân xem ảnh của Tố Ngọc Ngọc rồi hỏi
“Là do vụ tai nạn năm đó, thưa Ngụy tổng.”_Kha Vĩnh đáp
“Liên hệ với cô ấy hẹn gặp đi.”
Kha Vĩnh nhận lệnh xong liền rời khỏi phòng bấm số điện thoại gọi cho Tố Ngọc Ngọc hẹn gặp trong tối nay.
[...]
Tối đến Sở Sinh Trang cùng anh trai mình đến nhà hàng ăn tối cùng người nhà Mặc Gia, tiện thể bàn một số công việc. Đồ ăn được dọn lên mọi người cũng bắt đầu dùng bữa.
“Dạo này thông tin về em trên mạng đang rất phổ biến, có suy nghĩ công khai thân phận chưa? Dù sao ở tập đoàn cũng không phải không ai đoán ra thân phận của em.”_Sở Trác Tùng nói
“Em hiện giờ cũng không xuất hiện ở tập đoàn nhiều, với cả người ở Ngụy Bắc đều biết mặt em, nếu bây giờ công khai thân phận sẽ gây bất lợi cho Sở Trác trong việc thực hiện kế hoạch. Tạm thời cứ để như vậy đi, anh cho người xóa mấy bài báo đó đi là được.”
“Vậy em đã có suy tình gì chưa?”_Mặc Kiều Khâm hỏi
“Em muốn nhờ anh thâu tóm thị trường ngoài nước của Ngụy Bắc. Em sẽ đưa anh mấy bản kế hoạch mà Ngụy Thế Quân đang nhắm tới, đồng thời chèn ép mấy công ty con của anh ta ở nước ngoài. Anh chỉ cần thay đổi một chút ở bản kế hoạch là được, đây cũng là lý do em không muốn công khai thân phận để tránh nghi vấn ăn cắp bản kế hoạch.”
“Được, cứ giao cho anh.”_Mặc Kiều Khâm gật đầu đồng ý
“Bây giờ cậu ta đang nắm giữ chức chủ tịch Sở Trác nên sẽ rất khó để anh dùng quyền lực của mình. Xem ra phải nhờ đến phía ông ngoại Tống rồi.”_Sở Trác Tùng lên tiếng
“Theo em nghĩ anh ta chắc chắn phải bỏ ra không ít tiền của để có được số cổ phần đó, nếu cùng lúc đánh vào mấy dự án lớn cả trong lẫn ngoài nước thì khả năng cao là ta sẽ thắng. Nhưng như vậy vẫn chưa đủ để khiến Ngụy Bắc phải tuyên bố phá sản.”
“Em thật sự muốn Ngụy Bắc phải sụp đổ?”
Trước câu hỏi của anh trai mình, cô có chút khựng lại. Trong đầu chợt nhớ đến những người trong Ngụy Gia, họ đối với cô trước giờ đều như những người thân trong nhà, bây giờ cô vì đối đầu với anh mà lại làm liên lụy đến những người vô tội, cô như vậy lại chẳng khác anh là bao. Nhưng còn cách nào khác sao? Chính anh là người đã khơi dậy cuộc chiến này, cô không đủ cao thượng để có thể nhắm mắt làm ngơ khi thấy người ta động đến gia đình mình. Sự nhẫn nhịn của cô đã chạm đến giới hạn rồi!
Cùng lúc ấy cũng tại nhà hàng đó, Ngụy Thế Quân cùng Kha Vĩnh bước vào căn phòng đã được đặt trước, bên trong người cần gặp đã đến, cả ba chào hỏi nhau xong thì phục vụ dọn thức ăn lên.
“Ngụy tổng gặp tôi là có chuyện gì?”_Tố Ngọc Ngọc lên tiếng trước
Ngụy Thế Quân mang chiếc thẻ nhớ ra, đặt lên mặt bàn:
“Cô là người đã gửi chiếc thẻ nhớ này đến? Mục đích của cô là gì?”
“... Tôi muốn Ngụy tổng biết được sự thật, đồng thời cũng là vì muốn trả ơn.”
“Trả ơn?”
“Trước đây Sở tiểu thư đã từng giúp mẹ tôi nên tôi không muốn cô ấy vì bị anh hiểu lầm mà mất đi Sở Trác.”
Nghe Tố Ngọc Ngọc nói bỗng anh cảm thấy có điều gì đó không đúng ở đây. Dựa vào những gì có trong thẻ nhớ thì chẳng có sự hiểu lầm nào ở đây cả, Sở Sinh Trang cô thật sự là người đã hại em gái anh.
“Ngụy tổng, ngạn ngữ phương Tây có câu: Một nửa cái bánh mì vẫn là bánh mì nhưng một nửa sự thật thì không phải là sự thật.”
“Cô đang muốn nói những gì trong chiếc thẻ nhớ này không hẳn là sự thật?”
Tố Ngọc Ngọc khẽ gật đầu rồi bắt đầu thuật lại toàn bộ những gì mà mình biết.
Vào khoảng hơn một năm trước, mẹ của cô ta bất ngờ tái phát bệnh cũ cần tiền chữa trị gấp nhưng vì hoàn cảnh gia đình khó khăn nên không thể làm phẫu thuật. Trong lúc đang tuyệt vọng thì có gặp được một người giấu tên nói rằng sẽ tài trợ tiền cho mẹ cô ta để phẫu thuật nhưng với một điều kiện.
Vào hôm tai nạn xảy ra, Tố Ngọc Ngọc cũng có mặt ở nhà hàng LAS với yêu cầu theo dõi một cô gái chính là Sở Sinh Trang và quay lại cảnh Ngụy Tô Linh bị đẩy xuống biển. Khi nhận ra người có ý hãm hại Ngụy Tô Linh đã đóng giả làm Sở Sinh Trang nhằm đổ mọi tội lỗi cho cô, Tố Ngọc Ngọc lại nhớ đến ân tình khi xưa mà quyết định bỏ trốn, không giao ra chiếc thẻ nhớ đã ghi lại cảnh quay khi đó.
Trên đường chạy trốn cùng với mẹ của mình thì bất ngờ xảy ra tai nạn, Tố Ngọc Ngọc cứ nghĩ cuộc đời cô ấy đến đây là chấm dứt nhưng người tốt vẫn luôn được ông trời thương xót. Tố Ngọc Ngọc lại được Uyên Giai Tuệ cứu giúp, từ lần đó cô ấy cũng có được một cuộc sống mới.
Đó cũng là lý do tại sao khi gặp lại Sở Sinh Trang ở bữa tiệc hợp tác lần trước Tố Ngọc Ngọc lại hỏi cô vẫn ổn chứ. Tố Ngọc Ngọc còn cứ nghĩ mọi chuyện đã được giải quyết êm đẹp cả nhưng không ngờ đó chỉ là sự bình yên trước con bão, cô ấy vì không muốn trông thấy một người tốt như Sở Sinh Trang lại phải chịu đựng sự trừng phạt đầy oan ức như vậy nên đã quyết định sẽ tiết lộ sự thật.
/167
|